Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 63: Ly gián

Gió mát phất phơ.

Lưu nội thị nâng mí mắt sắp dính chung một vào, liếc mắt nhìn Đế vương vẫn còn vùi đầu vào sổ con, lặng lẽ ngáp một cái.

Bây giờ hắn đã có thói quen sắc mặt Hoàng đế bệ hạ âm tình bất định, nhưng đối với hai ngày này nụ cười thần bí thường giắt trên môi, vẫn ôm hoài nghi và tò mò.

Lấy trình độ mê luyến của Hoàng đế bệ hạ đối với Hoàng hậu nương nương, cả ngày hôm nay vẫn nở nụ cười là bởi vì thời hạn ba ngày thăm người thân đã đến, ngày mai có thể nhìn thấy Hoàng hậu nương nương rồi. Nhưng Lưu nội thị không hiểu, Hoàng đế bệ hạ cao lãnh từ ngày nương nương đi liền bắt đầu mất hồn mất vía là ý tứ gì.

Suốt đêm hắn và Gấm Diên Gấm Thục canh giữ ở ngoài điện, tự nhiên biết đêm đó Hoàng hậu nương nương tức giận đùng đằng bị giữ lại tẩm đi, suốt đêm không ra ngoài. Bọn họ dĩ nhiên là dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra trong điện xảy ra chuyện gì, có lẽ ngày hôm sau nhìn thần sắc hai người, Lưu nội thị thế nào cũng cảm thấy, không phải Hoàng đế bệ hạ lâm hạnh Hoàng hậu nương nương, ngược lại là nương nương lâm hạnh bệ hạ..... Nương nương ngược lại hất tay áo trở về nhà mẹ, để cả ngày bệ hạ thần thái sáng láng, nhưng khổ bọn họ những nô tài này.

Đang nghĩ ngợi lung tung, chợt thấy một bóng người áo trắng văn nhã tuấn tú, cao lớn đi tới bên này. Lưu nội thị dụi con mắt, hẳn là không nhìn lầm, người tới chính là nhật lý vạn cơ Thôi Thuật Thôi đại nhân. Đã trễ thế này, chẳng những bệ hạ, ngay cả Thôi đại nhân cũng không an giấc, còn phải ra mắt bệ hạ sao?

“Bệ hạ còn không đi ngủ?” Thôi Thuật chau mày, giọng nói có chút nóng nảy do dự, lúc nói chuyện mắt trực tiếp xuyên qua bờ vai hắn dõi mắt nhìn, xem ra quả nhiên là có chuyện khẩn yếu, cái này gọi là Lưu nội thị có loại dự cảm xấu.

Nghĩ được như vậy, Lưu nội thị vội vàng quy củ hành lễ với Thôi Thuật, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ vẫn còn phê sổ, đại nhân mau vào đi, nếu rảnh, còn phải khuyên bệ hạ sớm đi nghỉ ngơi mới phải.”

Thôi Thuật nghe vậy ánh mắt tối sầm, cất bước đi vào trong điện, lưu lại Lưu nội thị ở bề ngoài thở dài, nói: “Sợ rằng tối nay bệ hạ chưa chợp mắt rồi.”

Lưu nội thị một mặt săn sóc mà khép cửa Cần Chính Điện lại, trong lòng suy nghĩ lời Thôi Thuật nói, tối nay chưa chợp mắt? Xem ra dự cảm của hắn thật đúng là không sai, Thôi đại nhân mang tới tin tức không phải là cái gì tốt.

Quả nhiên, không đến một phần ba nén hương, chỉ nghe thấy âm thanh bất thường, tiếp theo liền nghe bệ hạ trầm giọng nói: “Đừng bảo là, truyền nàng tự mình đến gặp ta.”

Lưu nội thị run một cái, chỉ thấy Thôi Thuật đẩy cửa điện đi nhanh ra ngoài, chau mày, bước chân vội vã, cũng không nói với Lưu nội thị một chữ, trực tiếp đi ra ngoài.

Lưu nội thị giương mắt nhìn trong điện, nháy mắt kêu cung nữ đi vào quét dọn sạch sẽ mảnh sứ vỡ trong điện, còn chưa thở phào một cái, chỉ nghe thấy trong điện người nọ ngồi ngay ngắn ở trước án kỷ nói lãnh nhược băng sương, ngược lại không có lửa giận, chỉ là lạnh thấu xương, lạnh đến hình như mỗi một chữ nói ra được, không chút tình cảm nào. Diệp Lâm nói: “Cút ra ngoài.”

Cung nữ không hiểu đuổi ra ngoài có chút uất ức, nước mắt lả chả nhìn Lưu nội thị một cái, người sau chỉ có thể cho nàng một ánh mắt, nói thật hắn mới thấy Hoàng đế bệ hạ phát hỏa, ngược lại dáng vẻ lạnh như băng càng thêm dọa người, nụ cười không trả treo dịu dàng vừa rồi, một cái chớp mắt liền như rơi vào hàn băng địa ngục. Lưu nội thị có chút sững sờ, liền nghe Hoàng đế bệ hạ cho gọi, vội vàng bước lạo xạo đi vào.

