Khoảng sáu tiếng sau khi bắt đầu việc tìm kiếm Leo, Cam gõ cửa một trang viên trù phú, giàu có. Trong khi tán chuyện phiếm tại quán rượu, có người nói đã nhìn thấy Ramsay ngồi với người nào đó, và hai người đã đến một chỗ khác, nơi mà kế hoạch của họ tình cờ bị nghe lỏm được, và vân vân cho đến khi cuối cùng dẫn tới nơi này.
Đó là một ngôi nhà lớn kiểu Tudor [[25]], trên cửa có khắc năm 1620, nằm cách dinh thự Stony Cross gần mười dặm. Từ những thông tin Cam thu thập được thì trang viên này đã từng thuộc về một gia đình quý tộc Hampshire, nhưng đã bị bán toàn bộ, kể cả nội thất bên trong cho một thương gia London. Nó là nơi để đứa con trai hư hỏng của vị thương gia cùng đám bạn bè của mình kín đáo ăn chơi. Không có gì là bất ngờ khi Leo bị lôi kéo gia nhập vào nhóm người như vậy.
Cánh cửa mở ra, và một tên quản gia có bộ mặt tựa cá hồi xuất hiện. Đôi môi méo sẹo một cách khinh khỉnh khi nhìn thấy Cam.
“Ở đây không hoan nghênh loại người như anh.”
“Thật may mắn, vì tôi cũng không có ý định ở lại đây lâu. Tôi đến tìm Lord Ramsay.”
“Không có Ramsay nào ở đây cả.” Người quản gia bắt đầu đóng cửa, nhưng Cam chống tay ngăn lại. “Cao, mắt sáng. Nước da hây hây đỏ. Có lẽ bốc mùi của một hồn ma”
“Tôi không thấy ai như những mô tả đó cả.”
“Vậy thì, hãy để tôi nói chuyện với ông chủ.”
“Ông ấy không có nhà.”
“Nhìn này” Cam nói một cách cáu kỉnh, “Tôi ở đây thay mặt cho gia đình Lord Ramsay. Họ muốn anh ta quay về. Chúa biết tại sao. Hãy trao anh ta cho tôi, và tôi sẽ để ông yên.”
“Nếu họ muốn anh ta,” người quản gia nói một cách thờ ơ, “Họ hãy cử một người hầu đích thực. Không phải là một gã Gypsy bẩn thỉu.”
Cam dùng bàn tay tự do còn lại chà lên góc mắt mình và thở dài. “Chúng ta có thể lựa chọn làm điều này bằng một cách dễ dàng hay khó khăn. Thành thật mà nói, tôi không muốn phải bỏ ra những nỗ lực không cần thiết. Tất cả những gì tôi yêu cầu là ông cho tôi năm phút để tìm gã con hoang đó và đưa anh ta đi.”
“Xéo đi!”
Sau khi thất bại lần nữa khi cố gắng đóng cửa, viên quản gia với tay tới cái chuông bạc trên chiếc bàn gần cửa. Một vài giây sau, hai người hầu vạm vỡ xuất hiện.
“Đưa tên vô lại này ra ngoài ngay lập tức,” người quản gia ra lệnh.
Cam cởi áo choàng, quăng nó vào một băng ghế gắn liền lớp gỗ ốp tường đại sảnh. Người hầu đầu tiên tấn công anh. Chỉ bằng vài động tác thành thục, Cam thụi một cú đấm chéo tay vào hàm anh ta, quật ngã và hạ gục anh ta thành một đống rên rỉ trên sàn nhà. Người thứ hai tiến lại gần Cam, thận trọng hơn nhiều so với người trước.
“Anh thuận tay nào?” Cam hỏi.
Tên hầu giật mình nhìn anh. “Tại sao ông lại muốn biết?”
“Tôi khoái bẻ gẫy cánh tay nào mà anh không thường xuyên sử dụng.”
Đôi mắt của người hầu lồi lên, anh ta lùi lại, nhìn viên quản gia bằng cái nhìn van vỉ. Viên quản gia trừng trừng nhìn Cam. “Anh có năm phút. Tìm ông chủ của anh và xéo đi.”
“Ramsay không phải là chủ của tôi,” Cam lẩm bẩm “Anh ta là một cái nhọt trên mông tôi mà thôi.”
“Họ đã ở trong phòng đó hàng mấy ngày rồi” người hầu, có tên là George, nói với Cam khi họ leo lên những bậc thang trải thảm. “Đồ ăn được mang vào, gái điếm đến và đi, vỏ chai rượu ở khắp mọi nơi ... và mùi hôi của khói thuốc phiện lan ra khắp tầng trên. Ông sẽ muốn bịt mắt lại khi bước vào phòng, thưa ông.”
“Bởi vì khói thuốc sao?”
“Đó là vì, ...ừm, các hành động có thể khiến cả quỷ dữ cũng phải đỏ mặt.”
“Tôi đến từ London,” Cam nói. “Tôi không đỏ mặt.” Ngay cả khi George không sẵn lòng dẫn Cam đến phòng tội lỗi đó thì anh cũng có thể dễ dàng tìm thấy nó từ cái mùi tỏa ra bên ngòai.
Cánh cửa khép hờ. Cam thúc khuỷu tay mở ra và bước vào một bầu không khí mờ mịt. Có bốn người đàn ông và hai phụ nữ, tất cả đều còn trẻ, áo xống được cởi ra gần hết. Mặc dù vết tích còn lại chỉ là một ống thuốc phiện nhưng nó rất thuyết phục bởi đó là một ống thuốc rất lớn, và vì thế dày đặc khói. Sự xuất hiện của Cam chẳng hề gợi lên một chút chú ý nào, những người đàn ông bơ phờ, vạ vật trên những đồ nội thất bọc vải, một tên cuộn tròn trên đệm trong góc. Làn da ai cũng xanh mét, mắt mờ mờ, đờ dẫn vì ma tuý. Mặt bàn bừa bãi thìa, ống tiêm và cả một đĩa đầy thứ gì đó trông giống như mật đường đen.
