Tháng mười một đến, khi nhiệt độ ngoài trời ngày càng thấp, Tam Trung chuẩn bị đón chào đại hội thể dục thể thao mùa thu.
Mỗi khối của Tam Trung có đến gần ngàn học sinh, mỗi năm đều tổ chức đại hội thể dục thể thao một lần.
Sáng sớm hôm đó, tất cả học sinh đều đến trường từ rất sớm, bao gồm cả Giang Thần bình thường vẫn luôn lười biếng không chịu ra khỏi chăn.
Cậu không thích mùa đông, nhất là khoảng thời gian chưa lạnh đến nỗi phải sử dụng lò sưởi, mỗi lần rời giường chính là khoảng thời gian khổ sở nhất của cuộc đời cậu.
Bây giờ cậu thật hối hận vì đã hứa hẹn với Cố Hâm mặc gió mặc mưa cùng nhau tới trường.
Vì muốn có thể ngủ thêm hai phút đồng hồ, cậu quyết định từ ngày mai sẽ tự đi xe đạp đến trường, bám theo Cố Hâm đến trường thật sự quá buồn ngủ.
Cậu cũng không nghi ngờ đơn thuốc của bác sĩ, vì chỉ cần uống thuốc thì triệu chứng mệt mỏi rã rời của cậu cũng giảm đi rất nhiều, bây giờ cậu chỉ còn thấy khó rời giường mà thôi.
Không chỉ có cậu, ngay cả Vệ Mông mấy ngày nay cũng lẩm bẩm càu nhàu không muốn dậy sớm, nếu không phải cậu ta có một người mẹ quả quyết mạnh mẽ sáng nào cũng lật chăn gọi con trai dậy thì cậu ta đã muộn học không biết bao nhiêu lần.
Giang Thần đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, còn hai lớp nữa sẽ đến lượt lớp 10- ra sân.
Cô chủ nhiệm đúng lúc đi qua chỗ Giang Thần, gọi cậu: "Giang Thần, đứng ngay ngắn vào".
Giang Thần liền đứng thẳng tắp dậy, cậu đã bị cô Đường nhắc nhở rất nhiều lần.
Cậu không thể thoải mái trước mặt cô Đường giống như với thầy Giả.
Cô Đường rất nghiêm túc, chưa bao giờ nói đùa với học sinh, có sao nói vậy, chỉ có trước mặt Cố Hâm mới hiện lên vẻ mặt hiền hòa từ ái.
Nói tóm lại, Giang Thần không hiểu biết nhiều về cô Đường cho lắm, chỉ từng nghe Dương Tú buôn dưa về cô trong nhóm 4O và 1B.
Đam Mỹ Hay
Đường Lâm là một giáo viên giỏi, vốn được dạy ở Nhất Trung, nhưng vì một số nguyên nhân đặc biệt nên lãnh đạo bên trên sắp xếp cô đến Tam Trung.
Cho đến hiện tại, năng lực giảng dạy trên lớp của cô không có vấn đề gì lớn, quản lý lớp cũng không quá nghiêm khắc.
Lúc mới khai giảng, Giang Thần thường xuyên ngủ gật trên lớp bị cô gọi lên văn phòng, nhưng không hề dùng từ ngữ gay gắt khiển trách cậu, chỉ lạnh nhạt nói vài câu.
So với những vị chủ nhiệm lớp nghiêm khắc khác, thì cô Đường chắc thuộc về trường phái giáo viên thích để học sinh tự phát triển.
Cậu không thích cô Đường, cô Đường cũng không thích cậu.
Chỉ cần nước sông không phạm nước giếng thì sẽ bình an vô sự.
Cuối cùng cũng đến lượt lớp 10- xuất phát.
Sau khi tất cả các lớp diễu hành xong, hiệu trưởng và các lãnh đạo khác đọc diễn văn chào mừng, mười giờ đại hội chính thức bắt đầu.
Ngày đầu tiên diễn ra vòng loại các môn thi đấu, phần lớn các hạng mục môn điền kinh đều diễn ra vòng loại, chỉ có một vài môn trực tiếp tiến vào vòng chung kết.
Môn chạy 1500m của Giang Thần ngày mai mới bắt đầu, hôm nay chỉ đến cổ vũ cho Cố Hâm và Vệ Mông.
