Bên nhau trọn đời

Chương Ngoại truyện 2

Các thuật ngữ:
PIA: đánh, đá (Trong trường hợp Phong Nguyệt dùng “PIA cúp điện thoại” là “đánh nhanh rút lẹ cúp điện thoại ngay lập tức”)
CJ: thuần khiết, trong sáng, ngây thơ
Ô mai/ Dâu tây: hehe đọc tới đoạn có chỗ này, xin mời phát huy tưởng tượng, mềnh chỉ gợi ý: dâu tây màu đỏ, cắn a cắn a cắn và dấu a dấu a dấu:”>
Cổ chai: đây là 1 thuật ngữ “Nút thắt cổ chai” được sử dụng nhiều khi nói về việc bị lỗi các chip xử lý, băng thông, Ram, CPU trong ngành IT và cũng được sử dụng để nói về các hợp đồng hay vấn đề nan giải trong kinh tế. Nói đơn giản chính là “đầu voi đuôi chuột”, đầu vô thì nhiều, đầu ra thì ít. Trong trường hợp mà Song Nghi dùng thuật ngữ này, ý chỉ cô ý cụt hứng, chẳng có tí ý văn nào để viết cả.
H: Hentai
二垒 (convert: hai luỹ): dùng để diễn tả mối quan hệ nam nữ, cái này trong hệ liệt “bốn luỹ”. Một luỹ: nắm tay nhau => Hai luỹ: ôm hôn => Ba luỹ: chạm thân thể => Gốc luỹ: H. (Nguồn tham khảo:https://baike.baidu.com/view/772570.htm)
 
 
Nhân vật:
Đại Boss vĩ đại nhất = = = Sam Sam
33 = = = cũng là Sam Sam lun, vì 33 là Tam Tam, đọc đồng âm với Sam Sam
Phong Nguyệt vô biên = = = Phong Nguyệt
Nghi Gia Nghi Thất = = = Song Nghi
Lô Vĩ Vi Vi = = = Vi Vi
Hà Mộ Sênh = = = Triệu Mặc Sênh (Hà Mộ Sênh = Hà Dĩ Thâm + Triệu Mặc Sênh = = => Mộ là nhớ)
Dĩ Thâm = = = Chồng Mặc Sênh
Chu Ninh Tự = = = Chồng Song Nghi
Ngôn Thanh = = = Chồng Phong Nguyệt
Tiêu Nại / Tiêu Đại Thần = = = Chồng Vi Vi
Đại Boss / Phong Đằng = = = Chồng Sam Sam
 
Cách xưng hô: Mình thống nhất chung xưng hô giữa
Mặc Sênh, Vi Vi, Song Nghi và Phong Nguyệt: TÔI – CÔ
Song Nghi và Sam Sam: BẠN – MÌNH
Sam Sam – Phong Nguyệt: CHỊ – EM
****************************************
Lại kể đến hôm nay Mặc Sênh, Vi Vi, Song Nghi và Phong Nguyệt lên mạng tám chuyện với nhau.
Nghi Gia Nghi Thất: Tôi lại bị thắt cổ chai rồi.
Cả phòng chat yên lặng…
 
Nghi Gia Nghi Thất: Các người đều không quan tâm người ta… >_
Hà Mộ Sênh: Thắt cổ chai là cái gì?
Nói chưa dứt lời, Song Nghi đã oà lên.
Nghi Gia Nghi Thất: Tôi tại sao lại không viết được H, tôi muốn HHHHHHH
Cả phòng chat lại yên lặng.
 
Lô Vĩ Vi Vi (lảng sang chuyện khác): Đai Boss Vĩ Đại Nhất đâu rồi?
Phong Nguyệt Vô Biên: Chắc là còn đang ngủ rồi, hôm qua anh tôi ngủ trong nhà tắm, sáng nay mới chịu cho đi ra đó.
Lô Vĩ Vi Vi (trong sáng): 33 ở nhà cũng dữ dội ghê ta?! Nhưng mà chuyện đó với chuyện 33 ngủ nướng có liên quan gì nhau chứ?