Một phụ nữ đã hoàn toàn khỏa thân, ngừng nâng ống hút lên cái miệng uể oải của một gã đàn ông.
“Nhìn kìa,” cô ta nói với ả khác, “Người mới này.”
Một tiếng cười rúc rích đờ đẫn vang lên. “Tốt, chúng ta cần anh ta. Họ đều đã giương cờ trắng cả rồi. Cái thứ cứng rắn duy nhất còn lại chỉ là cái ống.” Cô ta nhăn mặt, nhìn vào Cam. “Chúa ơi, thật là một gã đẹp trai.”
“Ồ, để anh ta cho tao trước đã” một người khác nói. Cô ả vuốt ve một cách khêu gợi thân hình mình
“C"mere [[26]] , tình yêu của em, em sẽ mang đến cho anh…”
“Không, cảm ơn.” Cam bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt vì khói. Anh đi đến cửa sổ gần nhất, mở nó ra, và để cho một làn gió lạnh ùa vào phòng. Một vài tiếng nguyền rủa và phản đối vang lên trước hành động của anh.
Xác định được người nằm trong góc phòng là Leo, Cam đi đến bên thân hình bất động ấy, nâng đầu anh ta lên một chút, và nhìn chằm chằm vào bộ mặt sưng húp của gã anh rể tương lai. “Anh hít chưa đủ sao?” anh hỏi.
Leo cau có. “Cút đi”
“Anh trông hệt như Merripen” Cam nói. “Người mà, trong trường hợp anh có quan tâm đến, có thể chết trong lúc chúng ta trở về dinh thự Stony Cross.”
“Một sự giải thoát cho hắn ta.”
“Tôi sẽ đồng ý với anh, ngoại trừ rằng việc đồng ý với anh có nghĩa là tôi nắm phần sai trong cuộc tranh cãi.” Cam bắt đầu kéo Leo đứng lên, nhưng anh ta cố gắng chống lại “Đứng lên, chết tiệt.” Cam vừa càu nhàu vừa ráng sức kéo anh ta lên. “Hoặc tôi sẽ kéo anh ra bằng chân đấy.”
Cơ thể béo phì của Leo lắc lư chống lại anh. “Tôi đang cố gắng đứng lên đây,” anh ta cáu kỉnh. “Nền nhà cứ lộn ngược hết cả.”
Cam cố gắng để giữ anh ta đứng vững. Khi Leo cuối cùng bắt đầu đứng được, anh ta hướng về phía cửa, nơi người hầu đang đợi.
“Cho phép tôi hộ tống ngài xuống lầu, thưa đức ngài?” George hỏi một cách lịch sự. Leo đáp trả bằng một cái gật đầu cáu kỉnh.
“Đóng cửa sổ lại,” một phụ nữ yêu cầu, cơ thể trần truồng của cô ả run rẩy khi cơn gió mùa thu tràn vào căn phòng. Cam liếc nhìn cô ả một cách dửng dưng. Anh đã nhìn thấy quá nhiều người như cô ta để cảm thấy thương hại. Có hàng ngàn người như họ ở London, những người đàn bà nông thôn mặt bầu bĩnh, chỉ đủ xinh đẹp để thu hút sự chú ý của những kẻ sở khanh hứa hẹn, chiếm đoạt rồi bỏ đi không chút thương tiếc. “Cô nên hít thử một ít không khí trong lành,” anh khuyên, với lấy một tấm chăn bên cạnh cái ghế trường kỷ. “Nó khuyến khích suy nghĩ rõ ràng hơn.”
“Tôi cần phải làm điều đó vì cái gì?” cô ta hỏi, tỏ ra gắt gỏng.
Cam mỉm cười. “Tốt đấy.” Anh khoác áo tấm chăn lên trên cơ thể trắng muốt đang run rẩy của cô ả. “Tuy nhiên ... cô nên hít thở sâu.” Anh cúi xuống để vỗ nhẹ lên đôi má nhợt nhạt của cô ta. “Và rời khỏi nơi này ngay khi cô có thể. Đừng phí hoài bản thân với những kẻ tệ hại này”
Người phụ nữ mắt đỏ ngầu ngước lên, nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc vào người đàn ông tóc đen có nước da ngăm đen, rạng ngời như một hoàng tử hải tặc với viên kim cương lấp lánh ở trên tai.
Giọng nói ai oán của cô gái theo anh khi anh rời đi. “Quay lại đi!”
Cần sự nỗ lực của cả Cam và George mới có thể đưa được một Leo tức giận phản kháng vào xe ngựa. “Giống như kéo năm bao tải khoai tây cùng một lúc” người hầu nói không kịp thở, đẩy chân của Leo một cách chắc chắn vào bên trong xe.
“Những củ khoai tây sẽ không ồn ã như vậy” Cam nói. Anh quăng cho người hầu một đồng sôveren vàng [[27]].
George bắt lấy đồng tiền trong không trung và tươi cười với anh. “Cám ơn, ông. Và tôi có thể nói ông là một quý ông, thưa ông. Ngay cả khi ông là một người Gypsy!”
Nụ cười của Cam chuyển thành nét chế giễu, và anh leo lên xe ngựa sau Leo. Họ bắt đầu trở lại với dinh thự Cross Stony trong im lặng.
“Anh có cần dừng lại không?”
Trên đường đi, Cam hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt của Leo từ trắng chuyển sang xanh lét.
Leo lắc đầu một cách khinh khỉnh. “Tôi không muốn nói chuyện.”
“Anh nợ tôi một hoặc hai câu trả lời. Bởi vì nếu tôi không phải dành cả ngày lùng sục khắp nửa vùng Hampshire để tìm anh, tôi có thể ở trên giường” –với em gái anh, anh thầm nghĩ, nhưng thay vì vậy lại nói: “thoải mái nghỉ ngơi”
Ánh mắt hiếu kỳ hướng về phía anh, màu của những cột băng khi tia sáng xanh của buổi chạng vạng xuyên qua chúng. Một màu mắt lạ thường. Cam đã nhìn thấy một ai đó với đôi mắt như thế trước đây, nhưng anh không thể nhớ ra ai hay khi nào. Một ký ức xa xăm, ngoài tầm với.
