Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 67: A Lâm

Một câu nói nhẹ nhàng rơi vào trong không khí im lặng, nửa điểm âm thanh cũng không có. Tô Nghiêu không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, người nọ không nhúc nhích, tròng mắt trong trẻo gắt gao nhìn chăm chú vào nàng, trên mặt nghiêm túc khiến nàng chợt có chút lùi bước.

“Thế nào?” Nàng cũng chỉ là tò mò, hỏi tên của bọn trẻ một chút, tại sao vẻ mặt hắn muốn nói lại thôi như vậy. Chẳng lẽ tương lai số mạng làm nhiều điều sai trái, con của nàng sẽ gặp bất trắc gì? Hay là..... Bọn họ vốn cũng không có qua đứa bé.....

Nghĩ như vậy, trong lòng nhẹ nhõm vui sướng cũng từ từ tuột đi, mặt Tô Nghiêu tái nhợt, giơ tay lên kéo lấy tay áo người kia, có chút lo lắng lặp lại: “Ngươi nói thật đi, rốt cuộc là thế nào?”

Trả lời nàng là người kia chợt ôm nàng vào trong ngực, đầu chôn ở hõm vai của Tô Nghiêu, trong giọng nói có chút vui sướng nàng không thể hiểu được, hơi thở nóng bỏng, khiến thân thể nàng không ngờ có một chút phát run: “A Nghiêu, ngươi kêu ta cái gì?”

Cái gì? Nàng mới vừa rồi kêu hắn cái gì? Tô Nghiêu có chút ngốc, nháy mắt hai cái, cũng không hiểu được người giống con lười giắt trên người nàng không chịu buông tay làm sao đột nhiên vui mừng giống như một đứa bé.

“Kêu nữa một lần, a Nghiêu, kêu nữa một lần.” Diệp Lâm làm nũng giống như yêu cầu nói, cằm cọ xát trên vai Tô Nghiêu, hiển nhiên giống như một miếng cao da chó.

Người này lại mắc bệnh..... Trong lòng Tô Nghiêu yên lặng châm chọc một lần, giơ tay lên vỗ lưng Diệp Lâm, giống như dỗ đứa bé dịu dàng nói: “Tốt lắm, bệ hạ, không đi vào triều, triều thần lại tố ta mị chủ.”

Người nọ cũng không động, chặt chẽ không chịu rời đi, lầu bầu lẩm bẩm nói: “Chớ gọi ta là bệ hạ. Ngày trước ngươi đều gọi ta a Lâm.”

Tô Nghiêu:.....

Bệ hạ thật đúng là, tùy hứng mà.

“Tốt lắm tốt lắm, a Lâm, nhanh đi vào triều.....” Tô Nghiêu đã sớm quên khi nãy bản thân hỏi cái gì, chỉ muốn vội vàng đuổi người này lên triều.

Ngàn dụ dỗ vạn dụ dỗ mới tiễn người nọ đến trước đình, lúc này Tô Nghiêu mới thở phào nhẹ nhõm, ở một bên chiếu ngồi xuống. Tất cả đều phát sinh quá nhanh, quá mộng ảo, khiến nàng sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt, giống như mình đang mơ một giấc mộng. Diệp Lâm là trùng sinh mà đến, hẳn là biết rõ chuyện cũ trước kia. Nàng vốn là mượn xác hoàn hồn, vượt ra khỏi phạm vi nhận biết ban đầu, tự nhiên cũng có thể tiếp nhận Diệp Lâm nói, chỉ là cái này khiến nàng có chút không thích, giống như mình làm tất cả đều được an bài tốt lắm, ngược lại có chút không biết theo ai.

Ngày trước mấy hành động khó hiểu của Diệp Lâm đều được giải thích, cũng loại trừ tâm bệnh trong lòng nàng. Tô Nghiêu tự biết không phải loại người lòng dạ rộng lớn, ngược lại có chút tình cảm thích sạch sẽ, ban đầu cho dù là bị hắn hấp dẫn vẫn kháng cự, cũng là bởi vì không thể tiếp nhận trong lòng của hắn có người khác, cũng là không thể tiếp nhận cùng người khác chia sẻ nam nhân của nàng.

Nhưng hắn lại nói, kiếp trước kiếp này, hắn chỉ yêu nàng một người. Này vốn là chuyện tốt, nhưng vừa nghĩ tới mình tìm mọi cách kháng cự, liền có chút nóng mặt. Hắn nói hắn đều biết, hắn nói hắn biết bọn họ nhất định yêu nhau, cho nên, từ trước vậy hết thảy đều là hắn thận trọng, từng bước từng bước nhìn nàng đi vào bẫy ngọt ngào của hắn sao?

Tô Nghiêu than nhẹ một tiếng, xưa nay Đế Vương nhiều phụ lòng phụ bạc, chỉ một đa tình này, lại để nàng đụng phải. Nàng cũng không phải cô nương tình cảm nhẵn nhụi ý định rất khác biệt, một buổi sáng nàng xuyên qua, trước kia tận quên, không biết được vì sao mình đến, nhưng vào giờ khắc này lại sinh ra một ý niệm tuyệt hảo vô cùng—— có lẽ gặp hắn, chính là nguyên nhân nàng xuyên qua mà đến thôi.

