Edit: Nguyên An.
Beta: Lemon
Đến cuối cùng, chờ Thẩm Mộ Xuy tắm rửa xong thì cô đã không còn muốn động đậy gì nữa.
Du Tùy nhìn cô gái tức giận đưa lưng về phía anh, không nhịn được cười.
Anh duỗi tay, ôm cô vào trong lòng: “Em giận anh hả?”
Hốc mắt Thẩm Mộ Xuy phiếm hồng, ướt dầm dề, dáng vẻ vừa thấy giống như bị bắt nạt, cô hờn dỗi nhìn Du Tùy, không muốn nói chuyện.
“Em không muốn nói chuyện với anh.
”
Du Tùy lập tức nhận lỗi: “Anh xin lỗi.
”
Thẩm Mộ Xuy hừ một tiếng, châm chọc: “Lần nào anh cũng như vậy, xin lỗi rồi lần sau vẫn sẽ như vậy.
”
Nghe vậy Du Tùy nhướng mày, nhìn cô nói: “Chuyện này phải trách em.
”
“Sao lại trách em chứ.
”
Du Tùy mỉm cười, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, cảm thụ được xúc cảm thoải mái, nói: “Trách mị lực của em quá lớn, làm anh không nhịn được bị em hấp dẫn.
”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Du Tùy tiếp tục nói: “Cũng trách anh quá yêu bạn gái nữa?”
Thẩm Mộ Xuy nghe thế vội vàng phản bác: “Chẳng lẽ anh còn muốn không yêu em hả?”
Du Tùy dở khóc dở cười: “Anh không có ý này, ý anh là ——lực hấp dẫn của em đối với anh quá lớn, anh không thể kiềm chế được, nhìn em anh liền muốn.
”
Rõ ràng, Du Tùy cảm thấy khả năng tự chủ của anh khá tốt, nhưng một khi nhìn thấy Thẩm Mộ Xuy thì cái tự chủ anh lấy làm tự hào đó lại hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Anh dịu dàng nhìn vào đôi mắt của cô gái nhỏ, hỏi nhỏ: “Bây giờ em còn giận anh không?”
Thẩm Mộ Xuy cạn lời, cô cảm thấy bản thân quá dễ mềm lòng.
Lần nào cũng bị mấy câu nói như vậy dỗ vui vẻ, cô kiêu ngạo “Hừ” một tiếng: “Còn, em vẫn còn tức giận.
”
Du Tùy cười: “Vậy em muốn anh dỗ thế nào mới hết giận đây?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh: “Có phải anh quên một chuyện rồi hay không?”
“Hửm?”
Thẩm Mộ Xuy nói: “Anh còn nhớ đến việc phải nói cho em biết tại sao anh lại hát hay như vậy không.
”
Du Tùy sửng sốt, lập tức nhớ ra.
Anh xoa xoa đầu Thẩm Mộ Xuy, hỏi: “Em vẫn chưa buồn ngủ à?”
“Buồn ngủ, nhưng em cũng muốn nghe anh nói.
”
Du Tùy hiểu rõ, anh tiếp tục ôm cô nhớ lại chuyện cũ.
“Thực ra chuyện này cũng khá đơn giản, lúc mới ra nước ngoài anh chưa thể đi học nên vẫn luôn muốn học gì đó để giết thời gian, cứ như vậy mà anh chọn âm nhạc.
”
Lúc ấy Du Tùy nghĩ, nếu không thể cùng cô đi học, không thể đưa cô đến lớp, chờ cô tan học đón cô về nhà, vậy thì học một thứ cô thích nhất, như vậy cho dù hai người cách mấy ngàn dặm cũng có cảm giác cả hai dựa vào nhau.
Thực ra, khi đó tình cảm của Du Tùy đối với Thẩm Mộ Xuy cũng không rõ ràng, ít nhất không phải loại tình cảm nam nữ, lúc ấy anh chỉ cảm thấy Thẩm Mộ Xuy đặc biệt, chỉ muốn ở cạnh cô cho đến khi trưởng thành, anh muốn trở về nhìn cô gái nhỏ luôn khóc sướt mướt, luôn làm nũng với anh.
Du Tùy muốn học, đương nhiên có thể học.
Gia cảnh của anh rất tốt, chắc chắn sẽ có giáo viên chuyên môn đến dạy.
