Bên Em Đêm Nay (Mine Till Midnight)

Chương 17

Khi cả hai vừa ra khỏi tầm mắt, Ngài Westcliff nói với St.Vincent. “Có lẽ chúng ta nên đi theo họ một quãng để ngăn cản họ giết lẫn nhau.”

St Vincent lắc đầu, thư giãn trên ghế. Anh nắm tay Evie của mình và bắt đầu đùa nghịch với các ngón tay cô. “Tôi tin rằng, Rohan hoàn toàn có thể kiểm soát được tình hình. Đối thủ của cậu ta có thể to cao hơn một chút, nhưng Rohan lại có lợi thế là trưởng thành tại London, nơi mà cậu ta đương đầu với bọn tội phạm và những kẻ cục súc hung bạo.”.

Mỉm cười với vợ, anh nói thêm, “Và hơn nữa đó là việc của riêng họ.”

Amelia không mấy lo sợ cho Cam. Một cuộc chiến giữa hai người đàn ông này sẽ giống như dùng một cái dùi cui chống lại một thanh kiếm, thanh kiếm với sự khéo léo giỏi giang vượt trội của mình sẽ giành chiến thắng. Nhưng kết quả tự nó sẽ mang đến những nguy cơ khó lường. Nếu không kể đến Leo thì chị em nhà Hathaway ai cũng yêu quý Merripen một cách mãnh liệt. Các em nàng sẽ khó mà bỏ qua cho ai đó làm tổn hại đến anh. Đặc biệt là Win.

Liếc sang em gái mình, Amelia định bắt đầu nói điều gì đó để an ủi, nhưng nàng nhận ra rằng biểu hiện của Win không phải là một nỗi sợ hãi hoặc vô vọng.

Win khó chịu.

“Merripen đang bị thương,” Win nói. “Anh ấy cần được nghỉ ngơi, chứ không phải bị ngài Rohan săn đuổi.”

“Không phải là lỗi của chị khi anh ấy lẻn ra khỏi giường bệnh!” Amelia thì thầm phản đối với giọng điệu bất bình.

Đôi mắt xanh của Win nheo lại “Chị đã làm điều gì đó để khuấy tất cả mọi người lên. Và khá rõ ràng rằng bất cứ điều gì chị đã làm thì ngài Rohan cũng liên quan”

Poppy đang chăm chú lắng nghe, không thể kìm lại xen vào “Liên quan mật thiết nữa là khác.”

Hai cô chị nhìn lướt qua cô bé và đồng thanh nói

“Im ngay, Poppy.”

Poppy cau mày. “Em đã mong mỏi từ rất lâu rồi có lúc nào đó chị Amelia sẽ không tỏ ra quá thẳng thắn và cẩn trọng. Bây giờ, khi điều đó đã xảy ra, em sẽ tận hưởng nó.”

“Em cũng muốn tận hưởng,” Beatrix than vãn nói, “Nếu em biết chúng ta đang nói về cái gì.”

Cam dẫn Merripen đi dọc theo con đường có hàng rào cây thủy tùng, tránh xa dinh thự cho đến khi đặt chân đến một con đường nhỏ khuất tầm nhìn chạy thẳng về phía rừng gỗ. Họ dừng lại bên cạnh một bụi cây St.John"s Wort [[21]], những bông hoa vàng rực của nó đang kỳ nở rộ và đám cỏ cói túi [[22]] có những cọng cứng đầy gai nhọn ở đầu nhô thẳng lên từ cuống lá, trông hệt một cái bàn chải. Tỏ ra như đang rất thoải mái, Cam khoanh hờ cánh tay trên ngực. Anh có chút băn khoăn khi đứng trước người đàn ông Digan cao lớn, đang giận dữ có dáng điệu của một kẻ cô độc này. Merripen bí ẩn không có mối quan hệ với một bộ lạc Gypsy nào, mà thay vì thế lại đã chọn cho mình vai trò người giám hộ cho một gia đình gadjo. Tại sao? Anh ta đã nợ họ những gì?

Có lẽ Merripen là một “mahrime” [[23]]. Một người bị ruồng bỏ. Nếu vậy, Cam băn khoăn không biết Merripen đã làm những gì để bị đối xử như vậy.

