Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 14: Hôn trộm

Diệp Lâm nhìn Tô Nghiêu như vậy, cho đến khi nàng hài lòng để đũa xuống, có chút ngượng ngùng nhìn hắn một cái, mới mở miệng nói: “Sắc trời còn sớm, ngươi theo ta trở về Đông cung sửa sang trang phục lại trước, ta sẽ phái xe ngựa đưa ngươi trở về Tướng phủ sau.”

Nghĩ đến nếu để cho Tô phu nhân và Tô Tương biết nàng không giữ quy củ như thế, lại dám một thân một mình đi vườn thượng uyển cưỡi ngựa với thái tử, đoán chừng nàng sẽ phải đi quỳ Từ Đường rồi.

Tô Nghiêu nghĩ như vậy, thì đồng ý với đề nghị của Diệp Lâm. Thật ra chính nàng cũng không giải quyết được kiểu tóc này, nếu có thể để cung nữ Đông cung giúp một tay, đúng là không tệ.

Có lẽ là bởi vì quả thật mệt mỏi, mới vừa ăn uống no đủ, Tô Nghiêu rất nhanh đã ngáp liên hồi, thấy Diệp Lâm chỉ an tĩnh ngồi một bên như có điều suy nghĩ chuyện gì đó, cũng không để ý tới nàng nữa, Tô Nghiêu lặng lẽ dựa vào vách xe ngựa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đến khi đầu dựa vào xe, Diệp Lâm còn đắm chìm trong trí nhớ.

Hắn luôn nhớ tới bão tuyết hôm đó.

Một năm kia mùa đông ở thành Trường Trữ, vừa đến đợt gió lạnh, mới ba ngày hai bữa dưới đất đã dày tuyết, như mọi lần trước tuyết cũ còn chưa tan hết, tuyết mới đã rơi. Ngay cả trên phố cũng ít có dấu chân người, tất cả mọi người núp ở bên trong phòng, không ai ra cửa.

Ngày đó Tô Nghiêu đi xuống tuyết cũng rơi lớn, hắn đang bên ngoài tẩm cung ngồi trên bậc thang bằng cẩm thạch suốt đêm, mặc cho bão tuyết rơi đầy tóc đen, từ ngón tay đến lọn tóc, đều là một mảnh lạnh lẽo.

Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.

Khi đó, tại sao hắn cố tình quên mất những lời này đây.....

Lúc nàng rời đi, rốt cuộc tâm đã lạnh đến mức nào.....

Mùi thơm ngát quen thuộc tràn vào mũi, Diệp Lâm đột nhiên hồi hồn, chỉ thấy Tô Nghiêu nhắm mắt lại, mềm nhũn tựa vào vai hắn, ngủ rất say.

Diệp Lâm, sao ngươi có mà không biết đủ? Giờ phút này không phải nàng đang ở bên cạnh ngươi sao?

Diệp Lâm giương tay ôm nàng vào trong ngực, cảm thụ nhiệt độ nàng tựa vào trước ngực hắn, chậm rãi cúi đầu, in xuống một nụ hôn trên gương mặt của nàng.

Tô Nghiêu vẫn rất thích ngủ, sau lại càng nghiêm trọng, có lúc hắn đang ở điện Tuyên Chính phê tấu chương, nàng ở một bên mài mực, cũng ngáp cả ngày, một lát liền ném thỏi mực xuống đi đến sạp quý phi ở bên cạnh lười biếng nằm.

Khi Tô Nghiêu ngủ rất thích tựa đầu vào vai hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lành lạnh mềm nhũn dán ở cổ hắn, một cái sơ sẩy liền kích thích hắn run rẩy một phen.

Lông mi của Tô Nghiêu rất dài, lúc nhắm mắt lông mi dài khoác lên mí mắt, vẻ mặt ôn hoà, an tĩnh ôn thuận giống như một con mèo nhỏ.

Diệp Lâm vẫn cảm thấy, chỉ có lúc nàng ngủ ở trong lòng hắn, hắn có thể có cảm giác an toàn, xác định nàng sẽ không rời đi, xác định mình thực sự có nàng.

Đôi môi bạc dần dần dời xuống, chuồn chuồn lướt nước hôn lên khóe môi nàng liền rời đi, Diệp Lâm khẽ lui về phía sau một chút, ngưng mắt nhìn dung nhan cô gái ngủ trong ngực.

