Because You're Mine

Chương 3

Xoay ghế lại, Logan nhìn đối diện với gương mặt thân quen của Andrew, Ngài Drake. Andrew là một người đàn ông trẻ cao lớn, thân hình khá chuẩn với đôi mắt xanh biếc và mái tóc đen để dài theo mốt phất phơ trước gió. Hắn khá đẹp trai, mặc dù dấu hiệu của lối sống bê tha đã bắt đầu hiện rõ … má và cằm chảy xệ, vẻ mặt bơ phờ của một kẻ nghiện rượu lâu năm, và quầng thâm quanh mắt kết quả của những lần thức thâu đêm suốt sáng.

Logan và Andrew đã sống bên nhau trong suốt thời thơ ấu. Andrew là con trai duy nhất và là kẻ thừa kế của Bá tước Rochester, còn Logan là con trai của anh nông dân làm thuê trên đất đó. Hai cậu bé đã rong chơi khắp lâu đài, đánh bắt cá, tắm sông và các trò săn bắn nho nhỏ. Với Logan, hắn gần giống như một cậu em trai. Mặc dù Andrew là người thừa kế một gia sản khổng lồ, nhưng Logan lại có một nỗi đồng cảm sâu sắc với hắn. Từ những gì Logan quan sát được, Bá tước là người cha cũng chẳng hay ho gì hơn Paul Jenning. Rochester lạnh lùng và chai đá, dạy dỗ bằng luật lệ và những màn trừng phạt hơn quan tâm tới tình cảm thật sự của cậu con trai mình.

Vẫn ngồi trên bàn, Logan mỉm cười nhẹ nhàng:

- Tao không ngờ gặp lại mày sớm thế đấy, Andrew. Từ lúc tao bảo mày dừng ngay trò trăng hoa với diễn viên nữ của tao đi đó.

Adrew cười toe toét:

- Thì nhà hát và nhà thổ cũng có gì khác nhau lắm đâu, mày biết mà. Đào hát cũng như điếm thôi, chỉ là cao giá hơn một chút.

Hắn quét mắt khắp lượt căn phòng nhỏ, tia nhìn dừng lại trên mặt bàn giấy bừa bộn đồ đạc:

- Tao thắc mắc là từ đó đến giờ mày đã phát điên bao giờ chưa, khi suốt ngày chúi mũi trong cái góc bụi bặm này vậy.

- Tao thích làm việc _ Logan ngả người đặt chân lên gờ chiếc bàn giấy, khoanh hai tay quanh ngực.

- Hai động từ ”thích” và “làm” thường không nằm chung một câu đâu, Jimmy à.

Andrew ngắm anh và mỉm cười khi thấy ánh tức giận hiện lên trên mặt Logan:

- Mày không thích tao gọi như thế, phải không? Tao bảo đảm với mày, tao không có ý gì khác cả. Tao khâm phục những gì mày đã tạo dựng được, biến mình từ anh Jimmy Jenning nghèo hèn trở thành ngài Logan Scott nổi tếng. Khi chúng ta còn nhỏ, tao luôn cho rằng mày sẽ cưới một cô vắt sữa bò hay một nàng bán hàng nào đó, rồi trở thành anh nông dân như ba mày. Hoặc có thể mày sẽ lên Luân Đôn và giữ chân thư ký quèn cho một hãng buôn bán lẻ nào chẳng hạn. Thay vì vậy, mày lại trở thành một trong những người đàn ông tự lập thân giàu có nhất nước Anh, với bao đàn bà xinh đẹp xòe váy ra mong cuốn hút lấy một ánh nhìn, rồi nhận lời mời ăn tối từ Công tước Wellington. Thỉnh thoảng tao có cảm tưởng hình như tao là người duy nhất còn nhớ mày thực sự là ai đó nha.

- Không phải thế đâu _ Logan đáp.

Ngay cả nếu anh thực sự có thể quên lãng cái xuất thân nghèo hèn ấy, thì còn quá nhiều người không bao giờ bỏ lỡ cơ hội nhắc cho anh nhớ lại. Không một kẻ mới phất nào, dù tài năng hay giàu có đến đâu, có thể phá vỡ vòng đai quyền quý của họ. Tất nhiên anh có thể cùng họ giải trí tiêu khiển, nhưng không thể hòa mình cùng họ như kẻ ngang hàng được. Anh sẽ không bao giờ được phép kết hôn với con gái của họ và hòa trộn dòng máu đỏ của anh với loại máu xanh đó.

- Vì sao mày lại đến đây vậy Andrew? _ anh hỏi _ Chỉ để ôn lại chuyện xưa hay có chuyện gì khác đây?

Có vẻ bối rối vì sự thẳng thừng của Logan, Andrew nhún vai:

- À, nếu mày đã hỏi thẳng vậy thì … tao đang gặp chút rắc rối.

- Mày lại đánh bạc à?

- Đương nhiên rồi. Còn cái quái gì để tao giết thời gian nữa chứ?

Andrew bùng nổ cơn giận dữ, mặt hắn đỏ gay:

- Gần hai tuần nay tao hầu như ở lại câu lạc bộ, và tao đã thua sạch đến đồng xu cuối cùng. Mỗi lần tao nghĩ vận may mình đã đến, thì tình thế lại càng tệ hơn. Giờ thì tin đó đã loan khắp Luân Đôn. Tao bị cấm mọi tài khoản, và những tay bảo kê sòng bạc đuổi theo tao ở bất kể mọi nơi tao tới. Tao không thể vòng vo trì hoãn nữa, chúng đe dọa sẽ bẻ gãy chân tao nếu tao không trả được khoản nợ chúng đòi. Lạy Chúa phù hộ, tao e chúng sẽ dám làm vậy lắm đó.

- Mày gặp ba mày chưa?

Andrew bật một tiếng kêu chán chường:

- Mẹ kiếp lão già đó, lão chẳng chịu nhả một xu trong khoản tiền thừa kế cho tao. Lão có thể trả khoản nợ gấp trăm lần ấy chứ.

- Tao tin cũng vì thế nên lão e ngại đấy _ Logan chua chát nói _ Lần này khoản nợ đó bao nhiêu đây? bốn ngàn? hay năm?

Andrew giả vờ vừa xăn tay áo khoác ngoài màu lục đậm vừa thì thầm:

- Mười ngàn.

Con số ấy làm Logan sững sờ. Mười ngàn bảng là một gia tài, đủ để trang trải cho cuộc sống hàng tá gia đình trong một năm, đủ để dựng vài vở kịch hoành tráng cho Nhà hát Capital. Anh hiểu vì sao Bá tước Rochester không trả số nợ đó cho con trai rồi, bất kể mối đe dọa lên sự an toàn của hắn. Nếu Andrew không thay đổi lối sống, hắn sẽ nướng sạch toàn bộ gia tài ngay lập tức khi nhận quyền thừa kế.

- Tao cần tiền _ Andrew nói. Đây là lần đầu tiên giọng nói hắn nhuốm sự cấp thiết _ Ai cũng biết là mày giàu như quỉ. Mày có thể cho tao mượn khoản tiền mười ngàn đó không. Mày biết là mày sẽ nhận lại vào ngày nào đó với một khoản lợi tức nữa mà.

