− Anh mệt lắm à? Cưng có mang bún bò về cho anh từ nhà Vy. Anh vào tắm rửa cho khỏe chờ Cưng hâm lại nóng cho anh ăn nghe?
− Diễm! Sao Cưng lại dấu anh, Cưng về Việt Nam làm đám cưới với Nguyên à? Cưng có biết là Cưng làm cho anh đau lòng lắm không?
− Đâu có, Cưng đâu có…
Cô đứng dậy đi lại gần. Đến lúc này, cô mới nhận ra anh có mùi rượu…Và cô đã làm một cử động dại dột là đến gần anh, đưa bàn tay sờ lên trán anh:
− Anh đi uống bia với ai vậy? Anh có sao không?
Như không kềm nổi lòng mình nữa, anh ôm choàng lấy cô và nói miên man:
− Đừng bỏ anh, Diễm ơi! Anh yêu em, anh yêu em lắm. Anh đã muốn nói với em từ lúc hai đứa còn ở trại tỵ nạn nhưng mà không nói được. Anh yêu em mà.
Hốt hoảng vì bị ôm chặt, Diễm cố gắng dẫy dụa để thoát ra:
− Anh Hùng, đừng làm vậy. Anh buông Diễm ra…
Nhưng Hùng đã cúi xuống, hôn như mưa lên mặt lên môi cô vừa lẩm bẩm:
− Anh yêu em, anh yêu em. Em phải là vợ của anh.
Rồi như có một sức mạnh, anh bế xốc cô đi vào phòng và đặt lên giường. Nước mắt bắt đầu tuôn ra, Diễm vừa khóc vừa đấm lung tung vào ngực vào vai Hùng để thoát ra. Nhưng cô không thể nào cựa quậy được. Và trong một cố gắng cuối cùng, cô đã cắn thật mạnh vào vai anh trước khi ngất đi…
Tỉnh dậy, Diễm thấy cả người cô đau như dần, quần áo nằm rải rác trong phòng. Hùng cũng như cô, không có một mảnh vải trên người và anh đang ngủ mê mệt. Cô bật dậy, lao nhanh đến tủ quần áo, tròng đại cái gì đó vào người và chạy ra khỏi phòng. Trong đầu cô chỉ có mỗi một ý nghĩ là phải đi khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Chạy ra phòng khách, cô chụp lấy điện thoại và bấm số cho Vy. Chuông reo vài hồi, cô nghe giọng bác Hiền ở đầu dây:
− Bác, bác Hiền, con muốn nói chuyện với Vy.
Khi nghe giọng Vy ngái ngủ lên tiếng, cô vừa khóc vừa nói:
− Kinh… kinh khủng quá, Vy ơi, đến đây, đến đây với Diễm nhanh lên, Diễm chết mất…
Vy cũng hốt hoảng không kém:
− OK, bình tĩnh, Vy đến liền.
mà quên cả hỏi Diễm chuyện gì xảy ra.
Gác máy xong, Diễm lao ra khỏi nhà. Cô rất sợ Hùng sẽ tỉnh dậy và sẽ bắt cô lại. Khoảng mười lăm phút sau, Diễm thấy có ánh đèn xe trước cửa vào apartment. Cô chạy nhanh lại, mở cửa xe nhào vào trong và hối Vy: 'Chạy lẹ đi Vy, ra khỏi chỗ này mau' và bắt đầu khóc như mưa, không hề để ý là mẹ Vy đang ngoái xuống từ băng trước mà hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
Dìu được Diễm vào trong nhà mình, và đưa cô đến ngồi trên ghế sofa, dưới ánh đèn sáng, bà Hiền mới giật mình khi thấy Diễm sộc sệch trong chiếc áo ngủ, có một vài vết đỏ trên cổ và hai bắp tay bị bầm tím như có ai đó xiết vào. Cô run lẩy bẩy và nói với bà:
− Bác ơi, con chết mất…Anh Hùng anh ấy hiếp con!
Bà ngã ngồi xuống ghế trong khi Vy hét lên: 'Trời ơi, anh Hùng là anh ruột của Diễm mà, sao anh ấy làm vậy?'
Diễm lắp bắp:
− Tụi con…không phải… là anh em. Hùng là con của vú Năm nuôi con từ nhỏ… Ảnh đem con đi như là hai vợ chồng…Ảnh đối xử với con rất là đàng hoàng mà… không biết tại sao lại hung tợn như vậy nữa.
Trời ơi, thế là rõ rồi. Bà Hiền bây giờ mới hiểu tại sao bà hay có một dấu hỏi về quan hệ giữa hai người. Ánh mắt và cử chỉ của Hùng đối với Diễm khi đến chơi nhà bà không giống như của một người anh đối với em mà rất say đắm và tận tụy như là đối với người yêu. Bà tự trách mình đã không cảnh giác trước, đã không hỏi Diễm đến nơi đến chốn mà chỉ tin vào những lời kể của Uyển Vy. Nếu như biết được, bà đã bảo Diễm dọn đến đây ở chung với Vy thì đã ngăn chặn được sự việc rồi. Để đến bây giờ… bà thật hối hận khi nhìn thấy Diễm bị như thế này.
Uyển Vy tức giận lên tiếng:
− Đúng là cái đồ chó chết! Vy gọi cảnh sát đến ngay.
Diễm co rúm người lại:
− Đừng, đừng gọi cảnh sát. Diễm không chịu nổi đâu…Bác Hiền, đừng gọi cảnh sát. Con sợ lắm.
Bà Hiền cũng khóc và ôm cô vào lòng:
− Đừng sợ con gái. Có bác ở đây, không ai dám đụng tới con nữa đâu.
Mãi rất lâu, Diễm mới có vẻ bình tĩnh lại một chút. Bà Hiền đưa cô vào phòng, giúp cô rửa ráy, thay đồ sạch sẽ, rồi cho cô uống một viên thuốc ngủ. Bà ngồi với cô cho đến khi cô thiếp ngủ đi rồi mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.