Because You're Mine

Chương 7

Madeline thức dậy và nằm yên một lát, chầm chậm hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra. Cô bắt đầu nhổm dậy khỏi giường và nhăn mặt vì những thớ cơ đau nhức, nhất là ở vai và lưng. Chầm chậm cô dãn người ra, thở dốc khi cơn đau chói đến trào nước mắt.

Một cô hầu gõ cửa và bước vào với xô than mới để dọn lò sưởi:

_ Cô Ridley! _ cô ta reo lên, vui mừng vì cô đã tỉnh dậy _ Bà Beecham bảo chúng tôi phải cám ơn cô vì những gì cô đã làm cho ông chủ.

- Anh ấy thế nào rồi?

- Ồ, tốt lắm, thưa cô! Ngủ hầu hết thời gian. Khi ông ấy thức dậy, ông rung chuông gọi chúng tôi ngay lập tức, đòi thức ăn, nước, sách và nhiều thứ nữa nhưng bà Beecham nói chưa mang đến cho ông ấy những thứ ấy được.

Madeline cười, nhớ rằng bản tính của Logan không phải dễ chịu làm một bệnh nhân nghe lời. Cô muốn đến gặp anh ngay tức. Bất giác cô đặt tay lên mái tóc chưa gội của mình.

- Chúng tôi sẽ đổ nước đầy bồn tắm cho cô ở phòng thay áo _ cô hầu nói _ Và tôi sẽ mang đồ ăn sáng tới. Bà Beecham bảo cô sẽ được phục vụ bất cứ thứ gì cô muốn.

Madeline bước tới tủ áo và mở chúng ra, để lộ những bộ áo mới.

- Chúng được mang tới vào tối qua.

Những bộ đầm mới … bà Florence đã gửi chúng từ Somerset ngay khi xong. Thì thầm cảm ơn, Madeline bước tới cửa và cầm lên chiếc áo lụa vàng, nhăn mặt lại vì cơn đau nhói ở vai. Để ý thấy vẻ mặt cô, người hầu hiểu ngay lý do:

- Em sẽ dọn phòng tắm ngay, thưa cô. Có lẽ nước nóng sẽ giúp xoa dịu được cơn đau.

Hai cô hầu giúp Madeline tắm và gội mái tóc dài của cô, xoa dầu nhung đến khi chúng bóng lên. Họ phủ cô trong một chiếc khăn ấm áp và chải mái tóc cô trước lò sưởi, mang một khay bánh mì, súp, trái cây, và ủi phẳng những nếp nhăn trên áo.

Họ buộc tóc cô vào trong một vòng thép trên đầu, chỉ để rơi vài lọn hai bên mặt, và giúp cô mặc đồ. Chiếc áo vàng được cắt theo kiểu dáng đơn giản rất hợp với cô, tạo cho cô một vẻ ngoài không quá tẻ nhạt cũng không đến nỗi kiêu kì. Cô rất ưng hàng gấu ren bao quanh chân mình và chất liệu vải tơ thả xuống cổ tay. Khi các cô hầu tán thưởng, Madeline cảm thấy làn sóng hồng tràn lên từ cổ áo:

- Dễ thương quá đi! _ Bà Beecham thốt lên, bước vào phòng với nụ cười tán thưởng _ Cô cảm thấy khá hơn sáng nay rồi chứ, cô Ridley.

- Vâng, cám ơn. Anh Scott –

- Ông ấy hỏi thăm cô mỗi năm phút một đấy _ bà quản gia nói _ Thực ra, tôi đến để báo là ông ấy yêu cầu gặp cô ngay tức thì.

Madeline mỉm cười:

- Dường như anh ấy đã quay trở lại con người trước đây rồi.

- Có lẽ vậy _ Người quản gia đồng tình.

Madeline theo chân bà Beecham đi vào phòng ngủ chính. Chưa đến nơi, họ đã nghe nguyên một tràng phàn nàn vọng ra:

- ...Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ súp rau hay cháo gì nữa _ Logan hét, chỉ vào một gia nhân đang đứng ngẩn ngơ cầm một khay từ nhà bếp lên _ Tôi muốn ăn thịt, bánh mì, cà phê, làm cách quái gì mà tôi có thể nuốt nổi bột gạo và súp mãi đây? Và nếu anh cứ bưng lên cho tôi bất cứ thứ gì có sữa nữa, tôi sẽ ...

Anh ngưng lại tức thì khi nhìn thấy Madeline:

- Maddy à! _ anh gọi, giọng vẫn còn khàn khàn.

Giống như cô, anh vừa mới tắm. Tóc anh vẫn còn ẩm, mặt được cạo. Anh mặc một chiếc áo ngủ trắng cài tới cổ, nhưng kí ức về những gì bên dưới nó, từng phân vuông của làn da trơn nhẵn với những thớ cơ vững chãi đã in đậm trong đầu cô. Giờ đây, nhìn thấy anh hoàn toàn tỉnh táo và quyền lực như thế, dường như chuyện cô có thể nhìn và chạm vào anh đã là điều không thể nữa rồi.

Tế nhị bà Beecham và gia nhân rời đi, để họ lại một mình:

- Anh không phải một bệnh nhân ngoan ngoãn tí nào _ Madeline nói, ngồi xuống bên cạnh anh.

- Anh muốn phát điên lên đây nè _ Anh la lên _ Anh muốn em tìm Bennett và cho biết cái quái gì đang diễn ra ở nhà hát của anh đây, và mang cho anh cái gì đó để làm đi …

- Anh phải nghỉ ngơi thôi _ Cô đáp, thích thú trước vẻ bất lực hiện giờ cũng như dấu hiệu hồi phục bản tính thường ngày của anh _ Em chắc là bác sĩ đã bảo anh không được gắng sức rồi mà.

- Ngồi ở đây và bị đối xử như một phế nhân mới là gắng sức của anh đó.

Mỉm cười, Madeline cúi người xuống đến khi hai cánh mũi của họ gần như chạm nhau. Cô nhìn chằm vào đôi mắt xanh, mắt cô lóe lên thách thức:

- Anh không phải là phế nhân đâu, anh Scott ạ.

Mắt anh rớt xuống môi cô, và thời gian dường như ngưng đọng lại trong giây lát:

- Sẽ không lâu nữa. _Anh nhẹ nói.