Ly trà ngọc thượng hạng rơi nát, trước án kỷ người kia cũng không để ý tới, tự lo vuốt ve chiết phiến trong tay, trên mặt không có biểu cảm gì, một tay chống trán, thân thể nghiêng dựa vào mềm, nhắm mắt lại không biết nghĩ gì. Nghe tiếng bước chân của Lưu nội thị, cũng không mở mắt, chỉ trầm giọng nói: “Bảo các nàng đều lui ra đi.”

Lưu nội thị lĩnh mệnh, xoay người ra cửa phất tay để đám cung nữ lui ra, đang muốn rón rén đóng cửa điện, người nọ chợt mở mắt, trong ánh mắt thậm chí có mấy phần mê mang, nhẹ giọng hỏi: “Lưu Tuần, ngươi nói, trẫm có chỗ nào không tốt?”

Tay Lưu nội thị đỡ cửa run một cái, ông trời, Hoàng đế bệ hạ đây là sao, cái này bảo hắn trả lời thế nào, thấy Hoàng đế bệ hạ cố chấp nhìn hắn nhất định tìm ra đáp án, Lưu nội thị buông cửa điện quỳ xuống, nói: “Bệ hạ phong tư tuyệt đại, chăm lo việc nước, anh tài mưu sâu, Hồng Nghiệp đại huân, Lôi Đình kia vũ, Nhật Nguyệt Kỳ Văn, bác học hiệp nghe thấy. Hôm nay Nhạn triều vật phụ dân phong, thiên hạ thái bình, đều là công lao của bệ hạ, Quân Vương như thế, tại sao hỏi như thế?”

Diệp Lâm vốn có chút mê mang, nghe được hắn giải thích, hẳn là cười: “Nếu trẫm muốn nghe những thứ hư từ này, cần gì phải hỏi ngươi. Thôi, ngươi lui ra đi.”

Lưu nội thị cẩn thận từng li từng tí “Ai” một tiếng, vội vàng rón rén lui ra ngoài, đóng cửa Cần Chính Điện, nhưng trong lòng nói thầm. Trẫm có chỗ nào không tốt, chỗ nào không tốt, Quân Vương hỏi ra những lời này, hẳn là cô độc.

Rốt cuộc người có chỗ nào không tốt đây? Nếu nói là có, chính là quá mức thâm tình, hãm sâu vào người Hoàng hậu nương nương thôi.

Một bóng người kéo dài.

Một mình từ bên ngoài Sính Đình tư đi vào, áo trắng váy trắng, lấy một cây trâm nhẹ nhàng linh hoạt cài trên mái tóc đen dài không ngừng bị gió đêm cuồn cuộn nổi lên, cả người giống như tranh vẽ theo lối vẽ tiên, đi tới nơi nào, nơi đấy là phong cảnh thuỷ mặc.

Nữ tử này rất đẹp.

Hắn vẫn rõ ràng, hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Giống như một công tử tuấn tú trắng trong thuần khiết biến mất ở khúc quanh co, yên lặng nhìn nàng càng đi càng gần, ngón tay trắng muốt co lại lại buông ra, lặp lại mấy lần, rốt cuộc bước lên trước, hiện thân trong bóng đêm.

Bạch Ngọc Hàm dừng bước.

“Thôi đại nhân.”

Thôi Thuật nhìn nàng quy củ hành lễ, khẽ gật đầu, trên mặt văn nhã tuấn tú hơi nhíu mày, giống như chất vấn, lại làm như quan tâm: “Mới vừa cùng bệ hạ nói đến, bệ hạ..... Ý định không vui, cho đòi ngươi tới Cần Chính Điện. Ngươi..... Nói chuyện cẩn thận chút, chớ chọc giận mặt rồng.”

Hắn đã thật lâu không thấy Bạch Ngọc Hàm. Ngày trước còn thường xuyên có thể ở Đông cung nhìn thấy, nhưng kể khi Diệp Lâm cảnh cáo Bạch Ngọc Hàm, Bạch Ngọc Hàm liền không tự mình đi qua Đông cung, tất cả tin tức đều là do Ảnh Vệ truyền lại, chớ nói chi là lần đó, Diệp Lâm vào chỗ, hoàng cung đại nội lắm thầy nhiều ma, nàng chưa từng tới. Tối nay nếu không phải nàng không cẩn thận “Chửi bới” Hoàng hậu nương nương, sợ rằng vẫn không thấy được bệ hạ.

Bạch Ngọc Hàm gật đầu một cái, không chịu nói một câu, đờ đẫn nói: “Chuyện này liên quan đến giang sơn xã tắc, những câu nói đều là tận mắt nhìn thấy, tuyệt không nửa điểm nói ngoa.”

