Because You're Mine

Chương 9

_Lo..a…gan!

Bật dậy khỏi tràng kỉ nhung, Julia mừng rỡ reo lên. Đôi má chị đầy đặn hơn trước, dư âm còn lại của thai nghén, nhưng với lối sống năng động của Julia, những cân nặng dư thừa sẽ nhanh chóng ra đi thôi. Những cân thêm vào thực ra còn tô điểm thêm cho nét đẹp của chị, cho chị nét mềm mại và hiền hậu có thể đánh động bất kỳ người đàn ông nào dưới tuổi chín mươi.

Khi Julia đón Logan đến biệt thự nhà Leeds, có một nét lo lắng chớp nhoáng hiện trên khuôn mặt chị nhưng nhanh chóng bị chôn giấu bằng nụ cười rực sáng.

Từ lúc đứa con trai của Leeds ra đời, đã hai tháng trôi qua trước khi Logan từ Luân Đôn đến thăm dinh thự to lớn của Công tước Warwickshire. Màu dinh thự mật ong đậm đã tô điểm thêm nét sáng lóa và tiện nghi của nó. Đó là một nơi chốn hoàn hảo để trưng bày bộ sưu tập hoành tráng của những tác phẩm điêu khắc, vẽ và phù điêu mà Logan rất ngưỡng mộ. Tuy nhiên, tài sản lớn nhất của Công tước lại chính là người vợ và hai đứa con xinh đẹp.Victoria, cô bé tóc vàng được sinh ra cách đây bốn năm và Christopher vừa mới chào đời.

_Lâu lắm anh mới đến thăm em bé đấy nhé_ Julia trách, nắm lấy tay anh thật chặt.

_Tôi gặp một số rắc rối khi điều hành nhà hát.

Logan trả lời, đáp lại cái siết tay của chị và buông ra tức thì. Anh sải bước đến cái nôi được trang trí bằng hình ảnh đồi núi và vải len thêu kem đang đong đưa nhè nhẹ.

Christopher William, Bá tước của xứ Savage và là Công tước tương lai của xứ Leeds, đang nằm ngủ với một núm vú trong miệng, nét mặt chú gần như bản thu nhỏ lại của người cha.

Ngồi xuống tràng kỉ nhung, Julia mỉm cười tự hào:

_Thật là khó nghĩ khi anh gửi cho tôi bao nhiêu là quà, đặc biệt là món quà dành cho Victoria. Hầu hết mọi người cho quà đều ít nghĩ đến cô con gái đầu bằng đứa trẻ mới ra đời. Chị nhướn người xuống sàn, nơi con gái chị đang chơi với món quà Logan gửi đến, món đồ chơi mô phỏng lại y hệt nhà hát Capital với tấm màn nhung và trang trí tinh xảo. Những con búp bê nho nhỏ mặc trang phục như các diễn viên cùng những phông màn phía sau và có cả bục gỗ nữa.

_Con yêu này, _ Julia nói với con gái_ đây là chú Scott. Con nhớ chú ấy mà, phải không nào? Con phải cảm ơn chú vì món quà dễ thương chú đã cho con đó.

Victoria vẫn ngồi trên sàn gần váy mẹ, nửa giấu mình trong làn váy khi khi cô bé nhìn vào Logan.

Không quen gần gũi trẻ em, Logan nhìn cô bé với vẻ yêu thích lịch sự nhưng không cố gắng tiếp cận:

_Xin chào, Victoria!_ anh nói với nụ cười nhẹ.

Victoria là một cô bé xinh đẹp với những lọn tóc vàng và đôi mắt xanh biếc, những ngón tay nhỏ bé cầm lấy con búp bê.

_Cám ơn chú về món quà._Bé e thẹn nói, đáp lại nụ cười của anh với cái cười ngập ngừng của riêng bé.

Ngay lúc đó, Công tước xứ Leeds bước vào phòng. Bao lâu nay, cảm tưởng của Logan về người đàn ông này vẫn không thay đổi: Damon lúc ở nhà hoàn toàn khác với bên ngoài. Với thế giới bên ngoài, Damon luôn khoác một mặt nạ lạnh lùng, trong khi đó với gia đình anh vô cùng nồng ấm và cởi mở, yêu quí và nuông chiều con gái đến ít ai tin nổi.

_Papa!_ Victoria reo lên, chạy vụt qua phòng đến bên anh, và Damon ôm lấy bé với nụ cười nhẹ.

_Yên nào, cưng, hay con sẽ làm em bé thức giấc đấy. Và rồi ba sẽ đem con ra ngoài và phạt con lăn tròn trên tuyết đó.

Cô bé cười khanh khách trước ý tưởng đó và vòng tay quanh cổ ba mình.

_Con sẽ làm một bông tuyết tròn đút vào cổ áo papa.

_Ba cá con dám đó.

Damon đáp lại tiếng cười khi trước lời đe dọa của con gái. Anh quay lại Logan, nụ cười liền nhạt đi:

_Chào Scott!

Anh nói bằng giọng lịch sự. Hai người chưa bao giờ thân nhau và có lẽ sẽ không bao giờ có thể. Họ có vài mối quan hệ xã hội chung, nhưng lại sống trong hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Julia là cầu nối duy nhất giữa họ, là vợ của Damon và là đồng nghiệp của Logan.

Damon luôn thể hiện rõ là anh sẽ hoàn toàn vui sướng nếu vợ mình không đặt chân lên sân khấu nữa, nhưng anh chấp nhận nghề nghiệp của chị vì nó giúp chị cảm thấy hạnh phúc. Logan khâm phục Công tước vì điều đó, biết rằng hiếm có người đàn ông nào ở vị trí anh cho phép vợ mình gắn bó với cái thế giới bát nháo của nhà hát.

_Một cậu bé đẹp trai_ Logan nói, gật đầu với đứa trẻ đang ngủ_ Xin chúc mừng!

Trước khi Damon có thể đáp lại, Logan quay sang Julia:

_Khi nào chị quay lại Capital?

_Khi tôi có thể._ Julia đáp, bật cười trước sự đổi đề tài đột ngột của anh.

Logan liếc nhìn chị như đánh giá:

_Theo tôi thì chị đã đủ khỏe rồi đấy.

_Dù tình trạng vợ tôi như thế nào_ Damon xen vào_ em bé vẫn còn quá nhỏ để mẹ nó rời xa nó đến Luân Đôn.

Victoria nói với sự tò mò con trẻ, vẻ mặt bé lộ vẻ lo lắng rõ rệt:

_Chú ấy sẽ mang mẹ rời khỏi chúng ta sao hả ba?

_Tất nhiên là không rồi, Tory à.

Damon đáp lại, vẻ mặt dịu lại khi anh nhìn vào gương mặt nhỏ bé quá gần với mình:

_Đi thôi, chúng ta đi thăm chú ngựa con trong chuồng nào, trong khi mẹ giải thích cho Ông Scott hiểu là nhà hát của ông ấy không phải trung tâm của vũ trụ.