Có điều gì đó mới mẻ đang diễn ra giữa họ, một cảm giác vừa e dè vừa gần gũi làm Madeline như ngừng thở:

- Hiện tại anh phải ở trên giường bệnh.

Anh liếc nhìn xuống thung lũng giữa áo cô, đường cong ngực cô gần như lộ ra dưới làn vải lụa vàng. Khi mắt anh quay trở lại trên mặt cô, ánh lửa xanh bùng lên trong mắt:

- Giúp anh đi!

Madeline quay lưng lại với anh:

- Em sẽ mang đến vài cuốn sách và giấy tờ v-và em sẽ đọc báo cáo của ông Bennet cho anh nghe.

- Được đó _ anh nói _ Rồi em mang đến cho anh một ít thức ăn ngon thông thường đi.

- Không thể được. Bác sĩ Brooke không đồng ý đâu. Anh không thể trái lời được.

- Đồ ăn, Maddy à _ Anh nóng nảy nói, nhìn cô rời khỏi phòng _ Và quay trở lại nhanh nhanh lên đó nhé, anh chưa bao giờ thấy chán nản dữ như vầy trong đời mình.

Madeline ở lại nhà anh hai tuần sau đó, cảm thấy cô chưa bao giờ hạnh phúc như thế trong cuộc đời mình. Mỗi ngày cô đều định rời đi nhưng rồi quyết định nán lại lâu hơn một chút. Cô biết điều cô đang làm là thất hứa, nhưng chẳng có vấn đề gì. Ý thức thời gian ở bên Logan đang cạn dần khiến nó trở nên hết sức quí giá. Cô không quên lời thề với Chúa trời phải quay về và kết hôn với Ngài Clifton. Cô rất tin vào cuộc ngã giá ấy, Chúa đã thực hiện phần của ông ấy, thì bây giờ cô cũng phải thực hiện phần của mình.

Ngay cả khi dưỡng bệnh, Logan dường như cũng sống gấp đôi người bình thường. Anh hò hét Madeline và những gia nhân đến khi họ phải buông xuôi và chấp nhận cho anh bốn giờ hàng ngày được làm công việc. Trên chiếc giường hay cái ghế bên cạnh đó, anh đọc chính tả viết thư cho ông Bennet xem xét quản lý Nhà hát, và giao nhiệm vụ cho những chuyên viên và nhân viên xem xét tình hình tài chính của mình. Xen lẫn đó anh liên lạc với những quí tộc, nghệ sĩ, và những nhân vật truyền thông … đề nghị những kế hoạch, nhắc họ nhớ những lời hứa và những khoản đầu tư tài trợ, rồi nhận hay từ chối những lời mời giao tế.

- Anh phải là người đàn ông bận rộn nhất nước Anh _ Madeline thốt lên sau khi viết một lá thư dài dằng dặc. Cô đặt bút xuống và rũ rũ những ngón tay mình.

- Anh đã như thế lâu nay mà.

Logan thừa nhận, bắt chéo tay sau đầu trong khi anh cúi người dựa vào băng sau. Anh đang mặc chiếc áo choàng bằng lụa nâu đen xa xỉ. Một chiếc bàn nhỏ kiểu Pháp kê trước giường cho anh để bút và những vật dụng khác anh muốn trong tầm tay.

- Những kế hoạch liên tục giúp anh thoát khỏi những ưu tư khác.

- Điều gì cơ? _ Madeline buột miệng hỏi.

Môi anh mỉm cười làm cô đỏ bừng mặt:

- Về cuộc sống riêng tư chẳng hạn. Không dễ gì giữ bản thân thăng bằng, nhất là khi phải sống trong cái nghề nhiều thị phi như anh.

- Anh thì tìm kiếm một người bạn khó gì chứ.

Madeline đáp, giấu ánh mắt mình dưới bàn. Cô giả vờ bận rộn sắp xếp những bút, giấy và nghiên mực, chỉnh chúng ngay ngắn lại.

- Em chắc là bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn có anh.

- Nhưng anh không muốn có bất cứ người nào.

- Đương nhiên rồi _ cô xốc chồng giấy, xếp chúng lại đến khi chúng trở thành một chồng vuông ngay ngắn _ Anh muốn một người phụ nữ từng trải. Người nào đó trưởng thành và khôn ngoan mà.

_ Đó là trong quá khứ thôi _ Anh nói, đợi đến khi cô liếc nhìn lại anh. Đôi mắt xanh như ánh mắt cướp biển khi anh thêm vào _ Bây giờ anh không chắc về điều đó nữa.

Bối rối, Madeline đứng dậy và đi lại cửa:

- Em sẽ nói với đầu bếp về món ăn trưa.

- Em có thể để chuyện đó sau mà.

- Anh muốn ăn xúp, hay rau sạch và gia vị -

- Anh không muốn nói về thực đơn nữa. Anh muốn biết vì sao em nán lại đây lâu đến thế để chăm sóc anh chứ?

Cô đứng lại ở ngưỡng cửa, giữ một khoảng cách an toàn giữa hai người:

- Vì không có ai để làm chuyện đó cả.

- Anh có hàng đoàn gia nhân để lo lắng cho mình mà.

Madeline hít vào một hơi thật sâu:

- Em xin lỗi nếu anh không thích em làm như thế.

- Đừng nghĩ chuyện anh thích hay không, em không có bất cứ ràng buộc gì để phải chăm sóc cho anh.

Tay anh vói lên như muốn bảo cô lại gần anh:

- Anh muốn nghe lý do tại sao em ở lại. Chúa biết chuyện đó hoàn toàn không dễ dàng gì cho em.

Madeline khỏa lấp sự bối rối của mình bằng nụ cười gượng gạo:

- Em cũng không biết làm sao tất cả chuyện này đã xảy ra. Lúc đầu em muốn quyến rũ anh rồi thay vào đó, em lại nhận ra anh đang bất lực trong vòng tay em và –

- Em muốn nói là em thương hại anh à? _ anh hỏi, đôi mắt xanh như khóa chặt cô lại _ Hay em vẫn còn muốn quyến rũ anh?

- Không _Cô nói tức thì, mặt đỏ bừng lên _Em sẽ … em không muốn điều đó nữa.

