Bệnh Yêu

Chương 35: Đáng yêu

“Cậu, cậu sẽ kéo thấp điểm trung bình của lớp tôi xuống.”
***
Cho đến tận khi về đến nhà, Mạnh Thính không khống chế nổi cảm xúc tủi thân xấu hổ.
Từ Gia xuống lầu mang theo chai sữa, mỉm cười chào hỏi Mạnh Thính. Cô gật đầu, đi qua bên cạnh anh ta.


“Mẹ tôi nói hai tháng nữa sẽ tổ chức cuộc thi khiêu vũ, cậu có tham gia không?”
Mạnh Thính nắm chặt quai đeo cặp, gật đầu.
Từ Gia không nhịn được cong môi cười: “Đến lúc ghi danh tôi sẽ thông báo cho cậu.”


Cô khẽ nói: “Không cần đâu, lúc trước tôi đã từng ghi danh qua rồi, tự tôi đi là được.”
Nụ cười của Từ Gia phai nhạt đi vài phần.
Sức quan sát của anh ta khá nhạy bén, nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, “Cậu…”
Mạnh Thính không để anh ta có cơ hội hỏi thăm, chạy lướt qua anh ta.


Cô vào nhà trước hết là chạy vào nhà vệ sinh, rửa tay mấy lần mới lấy sữa rửa mặt hòa với nước rồi dốc sức thoa thoa gương mặt mình và rửa sạch hai lần.
Nước lạnh làm nhiệt độ trên mặt cô giảm dần, nhưng không thể rửa sạch cái cảm xúc mà Giang Nhẫn lưu lại trên mặt cô.


Cô khóa van nước lại rồi về phòng đọc sách, cuối cùng mới quên được chuyện không vui ngày hôm nay.


Bây giờ họ đang ở học kỳ cuối của lớp mười một, vẫn chưa tồn tại cảm giác thời gian gấp rút cận kề. Tháng Ba gió xuân thổi hiu hiu, trường học đang nổi lên tin tức những học sinh lớp mười hai được tiến cử thẳng lên đại học.


Trong danh sách có tổng cộng sáu, bảy người được tiến cử, có thể lọt vào danh sách đều là những học sinh ưu tú.
Trong đó có Hoắc Nhất Phong và Lư Nguyệt.


Hoắc Nhất Phong được cử đi đại học Q, Lư Nguyệt được cử đến đại học Z. Những học sinh còn lại vẫn luôn hăng hái chiến đấu vì kỳ thi đại học sắp tới, chỉ còn 100 ngày đếm ngược đến lúc ấy, còn hai người bọn họ thì đã thở phào nhẹ nhõm, sẽ tiếp tục hướng đến trạm kế tiếp, thật sự khiến cho người khác hâm mộ vô cùng.


Triệu Noãn Chanh vừa ăn bánh quy vừa nghe giảng: “Thật hâm mộ bọn họ quá, là người chiến thắng trong cuộc sống này rồi.”
Mẩu vụn của bánh quy rơi xuống bàn Mạnh Thính nhưng cô không để ý, mỉm cười chỉnh sửa lại bài tập tiếng Anh.


“Cậu nói thử xem Thính Thính, bọn họ không cần phải thi đại học nữa, vậy thì trong khoảng thời gian này sẽ làm gì?” Cô nàng híp mắt cười hì hì, “Có thể chơi trò yêu đương hay không?”
Mạnh Thính nhớ tới Hoắc Nhất Phong ngày hôm qua, ấy vậy mà không cách nào lên tiếng phản bác lại.


Còn chưa đến hai ngày, chuyện Lư Nguyệt lớp mười hai và Giang Nhẫn trường Lợi Tài sát vách cặp kè với nhau đã truyền đi khắp trong giới học đường.


Thẩm Vũ Tình khi nghe được chuyện này chỉ cười lạnh: “Cứ chờ mà xem, Lư Nguyệt cũng sẽ bị đá thôi, cái tên đó là kẻ không có lương tâm, ai mà thích được chứ.”
Cô ta cặp với anh được hai tháng, ngay cả lời lẽ dịu dàng một chút thôi Giang Nhẫn còn chưa có nói qua.


Lời nói nhiều nhất chính là: “Cần tiền? Cầm lấy đi, đừng phiền tôi.”
Nhưng mà mặc dù như thế, Thẩm Vũ Tình vẫn đố kỵ đến nghiến răng.
Ở cùng với Giang Nhẫn, cho dù anh không ôm, không hôn, không nói lời ngon ngọt, nhưng quả thật anh rất hào phóng.