“Anh muốn biết điều gì?” Leo hỏi.
“Tại sao anh lại chống đối Merripen ác ý như vậy? Có phải vì tính tình dễ chịu của anh ta, hay vì thực tế anh ta là một người Digan. Hay là vì anh ta đã được cha mẹ anh đưa về và nuôi lớn giống như một thành viên trong gia đình?”
“Không gì như thế cả. Tôi xem thường Merripen bởi vì anh ta đã từ chối điều duy nhất tôi từng yêu cầu của anh ta.”
“Đó là gì?”
“Để cho tôi chết.”
Cam cân nhắc câu trả lời. “Ý của anh là anh ta đã chăm sóc anh qua cơn sốt ban đỏ”
“Đúng thế.”
“Anh đổ lỗi cho anh ta vì đã cứu mạng anh?”
“Đúng thế”
“Nếu nó làm anh cảm thấy tốt hơn,” Cam nói một cách khô khan, ngả người trở lại thành ghế ngồi “Tôi chắc chắn anh ta có những suy nghĩ khác về việc đó.”
Sau đó, họ im lặng. Cam thư giãn và để cho tâm trí của mình đi lang thang. Khi bóng tối buông xuống, Leo nôn thốc trong tối tăm, đôi mắt hoảng hốt lập lòe màu xanh bạc - và Cam đã nhớ ra.
Nghe
Đọc ngữ âm
Đó là hồi thơ bé, khi Cam vẫn còn ở với bộ lạc. Có một người đàn ông với khuôn mặt hốc hác, và đôi mắt không màu sắc dị thường, linh hồn của ông ta bị tàn phá khi quá đau buồn vì cái chết của con gái. Bà của Cam đã cảnh báo anh tránh xa người đàn ông ấy. “Ông ta là muladi”, bà đã nói vậy.
“Điều đó có nghĩa là gì, Mami?” Cam đã hỏi, bám một cách dai dẳng vào cánh tay ấm áp của bà, một cánh tay xương xẩu và dẻo dai, đầy an ủi giống như rễ trụ của những cây cổ thụ.
“Tức là bị ám bởi một người đã chết. Đừng lại gần ông ta, ông ta làm đảo lộn sự cân bằng của người Digan. Ông ta yêu con gái mình quá nhiều..”
Cảm thấy xót thương người đàn ông, và lo lắng cho mình, Cam đã hỏi: “Liệu cháu có là muladi khi bà chết không, Mami?” Anh chắc chắn là anh yêu rất yêu bà ngoại, nhưng anh không thể ngừng yêu bà được.
Nghe
Đọc ngữ âm
Một nụ cười lấp lánh trong đôi mắt đen sáng suốt của bà ngoại anh. “Không, Cam. Một muladi giam hãm linh hồn người mà mình yêu quý bởi vì anh ta không thể để người ấy ra đi. Cháu sẽ không làm điều đó với bà chứ, đúng không, con cáo nhỏ?”
“Không ạ, Mami.”
Người đàn ông đã chết sau đó không lâu sau đó, tự tử. Đó là nỗi kinh hoàng nhưng cũng là sự giải thoát cho toàn bộ tộc.
Bây giờ, khi Cam nhìn lại sự việc với sự hiểu biết của một người trưởng thành, anh cảm thấy ớn lạnh vì sợ hãi và sau đó là sự thương hại. Làm thế nào để từ bỏ một người phụ nữ mà mình yêu thương. Làm thế nào buộc mình ngừng mong muốn người ấy? Nỗi đau sẽ xé toạc những vết sẹo trong tim. Tất nhiên là anh hẳn sẽ muốn giữ người ấy ở lại với anh. Hoặc là đi theo người ấy.
Khi Cam bước vào điền trang, với kẻ hoang đàng, ngoan cố bên mình, Amelia và Beatrix vội vã về phía họ, cau mày lo lắng rồi mỉm cười.
Amelia mở miệng định nói điều gì đó với Leo, nhưng Cam nhìn nàng và lắc đầu, cảnh báo nàng im lặng. Anh ngạc nhiên khi nàng thực sự nghe lời anh và nuốt lại những lời cay nghiệt. Nàng với lấy cái áo khoác của Leo. “Em sẽ cầm nó,” nàng nói bằng giọng thật nhẹ nhàng. “Cảm ơn anh.” Cả hai đều tránh nhìn nhau. “Chúng em chỉ vừa mới ăn xong bữa tối,” Amelia thì thầm. “Thịt hầm vẫn còn nóng. Anh sẽ ăn một chút nhé?” Leo lắc đầu.
Beatrix, không thấy những dòng chảy ngầm sôi sục trong không khí, nhào tới bên Leo và vòng tay ôm lấy phần eo lưng mập mạp của anh mình. “Anh bỏ đi lâu quá. Đã có rất nhiều việc xảy ra - Merripen bị bệnh. Em đã giúp làm ra một loại thuốc độc cho anh ấy, và - ” Cô bé dừng lại, nhăn mặt. “Anh bốc mùi khiếp quá. Mùi gì…”
“Kể xem em làm thuốc độc thế nào đi” Leo nói một cách cộc cằn, đi về phía cầu thang. Beatrix luyên thuyên không dừng khi cô bé đi cùng anh trai.
Cam quan sát Amelia thật tỉ mỉ, không bỏ qua một chi tiết nào. Nàng rối bời, mái tóc rủ xuống lưng, đôi mắt mệt mỏi. Nàng cần nghỉ ngơi.
“Cảm ơn anh vì đã tìm thấy anh ấy,” nàng nói. “Anh ấy đã ở đâu vậy?”
“Tại một nhà riêng với một vài người bạn.”