- Anh nên thấy nhẹ người đi nhỉ! _ Anh nói to, mặc dù giọng nhuốm chút tiếc nuối. Luồng mắt anh tiếp tục giữ cô tại chỗ đó _ Anh không bao giờ hiểu được vì sao em lại quá quyết tâm vào giường với anh đến như thế.

Madeline lắc đầu và nhìn qua vai mình, muốn thoát khỏi tình huống khó xử này. Cô không thể nghĩ ra làm cách nào để trả lời anh nữa.

Cử chỉ của cô không thoát khỏi chú ý của anh. Anh nhìn chằm cô trong khi sự yên lặng bao trùm lấy họ:

- Nhiều lúc _ anh chầm chậm nói _ phụ nữ tiếp cận anh vì họ xem ngủ với một diễn viên nổi tiếng là một loại chiến công. Một phần thưởng họ có thể đem khoe khoang với bạn bè.

- Đúng vậy _ Madeline nói, túm lấy nó như vật cứu cánh, mặc dù không còn điều gì xa rời sự thật hơn được nữa _ Vì vậy nên em đã muốn anh.

Logan nhìn cô bằng cặp mày xoắn tít. Khi anh cất lời, giọng anh mềm mại và dịu dàng hơn bất cứ lúc nào cô được nghe trước đây.

- Em gái bé nhỏ à ... em không biết là mình giá trị hơn như thế nhiều sao?

Cô cụp mắt xuống, không thể nhìn anh lâu hơn được. Nếu cô không rời khỏi anh ngay bây giờ, cô sẽ bật khóc mất, hay quăng mình vào anh rồi khiến cả hai đều bị bối rối cả thôi.

- Nhưng chúng ta đã có tư tình đâu _ cô nói gọn _ Không có gì cho chúng ta phải hổ thẹn cả. Đó mới là điều quan trọng.

Trước khi anh kịp đáp lời, Madeline đã bước ra ngoài, áp tay lên gò má nóng bừng của cô. Cô biết giờ đây đã quá trễ cho bất cứ gần gũi nào giữa họ. Cô đã yêu anh quá nhiều để lạm dụng anh như thế.

Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là quay trở về cuộc sống cũ và tiếp nhận vị trí của mình, “tiểu thư Madeline Matthew cao quí”. “Cao quí”, cô lặp lại với chút hổ thẹn và thở dài. Cô đã thất bại trong cuộc đào thoát này. Tệ hơn nữa, những gì cô muốn là ở bên cạnh Logan mãi mãi và sống như một người phụ nữ sa ngã. Cô chắc chắn chị gái của cô sẽ không bao giờ thích thú với ý nghĩ xấu xa thế đâu. Tuy nhiên, họ sẽ không bao giờ có thể gặp một người đàn ông như Logan Scott.

Bằng sự kiên trì đến cứng đầu của mình, Logan cuối cùng đã đưa thời kì dưỡng bệnh quay trở lại chế độ làm việc bình thường. Hơn nữa, anh mời Madeline ăn cùng anh bữa ăn tối trong phòng anh. Đó là đêm đầu tiên anh cảm thấy đủ khỏe để duy trì giờ giấc nghỉ ngơi như trước, thay vì rơi vào cơn buồn ngủ sớm hơn thường lệ trong hai tuần vừa qua. Madeline miễn cưỡng nhận lời, quyết định là trong bữa ăn thân mật này, cô sẽ quyết định báo anh biết mình sẽ ra đi vào ngày hôm sau.

Cô mặc bộ đầm xanh ngọc, chiếc áo hai lớp bó sát vào cơ thể và làm làn da cô như trong suốt, tóc cô được búi thành một cột đơn giản sau cổ, với vài lọn loăn xoăn xõa xuống má và gáy.

Tám giờ tối Madeline vào phòng ngủ của Logan. Anh đợi cô sau chiếc bàn bày biện nến và những chiếc đĩa bạc Mặc một chiếc áo trong bộ sưu tập xa xỉ của mình và chiếc quần màu nhạt, anh như chúa sơn lâm ở trong động của mình. Không khí nồng nàn mùi thơm hấp dẫn: xúp với trừu hầm tiêu, cá hồi nấu rượu, cháo hỗn hợp rau, trái cây và champagne.

Luồng mắt Logan lướt khắp người Madeline khi cô đứng trong ánh nến dìu dịu:

- Anh hi vọng em đói rồi _ anh nói,dẫn cô ngồi xuống.

Những chiếc đĩa kiểu Pháp được chuẩn bị bởi người bếp trưởng của Logan thật khác với những món ăn Anh Madeline thường dùng. Mặc cho lời cảnh báo nhẹ nhàng của Logan, Madeline vẫn choáng ngợp trong hai món đầu, ngốn ngấu những món ăn ngon lành đến không còn có thể ăn thêm một miếng rau hay tráng miệng đem lên sau đó.

- Chậm thôi nào _ anh khuyên cô, mắt anh nheo lại khi nhìn cô uống ừng ực ly rượu Pháp

- Một người sành điệu sẽ nhấm nháp từng giọt rượu.

- Người sành điệu? _ Madeline tò mò lặp lại.

- Một người biết cách hưởng thụ cuộc đời _ Logan đáp, rót đầy rượu vào ly cho cô _ Người biết thưởng thức niềm vui đúng cách.

- Anh có phải người như thế không? _ Madeline hỏi.

- Anh đang cố gắng trở thành như thế.

- Nhưng anh đã làm việc trong hầu hết thời gian

- Với anh đấy cũng là một niềm vui.

Chân mày cô nhăn lại:

- Dường như đấy là ý tưởng kì cục, lấy khoái cảm đặt trung tâm cuộc sống sao?

- Nếu không vậy thì cuộc đời còn là gì nữa đây?

- Là nghĩa vụ, và hi sinh cho người khác. Nếu chúng ta làm tốt, phần thưởng sẽ đến sau khi chúng ta đã cống hiến hết mình.

- Anh sẽ nhận phần thưởng ngay bây giờ.

- Nghe có vẻ báng bổ quá _ Madeline đáp, nhăn mày nhìn anh.

- Người sành điệu không màng đến đức tin. Chịu đựng, hi sinh, … không có cái nào trong những thứ đó giúp cho nghề nghiệp của anh hết.