Phong Nguyệt Vô Biên: Không phải chị dâu tôi dữ dội đâu, chị ấy hôm qua chắc bị đàn áp trong bồn tắm dữ lắm, cho nên sáng nay anh tôi mới chịu tha cho chị ấy đó chứ.
Lô Vĩ Vi Vi (xấu hổ): …
Hà Mộ Sênh (chột dạ, thì ra Phong Đằng và Dĩ Thâm là người đồng đạo): …
Nghi Gia Nghi Thất: Sao cô biết thế Phong Nguyệt Vô Biên? Chẳng lẽ cô…
Phong Nguyệt Vô Biên: Tôi ngày hôm qua về nhà mẹ đẻ ở.
Nghi Gia Nghi Thất: Bất công vô cùng bất công, người ta cả ngày hết trong nhà tắm lại tới phòng sách, còn tôi tại sao cả một chữ H mà cũng rặn không được thế này.
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Tôi đây nè, xin lỗi vì lên trễ.
Cả phòng chat im thin thít… ai nấy đều xấu hổ…
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Các người sao vậy?
Nghi Gia Nghi Thất: 33, sinh hoạt X của bạn mỹ mãn như thế, hay là tới nhà mình giúp mình viết H đi.
Đai Boss Vĩ Đại Nhất (xấu hổ… chó săn đúng thiệt xuất hiện mọi lúc mọi nơi, buổi tối phải báo cáo lại cho Đại Boss biết mới được, xem thử đổi lên sân thượng được không): … Bạn tìm cao nhân khác đi…
Nghi Gia Nghi Thất: Tiểu Sênh Sênh, cô phải giúp tôi.
Hà Mộ Sênh (chột dạ nhớ lại sự kiện bồn tắm với Dĩ Thâm): … tôi chỉ biết chụp hình thôi, không giúp được gì đâu…
Nghi Gia Nghi Thất: Giúp được, giúp được mà, cô đưa hình đi…
Phong Nguyệt Vô Biên: Nghi Gia Nghi Thất, tôi thấy cô bị thắt cổ chai đến điên rồi nha, bộ chồng cô không dùng được hả?
Nghi Gia Nghi Thất: Chúng tôi sống chung rất trong sáng đàng hoàng đó nha, tôi còn chưa thử qua công năng X của anh ấy…
Phong Nguyệt Vô Biên: (khinh bỉ) Cô quá kém rồi, Vi Vi người ta là sinh viên mà còn giỏi hơn cô nữa kìa.
Lô Vĩ Vi Vi: … tôi và Đại Thần nhà tôi vẫn là bạn bè nam nữ bình thường, đang tìm hiểu nhau một cách rất trong sáng…
Phong Nguyệt Vô Biên: Cái gì?! A Sênh, cô và chồng cô yêu nhau từ thời đại học, cô ra đây khinh bọn họ với tôi đi.
Hà Mộ Sênh (bị nói trúng tim đen): Tôi và chồng tôi từ thời đại học chỉ có ôm hôn nhau (hai luỹ), sau khi kết hôn mới…
Phong Nguyệt Vô Biên: Thế giới này bị cái gì vậy? Chẳng lẽ chỉ có tôi và chồng tôi Ngôn Thanh là ăn cơm trước kẻng thành công thôi hả?
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: … Tôi muốn đi ngủ, 88
Hà Mộ Sênh: … Tôi đi mua ra giường đây, cũng 88
Lô Vĩ Vi Vi: Tôi và Đại Thần có nhiệm vụ rồi, đi đánh quái vật đây.
Nghi Gia Nghi Thất: Tôi cũng đi ăn thịt vịt nướng đây.