- Thật vậy à? _ Logan mỉa mai hỏi, lật tìm trong ngăn bàn. Anh bắt đầu viết lên tấm chi phiếu _ Đây là lần cuối cùng đó Andrew. Tao không dư tiền mà trút mãi vô cái lọ không đáy nữa đâu.

Andrew nhún vai và bật ra tiếng cám ơn miễn cưỡng:

- Tao biết là mày sẽ không từ chối tao mà. Mày sẽ hài lòng lắm khi biết ba tao sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện này.

Một nụ cười chua chát quét qua môi Logan khi anh viết xong tờ chi phiếu:

- Có lẽ là thế.

Anh đưa tờ chi phiếu cho Andrew và rụt nó lại trước bàn tay hăm hở giơ ra đón của hắn:

- Tao sẽ trao nó cho mày với một lời khuyên.

- Mày đã biết rồi, tao chưa bao giờ nghe theo lời khuyên nào cơ mà.

- Mười ngàn bảng mày mượn tao đây, đem trả nợ đi, Andrew, rồi đi tìm một công việc nào đó phù hợp mà làm. Mày không đủ bản lĩnh để kiếm tiền trên chiếu bạc đâu – mày quá bốc đồng để lộ cảm xúc trong những thời khắc quan trọng.

- Vậy thì mày phải là tay đánh bạc giỏi nhất trên đời này rồi _ Andrew lẩm bẩm _ Mày chưa bao giờ để lộ cảm xúc trừ những lúc biểu diễn kiếm tiền trên sân khấu cả mà.

Nghe lời nhận xét ấy, Logan bật cười ha hả và ngả người ra sau ghế:

- Kể tao nghe đi, cha mày ra sao rồi?

- Vẫn như cũ thôi – ra lệnh và chẳng bao giờ biết vui vẻ là gì. Lão đang làm tìm mọi cách để gom mấy bản phác họa của Rubens hay Rembrandt nào đó.

- Bộ sưu tập của Harris _ Logan nói, mắt anh sáng lên thích thú _ Mười bản phác họa của Rembrandt, bao gồm cả bức “Người nài bóng loáng”.

Andrew bật bàn tay lên cảnh báo:

- Đừng nói với tao là mày cũng muốn bộ sưu tập đó nghen? ... tao khuyên mày nên tránh xa ra, hay coi chừng đổ máu đó.

Logan đáp lại bằng cái nhún vai lười nhác:

- Còn lâu tao mới bon chen với Bá tước.

- Lạ là mày và ông già tao cùng có sở thích yêu nghệ thuật nhỉ _ Andrew nhận xét.

Logan ném cho hắn cái nhìn ngao ngán:

- Người yêu thích nghệ thuật có rất nhiều, Andrew à. Cho dù là họ ở tầng lớp cùng đinh đi chăng nữa.

- Nhưng có bao nhiêu người con trai của một nông dân có thể tậu được bộ sưu tập đó đây? Cha tao khẳng định là mày mua bộ Van Dyck lão muốn để chọc tức lão.

- Vì sao tao phải làm chuyện như thế chứ? _ Logan nhẹ nhàng hỏi.

- Tao bắt đầu tin vào cái thuyết của Bá tước rồi đó. Mày cố gắng gây ấn tượng với lão. Lão tuyên bố là vì mày lớn lên dưới cái bóng của dinh thự lão. Mày muốn chứng minh cho lão thấy mày có thể tự thân làm được đến những điều như thế nào.

Câu chữ đó khiến Logan đột nhiên thấy bực tức ghê gớm, và anh không màng che giấu điều đó. Nó gần như đã chạm đến cốt lõi sự thật mà lâu nay anh cố gắng chối bỏ. Anh không biết vì sao anh cứ giữ mãi lòng căm hận Bá tước Rochester như thế. Điều gì đó trong cái cách Rochester nhìn anh, nhìn mọi người, quyền uy và khinh miệt. Cái nhìn định giá đó đã ám ảnh Logan và làm anh quyết tâm chứng minh bản thân không thua kém gì Bá tước ngoại trừ nơi chốn xuất thân.

- Người duy nhất tao muốn gấy ấn tượng là những ai trả tiền vào ngồi trong Nhà hát của tao. Ý kiến chết tiệt của cha mày chẳng có ý nghĩa gì với tao cả. Cứ về nói với ông ta như thế.

- Ấy da, sao đột nhiên mày sừng sộ lên thế! Thôi đổi đề tài gì hấp dẫn hơn đi. Mày vẫn còn giữ con nhỏ tóc đen dễ thương ở nhà hát Luân Đôn hôm trước không?

Logan lắc đầu:

- Tao cho cô ta biến rồi.

- Sao mày lại bỏ đi một sinh vật tuyệt vời như thế chứ? Giờ cô ta ở đâu rồi? Tao không ngại nhận thứ mày quăng ra đâu.

- Tao không muốn làm hại cô ta bằng cách chỉ cho mày biết chỗ cô ta đâu.

Adrew bật cười lớn:

- Cũng tốt thôi. Vẫn còn rất nhiều những cô em xinh đẹp khác mà.

Hắn bước ra cửa và nhét tấm chi phiếu vào túi áo với nụ cười toe toét:

- Thành thật cám ơn, Jimmy. Tao đã biết là mày sẽ không quay lưng lại với tao mà.

- Đừng gây chuyện nữa đó _ Logan gằn giọng.

Andrew đáp lại anh với cái nhìn ngây thơ “vô số tội”:

- Tao sẽ cố gắng.

Cười tư lự, Logan nhìn người bạn nối khố của mình rời khỏi. Mặc dù phạm khá nhiều lỗi lầm _ và không hề nhỏ _ vẫn có cái gì đó hiền lành ở trong con người hắn. Andrew chưa bao giờ cố gắng tổn hại bất kì ai hay bất kì thứ gì trong cuộc đời mình. Hầu hết các cuộc nổi loạn bắt nguồn từ khao kháo thu hút sự quan tâm của người cha.

Suy nghĩ của Logan hướng đến Bá tước Rochester, và nụ cười của anh nhạt dần đi. Thật hạnh phúc khi mua được bộ Van Dyck ngay trước mũi Rochester năm ngoái. Lão già đó luôn tự hào vì kiến thức hội họa của bản thân, và dường như rất khó chịu biết rằng con trai của một tên nông dân làm thuê trên đất nhà lão lại là mạnh thường quân của Hội nghệ thuật xã hội.

Trong nhiều năm liền Logan đã kiên nhẫn tìm tòi, học hỏi những nghệ nhân và các nhà sưu tập tranh ảnh, thường xuyên du lịch đây đó với những chuyên gia đế phát triển trình độ thẩm mỹ của bản thân. Phòng triển lãm tranh ở dinh thự ngoại ô của anh đã được công nhận là một bộ sưu tập quan trọng. Không chỉ đánh bạn với hầu hết những nghệ nhân hàng đầu của Luân Đôn, anh còn là nhà đầu tư cho một hội nghệ sĩ trẻ giàu triển vọng.