Cứ như vậy, anh ở bệnh viện chăm sóc mẹ Du, khi nào anh có thời gian rảnh giáo viên sẽ đến dạy.
Tuy anh chơi nhạc cụ chỉ ở mức tạm ổn nhưng dù sao anh cũng đã cố gắng rất nhiều, không giống với những đứa trẻ đã bắt đầu học từ bốn năm tuổi, chỉ có dương cầm là anh chơi khá tốt thôi, sau đó giáo viên cảm thấy chất giọng anh rất tốt, bảo Du Tùy luyện thanh, bắt đầu học ca hát.
Tuy rằng việc học bị gián đoạn nhưng từ nhỏ Du Tùy đã rất thông minh, trừ những chương trình học bình thường ra thì những chương trình học chuyên ngành anh đều không bỏ qua.
Lúc trước, anh về nước dự định tiếp tục học âm nhạc nhưng khi gặp được Triệu Khang, Du Tùy bỗng nhiên thấy hứng thú đối với việc đóng phim.
Cứ như vậy, anh vào Học viện Điện ảnh.
Chẳng qua cùng lúc học ở Học viện Điện ảnh, Du Tùy còn cố ý đi học chuyên ngành khác, tuy không quan tâm đến chuyện trong nhà nhưng anh vẫn không quên trọng trách trên vai mình.
……
Nghe anh nói xong, Thẩm Mộ Xuy hoảng hốt một lúc lâu mới khụt khịt hỏi: “Cho nên lúc đầu anh học âm nhạc là vì em?”
Du Tùy gật đầu: “Xem như là vậy, anh muốn hiểu thêm về thứ em thích.
”
Thẩm Mộ Xuy vùi đầu cọ cọ ngực anh: “Thảo nào.
”
“Thảo nào gì?”
Thẩm Mộ Xuy buồn bực một hồi mới nói ngắn gọn: “Thảo nào em nghe anh hát chuyên nghiệp như vậy.
”
Cô duỗi tay chọc chọc Du Tùy: “Anh không sợ bản thân sẽ không thích hả?”
Du Tùy cười, nắm lấy tay cô: “Sao anh lại không thích được.
”
Anh nói nhỏ: “Chỉ cần em thích thì anh đều thích.
”
Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu, hai người nhìn nhau.
Cô chủ động hôn lên khóe môi Du Tùy, hào phóng nói: “Vậy buổi biểu diễn lần sau, anh đến làm khách mời đặc biệt của em được không?”
Du Tùy mỉm cười: “Anh rất vinh hạnh.
”
Hai người nhìn nhau cười, Du Tùy vỗ đầu cô: “Còn em nữa, bây giờ em có đồng ý đi ngủ không hả?”
“Được rồi, ngày mai anh nhớ gọi em đấy, chúng ta trở về sớm một chút, nếu không ba em sẽ giận đấy.
”
“Được.
”
*
Đêm nay Thẩm Mộ Xuy mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy Du Tùy chưa từng rời đi, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô từ nhỏ cho đến lớn, Du Tùy lớn hơn cô mấy tuổi, nhưng cấp 2 cấp 3 hai người đều học cùng một trường, cô vẫn luôn chạy sau đuôi Du Tùy.
Sau khi tan học, hai người cùng nhau về nhà.
Thẩm Mộ Xuy thậm chí còn thấy có người luôn nhớ thương Du Tùy, còn có rất nhiều lần cãi nhau với anh.
Trong mơ, Du Tùy luôn đối xử tốt với cô.
Ở bên cạnh Thẩm Mộ Xuy, tính khí lạnh lùng của Du Tùy hoàn toàn biến mất, đối với Thẩm Mộ Xuy anh chỉ có cưng chiều và nuông chiều mà thôi.
Mặt trời buổi chiều ngã về tây, trong mơ mười ngón tay hai người đan vào nhau, càng ngày càng đi xa.
Bỗng nhiên, Thẩm Mộ Xuy tỉnh giấc.
Cô mở mắt ra, mất một lúc lâu mới nhớ được bản thân đang ở đâu.
Cô nghiêng đầu, nhìn người đàn ông yên tĩnh ngủ bên cạnh, nương một chút ánh sáng nhỏ nhoi quan sát anh, một lúc lâu sau, Thẩm Mộ Xuy còn đưa thẳng tay lên để cảm nhận anh thật sự tồn tại.