Nàng tiến lại gần anh hơn, khịt khịt mũi. “Cái mùi đó ... nó có trên người cả hai...”
“Khói thuốc phiện. Anh trai em đã có một thói quen đắt tiền mới..”
“Chúng em đã không thể chi trả nổi cho những thói quen cũ.” Amelia giận dữ, chân của nàng bắt đầu gõ nhịp dưới váy. Nàng nhỏ nhắn, dữ dội và đáng yêu đến nỗi Cam khó khăn lắm mới có thể ngăn mình không vồ lấy nàng và hôn nàng đến bất tỉnh.
“Lý do duy nhất em đã không giết anh ấy chỉ là bây giờ,” Amelia tiếp tục, “Là bởi vì anh ấy trông quá tệ để chịu được điều đó. Nhưng khi anh ấy tỉnh táo, em sẽ - ”
“Merripen thế nào rồi?” Cam ngắt lời, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt từ vai xuống khuỷu tay nàng.
Tiếng gõ nhịp chân ngừng lại. “Vẫn còn sốt, nhưng tốt hơn rồi. Win đang ở với anh ấy. Chúng em đã đắp thuốc mới lên chỗ bị viêm. Vết thương nhìn đã bớt đáng sợ hơn trước. Có phải đó là một dấu hiệu tốt không?”
“Đó là một dấu hiệu tốt đấy.”
Cái nhìn chằm chằm đầy quan tâm của nàng chiếu lên người anh.
“Em lấy cho anh thứ gì đó để ăn nhé?”
Mỉm cười, Cam lắc đầu. “Không, anh phải tắm rửa thật kỹ đã.” Có nhiều điều họ cần thảo luận, nhưng tất cả có thể chờ đợi. “Đi ngủ đi, monisha - em trông kiệt sức rồi đấy.”
“Anh cũng vậy” Amelia nói, đầy cảm thông. Cam vẫn đứng yên khi nàng ấn đôi môi lên má anh. Ngập ngừng hồi lâu, rồi nàng dò hỏi “Anh sẽ tới với em đêm nay chứ?”
Lời mời gọi nhút nhát đó gần như đã hủy hoại anh. Đây là sự khởi đầu - một dấu hiệu của sự chấp nhận nhưng anh quan tâm quá nhiều đến nàng nên không thể tận dụng lợi thế khi nàng rõ ràng là mệt mỏi.
“Không” Anh ôm nàng vào vòng tay anh. “Em cần ngủ nhiều hơn là cần những âu yếm, vuốt ve của anh .”
Nàng đỏ mặt một chút và tỳ sát vào anh. “Em không phiền về sự âu yếm và vuốt vẻ của anh đâu.”
Cam cười. “Đó là một minh chứng cho kỹ năng làm tình của anh nhỉ.”
“Hãy đến với em đi,” nàng thì thầm. “Ôm em khi chúng ta ngủ.”
“Con chim nhỏ” anh trả lời, đôi môi anh chạm lên trán nàng, “Nếu anh ôm em, anh sẽ không thể không làm tình với em. Thế nên, chúng ta sẽ ngủ riêng nhé.” Anh cúi xuống mỉm cười. “Chỉ đêm nay thôi.”
Phải mất ba lần chà xà phòng và tắm rửa, Cam mới loại bỏ được dấu vết của thuốc phiện trên da và tóc. Sau khi lau khô tóc, anh mặc một chiếc áo lụa màu đen và đi qua hành lang tối tăm về phòng. Ngoài trời đang mưa to gió lớn. Những cơn mưa và sấm sét từ phía Đông tới, đổ dồn lên cửa sổ và mái nhà.
Lò sưởi trong phòng anh đã được thắp lên, những ngọn lửa mang tới sự ấm áp và ánh sáng. Đôi mắt Cam nheo lại đầy tò mò khi nhìn thấy một dáng hình nhỏ bé bên dưới lớp chăn.
Đầu Amelia ngóc lên từ chiếc gối. “Em lạnh,” nàng nói, như thể đó là một lời giải thích hoàn toàn hợp lý cho sự hiện diện của nàng.
“Giường của anh không ấm hơn giường của em” Cam lại gần nàng một cách chậm rãi, cố gắng không để cảm thấy giống như một kẻ ăn thịt, cố gắng lờ đi sự cuồng nhiệt đã bắt lửa trong dòng máu anh. Cơ thể anh đã cương cứng bên dưới lớp lụa màu đen, các múi cơ thặt chặt lại trong sự đề phòng. Anh biết nàng muốn gì ở anh ... và anh sẽ hơn cả hạnh phúc để làm điều đó với nàng.
“Nó ấm hơn nếu anh ở đó,” cô nói.
Tóc nàng như một dải lụa đen nhánh, gợn sóng rơi qua bờ vai, đổ xuống tận hông. Ngồi sát bên cạnh nàng, Cam chạm một trong những kẹp sáng lóa, trượt dài nó qua ngực nàng, qua hai núm vú, cho đến ngọn tóc. Amelia hít vào một hơi thở gấp gáp. Anh tự hỏi màu đỏ trên mặt nàng có lan tới những nơi trên cơ thể mà anh không thể nhìn thấy không.
Kìm nén nhu cầu cấp thiết của mình, Cam vẫn giữ yên khi nàng chạm vào anh bằng những ngón tay do dự, vuốt ve lớp lụa đen bao phủ bờ vai anh. Nàng nhỏm người lên và hấp tấp hôn lên tai anh, bên tai có đính một chiếc nhẫn kim cương, và chạm vào mái tóc xoăn, ẩm ướt của anh.
“Anh không giống bất kỳ người đàn ông nào mà em từng biết”, nàng nói. “Anh thậm chí không phải là người mà em từng mơ ước. Anh giống như ai đó bước ra từ một câu chuyện cổ tích được viết bằng một ngôn ngữ mà em không biết.”
“Một hoàng tử, anh hy vọng thế.”