- Ta nghĩ, ngươi đang cho rằng sở hữu được bức tranh của Van Dyck sẽ giúp ngươi có thể thành một kẻ có văn hóa.

Năm ngoái Rochester đã nói thế, sau khi Logan đánh bại lão trong chuyến đó.

- Không đâu, thưa ngài _ Logan trả lời, mỉm cười trước sự khó chịu tê cứng người của Bá tước _Chỉ là may mắn thôi mà.

Rochester cố gắng tìm câu đáp trả:

- Ngươi đã làm khá tốt cái nghề làm trò tiêu khiển cho đám đông rồi đó.

- Đó gọi là diễn xuất _ Logan nói nhẹ nhàng, nụ cười vẫn đọng trên môi. Không gì có thể dập tắt được niềm vui chiếm được bức họa mà Rochester yêu thích như thế.

Ông già gầm gừ:

- Diễn viên, ca sĩ, làm xiếc … với ta tất cả chúng đều cùng một giuộc.

- Vậy vì sao nghề nghiệp của tôi lại làm ngài bực mình đến thế nhỉ? _ Logan hỏi

- Ngài muốn tôi ở lại trên đất nhà ngài và chôn đời mình thành anh nông dân như cha tôi sao?

- Làm nông dân còn đáng tôn trọng hơn nhảy nhót trên sân khấu như con khỉ xiếc.

- Nhưng không thể kiếm nhiều tiền bằng đâu _ Logan đáp lại, đi lên lấy bức tranh.

Đó là một trong những giây phút vui sướng hiếm hoi trong cuộc đời Logan với nhận thức rằng cuối cùng anh đã trở thành cái gai trong mắt của Rochester. Đó là một quá trình nỗ lực không ngừng, dùng những đồng tiền kiếm được đầu tư vào những phi vụ mạo hiểm, và anh cũng đã trả giá không ít. Logan đã mày mò tự học kinh doanh cũng như lúc anh học về kịch nghệ, dù không phải với chừng ấy đam mê. Bon chen kiếm tiền không cần hỏi cũng biết là chuyện của giai cấp bình dân, nhưng không còn cách nào khác. Cuộc sống anh muốn vươn tới đòi hỏi rất nhiều tiền, và anh đã phải rắn mình làm ngơ cái nhìn khinh miệt của bọn quí tộc mà gia tài có được do thừa hưởng nhiều hơn là tự bỏ công sức làm ra.

Cứ để Rochester khinh khi và gọi anh là kẻ mới phất ... thực tế là, Logan đã sở hữu bức họa của Van Dyck và còn rất nhiều bức tranh khác nữa mà anh muốn.

Đưa suy nghĩ trở về hiện tại, Logan xoa xoa gáy và đi ra khỏi văn phòng. Anh hướng về phòng vẽ, định kiểm tra lại lần chót những dàn phông mới làm. m thanh từ đâu vẳng đến phòng đại sảnh, làm anh khựng lại. Một người chắc chắn là Andrew, trong khi người còn lại … chất giọng nữ tính khiến luồng cảm xúc rần rật chạy suốt lưng anh.

Logan cảm thấy tay mình đang cuộn lại thành nắm đấm. Anh nên biết rằng Andrew sẽ chú ý đến Madeline Ridley nếu cô ta ở bất cứ nơi nào quanh đây. Chẳng có vấn đề gì cả, anh cố nhủ với mình như thế, nhưng đột nhiên anh tưởng như mình chuẩn bị bùng nổ. Dò theo tiếng ồn ào ấy đến thư viện, anh bước thẳng vào không cần gõ cửa.

Andrew đang dựa vào một kệ sách, cười nói trong khi Madeline đang sắp xếp những bộ sách trên bàn. Cô có vẻ rất nhỏ bé so với chiều cao của Andrew. Vài lọn tóc nâu đỏ đã sút ra khỏi kẹp, rơi trên mặt và cổ. Đứng trước những chồng kệ sách bề bộn, cô như một ánh lửa thắp lên trong căn phòng kín mít.

- Anh Scott _ Madeline mỉm cười _ Em quyết định làm một cuộc cải cách cho thư viện nè.

Logan bỏ qua cô và tập trung ánh nhìn vào Andrew:

- Tao nghĩ mày đã về rồi chứ?

- Tao đã đã định về rồi đó … nhưng tình cờ bắt gặp sinh vật xinh xắn này.

Andrew ngừng lại trước khi thêm vào _ Hơn nữa cô ta đâu phải diễn viên hén!

Đó là lời nhắc nhở đến câu nói cảnh cáo của Logan về tránh xa khỏi nữ diễn viên của Nhà hát Capital – không phải tất cả các nhân viên còn lại.

Ham muốn giơ tay ra siết lấy cái cổ đầy thịt của Andrew đã trở nên quá mạnh mẽ.

- Để tao nhắc lại lần nữa đây. Đừng lại gần bất cứ người nào làm việc cho tao trong bất cứ vị trí nào. Mày hiểu rõ chưa hả?

- À, hiểu rồi _ Andrew cười toe _ Xin lỗi nhé, tôi nghĩ sự hiện diện của mình hơi bị thừa rồi. Khi đi ngang qua anh, hắn thì thầm _ Cô ta đâu phải loại gái mày thường thích đâu, đúng không?

Logan không đáp, chỉ nhìn chằm chằm Madeline. Khi Andrew đã rời khỏi và mọi âm thanh trở nên im bặt, anh nói trong tiếng gầm gừ nhè nhẹ:

- Về nhà đi, cô Ridley.

Madeline ngơ ngác. Dường như cô lại vô tình làm anh phật ý rồi:

- Anh Scott, em không cố làm Ngài Drake chú ý đâu. Anh ta vô tình thấy em khi đi ngang qua thư viện, và anh ấy rất nhiệt tình. Anh ấy chỉ muốn giúp đỡ em thôi mà.

Một tia nhìn lạnh lẽo lóe lên từ đáy mắt xanh của Scott:

- Hắn đang muốn giúp cô tuột hết đồ ra rồi kéo lên giường thì có. Nếu cô quá ngờ nghệch để hiểu thì để tôi giải thích rõ hơn. Ngài Drake thích nhào vô ngấu nghiến một cô gái trẻ xinh xẻo như cô với nhu cầu cơ bản thông thường nhất. Cô sẽ không lấy được gì từ hắn trừ những vết bầm dập và trầy trụa, rồi cái bụng phồng lên với đứa con hoang của hắn. Nếu cô muốn như thế, thì cứ việc – nhưng cô không được làm điều đó trong Nhà hát của tôi.

Mặt Madeline đỏ bừng lên:

- Tại sao không thể nghĩ anh ta chỉ có ý lịch sự thôi chứ?

- Vì một cô gái như cô không gợi lên cảm giác lịch sự trong người đàn ông.

Anh hạ tiếng nhấn mạnh câu chữ đó.

Madeline cứng người, tránh xa khỏi chiếc bàn thư viện, va phải anh khi cô đi đến cửa lớn:

- Nếu anh đang muốn nói cách cư xử của em không phải phép thì ….