Phong Nguyệt Vô Biên: …
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Tối đó, Mặc Sênh nghiêm túc cùng Dĩ Thâm thảo luận vấn đề X của sinh viên thời nay, trong lúc vô tình cô đem hết đoạn chat hôm nay khai hết cho anh biết, Dĩ Thâm và Mặc Sênh sau đó lại cùng nhau vào nhà tắm…
Dĩ Thâm lúc lấy khăn tắm tiện thể gọi cho Tiêu Nại, bàn bạc chuyện hợp đồng công ty với Tiêu Nại một chút, cũng vô tình cung khai hết bản khẩu cung của Mặc Sênh cho Tiêu Nại nghe.
Ngay sau đó, Tiêu Nại đăng nhập vào máy tính của mình, download toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện xuống, gửi đến cho Phong Đằng và Chu Ninh Tự.
Cũng tối hôm ấy.
Tiêu Nại: Vi Vi, chúng ta sống chung với nhau đi.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Phong Đằng: 33, chúng ta xây bể suối nước nóng cạnh hồ bơi nhé? Nào, lại đây, chúng ta lên sân thượng thương lượng đi.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Chu Ninh Tự: Thịt vịt nướng ngon không?
Song Nghi: Ừ ngon. (gặm cổ vịt – ing)
Chu Ninh Tự: Vậy tốt rồi, ăn xong thì đến phòng sách, chúng ta cùng nhau thảo luận một vấn đề.
Song Nghi: Vấn đề gì? (tiếp tục gặm cổ vịt -ing)
Chu Ninh Tự: Công năng X của anh.
Song Nghi: … (Cổ vịt rớt xuống)
Chu Ninh Tự: Không thích phòng sách à? Vậy đổi qua nhà tắm nói chuyện cũng được.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ngày hôm sau.
Phong Đằng gọi điện thoại cho Ngôn Thanh: “Nghe nói em và Tiểu Nguyệt đã ăn cơm trước kẻng phải không? Tiểu Nguyệt lâu rồi không có về nhà, tháng sau em hãy tới đón nó.”
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Phong Nguyệt Vô Biên: Ủa? Sao có mình tôi online vậy, đâu hết rồi ? Ngủ hết rồi hả?
Trong khi những người khác đang ngủ mê mệt, một mình Phong Nguyệt lại tỉnh rụi, Phong Nguyệt sau khi nhận được cuộc điện thoại oan ức của chồng mình, nổi giận đùng đùng gọi điện thoại cho anh trai Phong Đằng.
“Chuyện gì?” Phong tiên sinh tâm trạng rất tốt, đang tính xem xây lại sân thượng nhà mình thế nào. Tối qua trời trở lạnh, sợ 33 cảm lạnh sẽ không thoả mái hưởng tận cuộc vui, nên anh muốn xây một nhà ấm trên sân thượng. Phong tiên sinh YY thoả mãn nghĩ tới hình ảnh 33 e thẹn trong bộ dáng tiểu bạch thỏ bị ức hiếp trong nhà ấm.
“Anh, anh dựa vào gì không cho em về nhà của em? Ngôn Thanh nói em biết anh kêu anh ấy tháng sau mới tới rước em về.” Phong Nguyệt thiết chút nữa là phát điên lên gào thét: em nhớ chồng nhớ chồng nhớ chồng.
“Thì là tháng sau, chẳng phải sắp tới rồi sao.” Phong tiên sinh chẳng thèm đoái hoài, tiếp tục coi tài liệu.
“Giờ mới là ngày 3 thôi mà!”
“Lâu lắm mới về nhà mẹ đẻ, em không muốn ở chơi với 33 lâu hơn sao? À, đúng rồi, anh nghe nói em và Ngôn Thanh đã ăn cơm trước kẻng thì phải?” Phong tiên sinh buông tài liệu xuống, híp mắt đầy bí hiểm, ý định tính sổ với em gái mình.
“À, anh chắc hôm nay bận lắm mà, họp đi họp đi, em không làm phiền anh làm việc nữa. Bye bye.” Phong Nguyệt PIA cúp điện thoại lập tức.
Chuyện này sao anh lại biết được? Mồ hôi Phong Nguyệt tuôn ra như thác đổ, nghĩ nghĩ và nghĩ, PING bóng đèn chợt loé sáng.