Cô im lặng không hiểu, không thể tìm được cách hiểu logic của anh.

- Maddy ơi _ anh nói nhẹ, và một nụ cười không cưỡng lại được bật ra khi anh nhìn chằm cô _ Em còn non nớt quá.

- Anh cười nhạo em _ Cô phụng phịu.

- Không phải, chỉ có điều em là một người quá khác so với những đám đông anh thường biết, tất cả những gì em biết quá lý tưởng đi.

- Và anh cũng thế.

- Anh chưa bao giờ có lý tưởng nào trong đời mình cả. Anh chưa bao giờ tin vào sự hoàn toàn thuần khiết hay tử tế, anh chưa thấy ai như thế. Cho đến khi gặp em.

Cảm giác tội lỗi làm bao tử Madeline quặn lên. Cô chưa bao giờ thành thật với anh, và mọi hành động tử tế cô làm đều có mục đích cả, cho đến giây phút cô nhận ra mình đã yêu anh. Và ngay cả như vậy, giờ đây cô vẫn có thể thực hiện kế hoạch của mình, trừ việc e sợ sẽ làm tổn thương anh, và làm anh thêm cay độc hơn sẵn có.

- Có chuyện gì vậy em? _ Logan hỏi, nhìn chằm cô lo lắng, và cô nhận ra sự đau khổ của cô bị anh đọc được quá dễ dàng.

- Em không phải người tử tế hay tốt lành gì đâu _ Cô nói trong giọng trầm đục _ Thật là sai trái khi em để anh nghĩ em như thế.

- Anh luôn có chủ kiến của riêng mình _ Anh đáp, ánh mắt như vuốt ve.

Tráng miệng được dọn lên, một đĩa lê rưới rượu đỏ và bên trên đính kem Anh. Giữa những muỗng lê ngọt ngào mát rượi, Madeline uống một loại rượu lỏng đựng trong ly nhỏ xíu. Cảm thấy mơ màng vì rượu, cô chớp mắt và nhìn chăm chăm Logan qua ánh nến lung linh.

- Trễ rồi _ Logan nói _ Em muốn nghỉ ngơi không?

Madeline lắc đầu. Cô tràn ngập cảm giác xót xa, ý thức rằng đây là buổi tối cuối cùng họ ở bên nhau.

- Vậy em muốn chúng ta làm gì đây?

Có chút trêu ghẹo hòa lẫn trong giọng nói của Logan. Anh hoàn toàn thư giãn và rất đẹp trai với những ánh lửa vàng nhảy nhót trên mái tóc sậm màu, làm ánh lên sắc đỏ lửa của nó.

- Có lẽ anh có thể đọc truyện cho em nghe _Madeline gợi ý.

Họ có chung đam mê về văn học và triết học, đã từng cùng nhau tranh luận về đề tài Keats và Shelly, hay những thuyết của Plato. Trước sự ngạc nhiên xen lẫn vui sướng, Madeline tìm thấy rất nhiều những sách hay hiếm có trong thư viện lớn, rất nhiều trong chúng được đặt riêng hay là quà tặng từ những người bạn quyền thế.

Logan giúp Madeline bước khỏi ghế và rung chuông cho gia nhân dọn bát đĩa. Anh dẫn cô vào phòng bên cạnh, nơi chốn riêng tư với bộ trang kỉ nhung, những tác phẩm gốm sứ Trung Hoa, những bức vẽ và phù điêu treo trên tường. Ngồi trước lò sưởi lớn, Madeline run run trước hơi ấm dễ chịu hắt ra từ bếp lò. Logan ngồi xoài dưới sàn bên cạnh cô, nghiêng người dựa khuỷu tay vào gối nhung khi anh đọc Henry V, giọng anh trầm ấm vang lên. Đang phân tâm, Madeline chỉ nghe sơ sơ lời thoại.

Cô cố gắng giữ cho mình từng chi tiết của gương mặt anh: bóng hàng mi phủ rợp khi anh nhìn xuống quyển sách trên tay, nét thanh tao của gò má, hình dáng vầng miệng rộng. Anh đang đọc bằng trí nhớ nhiều hơn là sách, trích dẫn lại đọc lãng mạn khi Henry quyến rũ Catherine, con gái của vua Pháp. Những từ ngữ nhẹ nhàng, gần giống hiện thực hai người đến mỉa mai. Đột nhiên Madeline muốn nổ bùng như thể không còn chịu đựng được giây phút nào nữa cả, lắng nghe nhưng từ ngữ đó càng khiến trái tim cô đau quặn lên. Khung cảnh hiện tại quá thân mật, những câu chữ quá gần với cảm xúc của cô.

- Làm ơn, dừng lại đi _ Cô nghẹn ngào nói, khi anh đọc tới dòng “Em phải có mê dược trên môi, Kate …”

Logan đặt quyển sách xuống:

- Sao vậy em?

Madeline lắc đầu, định nhổm người khỏi tràng kỉ, nhưng anh đã với tay bắt lấy cô. Anh kéo cô ngồi xuống bên cạnh, rà tay trên cơ thể đang cứng lại của cô.

- Đừng đi _ anh thì thầm.

Madeline thở hổn hển khi Logan ép sát người vào anh. Họ đang áp sát chiều dài của nhau, anh quá to lớn và rắn rỏi, vai anh phủ chùm lấy cô. Cô không thể nhìn thấy mắt anh, nhưng cô cảm thấy đường nét môi anh khi anh thì thầm vào tai cô.

- Ở lại với anh tối nay nha Maddy.

Câu chữ cô đã tìm kiếm, đợi chờ. Madeline gần nấc lên khi những giọt nước mắt chực trào ra

- Em không thể _ cô cố gắng nói.

- Em đã từng nói đó là điều em muốn khi chúng ta gặp nhau lần đầu mà.

- Đúng thế … nhưng mọi chuyện đã thay đổi rồi.

- Em lạ lùng thật đấy _ Logan nói, gạt những giọt nước ngân ngấn trên mắt cô bằng ngón tay anh _ Nói cho anh biết em đang muốn gì đây.