Cô ngưng lại thở gấp khi anh với tay ra nắm lấy cô, bàn tay to lớn như đang phát bỏng qua lằn vải. Một cách thô bạo anh kéo cô đứng đối diện với anh:

- Tôi đang muốn nói rằng khi người đàn ông nhìn thấy cô, hắn ta không thể không nghĩ đến …

Anh ngưng bặt, nhìn chằm chằm cô lúc lâu. Madleine nuốt nước bọt, và luồng mắt anh như lay động bởi cử chỉ nhỏ đấy. Cô tự hỏi anh có thèm muốn cô không, và giờ đây cô phải làm gì để khuyến khích anh đây. Tim cô đập liên hồi, nhận ra anh đang nhìn cô chằm chằm như thể anh sẽ nhào vô cô theo đúng cái cách anh vừa buộc tội Ngài Drake.

Ngón tay cô run lên khao khát muốn chạm vào mặt anh, khám phá hàm râu lởm chởm bắt đầu mọc ... hình dáng cánh mũi anh, đường cong của chân mày … khuôn miệng rộng cứng cỏi. Cô muốn làm mềm đi đôi môi ấy và áp vào môi mình … cô muốn đắm mình trong vòng tay anh.

Scott đột ngột buông ra làm cô suýt ngã. Mặt anh đột nhiên trở nên kín bưng:

- Tha lỗi cho tôi _ Giọng anh vang lên vô cảm _ Tôi vừa cư xử không hay.

Đầu gối Madeline như yếu lả. Có một luồng sóng đập sâu trong bụng. Cô phải với tay vịn vào cạnh bàn để đứng vững:

- Em ... _ môi cô đột nhiên khô ráo và cô phải thấm ướt nó trước khi nói tiếp _ Em sẽ không nói chuyện với Ngài Drake nữa đâu, anh Scott ạ.

- Cô muốn làm gì thì làm _ Anh nói _ Tôi không có quyền phản đối cô giao du với ai cả.

Bối rối, Madlien nhìn chằm vào anh. Một phút trước anh nổ bùng giận dữ, và ngay sau đó anh lại dường như chẳng hề quan tâm. Cô ắt hẳn đã mắc sai lầm rồi, đã vuột mất một cơ hội mà một người phụ nữ có kinh nghiệm hơn chắc chắc sẽ nắm bắt lấy. Lần này cô đúng là đã trắng tay.

Cô chờ anh rời khỏi phòng, nhưng anh vẫn yên lặng đứng im. Dường như các thớ cơ trong anh đang gồng cứng lên. Như thể anh đang có cuộc đấu tranh nội tâm khốc liệt.

- Anh Scott _ cô khẽ hỏi _ Nếu anh không phiền … anh có thể nói hết câu anh vừa nói không?

Anh quay đầu lại. Đôi mắt xanh biếc nhìn cô đăm đắm:

- Anh nói là khi một người đàn ông nhìn em _ Madeline tiếp _ anh ta không thể không nghĩ …

Sự căng thẳng siết chặt đến độ Scott lắc đầu với cái cười khàn đục như nghẹn lại:

- Lạy Chúa tôi _ anh lầm bầm, sải bước ra khỏi phòng _ Tôi đang muốn biết tôi đã làm gì mà phải chịu cảnh này đây.

***

Trong hai tuần tiếp theo Logan nhận ra đột nhiên anh phải chịu đựng một sự tra tấn lạ lùng nhất mà anh từng được biết. Mỗi lần anh đưa mắt nhìn về góc phòng, Madeline đã ở đó, ân cần không chịu nổi, làm anh muốn phát điên lên vì cô. Mỗi sáng khi anh bước vào văn phòng, cô đã ở đó rồi, và có một miếng khăn đựng đầy bánh hay một ấm trà bốc khói trên bàn. Cô chạy đi lấy đồ ngay cả trước khi anh gọi … cô thuộc tất cả thói quen của anh _ từ bao nhiêu đường trong trà đến bao nhiêu bột phấn rải trên áo.

Sự tậy tụy của Madeline khiến Logan bực mình khó chịu, nhưng cũng cùng lúc ấy … anh không thể nhớ có khi nào, đã có ai nhanh chóng hiểu nhu cầu của anh đến thế không. Cô giữ cho trang phục của anh luôn sạch sẽ, phẳng phiu, mang những cuốn sách tham khảo từ thư viện đến khi anh cần, và giữ cho văn phòng và buồng thay áo của anh luôn gọn ghẽ.

Câu nói bảo cô để anh riêng một mình nằm thường xuyên trên đầu lưỡi, nhưng Logan không thể bật ra được. Thật dễ chịu được có cô gần trong tầm tay như thế ... và một cảm giác vui sướng lạ lùng khi ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn, sinh động của cô cúi xuống bản viết chính tả hay sắp xếp những bản báo cáo mới gửi từ phòng in ra. Có những ngày cô bận không thể đến văn phòng anh đúng giờ, anh nhận ra mình cứ nhìn đồng hồ chờ đợi.

- Cô tới trễ rồi đó _ Anh bảo khi cô giúp anh viết lá thư một buổi sáng nọ _ Tôi đã đợi cô.

- Em xin lỗi _ Cô nói không ra hơi _ Nhưng bà Lytteton cần em giúp vá một số trang phục –

- Cô tốn nhiều thời giờ ở phòng trang phục đó quá rồi đấy. Nếu bà Lytteon quá nhiều việc, bảo bà ta thuê thêm người khác nữa. Tôi có lá thư này cần phải trả lời liền đây.

- Vâng, thưa ông _ Cô ngoan ngoãn đáp với nụ cười hiện trên môi.

Nhận ra giống như anh đang ghen tỵ và muốn giành sở hữu cô, Logan càu nhàu:

- Lá thư của tôi quan trọng hơn những chuyện may vá của bà Lytteon nhiều _ thấy cần phải thanh minh cho mình.

Madeline mỉm cười và ngồi xuống vị trí quen thuộc của cô bên cạnh anh.

***

Logan giữ cô làm việc trong văn phòng khá nhiều thời gian, tự biện minh rằng đây là nơi an toàn nhất cho một cô gái như Madeline trong Nhà hát này. Tuy vậy, cô ta hình như lại không biết sợ là gì khiến lắm lúc anh muốn điếng người lo lắng vì thấy cô đang tham gia những công việc nguy hiểm, từ cầm búa đóng đinh đồm độp ở xưởng mộc cho đến trườn người trên cái sàn được xây cao hỗng so với mặt đất.

Và đến điều này thì quá sức chịu đựng của Logan.

Một ngày nọ, khi anh đi vào sân khấu và thấy một nhóm nhỏ nhân viên dựng cảnh đang dõi mắt trông Madeline ở tít trên cao. Cô đang nắm cuộn dây chão bằng một tay và từ từ quấn nó vào một ống tời được đóng chặt vào tường cách trần nhà hát khoảng chừng ba mét.

- Tuyệt lắm , cô bé ơi! _ Một người la lên, trong khi một người khác cười tán thưởng _ Cô bé uyển chuyển như một con khỉ ấy, nhỉ?