“Không, anh là con rồng, một con rồng đẹp mã, xấu xa.” Giọng nói của nàng đượm vẻ khao khát. “Làm thế nào để có một cuộc sống thường nhật với anh nhỉ?”
Cam kéo nàng vào một vòng ôm vững vàng và che chở, đẩy nàng xuống mặt đệm. “Có thể em sẽ có một ảnh hưởng văn minh với anh.” Anh cúi xuống bầu ngực nhô lên của nàng, hôn nó qua lớp áo choàng muxơlin. “Hoặc có thể em sẽ biết mùi của một con rồng.” Anh khám phá núm vú của nàng, thấm ướt lớp vải bông bằng miệng của mình, cho đến khi phần da thịt mềm mại dựng đứng lên tì vào lưỡi anh
“Em ng - nghĩ rằng em đã nếm trải rồi.” Nàng trông thật bối rối khiến anh mỉm cười.
“Vậy thì nằm yên nào,” anh thì thầm, “Trong khi anh sẽ thổi ngọn lửa vào em.”
Những người phụ nữ mà anh đã từng chung đụng trong quá khứ chưa từng bao giờ mặc loại áo ngủ màu trắng nghiêm trang, mà lại gây ấn tượng với Cam như một thứ trang phục gợi tình nhất mà anh từng nhìn thấy. Chiếc áo có một vài nếp gấp rắc rối, những đường viền và riềm đăng ten bao phủ từ cổ đến mắt cá chân. Cái cách mà nó ở trên người nàng, giống như một lớp băng mỏng manh, lành lạnh khiến trái tim anh đập thịnh thịch với sức mạnh nguyên thủy. Anh áp vào người nàng, tìm kiếm mùi hương của nàng, hơi ấm của nàng qua lớp vải, nhấn nhá bất cứ khi nào nàng cong người lại hoặc rùng mình. Vạt áo trước đang khép kín bởi một hàng nút dài đóng cúc. Anh xử lý những cái nút áo trong khi hai bàn tay nàng không ngừng trượt trên lớp lụa lưng áo anh.
Anh hôn nàng, cái lưỡi tìm kiếm sự ngọt ngào trong miệng nàng. Phần cổ áo ngủ trượt mở, lộ ra đường cong trắng ngần vun vút của bầu ngực nàng cùng cái khe tối đầy hấp dẫn ở giữa. Anh kéo chiếc áo xuống thấp, thấp hơn, cho đến khi kẹt lại ở phần cánh tay của nàng và cả bầu ngực lộ ra. Đầu anh thấp dần, và anh chiếm lấy những gì anh mong muốn, liếm núm vú căng cứng một cách đầy hối thúc bằng lưỡi của mình, làm cho nó ẩm ướt và đỏ hồng. Amelia thở sâu, đôi mắt khép hờ, cơ thể nâng lên bất lực khi anh chuyển sang núm vú bên kia.
Hơi thở của Cam trở nên hổn hển khi anh kéo chiếc váy xuống thấp hơn, giải phóng cho đôi tay của nàng, phơi bày những đường cong của hông và bụng. Anh vuốt ve khắp cơ thể nàng, những ngón tay và lòng bàn tay truyền hơi nóng thành những rung cảm. Anh hôn lên rốn của nàng, lên vùng da nhạy cảm xung quanh nó, nơi những sợi tóc loăn xoăn xuất hiện.
Hai chân nàng căng lên tì vào anh, khóa chặt bên dưới cơ thể anh. Di chuyển lên trên, anh cưỡi lên cơ thể nàng. Anh lấy ra chiếc nhẫn có chạm khắc, chiếc nhẫn mà nàng đã từ chối trước đây, và đưa nó cho nàng.
“Em sẽ có những gì em muốn,” anh nói. “Nhưng trước tiên hãy đeo cái này vào đã.”
Amelia chú ý vào cái nhẫn. “Em không thể.”
“Anh sẽ không làm tình với em trừ khi em đeo nó.”
“Anh thật vô lý.”
“Em thật cứng đầu.” Cam tì trên nàng, cuốn hai tay ở hai bên mình nàng, hôn lên khuôn miệng hờn dỗi của nàng. “Chỉ đêm nay thôi,” anh thì thầm. “Hãy đeo chiếc nhẫn của anh, Amelia, và để anh mang khoái cảm đến cho em.” Anh hôn lên cổ nàng, hông anh chuyển động nhẹ nhàng tì lên nàng. Nàng hổn hển khi cảm thấy anh cương cứng và sưng phồng bên dưới lớp lụa đen. Miệng anh lang thang dần dần lên đến tai nàng. “Anh sẽ vào trong em, lấp đầy em, và sau đó anh sẽ ôm em dịu dàng trong vòng tay. Anh sẽ không cựa quậy. Anh cũng sẽ không để em chuyển động. Anh sẽ chờ đợi cho đến khi cảm thấy em rộn ràng xung quanh anh ...Anh sẽ tiến theo nhịp điệu sâu thẳm trong cơ thể em, những rung động ngọt ngào. Anh sẽ không dừng lại cho đến khi em thét lên, run rẩy và nức nở. Và anh sẽ dâng hiến mình cho em, bao lâu tùy em muốn. Hãy đeo chiếc nhẫn vào đi, tình yêu của anh” Khuôn miệng anh khép chặt trên miệng nàng trong một nụ hôn nồng cháy. “Hãy đeo vì anh.”
Nghe
Đọc ngữ âm
Điều chỉnh cơ thể mình khớp với thân hình mềm mại của nàng, anh cảm thấy hơi nóng của nàng thấm qua lớp váy, ẩm ướt, và lớp lụa bị kéo căng ra giữa họ. Bàn tay nhỏ của nàng nắm lấy những ngón tay đang trải ra của anh, và nàng để anh trượt chiếc nhẫn trở lại vị trí của nó.