Mỗi học sinh có thể đăng ký nhiều nhất là ba môn, Cố Hâm đăng ký môn nhảy cao, chạy 400m và chạy 3.000m dành cho Alpha.
Lúc này, các trận thi đấu mới bắt đầu, Dương Tú thuộc nhóm Omega hậu cần tranh thủ đi đến phòng phát thanh giao bản thảo lời động viên khích lệ cho tuyển thủ thắng cuộc.
Chủ yếu là bài ca ngợi dành cho Cố Hâm sắp chạy 400m, làm các Alpha khác trong lớp ghen tị chết đi được.
Nhưng biết làm sao đây, trong lớp không có ai giỏi giang như lớp trưởng, thành tích học tập và thành tích thể dục bỏ xa những Alpha khác đến tám con phố.
Ôi, đám Alpha và Beta lớp 10- vừa đau khổ lại vừa tự hào.
Mỗi lớp đều có chỗ tập hợp riêng biệt, có thể ăn uống ở đó, chẳng khác gì đi cắm trại.
Hôm nay Giang Thần quyết định ngồi lỳ ở sân tập, không muốn đi đâu hết.
Cố Hâm đứng ở bên cạnh cậu đang làm nóng người, hắn sắp phải tham gia thi đấu vòng loại chạy 400m.
Hắn nửa ngồi, nửa duỗi chân, sau đó trông thấy Giang Thần đang đứng bên cạnh ngồi sụp xuống, cầm áo khoác của hắn gấp lại, chuẩn bị dùng làm gối đầu.
Cố Hâm chỉ muốn túm cậu lôi dậy: "Lại lười".
Giang Thần luôn có lý luận của một con cá muối: "Đây sao lại gọi là lười? Tôi đang tập luyện trong não đó, sáng mai tôi có thể một đường dẫn đầu cho ông coi".
Thật ra một tuần trước khi đại hội thể dục thể thao trường bắt đầu, mỗi ngày Cố Hâm đều kéo Giang Thần chạy buổi tối.
Cậu cũng không phải người không biết cố gắng, chỉ là nhiều lúc, thói quen của Giang Thần che khuất đi sự nỗ lực của cậu.
Cố Hâm không định ngăn cản cậu lười biếng, chỉ nhỏ giọng căn dặn: "Đừng ngủ, dễ ốm".
Giang Thần gấp xong áo của Cố Hâm, đặt xuống làm gối đầu, lăn quay ra mặt cỏ, cả người phơi dưới ánh mặt trời, giơ tay lên che nắng tiện thể vẫy vẫy tay với Cố Hâm: "Đi đi, lấy vị trí thứ nhất về đây, lớp tám cần ông! Cố lên!"
Tranh tài bốn trăm mét bắt đầu, các bạn học lớp tám không tham gia thi đấu đều đứng bên cạnh đường chạy cổ vũ cho bạn cùng lớp.
Cố Hâm dùng sức hút của một mình mình kéo một đám Omega đến ngóng trông.
Nhóm Alpha đang chuẩn bị trên đường chạy đều suy ngẫm xem hình tượng hiện tại của mình thế nào, có đủ đẹp trai chưa, có đủ ngầu chưa.
Nhiều Omega đến xem bọn họ như vậy, họ nên chọn nam sinh hay nữ sinh bây giờ? Nên chọn người đáng yêu hay lạnh lùng? Thật khó chọn quá đi.
Tuýt một tiếng, tám Alpha bao gồm cả Cố Hâm đều xông lên!
Trên sân nhốn nháo tiếng hô cố lên, quấy rầy giấc ngủ của Giang Thần.
Cậu ngồi dậy, nhìn Cố Hâm đang dẫn đầu trên đường chạy, bỏ lại người đang chạy ở vị trí thứ hai một khoảng xa.
Giang Thần nhìn thấy trước kết quả, nhanh chóng nằm lại, lấy trong túi đồ của Cố Hâm một cái mũ lưỡi trai, che lên mặt mình, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Khi Cố Hâm quay lại thì thấy Giang Thần đã chắp tay lên bụng ngủ say sưa.