Hơi thở của Logan dường như bị tách rời khỏi người anh. Chỉ cần một bước hụt chân, Madeline sẽ rơi thẳng xuống sàn nhà ở rất xa phía dưới. Anh nghiến chặt răng giữ mình không được hét lên, vì sẽ làm cô giật mình và gây tai nạn chết người. Mồ hôi nhỏ giọt sau lưng, Logan hậm hực văng tục rồi sải bước nhanh lên cầu thang xoắn xây phía sau phông màn. Anh leo thật nhanh, nhảy ba bước một liên tiếp, dẫn khi đến một cây cầu rộng chừng nửa mét nằm ngay bên dưới sàn bay.

- Xong rồi _ Madeline gọi, xoay nhẹ người khi cô nhìn xuống qua cạnh sàn _ Chết rồi, đường xuống xa đến thế ư!

Và cô giật mình nhận thấy Logan đứng ngay bên dưới mình:

- Anh Scott _ Cô ngạc nhiên la lên _ Anh đang làm gì ở đây vậy?

- Cô đang làm gì thì đúng hơn? _ Anh gườm gườm nói lại _ trình diễn cho mọi người thấy chân váy của cô hả? Không nghi ngờ gì khi cô được quá hâm mộ ở đây rồi đó.

Lần đầu tiên cô giận dữ nhìn lại anh, đôi môi cô ngậm lại thật chặt:

- Không đúng, anh Scott. Em chỉ làm công việc của mình thôi, là giúp bất cứ khi nào mọi người cần –

- Nhưng không phải là liều cái mạng của mình như vậy _ Anh hét lên _ Mặc dù lúc này tôi đang muốn bẻ ngoáy cái cổ xinh xẻo của cô đi để cô đừng gây rối nữa. Giờ thì đưa tay cho tôi.

- Em có thể tự leo xuống được mà –

- Đưa ngay đây _ Anh rít qua kẽ răng.

Cô miễn cưỡng vâng lời, và anh nắm cổ tay cô như một vòng kiềng thật chặt, nhấc cô khỏi sàn và ngả vào tay anh. Cây cầu rung lên vì sức nặng của hai người. Madeline la lên oai oái khi bị anh bế xốc qua vai như một bao bột mì:

- Thả em xuống _ Cô vùng vẫy khi Logan đi thẳng xuống cầu thang xoắn _ Em không cần anh giúp –

Làm ngơ sự phản đối của cô, anh tiếp tục bế cô xuống đến sàn sân khấu và anh thả cô xuống đánh phịch.

Quét mắt khắp lượt nhóm nhân viên dựng phông sân khấu gần đó, Logan cất giọng nhẹ nhàng đến đáng sợ :

- Tôi muốn người nào đó giải thích vì sao cô Ridley lại làm cái công việc mà tôi nhớ là đã thuê để người dựng cảnh làm.

- Cô Ridley tình nguyện mà _ Một người trong nhóm bối rối nói _ Cô ấy chỉ ra rằng vì cô ấy nhỏ và nhanh nhẹn, cô có thể làm xong việc chỉ bằng nửa thời gian –

- Từ lúc này _ Logan cắt ngang _ Nếu bất kì ai nhờ cô Ridley đụng một ngón tay tới dây chão, giàn giáo hay bục xếp gì nữa, tôi sẽ đuổi người ấy ngay lập tức.

Luồng mắt cấm đoán ấy lướt tới Madeline, người đang đỏ bừng mặt lên vì giận dữ, bàn tay nhỏ bé xoa trên vết bầm nơi anh đã giữ cô quá chặt.

- Tôi không xin lỗi về chuyện đó đâu _ Anh nói cộc lốc _ Tin tôi đi, tôi đã định làm nhiều chuyện còn tệ hơn đó rất nhiều.

***

Cơn giận dữ của Scott dường như kéo dài suốt ngày, tiếp tục vào buổi tập vở diễn mới nhất của nhà hát, “Ám ảnh ”. Madeline giấu cơn bực tức trong buổi tập kịch khi cô nhắc lời cho các diễn viên khi họ học lời thoại. Cô tránh nhìn anh Scott, giận dữ khi nghĩ rằng sau những gì cô đã làm cho anh, anh còn mắng cô nhiều hơn với bất cứ ai khác. Rõ ràng mọi người đều nhận thấy điều đó. Thực tế là, những người dựng phông màn, diễn viên quần chúng và cả các diễn viên chính đều tỏ ra thông cảm với cô. Họ thì thầm khuyến khích động viên cô khi đi ngang qua, và rất cảm ơn cô đã giúp họ tập kịch.

- Maddy thuộc lời thoại hơn tôi nữa đó! _ Arlyss nói với mọi người đang đứng giữa sân khấu _ Cô ấy là người nhắc thoại giỏi nhất mà tôi được biết.

- Đúng thế! _ Stephen Maitland đồng tình _ Và kì lạ là Maddy có thời gian để học kịch bản trong khi cô ấy chạy từ nơi này sang nơi khác giúp mọi người như thế.

Julia cười và vỗ vai Madeline khi họ ngồi cạnh nhau trên hàng ghế đầu khán đài.

- Maddy có sức lực của mười người cơ mà.

Madeline đỏ bừng mặt ngượng chín người không biết đáp lại thế nào .

- Cho tôi xin lỗi _ Giọng Logan đột ngột cắt ngang qua sân khấu _ Nhưng tôi nghĩ chúng ta đang tập kịch cơ mà.

Anh ngồi trên chiếc ghế bành phía trước phông màn, xoay xoay chai whiskey trong bàn tay to lớn của mình _ Chúng ta sẽ tiếp tục đi nào! _ anh chua chát nói.

- Để tôi lục trong đầu lời thoại của mình ở đâu đã chứ _ Arlyss ngọt ngào nói.

Logan gầm lên với Madeline:

- Nhắc cái lời thoại chết tiệt ấy cho cô ta đi, cô Ridley.

Bầu không khí ác cảm bao trùm sân khấu không lọt khỏi mắt Logan. Một cách mỉa mai, anh nhận ra mọi người cùng bảo vệ cho cô gái đó và xem anh như một tay đấu bò thích hiếp đáp người khác. Quỉ tha ma bắt bọn họ đi. Anh đã xây dựng nên nơi này và anh sẽ đối xử với nhân viên của mình theo cái cách anh muốn. Gườm gườm anh giải quyết lẹ xong công việc buổi chiều, kết thúc buổi tập sớm hơn gần cả tiếng so với thường lệ.

Julia gặp anh ở văn phòng sau đó, lông mày chị nhăn lại bất mãn.

- Tôi đã nghe về chuyện xảy ra giữa anh và Maddy sáng nay _ chị nhắc _ Anh có nghĩ mình có hơi khắt khe với cô ấy quá không?

- Chị nói đúng _ Anh chua chát nói _ Lần tới nếu cô ta tự nguyện đút đầu vào nguy hiểm, tôi sẽ không can thiệp nữa.

- Không phải như vậy _ Julia nói _ Lạy Chúa phù hộ, Logan à, tôi biết anh muốn bảo đảm an toàn cho nhân viên ra sao. Tôi hiểu vì sao anh lại ngăn cản cô ta sáng nay. Cái tôi không hiểu được là thái độ độc đoán của anh với cô ấy. Cô ta luôn luôn bên cạnh anh – thực chất cô ấy làm trợ lý cho anh đúng hơn là cho tôi. Capital hoạt động trơn tru hơn nhờ cô ấy. Anh nên vui mừng vì có Madeline, nhưng anh lại xử sự như một đứa bé gắt gỏng bất cứ lúc nào có cô ấy ở bên.