“Tiết 33, chị không màng tình nghĩa chị em mà đi làm nội gian! Em muốn PIA chị.” Phong Nguyệt xông vào phòng của anh trai và 33, nhào thẳng đến giường.
“Hả, hả?” 33 đầu óc mơ màng bị lay cả buổi, không dậy là không dậy. Nói chứ, chỉ bị lay lay thế này chẳng đáng là gì so với bị Phong Đằng “nhào nặn” cả, bản thân 33 đã trải qua bao cuộc chiến, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Chị mau đứng lên cho em.” Phong Nguyệt thình lình kéo mền của 33, cô chết sững người, ồ, thì ra 33 thích ngủ trần, thì ra bây giờ đang là mùa dâu tây.
Tự dưng cảm thấy mát mát khiến 33 tức khắc tỉnh ngủ, mắt mở he hé, thấy Phong Nguyệt mắt chữ O mồm chữ A. Cô vô thức nhìn theo ánh mắt Phong Nguyệt đến trên ngực mình…
“A!” Cô lập tức giựt lại tấm mền, che lại người, “Em em em, em mới sáng sớm đã chạy vào phòng người ta làm loạn rồi.” Giọng nói cứ nhỏ dần theo cái híp mắt của Phong Nguyệt, đầu càng cúi thấp, mặt càng lúc càng hồng.
Đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, Phong Nguyệt lắc đầu, ngón trỏ thon dài chỉ lên mũi 33, “Chắc chắn là chị cáo mật cho anh em biết! Hại em tới tháng sau mới gặp được chồng em. Chị đúng là thấy sắc quên bạn tiểu nhân hèn hạ, chị đền lại chồng đền lại con cho em.”
“Hả?” 33 và Phong Nguyệt như đang ở hai hành tinh, Phong Nguyệt nói năng không đầu không đuôi cả buổi, 33 rốt cục đã hiểu rõ.
“Không phải chị mà. Chị làm sao có thể làm mấy chuyện này chứ.” 33 là người vô tội, cô nhìn Phong Nguyệt với ánh mắt thỏ trắng ngây thơ mong Phong Nguyệt tin mình. Thế nhưng ánh mắt này lại hoàn toàn vô hiệu với Đại Boss thậm chí còn phát sinh tác dụng phụ nữa, lúc đó thế nào cũng 33 cũng bị đè xuống ngay lập tức, 33 suy nghĩ không CJ, mặt đỏ lên như nung.
“Không phải là chị sao?” Phong Nguyệt nheo mắt, “Nếu không phải chị thì chỉ có thể là ba người kia thôi, đi, đi với em bắt Hán gian.” Phong Nguyệt kéo 33, 33 túm chặt mền thề chết không buông, “Người ta phải mặc quần áo đã.”
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
33 và Phong Nguyệt Vô Biên ở trên vi tính cùng đợi, tới gần 5 giờ những người khác mới lục tục lên mạng.
Phong Nguyệt Vô Biên: Các người làm cái quái gì thế? Trễ như vậy mới lên.
Cả phòng chat im bặt… Ai nấy chợt nhớ đến tình cảm ôm ấp mặn nộng tối qua… Cả phòng chat xấu hổ ing…
Phong Nguyệt Vô Biên: Trong số chúng ta có nội gian! Tôi bị hạ độc thủ rồi. Tên nội gian kia, mau thẳng thắn thừa nhận không thì nghiêm hình bức cung!
…. Cả phòng chat lại im lặng…
Phong Nguyệt Vô Biên: Không ai thừa nhận hả? Được, chúng ta bắt đầu điều tra từng người một. Nghi Gia Nghi Thất, có phải cô hay không?
Nghi Gia Nghi Thất: Không phải không phải. Tôi cũng là người bị hại mà, tôi rốt cục đã thử công năng X của người đàn ông của tôi rồi. Xấu hổ ing…
Phong Nguyệt Vô Biên: Thì sao?
