− Con quay mòng mòng làm bác cũng chóng mặt luôn. Diễm chỉ có thai chứ đâu phải bệnh nặng gì đâu mà con bắt nó phải nằm. Bác giao nó lại cho con đó, lần này mà con còn ăn hiếp nó nữa là bác không tha cho con đâu đó nghe chưa. Ngày mai bác sẽ xin về sớm để đưa Diễm đi khám thai.
Ngày hôm sau khi bà Hiền đến thì Hùng cũng đã có mặt ở nhà rồi. Anh đòi chở cả hai đi đến phòng khám. Khi bà Hiền trao cho anh tấm hình siêu âm thai nhi, anh run run cầm lấy và nhìn chăm chăm một cách trìu mến. Lợi dụng lúc Diễm còn ở trong phòng khám nghe lời dặn dò của bác sĩ, bà Hiền nói nhỏ với anh:
− Con Diễm nó đã tha thứ cho con vì đứa nhỏ, nhưng tinh thần của nó còn yếu lắm. Con phải thật từ từ, thật nhẹ nhàng để cho nó quen dần đi đã. Đừng làm cho nó sợ hãi vì những săn sóc thái quá của con, sẽ ảnh hưởng không tốt đó.
Đúng vậy, Diễm có vẻ chịu đựng hơn là vui vẻ nhận lấy sự chăm sóc của anh. Cô vẫn như còn sợ hãi anh lắm. Một lần, anh vô tình đụng nhẹ vào cô, cô lập tức co rúm người lại. Nghe lời bà Hiền, anh để cô tự làm lấy những công việc nhẹ nhàng trong nhà và kín đáo làm hết những việc mà anh cho là nặng so với sức khỏe của cô. Rồi dần dần cô cũng có chút thay đổi. Anh cũng quyết định bỏ bớt một lớp học để về nhà với cô sớm hơn. Một buổi chiều, khi đang ăn cơm, cô bỗng buông đũa và đứng lên chạy vào phòng tắm, anh cũng chạy theo vào thì thấy cô đang gập người xuống mà nôn ọe. Quên rằng mình có thể làm cô sợ hãi, anh tiến lại ôm lấy cô như muốn cùng chia xẻ sự khó chịu đang hành hạ cô. Rồi anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang ứa ra vì cơn nôn ọe và lấy nước cho cô. Bỗng chốc, cả hai cùng nhớ lại một kỷ niệm xưa, anh cũng đã ôm cô như thế này vào cái ngày hai người đến trại tỵ nạn… Lần đầu tiên sau những ngày sóng gió, cô rụt rè mỉm cười với anh. Và đứa nhỏ trong bụng cô cũng góp phần làm cho cha mẹ nó xích lại gần nhau hơn qua những cơn ói mửa liên tục…
Một buổi chiều sau khi từ trường về, cô nhận được thư mẹ. Khi về sống với Hùng, cô đã viết thư xin phép mẹ nhưng chỉ báo vắn tắt cho mẹ cô biết là cô đã chọn Hùng làm nơi nương tựa suốt đời cho mình. Trong thư, mẹ cô viết bà rất vui và an lòng vì cô đã có một lựa chọn đúng. Bây giờ bà mới cho cô biết là bà đã thầm chọn Hùng cho cô từ lâu, vì thế bà mới đồng ý để cho cô ra đi với Hùng. Và với linh tính của một người mẹ, bà cũng cảm nhận được có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người trước khi cô về Việt Nam, nhưng vì cô không muốn tâm sự với bà nên bà đành để yên cho cô giải quyết. Sẵn đó, bà báo tin Nguyên chuẩn bị làm đám hỏi với cô con gái của ông bí thư tỉnh ủy: 'gia đình đó rất thực dụng, với mối thông gia mới này, công việc làm ăn của họ sẽ có được một thế lực lớn chống lưng…' Bà cũng nhắc nhở hai người phải thu xếp về Việt Nam để bà được lo đám cưới cho hai con.