Anh quá dịu dàng và tử tế, trong phút giây hoang mang, Madeline định sẽ thú nhận với anh tất cả. Nhưng nếu anh biết sự thật, anh nhất định sẽ ghét cô, vì đã nói dối anh và định lợi dụng anh, vô tình biến anh thành mục tiêu cho cái kế hoạch ngớ ngẩn của bản thân. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài rời khỏi anh và hi vọng anh sẽ không bao giờ đoán biết được điều này.

- Logan à _ cô nói, giọng cô chìm sâu trong chiếc áo lụa của anh _ Em không thể ở lại với anh lâu hơn được nữa. Ngày mai em sẽ rời khỏi đây.

Nhấc mặt cô khỏi ngực mình, anh nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt xanh thăm thẳm xuyên suốt:

- Vì sao vậy?

- Hai tuần qua giống như một giấc mộng. Em đã rất hạnh phúc ở đây … với anh ... nhưng em còn một cuộc đời khác phải quay về. Giờ là lúc em phải trở về nhà rồi.

Tay anh di chuyển ra sau lưng cô vuốt ve chầm chậm.

- Nhà em ở đâu vậy hả Maddy?

- Ở một thế giới khác _ Cô nói, nghĩ đến cái dinh thự miền quê nơi cô sẽ sống nốt cuộc đời còn lại của mình làm vợ Ngài Clifton, sinh con đẻ cái và phục dịch cho lão.

_ Có một người đàn ông khác à? _ Anh hỏi, như thể đọc được ý nghĩ của cô vậy.

Hình ảnh Ngài Clifton hiện lên trước cô, cô nhắm mắt lại và những giọt nước mắt trào ra:

- Vâng.

Logan không tỏ vẻ ngạc nhiên gì trước câu trả lời của cô, nhưng Madeline cảm thấy một luồng cảm xúc mạnh mẽ … giận dữ ư … hay là ghen tức ... cuộn lên bên dưới bề ngoài thản nhiên đó.

- Nói cho anh nghe người ấy là ai. Anh sẽ lo phần còn lại.

Cô bắt đầu báo động bởi ý định chắc chắn trong giọng nói của anh.

- Không, anh không thể…

- Em sẽ ở lại đây, Maddy ạ.

Anh gỡ những cây kẹp trên tóc cô và chải mượt nó lại xõa trên cánh tay anh.

- Anh đã tìm một người như em từ lâu rồi, bây giờ anh đã có em, không ai có thể buộc em xa rời anh được nữa.

- Em không phải tốt đẹp cả đâu anh _ Madeline nói, dụi tay lên đôi mắt ướt của cô _ Và chúng ta quá khác nhau.

Logan mỉm cười đồng tình tư lự:

- Anh biết chúng ta đúng không thể là một cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người, nhưng anh không quan tâm chuyện đó. Anh đã quên cảm giác muốn một người nào đó nhiều đến như thế này từ bao giờ. Sau lần cuối đó, anh đã thề sẽ không bao giờ lặp lại nữa.

- Là khi anh yêu Olivia phải không? _ cô hỏi.

Nụ cười của anh biến mất, và anh nhìn chằm chằm cô:

- Làm sao em biết về tên cô ấy?

- Anh gọi tên chị ấy suốt trong cơn mê sảng. Anh đã rất giận dữ ... anh gọi chị ấy bằng những từ em chưa bao giờ ... _ Madeline ngừng lại và đỏ bừng mặt, nhớ lại những từ ngữ anh đã dùng.

- Đúng vậy, anh tư lự nói _ Đó là vì Olivia đã ngủ với Andrew khi ả đã đính hôn với anh.

- Ngài Drake á? Bạn anh … nhưng vì sao chị ấy lại làm điều đó?

- Olivia bị choáng ngợp bởi tước hiệu và địa vị xã hội của hắn, rất cao xa so với những gì anh có thể tạo dựng được. Anh là một thằng ngốc khi tin rằng mình yêu ả, nhưng ả xinh đẹp và khôn khéo, loại phụ nữ anh đã cho là mình không thể nào với tới được.

Anh ngưng lại, và nét mặt anh trở nên cảnh giác:

- Anh không biết em đã nghe được những gì về quá khứ của anh. Không phải tất cả đều đúng đâu.

Madeline hiếu kì im lặng, đợi anh nói tiếp:

- Cha anh là một nông dân làm thuê trong dinh thự Bá tước Rochester. Andrew là người thừa kế duy nhất của Rochester. Anh lớn lên với Andrew, và có thời gian anh đã được phép cùng học với hắn, đến khi anh trở nên quá ngỗ ngược đến Rochester cho anh sẽ ảnh hưởng xấu đến hắn.

- Em không tin như thế.

Logan mỉm cười chua chát:

- Em không biết anh lúc đó đâu. Anh đã từng là tên ăn cắp vặt, một kẻ lang bang … anh từng tự hào là đại ca của làng đó.

- Vì sao chứ?

- Sự nổi loạn của tuổi trẻ mà .... Anh căm thù cảnh đói khát phải chạy ăn từng bữa, cảnh cả nhà phải sống trong một cái chòi rách nát, nhất là sự căm phẫn biết rằng dù anh có làm gì đi nữa, số phận của anh như đã được định đoạt rồi.

- Vâng _ Maddy nói nhẹ _ Em cũng hiểu điều đó mà.

Anh ném cho cô cái nhìn như thấu suốt:

- Anh tin là em có cảm giác đó.

- Vậy làm sao anh lại trở thành một diễn viên?

Maddy hỏi, lúng túng trước cái nhìn của anh:

- Mười sáu tuổi, anh rời nhà và trở thành chân phụ việc cho một người buôn rượu ở Luân Đôn. Anh xoay xở khá tốt và định tiếp tục như thế, cho đến ngày xem vở kịch ở Dury Lane trong đêm sinh nhật mười tám tuổi. Nó đã thay đổi tất cả. Anh gia nhập một nhóm lưu diễn, nhận đóng nhiều vai khác nhau và thu nhặt các kĩ thuật diễn xuất. Hai năm sau đó anh quay trở lại Luân Đôn và bắt đầu gầy dựng Capital. Anh gặp Olivia trong khoảng thời gian đó _ cười cay đắng, anh tiếp tục _ anh đã nghĩ kết hôn với cô ta có thể giúp anh đạt được những điều anh đang khao khát với tới.