Nghi Gia Nghi Thất: … Ghét quá đi… Tấm thân xử nữ trong trắng tinh khôi của người ta đã không còn, các người không chịu an ủi người ta gì hết.
… Lại tiếp tục im ắng…
Nghi Gia Nghi Thất: Tôi nghĩ ra rồi, rốt cục không bị cổ chai nữa, tôi không thể lãng phí tài nguyên như thế được, tôi phải viết ra hết toàn bộ, tôi muốn là nữ hoàng H trong giới ngôn tình!
… Vẫn im thin thít…
Phong Nguyệt Vô Biên: Xem ra không phải cô rồi, kẻ tình nghi kế tiếp, VV.
Lô Vĩ Vi Vi: Không phải tôi đâu. Thật ra tôi cũng là người bị hại mà…
Nghi Gia Nghi Thất: Cô thảm hơn tôi sao? Ngay cả tấm thân xử nữ của người ta cũng lỗ vốn luôn rồi nè.
Phong Nguyệt Vô Biên: Cô đừng có lúc nào mở miệng ra cũng tấm thân xử nữ tấm thân xử nữ nữa, VV người ta là sinh viên rất ngây thơ, cẩn thận không thôi bị cô tiêm nhiễm mất.
Lô Vĩ Vi Vi: …
Phong Nguyệt Vô Biên: VV, chứng cớ của cô chưa đủ, làm sao tôi biết không phải cô cáo mật chứ?
Lô Vĩ Vi Vi: … Tình huống của tôi cũng như Nghi Gia Nghi Thất vậy đó…
Cả phòng chat hiện đầy dấu hỏi.
Lô Vĩ Vi Vi: … Chúng tôi sống chung rồi…
Nghi Gia Nghi Thất: Ồ
Lô Vĩ Vi Vi: … tôi cũng không còn là sinh viên ngây thơ nữa…
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Cô đúng là không đơn giản mà, Nghi Gia Nghi Thất, bạn xem đi, người ta còn giỏi hơn bạn nữa kìa.
Nghi Gia Nghi Thất: Mình già rồi, không theo kịp thời đại đâu. Trường Giang sóng sau xô sống trước ah ah ah ah.
Phong Nguyệt Vô Biên: Được, bằng chứng đầy đủ, không còn bị tình nghi. Chỉ còn một người cuối cùng, hung thủ chính là cô, Hà Mộ Sênh!
Hà Mộ Sênh: Oan quá!
Nghi Gia Nghi Thất: Cô có dám nói cô không có để lộ một chút thông tin nào không?
Hà Mộ Sênh (suy nghĩ ing): … Tôi chỉ là cùng Dĩ Thâm thảo luận chuyện của chúng tôi lúc còn ở đại học thôi. Không có nhắc gì tới các người cả.
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Vậy tối hôm qua anh ta có gọi điện thoại mật báo cho ai không?
Hà Mộ Sênh: … Không có, chưa thảo luận xong thì chúng tôi đã… đi tắm, sau đó thì… Anh ấy chắc hẳn không có thời gian gọi điện thoại đâu.
Phong Nguyệt Vô Biên: Tại sao lại như vậy chứ, tôi muốn làm Conan.
Hà Mộ Sênh: À, tôi nhớ ra rồi. Lúc Dĩ Thâm đi lấy khăn tắm hình như có gọi cho Tiêu Nại bàn bạc công việc thì phải.
Lô Vĩ Vi Vi ( 囧 ): Đại thần nhà tôi…
Nghi Gia Nghi Thất: Vậy cũng không đúng, đám đàn ông đó nắm rõ từng lời nói của chúng ta như lòng bàn tay, chẳng lẽ Dĩ Thâm có thiên nhãn hả? 0__0
Lô Vĩ Vi Vi (hổ thẹn): Chuyện này, các người không biết rõ lắm về đại thần nhà tôi. Khục Khục, cái gọi là đại thần đại thần, chính là không gì mà không làm được, chỉ cần cho anh ấy một cái máy vi tính thì không gì anh ấy không làm được.