Nghĩ như vậy, đã trải qua cả đêm mệt mỏi, mới vừa rời giường không lâu lại có thể tựa ở trên án kỷ ngủ thiếp đi. Không biết được Gấm Thục và Gấm Diên làm sao chuyển nàng lại nhuyễn tháp, chờ Tô Nghiêu tỉnh lại lần nữa, đã là mặt trời sắp lặn, khói bếp lượn lờ rồi.

Tô Nghiêu ngồi dậy một lát giật mình, ánh mắt quét đến ga giường mới tinh mới đổi, lại nghĩ tới hành vi càn rỡ sáng nay, không khỏi phát sốt, nàng hẳn là ngủ với Hoàng đế bệ hạ tôn quý, suy nghĩ một chút đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hành vi như vậy, sợ rằng từ xưa đến nay cũng không tìm được mấy. Cũng may người trong cuộc cũng không ở đây, Tô Nghiêu suy nghĩ lung tung một lát cũng liền bình tĩnh, đi giày vào đá lẹp xẹp đi ra phòng ngoài cầm một thoại bản, liền thấy Gấm Thục vẫn nghiêm chỉnh mà đợi giữ ở ngoài cửa.

Họ làm nha đầu không tự nhiên biết đêm qua Đế hậu quan hệ của hai người đến tột cùng xảy ra chuyện gì có tính bay vọt, chỉ là làm hạ nhân cảm giác luôn nhạy cảm, mắt thấy sáng nay lúc bệ hạ ra cửa đuôi lông mày nhiễm ý cười, ý cười trên khóe môi cơ hồ rực rỡ hơn mặt trời, nương nương cũng thế, ngay cả ngủ cũng cười, lúc này mới yên lòng lại.

Gấm Diên rất nhanh đã điều tra xong ngày hôm qua i cung nữ loạn tước kia là người Chỉ Đinh điện, trong cung mò mẫm lăn lộn đã lâu, tự nhiên thấy đây là một nơi ly gián, cũng may nhìn tình hình hôm nay, tới Vương nữ ngủ lại tẩm điệnbệ hạ, chuyện cũng không có ảnh hưởng gì tới quan hệ của hai người, cũng yên lòng, hồi báo lại kết quả cho Tô Nghiêu, thấy trên mặt nàng không có vẻ kinh dị, liền hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Nàng từ chín tuổi vào cung, liền một mực hầu hạ ở Đông cung, cũng từ làm tạp vụ đến cung nữ giữ cửa điện, rồi đến thân tín bên cạnh Hoàng hậu nương nương, nhiều năm như vậy mắt thấy thái tử điện hạ lãnh tình phụ lòng phụ bạc như thế nào, giống như hoàn toàn không có tình cảm. Ngày trước nhìn thấy bệ hạ, chỉ cảm thấy đó là một pho tượng thần, vậy mà hôm nay bệ hạ có thể giống như một người sống sờ sờ, làm phiền Hoàng hậu nương nương. Lời nói kiểu cách, nàng cảm thấy Hoàng hậu nương nương chính là thuốc của bệ hạ, chỉ có một vị, không còn cách nào.

Tô Nghiêu nơi nào biết tiểu nha đầu bên cạnh cảm khái như vậy, chỉ cười lắc đầu một cái, trong lòng âm thầm thở dài, Liêu Mộc Lan nghĩ ly gián họ, lại quyết định sẽ không nghĩ tới ngược lại thành toàn cho họ. Nàng nói Tô Dao phá hư nhân duyên của nàng, cho nên chạy đến Nhạn triều từ bỏ hạnh phúc của mình tới phá hoại nàng, Tô Nghiêu xem hành động thật sự là không lý trí chút nào lại ngây thơ buồn cười.

Nàng ở Tướng phủ, cũng cùng Tô Giác hàn huyên mấy lần, trên trực giác người huynh trưởng này mặc dù chưa từng gặp mặt, cũng là cùng nàng nói chuyện rất hợp ý người. Nàng tự nhiên không dám đến hỏi thẳng, nghe ý tứ của Từ Thận Ngôn, Tô Dao cứu Phù Phong, cũng là gạt trưởng bối Tô gia lặng lẽ tiến hành, vì vậy chỉ đành phải nói bóng nói gió, cũng có chút tin tức hữu dụng.

Thì ra sau khi Phù Phong trở lại Miêu Nam liền hủy hôn, sau rồi lại không tái giá, hôm nay đã sớm quá tuổi đón dâu, lại chậm chạp không có động tĩnh. Đêm đó Từ Thận Ngôn còn chưa nói hết liền bị Diệp Lâm đột nhiên đến cắt đứt, còn không biết sau này chuyện ra sao. Nhưng nàng cảm thấy, chuyện Phù Phong thoái hôn, không chỉ liên quan đến Tô Dao, nhất định là có ẩn tình khác, nghĩ đến triệu Từ Thận Ngôn vào cung, hỏi rõ ràng chuyện sau này.