Tuyệt không nửa câu nói ngoa, sợ là sự thật là như thế, Tô Dao đối với Diệp Lâm mà nói có bao nhiêu quan trọng, không cần người khác nhắc nhở, Thôi Thuật thấy rất rõ ràng, chỉ sợ bệ hạ vì vậy không đúng mực, khiến người tà nịnh thừa lúc vắng mà vào.

Thôi Thuật nghiêng người lui về phía sau một bước, nhường đường, đợi nàng lướt qua hắn, chợt mở miệng nói: “Bệ hạ đối với nương nương khác biệt, ngươi..... Tự giải quyết cho tốt.”

Nàng không nhiều lời, bước chân không ngừng, chỉ nhẹ nhàng đi.

Bạch Ngọc Hàm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không nhìn thấy trăng chói lọi, sao liền trở nên chói mắt, nếu như không có trăng sáng, nếu như không có trăng sáng.....

Trong đại điện im ắng yên tĩnh.

Người nọ mặc một bộ long bào thêu viền đen, tóc đen như mực, trải trên mềm dựa, một tay che mắt, một tay khác tùy ý để lên trên đầu gối, vẻ mặt hơi mệt. Nghe bước chân nàng đến gần, giọng khàn khàn nói: “Ngươi nói, ngươi thấy Hoàng hậu nương nương ở hậu hoa viên Tướng phủ..... Riêng tư gặp Thế tử Nhiếp Chính vương?”

Bạch Ngọc Hàm im lặng ngã quỵ xuống, giọng nói tuy thấp, nhưng giọng điệu kiên định, nói: “Đúng vậy. Tối nay tại hậu hoa viên Bạch Hàm vô tình gặp nương nương và Thế tử Nhiếp Chính vương, nương nương là người đứng đầu hậu cung, hành vi như vậy, sợ rằng.....”

“Chắc hẳn Phong Diệp lén xông vào Tướng phủ.....” Diệp Lâm nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu giống như nói, phút cuối cùng lại nâng cao giọng: “Tướng phủ còn có Ảnh Vệ khác, bẩm báo chuyện này cũng không phải là việc nằm trong phận sự của ngươi.....”

“Bệ hạ hẳn là cảm thấy chuyện này không liên quan đến nương nương, nhưng bệ hạ có nghĩ, tại sao nương nương lại trùng hợp đêm khuya xuất hiện trong hậu hoa viên sao? Bạch Hàm chính mắt thấy nương nương và Thế tử với dưới ánh trăng ôm chặt nhau không rời, bệ hạ còn giải vây cho nương nương.....” Bạch Ngọc Hàm chợt kích động, lại to gan lớn mật cắt đứt lời Diệp Lâm nói, kịch liệt nói lại.

“Càn rỡ!” Diệp Lâm chợt phách về phía bên cạnh án kỷ, tròng mắt đen trong ngày thường không xao động giờ phút này nguy hiểm nheo lại, để cho người khác không thấy rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì: “Bạch Ngọc Hàm, lá gan của ngươi không khỏi quá lớn đi.”

Bạch Ngọc Hàm dừng lại, lập tức nằm phục trên mặt đất, bồi tội nói: “Bạch Hàm nhất thời thấy tình thế cấp bách, mạo phạm bệ hạ và nương nương, tội đáng chết vạn lần nên chịu phạt. Chỉ là chuyện này liên quan trọng đại, xin bệ hạ nghĩ lại.”

Nàng cảm thấy thật sợ hãi.

Một hồi lâu, giọng nói nhạt nhẽo của quân vương đột ngột vang lên trong đại điện: “Lui ra đi.”

.....

“Diệp Lâm, ta ái mộ ngươi.....”

.....

“Bạch Hàm chính mắt thấy nương nương và Thế tử ở dưới ánh trăng ôm chặt nhau không rời.....”

.....

“Diệp Lâm, ta yêu ngươi.”

.....

“Bệ hạ có nghĩ tới, tại sao nương nương lại vừa vặn đêm khuya xuất hiện trong hậu hoa viên không?”

.....

“Bệ hạ một ngày kiếm tỷ bạc, a Nghiêu một người trở về là được.”

.....

“Từ bi đủ để diệt quốc, mà yêu càng thêm nguy hiểm. Diệp Lâm, ngươi không cần yêu.”

.....

A Nghiêu, a Nghiêu.....

Ngón tay thon dài lau cán quạt trắng noãn lạnh lẽo. Không phải ngươi nói qua, vĩnh viễn làm bạn với ta sao..... Ngươi không thể, không thể bỏ rơi ta.....

Lưu nội thị run rẩy nói vào cửa điện: “Bệ hạ, Miêu Nam Vương nữ cầu kiến.”

Ngón tay như ngọc chợt buông lỏng, mặc cho Chiết phiến rơi xuống chỗ ngồi, Diệp Lâm nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ chiếu vào, không chút để ý nói: “Cho nàng vào đi.”