- Em hiểu mà _ Lòng ghen tỵ xâm chiếm lấy cô, và cô cụp mắt xuống để che giấu tâm trạng của mình.

- Trong khi anh bận rộn tập hợp nhà hát _ Logan tiếp tục _ Anh đã phạm sai lầm khi giới thiệu Olivia cho Andrew. Rõ ràng cô ả quyết định là tước hiệu và khoản thừa kế của hắn sẽ tốt hơn là cái tương lai bấp bênh anh định trao cho ả. Ả ngã ngay vào hắn, mà không biết rằng Andrew chưa từng có ý định cưới bất kì ai.

- Làm sao anh biết rằng họ đã …? _ Madeline ngừng ngay giữa chừng, cố tìm một từ nào phù hợp thể hiện ý mình.

- Anh thấy họ ở trên giường với nhau.

- Họ thật tội lỗi _ cô thốt lên, đỏ bừng mặt vì bối rối và xúc phạm.

- Anh cũng nghĩ vậy _ Anh chua chát nói.

- Em không hiểu làm sao anh có thể tha thứ cho họ.

Logan nhún vai:

- Thời gian trôi qua, anh nhận ra Andrew đã giúp anh sáng mắt ra khi chỉ cho anh thấy Olivia là hạng phụ nữ như thế nào. Và dần dần anh cũng không thể trách Olivia vì muốn nhiều hơn những gì anh có thể cho cô ta.

- Chị ấy đáng lẽ nên tự hào và vui mừng vì đã chiếm được trái tim anh.

- Cô ta đã nhìn thấy cái thực chất của anh _ anh giản dị nói _ Gia sản của anh được xây dựng bằng những trò tiêu khiển cho thiên hạ … triển lãm mình như một con khỉ xiếc, như Rochester đã nói. Diễn viên là đầy tớ của công chúng, những ai chịu trả tiền vé để xem anh ta diễn, quí tộc, thương gia hay kẻ vô nghề ngỗng cũng như nhau. Olivia hiểu điều đó, và cô ta không thích nó.

Anh xòe đôi tay to lớn của mình và đưa ra trước cô:

- Bất kể anh có sắm vai vua chúa hay hoàng tử trên sân khấu nhiều đến đâu đi nữa, anh vẫn mãi mãi là một Jenning. Anh có đôi tay và đôi chân của một người dân lao động, và một cái lưng bị kéo đi cày cấy như trâu. Thậm chí gương mặt anh …

- Không phải thế _ Madeline nói, ngón tay cô đặt lên miệng anh, ngắt lời anh.

Anh nắm lấy tay cô, áp nụ hôn lên lòng bàn tay ấy.

- Em xứng đáng với một người khác tốt hơn anh. Một ai đó trẻ trung và lý tưởng ... ai đó sẽ trải nghiệm mọi điều đầu tiên như em. Anh không phải lúc nào cũng đàng hoàng đâu, và anh đã phạm nhiều lỗi lầm hơn là anh có thể kể tên ra nữa. Tất cả những gì anh có thể hứa anh sẽ ham muốn em cho đến hơi thở cuối cùng của mình.

Cô nhận ra điều Logan đang làm, anh đang bóc trần tâm hồn mình trước cô với một sự chân thành tận tụy đến nao lòng, khiến trái tim cô muốn vỡ tung trong lồng ngực. Anh muốn cô thấu hiểu anh là ai, để rồi cô không còn mơ hồ gì về anh nữa. Nhưng với cô đó không có gì vướng mắc cả, quá khứ hay nghề nghiệp của anh ra sao cũng vậy. Anh là một người đàn ông xuất chúng, người xứng đáng được yêu thương vì chính con người anh. Và quá ít người có được cơ hội ấy. Cô đau đớn nghĩ, phải rời xa anh thật là điều khó khăn nhất cô phải làm.

- Olivia thật ngu ngốc _ cô nức nở _ nhưng không ngốc bằng nửa em.

Nhẹ nhàng anh hôn lên làn nước mắt trên má cô:

- Anh không quan tâm em là ai hay em làm gì. Chỉ cần nói anh biết vì sao em muốn rời đi. Hay em đã yêu một người đàn ông khác?

- Ôi, không đâu _ cô nói tức thì, muốn cười lên vì ý nghĩ đó _ Không phải thế, chỉ là … em đã hứa với Chúa sẽ về nhà nếu anh bình phục trở lại.

Cô cảm thấy nụ cười của anh trên vai mình:

- Theo anh đó không phải cuộc ngã giá hay ho, cưng à. Hơn nữa, anh không trách em đâu.

Anh nâng mặt cô lên, và nụ cười của anh nhạt dần khi nhìn chăm chăm vào cô. Có một sự khao khát nguyên thủy mạnh mẽ trong mắt anh làm cô cứng người lại. Giờ đây dường như mọi chuyện đã vuột khỏi tầm kiểm soát của cô rồi. Anh muốn có cô, nhất định sẽ có cô, và cô bàng hoàng nhận ra cô cũng muốn anh đến nỗi không còn gì là vấn đề nữa cả.

- Anh yêu em, Maddy _ Môi anh đói khát trượt trên má cô _ Anh luôn e sợ nói ra điều này. Anh luôn nghĩ tình yêu là yếu đuối. Nhưng anh không thể ở cạnh em mà không nói ra điều đó … và anh không thể để em ra đi.

Anh ấp đầu cô trong đôi tay to lớn của mình và hôn lên môi cô, tìm kiếm, khám phá với sự dịu dàng thô ráp chiếm lĩnh cô hoàn toàn.

- Hãy để anh yêu em _ anh nói, giọng anh trở nên khàn khàn _ Để anh chăm sóc cho em _ miệng anh áp lên môi cô ngọt ngào, nham nháp và anh hôn cô rồi lại hôn cô đến khi mọi phân vuông trên cơ thể cô rạo rực vì sức nóng thiêu đốt của nó.

Cô không thể ngăn mình đáp trả lại anh, cánh tay cô khóa lấy tấm lưng vạm vỡ, thon dài của anh, tim cô đập thình thịch vì sợ hãi và tình yêu không cản nổi.

- Em … không biết phải làm sao _ Cô thở hổn hển trên môi anh.

- Em không cần làm gì cả. Chỉ cần tin anh thôi.