Vào giờ phút này nàng đang ở trong ngực hắn, giống như một chú chim nhỏ, hắn không muốn đánh thức nàng, phá hư ôn tồn trong nháy mắt này.

Không biết Tô Nghiêu nằm mơ thấy cái gì, lầm bầm một câu, cọ xát trong lòng hắn, đổi một tư thế thoải mái hơn, ngủ say sưa.

Diệp Lâm ôm nàng càng chặt hơn chút, nhắm mắt lại.

——— —————— —————— —————— —————————

Thôi Thuật cảm thấy có lẽ hôm nay mắt hắn hơi kém, nếu không phải là bị bệnh, nếu không tại sao còn chưa đi đến Sùng Văn quán, xa xa đã nhìn thấy Diệp Lâm ôm ngang một người, cất bước đi đến Tử Thần điện.

Tử Thần điện đó là địa phương nào, đó là tẩm điện của thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ chưa bao giờ gần nữ sắc đột nhiên đổi tính sao?

Chờ đi tới gần, Thôi Thuật mới nhìn ra, cô nương đang vùi ở trong ngực hắn ngủ say sưa chính là đại tiểu thư Tô gia, Tô Dao.

Không trách được, thì ra là nàng. Bây giờ Thôi Thuật đã hiểu, chỉ cần gặp gỡ Tô Dao, Diệp Lâm sẽ bỏ hết tất cả nguyên tắc.

Thôi Thuật thở dài một cái, nhớ tới Tứ hoàng tử Diệp Tễ đã nhắc nhở, trong lòng càng thêm làm khó. Nếu không phải là có chuyện khẩn cấp, hắn thật đúng là không muốn quấy rầy chuyện tốt của Diệp Lâm.....

Đang bận hành lễ với Diệp Lâm, Thôi Thuật vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền bị ánh mắt của Diệp Lâm ngăn trở.

Cho tới khi đặt Tô Nghiêu nhè nhẹ ở trên giường, cởi giày cho nàng, lại đắp chăn kín, Diệp Lâm mới xoay người ra khỏi tẩm điện, nói với Thôi Thuật đang chờ ở bên ngoài: “Đi điện Tư Chính.”

Cung nữ Lục Y trông giữ cửa điện quả thật không thể tin được ánh mắt của mình rồi. Thái tử điện hạ tự phụ kén chọn của họ thế nhưng ôm một nữ nhân trở về! Qua nhiều năm như vậy, tẩm cung này trừ thái tử và các nàng những cung nữ đặc biệt phụ trách tẩm cung này, những người khác muốn bước vào một bước cũng không thể.

Chớ nói chi là, mới vừa thái tử điện hạ còn khuất tôn giáng quý cởi giày cho nữ nhân này.....

Chẳng lẽ là trời sắp đổ mưa máu rồi, mặt trời cũng muốn mọc từ hướng tây?

Trong điện Tư Chính.

“Thế nào?” Diệp Lâm thấy chân mày Thôi Thuật chau thật chặt ở chung một chỗ, một bộ muốn nói lại thôi, không khỏi mở miệng hỏi.

“Chuyện điều tra Lễ Bộ Thượng Thư cũng không thuận lợi, vừa mới bắt tay vào làm liền bị trở ngại, trước mắt cũng không có tiến triển.” Thôi Thuật nói: “Thần suy đoán..... Là do bên kia nhúng tay.”

Bên kia nhúng tay.....

Diệp Lâm chau mày: “Không phải hắn luôn luôn làm như không thấy sao, thế nào đến Lễ bộ thì lưu tâm?”

Đời trước điều tra Lễ Bộ Thượng Thư cũng không bị một chút trở ngại, từ đầu đến cuối Phong Duy Hải cũng mắt nhắm mắt mở, không có nhúng tay qua..... Diệp Lâm không biết đến tột cùng xảy ra vấn đề gì.

“Thần cũng không rõ ràng, chỉ là tự suy đoán, hẳn không phải là vị kia, mà là.....”

“Phong Diệp?” Diệp Lâm hiểu ngầm trong lòng, hiểu ra. Đúng rồi, kiếp trước kiếp này, tất cả đều theo mong đợi tiến hành, Diệp Lâm coi là vào tất cả, chỉ lọt một người.

