Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 100: Ngoại truyện

Mùa thu năm Thái Bình thứ bảy.

Vì Hoàng hậu Nương nương sinh hạ Nhị công chúa đã được tròn một tháng, long nhan của Hoàng đế Bệ hạ đương nhiên vui mừng hớn hở, tổ chức cung yến ở Tử Vân các bên trong Hi Hoa cung. Quan viên Tam phẩm trở lên cùng gia quyến trong Trường Ninh đều có thể tham gia. Yến tiệc do đích thân Đế Hậu tổ chức nên cực kỳ náo nhiệt.

Hoàng đế Bệ hạ này, năm tháng còn ở Đông cung nổi danh là thanh tâm quả dục, sau đó Hoàng hậu Nương nương lại nằm triền miên trên giường bệnh, ít khi xuất hiện, nên Hoàng đế Bệ hạ càng ngày càng lạnh lùng, cả năm cũng chẳng cười nổi một lần. Không ngờ rằng từ lúc Hoàng hậu khỏe lại ba năm trước, Hoàng đế Bệ hạ liền thay đổi tính tình, khắp người đều toát lên vẻ dịu dàng.

Mà hiện nay Hoàng hậu Nương nương đang vững vàng ngồi đó cạnh Hoàng đế Bệ hạ, trên mặt mang theo nét cười thùy mị. Tâm tư của văn võ bá quan cũng theo đó mà buông xuống, yên tâm thoải mái mà hưởng thụ những món ăn quý giá và rượu ngon trên bàn.

Theo thường lệ trong yến tiệc đều có nhạc và ca vũ, qua ba tuần rượu, yến tiệc yên tĩnh cũng dần dần trở nên ồn ào náo nhiệt không hề câu nệ. Lại bộ Thị lang đương nhiệm là Tam công tử của Từ gia, Từ Thận Tư vì say rượu nên nâng chén từ từ đi đến bên cạnh ca ca nhà mình, khẽ nói: “Đại ca sao lại ngồi một mình trong xó xỉnh này uống rượu giải sầu?”

Nói vậy nhưng trên thực tế người có địa vị cao như Từ Thận Ngôn cũng không thể nào bị an bài ngồi ở cái gọi là “xó xỉnh”, chỉ vì khí chất quanh thân người này quá lạnh nhạt, làm cho hắn ngồi ở chỗ nào thì người xung quanh liền tự động tránh xa. Từ Thận Ngôn nghe đệ đệ mình chế nhạo cũng không thèm để ý, chỉ giơ tay cạn sạch ly rượu, hoàn toàn không biết say.

“Yến tiệc hôm nay, ca ca có để mắt đến cô nương nào không?” Từ Thận Tư thấy Từ Thận Ngôn thần trí lơ đãng, không để ý gì đến mình liền dứt khoát nghĩ ra một đại kế, càng tiến sát lại gần, cúi đầu cười nói.

Người kia vẫn chỉ một mực rũ mi xuống không nói lời nào, khí chất thư sinh trên gương mặt tuấn tú phát ra càng ngày càng lạnh nhạt, cả người đều chìm trong hư ảo, ngón tay thon dài vuốt ve ly rượu làm từ ngọc Tụ Nham, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Mẫu thân đã nói, bất kể là xuất thân cao hay thấp, có xứng với dòng dõi của phủ Đại trưởng Công chúa Hoài Dương chúng ta hay không, chỉ cần đại ca thích, gật đầu một cái là mẫu thân nhất định sẽ cực kỳ vui mừng mà nghênh đón vào phủ.” Từ Thận Tư lại vội vàng nói, “Đại ca nhân tiện ở đây chịu khó nhìn một chút cũng tốt, đừng để mẫu thân phải khổ tâm.”

Lại nói, từ lúc Từ Thận Ngôn nhược quán đến nay đã nhiều năm, ngày trước Đại trưởng Công chúa Hoài Dương chưa từng thúc giục là vì cảm thấy nhi tử nhà mình quá xuất chúng, tầm mắt thật sự cũng cao nên nhất thời không vội. Nhưng qua nhiều năm, thấy con thứ ba Từ Thận Tư cũng sắp nhược quán rồi mà bên kia Từ Thận Ngôn vẫn chưa động tĩnh gì, nên mấy năm nay bà càng sốt ruột. Cảm thấy Từ Thận Ngôn bị quan niệm tuyệt tình đoạn ái của Liễm Diễm sơn ảnh hưởng quá sâu, liền không nhiều lời, ngay tập tức không tính toán gì mà bắt Từ Thận Tư chuyển ra khỏi Liễm Diễm sơn.