Cam lột trần nàng và đặt nàng lên đống quần áo đã cởi ra của mình, làn da của nàng trắng muốt trên nền vải đen mờ ảo. Anh hôn nàng khắp mọi nơi, nơi chỏ tay, bên trong đầu gối, tất cả những đường cong và chỗ lõm trên miền da thịt đàn bà mịn màng. Nàng quấn mình quanh anh, miệng dò dẫm một cách ngây thơ khi nàng hôn tất cả các phần trên cơ thể anh mà nàng có thể chạm tới.
Anh hôn lên bắp đùi nàng, đôi tay ôm trọn lấy hông nàng, trong khi mùi hương của nàng thắp lên ngọn lửa nồng cháy bên trong anh. Anh liếm vào miền da thịt mềm mại, trêu chọc, mút nhẹ, cho đến khi nàng thở hổn hển, rên rỉ, với lấy đầu anh, những ngón tay khẩn nài, thúc giục anh quay trở lên.
Cố gắng để tự kiểm soát mình, Cam đi vào trong nàng, trượt sâu. Nàng di chuyển, cong người lại và gần như cuốn theo anh một cách điên cuồng. “Cưng ơi, chờ đã,” anh run run nói, cố gắng làm dịu nàng. “Đừng cử động. Xin em. Đừng ...” Một tiếng cười khùng khục trong cổ họng anh khi nàng áp người lên sát vào anh một cách tuyệt vọng. “Yên nào” anh thì thầm, hôn lên đôi môi hé mở của nàng. “Hãy giữ anh ở lại bên trong em. Cảm nhận cách cơ thể em chặt khít xung quanh anh.”
Hít thở khó khăn, Amelia cố gắng làm theo. Miền da thịt nàng rung động một cách vô vọng xung quanh cái vật xâm nhập đầy rắn chắc kia. Cam khiến cả hai chờ đợi, cơ thể họ toát mồ hôi và đầy căng thẳng khi họ tập trung vào sự ghì siết ngọt ngào và tinh tế. Cuối cùng anh bắt đầu chuyển động, dùng chính mình, mang lại khoái cảm cho nàng. Anh làm tình với nàng, trọn vẹn với nàng, và khi anh chìm vào sự khoái cảm mơ hồ không thể giải thích, anh tràn ngập một cảm giác thỏa mãn mà anh chưa từng biết đến trước đây.
Nàng đồng hành cùng anh trong sự mềm mại và nồng nhiệt, hôn anh thỏa thích trong khi anh cưỡi trên những xung nhịp nóng bỏng, đâm vào bên trong nàng rồi rút ra. Anh nhìn xuống nàng với đôi mắt màu lục nhạt lấp lánh sự thỏa mãn, ngắm khuôn mặt dịu dàng của nàng trong vòng khum của hai tay anh, và anh thì thầm bằng tiếng digan “Anh là của em”. Anh quan sát đôi mắt nàng khép lại trong sự mù quáng nhất thời ngọt ngào của khoái cảm, anh cảm thấy điều đó dội lại trong anh, những con sóng trào dâng ngày càng dữ dội cho đến khi cả thế giới bốc cháy.
Sau đó họ nằm cạnh nhau hệt như những kẻ sống sót từ một con tàu đắm, choáng váng sau một cơn bão. Khi Cam có thể gom được sức mạnh để di chuyển - cũng không nhanh là mấy - anh lăn người nằm nghiêng và rúc vào cổ của Amelia, âu yếm phần ấm áp, thơm ngát và ẩm ướt của nàng. Amelia dò dẫm chiếc nhẫn, bắt đầu kéo và xoay nó. “Nó lại bị mắc kẹt.” Nàng có vẻ cáu kỉnh.
Cam nắm lấy cổ tay nàng, cúi đầu xuống, đưa ngón tay nàng vào miệng mình. Nàng thở hổn hển khi lưỡi anh xoay quanh đáy ngón tay, khiến nó ươn ướt. Một cách nhẹ nhàng, anh dùng răng rút chiếc nhẫn ra. Lấy chiếc nhẫn kẹp trên môi, anh trượt nó trở lại ngón tay mình. Tay nàng, giờ trống rỗng, gập lại như thể bị mất đi thứ gì đó, và nàng ngập ngừng nhìn vào anh.
“Em sẽ quen với việc đeo nó.” Cam vuốt bàn tay dọc theo phần cơ hoành và bụng của nàng. “Chúng ta sẽ thử đeo nó vào tay em vài phút vào lần khác, giống như đóng yên cương cho một con ngựa ấy.” Anh mỉm cười khi thấy vẻ mặt của nàng. Kéo chăn phủ lên cả hai, Cam tiếp tục vuốt ve nàng. Amelia thở dài, nép vào vai và tựa đầu lên bắp tay anh.
“Nhân tiện thì,” anh thì thầm, “Các đồ bạc đã trở lại vị trí của chúng trong tủ rồi nhé.”
“Thật không?” Nàng ngái ngủ hỏi. “Làm thế nào mà ....”
“Anh đã nói chuyện với Beatrix, trong khi nghiền ong. Cô bé đã thanh minh những rắc rối của mình với anh. Hai người bọn anh đã thỏa thuận sẽ tìm một vài sở thích mới để giữ cho cô bé bận rộn. Để bắt đầu, anh sẽ dạy cho cô bé cưỡi ngựa. Cô bé nói hầu như không biết làm thế nào cả.”
“Em không thực sự có thời gian, với tất cả mọi thứ,” Amelia bắt đầu chống chế.
“Shhh ... Anh biết điều đó, con chim nhỏ. Em đã làm được nhiều thứ, còn hơn cả đủ nữa để giữ cho mọi người sống cùng nhau và an toàn. Bây giờ là lúc mà em có một vài sự trợ giúp.” Anh hôn nàng một cách nhẹ nhàng. “Hãy để ai đó chăm sóc cho sự an toàn của em.”
“Nhưng em không muốn anh phải - ”
“Ngủ đi,” Cam thì thầm. “Chúng ta sẽ bắt đầu tranh luận một lần nữa vào buổi sáng. Còn bây giờ, tình yêu của anh, hãy mơ những giấc mơ ngọt ngào...”
