Chiều đó, cô vội vàng ăn cơm và dọn dẹp xong liền rút ngay lên gác, bỏ cả buổi học như thường lệ với lý do muốn đọc thư mẹ…Thư Nguyên gửi cho cô thật nồng nàn, đầy cả những lời yêu đương và trách móc:
'Diễm yêu của anh,
Anh thật sững sờ khi biết Diễm đã cách xa anh cả một đại dương mà không một lời từ giã. Gần hai tháng nay, anh tìm mọi cách mà không gặp được Diễm. Hỏi bác Thanh thì bác nói em đi về Nội để nghỉ ngơi, đến nhà tìm em thì thật sự em không có ở nhà. Nhưng rồi anh được tin qua các bạn nói rằng em không dự thi Đại Học. Anh như muốn điên lên khi em như biến mất khỏi nơi nầy vậy. Cho đến cách đây mấy ngày, khi đi lấy hàng với ba dượng của em, tình cờ ông làm rơi ra lá thư của mẹ em nhờ ông đi Bưu Điện ở Sài Gòn gửi qua cho em, và anh đã năn nỉ dượng em cho biết sự thật thì mới biết em đã ra đi rồi. Chắc là thấy sự đau khổ tột cùng của anh nên ông đã cho anh địa chỉ của em khi anh hỏi xin ông.
Sao thế Diễm ơi? Anh đã rất buồn khi em ra đi không lời từ giã. Anh đã cố gắng nén lại tình cảm của mình, chờ đến ngày hai đứa thi xong để nói rằng 'Anh yêu em', nhưng bây giờ thì em đâu còn bên anh để nghe anh ngỏ ý nữa. Anh cứ tự an ủi rằng chắc em có một lý do thật chính đáng để ra đi như vậy. Nhưng anh không thể tin rằng mối tình của anh đã thật sự chấm dứt. Nếu như em cho anh biết, anh sẽ không ngăn cản em đâu mà anh đã có được một cơ hội để nói lời yêu em và hai đứa sẽ nói được lời thề thốt với nhau trước khi em lên đường rồi. Anh vẫn và sẽ mãi mãi yêu em, Diễm ơi. Anh cũng cảm nhận được rằng em cũng có chút tình cảm với anh, phải không Diễm?
Diễm ơi, hãy nhận lời tỏ tình của anh và hãy cho anh biết em cũng yêu anh. Anh sẽ chờ từng giây từng phút cho đến khi anh nhận được thư của em. Anh không ngại sự xa cách đâu Diễm ơi, chỉ cần em hứa với anh là 'xa mặt nhưng không cách lòng' là anh sẽ chờ em, chờ đến khi nào em về, và hai đứa mình sẽ đoàn tụ, dù ngày đó sẽ đến trong mười năm hay 20 năm nữa. Em có hiểu được tình yêu của anh đối với em không Diễm. Vắng em, anh đã thu lại bài hát 'Giáng Ngọc' mà có một lần vào quán, anh đã để ý em lắng nghe thật say mê. Anh biết là em rất thích bài này nên anh đã thu lại chỉ mỗi một bài này cho cả cuộn băng và anh mở nghe cả sáng, cả chiều, cả tối để nhớ đến em đó Diễm ơi. Và em biết không, có một lần, em chép dùm anh bài học lịch sử khi anh nghỉ học, anh đã đem nó bỏ vào khung kiếng treo trong phòng, nhìn nó mà tưởng tượng đến khuôn mặt của em. Anh đang nâng niu từng kỷ vật của em mà anh có được. Hãy gửi cho anh một tấm hình của em nha Diễm.
Và ngày hôm qua, khi anh đến thăm cô Lộc, cô giáo dạy thêm môn Hóa của tụi mình để báo tin anh đã đậu vào Đại Học Kinh Tế, cô hỏi thăm em đâu, và anh đã khóc khi nói với cô rằng em đi rồi. Con trai mà khóc như vậy thì yếu quá phải không Diễm, nhưng anh thật sự không kiềm được sự nhớ thương của anh với em…
Thôi anh tạm ngừng bút đây nghe Diễm. Hãy hồi âm cho anh và nhận lời anh nhé. Lúc nào em cũng ở bên anh, dù em đã thật sự đi xa. Và hãy cho phép anh được hôn lên môi của em thật say đắm.
Nhớ thương em thật nhiều.
Nguyên.'
Diễm run rẩy áp lá thư vào ngực. Cô cảm thấy cả người nóng bừng lên như được chính Nguyên hôn lên môi mình vậy. Rồi cô nhắm mắt lại, nhè nhẹ đặt một ngón tay lên môi như muốn biết cái cảm giác hôn nhau như thế nào. Trời ơi, tình yêu của Nguyên thật là nồng nàn, anh ấy đã yêu mà không cần biết cô có đáp trả hay không và yêu mà không cần biết đến người yêu của mình cách xa hàng ngàn cây số. Cô thật sự có diễm phúc khi được yêu như vậy.
Rồi Diễm lấy ngay giấy viết ra để viết thư trả lời cho Nguyên. Cô mê mải viết xuống những tình cảm của mình cho đến khi điện đã tắt, cô phải thắp đèn lên để tiếp tục bức thư. Thật khuya lắm, Diễm mới viết xong. Cô dán lại bức thư, đề địa chỉ để đến sáng mai đem đi gửi. Đến khi nằm xuống gối, cô mới sực nhớ ra là cô đã không hề mở đến lá thư của mẹ, một việc mà bao giờ cô cũng làm với tất cả háo hức và mong đợi. Cô thầm xin lỗi mẹ, tự hứa sẽ thức sớm vào ngày mai để đọc thư và trả lời thư mẹ luôn. Và Diễm thiếp ngủ đi với một ý nghĩ rằng từ nay, ngoài mẹ cô ra, còn có một người con trai khác rất yêu cô và đang mong chờ ngày về của cô.