Run rẩy dữ dội, cô cảm thấy tay anh đằng sau áo cô đến khi coocxê lỏng ra trên ngực. Đầu nhũ hoa cô săn lại và đau nhức trước cả khi Logan kéo chiếc áo xuống và nâng ngực cô khỏi những lớp lụa là đó.

Một lời cảnh tỉnh cuối cùng vang lên trong trí óc nhưng cô lờ tránh nó đi, lâu nay cô sống chỉ vì giây phút này, vì đêm nay, không cần quan tâm đến những gì sẽ xảy đến sau này.

- Hôn em đi anh _ cô rời rạc nói, khao khát cảm nhận đôi môi anh lần nữa. Thay vì thế môi anh đặt lên núm vú cô, đùa giỡn, níu kéo và mút nó bằng răng và lưỡi. Cô ưỡn người tới trước, cô dẫn sâu mình hơn nữa vào anh, và anh xoa dịu cô nhẹ nhàng. Tay anh vuốt ngược lên cơ thể cô, chà xát và giũ bỏ từng lớp áo đến khi tất cả những gì còn lại trên cô là vớ và quần lót.

Từ khi lớn lên, Madeline chưa từng lõa thể trước mặt ai, thậm chí ngay cả trong trường, nơi mà các nữ sinh buộc phải mặc một bộ đồ lụa trong khi tắm.

- Đừng mà …

Cô nghe tiếng mình thì thầm, gương mặt cô nóng hực khi Logan tháo bỏ chiếc lót và kéo nó qua đầu gối và mắt cá chân cô.

Gương mặt anh rắn lại vì đam mê:

- Cưng à _ anh nói khi cô cố lấy tay che mình lại _ Em đã thấy từng phân cơ thể anh ... bây giờ tới lượt anh chứ.

Madeline trải nghiệm một cảm giác mông lung không thực khi cô để anh đẩy tay mình ra

_ Thế này không phải là mình _cô lơ mơ nghĩ, nằm trần truồng trên tràng kỉ nhung trong khi Logan nhìn ngắm và chạm vào cô thân mật như thế. Ngón tay anh lướt nhẹ trên nụ hoa và bụng và chân cô, tạo nên những luồng run rẩy và khoái cảm chạy dọc trên da cô. Cô cảm giác anh đang thám sát cô như đang tìm hiểu một điều anh muốn biết, và cô thấy một làn sóng đam mê bừng sáng trên khuôn mặt:

- Quá đẹp _ anh thầm thì _ Đẹp hơn nhiều so với anh tưởng tượng. Anh sẽ trở thành người đầu tiên và duy nhất của em … Maddy … mãi mãi như thế..

Cô run run bên dưới anh, không thể trả lời, tay anh trượt lên làn bụng phẳng, ngón tay chạm vào phần lông loăn xoăn tìm kiếm miền da thịt mỏng manh giữa chân cô. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, đến khi cô nghe âm thanh ấy dội khắp mọi phân thân thể mình. Nỗ lực nằm yên khiến cô run rẩy như cánh hoa trong cơn gió bão:

- Đúng rồi đấy _ Cô nghe anh thì thầm, và anh cúi xuống áp miệng trên cô _ Để anh yêu em … yêu em …

Anh dịu dàng khám phá trong khi cô rên rỉ oằn người, cơ thể cô bị phủ trùm bởi đam mê. Những ngón tay anh chèn sâu vào báo cô biết sự xâm nhập sắp đến, đẩy lui tới đến khi ngón tay anh ngập sâu trong ẩm ướt.

- Đây là điều em muốn phải không? _ Anh hỏi nhẹ, lặp lại câu hỏi vừa đút vào trong cô. La lên nho nhỏ, cô cong người vì làn sóng cảm giác trở nên quá mãnh liệt. Cô lăn người lại và nghe anh cởi quần áo, tiếng sột soạt của vải và tiếng thở dồn dập của anh.

Khi Logan cũng trần truồng, anh kéo cô quay lại đối diện mình:

- Chạm vào anh đi em _ anh nói, hôn cô, bàn tay anh vò mái tóc cô. Madeline ngập ngừng, cơ thể anh đã thay đổi vì thèm muốn, khác xa so với lúc cô nhìn thấy anh trong cơn bệnh. Tay cô run rẩy vì phấn khích khi cô chạm xuống anh, thở hổn hển nhè nhẹ, ngón tay cô tìm thấy phần lụa bọc thép mang nguồn sức nóng nam tính đó. Logan bật ra tiếng rên khe khẽ và tay anh bó quanh tay cô, hướng dẫn, áp đặt, chỉ cô cách làm hài lòng anh.

Anh hôn cô bằng sự thô ráp ngon lành, lưỡi anh xoắn xuýt và đâm sâu vào miệng cô, Madeline tìm kiếm cơ thể anh bằng tay mình. Cô đói khát xoa vuốt làn da anh, chúng quá rắn rỏi và mượt mà, chân anh ram ráp với lông xoăn, lưng anh vồng lên đầy cơ bắp.

- Em có yêu anh không? _ Cô nghe tiếng anh hỏi và giọng mình vỡ ra khi trả lời.

- Mãi mãi …

Anh đẩy đùi cô rộng ra và đặt mình vào giữa, và cô cảm thấy sức nặng cứng cáp của anh ngay điểm vào cơ thể mình. Ôm chặt cô trong tay, anh đẩy mạnh, và sự khó chịu biến thành cơn đau chói. Madeline quằn quại, cơ thể cô căng ra và nóng bỏng.

Logan thì thầm vào tai cô:

- Vì Chúa, Maddy, nằm yên nào _

- Đau … _ cô hổn hển thở

- Anh sẽ giúp đỡ hơn mà _ anh khàn khàn nói _ Ôm chặt ấy anh. Miệng anh chu du xuống đôi nhũ hoa, môi bám lấy đầu đỉnh nhọn, mút và vuốt ve. Niềm khao khát của cô quay trở lại, lóe lên và rực cháy thành ngọn lửa. Cô bám lấy gáy anh vít anh sâu hơn nữa, cơn đau bị quên lãng khi anh bắt đầu nhịp điệu trong cô, lúc đầu gần như không chuyển động và rồi tăng độ sâu hơn sau từng lần đẩy. Cô bám vào anh, chào đón sự chìm dần mỗi lúc mỗi sâu. Mỗi cử động là một trải nghiệm tuyệt vời.