Đi cùng với hắn còn có một đám bạn học vừa mới xem tranh tài ở trên đường chạy.
Mọi người dường như đã quen với chuyện Giang Thần yêu ngủ, nếu ngày nào cậu không ngủ còn thấy cảm thấy lạ.
Kết quả là các bạn học lớp khác liền nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quặc, học sinh lớp 10- vui tươi bàn tán với nhau bên cạnh một thi thể nằm ngang.
Lâm Vi vốn định đi đến thúc đẩy tình bạn học cùng trường 19 với Giang Thần, nhìn thấy cảnh tượng này cũng đành phải lui bước.
Không phải cô không có cơ hội lại gần Giang Thần, mà cho dù cô cố gắng lại gần cậu đến thế nào cũng không chiếm được một ánh mắt của cậu, bởi vì mắt cậu luôn nhắm.
Mắt Cố Hâm rất tinh, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lâm Vi đứng cách đó không xa.
Hắn nhớ rất rõ nữ sinh này, Omega này gần đây đang muốn tấn công Giang Thần! Hắn ngồi gần sát vào Giang Thần, che kín tầm mắt của đối phương, để cô càng ít nhìn thấy Giang Thần càng tốt.
Ngày đầu tiên của đại hội thể dục thể thao, Giang Thần có tham dự mà lại như không hề tham dự.
Tầm ba bốn giờ chiều, mặt trời khuất sau mây, cậu mới chậm rãi ngồi dậy, không nhìn thấy Cố Hâm, ngược lại còn thấy Tưởng Nhất Bách vội vã chạy tới.
Trưa nay cậu quên uống thuốc, thế nên ngủ rất sâu, bây giờ bị lạnh nên mới tỉnh lại.
Khu vực lớp 10- không có mấy ai, Tưởng Nhất Bách vội vàng đi tìm hòm thuốc.
Giang Thần nhìn cậu ta tìm kiếm khắp nơi, không hiểu có chuyện gì xảy ra: "Ông tìm gì?"
"Tìm hòm thuốc", Tưởng Nhất Bách nói, "Ông tìm giúp tôi với".
"Ai bị thương thế?" Giang Thần lấy mũ của Cố Hâm đội lên đầu.
"Cố Hâm bị người khác đụng phải".
Tưởng Nhất Bách nói với cậu.
Giang Thần lập tức bật dậy từ trên mặt cỏ: "Sao lại bị thương?" Cậu nhìn thấy hòm thuốc: "Hòm thuốc ở bên chân ông ấy".
Tưởng Nhất Bách tìm được Vân Nam Bạch Dược từ trong hòm: "Vừa đi vừa nói."
Giang Thần nhíu mày: "Đang yên đang lành sao lại bị thương."
Tưởng Nhất Bách nói: "Tôi cũng không biết nói sao nữa.
Vừa rồi là vòng bán kết của nội dung bốn trăm mét, cậu ấy đang chạy rất tốt thì bỗng nhiên có một tên ngu chạy ra, đúng lúc Cố Hâm chuyển hướng, không chú ý nên đâm trúng.
Người kia bị ngã còn móc chân Cố Hâm lại nên chắc là bị trật chân rồi.
Tôi thấy cậu ấy đau lắm nên chạy về lấy thuốc phun lên một chút".
Giang Thần nghe thấy chuyện này, vô cùng tức giận: "Tên ngu nào không nhìn đường thế hả? Tôi đi tìm nó đánh một trận!"
Tưởng Nhất Bách đứng ngoài chứng kiến hết quá trình: "Tôi còn muốn đánh hắn hơn ông, nhưng người đụng phải Cố Hâm là một nam Omega, nãy giờ đứng đó khóc lóc ầm ĩ, phiền chết mất thôi".
Giang Thần đâu thèm quan tâm nam Omega hay nữ Omega, cậu chỉ ngứa tay muốn đánh người.
Lúc Tưởng Nhất Bách và Giang Thần đi đến, Cố Hâm đang bị một đám người bao vây, ai cũng quan tâm hắn, lao nhao hỏi han.
Vệ Mông đang đỡ Cố Hâm, thấy Tưởng Nhất Bách và Giang Thần đi đến: "Thần Nhi, ở đây!"
