Editor: Nguyên An.
Beta: Ume.
Thẩm Mộ Xuy lướt Weibo vài tiếng đồng hồ, đến lúc Du Tùy gọi điện thoại tới mới dừng lại.
Cô nhìn nét mặt ủ rũ của người đàn ông trên màn hình.
Thẩm Mộ Xuy hoảng hốt, thấp giọng hỏi: “Anh mệt lắm hả?”
Du Tùy ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói từ điện thoại truyền tới có vẻ trầm khàn hơn, rất dễ nghe.
“Không mệt”.
Giọng anh nén ý cười: “Hôm nay em làm gì vậy?”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt: “Không làm gì cả, em chỉ thoải mái ăn uống ở nhà Cố Thư mà thôi”.
Cô dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh xem Weibo chưa? Video phỏng vấn kia đã chiếu rồi đấy”.
Du Tùy hơi giật mình, mí mắt giật giật: “Vẫn chưa kịp xem, trên mạng nói gì vậy?”
Anh nhìn Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt, cúi đầu cười: “Nói gì về anh sao?”
Thẩm Mộ Xuy không nói gì, tai đỏ lên, nói: “Anh tự đi xem đi, em không biết nói như thế nào nữa”.
Lời cư dân mạng nói, cô thật sự nói ra không được, cảm thấy quá xấu hổ.
Nghe vậy, Du Tùy đột nhiên cười: “Được, vậy đợi lát nữa anh tự xem”.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Sáng mai anh sẽ trở về, chuyến bay lúc 6 giờ”.
“Em đến đón anh”.
Thẩm Mộ Xuy mắt sáng lên, hưng phấn nói: “ giờ đúng em sẽ đến sân bay”.
Du Tùy nhướng mày, nhìn sắc mặt cô hưng phấn: “Em có thể dậy nổi sao?”
Thẩm Mộ Xuy không nói gì, nhìn anh: “Em chắc chắn sẽ dậy đúng giờ”.
Du Tùy hiểu rõ, dỗ cô: “Dậy không nổi cũng không sao, anh nói Triệu Khang tới đón cũng được”.
“Không được”.
Thẩm Mộ Xuy lời lẽ chính đáng cự tuyệt: “Em muốn đến sân bay, vừa lúc cũng đã lâu rồi em không đến tham quan sân bay”.
Du Tùy: “……”
Cô chột dạ nói: “Em đến ăn bữa sáng ở sân bay luôn”.
“Sân bay có mấy cửa hàng bán bữa sáng ăn rất ngon”.
Du Tùy nhướng mày, cũng không chọc thủng tâm tư của cô gái nhỏ: “Được, vậy ngày mai anh không ăn sáng, đến sân bay ăn cùng em”.
“…… Vâng”.
Trước khi tắt máy, Thẩm Mộ Xuy còn không quên nhắc nhở: “Anh nhớ lên Weibo xem đấy”.
Du Tùy khép hờ mắt, lười biếng cười: “Được, đợi lát nữa anh xem, em ngủ sớm một chút”.
“Vâng ạ, anh cũng nhớ ngủ sớm đó”.
“Ngủ ngon”.
Kết thúc video call, Du Tùy vừa định vào xem Weibo thì Triệu Khang đã gọi điện thoại tới.
“Alo”.
“Tổ tông ơi!!!” Triệu Khang rống giận: “Trước khi cậu muốn làm chuyện gì đó thì có thể nói trước một câu với tôi được không hả Lúc cậu và Thẩm Mộ Xuy công khai quan hệ thanh mai trúc mã, có nghĩ đến người đại diện này có bao nhiêu khó khăn không hả”
Du Tùy dừng một chút, bình tĩnh hỏi: “Anh có khó khăn gì?”
Triệu Khang: “…… Cậu nhìn fans của cậu đi! Cậu hỏi tôi khó khăn gì hả, cậu công khai tình yêu như vậy quả thật là quá mức rồi đấy!”
“Không đâu”.
“Gì?”
Du Tùy thản nhiên nói: “Tôi công khai tình yêu hẳn phải náo nhiệt hơn nữa kìa, không phải như hiện tại, quan hệ thanh mai trúc mã cũng là nhờ người khác hỗ trợ công khai”.
“”
Triệu Khang: “…… Cậu điên rồi sao!!”
Hắn thật sự bị Du Tùy làm cho tức chết rồi.
Du Tùy nhướng mày: “Còn chưa đến đâu mà anh đã tức đến nhịn không được rồi à?”
Triệu Khang: “……”
Anh ta thật sự rất muốn ngắt điện thoại.
Triệu Khang nghiến răng, nghĩ đến tính cách người bên kia điện thoại quyết định nhịn.
Không đành lòng thì có thể làm sao bây giờ…… anh ta căn bản là một người đại diện không có nhân quyền.