“Anh đã lợi dụng Amelia,” Merripen nói.

“Thật ra chuyện không như thế đâu” Cam nói bằng ngôn ngữ của người Digan “Nhưng làm thế nào anh phát hiện ra?”

Đôi tay to bè của Merripen gập lại như thể anh ta khao khát xé toạc anh ra. Con quỷ Lucifer [[24]] cũng không có đôi mắt đen tối và rực cháy hơn thế. “Nói chuyện bằng tiếng Anh đi,” anh ta gắt gỏng nói. “Tôi không thích thứ ngôn ngữ cổ xưa đó.”

Cau mày lại đầy tò mò, Cam thuận theo một cách dễ dàng.

“Những người hầu đã bàn tán về việc đó,” Merripen trả lời. “Tôi nghe tiếng họ nói chuyện khi họ đứng bên ngoài cánh cửa phòng tôi. Anh đã không tôn trọng một người trong gia đình tôi.”

“Thế à, tôi hiểu rồi,” Cam nhẹ nhàng nói.

“Anh không đủ tốt cho cô ấy.”

“Tôi cũng biết điều đó.” Quan sát Merripen một cách chăm chú, Cam hỏi, “Anh muốn cô ấy cho chính mình phải không, chal?”

Merripen nhìn có vẻ cực kỳ bị xúc phạm. “Đối với tôi, cô ấy giống như một người em gái.”

“Thế thì tốt. Bởi vì tôi muốn cô ấy làm vợ tôi. Và theo như tôi thấy” - Cam làm động tác mở rộng bàn tay - “Chị em họ không có họ hàng giúp đỡ. Vì vậy, tôi có thể giúp gia đình họ.”

“Họ không cần tiền của anh. Ramsay có một khoản trợ cấp hàng năm.”

“Ramsay sẽ sớm toi thôi. Chúng ta đều biết điều đó và sau khi anh ta chết đi, tước hiệu sẽ được chuyển cho một gã con hoang tội nghiệp tiếp theo trong dòng họ, và sẽ có bốn chị em gái chưa chồng nhà Hathaway chẳng có mấy va chạm với cuộc sống. Anh nghĩ cái gì sẽ đến với họ? Còn cô gái ốm yếu ấy thì sao? Cô ấy cần sự chăm sóc y tế.”

“Cô ấy không ốm yếu!”

Cam đã nhìn thấy những cảm xúc bất thường lóe lên, một cái gì đó gần như là dữ tợn và đau khổ trên khuôn mặt của Merripen, trước khi nó trở nên vô cảm.

Rõ ràng là, Cam nghĩ, không phải tất cả các chị em Hathaways đều là em gái đối với Merripen. Có lẽ đây là yếu điểm của anh ta. Có lẽ Merripen đã ấp ủ niềm đam mê bí mật với cô gái đó, người đã quá ngây thơ để có thể nhận ra tình cảm của anh ta, và cũng quá yếu đuối để có thể kết hôn.

“Merripen,” Cam chậm rãi nói, “Anh sẽ phải tìm ra cách nào đó để chịu đựng tôi. Bởi vì có những thứ tôi có thể làm cho Amelia, cho tất cả mấy chị em họ nữa, mà anh không thể.” Anh tiếp tục bằng ngữ điệu đều đều, bất chấp cái nhìn của Merripen, cái nhìn sẽ làm khiếp sợ bất cứ một người đàn ông nào nhỏ bé hơn. “Và tôi không có kiên nhẫn để tranh luận với anh từng việc một. Nếu anh muốn những gì tốt nhất cho họ thì hoặc là bỏ đi, hoặc chấp nhận điều này. Còn tôi, tôi sẽ chẳng đi đâu cả.”

Khi người Digan khổng lồ nhìn chằm chằm vào anh, Cam hầu như có thể thấy hàng loạt những ý nghĩ lướt đi trong đầu anh ta, cân nhắc các phương án, và cả khao khát mãnh liệt muốn giết chết đối phương. Nhưng tất cả đã bị lu mờ bởi sự thôi thúc làm điều phải làm cho gia đình anh ta.