Amelia ngủ sâu, mơ được nghỉ ngơi trong tổ của con rồng, giấu mình bên dưới đôi cánh da ấm áp của anh trong khi anh thở ra lửa vào bất cứ ai hay bất cứ điều gì dám tiếp cận nàng. Nàng mơ màng thấy Cam rời khỏi giường vào lúc nửa đêm, choàng chiếc áo lên người.
“Anh đi đâu thế?” nàng lẩm bẩm.
“Đi xem Merripen thế nào.”
Nàng biết rằng mình nên đi với anh, nàng quan tâm đến Merripen. Nhưng vừa cố gắng ngồi dậy, nàng đã lại quay cuồng vì kiệt sức và vô cùng kinh ngạc với trạng thái đó.
Nghe
Đọc ngữ âm
Cam dỗ nàng nằm lại, vùi sâu vào sự mời gọi của đống chăn mền. Nàng ngủ thiếp đi một lần nữa, bị khuấy động khi anh trở về bên cạnh nàng và ôm nàng trong vòng tay. “Anh ấy khá hơn không?” nàng thì thầm.
“Vẫn chưa. Nhưng tình hình của anh ấy không xấu đi. Dấu hiệu tốt. Giờ thì nhắm mắt lại đi em.” Và anh vuốt ve lưng nàng đi vào giấc ngủ.
Merripen thức dậy trong một căn phòng tối, chỉ có chút ánh sáng lọt qua khoảng trống một phần tư in-sơ giữa lớp rèm cửa đóng kín. Đó là thứ ánh sáng màu bạc, rực rỡ của buổi trưa.
Đầu anh đau dữ dội. Lưỡi anh dường như dài gấp hai lần kích thước bình thường của nó, khô và sưng phồng trong miệng. Thân thể anh nhức nhối và ngay cả làn da cũng vậy. Thậm chí cả mi mắt cũng cảm thấy đau đớn. Thực ra, anh đã trải qua một vài sự đảo lộn lạ lẫm, trong đó tất cả mọi thứ đều đau nhức ngoại trừ vết thương ở vai đang bừng lên với sự ấm áp gần như dễ chịu. Anh cố gắng để di chuyển. Ngay lập tức có ai đó đến bên anh.
Win. Điềm tĩnh, mong manh, mùi hương ngọt ngào, một linh hồn đáng yêu trong bóng tối. Không nói lời nào, cô ngồi xuống bên cạnh anh, nâng đầu anh lên và cho anh uống từng ngụm nước nhỏ cho đến khi miệng của anh đủ ẩm ướt để thốt ra lời.
Vì là, anh đã không chết. Và nếu đến bây giờ anh không chết, anh có lẽ sẽ không chết được. Anh không chắc chắn anh cảm thấy như thế nào về điều này. Sự khao khát dữ dội của anh với cuộc sống giờ đã được thay thế bằng sự u suất đến choáng váng. Có lẽ là do hậu quả của thuốc phiện.
Vẫn nâng đầu Merripen trong tay, Win vuốt ngón tay qua mái tóc bết chưa gội của anh. Các đầu móng tay của cô gãi nhẹ trên da đầu anh khiến cơ thể đau đớn của anh rùng mình ớn lạnh vì sự thích thú. Tuy nhiên, anh rất xấu hổ vì sự bẩn thỉu của mình, chưa kể đến sự bất lực của anh, rằng anh cảm thấy cực kỳ khó chịu khi nằm trong bàn tay dịu dàng ấy.
“Mình đáng ra phải ở trong nghĩa địa chứ”, anh lẩm bẩm. Win cúi xuống anh, dịu dàng mỉm cười. Anh thấy không thể chịu đựng nổi. “Em sẽ không thăm anh dưới địa ngục, phải không?”
“Câu trả lời của em ... có.”
Nụ cười của cô trở nên trêu chọc, nhạt dần đi, và rồi cô đặt đầu anh một cách cẩn thận trở lại trên giường.
Win sẽ trông thật nổi bật trong địa ngục của Merripen. Cơn đau sâu thẳm khiến ruột gan anh nhói lên mà anh chưa từng trải qua là bởi vì cô, vì sự ham muốn thể xác mà chưa bao giờ anh có được, vì sự ham muốn tình yêu và chưa bao giờ biết tình yêu là gì. Và giờ đây khi hình hài ấy xuất hiện, anh sẽ phải chịu đựng nhiều hơn. Điều gì sẽ khiến anh ghét cô, nếu anh không tôn thờ cô đến vậy. Cúi người xuống, Win chạm tay vào dải băng trên vai anh, bắt đầu rút một đầu nút buộc ra.
“Không,” Merripen nói một cách gay gắt, di chuyển tránh ra khỏi cô. Anh trần truồng bên dưới lớp chăn, đầy mùi hôi hám của mồ hôi và thuốc. Một con thú vụng về và to lớn. Và thậm chí tệ hơn là, dễ bị tổn thương một cách nguy hiểm. Nếu cô tiếp tục chạm vào anh, chăm sóc anh, sự phòng thủ của anh sẽ phá vỡ, và Chúa biết những gì anh sẽ nói hoặc làm. Anh chỉ cần cô đi càng xa anh càng tốt.
“Kev”, cô nói, âm giọng quá chu đáo của cô càng khiến anh bực mình thêm “Em muốn xem lại vết thương. Gần đến giờ thay thuốc rồi. Nếu anh nằm thẳng và để em…”
“Không phải em.”
Nói dối thẳng thừng. Giá mà điều đó có thể thực hiện được trong tình trạng cương cứng đến thế ngay khi cô đã chạm vào anh. Anh không khác gì hơn một con vật, ham muốn cô theo cách trần tục nhất, ngay cả khi anh bị ốm, bẩn thỉu và vẫn còn đờ đẫn vì thuốc phiện ..., ngay cả khi biết rằng làm tình với cô giống như ký giấy chứng tử của cô. Anh là một người sùng đạo, anh sẽ phải cầu xin Đức Chúa xót thương đừng bao giờ để cho Win biết anh muốn gì hoặc anh cảm thấy thế nào.