Giang Thần đẩy đám người đứng quanh, chen vào bên cạnh Cố Hâm: "Bị thương ở đâu?" Cậu thấy Cố Hâm cong đùi phải, kê gót chân phải lên chân trái.
Thực ra Cố Hâm bị làm đau đầu, tiếng ồn của đám bạn học xung quanh không khác gì mấy trăm con vịt cạc cạc bên tai.
Trên mặt hắn không có nụ cười, cho đến tận khi Giang Thần xuất hiện, thần kinh căng thẳng mới được nới lỏng, mắt cá chân nãy giờ không cảm thấy đau là mấy bỗng đau vô cùng.
Giọng nói của hắn cũng lộ ra sự tủi thân: "Mắt cá chân phải, chắc là trật rồi".
Giang Thần ngồi xổm xuống trước mặt hắn: "Tôi xem một chút." Cậu vén ống quần thể thao của hắn lên, thấy chỗ mắt cá chân đúng là đã sưng đỏ: "Đừng phun thuốc nữa, đến phòng y tế đi, Mông Mông, đỡ Cố Hâm đến phòng y tế".
Bạn học đứng đông như thế làm giáo viên lớp 10- cũng giật mình, thấy Giang Thần đi tới cô còn tưởng có chuyện gì lớn, vội vàng chạy xuống xem, mới biết Cố Hâm có khả năng chỉ bị trật chân.
Trong mắt cô Đường Lâm, Cố Hâm chính là trụ cột của lớp, không thể để xảy ra sơ xuất: "Cố Hâm, em đến phòng y tế đi, bị thương thế này không thể tham gia tranh tài nữa".
Giang Thần và Vệ Mông đỡ Cố Hâm, Tưởng Nhất Bách quay về lấy cặp của bọn họ.
Bây giờ đã ba giờ chiều, các hạng mục thi đấu họ tham gia trên sân đều đã kết thúc.
Bác sĩ trường xem chân của Cố Hâm, kết luận là bị trật, nhưng không bị thương đến xương cốt, chỉ cần chờ cho vết thương bớt sưng là được.
Nhưng không được tham gia những hoạt động mạnh, ít nhất phải tĩnh dưỡng một tuần.
Sau đó bác sĩ kê thuốc tiêu sưng bôi ngoài da cho Cố Hâm, để hắn bôi lên vết thương.
Lúc mọi người đi ra khỏi phòng y tế thì Tưởng Nhất Bách cũng chạy đến tụ họp.
Tưởng Nhất Bách hỏi: "Thế nào rồi?"
Cố Hâm nói: "Bị trật chân thôi, không có gì đáng ngại."
Vệ Mông đại khái là kế thừa tư tưởng mê tín của bố mẹ mình: "Mấy người gần đây làm sao thế, đầu tiên là Thần Nhi ngã bị thương, xong giờ đến lớp trưởng bị thương.
Hay là hai người đi tìm chỗ nào cúng bái đi?"
Giang Thần còn đang khó chịu vì tại sao lúc nãy mình lại ngủ mất, nếu như cậu ở đó, ít nhất cũng có thể giúp Cố Hâm bắt tên ngu ngốc kia lại, trong lòng cậu lại sinh ra ý nghĩ muốn đánh cho tên kia một trận.
"Mày nói đúng, đúng là nên đi thắp hương, chỗ nào cũng có bọn không có mắt".
Lúc Giang Thần nói câu này trong giọng nói cũng lộ ra sát khí.
"Chắc là đối phương không cố ý đâu, cũng chỉ bị trật chân thôi mà, ngày mai tôi không phải chạy 3000m nữa, chuyện khác cũng bảo lớp phó đi làm thay được.
Tôi đang mừng vì nhàn nhã đây này".
Cố Hâm nhẹ nhàng nắm lấy đầu vai Giang Thần đang đỡ mình, nghĩ thầm Giang Thần đúng là gầy thật.
Tưởng Nhất Bách vừa nhận điện thoại của bạn học, nghe xong, cậu ta hô ầm lên một tiếng: "Á, chút nữa chúng ta còn trận bóng rổ! Lão Cố, chân ông không ổn thì chúng ta chọn ai thay bây giờ? Lớp hai cũng có ba thành viên trong đội bóng rổ đấy".