Logan trừng mắt nhìn chị, điên tiết:

- Đủ rồi đó, Julia!

- Tôi xin lỗi _ Chị nói, nhẹ giọng tức thì _ Chỉ là anh không giống anh lâu nay, nên tôi thấy lo lắng thôi.

- Sẽ không cần lo lắng gì hết nếu lúc đầu chị không thuê cô gái đó.

Julia nhìn anh như vỡ lẽ ra mọi sự:

- Này, tôi bắt đầu nghĩ không phải là anh không thích cô ta. Tôi tự hỏi có chăng vấn đề có thể ngược lại. Hầu hết đàn ông trong Capital đều yêu quí cô ta. Có phải anh đang sợ bản thân mình cũng thế không?

Logan giấu sự giận dữ của mình bằng cái liếc khinh nhờn:

- Về cái ý tưởng vớ vẩn nào đó mà chị đang –

- Tôi đoán đúng rồi _ Julia nói như reo lên, nhìn anh chằm chằm vui thích _ Anh đang cố chống lại sức hấp dẫn của cô ta. Vì sao không dám thừa nhận nó chứ?

- Tôi không có thời giờ bàn cãi với chị về những giả thuyết viển vông đó nữa _ Logan lầm bầm _ Nếu chị không phiền, tôi có việc phải làm …

Julia vẫn không nhúc nhích:

- Tôi luôn nghi ngờ về niềm tin của anh có thể điều khiển cảm xúc bản thân giống bật và tắt chiếc bật lửa lúc nào tùy ý ấy. Anh luôn là bậc thầy của cảm xúc và chưa bao giờ dao động. Nhưng tình cảm là thứ rắc rối khủng khiếp Logan à … chúng không phải lúc nào cũng như những gì mình muốn cả đâu.

- Đi chết đi! _ Logan hét lên và sải chân bước khỏi văn phòng.

***

Sau khi buổi tập kết thúc và mọi người rời khỏi sân khấu, Madeline quét thật mạnh sàn nhà, làm bụi tung mù mịt lên quanh gối của cô.

- Cái đồ kiêu căng ... ngạo mạn ... vô lối … _ Cô lầm bầm, trút cơn tức giận của vào từng nhát chổi. Khi cô quét đến cánh gà phải, cô dừng lại gần cái sọt đựng dụng cụ tập trong ngày.

Cúi người xuống, Madeline chạm vào một thanh gươm và cầm lấy cán. Nó nhẹ và khá vững, vụt lên tiếng gió khi cô xoay trong không khí. Vui thích, cô thử bắt chước những động tác các diễn viên tập sáng nay, xoay xoay và đâm ...

- Thế này, rồi … này ... _ cô nói, dồn sức đâm thẳng vào hình ảnh Scott tưởng tượng đứng trước mặt mình.

- Cô quơ như đang đuổi ruồi vậy đó _ Một giọng nói mỉa mai vang lên từ sau lưng cô.

Giật bắn mình, Madeline thấy Scott bước ra từ hậu đài, và cô muốn chui ngay xuống sàn nhà. Vì sao anh lại là người chứng kiến cảnh cô đang một mình múa may như con ngốc thế cơ chứ? Cô đinh ninh anh sắp buông vài lời giễu cợt và rồi cô sẽ rơi xuống đáy sâu nhục nhã … nhưng đôi mắt xanh ấy chỉ sáng lên niềm thích thú mà thôi:

- Ai là kẻ cô đang muốn xiên qua nướng chảo vậy nhỉ?

Anh hỏi, bật cười và cô hiểu anh đã đoán biết người đối thủ vô hình nãy giờ của cô là ai rồi. Khi thấy cô không đáp, anh bất thần nắm nhẹ lấy cổ tay cô. Tay anh rất ấm.

- Nè, giữ kiếm vầy mới đúng, thả lỏng tay ra nào _ Anh sửa thế cho cô, những ngón tay anh áp vào tay cô. Madeline cố gắng thư giãn nhưng thật không dễ chút nào. Anh đang đứng quá gần, và nhịp tim cô thì đập nhanh như trống trận.

- Bắt chước theo cách tôi đứng đây _ Anh tiếp tục nói _ và giữ cho đầu gối áp nhẹ vào nhau đi nào.

Madeline đánh liều liếc anh một cái. Mái tóc anh rối bời, như thể anh vừa lấy tay vò nó, và cô muốn chải suông lại những lọn tóc ấy biết mấy.

- Anh luôn luôn độc đoán như vậy sao?

- Cô không phải người phụ nữ đầu tiên trách tôi về điều đó đâu _anh bình thản nói, rồi sửa cây kiếm chênh góc chính xác _ Giờ thì nhón người tới trước bằng bàn chân phải, khuỵu gối xuống và đâm kiếm tới … ờ, đúng rồi đó. Một trong những động tác đắt giá tôi được xem đây.

Anh đang đứng gần đến nỗi cô có thể thấy rõ ràng bề mặt da anh, hàng râu mờ mờ khiến cằm anh rắn lại, ánh màu đỏ sẫm của hàng mi dài sọc. Gương mặt thư giãn và đôi môi cong cong mỉm cười, anh dường như trẻ hơn bình thường, và dễ gần hơn một chút.

- Em hiểu vì sao anh lại nghiêm khắc với em trước đây rồi, anh Scott _ cô nói.

- Sao cơ? _ Chân mày anh nhướng lên ngạo thị

- Anh lo lắng cho sự an toàn của em. Vì vậy anh mới nổi giận như thế. Em sẽ bỏ qua cho anh.

Trước khi anh kịp phản ứng, cô áp môi lên má anh, môi cô tê ran vì chà xát với hàm râu lún phún ấy.

Toàn thân anh như bị đông đặc lại. Lùi ra xa, Madeline chờ đợi phản ứng của anh. Nhưng gương mặt anh như đắp chiếc mặt nạ trống rỗng.

Cảm thấy kì lạ, Madeline đặt cây kiếm xuống sàn và đứng thẳng lên nhìn anh:

- Đấy là một cảnh hôn đắt giá trên sân khấu phải không?

Scott khoác một vẻ mặt lạ lùng. Im lặng rất rất lâu trước khi anh đáp:

- Chưa hẳn thế.

- Chưa phải sao?

- Vì lưng em đang quay lại khán đài. Nếu chúng ta đang trong một vở kịch … em phải quay về hướng này …

Anh với tay định chạm vào cô, nhưng khựng lại, rồi lại giơ tay giữ vai cô trong tay anh. Nhè nhẹ những ngón tay anh lướt lên vai và trượt lên cổ rồi cằm cô:

- Em cần bộc lộ cảm xúc qua cử chỉ và góc quay của mặt mình –

Một cách cẩn trọng anh nâng cằm cô lên. Giọng anh trở nên khàn khàn _ Nếu em không chắc mình có muốn một nụ hôn không, em nên giữ đầu mình thế này. Em có thể đặt tay mình lên vai tôi như thể em đang nghĩ sẽ đẩy tôi ra.