Kiếp trước là sau cung yến Đoan Dương do bệnh lâu nằm trên giường nên bệ hạ chỉ hôn Tô Dao, mà một đời, lại là hắn chủ động cầu bệ hạ tứ hôn tại cung yến thưởng hhoa.

Có lẽ chính là nguyên nhân này, thời gian Thế tử Nhiếp Chính vương Phong Diệp hồi kinh, cũng sớm hơn một tháng.

Chẳng lẽ là hắn trở về, ảnh hưởng đến phương hướng phát triển của chuyện này sao?

Nhưng..... Chỉ cần vừa nghĩ tới câu kia vẫn mãi ở trong đầu hắn, câu kia: “Nô tì cũng chỉ là một con cờ của bệ hạ thôi, bệ hạ có yêu nô tì sao?” Hắn liền không chút hối hận nào mình đánh loạn quấy nhiễu mọi chuyện.

Kiếp trước nhất định là bởi vì lúc bắt đầu hắn lạnh nhạt lạnh nhạt với hắn, hôn sự mà bệ hạ mạnh mẽ tác hợp, mới cho là Tô Nghiêu yêu cầu, mình chưa bao giờ yêu nàng, vậy Tô Nghiêu nàng chỉ là một con cờ.

Ngày trước hắn không biết, đối với một cô gái yếu đuối thật ra thì đều là một thân tranh tranh ngạo cốt, mới có thể không thèm để ý nàng như vậy, mới có thể chà đạp sự chân thành của nàng như vậy..... Nhưng bây giờ không giống nhau, cái gì hắn cũng biết, hắn không thể..... Không thể để mặc cho chuyện phát triển như trước nữa.

Thế gian nhiều thay đổi, hắn không thể mặc cho nàng suy nghĩ lung tung.

“Thứ cho nô tài nhiều lời.” Thôi Thuật mạo hiểm nhắc nhở thái tử đang đắm chìm trong chuyện cũ nói: “Lần này bị nhẹt, chỉ sợ là chuyện của Tô đại tiểu thư, chọc giận Thế tử.”

Chỉ là hôm nay lấy mê luyến cảu thái tử điện hạ đối với Tô Dao, coi như hắn hiểu được vì sao Phong Diệp nhúng tay, tuyệt đối sẽ không buông tay.....

Không biết đến tột cùng Tô Dao cho Diệp Lâm uống thuốc gì.

Tròng mắt Diệp Lâm.

Chọc giận Thế tử..... A, nhưng Phong Diệp không biết, Tô Nghiêu trước mắt đã không phải là Tô Dao thanh mai trúc mã của hắn nữa rồi.

“Khác, nữ nhi của Lễ Bộ Thượng Thư.....” Thôi Thuật rất nhức đầu.

Hạ Gia Ngọc thật sự cảm thấy mình tốt, bởi vì trước cung yến Diệp Lâm ra vẻ hứng thú với nàng, khi biểu diễn thưởng không ít vật hiếm quý, Hạ Gia Ngọc đã ba ngày hai bữa kiếm cớ muốn ra mắt Thái tử.

Mấy lần trước cũng bị Đông cung cản trở về, hôm nay lại thiếu chút nữa xông qua Sùng Văn quán, không ngờ vô ích, thái tử và Tô Dao đều không ở đây. Chỉ sợ Hạ Gia Ngọc này chẳng những muốn quấn thái tử, hơn nữa không gọi Tô Dao tốt hơn.

Chuyện của Lễ Bộ Thượng Thư nay đã khiến Diệp Lâm phiền lòng, Thôi Thuật thật không muốn để Hạ Gia Ngọc tạo thêm ngột ngạt trong lòng Diệp Lâm. Nhưng với cô nương này Thôi Thuật là thật hết cách với nàng rồi.

“Hạ Gia Ngọc?” Diệp Lâm cười lạnh một tiếng, dong chi tục phấn như thế cũng dám tới Đông cung lỗ mãng, xem ra quả nhiên là có người cha như thế nào thì phải có con gái như thế, đường đường là con gái Lễ Bộ Thượng Thư, thế nhưng một chút lễ phép cũng không hiểu.

“Đi gõ Hạ thượng thư một cái, bảo hắn quản giáo nữ nhi bảo bối của hắn vào.”

Thôi Thuật lĩnh chỉ.