“Bên cạnh đó,” Cam nói, “Nếu Amelia không cưới tôi, tên gadjo đó sẽ tiếp cận cô ấy lần nữa. Và anh biết cô ấy sẽ sống đầy đủ hơn với tôi mà.”

Đôi mắt Merripen nheo lại. “Frost đã làm tan vỡ trái tim của cô ấy. Còn anh lấy đi sự trinh trắng của cô ấy. Tại sao điều đó lại khiến anh trở thành một lựa chọn tốt hơn.”

“Bởi vì tôi sẽ không rời bỏ cô ấy. Không giống như các gadjo, người Digan chung thủy với người phụ nữ của mình” Cam ngừng lại và cân nhắc thêm vài giây nữa trước khi nói thêm một cách cố ý, “Anh có lẽ biết rõ điều ấy hơn tôi.”

Merripen hướng cái nhìn giận dữ của mình tới một nơi xa tít. “Nếu anh làm tổn thương cô ấy bằng bất kỳ cách nào ...” cuối cùng anh ta nói, “Tôi sẽ giết anh.”

“Tốt rồi.”

“Dù thế nào thì tôi cũng có thể giết anh.”

Cam mỉm cười. “Anh sẽ ngạc nhiên nếu biết bao nhiêu người đã nói với tôi điều đó trước đây rồi.”

“Không,” Merripen nói, “Tôi sẽ không như họ.”

Amelia dừng lại trước cánh cửa phòng Cam với tâm trạng đầy lo lắng. Có tiếng động bên trong phòng, tiếng ngăn kéo mở ra và đóng vào, tiếng các đồ vật bị di chuyển. Nàng nhận ra rằng anh phải chuẩn bị để đi London.

Cả chủ và khách ở điền trang Stony Cross đã kín đáo rời sân hiên sau trước khi Cam và Merripen trở lại. Amelia chỉ vừa mới thấy Merripen trở về phòng, cái quắc mắt của anh tăng thêm phần dữ dội khi anh nhìn lướt qua nàng. Nàng đã mở miệng định nói một vài lời xin lỗi. Mà thật ra nàng cũng không chắc phải nói gì lúc ấy. Nhưng anh đã khiến nàng im lặng “Lựa chọn của cô,” anh thì thầm. “Và nó ảnh hưởng đến tất cả chúng ta. Đừng quên điều đó.” Anh ta đã đóng cửa trước khi nàng có thể thốt nên lời.

Ngó trước ngó sau khắp hành lang, Amelia chắc chắn không có ai nhìn thấy nàng trước khi gõ nhẹ vào cánh cửa và bước vào phòng.

Cam đã xếp xong đống quần áo gọn gàng vào trong một cái rương nhỏ dành cho nam giới ở chân giường. Anh nhìn nàng, một mớ tóc đen mượt rơi xuống mắt anh. Anh trông quá mạnh mẽ, quá bí ẩn và đẹp trai, làn da trơn láng như gỗ hồng sắc.

Giọng Amelia cất lên run run từ trong cuống họng thắt lại của nàng. “Em sợ Merripen sẽ đưa anh về trong tình trạng tơi tả.”

Bước ra khỏi giường, hướng về phía nàng, Cam mỉm cười. “Tất cả vẫn còn ở đây.”

Khi Amelia liếc nhìn vào cơ thể với những đường nét hấp dẫn của anh, nàng cảm thấy cơ thể nàng nóng bừng lên. Nàng ngoảnh mặt sang một bên và nói nhanh.

“Em đã suy nghĩ về tất cả mọi thứ anh nói lúc trước. Em đã đi đến một quyết định. Nhưng trước tiên em muốn giải thích rằng không có gì để bàn tán về tài năng thiên phú của anh, chúng khá là đáng nể. Chỉ - ”

“Những tài năng thiên phú của anh?”

“Đúng vậy. Trí thông minh của anh. Sự hấp dẫn của anh.”

“Ồ.”

Băn khoăn vì giọng nói có vẻ kỳ quặc của anh, Amelia ném sang anh một ánh nhìn thắc mắc. Đôi mắt màu hổ phách mang nét cười rạng rỡ. Điều gì đó mà nàng nói ra đã làm anh thích thú vậy nhỉ?