_Đừng quên khoác áo thêm cho con đấy nhé.

Julia nói với theo hai cha con, bật cười. Nụ cười của chị quay lại với Logan và chị ngồi xuống ghế bên cạnh anh.

_Bạn thân của tôi ơi_ chị nói , nửa thân tình nửa trêu ghẹo_ tôi đã nghĩ là anh quên bẵng tôi rồi đấy.

_Tôi đã nói với chị là tôi rất bận mà_ Logan ngồi và duỗi thẳng hai chân, nhìn vào mũi giày bóng loáng của mình_ Không dễ khi quản lý nhà hát mà không có chị, và bản thân tôi cũng không thích vậy nữa.

Julia cúi xuống thu dọn những con búp bê, mỗi con không lớn hơn ngón tay của chị bao nhiêu.

_Tôi xin lỗi là không thể đến thăm khi anh bị sốt.

_Tôi cũng không muốn chị đến_ anh trấn an chị tức thì_ chưa kể điều đó sẽ gây nguy hiểm cho đứa bé nữa.

_Anh hình như cũng có người chăm sóc rất tốt.

Cả hai cùng im lặng trong khi chủ đề về Madeline treo lơ lửng giữa họ như một mối đe dọa âm thầm.

_Tôi đã đọc tờ Times_ Julia nhận xét_ Những bài báo ấy không nói phóng đại đâu.

_Họ muốn chỉ trích thì cứ việc_ Logan càu nhàu_ Ghế trong Capital vẫn kín mỗi đêm, đó mới là vấn đề quan trọng.

Những bài báo than phiền về hàng loạt suất diễn vô hồn của Logan, kĩ thuật diễn hoàn hảo nhưng không có cảm xúc. Không may là, ngay cả anh cũng không thể không đồng tình với ý kiến đó của họ. Những cung bậc cảm xúc anh đã luôn dễ dàng nắm bắt- liên hệ với khán giả, làm cho họ nhìn vở kịch qua đôi mắt của chính anh_ đã biến mất Anh không quan tâm. Giờ đây dường như anh không còn quan tâm điều gì nữa.

Ngay cả lòng hăng say làm việc trong nhà hát cũng đã bốc hơi, thay vào đó là thái độ gay gắt làm mọi người đều khó chịu. Nhân viên trong Capital không thích những sai bảo của anh, thái độ bén nhọn của anh…và tệ hơn, cả diễn xuất của anh nữa

_Tôi không biết anh định thể hiện điều gì khi đọc lời thoại theo cách đó_ Arlyss Barry đã dám than phiền trong buổi tập hôm trước_ Tôi không biết nhân vật của mình phải phản ứng thế nào khi anh thể hiện như thế.

_Lo cho xong cái phần của cô đi_ Logan đã hét lên_ và tôi sẽ lo phần của mình.

_Nhưng nhân vật của tôi-

_Cứ thể hiện nhân vật của cô như cô muốn, tôi không quan tâm, mẹ kiếp.

Và Arlyss tiếp tục buổi diễn tập bằng cách đọc lời thoại một cách đều đều, trơn tuột không cảm xúc khi cố tình bắt chước lại giọng đọc của chính anh. Logan đã định phạt cô ta . Nhưng điều đó có thể chỉ làm cho cả đoàn nổi dậy chống đối thôi.

Có lẽ không khí của nhà hát sẽ trở lại bình thường một khi Julia quay trở lại, với sức ảnh hưởng mềm mại và phong cách cao quí của chị. Có lẽ diễn trên sân khấu với chị sẽ giúp Logan tìm lại nguồn cảm xúc bên trong anh.

Một khoảng im lặng dài vô tận nữa, và cuối cùng Julia mạnh dạn đề cập đến cái đề tài cốt lõi của câu chuyện này.

_Có tin gì của Madeline không?

Anh ném cho chị cái nhìn phòng thủ và không trả lời:

_Arlyss kể tôi nghe những điều mà cô ấy và người khác biết_ Julia thì thầm, mặt chị phân vân_ Tôi có thể đoán được phần còn lại.

Miễn cưỡng Logan kể tóm lược nhất có thể toàn bộ câu chuyện:

_Dường như Madeline quyết định làm cho mình trở nên kém hấp dẫn trước mắt vị hôn phu bằng cách mất đi sự trong trắng của mình,_ anh kết luận_ và tôi trở thành đối tượng cho cô ta thực hiện chuyện đó.

Đôi mắt Julia thẫm lại. Cẩn thận chị đặt bộ sưu tập búp bê sang một bên:

_Và hai người thật sự đã…

Logan xòe hai tay trong một cử chỉ bối rối:

_Tôi là ai mà có thể cưỡng lại sức hấp dẫn như thế chứ?

Nét nhăn vụt qua đôi mày Julia:

_Anh ắt hẳn đã không nhận ra kế hoạch đó của Madeline cho đến sau khi…_ Giọng chị nhạt dần đi_ Ôi, Logan…

_Chả có hại gì cả_ Anh nói, lưng cứng lại trước cái nhìn cảm thông của chị_ Cô Matthews đã hoàn thành mục đích của mình. Và tôi cũng rất vui được “giúp” cô ấy. Cả hai đều hài lòng.

Khi Julia tiếp tục nhìn anh chằm bằng đôi mắt xanh lục thăm thẳm ấy, anh đứng dậy và đi qua lại khắp phòng như thể đây là một căn ngục vậy.

Hầu hết đàn ông sẽ bỏ qua vấn đề này dễ dàng, có lẽ họ còn tự xem mình may mắn khi được đón nhận sự trong trắng của một cô gái trẻ xinh đẹp mà chẳng mất mát gì.Vì sao, vì lẽ gì lòng anh lại cứ đau nhói như vậy? Vì sao ý nghĩ bị Madeline phản bội lại đau đớn– thậm chí còn đau hơn- khi cô ta vừa rời khỏi như thế?

Logan đã lấp kín thời gian ban ngày bận rộn bằng công việc và những mối giao tế, để ý nghĩ về Madeline hiếm khi xuất hiện trong suy nghĩ của anh. Nhưng đêm đến, giấc ngủ của anh lại thường xuyên bị giày vò vì những giấc mơ về cô. Khi anh ngã bệnh, cô đã chăm sóc anh dịu dàng biết mấy, đã chăm bón và tắm và lau người cho anh, giúp anh vượt qua cơn bạo bệnh. Chưa bao giờ anh được ai đó chăm sóc tận tụy như thế, và thế là, hơn tất cả mọi điều…đã làm anh yêu cô.

