Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 72: Tạo áp lực

Trưởng công chúa Hoài Dương? Tô Nghiêu và Diệp Lâm cùng sửng sốt.

Hoàng thất vốn là huyết mạch mỏng manh, lại đã trải qua đoạt đích tranh giành, cả đám huynh đệ tỷ muội trị tội trị tội, lưu đày lưu đày, dính líu không ít người, hơn nữa cưới tang gả cưới, đến năm Cảnh Hòa thứ vài chục năm, con cháu Hoàng thất còn bình yên vô sự ở trong kinh, cũng chỉ có Hoài Dương.

Nàng là tỷ muội thân cận của tiên đế, tiên đế còn thì địa vị Trưởng công chúa Hoài Dương liền quá mức tôn quý, hôm nay tiên đế đi, Trưởng công chúa Hoài Dương là trưởng bối duy nhất còn tại thế của Diệp Lâm, địa vị tự nhiên cao quý, chậm trễ không được.

Tuy là lần trước Tô Nghiêu và Diệp Lâm đi phủ Trưởng công chúa Hoài Dương kết quả cũng không tệ lắm, mà dù sao Tô Dao lưu lại ấn tượng đầu tiên với nàng cũng không khá lắm, vì vậy vẫn có chút run như cầy sấy, Diệp Lâm lại phải vào triều, không đi cùng nàng được, Tô Nghiêu đành phải nhắm mắt đến Hi Quang điện.

Không ngờ vào Hi Quang điện, trưởng công chúa Hoài Dương ngồi ở trên chiếu đối diện cửa, bên cạnh còn có một người. Áo xanh màu trúc, chính là người Tô Nghiêu mấy ngày nay tính toán thấy—— Từ Thận Ngôn.

Từ Thận Ngôn lần này có thể theo công chúa Hoài Dương vào cung, nói rõ là làm bạn mẫu thân, trên thực tế, cũng có chuyện tìm nàng. Chỉ là công chúa Hoài Dương và Tô Nghiêu nói chuyện hắn không nên nghe, liền tìm lý do ra khỏi điện chờ đợi.

Tất cả lễ tiết, một hồi hàn huyên đi qua, công chúa Hoài Dương liền bắt đầu nói thẳng vào chủ đề chính.

“Đại điển sắc phong đã qua rất nhiều ngày, không biết A Dao thích ứng chưa?”

Diệp Lâm lên ngôi đã lâu, nhưng từ đầu đến cuối không có phong phú hậu cung, nghe nói bách quan cũng thượng tấu đề nghị không thiếu, chỉ là Diệp Lâm vẫn cười xong chuyện, cũng không để vào trong lòng. Chỉ là hoàng tự là căn bản của quốc gia, đương triều Hoàng hậu một người độc sủng, thân thể lại nghèo nàn, khiến triều thần hết sức lo lắng. Hôm nay trong cung không có mẹ cả của Diệp Lâm, hay bởi vì bị giam lỏng ở Hoa Châu, dĩ nhiên là không thể nào để ý Diệp Lâm. Vì vậy, liền có người bắt đầu từ công chúa Hoài Dương, nàng lại hợp kế, chuyện này thật đúng là có để ý, nghĩ đến lần trước nhìn thấy Tô Dao, sắc mặt quả thật vô cùng tái nhợt không chút sức sống, không giống như dễ sanh, liền quyết ý lấy thân phận cô cô vượt một phen.

Triều thần dân chúng cũng nói là Hoàng hậu nương nương hung hãn ghen tị, sau lưng Tô gia lại khiến người kiêng kỵ, mới khiến Hoàng đế bệ hạ không dám tuyển tú, ngay cả cưng chiều Vương nữ Miêu Nam cũng phải thừa dịp Tô Dao không có ở trong cung lén lút. Chỉ là nàng cũng nhìn Diệp Lâm từ nhỏ đến lớn, tự nhiên biết tính khí đứa bé kia, nếu không phải hắn tình nguyện, dù là một trăm Tô Dao một trăm Tô gia, cũng không tài nào làm gì được Diệp Lâm. Diệp Lâm có thể độc sủng Tô Dao, nghĩ đến cũng không thoát khỏi liên quan đến phụ hoàng hắn Diệp Tu, nếu muốn thuyết phục hắn, sợ là khó lại càng khó hơn.

Vì vậy, công chúa Hoài Dương ngẫm nghĩ, vẫn là quyết định bắt đầu từ Tô Dao. Nếu nàng mở miệng, Diệp Lâm cũng chưa chắc kiên trì. Nam nhân mà, đều là đa tình.

Tô Nghiêu lại không thăm dò nàng chợt kéo tới nơi này hỏi một câu là có ý gì, trong bụng hợp kế, chỉ quy củ trả lời: “Cực tốt ạ. Sự vụ trong cung còn có thượng cung quản lý, A Dao ngược lại thanh nhàn.”

Nhất là hậu cung trừ Liêu Mộc Lan ở một góc, trong hoàng cung to như vậy cũng chỉ có một chủ tử là nàng, không có thị phi trong cung, làm Hoàng hậu này, vẫn còn vô cùng thanh nhàn.