“Anh phải chú ý vào chứ?”

“Hãy tin anh, khi những tài năng thiên phú của anh đang được đem ra thảo luận, anh luôn luôn chú ý. Tiếp đi nào.”

Nàng cau mày. “Rohan, em đã nghĩ về lời đề nghị tuyệt vời của anh, và trong hoàn cảnh hiện tại nó thật là - ”

“Hãy vào điểm chính đi, Amelia.” Tay anh khép sát qua vai nàng. “Em sẽ kết hôn với anh chứ?”

“Em không thể”, nàng nói yếu ớt. “Chỉ là em không thể. Chúng ta không phù hợp. Rõ ràng chúng ta không giống nhau. Anh là một người mạnh mẽ. Anh luôn có những quyết định làm-thay-đổi-cuộc-sống trong chớp mắt. Trong khi đó em cần cả một quá trình và em không thể đi lạc ra khỏi quá trình đó”

“Em đã đi lạc đêm qua. Và nhìn xem nó trở nên tốt đẹp như thế nào.” Anh mỉm cười trước biểu hiện của nàng. “Anh không mạnh mẽ, em yêu. Chỉ có điều anh biết khi nào thì một cái gì đó là quá quan trọng để được quyết định theo logic.”

“Và hôn nhân là một trong những điều đó sao?”

“Tất nhiên.” Cam đặt một bàn tay lên ngực nàng, bên trên trái tim phấn khích đang đập rộn ràng của nàng. “Em phải quyết định điều đó bằng cái này này.”

Ngực Amelia căng cứng bên dưới sự ấm áp của bàn tay anh.

“Em mới chỉ biết anh có một vài ngày. Chúng ta vẫn còn người lạ. Em không thể ủy thác tương lai của toàn bộ gia đình em cho một người đàn ông em thậm chí không biết rõ.”

“Một cặp vợ chồng có thể kết hôn năm mươi năm mà không bao giờ biết hết về nhau. Bên cạnh đó, em biết những điều quan trọng về anh rồi còn gì.”

Amelia nghe một âm thanh đều đều phiền nhiễu, và đầu tiên nàng nghĩ nó là nhịp đập dữ dội của trái tim mình. Tuy nhiên, khi Cam nhẹ nhàng len chân vào giữa các nếp gấp chiếc váy đi mượn của nàng và chạm vào nàng, nàng nhận ra là nàng lại một lần nữa đang nhịp chân xuống sàn một cách đáng nguyền rủa. Nàng dồn mọi nỗ lực để gắng làm cho chân mình đứng yên.

Trượt một tay ôm xung quanh nàng, Cam cầm tay trái của nàng, đưa nó lên miệng anh. Môi anh lướt qua các chỗ sưng đỏ trên đốt ngón tay, nơi nàng cố gắng kéo chiếc nhẫn ra.

“Nó bị kẹt”, nàng làu bàu. “Nó quá nhỏ.”

“Nó không phải quá nhỏ. Chỉ cần thả lỏng bàn tay em và chiếc nhẫn sẽ rời ra.”

“Tay em đã thả lỏng rồi”

“Gadjis - Em yêu” anh nói. “Tất cả ngón tay của em cứng như gỗ tía vậy. Thứ này đáng nhẽ phải là áo ngực của em mới phải”

Anh cúi đầu xuống, miệng anh tìm kiếm miệng nàng. Chậm rãi, anh khám phá, dụ dỗ khuôn miệng nàng mở ra, lùng sục đầu lưỡi nhút nhát của nàng. Nàng cảm thấy bị khuấy động, hoảng hốt khi nhận ra anh đang cởi nút đằng sau áo choàng của mình.Vạt trên áo đã được nới lỏng ở đằng trước, võng xuống khuôn ngực được nịt gọn gàng của nàng.

“Cam ... không ...”

“Shhh ...” Mùi vị nóng bỏng, kích động của hơi thở anh lấp đầy miệng nàng “ Anh đang giúp em bỏ cái nhẫn ra. Em muốn thế, phải không?”

“Tháo nhẫn ra chứ không phải là kéo áo nịt của em ô - ôi, không.”