Nhân thức rằng Madeline làm tất cả việc đó vì có mục đích riêng khiến anh gần như muốn phát điên lên. Trong đêm tối, anh quằn quại trong cơn phẫn nộ câm lặng đến nỗi những tấm ra muốn rách tan dưới chân anh. Mỗi sáng anh thức dậy kiệt sức và giận dữ, chán ghét bản thân và bất cứ ai xui xẻo đụng phải anh.

_Tôi không tin có bất cứ mưu mô gì trong hành động của Maddy._ Julia nói_ Đó chỉ là suy nghĩ của một đứa trẻ thôi. Sự ngây thơ của cô ấy đã làm tan chảy người đàn ông như anh- có thể cô ta không ý thức được mình đã làm gì.

Tay anh phớt qua cử chỉ bất cần:

_Đủ rồi. Cô ta không liên can gì đến chuyện ta đang bàn cả.

_Làm sao anh có thể nói như thế khi rõ ràng anh vẫn chưa hồi phục sau những gì xảy ra?

_Tôi không muốn nói về cô ấy nữa.

_Logan à, anh sẽ không bao giờ có thể thật sự thanh thản cho đến khi anh chấp nhận tha thứ cho Maddy.

_Gọi tên cô ta một lần nữa_ anh nói nhẹ_ và mối quan hệ giữa chúng ta sẽ kết thúc._ Lời đe dọa ấy thật rõ ràng.

Đột nhiên Julia trông như một vị nữ công tước thật sự, cánh mũi chị nở rộng ra:

_Tôi không thích giọng điệu của anh.

_Tha thứ lỗi cho tôi, thưa Bà.

Anh nói liền với vẻ nhũn nhặn quá mức cần thiết, đáp lại đôi mắt lạnh lùng của chị.

Sau giây lát, cơn giận của Julia tan biến nhanh như nó bùng nổ:

_Khi tôi ở tuổi cô ấy_ chị nói, tránh gọi tên Madeline_ Tôi đã bỏ nhà ra đi vì một lý do quá đơn giản, tôi muốn trốn thoát khỏi cái kế hoạch mà cha tôi lập ra. Tôi không thể trách cô ta vì chuyện đó, và anh cũng nên như thế.

_Tôi không có. Tôi trách cô ta là một kẻ nói dối và lừa đảo thôi.

_Chuyện gì đang xảy ra cho cô ấy vậy?

_Tôi không quan tâm.

_Anh có quan tâm_ Julia nói, nhìn chằm vào gương mặt cứng nhắc của anh.

_Anh không thể làm việc bình thường, cả nhà hát đều đang phản ứng trước chuyện đó. Và những bài báo thì muốn cấu xé anh ra. Anh sụt cân, có nghĩ là anh không ăn được, và anh nhìn như một tay nghiện rượu mới tỉnh dậy sau một tuần say xỉn. Sự thể đã tệ hại hơn một niềm kiêu hãnh bị tổn thương rồi. Theo như những gì đang xảy ra, cuộc sống anh đang dần bị tan vỡ.

_Tôi đây không phải kẻ nghiện rượu. Hội chứng cai sẽ xuất hiện khi họ ngừng uống, và tôi không phải như thế._ Logan nở nụ cười lạnh như băng với Julia._ Không có gì bị tan vỡ cả. Mọi diễn viên đều phải chịu những bàn luận xấu ở một thời điểm nào đó trong sự nghiệp. Chỉ là giờ đây đã đến lượt tôi thôi. Bên cạnh đó, diễn viên Capital phải quen dần với việc tôi sẽ không còn úm họ như trước nữa. Nếu tôi sụt cân, đó bởi vì tôi đang tập luyện cho những cảnh đấu kiếm trong vở sắp tới. Và để tôi làm rõ lại chuyện này nhé. Tôi chưa bao giờ yêu Madeline. Tôi ham muốn cô ta, tôi đã có cổ, và bây giờ chuyện giữa cổ và tôi đã chấm dứt rồi.

Tiếng gõ cửa của cô hầu gái là một sự cắt ngang đáng mừng. Cô ta đi vào phòng với một khay trà, và trao Logan nụ cười ngượng ngùng trước khi rời khỏi.

_Anh không cần phải thành thật với tôi_ Julia trầm giọng nói, nhìn chằm chằm anh bất lực_ Nhưng ít ra anh phải thành thật với chính bản thân mình.

***

Đó là khoảng đầu một buổi chiều trên đường Somerset, và trái tim Madeline đập thình thịch khi bước ra khỏi xe ngựa. Cô nhìn ngôi nhà Bà Florence pha lẫn hy vọng và lo lắng:

_Tôi sẽ nói người tài xế đưa túi vào nhé_ chị hầu hỏi.

Madeline ngập ngừng trước khi trả lời:

_Em không biết chúng ta có ở lại không nữa, Norma, làm ơn đợi ở xe một lát trong khi em nói chuyện với bạn nhé.

_Vâng, thưa cô.

Madleine mỉm cười biết ơn. Nhờ lòng tử tế và thông cảm của chị người hầu mà cô có thể đến thăm nhà bà Florence. Ngay thời điểm này, cả nhà đều nghĩ Madeline đến nhà chị Justine sau một tháng cấm cung, nhưng nhờ vào tờ ghi chú gửi đến chị và một khoản hối lộ người tài xế của gia đình, họ sẽ không bị nghi ngờ gì cho đến ngày mai.

_Cám ơn chị, Norma_ Cô nói nhẹ_ Em không biết phải cám ơn chị như thế nào khi chị giúp em bí mật đến thăm bà Florence thế này. Em biết chị đã phải liều như thế nào khi giúp đỡ em.

_Tôi đã biết cô nhiều năm rồi, thưa cô_ Norma đáp_ Cô là một cô gái tốt, tử tế, người tốt nhất trong các chị em Mattthews, tôi dám nói như thế. Tất cả gia nhân trong nhà đều nhận ra cô đang rất buồn. Nếu nói chuyện với một người bạn có thể giúp cô dễ chịu hơn thì điều đó hoàn toán xứng đáng để chúng tôi liều lĩnh.

Chị hầu ngồi vào cỗ xe và kéo chiếc khăn choàng lên che kín vai lại.

Madeline chầm chậm đi trên con đường lát sỏi dẫn đến nhà bà Florence. Đã hai tháng từ khi cô rời khỏi đây, và cô không biết sẽ có sự đón tiếp như thế nào đây nữa . Bà Florence có lẽ sẽ không quay lưng lại với cô_ bà ấy không phải người như vậy. Nhưng Madeline cũng rất hồi hộp khi gõ cửa.

Ngay sau khi quay trở về nhà, Madeline đã viết một lá thư giải thích mọi điều với Bà Florence và yêu cầu bà đừng hồi âm lại vì ba mẹ cô đã cấm mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Dường như với tất cả mọi người từng biết cô, cô có lẽ phải bốc hơi khỏi mặt đất.