Lư Nguyệt khi đến trường đều trang điểm tỉ mỉ.
Càng khiến cho lời đồn càng thêm đáng tin cậy.
Lúc Hạ Tuấn Minh nghe được lời đồn thì mờ mịt chớp mắt: “Anh Nhẫn với Lư Nguyệt cặp với nhau hả?”
Giang Nhẫn nhíu mày: “Cái gì?”


“Trường học đều đang đồn lên, bọn họ nói tan học hai ngày trước anh không về, chính là để hẹn hò với Lư Nguyệt. Có người còn nói đã thấy một cô gái mặc đồng phục trường Thất Trung ở trường chúng ta, anh Nhẫn còn hôn người ta ở trước cổng…”


Sắc mặt Giang Nhẫn lạnh lẽo: “Ai nhìn thấy?”
“Không biết ai.”
Giang Nhẫn lấy ra cái bật lửa, lại trả về, vỗ vỗ bả vai Hạ Tuấn Minh: “Đi hỏi thử đi.”
Không đầy một lát sau Hạ Tuấn Minh quay về: “Ngô Tiểu Lỵ ở lớp năm nói. Hôm đó là ngày trực nhật của cô ta nên về trễ.”


“Mày dẫn lại đây.”
Lúc Ngô Tiểu Lỵ nom nớp lo sợ đi đến, sắc mặt đã trắng bệch. Cô ta không phải cố ý, lúc nhiều chuyện nói cho bạn biết có dặn là đừng nói người khác. Vậy mà không đến mấy ngày, trường học hai bên đều biết hết.


Giang Nhẫn đứng ở ban công chờ cô ta, cặp mắt đen lạnh lùng, “Ngô Tiểu Lỵ?”
“Bạn học Giang, thật xin lỗi, tớ…”
“Cô nhìn thấy cái gì rồi?”
Ngô Tiểu Lỵ có hơi nghẹn ngào: “Tớ không cố ý đâu, sau này tớ nhất định sẽ không nói năng lung tung nữa.”


Giang Nhẫn nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.
Ngô Tiểu Lỵ nói: “Cậu ở trường… hôn… hôn cô ấy…”
Giang Nhẫn không nói tiếng nào.


Ngô Tiểu Lỵ chỉ nhìn thấy bộ đồng phục trường Thất Trung mà thôi nên lầm tưởng là Lư Nguyệt, thật ra là Mạnh Thính. Cũng tại anh quá chủ quan, hôm đó đè người ta ra hôn, bị bắt gặp.
Chuyện này anh sẽ gánh trách nhiệm, Mạnh Thính không sai, Lư Nguyệt cũng vô tội.


Ngô Tiểu Lỵ bị ánh mắt lạnh lùng thâm trầm của anh nhìn đến sắc mặt trắng bệch, “Tớ sẽ làm sáng tỏ chuyện này, là tớ tung tin đồn nhảm.”
Giang Nhẫn không thích đánh nữ sinh, bảo cô ta cút đi.


Ngô Tiểu Lỵ không dám nuốt lời, quay về liền nói là do mình tung tin đồn nhảm. Nhưng nói thì dễ rồi, nhưng làm sáng tỏ một sự việc nào có dễ dàng như vậy.
Huống chi mấy ngày nay Lư Nguyệt bắt đầu ăn diện, quả thật giống y như lời đồn với Giang Nhẫn.


Tan học Giang Nhẫn không về, kêu Hạ Tuấn Minh gọi điện cho Lư Nguyệt.
Anh chờ cô ta ở trong ngõ hẻm cạnh trường Thất Trung.
Lư Nguyệt đúng giờ đi đến.
Cô ta quả thật ăn diện một chút, uốn tóc, hơi cuộn lại phía sau lưng, gương mặt trang điểm nhàn nhạt.


Giang Nhẫn không phải người đôi co lòng vòng, anh thấy cô ta đến, trực tiếp nói: “Xin lỗi.”
Lư Nguyệt ngẩn người, lập tức cười nói: “Không sao đâu.”


Giang Nhẫn lấy điện thoại di động ra: “Cô đưa tôi số tài khoản ngân hàng, chi phí học đại học tôi sẽ trả. Lời đồn mấy ngày nữa sẽ lắng xuống.” Ánh mắt anh lạnh nhạt, “Chuyện khác chớ nói lung tung.”
Ý cười của Lư Nguyệt lúc này đã biến mất, cô ta không ngốc.