Dây áo nịt đã bị cởi ra phơi bày một miền da thịt căng tràn.

“Đây không phải là giúp đỡ.”

Nàng gượng gạo cố gắng để kéo lại phần áo váy đã bị cởi ra.

“Nó giúp anh khá nhiều.” Tay Cam tay trượt vào sau lưng áo của nàng. Nàng quằn quại, mềm oặt đi trước sự xâm nhập ấy của anh. Chiếc váy nhanh chóng tụt dần xuống sàn.

“Anh phải nhìn em dưới ánh sáng ban ngày.” Miệng anh lướt nhẹ, thèm khát trên cổ, trên vai nàng . “Monisha, em là người phụ nữ đẹp nhất, đẹp nhất ...”

Hai bàn tay anh di chuyển với sự thiếu kiên nhẫn ngày càng tăng, kéo mạnh chiếc váy của nàng cho đến khi một vài mũi khâu tuột ra.

“Không, bộ váy này không phải của em,” Amelia nói một cách lo lắng, dò dẫm để tự cởi chiếc váy đi mượn hơn là để chúng bị rách. Nàng đông cứng lại khi nghe thấy tiếng bước chân đi lên những bậc thang trên cùng, tiến tới hành lang, vượt qua cánh cửa đóng mà không dừng lại. Nhiều khả năng đó chỉ là một người hầu. Nhưng nếu ai đó đã nhìn thấy nàng bước vào phòng Cam thì sao? ... Điều gì sẽ xảy ra nếu có ai đó đang tìm kiếm nàng tại thời điểm này?

“Cam, làm ơn, không phải bây giờ.”

“Anh sẽ nhẹ nhàng.”

Anh nhấc nàng khỏi cái đống váy bị cởi ra.

“Anh biết là điều này sẽ sớm xảy ra sau lần đầu tiên của em mà”

Nàng lắc đầu khi anh đặt nàng lên giường. Gì chặt lớp vải áo bằng cả hai tay để giữ nó không bị mở ra, nàng thì thầm

“Không, không phải như thế này. Ai đó sẽ tìm ra. Người nào đó sẽ nghe thấy. Có người sẽ - ”

“Buông tay ra nào, con chim bé nhỏ của anh. Để anh cởi cái này ra cho em”

Ngọn lửa ma quái trong đôi mắt anh rực cháy khi anh nói một cách dịu dàng, “Buông tay em ra, hoặc anh sẽ xé nó đấy.”

“Cam, đừng - ”

Nàng ngừng bặt khi nghe tiếng vải lanh bị xé. Anh đã xé rách phần vạt trước áo, các mảnh vải mỏng manh rũ xuống xung quanh người nàng.

“Anh đã làm hỏng nó rồi”, nàng nói với vẻ không thể tin đó là sự thật “Làm thế nào em giải thích điều này với người hầu đây? Và làm thế nào để mặc lại áo ngực?”

Cam trông không có vẻ hối tiếc một chút nào khi anh kéo các mảnh áo sơ mi ra khỏi cơ thể nàng. “Cởi quần lót của em ra đi. Hay anh cũng phải xé nó ra”

“Ôi, Chúa ơi”. Thấy không có cách nào để ngăn anh lại, Amelia kéo quần xuống quá hông nàng “Khóa cửa lại”, nàng thì thầm với một khuôn mặt đỏ ửng. “Làm ơn, hãy khóa cửa lại.”

Một nụ cười nhanh chóng nở trên miệng Cam. Anh rời giường và đi ra cửa, cởi áo chẽn da và áo sơ mi trên đường đi. Sau khi xoay đóng khóa cửa, anh nhanh chóng trở về giường, dường như thích thú với hình ảnh nàng ẩn mình bên dưới lớp chăn.

Anh đứng trước nàng, nửa trần truồng, cái quần ống túm thấp dần trên hông anh. Amelia kéo tia nhìn của nàng ra khỏi thân hình đẹp đẽ, đầy cơ bắp của anh, rùng mình giữa lớp chăn lạnh.

“Anh đang đặt em vào một vị trí tồi tệ đấy”.