Ba mẹ cô đã xem xét rất nhiều phương cách cho cô, mọi cách từ ra nước ngoài cho đến sống với một người họ hàng già cỗi nào đó. Có lẽ điều làm họ tức giận nhất là chuyện cô tuyên bố rằng mọi cách đều tốt hơn chuyện phải kết hôn với ngài Clifton.

Ông và bà Matthews rất tuyệt vọng trước chuyến thăm viếng của Ngài Clifton khi lão đến rút lại lời cầu hôn và yêu cầu lấy lại chiếc nhẫn đính hôn đã đưa cho Madeline. Lúc đứng trước cô, gương mặt lão run run ghê tởm. Madeline không thể ngăn được nụ cười hiện trên môi. Chỉ có ý nghĩ về Logan và nỗi đau cô đã gây ra cho anh, khiến cô vơi bớt niềm vui chiến thắng này thôi.

_Tôi đã cầm chiếc nhẫn ấy rồi, Ngài Clifton._ Madeline nói với chút xa cách cầm chừng.

Lão ta giãy lên như thể một con cóc nổi sung:

_Cô cầm chiếc nhẫn gia bảo ấy hả? Và dùng số tiền đó để thực hiện cái mưu mô của cô đó hả?

_Đúng vậy, thưa ngài.

Luồng mắt giận dữ phẫn nộ của Clifton đảo từ cô đến gương mặt đông cứng của cha mẹ cô, và quay lại lần nữa.

_À, _ lão hét lên giận dữ_ Dường như tôi đã phạm một lầm lỗi khủng khiếp. Đáng tiếc tôi đã không nhận ra sớm hơn là cô không thích hợp trở thành vợ tôi.

_Ngài Clifton_ mẹ của Madeline- Anges nói nhỏ_ Chúng tôi không thể nói hết chúng tôi đã lấy làm tiếc đến thế nào-

_Không. Tôi mới là người thấy tiếc- cho tất cả mọi chuyện.

Lão ta ném cho Madeline cái liếc khinh khi

_ Chẳng biết giờ đây cô sẽ trở cái cái gì nữa. Tôi hi vọng cô sẽ hối lỗi khi nhận ra mình đã làm gì, đó là ngu xuẩn và dại dột.

_Tôi biết chính xác điều tôi đã từ bỏ.

Madeline trấn an lão bằng cái nhìn mai mỉa và nụ cười cô trở nên cay đắng. Cô đã thành công khi trốn thoát khỏi Ngài Clifton…nhưng cái giá phải trả còn cao hơn nhiều. Không phải cho cô, mà cho Logan.

Cô tiếc cho cha mẹ mình, nỗi đau khổ của họ quá rõ ràng.

Me cô thống khổ:

_Tôi không thể nào chịu nổi những điều mọi người sẽ xầm xì_ Anges hét lên trong cái giọng như xé vải của bà. Những ngón tay gầy guộc nắm và bứt bứt chiếc khăn_ Tôi không thể chịu nổi sự nhục nhã mà Madeline gây ra nữa. Nó phải ra nước ngoài thôi. Chúng ta sẽ nói với mọi người rằng nó muốn tiếp tục học ở đại lục.

( Nước Anh là một hòn đảo tách khỏi châu âu, nên đại lục ở đây là lục địa châu âu ^_^ )

_Con phải đi trong bao lâu đây?

Madeline hỏi, gò má cô hồng lên. Thật khó khăn khi nghe chính mẹ mình ra đề nghị vứt bỏ mình đi:

_Ta không biết_ Anges cộc lốc_ Trí nhớ mọi người dai lắm. Phải mất nhiều năm để cho vụ này chìm vào quên lãng. Đồ con gái ngu ngốc, con không biết sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu nếu con làm vợ ngài Clifton sao?

_Con đã nói với mẹ là con không thích lão ta mà._ Madeline trầm tĩnh nói_Mẹ không chừa cho con sự lựa chọn nào khác cả. Con bằng lòng chấp nhận hậu quả con gây ra.

_Chẳng lẽ con không có chút gì hối hận sao? Anges cuồng nộ_ Cái con đã làm là tội lỗi và bẩn thỉu.

_Vâng, con biết._ Madeline thì thầm_ Con sẽ không bao giờ tha thứ vì đã làm tổn thương Anh Scott. Nhưng phần còn lại_

_Con không hề làm tổn thương gì tay diễn viên đốn mạt đó; cái con làm tổn thương chính bản thân mình đây! Con đã hủy hoại toàn bộ cuộc đời con và bôi tro trát trấu lên mặt cha mẹ này.

Madeline im lặng sau đó , biết rằng cô đã làm một chuyện cực kì sai trái…bởi vì điều làm cô thấy hối hận không phải là nỗi lo cô làm cho gia đình, mà là nỗi đau cô gây ra cho Logan.

Hồi ức về gương mặt anh vào buổi sáng hôm ấy lúc họ chia tay_ quá trống rỗng, quá tự chủ_ khiến tim cô đau nhức nhối mỗi khi nghĩ đến.

Nếu cô được làm chuyện ấy một lần nữa, cô sẽ xử sự khác. Cô sẽ tin Logan đủ để thành thật với anh, và có lẽ anh sẽ lắng nghe cô. Cô khao khát xoa dịu anh, một ý nghĩ kì cục khi cô chính là người gây ra nỗi đau đó. Giá như cô có thể gặp anh một lần nữa, để biết chắc rằng anh vẫn ổn, nhưng cô biết chuyện ấy là không thể. Cô đã rời xa khỏi anh, và đó là nỗi ân hận cô phải mang trong suốt cuộc đời mình.

Không may là, cô không biết mình có thể chịu đựng nổi điều ấy không.

Cánh cửa chính bật mở, và người hầu của bà Florence, Cathy, bước ra.

_Vâng!_ đôi mắt chị mở to khi nhìn thấy Madeline_ Ôi, Cô Maddy!

_Xin chào Cathy! _ Madeline ngập ngừng nói_ Tôi biết giờ này hỏi thì không tiện, nhưng tôi vừa đi một đoạn đường dài. Chị nghĩ Bà Florence có tiếp tôi không?

_Tôi sẽ chạy đi hỏi. Bà ấy mới dùng bữa tối xong.

Đứng đằng sau cửa, Madline hít vào mùi hương vani của căn nhà, một mùi hương gần gũi và dễ chịu. Nhịp đập của tim cô càng dồn dập khi cô nhìn thấy Bà Florence tiến lại gần, mái tóc màu đào ngả bạc của bà búi lại gọn gàng , đôi mắt sáng mềm lại vì những nếp nhăn. Một tay bà giữ lấy cây gậy. Sàn rung nhè nhẹ khi bà đi lại gần Madleine.

_Maddy_ bà nói, giọng rất dễ thương.

_Bà bị thương ở đâu sao, bà Florence?_ Madeline lo lắng hỏi.