Một lúc lâu sau, Win hỏi bằng một giọng hoàn toàn bình thường,
“Vậy anh muốn ai thay thuốc đắp lên chỗ viêm?”
“Bất kỳ ai.” Merripen nhắm nghiền mắt. “Bất kỳ ai trừ em.”
Anh không biết Win nghĩ gì khi sự im lặng trở nên nặng nề và kéo dài. Âm thanh sột soạt của chiếc váy nàng lọt vào tai anh. Ý nghĩ về lớp vải chuyển động và bện xoắn quanh đôi chân mảnh mai của cô khiến mọi sợi lông trên cơ thể anh dựng đứng lên.
“Thôi được rồi,” cô nói bằng một giọng thấu hiểu khi cô với tới gần cánh cửa. “Em sẽ đưa ai đó đến càng sớm càng tốt.”
Bàn tay của Merripen di chuyển đến nơi cô đã ngồi trên tấm đệm, các ngón tay xòe rộng. Và anh quyết tâm đóng cửa trái tim có quá nhiều bí mật của anh lại để không bị mắc kẹt với những tình cảm như thế.
Bước xuống các bậc cầu thang tuyệt đẹp một cách cẩn thận, Win nhìn thấy Cam Rohan đang tới gần. Cô cảm thấy bụng mình thắt lại. Win luôn cảm thấy một chút bồn chồn trước những đàn ông xa lạ và cô không chắc chắn lắm về điều gì đã khiến cô như vậy. Rohan đã thể hiện có một vị trí chi phối đối với gia đình cô nhanh đáng kinh ngạc. Anh đã chiếm được trái tim của chị cô với sự khéo léo mà cô chưa bao giờ biết đến trước đây.
Giống như Merripen, Rohan là một người đàn ông to cao và tràn trề sinh lực. Và cũng giống như Merripen, anh là một người Digan. Nhưng anh ung dung và thoải mái hơn rất nhiều với nguồn gốc của mình. Rohan hòa nhã và dễ gây cảm tình trong khi Merripen kín đáo và ủ ê. Nhưng ẩn trong tất cả sự quyến rũ của Rohan, tiềm tàng một mối nguy hiểm không dễ nhận ra, một cảm giác rằng anh quen thuộc với mặt đen tối của cuộc sống, cái mà những người trong gia đình Hathaway chưa bao giờ trải nghiệm. Anh là một người đàn ông che giấu những bí mật ... giống như Merripen. Những hình xăm giống nhau khiến Win băn khoăn về mối liên hệ giữa hai người đàn ông. Và cô nghĩ rằng cô có thể biết nó là gì, ngay cả nếu hai người họ không biết.
Cô dừng lại với một nụ cười rụt rè khi họ gặp nhau trên cầu thang.
“Ngài Rohan.”
“Miss Winnifred.” Một cái nhìn chằm chằm hòa nhã, không chút xấc xược chuyển khắp khuôn mặt trắng bệch của cô. Cô vẫn còn khó chịu vì xung đột nho nhỏ với Merripen. Cô có thể cảm thấy màu đỏ lan trên gò má mình.
“Anh ấy tỉnh dậy, tôi đã cho anh ấy uống thuốc”, Rohan thông báo, đọc được nét mặt của cô một cách quá chính xác.
“Anh ấy bực mình với tôi vì đã lừa anh ấy uống trà với thuốc phiện.”
“Tôi lại ngờ là anh ấy sẽ tha thứ cho em về bất cứ điều gì,” Rohan đáp lời.
Win dựa tay vào lan can ban công và nhìn qua gờ lan can một cách lơ đãng. Cô có cảm giác tò mò, mong muốn và nhu cầu giao tiếp với người lạ thân thiện này, nhưng chẳng có ý tưởng về những gì muốn nói.
Rohan chờ đợi trong im lặng thân mật, rõ ràng không vội vàng đi bất cứ nơi nào. Cô thích sự đồng hành của anh. Do đã quen từ lâu với sự thô lỗ của Merripen, và cái cách tự hủy hoại mình của Leo, cô nghĩ rằng sự hiện diện của một người điềm đạm như vậy khá là tốt.
“Anh đã cứu sống Merripen”, cô mạo muội nói.
“Anh ấy sẽ khá hơn.” Rohan nhìn cô một cách chăm chú. “Em đã chăm sóc cho anh ấy”
“Ồ, vâng, tất cả chúng ta đều làm thế,” Win nói rất nhanh, và dừng lại. Những từ ngữ hợp lại và bay biến bên trong cô như thế chúng có những đôi cánh vậy. Cô kiệt sức khi nỗ lực nắm giữ chúng lại. Đột nhiên, mắt cô đờ đẫn vì thất vọng và cô độc, nghĩ về người đàn ông trên lầu và khoảng cách không thể vượt qua luôn luôn, luôn luôn tồn tại giữa họ. “Em cũng muốn trở nên khá hơn,” cô thốt lên. “Em muốn ... Em muốn ...” Cô ngậm miệng lại và suy nghĩ, Chúa nhân từ, làm sao mình lại nói cho anh ta nghe? Cảm thấy thất vọng vì sự mất kiểm soát bản thân, cô đưa tay lên mặt và nhay nhay thái dương.
Nhưng Rohan dường như thấu hiểu. Và tuyệt làm sao là chẳng có sự thương hại nào trong ánh mắt của anh. Sự trung thực trong giọng nói của anh đã an ủi cô vô cùng. “Anh nghĩ rằng em sẽ đạt được điều em muốn mà, em gái nhỏ.”
Cô lắc đầu thú nhận, “Em rất muốn điều đó nhưng em sợ phải hy vọng.”
“Đừng bao giờ sợ hy vọng,” Rohan nhẹ nhàng nói. “Đó là cách duy nhất để bắt đầu.”