Làm sao Từ Thận Ngôn lại có thể không hiểu suy nghĩ trong lòng mẫu thân nhà mình, nên khi nghe Từ Thận Tư nói như vậy, sắc mặt cũng không hề thay đổi, chầm chậm rót đầy chén của mình rồi lạnh nhạt nói: “Sao nào, nếu đệ nhìn trúng cô nương nhà nào thì tự mình đi nói với mẫu thân chẳng phải tốt hơn sao, chớ có kéo ta vào.”

Nghe thấy thế mặt Từ Thận Tư liền đỏ lựng lên, giương mắt lén liếc về đâu đó một cái rồi oán trách nói: “Đại ca người cố tình đánh trống lảng!”

Lúc đó Tô Nghiêu đứng dậy chuẩn bị lui xuống, ánh mắt lơ đãng quét qua tất cả mọi người trong điện, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt đỏ lừ của Từ Thận Tư đang đứng cạnh Từ Thận Ngôn, nàng không khỏi lắc đầu cười cười. Từ ngày nàng mới gặp trưởng Công chúa Hoài Dương, đến nay đã nhiều năm trôi qua vậy mà Từ Thận Tư vẫn giống hệt hồi đó, hở ra là đỏ mặt. Cũng không biết Từ Thận Ngôn nói gì với hắn.

Nghĩ đến đây Tô Nghiêu không khỏi có chút xúc động. Bảy năm, không dài không ngắn, đã xảy ra quá nhiều sự việc biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng có rất nhiều chuyện từ đầu đến cuối chẳng thay đổi gì. Ví dụ như Từ Thận Tư rụt rè, ví dụ như Từ Thận Ngôn lạnh nhạt.

Dường như cảm thấy có người đang nhìn đến đây, Từ Thận Ngôn ngước mắt nhìn về phía Vương tọa ở trên cao, Hoàng hậu Nương nương tôn quý nhất của Đại Nhạn triều đang ngồi đó tươi cười nhìn hắn.

Một gương mặt có nét bướng bỉnh lại tràn ngập sức sống chợt lóe lên trong trí nhớ của hắn, chầm chậm hòa tan thành một cùng với gương mặt khuynh thành kia. Hơi rượu tràn ngập trong điện, Từ Thận Ngôn phảng phất thấy được một tiểu cô nương với tư thế oai hùng mạnh mẽ, mặt mày sáng sủa, nụ cười của nàng luôn luôn rực rỡ như ánh mặt trời.

Hắn còn nhớ cô nương kia có vẻ mặt rất quen, vừa có một chút trưng cầu vừa có một chút kiên định không cho người khác cự tuyệt. Nàng chỉ cần nhấc mi, trong ánh mắt xinh đẹp đều lấp lánh những ánh sao nhỏ bé, lông mi dài mà dày khẽ quét qua gò má, tạo thành một bóng râm dưới ánh mặt trời, nàng nghiêng đầu nói, Từ công tử, khi nào huynh rời đi, nhất định phải lẳng lặng mang theo ta, ngược lại ta muốn xem xem rốt cuộc là phong cảnh ở Liễm Diễm sơn đẹp hơn Bình Khê ở điểm nào!

Từ Thận Ngôn là người kế tục của Lạc Tinh các tại Liễm Diễm sơn, lần đầu tiên gặp mặt tiện thể xem vận mạng của Tô Dao, thiếu nữ này sống không tới tuổi cập kê, vậy mà giờ phút này lại khao khát một tương lai tốt đẹp.

Khi đó hắn im lặng không nói gì cả, Tô Dao cũng quen với sự trầm mặc của hắn, nói thêm vài câu rồi lực chú ý lại chuyển lên người Cố Phù Phong còn đang hôn mê. Khi đó Từ Thận Ngôn liền biết, với gia giáo nghiêm khắc của Tô gia Bình Khê thì đề nghị của Tô Dao rằng muốn đến Liễm Diễm sơn chẳng qua chỉ là một ý nghĩ viển vông mà thôi. Nhưng sau khi hắn nhận được thư của Cố Phù Phong, không thể không cáo biệt thư viện Bình Khê để quay về Liễm Diễm sơn, Từ Thận Ngôn lại thường xuyên nhắc tới Tô Dao. Có đôi khi đối diện với ánh chiều tà trên đỉnh Liễm Diễm sơn, Từ Thận Ngôn lại đột nhiên tưởng tượng ra một điều – nếu như nàng nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt này thì sẽ ca ngợi đến mức nào.