Du Tùy đang ngủ, mơ màng hỏi cô một tiếng: “Sao vậy em?”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em mơ thấy anh.
”
Du Tùy lập tức mở mắt nhìn cô: “Ác mộng hả?”
“Không phải.
”
Thẩm Mộ Xuy cười khanh khách vùi đầu vào lòng ngực anh: “Là một giấc mơ đẹp.
”
Cô bùi ngùi: “Nếu chúng ta không ra nước ngoài, cả hai đều đi học ở trong nước thì có phải rất tốt hay không.
”
Du Tùy khựng lại, xoa xoa đầu cô: “Em muốn thử cảm giác đó à?”
“Có một chút, Thẩm Tinh Châu đi học ở trong nước, em thấy quan hệ giữa em ấy với các bạn học đều rất tốt, ở nước ngoài em không có cảm giác này.
”
Ở nước ngoài, cô luôn có cảm giác lẻ loi, tuy Chu Túy Túy thường xuyên đến thăm cô nhưng dù sao thì nhà cô cũng không ở bên đó, thỉnh thoảng cô vẫn phải tự lực cánh sinh.
Lúc đầu, Thẩm Mộ Xuy rất nhớ nhà, mỗi tối đều khóc, nhưng cô lại không dám nói cho người trong nhà biết.
Mỗi tối trước khi gọi video với gia đình, cô đều chườm đá lên mắt để mọi người không phát hiện, cô luôn giả vờ bản thân rất kiên cường.
Nhưng một khi kết thúc cuộc gọi thì cô lại khóc ngay.
Sau đó nữa cô cũng dần dần trưởng thành hơn, không còn hay khóc, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có một khát vọng.
Cô cũng biết bản thân đã chọn con đường nào, cô là một người quật cường, đã lựa chọn thì dù kết quả như thế nào cô đều sẽ không bỏ cuộc giữa đường, cứ như vậy —— cô vẫn luôn kiên trì.
Du Tùy vuốt đầu cô, nói nhỏ: “Sau này anh sẽ luôn ở cạnh em.
”
“Em biết.
”
Thẩm Mộ Xuy dựa vào lòng ngực anh, vừa kéo tay anh vừa ngáp: “Hình như vẫn còn rất sớm, chúng ta ngủ tiếp đi.
”
“Ừ.
”
Hai người ngủ một giấc đến khi đồng hồ báo thức vang lên, cả hai lại lần nữa xuất hiện ở sân bay, mọi người cũng không có gì quá bất ngờ.
Sau khi xuống máy bay, điều làm cho Thẩm Mộ Xuy cảm thấy bất ngờ là Thẩm Tinh Châu tới đón hai người họ.
Mắt cô lộ ra tia giảo hoạt, trêu Thẩm Tinh Châu: “Sao em lại tới đây thế, sao ba mẹ có thể yên tâm với kỹ thuật lái xe của em vậy?”
Thẩm Tinh Châu vừa mới thi lấy bằng lái cách đây không lâu, cậu vẫn luôn thèm được lái xe, nhưng Chu Túy Túy và Thẩm Nam đều không yên tâm, tuy nhà họ nuông chiều con cái nhưng đối với việc nào đó có liên quan đến sự an toàn tính mạng thì họ lại khá nghiêm khắc.
Thẩm Tinh Châu hừ một tiếng: “Bố mẹ muốn nấu cơm cho hai người nên mới bảo em đến đón.
”
Cậu nhìn Du Tùy: “Anh Du Tùy, hôm nay ông bà cũng đến nhà ăn cơm nữa đấy.
”
Du Tùy bật cười: “Ừ, làm phiền em rồi.
”
Tối hôm qua Chu Túy Túy đã nói với Thẩm Mộ Xuy, ngày 30 âm lịch cả nhà có thể sẽ cùng nhau sum vầy, hỏi xem Du Tùy có để bụng hay không.
Như vậy cũng giống như ngày mùng một mọi người sum họp bên nhau mà thôi.
Du Tùy không để bụng gì cả, thực ra anh đã gặp qua ông bà Thẩm Mộ Xuy rất nhiều lần, lúc hai ông bà già biết được hai người họ yêu nhau cũng đã gọi điện thoại tới hỏi thăm.
Sau khi lên xe, Thẩm Mộ Xuy nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhịn không được hỏi: “Đêm nay ai nấu cơm thế?”