Nói không chừng đây là lần đầu tiên trong đời Giang Nhẫn đi xin lỗi người khác.
Vì ai chứ?
Vì cái vị hoa khôi trường Thất Trung kia. Ha ha thật là một chuyện nực cười. Thật ra lúc ban đầu khi nghe được lời đồn Lư Nguyệt cũng đoán được.


Cuộc thi Olympic Giang Nhẫn đi xem Mạnh Thính thi đấu, lúc chơi bóng rổ, anh để Mạnh Thính đi mua nước cho mình. Ngay cả hôm Tết đó khi chơi trò ‘sự thật hay thách thức’, Giang Nhẫn đã đẩy cô ta ra.
Đám người bọn họ hỏi anh đang suy nghĩ đến ai.
Lư Nguyệt nghe được, tiếng nói trong cổ họng anh, hai chữ Mạnh Thính.


Nhưng mà cô ta chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy.
Mắt Lư Nguyệt đỏ lên: “Tôi không muốn tiền của cậu, tôi chỉ muốn ở cùng với cậu.”
Giang Nhẫn nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm.


Lư Nguyệt vừa muốn khóc vừa muốn cười, cô ta nắm chặt tay: “Cậu nhất định phải ở bên tôi.” Cô ta gần như là ăn cả ngã về không, “Nếu cậu không muốn để người khác biết người đó là Mạnh Thính.”


Giang Nhẫn cười, anh cười lên có mấy phần lưu manh, Lư Nguyệt đã sợ đến mức tim đập cực nhanh.
“Uy hϊế͙p͙ ông đây à?”


Lư Nguyệt cắn răng: “Vì sao không thể là tôi? Mạnh Thính… cô ta không thích cậu, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, cô ta sẽ hận chết cậu.” Bọn họ không biết hoàn cảnh của Mạnh Thính, cô mồ côi mẹ,  gia cảnh không tốt, vẫn luôn chịu đựng đau khổ, phải chăm chỉ học hành để thi đại học.


Trong lòng Mạnh Thính không được phép suy nghĩ đến chuyện khác, chỉ có thể đi trên con đường này. Càng quan trọng hơn là, Mạnh Thính trưởng thành quá mức xinh đẹp, ai ai cũng đều muốn sở hữu, nhưng không ai có thể có được cô. Nếu Mạnh Thính trở thành nhân vật chính trong lời đồn này, toàn trường đều sẽ bùng nổ.


Mà Lư Nguyệt gia cảnh không tệ, giống như đợt tiến cử lần này, cũng là bởi vì trong nhà có quan hệ.
Tiếng cười chế giễu của Giang Nhẫn vang lên: “Sợ là cô không biết một chuyện.” Anh rũ mắt, thờ ơ sửa lại ống tay áo, “Cô ấy đã sớm chán ghét tôi lắm rồi.”
Lư Nguyệt mở to hai mắt nhìn anh.


Anh bình tĩnh nói: “Là tôi ép buộc cô ấy.”
Lư Nguyệt lui về sau một bước, có hơi chán nản.
Cuối cùng Giang Nhẫn lên tiếng: “Cách xa cô ấy ra, nếu như cô không muốn bị xóa tên trong danh sách.”
***


Bên phía lớp mười một tin tức như bị tắc nghẽn, chờ đến khi bọn họ nghe được tin tức thì lời đồn đã im hơi lặng tiếng dập tắt.
Có nguồn tin nói Ngô Tiểu Lỵ tung tin đồn nhảm, Lư Nguyệt không hề ăn diện, cuối cùng mọi chuyện được làm sáng tỏ.


Triệu Noãn Chanh thất vọng chống cằm: “Haizz, còn tưởng có tin hay để hóng, thì ra chỉ là giả thôi.”
Mạnh Thính vẽ đường thẳng bị lệch trên trang giấy.
Cô rũ xuống hàng mi, cắn môi rồi đứng dậy đi thu các bài văn tiếng Anh.


“Mạnh Thính, tối nay nộp được không?” Bạn học trong lớp đang gấp rút hoàn thành bài tập.
Mạnh Thính gật gật đầu: “Có thể, vậy tớ sẽ thu của tổ khác trước.”