Cam cởi đồ xong liền chui vào chăn với nàng. “Anh biết những vị trí khác mà em sẽ thích hơn nhiều.”

Nàng bị kéo sát vào cơ thể dài, to lớn và nóng bỏng một cách đáng ngạc nhiên của anh. Anh đưa bàn tay vuốt dọc theo thân hình nàng, khám phá ra nàng vẫn còn mặc nịt và bít tất lụa. Với một sự uyển chuyển làm nàng hổn hển, Cam biến mất dưới lớp chăn, đôi vai rộng của anh căng thành một cái lều bằng lớp vải lanh, len và nhung.

Amelia cố gắng nỗ lực ngồi dậy nhưng lập tức ngã trở lại gối với một tiếng rên rỉ khi nàng cảm thấy miệng của anh trên làn da mềm mại bên trong đùi nàng. Anh cởi nịt tất, thả nó rơi xuống và bắt đầu kéo bít tất xuống chân nàng với sự chậm chạp dày vò, môi anh lần theo lớp lụa đang bị cuộn lại. Lưỡi anh khám phá cái hõm bên dưới đầu gối nàng...lướt trên những cơ bắp bị ghì chặt của bắp chân nàng…một bên mắt cá chân mịn màng của nàng. Lớp lụa được nhẹ nhàng kéo ra khỏi những ngón chân bị gì xiết của nàng. Nàng đã phải cần đến sự tập trung dữ dội để không thét lên khi cảm thấy cái miệng nóng bỏng ẩm ướt của anh áp vào các ngón chân nàng, mút và vuốt ve trong khi những ngón chân có máu buồn của nàng giật nảy lên đáp ứng. Đến thời điểm chiếc tất thứ hai được cởi ra, Amelia đã bừng bừng cả người. Nàng gắng sức đẩy chiếc chăn ra, giải phóng cho làn da bị hâm nóng quá mức của mình. Hai nụ hoa nàng cương cứng khi chúng được tiếp xúc không khí mát mẻ. Cam đẩy hai đùi nàng rộng ra, hai chân nàng gác lên đôi vai rắn chắc như một bức tường cứng của anh. Những ngón tay anh tách những lọn tóc quăn và anh hôn, liếm vào cái nơi nóng bỏng và căng thẳng của nàng thật dịu dàng, xoay tròn và rút ra nhẹ nhàng.

Quá nhiều ... không đủ ... Amelia căng cứng bên dưới sự tra tấn của những cú giật mềm mại.

Anh đặt một bàn tay lên bụng nàng, những ngón tay vẽ nên những vòng tròn êm ái

“Nằm thì dễ chịu hơn, em yêu.”

“Em kh - không thể. Ôi, nhanh lên anh”

Cam cười nhẹ nhàng, đôi môi hé mở của anh kéo qua miền da thịt nhạy cảm của nàng. Lưỡi của anh như đóng dấu lên nàng, làm cho nàng ướt đầm, và anh thổi sát vào những sợi tóc xoăn ẩm ướt ấy.

“Sẽ tốt hơn cho em nếu anh không làm nhanh.”

“Không, không phải thế”

“Em biết nhiều về nó nhỉ. Đây chỉ là lần thứ hai của em thôi.”

Nàng nén những tiếng nức nở khi anh sử dụng lưỡi của mình một lần nữa. “Em không thể chịu đựng thêm nữa.”

Anh liếm khắp nơi ấy của nàng, cực kỳ dịu nhẹ, vào trong nàng, đầy nhục cảm và đâm sâu, cho đến khi nàng thở ra những tiếng hổn hển, và hơi thở nóng bóng của anh phả vào nàng. Anh di chuyển trở lên, cơ thể anh điều chỉnh hoàn hảo với đùi nàng và anh xâm nhập nàng bằng một chuyển động nhẹ nhàng thân mật. Nàng vô cùng kinh ngạc trước sự va chạm lấp đầy của anh, đẩy vào cho đến khi nàng hổn hển, và những ngón tay của nàng bấm chặt xuống vai anh.

