− Dậy đi Diễm. Cưng theo hai chị đi rửa mặt cho tỉnh táo và thay đồ. Đúng 5 giờ sáng là mình phải lên xe vào trại đó. Cưng rửa mặt xong rồi mình đi ăn sáng. Từ hôm qua đến giờ Cưng có gì trong bụng đâu.
Hai cô gái đang đứng chờ Diễm bấm nhau cười khúc khích. Diễm hơi ngượng nên vội vàng ngồi dậy lấy đồ đạc đi theo họ.
Một cô lên tiếng trêu chọc:
− Chà! Ông xã ngọt ngào quá đi, một điều cưng hai điều cưng, chăm chút cho vợ từng chút một vậy mà vẫn khóc đến sưng mắt là sao vậy?
Cô còn lại cũng nói:
− Thương thì thương, chứ hai vợ chồng đi bỏ lại cả hai bên gia đình thì Diễm nhớ cha mẹ khóc cũng phải vậy thôi mà.
Diễm ngượng nghịu dạ nhỏ mà không trả lời gì cả. Cũng không biết Hùng đổi cách xưng hô từ lúc nào. Khi còn ở nhà, có chuyện muốn nói với Diễm, Hùng cứ xưng là cô Diễm và tôi, mà hai người cũng rất ít nói chuyện với nhau mặc dù Diễm thân với vú Năm là vậy. Mà lại còn bắt chước vú Năm gọi Diễm là Cưng nữa chứ. Làm cho hai cô gái này hiểu lầm.
Rửa mặt thay đồ xong, Diễm theo Hùng đi ra một trong những cái quán cóc của những người Việt Nam ở trại Transit bày ra bán. Mọi người cũng đã tề tựu ở đây rất đông để uống cà phê và ăn sáng thay vì lên nhà ăn như tối hôm qua vì không ai có thể nuốt nổi những thứ đó. Hùng gọi cho Diễm một tô mì gói và một ly sữa nóng. Nhưng cô chỉ ăn được một chút và ráng uống hết ly sữa khi Hùng nài nỉ vì sợ cô không có sức đi cả ngày. Sau đó anh rời cô để cùng các thanh niên khác lấy hành lý ra và chất vào xe như ngày hôm qua.
Đoàn xe rời trại Transit từ lúc trời vừa sáng. Trên đường đi, Diễm thấy rất nhiều xe thật là ngộ. Nhìn phía sau thì có hai hàng ghế cho khách ngồi như xe lam ở bên Việt Nam, nhưng đầu xe thì lại giống xe hơi chở khách mà lại còn trang trí, sơn phết rất là sặc sỡ. Lúc còn ở trong thành phố, đoàn xe bus chạy chậm. Nhưng đến khi vào khu rừng núi rồi thì cả đoàn xe mở hết tốc độ, chạy thật nhanh mà lại còn nhiều cua quẹo làm mọi người trong xe cứ bị nghiêng hết bên này đến bên kia. Diễm phải lấy hết sức kềm cứng đôi tay lên thành ghế trước mặt mới không bị bắn qua hàng ghế bên kia. Rồi vì xe bị dằn xóc quá, cô bắt đầu bị say xe, ói đến lả cả người. Mọi người xung quanh hầu như ai cũng bị như vậy cả, sàn xe đầy những vũng nước dơ. Hùng phải ôm cô lại để cô không bị xô theo chiều khi xe quẹo cua. Không còn gì trong bụng cả nhưng Diễm không thể nào ngưng cơn say xe được. Cô không còn sức để tự ngồi một mình mà đành phải để cho Hùng ôm chặt, mặc kệ cả những vệt dơ Diễm ói cả vào người anh. Thật đúng là một 'chuyến xe bão táp' mà cô chưa bao giờ trải qua.
Xe vào đến trại Bataan vào khoảng một giờ trưa. Hùng phải dìu Diễm vào trong nhà tập trung sau đó mới đi lấy hành lý và xếp hàng để được 'bấm' vào nhà ở. Diễm quá mệt nên không còn thiết gì đến nhà ở đâu nữa, cô ngồi dựa vào tường và nhắm mắt lại, để mặc mọi thứ cho Hùng lo liệu. Tuy nhiên cô cũng còn sức để mà ngạc nhiên khi thấy Hùng quá xốc vác và năng động. Ở nhà cô chưa từng thấy anh như vậy cả. Có lẽ tại vì cô ít quan tâm đến anh và cũng vì tính của anh nghiêm nghị quá nên cô không dám gần.
Mãi đến khi Hùng đã đem chất hết hành lý lên xe và gọi cô đứng lên thì cô mới nhận thấy là anh đã làm xong hết rồi.
Trên đường đi, Hùng tranh thủ nói với cô:
− Anh 'bấm' về vùng 10. Tối qua nói chuyện với anh từ trong trại ra, anh ta nói số nhà này anh ta đã ở trước khi đi. Khi anh đi thì không có ai ở nữa. Vậy là hai anh em mình có thể ở mà không phải ở chung với gia đình nào khác. Anh ta cũng nói thêm là vùng này phần đông là những người 'O-đi-ghe' nên họ sống với nhau rất có tình người hơn là những vùng đông người 'ODP', xảy ra đánh lộn, gây lộn hoài. Mà hoàn cảnh của mình thì ít ai soi mói càng tốt. Cưng đừng có sợ gì hết. Mạ anh đã thương Cưng như con thì Cưng cũng là em gái của anh mà. Anh cũng biết là Cưng coi anh như anh hai nên mới xưng là 'Cưng' với anh như tối hôm qua. Hai anh em mình sẽ đùm bọc với nhau mà sống nghe.
Diễm nghe Hùng nói như vậy thì cô tin anh ngay. Cô ngước nhìn anh mà nở một nụ cười tin tưởng. Hùng nghe tim mình nhói lên một cái. Anh biết anh vừa nói những lời không thật lòng mình, nhưng mà cô ngây thơ quá, trong sáng quá nên anh không dám nói thật là vì sao anh lại muốn cô cùng đi với anh sợ sẽ làm cho cô sợ hãi thêm. Anh tự nhủ trong lòng rằng, sau này qua một thời gian cô sống gần anh, anh sẽ từ từ tìm cách cho cô hiểu tình yêu của mình. Khi còn ở Việt Nam, anh cố gắng giữ một khoảng cách với cô vì anh biết tình yêu của anh là vô vọng, cô ở một địa vị cao hơn anh. Nhưng bây giờ, anh có thể hy vọng khi chỉ có hai người với nhau ở một xứ sở xa lạ. Mạ anh chắc cũng đã nhận biết được tình yêu của anh với cô nên lời trăn trối của bà trước khi nhắm mắt là khuyên anh thuyết phục mẹ Diễm cho cô đi cùng anh vì một tương lai tươi sáng hơn.