Tô Nghiêu hiện tại ước chừng có thể hiểu vì sao Phong Hoàng hậu suy nghĩ muốn làm phản rồi, khi đó nàng và Tô Nghiêu cũng chỉ có một mình trong hậu cung, mỗi ngày cũng không chuyện có thể làm, bất đồng chính là, Tô Nghiêu còn có Diệp Lâm thì thỉnh thoảng đến Phượng Ngô điện, ở trước mắt nàng đung đưa tìm cảm giác tồn tại, nhưng tâm Phong Hoàng hậu đã chết, yêu đã tuyệt, mỗi ngày làm người vô tâm.

Kể từ ngày Liêu Mộc Lan khích bác không được, ngược lại hoàn toàn ngừng công kích, ước chừng là đang chuẩn bị cái gì đó, chỉ là Tô Nghiêu cũng không sợ, nàng và Diệp Lâm đủ tin tưởng, cho nàng đầy đủ lòng tin. Ngược lại thù oán giữa Liêu Mộc Lan và Tô Dao khiến Tô Nghiêu có chút nhức đầu, lần trước nói chuyện vớiTừ Thận Ngôn tuy bị Diệp Lâm cắt đứt, nàng cũng không có nghe ra Tô Dao rốt cuộc làm cái gì, có thể khiến Liêu Mộc Lan hận nàng như vậy, không tiếc hy sinh hạnh phúc của mình, nhất định chạy tới cho nàng ngột ngạt.

Hoài Dương nghe được lời này đôi mắt phượng hẹp dài liền nhiều hơn mấy phần sắc bén, nở một nụ cười lạnh, làm như thân thiết nói: “Cũng được, hậu cung nên trăm hoa đua nở tranh kỳ đấu diễm, mới gọi xinh đẹp náo nhiệt, chỉ một Quốc Sắc Thiên Hương, ngược lại hơi nhàm chán. A Dao nghĩ như thế nào?”

Ai? Trăm hoa đua nở..... Xong, tranh kỳ đấu diễm?

Mặt Tô Nghiêu cứng ngắc, nội tâm không nói gì, rất nhanh bày ra vẻ mặt thông tình đạt lý, nói: “Cô cô nói cực phải, hôm nay hậu cung vắng lạnh chút, nếu đợi A Dao sinh hạ một trai nửa gái, đến lúc đó nhiều đứa bé chơi đùa, cũng có thể náo nhiệt chút.”

Công chúa Hoài Dương nghe Tô Nghiêu không đỏ mặt chút nào mà nói ra lời như vậy, nhất thời cứng họng, lời kế tiếp đều bị ngăn ở trong miệng. Nàng vốn là theo như ám hiệu nàng khuyên giám Diệp Lâm ân huệ cùng hưởng chiêu mộ hậu cung, nào nghĩ tới nàng nói tới hoàng tự, rõ ràng cố ý xuyên tạc ý của nàng.

“Ngươi còn trẻ tuổi, nếu không phải gấp, qua năm ngươi mới cập kê, con cháu cũng không phải có thể nói gấp liền vội được. Còn là.....” Suy nghĩ một chút những phương pháp khác quan trọng hơn.

Công chúa Hoài Dương còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy Tô Nghiêu giống như hiểu chuyện gật đầu, vội vàng nói: “Cô cô nói gì vậy, bệ hạ cũng thích trẻ con, sớm mong đợi A Dao, nghĩ đến A Dao còn thêm cố gắng, mới có hi vọng đạt tới kỳ vọng đó của bệ hạ.”

Tuy là nàng cũng không cảm giác mình sẽ cho Diệp Lâm sinh cả đội banh, thế nhưng lời nói lấy ra đối phó với công chúa Hoài Dương cũng cực tốt. Nhìn công chúa Hoài Dương cứng họng, tâm tình Tô Nghiêu thật tốt, lại bổ túc một câu: “Bệ hạ nói nếu là các hoàng tử đều ra từ một mẹ, thì sẽ không sinh ra ý niệm phân bì, ngày sau..... Ở chung hòa thuận ngược lại dễ dàng hơn chút. Cô cô cảm thấy thế nào?”

Nàng đây là mang ra Diệp Lâm và chuyện tiên đế đoạt đích tới chặn miệng của nàng, trong lòng công chúa Hoài Dương giống như gương sáng, vì vậy cũng không đi vòng vèo, dứt khoát nói: “Hôm nay tinh lực của bệ hạ đang cường thịnh, trước đình chánh sự phức tạp, tự nhiên cần được các loại cô nương trấn an, ngươi mặc dù mềm mại đáng yêu động lòng người, sợ là cũng không thể lúc nào cũng ở bên, lấy ý tứ cô cô, nên chiêu mộ hậu cung. Nếu không phải khoan dung hiền huệ, thì sao xứng với danh mẫu nghi thiên hạ đây?”