Thẩm Tinh Châu nghẹn họng: “Bố mẹ cùng nhau nấu.
”
“Ồ, chị muốn ăn món thịt mẹ làm quá.
”
Du Tùy dở khóc dở cười, nhéo nhéo mặt cô: “Mèo con tham ăn.
”
Thẩm Mộ Xuy cười đắc ý: “Em thèm ăn thế đấy.
”
Lúc về đến nhà, ba người xách đồ đạt xuống xe đi vào.
Thẩm Nam nhìn thấy Du Tùy, ông lạnh lùng liếc anh một cái rồi lại đi vào nhà.
Nhưng thực ra Chu Túy Túy lại khá thân thiết, rốt cuộc mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.
“Nào nào, tụi con vào đi.
”
Bà nhìn Du Tùy mang quà đến, dở khóc dở cười: “Cháu còn mang quà đến làm gì?”
Du Tùy mỉm cười: “Đây là cần thiết thôi ạ.
”
Vừa vào nhà Thẩm Mộ Xuy đã ngửi thấy mùi đồ ăn, cô chạy thẳng phòng bếp: “Ba, ba làm món ngon gì cho con thế.
”
Thẩm Nam ghét bỏ nhìn cô: “Tất cả đều là món con thích ăn đấy.
”
Thẩm Mộ Xuy cười hì hì, ôm cánh tay Thẩm Nam làm nũng: “Con cảm ơn ba.
”
Thẩm Nam bất đắc dĩ, điểm nhẹ đầu mũi cô: “Chút nữa ông bà nội đến ăn cơm đó.
”
“Vâng ạ.
”
“Con nói với Du Tùy đi.
”
“Con nói rồi ạ.
”
Thẩm Nam khựng lại, nhìn cô: “Con đi ra ngoài đi, ba nấu cơm.
”
“Con không đi đâu.
”
Thẩm Mộ Xuy cười cười: “Con ở cạnh phụ ba nha.
”
Thẩm Nam vừa cảm thấy sống mũi hơi cay vừa cảm thấy vui mừng, ông xoa đầu Thẩm Mộ Xuy, nói nhỏ: “Nhìn con vui vẻ như vậy, bố cũng yên tâm rồi.
”
Thẩm Mộ Xuy cười.
Sau khi loanh quanh hai vòng ở trong phòng bếp, cô ra sân tìm Du Tùy.
Lúc này Du Tùy và Thẩm Tinh Châu đang ở bên ngoài chuẩn bị dán câu đối, nhìn bóng lưng hai người, cô lấy di động ra chụp một tấm rồi mới chạy chậm đến chỗ Du Tùy: “Du Tùy.
”
Du Tùy xoay người, đưa tay đỡ lấy cô.
“Em chạy chậm một chút.
”
“Anh sợ gì chứ.
”
Thẩm Mộ Xuy đáng yêu nói: “Dù sao em cũng biết anh sẽ đỡ được em mà.
”
Du Tùy cười, nhéo nhéo má cô: “Anh sẽ đỡ được em.
”
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh, cười: “Nói thật, đã lâu rồi em không dám nghĩ đến chuyện này.
”
Cô nghĩ nghĩ nói: “Em luôn cảm thấy bản thân giống như vẫn còn đang nằm mơ vậy.
”
Du Tùy yên lặng nhìn, xoa xoa tóc cô: “Bây giờ em còn cảm thấy giống mơ không?”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Bây giờ em không thấy giống mơ nữa.
”
Đôi mắt cô cong cong cười, ôm anh làm nũng: “Em có thể cảm nhận được anh thật sự tồn tại.
”
Cô còn muốn nói tiếp thì Thẩm Tinh Châu ở bên cạnh đã ho một tiếng, cậu bất mãn la lên: “Chị! Xin chị đấy, chị ngược em ít thôi có được không hả, đợi lát nữa em sẽ đi mách mẹ.
”
Chu Túy Túy từ bên cạnh đi tới, nhìn hai người: “Mách mẹ cũng vô dụng, bây giờ mẹ con cũng là fan CP Thần Du rồi.
”
Thẩm Tinh Châu: “…… À đúng rồi, để em nói cho chị nghe, mẹ là quản lí siêu thoại CP của hai người đấy.
”
Thẩm Mộ Xuy: “”.