Madeline làm theo, cô run run khi áp lòng bàn tay vào bề mặt cứng cáp của cơ thể anh. Anh cao hơn cô nhiều quá, vai anh như phủ trùm lên cô, và đỉnh đầu cô mới chạm đến cằm anh thôi.

- Nếu em muốn nụ hôn đó _ Anh tiếp tục _ Em phải nâng cằm cao hơn … đứng gần hơn nữa.

Anh lặng người khi cánh tay cô choàng qua cổ anh, bàn tay bé nhỏ chạm vào gáy anh.

Anh có mùi của vải len và mồ hôi và xà phòng. Madeline chưa bao giờ biết đến mùi hương nào hấp dẫn đến thế - người cô căng tràn ham muốn vùi mặt vào cổ anh, và hít vào hơi thở thật sâu.

Mồ hôi đọng lấm tấm trên vầng trán anh:

- Maddy này ... _ anh khó nhọc nói _ em không hiểu mình đang đòi hỏi điều gì đâu.

Madeline cuộn tay lại trên ngực anh, nắm lấy vạt áo sơmi của anh

- Em biết chứ …

Nuốt mạnh nước bọt, cô nhón chân lên, cố với tới anh. Sự kiềm chế của anh dường như bị òa vỡ, và nhanh chóng đầu anh cúi xuống, môi anh áp vào môi cô.

Miệng anh mạnh mẽ và ấm áp, đòi hỏi điều gì đó mà cô không biết làm sao để cho. Cánh tay anh choàng quanh cô, vòng cơ thép như muốn nghiền nát cơ thể cô vào với anh. Từ từ miệng anh dịu dần, và anh xát môi mình trên cô bảo nó hé ra. Bàn tay to lớn áp sau đầu cô, giữ chặt cô cho anh thành thạo khám phá. Không có gì trong quãng đời đã qua của cô chuẩn bị cho điều này. Tất cả mọi ý nghĩ về văn học hay lãng mạn đều bị thiêu cháy thành tàn tro, nhường chỗ cho hiện thực nguyên sơ của cơ thể cứng rắn anh đang áp sát vào cô.

Cô chôn tay mình vào tóc anh, những lọn tóc dày như lụa bên dưới ngón tay cô, cổ anh cứng như gỗ phiến khi cô xát lòng bàn tay mình lên đó. Cô bị bắt kịp quá nhanh trong vòng tay anh, môi đáp trả môi, trái tim cô đập nhanh đến nỗi cô nghĩ mình sẽ ngất mất. Miệng anh rời khỏi cô, và cô cảm thấy đôi môi ấy trượt xuống nhanh cổ cô, đói khát khám phá làn da mỏng manh nhạy cảm. Chân cô run rẩy bên dưới, và cô phải dựa vào anh để đứng vững.

Anh chạm tới đường cong căng tròn của đôi gò ngực, vuốt ve nó đến khi đỉnh hồng săn lại thành điểm bên dưới làn vải áo.

- Ôi …

Cô thở hổn hển và giằng người ra, áp tay mình lên đôi ngực đau thốn đó. Mắt mở to và mặt cô bừng đỏ, phổi cô đói khát rút lấy không khí.

Logan quẹt tay áo mình lên vầng trán lấm tấm mồ hôi. Cơ thể căng cứng vì thèm khát, đau đớn vì ham muốn có cô. Anh muốn ôm lấy cô lần nữa, lột trần cô ra, đè cô xuống và chiếm đoạt cô ngay tại sân khấu này đây. Thật điên rồ, anh không thể khao khát cô gái ngây thơ này như thế khi anh đã từng được hưởng thụ đam mê trong vòng tay những người phụ nữ được xem là quyến rũ nhất Châu u.

- Cái trò ngớ ngẩn này đến đây là đủ rồi đấy _ Anh lầm bầm nói.

- Cái trò ngớ ngẩn ư? _ Cô lặp lại pha lẫn bối rối và đau đớn.

Anh xoay người lại tránh mặt cô:

- Tôi đã ba mươi tuổi rồi, Maddy. Tôi chưa bao giờ thấy hứng thú với những cô gái ở tuổi như em, ngay cả khi tôi ở độ tuổi đó.

- Anh … không thấy em hấp dẫn sao?

- Mẹ kiếp.

Đủ để thấy sự non nớt của cô trong câu hỏi như thế khi nút quần tây anh rõ ràng đang căng phồng vì sự thèm khát của chính mình. Logan khựng lại và buộc mình nhìn thẳng vào mắt cô:

- Tôi biết em rất hấp dẫn _ Anh gầm gừ.

- Quỉ thật, tôi muốn em đến nỗi mà _ Anh ngưng lại và cào tay lên mái tóc _ Đó là một ý tưởng tồi tệ, Maddy à. Em không thể chơi trò này như tôi muốn là chơi đâu. Tôi sẽ biến đổi em, sẽ hủy hoại em mất.

- Em hiểu mà.

- Không, em không hiểu gì cả. Đó là nguyên nhân vì sao tôi sẽ cố gắng để tránh em. Lương tâm mình tôi không thể chấp nhận chuyện này.

- Em không màng gì đến lương tâm của anh cả. Tất cả những gì em muốn là anh hãy hôn em nữa đi.

Lời tuyên bố sỗ sàng ấy lơ lửng trong không khí giữa hai người. Madeline sững sờ không ngờ bản thân đã thốt ra những lời như thế. Scott nhìn chằm chằm cô như không thể tin được, và rồi anh quay người lại với tiếng cười như rên rỉ:

- Nó sẽ không xảy ra nữa đâu. Cầu hồn cho em.

- Anh Scott ...

_ Tôi sẽ không nhờ em giúp việc trong văn phòng của tôi nữa , và tôi yêu cầu em tránh xa những buổi tập kịch ra , dù cho các bạn diễn khác phản đối cũng vậy .

Anh thêm vào cộc lốc :

_ Em chỉ cần tránh khỏi tầm mắt của tôi thôi .

Madeline ngỡ ngàng trước sự lạnh lùng của anh . Ngọn lửa đam mê nhanh chóng lụi tàn trong cô , chỉ còn sự lạnh lẽo và trống rỗng . Làm sao mọi thứ lại trở nên tệ hại nhanh chóng như thế chứ ? Trí óc cô như bơi trong màn sương mù hoang mang . Anh đã chối bỏ cô..anh đã nói là anh muốn cô , nhưng …anh lại bảo cô tránh xa anh ra .

_ Anh Scott …

- Ra ngoài đi _ Anh nói, ra dấu cô rời khỏi đây _ Tôi đến đây vì muốn xem xét mấy phông màn vừa dựng. Tôi không cần em ở đây nữa.

***

Nếu không có bà Florence, có lẽ Madeline đã chìm sâu vào buồn bã. Thay vì thế, cô lại ngỡ ngàng bởi sự phân tích của bà về chuyện đó:

- Tôi cho đó là sự tiến triển _Bà Florence tuyên bố sau khi nghe kể hết về câu chuyện của cô _ Cháu suýt nữa đã đưa anh ta vào tròng rồi, cưng à. Chẳng còn bao lâu nữa cháu sẽ đánh gục anh ấy thôi.