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Tiêu Nại tra được nhật ký nói chuyện của chúng ta hả?! Này này này này ai cho phép chứ, chúng ta cũng có quyền riêng tư mà.
Hà Mộ Sênh: Ừ, tôi sẽ hỏi lại Dĩ Thâm quyền riêng tư cá nhân.
Phong Nguyệt Vô Biên: Không được! Sau đó lịch sử sẽ tái diễn tiếp! VV, tất cả đều lỗi của cô, tại sao chồng cô lại là thiên tài máy tính vậy hả!?
Lô Vĩ Vi Vi: Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi không biết thiên tài cũng là một sai lầm.
Nghi Gia Nghi Thất: Biết sai chịu sửa, đó mới là người tốt.
Phong Nguyệt Vô Biên: Quá muộn rồi, gạo đã nấu thành cơm thì làm sao mà sửa được hả?
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Vậy làm sao bây giờ? Ông trời sao lại đày đoạ tôi thế này, làm sao tôi sống qua được con trăng này chứ.
Nghi Gia Nghi Thất: VV, cô chứng tỏ bản lĩnh của mình đi, tối nay để cho anh ta ngủ ở phòng sách.
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Vậy không phải VV lỗ nặng rồi hả? Không nên, hoàn toàn không nên.
Nghi Gia Nghi Thất: À, tôi biết rồi, chúng ta dùng ám hiệu đi!
Cả phòng chat lại ngập tràn dấu hỏi.
Nghi Gia Nghi Thất: Thì là ám hiệu đó, chúng đó đặt biệt danh cho mỗi người đàn ông đó, thế thì sau này cho dù bọn họ có xem nhật ký nói chuyện của chúng ta thì cũng không hiểu gì hết.
…Mọi người lại mặc niệm…
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: À, thì ra là thế.
Lô Vĩ Vi Vi (cảm thấy có gì đó kì kì, thấy sao sao đó): Được.
Nghi Gia Nghi Thất: Vậy tôi trước tôi trước, tôi sẽ gọi nhà mình là “Áo khoác bán phá giá”.
… Cả phòng chat cùng đổ mồ hôi. (mặc kệ cô, người đàn ông của cô, cô làm chủ, muốn gọi gì gọi)
Nghi Gia Nghi Thất: tới phiên 33.
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Gan heo.
… Đồng loạt nghệch mặt ra…
Hà Mộ Sênh: Cô chắc không đó?
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Chắc, kêu là gan heo.
Hà Mộ Sênh: còn VV sao?
Lô Vĩ Vi Vi: Ờm, chưa nghĩ ra. Đại thần nhà tôi ở ký túc xá hay được gọi là lão Tam, không thì kêu là…
Nghi Gia Nghi Thất: Tôi biết tôi biết, gọi Tam thái tử chứ gì.
Lô Vĩ Vi Vi (囧, người ta định nói là Tam ca): Tại sao?
Nghi Gia Nghi Thất: Đại thần nhà cô là cấp Thần đấy, Tam thái tử Na Tra là thích hợp nhất.
Lô Vĩ Vi Vi (YY Tiêu đại thần mặc áo yếm màu hồng, chân đạp lên hai bánh xe em bé nhỏ màu đỏ, tay cầm củ cà rốt): (mồ hôi tuôn ra như thác) …
Phong Nguyệt Vô Biên: cái này hay nè, được được, tôi tán thành.
Nghi Gia Nghi Thất: (khiêm tốn) đúng vậy đúng vậy, sao mà sau khi thức dậy tôi lại khác xưa thế này hô hô hô hô hô.
Lô Vĩ Vi Vi (ủ rũ): Còn Hà Mộ Sênh, cô thì sao…
Hà Mộ Sênh (hạnh phúc): Biệt danh của nhà tôi là “Viên gạch thứ 999″.