Cam ngừng lại, nhìn chằm chằm xuống nàng với đôi mắt giãn ra, những viền màu vàng sáng xung quanh đôi ngươi đen thăm thẳm như trời đêm “Amelia, em yêu “ nụ hôn của anh có vị mặn mòi và sự thân mật. “Có phải em đã hiểu thêm một chút về anh rồi không?

Nàng gắng sức để có thể suy nghĩ trong sự thỏa mãn đầy hỗn độn và lắc đầu nhát gừng. Góc môi anh hiện sâu một nụ cười. Anh thì thầm, “Anh nghĩ em có đấy.”

Bàn tay anh đùa giỡn trên nàng, trượt những ngón tay đầy quan tâm tới nơi mà họ vừa kết nối. Anh nhấn vào bên trong nàng, một chuyển động nhịp nhàng, chậm rãi, và những ngón tay anh nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên, gần như tinh tế khi chúng vuốt ve đúng lúc phù hợp với những cú thúc vào của anh. Hổn hển, nàng cong người lên để đón nhận anh sâu hơn và sâu hơn nữa. Mỗi khi anh đẩy vào, cơ thể của anh chạm vào nàng với nhịp độ đều đặn chính xác. Nàng bắt đầu nâng mình lên hăm hở, dự đoán mỗi cuộc xâm nhập, thở hổn hển vì nó, khoái cảm nối tiếp khoái cảm cho đến khi lên đến đỉnh điểm trong sự bay bổng chói lòa của khoái cảm... và một lần nữa… lần nữa…nàng cảm thấy anh bắt đầu rút ra và nàng rên rỉ và cuộn hai chân xung quanh hông anh

“Amelia”, anh hổn hển, “không, để anh... anh phải ...” Rùng mình, anh ngưng lại bên trong nàng, trong khi cơ thể của nàng kìm chặt và vuốt ve chiều dài cứng cáp của anh.

Vẫn khóa chặt với nhau, Cam xoay Amelia lại. Anh lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Digan. Mặc dù nàng không hiểu từ nào cả thì đó có vẻ như là những lời tán tụng. Mệt mỏi vì khoái lạc và kiệt sức, Amelia tựa đầu thư giãn lên đường cong rắn chắc của bắp tay anh, hơi thở nàng đứt quãng khi nàng cảm thấy sự co giật và rung động bất thường của anh sâu bên trong cơ thể nàng.

Cam với lấy tay trái của nàng. Tóm lấy chiếc nhẫn chạm khắc giữa các ngón tay của mình, anh tháo nó ra dễ dàng và đưa nó cho nàng

“Đây. Mặc dù anh muốn em đeo nó vào hơn.”

Miệng Amelia mở ra. Nàng kiểm tra tay mình, sau đó là chiếc nhẫn, và lưỡng lự đẩy nó trở lại trên cùng một ngón tay. Nó trượt qua đốt ngón tay nàng và trở lại vị trí một cách dễ dàng. “Làm sao anh làm được điều đó?

“Anh chỉ giúp em thư giãn.” Đưa một bàn tay dỗ dành dọc theo sống lưng của nàng. “Đeo nó lại đi, Amelia.”

“Em không thể. Điều đó có nghĩa là em đã chấp nhận lời cầu hôn của anh. Và em thì chưa.”

Nằm dài ra như một con mèo, Cam lăn nàng nằm thẳng ra lần nữa, chống khuỷu tay xuống giường để không tì cả cơ thể của anh lên nàng. Amelia hít vào một hơi khi cảm thấy anh vẫn còn rắn chắc trong nàng. “Em không thể ăn nằm với anh hai lần và sau đó từ chối kết hôn với anh.” Cam cúi đầu xuống hôn tai nàng. “Anh sẽ bị hủy hoại.” Anh loay hoay với phần da thịt mềm mại bên dưới dái tai nàng “Và anh sẽ thấy thật khó chịu.”

Mặc mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Amelia đã phải nén lại một nụ cười. “Em đang cho anh một đặc ân lớn bằng cách từ chối anh. Anh sẽ cảm ơn em một ngày nào đó.”

“Anh sẽ cảm ơn em ngay bây giờ nếu em đeo chiếc nhẫn chết tiệt ấy lại.”

Nàng lắc đầu.