Lúc đầu coi như hai lớp ngang sức ngang tài, thắng thua khó phân, nhưng bây giờ Cố Hâm bị thương không thể ra sân nữa.
Trong đầu Cố Hâm lướt qua mấy thành viên dự bị: "Không thì để ủy viên thể dục lên đi.
Tuy kỹ thuật cậu ấy không tốt nhưng có sức khỏe tốt.
Ông với Vệ Mông cố gắng ở giai đoạn đầu một chút vậy".
Tưởng Nhất Bách: "Thế nhưng phương hướng của cậu ấy còn kém lắm".
Hai hôm trước trận đấu đầu tiên diễn ra, họ cho Vương Mẫn vào sân, cuối cùng cậu ta cầm bóng chuyền thẳng cho đối thủ khiến cả đội tức điên.
Sự ăn ý của Tưởng Nhất Bách và Cố Hâm được bồi dưỡng suốt từ những năm cấp hai, cậu ta chưa quá quen thuộc với cách chơi bóng của Vệ Mông, hai bạn học còn lại chơi khá ổn nhưng chưa đủ sức để chống lại các thành viên đội bóng rổ trường.
Vệ Mông không biết đưa ra ý kiến gì trong trường hợp này: "Vậy làm thế nào bây giờ?"
Trong lúc ba người họ còn suy nghĩ, Giang Thần nhìn nhìn, thản nhiên nói: "Tôi lên".
Lúc học cấp hai, thỉnh thoảng cuối tuần Giang Thần cũng ra ngoài chơi bóng với Vệ Mông, có sự ăn ý nhất định.
Thực ra Cố Hâm cũng từng cân nhắc đến Giang Thần, nhưng còn phải xem ý kiến cậu thế nào.
Cậu không thích lên, không thích toát mồ hôi, thế thì thôi vậy.
Hiện giờ Giang Thần chủ động thế chỗ, hắn còn cảm thấy rất an ủi.
Tưởng Nhất Bách mới chỉ chơi bóng với Giang Thần một hai lần, lần nào cũng là Cố Hâm đẩy cậu ta ra chơi cùng, không phát hiện được kỹ thuật bóng của Giang Thần tốt ở chỗ nào, còn cảm thấy nghi ngờ.
Vệ Mông mừng rỡ như điên: "Thần Nhi, mày muốn lên thật sao? Tao thích nhất chơi bóng với mày!" Giang Thần chuyền bóng đặc biệt dễ chịu!
Tưởng Nhất Bách còn đang do dự, Cố Hâm đã đưa ra quyết định: "Được, ông muốn đánh bao lâu?"
Tưởng Nhất Bách nghĩ thầm, mười phút đồng hồ?
Giang Thần nói: "Đánh bốn hiệp cũng không có vấn đề gì." Gần đây bị Cố Hâm lôi kéo tập chạy 1500m, thể lực cũng khá hơn nhiều, chỉ là do bệnh hỗn loạn pheromone nên cậu mới đánh mất ý chí vận động mà thôi.
Tưởng Nhất Bách nghe lời Cố Hâm, chuyện cứ thế mà được quyết định.
Nửa tiếng sau, lớp 10- và đám bạn học Omega nghe tiếng mà đến liền trông thấy đồng phục thi đấu vốn của Cố Hâm lúc này lại mặc trên người của một Beta, giờ phút này đang đứng cùng các bạn học lớp 8 làm nóng người.
Học sinh lớp 10- đều ngốc ra.
Kia là Giang Thần mà?
Lớp chúng ta nhiều Alpha như vậy, sao lại để Giang Thần lên?
Dương Tú gan lớn, chạy tới hỏi Cố Hâm: "Lớp trưởng, sao lại để Giang Thần lên thế, cậu ấy chơi bóng giỏi không?"
Cố Hâm ôm bình nước của Giang Thần ngồi một bên, ánh mắt dán lấy Giang Thần đang khởi động bên sân bóng, giọng nói pha lẫn chút kiêu ngạo: "Ừ, cậu ấy rất giỏi!".
Dương Tú bỗng nhiên cảm thấy kỳ quặc, lớp trưởng lạnh lùng lớp họ đấy sao?.