Nghi Gia Nghi Thất: Sao gọi vậy? Gọi là “Thuốc nhuận tràng 999″ còn hay hơn.
Hà Mộ Sênh: Không thích!
Nghi Gia Nghi Thất: Được được được tuỳ cô thôi, muốn gọi viên gạch thì cứ gọi đi ha.
Hà Mộ Sênh (càng hạnh phúc hơn): Các người không hiểu được đâu.
Đai Boss Vĩ Đại Nhất: Phong Nguyệt Vô Biên, còn em…
Phong Nguyệt Vô Biên: Chồng của em rất ngây thơ trong sáng, không cần phải đặt biệt danh làm gì.
Nghi Gia Nghi Thất: Vậy kêu là “canh suông mì sợi” đi.
Phong Nguyệt Vô Biên: Nghe cũng hay, gọi vậy đi.
Lô Vĩ Vi Vi: Đại thần nhà tôi về rồi, tôi out trước đây.
Nghi Gia Nghi Thất: Sai sai, phải dùng biệt danh chứ. Cô phải nói là “Tôi phải đi bái kiến Tam thái tử.”
Lô Vĩ Vi Vi: (bực bội) Tôi phải đi bái kiến Tam thái tử rồi.
Nghi Gia Nghi Thất: Ngoan lắm, nhớ phải mang theo cống phẩm đó.
Cả đoàn người túa mồ hôi…
Hà Mộ Sênh: hôm nay cứ vậy đi, Viên gạch 999 nhà tôi tan sở sắp về rồi. 88
Nghi Gia Nghi Thất: Ừ, 88.
Phong Nguyệt Vô Biên: tôi cũng muốn ăn canh suông mì sợi, 5555555
Trời nhập nhoạng tối.
Vi Vi dõng dạc thuyết trình một bài về quyền riêng tư cá nhân bất khả xâm phạm cho Tiêu đại thần nghe, thỉnh thoảng còn liếc nhìn em Tiêu đầy ẩn ý. Tiêu đại thần nghe xong gật gù, khắc cốt ghi tâm.
Vi Vi hài lòng đi tắm, còn Tiêu Nại đến phòng sách xử lý công việc.
Bật máy tính lên, hai tay Tiêu Nại hí hoáy gõ bàn phím, điều tra nhật ký đối thoại, cười gằn, “Vi Vi ơi là Vi Vi, em ở nhà anh, dùng vi tính của anh chat, còn dám nói quyền riêng tư với anh à?” Sau đó mở mail lên, một lần nữa gửi file cho Dĩ Thâm, Chu Ninh Tự và Phong Đằng.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Lúc trời sập tối.
Tiêu Nại: Vi Vi, đến phòng sách đi.
Vi Vi (ắt xì ing): Gì vậy?
Tiêu Nại (kéo VV, đè nằm trên thảm): Em đã đem cống phẩm tới rồi, Tam thái tử là anh đây cũng không khách sáo mà hưởng thụ.
Vi Vi: … (Trên cống dưới nạp, cần phải tập trung tinh thần).
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Đang ăn tối trên bàn.
Phong Đằng: 33, chúng ta chơi trò chơi đi.
Sam Sam: Hả?
Phong Đằng: Sau này lúc anh muốn hôn em, sẽ hỏi em có thích ăn gan heo không. Nếu em nói muốn ăn thì ăn sẽ hôn, còn nếu không ăn thì anh sẽ không hôn, được chứ?
Sam Sam: (chẳng lẹ lại bị bại lộ nữa hả?!) … (bối rối ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt cùng nụ cười quyến rũ của Đại Boss, 33 không chẳng bao giờ kháng cự lại được mỹ nam kế của Đại Boss, cúi đầu bẽn lẽn) … Được…
Phong Đằng: Vậy thì 33, em có muốn ăn gan heo không? (giọng nói mê hồn dẫn lòng người vào chốn thần tiên)
Sam Sam: … muốn… (cảm giác Đại Boss đang đi tới đi tới đi tới)
(vài phút sau)
Phong Đằng để một dĩa đồ ăn trước mặt Sam Sam, Sam Sam thoát ra khỏi mỹ nam kế trở về thực tại, gan heo !!!