Cam đẩy sâu hơn một chút bên trong nàng, làm nàng hổn hển “Thế còn những khả năng thiên phú của anh? Ai sẽ quan tâm đến chúng đây?”

“Anh có thể quan tâm đến chúng” - nàng quay người sang một bên để đặt chiếc nhẫn lên chiếc bàn cạnh giường ngủ “Chỉ anh thôi.”

Cam di chuyển trên nàng “Nếu có liên quan đến em thì nó đem lại nhiều sự thỏa mãn hơn đấy.”

Khi anh với tay để lấy chiếc nhẫn, cơ thể anh đẩy sâu hơn vào trong nàng. Nàng căng ra đầy bất ngờ. Anh cảm thấy khó khăn hơn bên trong nàng, khít khao hơn, sự khao khát của anh lại đạt tới sự rung động mới. “Cam,” nàng phản đối, liếc nhìn cánh cửa đang đóng. Nàng nắm lấy cổ tay anh, cố gắng để giữ cho bàn tay anh tránh xa chiếc nhẫn. Anh túm lấy nàng đầy thích thú, xoay tròn cả hai một vòng trên nệm và giờ nàng đã lại ở dưới anh lần nữa.

Anh bị khuấy động một cách không thể kiểm chế được, trêu chọc nàng với những cú đâm chầm chậm. Cong người lại bên dưới anh, Amelia đẩy mái đầu đen huyền của anh ra khi anh bắt đầu hôn lên ngực của nàng. “Nhưng ... chúng ta chỉ vừa kết thúc ...”

Cam ngẩng đầu lên. “Người Digan”, anh nói, như thể đó là cách giải thích, và trở lại trên người nàng. Nếu có một dấu hiệu xin lỗi nào trong giọng điệu của anh, nó đã hoàn toàn biến mất trong nhịp đâm đầy khăng khăng của anh, sự âu yếm ngập sâu đó xâm chiếm và làm dịu đi đáng kể sự phản kháng của nàng, khiến nàng tan chảy trong những tiếng rên rĩ.

Amelia quấn cánh tay nàng xung quanh anh, chân nàng cố gắng để ôm trọn tất cả miền da thịt nam tính cứng rắn ấy, trong khi những cú đâm đều đặn, với nhịp độ sửng sốt của anh mang nàng đến đỉnh cao khoái lạc. Nhưng anh đã rút ra trước khi nàng đạt được trạng thái đó, lật nàng lại, và trong một khoảng khắc đầy khổ sở, nàng nghĩ anh đã quyết định dừng lại. Cam thúc đầu gối đẩy hai chân nàng mở rộng. Anh thì thầm trong một hỗn hợp tiếng Anh và tiếng digan đủ để nàng hiểu rằng anh sẽ không làm tổn thương nàng, điều này sẽ dễ dàng hơn cho nàng. Và sau đó anh trượt sâu hết sức có thể, hai tay anh giữ hai bên hông nàng khi nàng lùi ra sau theo bản năng. Đầu nàng hạ xuống, những hơi thở hổn hển của nàng bị cản lại bởi tấm nệm bọc vải lanh. Bàn tay anh trượt vào miền da thịt mềm mại của nàng, những ngón tay thám hiểm khắp những nếp gấp mềm mại như lụa. Khoái cảm dâng trào trong nàng như những đợt sóng kì ảo, mỗi lúc một cao hơn, một mạnh hơn cho đến khi nàng run bắn người lên, ẩm ướt và rên rỉ. Sự rút ra đột ngột của Cam là cả một sự trống rỗng không được chào đón, anh thực hiện cú đâm cuối gì chặt cái vật nam tính của mình vào ga trải giường và rên rỉ. Choáng váng và mất phương hướng, Amelia vẫn nâng cao hông nàng lên, miền da thịt của nàng rộn ràng và đau đớn với nhu cầu có anh trở lại bên trong. Bàn tay anh chạm vào mông nàng, xoa thành một vòng tròn ấm áp trước khi anh đẩy nàng nằm xuống.

“Em sẽ có anh,” Cam thì thầm. “Em sẽ có anh, con chim bé nhỏ. Anh là số phận của em - ngay cả khi em sẽ không thừa nhận điều đó.”