_Không đâu cưng à. Chỉ là thời tiết lạnh làm xương ta thỉnh thoảng nhức mỏi thôi.

Bà cầm tay Madeline , nắm chặt bàn tay giá lạnh của cô trong đôi tay ấm áp của bà_ Con lại chạy trốn lần nữa sao, hả cưng?

Madeline tràn ngập lòng biết ơn. Dường như chỉ còn bà Florence là thân thiện với cô trong suốt hai tháng qua…

_Con phải đi gặp bà. Con cần một người để tâm sự. Con cảm thấy bà sẽ không quay lưng lại với con…hay mắng con vì những điều con muốn nói.

_Con không còn người thân nào để đến nữa sao?

_Chỉ một thôi, bên phía mẹ con_ Madeline nghĩ đến bà ngoại lụ khụ sùng đạo ấy và nhăn mặt_ bà ấy sẽ không giúp gì được, con e là vậy.

_Gia đình con biết là con ở đây chứ Maddy?

Madeline lắc đầu:

_Con nói với cha mẹ là con đến thăm chị Justine. Con nghĩ họ cũng thấy thoải mái khi con ra khỏi nhà một lúc. Con đã gây cho họ nhiều rắc rối rồi, và phiền toái không dứt. Cô ngưng lại và căng thẳng thêm và _ con e là sẽ còn nữa.

Bà Florence nhìn cô, đôi mắt bà không để lọt điều gì. Bà nắm lấy đôi vai run run của Madeline:

_Ta tin là ta hiểu vì sao con đến đây, cưng à. Con đã đúng khi đến với ta- đúng nhiều hơn con nghĩ đấy. Vào phòng khách nhanh nào cưng, trong khi ta gọi người gác cổng mang đồ của con vào. Con có thể ở lại bao lâu con muốn.

_Con có một người hầu và tài xế.

_Được rồi, ta sẽ đưa họ vào luôn._ Bà quay sang người hầu đứng chờ bên cạnh_ Cathy, mang thêm một phần bữa tối vào phòng khách cho ta nhé.

_Con không đó._ Madeline phản đối.

_Con đã sụt cân. Maddy…và điều đó không tốt cho một cô gái ở tình trạng con.

Họ chia nhau cái nhìn im lặng như thấu hiểu:

_Làm sao bà biết được? _ Madeline nhẹ hỏi.

_Làm sao mà ta không biết chứ?_ Bà Florence đáp với nụ cười buồn_ Không có gì không thể thấy khi nhìn vào mắt con. Ta nghĩ gia đình con chưa biết đâu.

_Không_ Madeline nói, giọng cô căng ra_ và con không nghĩ con có đủ can đảm để nói họ biết nữa. Con cảm thấy...quá đơn độc, bà Florence ạ.

_Đi vào trong, cưng à, và chúng ta sẽ nói chuyện.

***

Những tiếng hò reo phấn khích và tán thưởng bám theo Logan khi anh sải bước khỏi sân khấu. Đây là một màn trình diễn thành công, mặc dù anh không hài lòng lắm với nó. Anh đã cố gắng gom hết chiều sâu cảm xúc yêu cầu cho vai nà , nhưng tất cả những gì anh có thể thu được chỉ là một cố gắng nửa vời.

Nhăn mày, anh lảng tránh đám đông và những phóng viên đang cố thu hút sự chú ý của anh. Anh đi vào phòng thay áo và cởi chiếc áo sơ mi hở cổ của mình, ném nó xuống sàn. Khi anh đi đến chậu rửa mặt, một hình bóng phản chiếu trong gương trên bàn hóa trang thu hút sự chú ý của anh. Anh quay lại tức thì, ngạc nhiên nhìn thấy một người đàn bà già ngồi ở góc phòng.

Bà ta điềm tĩnh nhìn anh, như thể bà có quyền làm điều đó. Mặc dù dáng người nhỏ nhắn, bà mang một phong thái kiêu hãnh rạng ngời của thể hiện sự chín muồi của tuổi tác. Bàn tay gầy, mang trang sức quí giá, nắm chặt một cây gậy bạc thanh nhã. Mặc dù mái tóc màu đào bạc, rõ ràng đã có thời chúng có màu đỏ rực. Đôi mắt bà sáng lên với ánh nhìn thích thú khi nhìn chằm vào anh.

_Họ nói với ta có thể đợi con ở đây bà nói.

_Tôi không tiếp khách trong phòng thay áo.

_Một màn trình diễn tuyệt vời_ bà nhận xét, lờ đi lời nói sỗ sàng đó của anh_ sáng lóa nhưng rất tiết chế.

Logan mỉm cười, tự hỏi bà già này là cái quái gì đây:

_Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe được lời khen này.

_Ồ, cháu đã khá thành công với vai Othello_ bà trấn an anh_ Một diễn viên khác sẽ gọi đó là buổi trình diễn của đời mình. Chỉ vài năm trước ta đã có hân hạnh được xem cháu diễn vở này, trong vai Lago. Ta phải nói ta thích cách xử lý vở diễn đó của cháu…tuyệt vời. Cháu có tài năng tuyệt đỉnh, và cháu biết cách sử dụng nó. Ta thường nghĩ thật là tiếc khi ta và cháu không thể đứng chung một sân khấu, nhưng thời của ta đã qua rất lâu trước khi sự nghiệp của cháu bắt đầu.

Logan nhìn chằm bà ta. Mái tóc đỏ, gương mặt quen thuộc và cách bà ta bàn về sân khấu…

_Bà Florence?_ anh hỏi. Bà gật đầu, hàng chân mày anh giãn ra. Đây không phải lần đầu tiên một đồng nghiệp tỏ ra ham muốn muốn gặp anh, mặc dù không ai có vẻ hồ hởi rõ ràng như quí bà này. Bắt tay bà, anh nâng nó lên môi mình.

_Thật hân hạnh được biết bà, thưa bà.

_Cháu cũng biết là chúng ta có cùng một mối thân tình với Nữ công tước Xứ Leeds. Một phụ nữ sáng chói, phải không? Khi cô ấy bắt đầu sự nghiệp ở nhà hát của cháu, cô ấy đã tá túc ở nhà ta.

_Vâng, tôi biết.

Kéo chiếc áo khỏi bộ ngực trần. Anh với tay lấy lọ kem và cái khăn, bắt đầu lau đi những lớp hóa trang giúp anh hóa thân thành Othello.

_Bà Florence, tôi quen có chút riêng tư sau buổi biểu diễn. Nếu bà không phiền hãy đợi ở phòng nghỉ.

_Ta sẽ ở lại đây_ bà nói chắc nịch_ ta đến đây để nói với cháu về một vấn đề riêng tư khẩn cấp. Không cần phải tỏ ra khiêm nhường trước ta đâu. Sau hết , ta cũng đã ở phòng thay đồ nam nhiều lần rồi.