“Cậu không sợ bị fans phát hiện ra những chuyện khác sao?” Triệu Khang nói sâu xa: “Tôi chủ yếu là lo lắng cậu và Thẩm Mộ Xuy sẽ bị ảnh hưởng”.
“Không đâu”.
Du Tùy trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: “Giấu mãi cũng không phải biện pháp tốt, sớm hay muộn cũng bị mọi người biết, không bằng tự mình nói”.
Triệu Khang: “Tôi hiểu ý của cậu nhưng hiện tại fans ship CP các cậu quả thật muốn bùng nổ rồi, còn có những lời cậu nói với Thẩm Mộ Xuy ngày đó……có ái muội quá không?”
Anh ta cẩn thận hỏi: “Không phải là cậu thật sự có ý với em ấy ——”
Nói chưa hết câu Du Tùy đã nói thẳng: “Không nhìn ra sao?”
“Hả?”
Du Tùy nói: “Tôi đang theo đuổi em ấy, tôi vẫn luôn có ý với em ấy”.
Triệu Khang: “……”
Anh ta cảm thấy…… mình…… ngay lúc này…… cần một chiếc xe cứu thương!!
“Cậu ——”
Du Tùy cười một tiếng, thản nhiên hỏi: “Không phải anh đã sớm nhìn ra sao”.
Anh và Triệu Khang hợp tác nhiều năm như vậy, sớm đã dễ dàng hiểu ý đối phương.
Tuy rằng Triệu Khang có đôi khi to tiếng dọa nạt, nhưng thật ra có rất nhiều việc riêng hắn không quản Du Tùy, cũng bởi vì thế, Du Tùy mới có thể hợp tác với hắn nhiều năm như vậy.
Triệu Khang cũng rất nhạy bén, lúc đầu không làm sáng tỏ tin nóng kia của Du Tùy và Thẩm Mộ Xuy, anh ta thật ra đã đoán trước chuyện này rồi.
Nhưng nói thật ——anh ta không nghĩ tới một người không thích nói đến việc tư như Du Tùy sẽ thẳng thắn nói với anh ta như vậy—— anh đúng là rất thích Thẩm Mộ Xuy.
Trong lúc nhất thời Triệu Khang cũng không biết nên vui hay nên đau đầu.
Hai người trầm mặc một lát, Triệu Khang thở dài: “Được rồi, cậu muốn yêu đương thì yêu đương, sao cũng được, nhưng lần sau nhớ nói trước với tôi một tiếng, bên này tôi sẽ liên hệ người khống chế bình luận, đêm nay đoán chừng là không được”.
“Ừ”.
Du Tùy bỗng nhiên nói: “Vậy báo trước cho anh một chuyện”.
“Cậu nói đi”.
“Ngày mai Thẩm lão sư tới sân bay đón tôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chúng tôi……có khả năng sẽ bị chụp”.
“Cậu nói cái gì!!”
Trước khi Triệu Khang kịp bùng nổ cơn giận, Du Tùy đã lưu loát treo điện thoại.
Vừa mới cắt đứt, Lệ Thừa đã ở phía sau cười một tiếng.
“Anh”.
Du Tùy quay đầu lại nhìn cậu ta: “Tìm anh có chuyện gì?”
Lệ Thừa nghẹn họng, nhìn về phía anh: “Anh còn tính ở giới giải trí bao lâu nữa?”
Du Tùy không nói gì.
Lệ Thừa nói với anh: “Anh không tính trở về công ty sao, người thừa kế của công ty nhà này chính là anh đấy!”
Du Tùy nhàn nhạt nhìn cậu ta vài giây: “Em làm khá tốt đấy chứ”.
Lệ Thừa nghẹn họng.
Cậu ta dừng một chút rồi nói: “Làm tốt cũng là vì anh, em chỉ là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, hơn nữa ông ngoại vẫn luôn nhắc mãi chuyện anh trở về”.
Nói đến đoạn sau, giọng Lệ Thừa càng ngày càng yếu.
Cậu ta rụt rè.
Sắc mặt Du Tùy thay đổi, ngẩng đầu nhìn cậu ta một lúc lâu: “Vất vả rồi”.
Lệ Thừa: “……”
“Anh nghỉ ngơi trước.
Ngày mai nhớ đưa anh đến sân bay”.
Lệ Thừa tiếp tục: “……”
Nhìn Du Tùy không dao động, Lệ Thừa đau đầu mà nhéo nhéo giữa mày, lần này thất bại rồi.
*
Sáng sớm hôm sau, hôm nay thời tiết vô cùng đẹp.
Thẩm Mộ Xuy nhân lúc Cố Thư còn đang ngủ thì chuồn ra ngoài.
Sau khi cô cầm chìa khóa xe, một người run rẩy lên đường.
Thẩm Mộ Xuy biết lái xe, nhưng kỹ thuật tương đối bình thường, số lần lái xe không nhiều lắm nên cũng không quá thành thạo.