Xếp lại lá thư của mẹ, Diễm bỗng muốn đi dạo bên ngoài một chút. Cô khóa cửa và bước ra. Đi được một vòng quanh khu apartment, Diễm đến chiếc ghế dài gần hồ tắm và ngồi xuống. Cô ngồi ôn lại chuyện của hai người và rồi cô nhận ra rằng cô đã yêu anh từ lâu lắm rồi. Vì yêu anh mà cô đã không mảy may xúc động trước sự săn đón của những người con trai khác. Một chút tình cảm thời học sinh và khoảng cách quá xa đã làm cô lầm tưởng rằng mình yêu Nguyên, thật ra những lời yêu thương mà cô đã bày tỏ trong những lá thư gửi cho Nguyên chính là những gì mà cô không thể nói được với Hùng. Chính vì lời Hùng hứa xem cô như người em gái đã làm cho cô ngờ nghệch tin vào đó và đã lạc lối trong tình yêu của mình. Diễm vội vàng đứng lên, cô cần phải nói hết với Hùng ngay, cô đã thử thách tình yêu của anh nhiều quá rồi.
Gần đến nhà, Diễm thấy Hùng đang hốt hoảng chạy ra như đang tìm kiếm ai. Vừa thấy cô, anh chạy nhanh lại ôm chặt lấy cô như sợ rằng cô sẽ bỏ anh mà đi vậy. Hơi ngạc nhiên trước hành động đó, nhưng cô cũng choàng hai tay quanh anh. Tiếng anh nghẹn ngào:
− Anh tưởng rằng em lại bỏ đi nữa rồi khi về đến nhà mà không thấy em đâu trong khi đồ đạc và xe của em vẫn còn…
− Đừng có hiểu lầm em như vậy chứ. Em chỉ muốn đi dạo một vòng cho khuây khỏa mà thôi.
Hùng dìu cô vào nhà, hai người ôm nhau đến ngồi trên ghế sofa. Diễm ngả đầu vào vai anh thủ thỉ:
− Bây giờ em mới hiểu ra là em yêu anh nhiều như thế nào. Cũng tại anh thôi, ai biểu đòi làm anh Hai người ta làm em cứ tưởng thiệt.
Hùng vô cùng sung sướng khi nghe Diễm nói. Anh siết cô chặt hơn và nói:
− Anh đang chuẩn bị tiền để làm đám cưới đây. Anh muốn làm đám cưới bên này trước rồi sau đó mình về Việt Nam ra mắt họ hàng bên đó.
Diễm nhẹ lắc đầu:
− Em thấy không cần phải đám cưới gì hết. Không phải mình đã là vợ chồng từ mấy năm nay rồi sao?
Hùng như ngợp đi trước hạnh phúc mà Diễm ban cho anh. Cô thật dễ thương, nhưng anh không đành lòng khi thấy cô đến với anh mà không có một đám cưới. Rồi anh sẽ thuyết phục cô sau vậy. Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, anh trìu mến nhìn sâu vào đôi mắt của cô. Cô cũng nhìn lại anh rồi từ từ nhắm mắt lại, dịu dàng, anh đặt một nụ hôn thật say đắm lên môi cô – nụ hôn đầu tiên của tình yêu và tình chồng vợ hạnh phúc. Thật lâu sau, anh mới rời khỏi môi cô, và anh thì thầm vào tai cô:
− Vợ bé bỏng của anh, anh muốn 'thỉnh cầu' cưng hai chuyện được không?
Mắt vẫn nhắm, cô ư ư nho nhỏ trong miệng như đồng ý.
− Chuyện thứ nhất là anh vẫn rất muốn em xưng là cưng với anh như xưa, tiếng đó rất dễ thương…Còn chuyện thứ hai là …mấy tuần nay, cưng để anh nằm chèo queo có một mình, anh muốn cưng quá chừng Diễm ơi…
Đỏ bừng mặt, Diễm mở choàng mắt ra nhưng rồi cô lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại ôm chặt lấy cổ để anh bế cô vào phòng…
Cuộc sống vẫn còn nhiều gian nan trước mắt, rồi đây có thể cô phải gián đoạn việc học một thời gian để chăm sóc em bé, nhưng cô tin chắc khó khăn nào rồi cũng sẽ qua một cách dễ dàng khi hai người đã tìm được nhau và cùng nhau bước đi trên đường đời.