Logan bật tiếng cười khâm phục nho nhỏ. Bà là một bà già quá đặc biệt, xông thẳng vào phòng thay đồ của anh và buộc anh chú ý đến mình. Anh nửa ngồi, nửa dựa vào bàn hóa trang.

_Tốt thôi , thưa bà._ Anh nói nhẹ tiếp tục lau mặt và cổ_ bà cứ tiếp tục câu chuyện của mình, tôi sẽ cố gắng chú ý lắng nghe …

Bà tảng lờ sự mỉa mai của anh và bắt đầu nói:

_Ông Scott à, ông có thể không biết là trong suốt quá trình làm việc như một nhân viên nhà hát Capital, Cô Madeline Matthews đã ở nhà tôi.

Cái tên ấy, thốt ra bất thình lình, gây một cơn đau chói lên ngực Logan. Anh cảm thấy mặt mình rắn lại.

_Nếu đó là tất cả những gì bà đến để thảo luận thì, tôi nghĩ bà đi được rồi đó.

_Cô Matthews đến chỗ tôi chiều nay từ dinh thự nhà cô ấy ở Gloucestershire_ bà Florence tiếp tục_ Cô ấy đang ngủ khi chúng ta nói chuyện này. Tôi cũng thêm vào là cô ta hoàn toàn không biết việc của tôi đến gặp anh đây.

_Đủ rồi! Logan ném chiếc khăn lau mặt và hướng ra cửa_ Khi tôi quay trở lại, tôi muốn căn phòng thay đồ của tôi phải trống.

_Anh nghĩ anh là người duy nhất đau khổ hay sao?_ Bà chua chát nói_ Anh là một tên trai trẻ ngạo mạn.

_Và bà là mụ phù thủy già nhiều chuyện_ Anh đáp trả tức thì_Chào tạm biệt, bà già.

Bà Florence dường như thấy thích thú nhiều hơn tức giận trước lời nhục mạ đó:

_Tôi đến để báo cho anh những thông tin hết sức quan trọng. Từ chối nghe tôi nói, và sau này anh sẽ hối hận đấy.

Logan ngừng lại ở ngưỡng cửa:

_Tôi không phải người bỏ qua cơ hội đâu.

Bà Florence chống hai tay lên đầu gậy và nhìn anh không chớp:

_Madeline đang mang thai đứa con của anh. Điều đó có ý nghĩ gì với anh không?

Bà nhìn anh chăm chú trong im lặng, dường như thích thú tận hưởng sự hỗn loạn bà gây ra cho anh.

Logan dán chặt mắt lên tường. Tiếng tim anh tự dưng to hơn bình thường. Đây chắc là nói dối, Madeline có thể dựng lên để quấy rối anh lần nữa.

Anh mù quáng lắc đầu:

_Không, chẳng có ý nghĩ gì cả.

_Ta hiểu.

Người phụ nữ già nhìn anh bằng đôi mắt thấu suốt:

_Anh biết điều gì sẽ xảy đến cho Maddy. Với một gia đình như nhà cô ta, chỉ có cách duy nhất là cô ấy sẽ bí mật sinh đứa bé ra, rồi đem nó cho người l. Nếu không , cô ta phải rời khỏi cha mẹ và tự kiếm sống, nuôi nấng đứa trẻ theo cách tốt nhất mà cô ấy có thể làm được. Ta không thể nghĩ anh sẽ vui với bất cứ lựa chọn nào.

Anh buộc mình nhún vai:

_Cứ để cô ta làm điều cô muốn.

Bà Florence bật cười lục cục:

_Anh sẽ chối bỏ tất cả trách nhiệm với Maddy và đứa con cô ta à?

_Đúng vậy.

Vẻ mặt bà như ở bờ vực của sự ghê tởm:

_Có lẽ anh chẳng khác gì cha anh.

Cơn bàng hoàng trong Logan trở thành sự phẫn nộ:

_Làm cái quái gì mà bà biết về Paul Jenning?

Một bàn tay bà nhấc khỏi gậy, và bà hướng đến anh:

_Đến đây nào, Scott. Ta muốn cho anh xem vật này.

_Xem cái con khỉ!

Lắc đầu trước sự bướng bỉnh của anh, bà mở ví và lấy ra một hộp nhung xanh:

_Đây là một món quà…một phần quá khứ của anh. Ta bảo đảm, ta không có lý do gì để lừa dối anh cả. Đến đây nhìn một cái nào. Thậm chí anh không có chút tò mò nào sao?

_Bà không có liên can gì với cái quá khứ khốn kiếp ấy cả.

_Ta có mọi quyền với nó đấy_ bà lặp lại_ Jennings không phải gia đình thật sự của anh đâu. Anh được đưa cho họ nuôi vì mẹ của anh đã qua đời khi sinh ra anh, và cha anh đã chối bỏ mọi trách nhiệm với anh.

Anh nhìn chăm chăm bà như thể bà điên rồi.

_Không cần nhìn ta như thế đâu_ bà Florence nói với nụ cười nhẹ_ Ta hoàn toàn tỉnh táo mà.

Chầm chậm anh bước về phía bà, trong khi sự hoang mang quét mạnh vào anh:

_Đưa cho tôi cái thứ khốn kiếp đó.

Chầm chậm bà lấy ra một cặp hình phù điêu nhỏ và đặt một trong hai vào tay anh. Đó là hình một cô bé không lớn hơn Julia bao nhiêu. Cô bé rất xinh xắn với ruy băng hồng trên tóc đỏ loăn xoăn, Logan ngắm bức hình và trả lại bà mà không nhận xét gì.

_Anh không thấy ư?_ Người đàn bà già hỏ , và cho anh cái kế_ Có lẽ cái này sẽ chứng mình rõ ràng hơn.

Logan nhìn vào hình người phụ nữ trẻ. Đường nét cô mạnh mẽ như rất đẹp. Mái tóc sáng ánh màu đỏ và buộc vào vương miện trên đầu. Thần thái cô tự tin và quyến rũ, với đôi mắt xanh biếc nhìn trực diện vào anh. Và khi anh quan sát bức hình, anh nhận ra đây là một phiên bản nữ tính gương mặt của chính mình.

_Bà muốn tôi thừa nhận sự giống nhau phải không?_ Logan thì thầm_ Tốt thôi, tôi thấy rồi.

_Đó là mẹ cháu._ Bà Florence nói nhẹ, lấy lại bức phù điêu_Tên là Elizabeth.

_Mẹ tôi là- Mary Jennings.

_Vậy nói ta nghe có cái gì ở những người cha mẹ đó cháu thấy thân thuộc không. Nói ta nghe có nét nào cháu giống họ không. Không. Ta dám cá như thế. Cháu trai thương yêu, cháu không thuộc về gia đình đó. Cháu chưa bao giờ là một phần của họ. Cháu là người con trai ngoài giá thú của con gái ta_ cháu ngoại trai của ta. Có lẽ cháu không muốn thừa nhận sự thật, nhưng trong tim cháu, cháu phải nhận ra.