Còn có hộp gỗ tử đàn mang về từ Tướng phủ, còn chưa tìm được cây trâm, không biết mở ra thế nào, Từ Thận Ngôn thần thông quảng đại như vậy, có lẽ biết chút biện pháp.

Nghĩ đến chuyện này, liền không thể không nhớ tới Phong Diệp. Tuy là không biết vì sao Bạch Ngọc Hàm phải đến Tướng phủ, nhưng nàng cũng không tin Bạch Ngọc Hàm rõ ràng nhìn thấy lại có thể thờ ơ. Lần đầu tiên thấy người kia nàng cảm thấy đáy mắt Bạch Ngọc Hàm tràn đầy tình yêu cới Diệp Lâm, nàng đoán chừng Bạch Ngọc Hàm nếu bắt được nhược điểm này, hoặc sớm hoặc muộn phải nói cho Diệp Lâm, vì vậy trong lòng đã sớm tính toán muốn nói trước cho Diệp Lâm, người này tóm lại là thông tình đạt lý.

Chỉ là, việc cấp bách bây giờ, cũng là một người khác kém điểm bị nàng quên công việc quan trọng bày ra.

Cho Gấm Thục lui ra, bảo nàng khép cửa lại, Tô Nghiêu ngồi ở chiếu từ từ uống trà, lúc này mới khẽ nâng giọng, nói: “A Cửu.”

Một bóng người màu đen giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt.

Tô Nghiêu đặt ly trà xuống, híp mắt nhìn a Cửu muốn hoà vào ánh đèn, đang cúi thấp đầu quỳ gối một bên một lúc lâu, cảm nhận được người nọ từ từ khẩn trương, lường trước trong lúc vô hình gây áp lực quá lớn, lúc này mới chậm rãi hỏi: “Ngày trước ngươi nói, bệ hạ đưa ngươi cho Bổn cung, đúng không?”

Người nọ gật đầu.

Tô Nghiêu lộ ra một chút nụ cười: “Chức trách của Ảnh Vệ chính là thời khắc bảo vệ an nguy chủ tử, đúng không?”

A Cửu chần chờ chốc lát, lại gật đầu một cái.

Rất tốt. Tô Nghiêu đặt ở ly trà xuống, nụ cười trên mặt từng chút từng chút thu lại, trầm giọng nói: “Như vậy, a Cửu, ngươi có thể giải thích một chút, tại sao đêm ba ngày trước, ngươi không ở bên người Bổn cung.”

Nếu không phải nàng mang theo chủy thủ, nếu không phải Phong Diệp không ngờ nàng sau đó ác tay như vậy, Tô Nghiêu không mình phát hiện sẽ là dáng vẻ gì. Cái này không khỏi thật trùng hợp chút, khéo đến Tô Nghiêu thậm chí sinh ra hoài nghi nào đó với người trước mặt này.

A Cửu hiển nhiên không ngờ Hoàng hậu nương nương luôn hiền hoà lại đột nhiên nghiêm nghị như vậy, nàng cũng không biết đêm hôm đó Tô Nghiêu gặp nguy cơ, lần này Tô Nghiêu đột nhiên hỏi nàng, hẳn là có chút không biết làm sao.

Nàng cả ngày lẫn đêm canh giữ ở bên cạnh Tô Nghiêu một tấc cũng không rời, chỉ có đêm hôm đó không có ở đây, Tô Nghiêu vừa hỏi như thế, lại khiến tim nàng lập tức nhảy tới cổ, chẳng lẽ đêm hôm đó xảy ra chuyện gì?

“A Cửu, quả thật không có ở đây.”

Tô Nghiêu nhìn ngón tay nhỏ nhắn có chút vết chai của mình, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, giống như có chút không để ý, lại khiến a Cửu càng khẩn trương.

“Nguyên nhân?”

A Cửu trầm mặc hồi lâu. Lâu đến mức Tô Nghiêu thậm chí đã mất kiên trì, mới trầm giọng nói: “A Cửu biết sai.”

“Ngươi biết lỗi?” Tô Nghiêu từ từ đứng lên, từng bước từng bước bước đi thong thả đến bên người a Cửu, cúi người: “Những ngày qua Bổn cung ở Tướng phủ tin tức khác không nghe thấy, lại nghe nói, Binh Bộ Thượng Thư Tống Tư ở trong nhà bị đâm, đến nay cũng không bắt được hung thủ. Chuyện này chính là xảy ra ở đêm hôm đó. Ngươi nói, thích khách kia sẽ là ai chứ?”

A Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt hắc bạch phân minh là xa lạ lạnh bạc.

Tô Nghiêu nói tiếp: “A Cửu, là ai bảo ngươi làm như thế?”