Trong lòng Tô Nghiêu cười lạnh một phen, đẩy tới đẩy lui cuối cùng còn không phải là vòng qua vấn đề này, sớm biết hiện tại, thì cần gì không nói thẳng, nàng lại quên địa vị đặc thù của công chúa Hoài Dương, quên người này vốn là thích vươn tay dài như vậy. Nàng chính là không hiểu Hoàng đế phải có tam cung lục viện rốt cuộc là đạo lý gì, nhìn nam nhân của mình lưu luyến trong dịu dàng khác, mỗi ngày như hành khất chờ đợi lọt mắt xanh của nam nhân mình, điều này đúng là phẩm chất tốt đẹp mà Hoàng hậu một nước nên có rồi.

“Cô cô nói như vậy, A Dao có chút không hiểu, vì sao cần cô nương làm bạn, bệ hạ mới có thể hết mệt mỏi.” Nếu công chúa Hoài Dương cảm thấy nàng phát cáu không cho Diệp Lâm nạp phi, nàng liền cho nàng nhìn một chút, dù sao hôm nay nàng đã xem Diệp Lâm thành người yêu, không cho phép người khác nhúng chàm.

“Cô cô nói như vậy là do đâu à? Tổ tông quy định như thế, còn nói, ngươi là nữ nhi Tô thị, còn cần cô cô chỉ điểm mới có thể hiểu sao?”

Hừ, cũng biết nàng không nói ra nguyên cớ, bên này nói nàng khuyên Diệp Lâm chọn phi, bên kia không phải là cả đời cũng không cho phép phò mã cưới thiếp sao? Suy bụng ta ra bụng người, cho là nàng còn không hiểu rõ công chúa Hoài Dương làm không được sao? Ngược lại là phải cám ơn nàng nói ra tổ tông quy định, nếu không nàng còn cần sắp xếp ngôn ngữ đấy.

“Vừa là nhắc tới ‘tổ tông quy định’, A Dao có chút nghi ngờ, Thành tổ khai quốc của Nhạn triều, từ công tử công phủ tiền triều đến Đại Tư Mã rồi đến cửu ngũ chí tôn, cả đời bên người cũng chỉ có Địch Hoàng làm bạn. Nhạn triều trải qua tám vị Quân Vương, mọi người đều chăm lo việc nước hiền anh, trong lúc ba vị đều là cả đời chỉ một vị Hoàng hậu chưa từng nạp phi, nếu theo tổ chế..... Cô cô cho là như thế nào?”

Hùng hổ dọa người một phen, cũng không thể trách công chúa Hoài Dương đổi sắc mặt, cả đời nàng kim chi ngọc diệp, còn chưa từng nghe người nào vô lễ lý luận với nàng như thế, lại mang khai quốc Thánh Tổ tới dọa nàng?

Không chờ đáp lại, Tô Nghiêu lại không nhanh không chậm bổ sung: “Cô cô cũng là vinh sủng cả đời, tự nhiên biết cô nương trong tình cảm đều có tâm tư độc chiếm, này cũng không phải ích kỷ nhỏ mọn, chính là thường tình, nếu không, cả đời này, vì sao cô cô chưa từng cho phép phò mã cưới vợ bé?”

“Ngươi thật nhanh mồm nhanh miệng, dám chống đối cô cô?!” Hoài Dương nghe đến đây đã giận không kềm được, câu chuyện cũng bị Tô Nghiêu chặn lại, khiến nàng không có lời nào có thể nói. Lần trước xem ra đoan trang hiếu thuận, hôm nay mới biết, tiểu cô nương này cũng không đơn giản. Nghĩ đến cung biến đêm đó nàng không ở Tướng phủ đợi, ngược lại không giải thích được xuất hiện bên người Diệp Lâm, là được biết người này thật không dễ sống chung. Thật hay cho nữ nhi Tô gia, tam tòng tứ đức một chữ cũng không nói, lại cầm tà thuyết nhét người. Lúc trước nàng khích lệ nàng ta mềm mại trước tiên đế, hẳn là, nhìn lầm người!

Tô Nghiêu thấy công chúa Hoài Dương bị nàng chặn nói không ra, chỉ thẹn quá thành giận, cũng không hoảng sợ, ngược lại nở nụ cười, khéo léo động lòng người nói: “Cô cô nói gì vậy, A Dao hết sức tôn kính cô cô, những câu đều là nói lời trong lòng, chưa từng coi cô cô là người ngoài. A Dao chưa đến cập kê, đã làm thê người ta, còn nhiều chuyện không hiểu đạo lý cần thỉnh giáo cô cô, cô cô cũng không thể bởi vì A Dao ngu dốt liền sinh tức, A Dao nếu nói không đúng, cô cô chỉ điểm A Dao cũng được.”

Dứt lời, Tô Nghiêu liền ngậm miệng, mặt chân thành mong đợi nhìn sắc mặt công chúa Hoài Dương biến đổi nhanh chóng.

Nàng vốn cũng không phải là một người lương thiện mềm mại, đối đãi công chúa Hoài Dương như vậy đã là tôn kính, nhưng nếu mưu toan quơ tay múa chân trong tình yêu cuar nàng, thì không thể trách nàng không biết lớn nhỏ.

Diệp Lâm chỉ có thể của một mình nàng, người khác nghiêm cấm nhúng chàm.