Anh phản ứng với nụ cười sặc sụa:

_Tôi sẽ cần nhiều bằng chứng hơn là một bộ hình, thưa bà.

_Hỏi ta mọi thứ cháu muốn_ bà điềm tĩnh nói.

Khoanh tay lại trước ngực, Logan dựa người vào cánh cửa đang đóng:

_Được rồi, nói tôi nghe vì sao tôi chưa bao giờ thấy bà trước kia vậy,…hả Ngoại?

_Trong một thời gian dài ta không biết có sự hiện diện của cháu trên cõi đời này. Cha cháu đã tuyên bố với ta là cháu đã chết cùng với mẹ. Hắn giữ bí mật và đem cháu cho nhà Jennings nuôi dưỡng. Cha cháu và ta luôn thù ghét lẫn nhau, và hắn muốn chắc chắn ta sẽ không ảnh hưởng gì đến cháu cả. Ta nghĩ hắn sợ rằng nếu cháu biết ta, cháu có thể sẽ bị cuốn hút đến nhà hát và hắn muốn ngăn chặn chuyện đó bằng mọi giá. Cháu biết đó, mẹ cháu cũng là một diễn viên.

Bà Florence ngưng lại, và một nụ cười hiện ra trên môi bà:

_Niềm vui sướng của ta trước thành công của cháu không gì tả nổi cháu trai ạ. Đó là một sự trả thù đích đáng. Với người cha đã làm mọi cách để ngăn cản, cháu vẫn tự tìm đường đến nhà hát…và trở thành một trong những diễn viên vĩ đại nhất của thời đại cháu rồi.

Tay Logan buông thõng, và anh đẩy mình khỏi cửa. Mặc dù không tin những gì bà ấy nói, anh vẫn cảm thấy mình cần một ly rượu. Anh đi đến phòng bên cạnh ở góc và kéo ngăn tủ đến khi tìm thấy chai brandy.

_Đúng là một ý hay_ Giọng người đàn bà già vang lên bên tai_ Dòng chất lỏng tinh thần đó có thể xua tan cái lạnh trong xương ta.

Môi Logan xoắn lại, và anh tìm được một cái ly sạch. Anh đổ brandy và mang đến cho bà rồi uống trực tiếp từ chai. Dòng chất lỏng dễ chịu trôi tuột từ họng xuống ngực anh.

_Nói tiếp đi_ anh gầm gừ_ Tôi muốn nghe hết câu chuyện giải trí thú vị của bà. Chính xác thì làm sao bà biết là tôi là đứa con hoang ngỡ đã chết từ lâu của con gái bà vậy?

Bà bắn cái nhìn lạnh lùng vì cách chọn từ của anh, nhưng vẫn tiếp tục:

_ Ta không nghi ngờ gì cả cho đến khi ta nhìn thấy cháu trên sân khấu, khi cháu được khoảng hai mươi tuổ . Ta ngỡ ngàng vì sự giống nhau đặc biệt giữa cháu với con gái ta.

Khi ta dò hỏi về xuất thân của cháu, sự nghi ngờ càng tăng lên, ta đi đến gặp cha cháu và buộc tội hắn vì đã giữ bí mật về sự tồn tại của cháu với ta. Hắn thừa nhận mọi thứ. Hắn không quan tâm nếu ta có nói cho cháu nghe hay không. Cháu đã quyết định trở thành một diễn viên, và chẳng còn điều gì hắn có thể ngăn cản được nữa.

_Vì sao bà không nói cho tôi biết?

_Lúc đó cháu không cần ta_ Bà Florence đáp, cháu đã có một gia đình và cháu không hề nghi ngờ gì về thân phận của mình. Ta thấy không có lý do gì để tạo cho cháu một mối hoang mang, có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của cháu._ Bà mỉm cười với anh qua vành ly brandy và nhấp một ngụm brandy._ Ta luôn dõi theo những hoạt động của cháu thông qua Julia. Ta thầm lặng lo lắng cho cháu, tự hào về những thành công của cháu, và cũng đặt kỳ vọng vào cháu như bất cứ người bà nào khác.

_Bà có nói cho Julia biết không?

_Không._Bà nói ngay tức thì_ Cô ấy không cần thiết phải biết. Ta tin là những người biết về thân phận thật sự của cháu chỉ có ta, nhà Jennings và đương nhiên là cha cháu nữa.

Logan bật cười đầy cay đắng:

_Tôi không thể đợi để biết ông ta thực chất là ai.

_Cháu không biết ư?_ Bà đáp lại nhẹ nhàng_ Ta nghĩ cháu đã đoán ra rồi. Cháu có vài điểm khá giống hắn đó._ Giọng bà trở nên mềm hơn trước gương mặt thẫn thờ của anh_ Đó là Bá tước Rochester, cháu trai cưng ạ. Đó là vì sao cháu trải qua thời thơ ấu ở dinh thự hắn, sống dưới cái bóng của nhà hắn. Nếu cháu không tin những gì ta nói, đi tìm Rochester và hỏi hắn đi.

Logan quay lưng lại với bà, đứng sững trước bàn hóa trang. Chầm chậm anh đặt chai rượu brandy và miết tay mình lên bề mặt mát lạnh đó “Rochester…cha anh…” ý nghĩ ấy hoàn toàn điên rồ.

Đó không thể là sự thật. Nếu vậy, Andrews là anh em cùng cha khác mẹ với anh. Ngay cả Rochester cũng không thể tàn nhẫn đến thế, nhìn hai con trai lớn lên bên nhau, không cho chúng biết mối quan hệ thực sự. Một người lớn lên trong nhung lụa giàu sang, còn người kia trong đói khát và ngược đãi.

_Không thể như thế được.

Logan không biết là anh đã bật ý nghĩ đó thành lời đến khi bà Florence đáp:

_Là sự thật đó, cháu trai ạ. Ta xin lỗi vì ta đã hủy hoại tất cả sự mơ hồ lâu nay của cháu, ta chỉ hy vọng nhà Jennings đã là những người cha mẹ tốt, ít nhất, Rochester cũng đã quan tâm khi để cháu sống gần hắn.

Cay đắng chực chờ trên cổ họng anh đến nỗi anh muốn nấc lên. Nỗi bàng hoàng làm anh muốn kể hết cho bà ta biết cái kiểu cuộc sống anh đã có, nỗi sợ hãi và đau đớn anh đã chịu đựng dưới bàn tay của Paul Jennings và sự bàng quan của người mẹ hờ. Rochester đã biết mọi chuyện đó, Logan nghiến răng, giữ miệng mình thật chặt. Không may là, hình như anh không thể giấu kín cảm xúc của mình được.