Lộ trình ban đầu chỉ có một tiếng, bị cô lái mất một tiếng rưỡi mới tới nơi.
Lúc đến sân bay, Thẩm Mộ Xuy gửi Du Tùy một tin nhắn.
【Em đến rồi.】
Tin nhắn vừa mới gửi đi, Du Tùy đã nhắn lại: 【Anh vừa mới xuống máy bay, em đỗ xe được không?】
Thẩm Mộ Xuy: 【......Có thể tin tưởng em một chút được không, em đỗ xe cũng được lắm mà.】
Du Tùy:【?】
Hơn mười phút sau, Du Tùy mới biết Thẩm Mộ Xuy nói đỗ xe cũng được lắm là có ý gì.
Nhìn chiếc xe đang chiếm hai chỗ đậu trước mặt, anh cười nhẹ ra tiếng.
“Em xuống xe đi”.
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi, ngoan ngoãn xuống xe.
Du Tùy lên xe, đem xe đỗ lại đúng chỗ rồi lại xuống xe.
“Không đi sao?”
Du Tùy cúi đầu nhìn, duỗi tay gõ gõ đầu cô: “Không phải muốn đến đây ăn bữa sáng sao?”
Thẩm Mộ Xuy không nói gì, nhỏ giọng nói thầm: “Anh biết đó là em lấy cớ mà”.
Du Tùy nén cười: “Biết, nhưng đó là mong muốn của em nên anh thỏa mãn một chút, muốn đến cửa hàng nào ăn?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh một lúc, nói “Em muốn ăn KFC với bánh tart trứng”.
Du Tùy: “……”
Hai người xuất hiện, mặc dù có đội mũ và đeo khẩu trang nhưng vẫn làm người khác chú ý.
Nhưng bởi vì mặt che kín mít nên tạm thời không có người nào phát hiện bọn họ là Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy.
Hai người đứng xếp hàng, Du Tùy nhìn cô: “Em ngủ mấy tiếng?”
Thẩm Mộ Xuy còn buồn ngủ nhìn anh, phản ứng chậm chạp: “Hả?” Cô tính: “Năm tiếng thì phải”.
Du Tùy: “……”
Anh đau đầu nói: “Đợi lát nữa lên xe ngủ”.
Truyện Teen Hay
“Vâng.”
“Để em ăn hai cái bánh tart trứng rồi ngủ tiếp”.
Du Tùy dở khóc dở cười, đáp ứng: “Được, mua cho em”.
“Ngoại trừ bánh tart trứng còn muốn gì nữa không?”
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt nhìn: “Không, chỉ muốn thêm một ly nước trái cây”.
“Được”.
Thẩm Mộ Xuy đứng ở bên cạnh anh, ríu rít nói: “Anh xem Weibo tối hôm qua chưa?”
“Rồi”.
Trong mắt Du Tùy chứa ý cười, cúi đầu nhìn cô: “Cảm thấy căng thẳng sao?”
Thẩm Mộ Xuy lắc đầu: “Em vẫn ổn, không tính là căng thẳng”.
Cô ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, nhỏ giọng nói: “Chỉ là sợ fans không tiếp thu được mà thôi”.
“Không đâu”.
Du Tùy nói không chút chột dạ: “Fans của anh hy vọng anh tìm đối tượng, đặc biệt là tìm một tiểu công chúa”.
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô nhìn Du Tùy trên dưới một lượt, rất muốn hỏi anh một câu: Lúc anh nói lời này thật sự không chột dạ sao? Không hoang mang sao
Du Tùy chuyển đề tài câu chuyện, rũ mắt nhìn cô: “Nói nữa, anh không phải còn chưa yêu đương sao”.
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô mím môi: “Anh đang ám chỉ em gì hả?”
Du Tùy bật cười, duỗi tay vỗ vỗ cô đầu: “Làm gì có”.
Anh khom lưng, đuôi mắt cong lên, tới gần tai cô, giọng nói trầm thấp, gợi cảm trêu chọc nói: “Đương nhiên, nếu em không nhịn được thì có thể làm gì đó với anh cũng được”.
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô nhìn Du Tùy, nhỏ giọng nói thầm: “Ở chỗ này làm gì với anh, em không sợ bị fans của anh đuổi giết sao?”
Du Tùy biết nghe lời mà trả lời: “Vậy trở lại trong xe rồi làm”.
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Đột nhiên có suy nghĩ xúc động muốn diệt khẩu phải làm sao bây giờ.
Tác giả có lời muốn nói:
Trở lại trong xe làm chuyện gì đó tương đối thích hợp nha:) (nụ cười dần dần đáng khinh).
Tùy Thần: Mưu sát chồng sao.
Ngủ ngủ: ……Câm miệng (thẹn quá thành giận).
Tùy Thần: Hức.
Tủi thân quá.jpg.