Lúc đó hắn vẫn không rõ vì sao trong lòng mình lại sinh ra một loại cảm xúc buồn bã vô cớ và bất lực. Mãi thật lâu sau này, hắn mới hiểu được, đó là ánh mặt trời ấm áp đầu tiên và cũng là duy nhất trong cuộc đời hắn, chiếu thẳng vào sinh mạng u tối của hắn mà không cho phép cự tuyệt, nhưng sau đó lại để cho những tối tăm hắc ám vô hạn vô biên đột nhiên tìm thấy khe hở, cuối cùng không thể quay trở về.

Nếu như từ trước đến giờ chưa từng được thấy ánh sáng lấp lánh của các vì tinh tú, thì có lẽ nguyên bản hắn vẫn có thể chịu đựng được hắc ám.

Từ Thận Ngôn nhấc lên ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó đặt ly rượu xuống rồi đi ra ngoài. Bữa tiệc ăn uống linh đình vẫn náo nhiệt như cũ, không ai để ý đến Từ đại nhân quyền cao chức trọng đã rời đi. Người này đứng lên rất cao, thế nhưng lúc rời đi lại rất kín đáo nên người khác không mấy để ý đến.

Gió đêm nhẹ thổi hiu hiu lướt qua gò má, thổi bay sợi tóc trên thái dương, cũng không hề lưu tình mà thổi bay tay áo bào màu trắng. Từ Thận Ngôn nhắm chặt mắt lại, quay người đi đến một nhà thủy tạ bên ngoài Tử Vân các.

Lần đầu tiên hắn minh mẫn lại sau khi biết được Tô Dao thực sự đã chết, chính là tại chỗ này, nhà thủy tạ bên ngoài Từ Vân các. Trong con mắt của cô nương kia có từng đợt sóng dao động nhẹ nhàng như chứa tất cả nước của hồ thu, vậy mà lại nghĩ thế nào làm thế ấy, lạnh nhạt gạt Thiên kim tiểu thư nhà Lễ bộ Thượng thư sang một bên, lười biếng dựa vào lan can đỏ thắm chợp mắt. Nếu là Tô Dao vừa bá đạo vừa ngay thẳng, nhất định sẽ không thể hiện cái dáng vẻ không có gì quan trọng như thế kia.

Hắn cứ nhìn nàng từ phía xa, nhìn Thái tử phong hoa tuyệt đại đi đến rồi chính tay mình đeo cho nàng một sợi dây màu đỏ thắm, mà nàng lại thản nhiên nhận lấy. Giây phút đó trái tim Từ Thận Ngôn đã chìm xuống vực sâu không thấy đáy, hắn rũ mắt. Cô nương yêu Phong Sách như thế, thậm chí muốn cùng tự tử với Phong Sách, vậy mà lại không chút đề phòng gì khi Thái tử tiến đến gần… Rốt cuộc Từ Thận Ngôn cũng không thể không thừa nhận bản thân mình vẫn luôn luôn điên cuồng né tránh sự thật, mặc dù đã sớm biết được chân tướng lúc ở Tướng phủ - Tô Dao đã chết. 

Mùa xuân năm Cảnh Hòa thứ mười bảy, đứng trên cầu dẫn ra nhà thủy tạ, cô nương với dung mạo giống Tô Dao như đúc đang miễn cưỡng cười yếu ớt là một người khác.

Trong nháy mắt đó rốt cuộc Từ Thận Ngôn đã hiểu rõ ràng được tâm ý của bản thân, hóa ra tình yêu là thứ vừa vô dụng vừa khiến người ta đau khổ, cuối cùng còn chưa biết nó là gì mà đã gắn bó sâu nặng. Thảo nào từ trước đến nay Liễm Diễm sơn phải đoạn tuyệt tình cảm, bởi vì bọn họ đã quá thông suốt rồi, đã biết rõ loại tình cảm cầu mà không được, khiến người không chịu đựng nổi này, vậy thì ngay từ đầu cầu xin tình cảm.

Ở nơi mềm mại nhất trong ngực vẫn đang lẳng lặng cất giấu một cây trâm, đó là do Tô Dao trong giây phút cuối cùng đã nhờ Cẩm Sắt đem qua. Khi đó Từ Thận Ngôn cũng không biết đây là một cái chìa khóa bí mật, không biết Tô Dao đã quyết định chôn sâu toàn bộ xuống đáy lòng. Hắn chỉ biết rằng bất kể Tô Dao có tính toán gì thì hành động đó cũng không liên quan gì đến tình cảm.