Phong Đằng: Là tự em nói muốn ăn mà.
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Song Nghi đang lục lọi tìm đồ.
Song Nghi: Ninh Ninh, có thấy cái áo ngủ hình cà chua màu hồng phấn của em ở đâu không?
Chu Ninh Tự: Không biết, nhưng mà anh đã mua cho em bộ quần áo mới rồi.
Song Nghi: (nhảy cẫng lên người Chu Ninh Tự) Thiệt hả? Đâu đâu, cho em xem đi.
Chu Ninh Tự: (ẵm Song Nghi vào phòng ngủ) Áo khoác bán phá giá đang giảm giá em muốn không?
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Dĩ Thâm về đến nhà, thấy Mặc Sênh đang đợi anh đến nỗi ngủ quên trên sofa.
Dĩ Thâm thở dài, cởi áo khoác Mặc Sênh đã mua cho anh, bỏ cặp đi làm xuống, bồng Mặc Sênh vào phòng ngủ.
Mặc Sênh nằm trên giường cảm giác có ai đang chạm vào mình, mơ mơ màng màng mở mắt thấy Dĩ Thâm đang cởi áo khoác cho cô.
“Dĩ Thâm, anh về rồi.” Cô ngây ngốc nhìn Dĩ Thâm cười.
Dĩ Thâm ôm chặt cô vào lòng, hôn lên cái cổ trắng như tuyết của Mặc Sênh, “Sau này,” Giọng Dĩ Thâm khàn đục chân thành nói, “sẽ không để em đếm tới 999 nữa.”
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Ngày hôm sau là thứ bảy, mọi người ai nấy đều ngủ quên hết cả.
Tiêu Nại thoả mãn ôm VV, nhìn đôi mắt phượng của VV đang nửa tỉnh nửa mê, kiềm chế không được lại áp sát cơ thể cô.
“Vi Vi, em có biết làm sao để thần linh luôn phù hộ em không?”
“Hử?” Tôm luộc à?
“Mỗi ngày phải cống nạp cho đấng bề trên.”
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Phong Đằng có thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, ngủ đến giờ nhất định thì sẽ không ngủ được nữa. Nhìn Sam Sam nằm bên cạnh vẫn còn trò chuyện vui vẻ với Chu Công, anh lại thấy rất bất công. Nửa không muốn rời giường nửa chẳng muốn lãng phí thời gian, vì thế nhè nhẹ nói bên tai Sam Sam, “Sam Sam, em muốn ăn gan heo không?”
“Không muốn.” Đùa hoài, cô đã rút kinh nghiệm đợt một rồi.
Phong Đằng cười khẩy hừ hừ hai tiếng, “Đáng tiếc, giờ gan heo lại muốn ăn em.”
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
“Ninh Ninh.” Song Nghi duỗi ngón tay chọt chọt Chu tiên sinh có tướng ngủ cũng mang đầy khí chất, nũng nịu, “Nói đi, cái áo ngủ hình cà chua màu hồng của em đâu rồi.”
“Kệ nó đi. Em sau này có áo khoác bán phá giá là đủ rồi.”
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Dĩ Thâm hôn lên trán Mặc Sênh, rời giường chuẩn bị làm việc, lúc vén mền lên nhìn hai mắt lim dim mơ ngủ của Mặc Sênh, anh bỗng dưng nằm trở lại giường.
“Mặc Sênh,” Dĩ Thâm ôm Mặc Sênh vào ngực mình, “Sau này em đổi lại nickname đi.”
“Ơ? Đổi thành gì?” Mặc Sênh xoa xoa mắt nhập nhèm, nhìn vào đôi mắt sâu đen thăm thẳm của Dĩ Thâm như tìm lý do nào đó.
Dĩ Thâm xoay người đè Mặc Sênh, “Gọi là dâu tây 999.”