“Khác, chuyện Lễ Bộ Thượng Thư, để trước xuống, đợi sau khi thi đình mới hành động. Đi chọn một người cơ mẫn có thể tin được, đưa vào Lễ bộ, ngày sau thì tính toán sau.” Diệp Lâm phân phó nói, chợt quay mặt lại nhìn người phía sau: “Trong lòng Ý Hạnh có thí sinh?”

Thôi Thuật gật đầu một cái, nói: “Thần nhìn..... Từ nhị công tử nhà trưởng công chúa Hoài Dương rất tốt.”

Diệp Lâm hài lòng gật đầu một cái, Từ Thận Hành là đích thứ của trưởng công chúa Hoài Dương, đầu năm nay vừa hai mươi, còn chưa an bài chức vụ, đặt ở Lễ bộ cũng vừa vặn.

Nghĩ đến Từ Thận Hành xuất thân con nhà giàu có, năng lực chống đỡ những thứ tham nhũng kia trong Lễ bộ cũng có chút mạnh, hắn cũng không muốn con cờ mình sắp đặt đi vào còn chưa có dùng, liền bị dính vẩn đục rồi.

Chỉ là nhắc tới trưởng công chúa Hoài Dương, Diệp Lâm lại nhớ đến một chuyện.

Trưởng công chúa Hoài Dương là tỷ tỷ của đương kim bệ hạ, nhất định thích Diệp Lâm, khi hắn còn nhỏ, thường thường đi đến phủ trưởng công chúa Hoài Dương chơi đùa. Từ sau khi trùng sinh tới nay, ngược lại Diệp Lâm còn chưa từng đi thăm.

Trong lòng Diệp Lâm có một phen tính toán, lại thương lượng chút công việc với Thôi Thuật, nói tới sắc trời dần tàn.

Tới gần lúc chạng vạng Tô Nghiêu mới tỉnh lại. Nói chính xác, nàng bị đói tỉnh.

Mở mắt nhìn bốn phía một cái, Tô Nghiêu chợt ngồi dậy, trong cổ họng nói: “Gấm Diên, mang chút bánh ngọt tới.” lời nói đành nuốt xuống, nhìn cung nữ Lục Y đứng ở trước cửa có chút há hốc mồm.

Sao nàng lại ngủ, sớm đã không còn ấn tượng. Đây là đâu, nàng cũng không biết.

Chỉ là ăn mặc của những cung nữ đứng canh cửa này, dầu gì biết mình hiện tại phải là ở Đông cung.

Cũng may cung nữ Lục Y đó coi như cơ trí, thấy Tô Nghiêu quây lấy chăn mặt mờ mịt, vội vàng đi vài bước quỳ gối trước mặt, dứt tiếng nói: “Kính xin Tô đại tiểu thư nghỉ ngơi trong chốc lát, Điện hạ sẽ trở lại thật nhanh.”

Điện hạ.....

Tô Nghiêu gật đầu một cái, nếu là Diệp Lâm mang nàng tới, sẽ coi là an toàn, mặc dù nói không biết cụ thể là đâu, chỉ là nghĩ đến Diệp Lâm cũng sẽ không hại nàng. Nàng có chút ảo não, tâm thế nào lớn như vậy, ở chung một chỗ với Diệp Lâm cũng có thể ngủ. Nàng vẫn hoài nghi có phải đầu óc mình còn có tật xấu gì khác hay không, chỉ là lang băm trong phủ không nhìn ra.

Mắt thấy sắc trời dần tàn, trong điện cũng thắp đèn, rốt cuộc Tô Nghiêu không ngồi yên, Diệp Lâm vẫn chưa trở lại, nàng chờ đợi vậy cũng không có kết quả, không chừng Tướng phủ gấp gáp thành cái dạng gì rồi, nàng trở về chắc bị chửi.

Tô Nghiêu đi giày vào ngồi trước gương đồng bên giường nhìn kiểu tóc giống chuồng gà của mình một chút, thở dài một cái, nghiêng đầu cặp mắt lấp lánh nhìn Lục Y nói: “Các ngươi..... Ai biết búi tóc?”

Mới vừa nói cái đó cung nữ rất nhanh đi tới, dựa theo Tô Nghiêu phân phó hỗ trợ.

Tô Nghiêu kinh ngạc nhìn nghĩ tâm sự, không chú ý tới ánh đèn ở cửa tối sầm lại, một bóng người màu tím liền xuất hiện ở trước cửa Tử Thần điện.