Bạn học kia cảm động đến rơi nước mắt. Vẫn là Mạnh Thính dễ nói chuyện, nếu đổi lại là Tiểu Diệp, đã sớm bị ghi chú cho giáo viên rồi. Cậu ta vội vàng tranh thủ viết.
Cũng may tiết này học chung (lớp tập trung nhiều lớp lại), lúc Mạnh Thính thu hết các bài tập xong là vừa lúc còn ba phút nữa hết tiết.


Cô đi vào văn phòng thì nhìn thấy thiếu niên tóc đen đang lười biếng đứng đó.
Nhịp tim Mạnh Thính không khống chế được mà tăng tốc, anh đến đây làm gì?
Thân hình thiếu niên cao cao, cặp mắt đen thâm trầm, Phan Huệ Nhân xụ mặt nói: “Không được, thành tích của em không thích hợp.”


Bà là một giáo viên rất ngay thẳng.
Giang Nhẫn cảm thấy lão thái bà này sao lại quá mức xem trọng cái này như vậy, lãnh đạo bên Thất Trung đều đã đồng ý hết rồi, vậy mà Phan Huệ Nhân nhất quyết không đồng ý.


Đầu lưỡi anh chạm vào kẹo cao su, chậc một tiếng: “Cô giáo à, em cũng không muốn chuyển lên lớp trên đó đâu, chỉ dự thính một năm thôi, mong cô rủ lòng thương.”
Phan Huệ Nhân chưa từng thấy học sinh nào lưu manh như vậy.


Bà nhịn xuống xúc động muốn đập bàn: “Nền tảng em không theo kịp, có đến lớp nghe giảng cũng không hiểu đâu. Không bằng cố gắng xây dựng nền tảng cho vững chắc vào.”
Giang Nhẫn không thèm đếm xỉa: “Hiệu trưởng đồng ý rồi.”


Phan Huệ Nhân không chịu khuất phục: “Hiệu trưởng có nói với tôi cũng vô dụng, cùng lắm thì đổi chủ nhiệm lớp này thôi.” Bà vừa tức vừa cảm thấy bất đắc dĩ, mới đầu năm nay, nhà họ Giang quyên góp cho Thất Trung một khoản tiền, để các phòng học của trường năm nay đều được gắn điều hòa. Điều kiện chính là cho Giang Nhẫn chuyển đến đây, không được lăn lộn bên Lợi Tài nữa, dù gì Giang Nhẫn cũng là con trai ruột của chủ tịch Giang.


Cái tên nhóc lưu manh này lớp nào không chọn, lại chọn ngay lớp một chuyên của trường nữa chứ.
Lại còn nói đi dự thính thôi.


Phan Huệ Nhân không đồng ý, người như vậy ai mà quản được đây? Sẽ hủy hoại tác phong lớp bọn họ mất, là học sinh phá hoại lớp học người ta. Bà thà rằng trường học không cần lắp điều hòa, cũng không muốn tiếp nhận ‘lính nhảy dù’ kiểu này.


Giang Nhẫn cười: “Cô giáo à, em đến là thông báo…”
Thông báo cho bà, không phải đến cầu xin bà.
*anh lưu manh quá =)))
Mạnh Thính đặt chồng tập tiếng Anh xuống.
Trên trán Phan Huệ Nhân đổ một tầng mồ hôi, Giang Nhẫn lại đột nhiên không lên tiếng, con mắt đen như mực rơi xuống trên người Mạnh Thính.


Phan Huệ Nhân nói: “Mạnh Thính, rót giúp cô ly nước với.”
Mạnh Thính: “Vâng.”
Giọng nói của cô vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
Phan Huệ Nhân tiếp tục: “Lúc nãy em định nói gì vậy?”


Giang Nhẫn: “…” Anh lập tức tráo trở lật lọng, “Em thành tâm thành ý thỉnh cầu cô ạ, em cũng muốn thi đại học, thật đó ạ.”
Mạnh Thính rót nước ấm quay lại, Phan Huệ Nhân xụ mặt: “Em sẽ làm ảnh hưởng đến các bạn khác trong lớp. Mạnh Thính, em qua đây.”


Giang Nhẫn nhìn xem cô, thiếu nữ đồng phục rộng rãi, mặc trên người toát ra sự thuần khiết vô cùng.
Gọi cô qua là cô qua ngay.
Giang Nhẫn thấy bực bội, cô mà nghe lời anh nói vậy thì tốt quá rồi.


Phan Huệ Nhân lên tiếng: “Bạn học này muốn đến lớp chúng ta dự thính, cũng đang học lớp mười một, cậu ta… điểm bảy môn cộng lại của cậu ta còn chưa đến 200 điểm.”
“…” Giang Nhẫn muốn đánh chết cái lão yêu bà tên Phan Huệ Nhân này quá.