_À_ Bà Florence nói, nhìn chằm chằnm anh_ ta có thể thấy cháu đã có cuộc sống không được dễ chịu. Một phần là lỗi của ta. Ta không nên tin vào lời của Rochester, ta nên yêu cầu bằng chứng là cháu đã thật sự chết. Lúc ấy ta đã quá đau đớn trước cái chết của Elizabeth để nghĩ đến điều đó.

Đầu Logan ong ong. Anh tiến lại ghế và cúi người xuống. Anh nghe tiếng gõ cửa và một nhân viên đi vào để thu dọn trang phục lau dọn phòng:

_Tôi đang bận_ anh đáp_ để sau đi.

_Ông Scott, có vài người hâm mộ muốn gặp ông.

_Tôi sẽ giết người đầu tiên đi qua cánh cửa này. Để tôi yên.

_Vâng, thưa ông.

Người nhân viên rời khỏi, và căn phòng một lần nữa lại chìm vào yên lặng.

_Julia đã đúng về cháu._ Cuối cùng bà Florence cất lời, nhấp hết ly brandy của mình_ Có lần cô ấy đã nói cháu không phải một người đàn ông hạnh phúc. Đó cũng là một trong những lý do ta cổ vũ Madeline quyến rũ cháu_ bà nhận cái nhìn sững sờ buộc tội của anh mà không chớp mắt_ Đúng vậy, ta biết về kế hoạch của cô ấy, mặc dù ta không biết chính xác nguyên nhân vì sao. Ta muốn cháu có cô ấy, ta đã nghĩ cháu có thể yêu cô ấy. Ta muốn thử chứng kiến người đàn ông cứng rắn nhất sẽ kháng cự lại cô ấy như thế nào. Ta cho là một cô gái như Madeline sẽ làm cháu hạnh phúc hơn.

_Mẹ kiếp bà đã phá hoại cuộc đời tôi_ anh bạo liệt buộc tội.

Bà Florence không hề bị lay động trước sự phẫn nộ của anh:

_Hãy để dành cảm xúc của mình cho sân khấu đi._ Bà khuyên_ Ta có thể đã phạm sai lầm, nhưng bây giờ cháu có la hét kiểu nào cũng chẳng thay đổi được vấn đề đâu.

Bằng cách nào đó anh đã có thể tự kiểm soát được cơn tức giận của mình:

_Vậy thì sao bây giờ?_ Anh hỏi qua kẽ răng_ Nếu mọi thứ bà nói là sự thật_ và tôi không hề tin một từ bà nói ra.Vì sao bây giờ bà lại đến đây nói tôi biết?

Bà trao cho anh nụ cười như thách thức:

_Lịch sử dường như đang lặp lại. Ta thấy mỉa mai sao khi cháu đang định hành động y hệt người cha xưa kia khi định cho đứa con của mình cuộc sống giống hệt mình trước đây, khi không ai bảo vệ hay cho nó những điều nó cần. Ta nghĩ ít nhất phải cho cháu biết sự thật về quá khứ của cháu, cho cháu cơ hội để làm một hành động nghĩa hiệp với Maddy.

_Và nếu tôi không làm thì sao?_ anh hỏi, một luồng sóng đỏ vụt qua mặt anh_ Bà đâu thể ép buộc được tôi?

_Nếu cháu không thu nhận Maddy, thì ta sẽ làm điều ấy, ta sẽ bảo bọc mẹ con cô ấy và giúp họ có cuộc sống dễ chịu nhất. Đứa trẻ đó là cháu cố của ta, ta sẽ làm mọi thứ trong quyền hạn ta có thể để giúp cậu bé...hay cô bé đó.

Logan lắc đầu khi anh nhìn chằm vào người phụ nữ gi . Bà có thể mảnh mai và nhỏ bé, nhưng bà sở hữu một nghị lực đáng kinh ngạc.

_Bà quả là một gà mái già cứng cỏi ( tough old hen )._ Anh lầm bầm_ Tôi gần như có thể tin là chúng ta có quan hệ huyết thống thật đấy.

Bà Florence như đọc được ý nghĩ của anh . Một nụ cười hiện ra trên môi bà:

_Khi cháu biết về ta rõ hơn, cháu trai cưng, cháu sẽ không nghi ngờ gì về điều đó đâu.

Bà nhấc người khỏi ghế, dựa vào cây gậy, và Logan tự động bước tới đỡ bà:

_Giờ ta sẽ về nhà. Cháu sẽ đi với ta chứ, Scott…? hay cháu sẽ chối bỏ luôn cái mớ rắc rối mà cháu đã tạo ra đây?

Anh đỡ bà đứng lên với cái nhăn mày. Hành động nghĩa hiệp đương nhiên là cưới Maddy và hợp pháp hóa đứa trẻ. Nhưng đó là một sự thách thức, và cũng rất can đảm, để buộc mình vào vị trí đó. Hơn nữa, anh chưa bao giờ tự xem mình là người đàn ông trọng danh dự hay cao quí gì.

Anh muốn một chai brandy, và muốn phục rượu mình đến say mèm.

_Cháu sẽ có một cái đầu hói nếu cháu không ngừng bứt tóc mình như thế._ bà Florence nói, giọng bà có vẻ vui vui.

Logan nhận ra anh đang lặp lại thói quen kéo mái tóc trước trán khi đang bối rối. Anh thả tay ra với tiếng chửi thề nhỏ.

_ Niềm kiêu hãnh của cháu bị tổn thương vì Maddy đã lừa dối cháu_Bà Florence nói_ phải một thời gian dài nữa nỗi đau đó mới lành lại. Nhưng nếu cháu có thể bỏ qua và nhìn trên nỗi đau của chính mình, cháu sẽ nhận ra có một cô gái sợ hãi đang cần sự giúp đỡ của cháu…

_Tôi biết nghĩa vụ của mình_ Anh nói cụt lủn_ Tôi chỉ không biết làm sao có thể đối diện với Maddy lần nữa.

Bà Florence nhăn mày, sốt ruột nhấp nhấp cây gậy trên sàn khi thấy anh đi đến bàn hóa trang và và lấy thêm một chai brandy nữa. Lòng anh đong đầy ham muốn trừng phạt Madeline, hạ nhục cô như cô đã làm với anh…nhưng ý nghĩ gặp lại cô giờ đây khiến toàn thân anh run lên vì phấn khích.

_Cháu sẽ đi với ta chứ?_ Bà Florence hỏi.

Anh đặt chai rượu xuống, gật đầu:

_Và sẽ ngỏ lời với cô ấy chứ?

_Tôi không quyết định khi chưa nói chuyện với cô ấy_ Anh gầm gừ, với tay lấy chiếc áo sơ mi sạch_ Bây giờ, nếu bà không phiền, tôi muốn thay đồ…mà không có khán giả.