- Maddy ơi _ anh nói, hơi thở như nghẹn lại nơi cổ họng _ Em quá chật, quá ngọt ngào _ Anh chưa từng biết ...

Anh đứt lời, chân mày nhăn lại như vì đau đớn, mặt anh lấm tấm mồ hôi.

Bị khóa chặt trong sự chuyển động của hai cơ thể, cô cảm thấy nhu cầu nâng hông mình lên, kéo anh lún chặt vào trong cô. Dường như hiểu được ý nghĩ ấy, Logan đẩy gối cô lên và thì thầm bảo cô bao hai chân quanh hông anh trong khi anh tiếp tục những nhịp điệu chầm chậm ấy, tâm trí Madeline trở nên tăm tối, và cô đột nhiên thấy mình trôi nổi ở trung tâm trắng nóng của niềm khoái cảm mãnh liệt. Từng đợt sóng nối tiếp nhau phủ chụp lấy cô, để cô lại nằm yên và bất động sau đó.

Luồng khoái cảm dữ dội làm Logan run rẩy,và anh giữ mình bên trong cô, buông ra tiếng rên giữa hàm răng nghiến chặt. Trong giậy lát vòng tay anh thít chặt không chịu nổi, và rồi anh thả lỏng ra, đam mê thỏa mãn. Thở ra nặng nề, anh giữ thân hình mỏng manh của cô trong tay mình và lăn sang bên để không nghiền nát cô.

Cơn bão tình qua đi còn lại sự tĩnh lặng, đâu đó nghe tiếng than tí tách trong lò sưởi nhỏ. Họ nằm trong tay nhau, Logan vuốt mái tóc Madeline và chạm môi vào vầng trán ướt đẫm của cô. Anh chưa bao giờ hài lòng đến vậy. Nhiều năm qua anh đã giữ trái tim mình thật chặt, có lẽ anh là thằng ngốc khi trao nó cho cô dễ dàng như thế. Nhưng anh không quan tâm. Madeline khác xa những người khác ... cô trong trắng, đáng yêu, chân thành. Cảm thấy mụ mị vì tình ái, anh nhấc đầu lên nhìn xuống cô. Đôi mắt cô ngân ngấn nước, như thể hối tiếc một điều khủng khiếp nào vậy.

- Em hối hận ư? _ Logan hỏi nhỏ, đoán nhiều phụ nữ trải nghiệm nỗi buồn khi họ bước từ sự ngây thơ qua từng trải. Anh vuốt má cô bằng ngón tay, muốn trao cho cô sự an ủi mà cô đang rất cần.

- Không đâu.

- Cưng à … anh sẽ làm em hạnh phúc. Anh sẽ cho em bất cứ thứ gì em muốn, bất cứ điều gì em cần …

- Có một điều duy nhất em muốn mà thôi _ Madeline nấc lên, chôn mặt mình vào vai anh.

- Nói anh biết đi _ anh hỏ , nhưng không gì có thể buộc cô trả lời. Cuối cùng anh bế cơ thể trần trụi của cô trong tay và mang cô vào phòng ngủ, đặt cô lên nệm. Cô cắn môi run rẩy khi anh áp miếng vải ướt vào giữa chân cô. Nhận ra cô đang đau, anh trải nhiệm cảm giác hối lỗi xen lẫn vui sướng lạ kì. Cô đã là một trinh nữ _ và cô sẽ không biết đến bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh nữa.

- Em muốn tắm không? _ Anh hỏi , ôm cô trong vòng tay lần nữa _ Một ly rượu nhé?

- Áo ngủ của em ...

- Không phải tối nay _ anh áp trán mình vào cô _ Anh muốn cảm nhận làn da em bên anh.

Madeline ngập ngừng và gật đầu, đầu cô đặt trên vai anh khi họ nằm chung với nhau

_ Em không định để chuyện này xảy ra _ cô nói, tay cô đặt trên bụng anh _ Em định ngày mai sẽ rời khỏi mà không bao giờ …_ Cô ngừng lại, những ngón tay ngỏ bé xoắn lại thành nắm.

- Được rồi, được rồi ... _ anh vỗ về _ ngủ đi em _ Anh ôm cô thì thầm nhè nhẹ đến khi hơi thở cô trở nên chầm chậm và đều đặn, và cơ thể cô mềm đi bên cạnh anh.

Đâu đó giữa đêm khuya, Madeline tỉnh dậy trong đám sương mù tội lỗi và đau khổ, tự hỏi vì sao mình có thể bất cẩn … yếu đuối đến thế. Cô định dịch ra khỏi tấm thân dài bên cạnh cô, và Logan lầm bầm phản đối, tay anh trượt lên hông cô. Cô hầu như không nhìn thấy anh trong bóng tối, chỉ nhạt nhòa hình bóng đầu và vai khi anh nhấc người phủ lên cô. Nhẹ nhàng anh chạm vào ngực cô, và cơ thể phản bội của cô lại đáp ứng tức thì. Cô cảm thấy hơi thở anh vuốt ve da thịt mình và môi anh mút lấy đỉnh hồng đau cứng đó … môi anh nhanh chóng xoắn lấy nó.

- Em là mọi thứ người đàn ông có thể mong muốn _ Logan thì thầm, tay anh trượt vào giữa chân cô _ Và em là của anh.

Madeline rên nhẹ khi cô cảm thấy miệng anh chuyển dần qua vú bên kia của mình.

- Anh cần em, Maddy _ Anh áp chân cô mở rộng ra _ Anh sẽ làm bất cứ điều gì cho em.

Cô định van anh đừng nói những điều như vậy. Nhưng khi anh làm tình với cô, tất cả mọi ý nghĩ đều bay biến hết cả. Chỉ còn duy nhất mỗi Logan … và cơ thể anh áp vào cô, tiếng rên rỉ của anh khi đẩy vào trong cô.

- Em yêu anh.

Cô thì thầm trên má anh, cánh tay cô ôm choàng lấy anh. Tuyệt vọng cô ước sao giây phút này đừng kết thúc và bình minh không bao giờ đến nữa.