Mạnh Thính ngẩn người, đột nhiên có chút muốn cười, nhưng cô vẫn nhịn lại, chăm chú lắng nghe.


Phan Huệ Nhân nháy mắt với Mạnh Thính: “Em thấy cô có nên để cậu ta đến lớp học hay không?” Ý của bà chính là, nếu bạn học có biểu hiện không chào đón, cậu học sinh trường Lợi Tài này sẽ không đến mức không biết xấu hổ, sẽ không khóc lóc cầu xin giữ lại mình.


Tiếng chuông vào học đã vang lên, tiết thứ hai là môn Vật Lý. Nhưng Phan Huệ Nhân không cho phép đi nên Mạnh Thính không rời đi được.
Nói một cách công bằng, cô không muốn Giang Nhẫn đến đây.
Anh chắc chắn không phải đến để học tập, anh xấu xa như vậy, nếu đến đây thì cô liền xong đời.


Mạnh Thính cúi đầu xuống, không dám nhìn Giang Nhẫn, nhỏ giọng nói: “Không nên ạ.”
Giang Nhẫn cười: “Ồ? Bạn học, cho tôi một lý do đi.”
“…” Chắc chắn Mạnh Thính không thể nào nói thật được rồi.


Dưới ánh mắt cổ vũ của Phan Huệ Nhân, cô nắm chặt ngón tay, tìm không ra lý do, cuối cùng kiên trì mở miệng: “Cậu, cậu sẽ kéo thấp điểm trung bình của lớp tôi xuống.” Cô nói xong cũng có chút ngẩn người, sao lại nói giống với cách của Phan Huệ Nhân rồi? Sau đó mặt cô đỏ bừng.


Trong văn phòng còn có hai giáo viên trẻ tuổi, cúi thấp đầu, cười đến bả vai khẽ run.
Bạn học nhỏ có chút đáng yêu nha.


Phan Huệ Nhân vốn ngay thẳng, nếu đổi lại là bọn họ cũng không dám nói mấy lời này. Ấy vậy mà sau khi cô giáo mới nói điểm trung bình chưa đến 200, cô gái nhỏ kia lại tiếp lời thay cho cô giáo nói cậu kia sẽ kéo điểm trung bình của lớp họ xuống. Thật muốn xoa xoa đầu cô bé, con cái nhà ai vậy nhỉ, ngoan ngoãn thật.


Giang Nhẫn rõ ràng nên tức giận.
Nhưng khi nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cô, lòng của anh như bị câu đi mất rồi. Cuối cùng cũng không nhịn được cong cong môi, quả thực là đáng yêu thấy bà nó luôn rồi.


Phan Huệ Nhân nghiêm mặt, cảm thấy Mạnh Thính làm tốt lắm, rốt cuộc cũng có một học sinh nối nghiệp mình.
Bà thỏa mãn gật gật đầu: “Bạn học Giang, nghe thấy chưa, cô không gạt em đâu. Thực sự em không thích hợp đến học lớp trên đâu.”
Giang Nhẫn nói: “Không suy xét lại?”


Phan Huệ Nhân: “Không suy xét, em có thể hỏi những lớp học khác.”
Giang Nhẫn tay đút túi quần, lúc này không cãi lại nữa, rời đi.
Phan Huệ Nhân hỏi Mạnh Thính: “Em thu đủ bài tập chưa?”
“Dạ đủ ạ.”


“Tốt lắm, em về lớp đi.” Cô bé này bà rất thích, kiểu người như Giang Nhẫn nếu tiến vào lớp bọn họ chắc chắn sẽ gây ô nhiễm mất. Phan Huệ Nhân cảm thấy mình giữ vững chính nghĩa, vô cùng hài lòng với bản thân mình.


Tiết trời tháng Ba, vạn vật hồi sinh. Ánh nắng dịu dàng chiếu rọi xuống mặt đất, mùa xuân ấm áp, đầu cành cây chồi lá non nớt, gió nhẹ nhàng thổi.
Mạnh Thính từ văn phòng đi đến lớp học, lúc đi ngang qua hành lang, ở chỗ góc ngoặc bị một người kéo lại, cô bị dọa thiếu chút nữa hét ra tiếng.


Người kia ôm cô vào lòng, hung dữ hỏi: “Dám nói tôi kéo thấp điểm trung bình của lớp em xuống hả?”