Hắn là người nàng tin tưởng nhất tại thành Trường Ninh, nhưng mà cũng chỉ như thế chứ không hơn.

Tô Nghiêu dừng bước, nhìn vị công tử đang nhẹ nhàng dựa vào lan can dưới ngọn đèn tàn mà không nói gì.

Bảy năm trôi qua, rất nhiều chuyện đều đã có kết quả rồi. Nàng tỉnh lại sau khi ngủ li bì vì dược tính, năm trước nàng sinh một đôi long phượng tại, năm nay lại đến lượt muội muội nàng, Tô Anh và Diệp Tễ cũng đã có kết tinh của tình yêu. Nhưng chỉ riêng Từ Thận Ngôn, vẫn cứ cô độc một mình, lạnh lẽo buồn tẻ.

Mấy hôm trước Đại trưởng Công chúa Hoài Dương tiến cung cũng nói đến chuyện này, thế nên lần cung yến này mới đồng ý cho quan viên mang theo con cái đến tham dự, tất cả cũng chỉ vì một mình Từ Thận Ngôn thôi. Nhưng người này làm gì có lòng dạ mà đi suy nghĩ hay cân nhắc những thứ này, Tô Nghiêu nhìn thấy hắn có vẻ như rất buồn bực mượn rượu giải sầu.

Quen biết nhau đã rất lâu rồi, vẻ mặt hắn lúc nào cũng lạnh nhạt, bình tĩnh vững vàng, Tô Nghiêu chẳng bao giờ ngờ được rằng sẽ có một ngày nàng lại nhìn thấy được thần sắc như vậy trên mặt người này.

“Sao lại ra đây?”

Người kia nghe thấy thế liền xoay người lại, đối diện với ánh mắt đầy ý cười của nàng, vẻ cô đơn chưa kịp thu hồi lại trực tiếp rơi thẳng vào đáy mắt nàng.

Tô Nghiêu hơi giật mình trong giây lát, sau đó tránh nặng tìm nhẹ nói: “Tỉnh rượu rồi sao?”

Từ Thận Ngôn chỉ lắc đầu.

Tỉnh rượu? Từ trước đến giờ hắn chưa hề say, hắn luôn tỉnh táo hơn những người khác.

Trong cuộc đời của người trước mặt này chưa bao giờ có chỗ cho hắn, ngày trước chan chứa trong lòng Tô Dao đều là Phong Sách, hiện giờ Tô Nghiêu yêu Diệp Lâm. Trong lòng Từ Thận Ngôn biết rõ cô nương rực rỡ kia đã vĩnh viễn ngủ say vào một đêm ánh sao sáng ngời từ tám năm trước, nhưng khi chứng kiến hạnh phúc của Diệp Kính và Tô Nghiêu, đáy lòng vẫn không nhịn được mà sinh ra một chút mơ mộng viển vông.

Nếu nàng vẫn còn sống… thì tình hình sẽ trở nên thế nào…

“Quyết định xong rồi?” Tô Nghiêu bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi. Mấy hôm trước Diệp Lâm nhận được tấu sớ xin từ quan của Từ Thận Ngôn, trong đó tuy viết rất bài bản có lý do, nhưng trong câu chữ đều hiện ra rõ ràng ý định muốn gửi gắm tình cảm chốn sơn thủy.

Hắn muốn xin từ quan, vì sao chứ?

Từ Thận Ngôn cũng chẳng kinh ngạc, tuy là tấu sớ trình lên Diệp Lâm, nhưng hắn biết giữa đôi phu thê này chưa từng có cái gì gọi là bí mật. Diệp Lâm biết thì cũng có nghĩa Tô Nghiêu cũng sẽ biết.

Hắn đã sớm chán ghét cuộc sống ngợp trong vàng son nhàm chán ở Trường Ninh, cũng chán ghét bản thân tự lừa gạt chính mình, có lẽ Trường Ninh chưa bao giờ thích hợp với hắn, đó không phải là quê nhà, cũng giống như gương mặt với dung nhan tuyệt mỹ gần trong gang tấc này cũng không phải là cố nhân của hắn.

Bởi vậy, hắn cũng chỉ gật đầu rồi nói: “Thần… hơi nhớ cảnh hoàng hôn ở Liễm Diễm sơn rồi.”

--- TOÀN VĂN HOÀN ---