- Có lẽ cháu vẫn chưa hiểu rõ _ Madeline nói, nhìn bà nghi hoặc _Không chỉ là anh Scott không rơi vào bẫy, anh ấy gần như ở thái cực hoàn toàn khác. Anh ta không muốn cháu.

- Cháu không nghe lời anh ta nói sao hả Maddy? Anh ta nói rằng cháu hãy tránh xa anh ta ra, bởi vì anh ta không còn chịu đựng nổi sự hiện diện của cháu nữa đó. Đúng là một câu khuyến khích tuyệt vời nhất mà ta từng được nghe.

- Cháu mong là như vậy _ Madeline thì thầm _ Chỉ là anh ta dường như rất …

- Không còn thời gian chần chờ nữa đâu _ Bà Florence trấn an cô _ Anh ta đang yếu đi rồi đấy _ Bà cầm một cuốn sách lên và lấy ra một tờ giấy kẹp giữa các trang _ Đây là cho cháu, Maddy. Nếu có thể, hãy nghỉ một buổi ở nhà hát và đến địa chỉ này nhé.

- Bà Bernard _ Madeline đọc to cái tên ấy lên và nhìn bà Florence dò hỏi.

- Một trong những người bạn thân của tôi, chủ nhân một cửa hiệu trên đường Regent. Bà Benard không phải là nhà thiết kế nổi tiếng nhất Luân Đôn, nhưng bà ta cũng không phải tồi đâu. Ta đã kể cho bà ta về cháu, và bà bảo đảm với ta là bà ta có rất nhiều vải thử, chưa kể là vài bộ áo mẫu, có thể sửa lại thành vài bộ đầm đẹp cho cháu. Bà sẽ không lấy một đồng nào đâu, âu cũng là dịp để cô thợ của bà ta nâng cao tay nghề đó mà.

- Ôi, bà Florence. Bà thật tử tế với cháu. Cháu ước sao cháu tìm được lời thể hiện hết lòng cám ơn với bà ...

- Lời cám ơn tốt nhất cháu cho ta là lập kế hoạch tiếp theo đi _ Người đàn bà tuyên bố _ Lâu nay chả có việc gì cho ta hào hứng cả. Giúp cháu hoàn thành mục tiêu này quả là rất thú vị. Chỉ là ta có chút khó nghĩ về _ bà ngưng lại và nhìn Madeline thăm dò _ Cưng à … cháu đã suy nghĩ đến chuyện sau này chưa?

- Sau này à?

- Sau khi cháu quyến rũ Scott thành công đó. Ta nghĩ cháu sẽ có một khoảng thời gian hạnh phúc với anh ta đấy ... nhưng cháu phải chuẩn bị cho giây phút anh muốn kết thúc mối quan hệ …

Madeline gật nhẹ đầu:

- Gia đình cháu sẽ đến đón cháu về _ Cô đáp _ Họ sẽ không thích những gì cháu làm đâu ... nhưng cháu đã chuẩn bị tinh thần rồi bà ạ.

- Vậy nó có đáng để quyến rũ Scott như vậy không?

- À, xứng đáng chứ bà _Madeline khó nhọc trả lời. Cô ngưng lại một lúc lâu _ Cháu là một người đã được sắp đặt sẽ có cuộc sống bình thường. Cháu không có tài năng gì xuất chúng, không có vẻ bề ngoài thật đặc biệt, không điều gì để phân biệt cháu với hàng trăm ngàn cô gái khác. Nhưng cháu không thể chấp nhận sống suốt quãng đời còn lại mà không được trải qua ít nhất một đêm huyền diệu.

- Đừng hy vọng đến sự “huyền diệu”, Maddy à _ Bà Florence khuyên nhủ, gương mặt đầy nếp nhăn tỏ nét quan tâm _ Đó là một yêu cầu khó khăn cho bất kì người đàn ông nào có thể hoàn thành, ngay cả người đàn ông như Scott đi chăng nữa. Nghĩ kĩ thì, hai cơ thể ở cùng trên một chiếc giường có thể là một trải nghiệm đẹp, nhưng sự “huyền diệu” có thể chỉ xảy ra một lần duy nhất trong cuộc đời thôi, nếu điều đó thật sự hiện hữu trên đời.

***

Madeline bước vào phòng thay áo của Scott, mang theo chồng khăn sạch và trang phục được chuyển đến từ phòng giặt. Buổi sáng phòng thử thường trống, nhưng cô ngạc nhiên nghe có tiếng người thì thầm bên trong.Cánh cửa phòng he hé, chỉ cần một cái thúc tay là bật mở. Cô ngỡ ngàng nhận ra Scott đang nửa ngồi, nửa đứng dựa vào bàn hóa trang, chăm chú trò chuyện với một vị khách nữ. Cô ta mảnh mai và trang nhã, với mái tóc bạch kim và dáng người hấp dẫn. Cô ta mặc bộ trang phục đi bộ nhung xanh đậm với váy xòe ra. Đây rõ ràng là một phụ nữ từng trải, xinh đẹp, tự tin với vị trí của mình trong xã hội, tất cả những điều mà Madeline không có.

Mặc dù rất khó che giấu sự ngỡ ngàng và ghen tỵ của mình, Madeline cố giữ vẻ mặt mình kín bưng khi cả hai liếc nhìn cô:

- Anh Scott _ Cô thì thầm _ Em không ngờ là anh có ở đây vào lúc này.

- Tôi đến đây vì muốn sự riêng tư _ Anh nói thản nhiên và vô cảm.

- Vâng ạ.

Đỏ bừng mặt, Madline đặt chồng quần áo lên chiếc ghế trong góc.

- Em sẽ quay lại dọn dẹp sau nhé.

- Cứ để cô ấy làm đi _Người phụ nữ tóc bạch kim nói nhẹ nhàng, gần như chẳng để ý gì đến cô hơn một nàng hầu _ Em có việc phải đi rồi, và em cũng không muốn cắt ngang công việc điều hành nhà hát của anh đâu.

Logan cười, đẩy người khỏi bàn và chạm nhẹ vào cánh tay cô ta. Cử chỉ ấy rất nhỏ, nhưng đủ làm Madeline thấy khó chịu, dường như nó chứa đựng một mối quan hệ nào đó khá gần gũi và thân mật giữa hai người.

- Bất kì sự ghé thăm nào của em cũng đều được chào đón cả, thưa quí bà.

Bàn tay không mang găng của người phụ nữ ấy trượt nhẹ lên làn vải áo trên cánh tay anh.

- Vậy thì anh sẽ bị vài lần cắt ngang công việc nữa đấy.

- Anh đang mong như thế mà.

Mắt họ giao nhau trong vài giây. Madeline bận bịu với mớ quần áo, cất nó vào tủ và treo nó lên dây máy móc. Cô cảm thấy như mình bị phản bội, mặc dù cô không có quyền như thế. Sau hết, Scott có quyền tự do bám theo bất cứ người nào anh ấy muốn ... Nhưng vì sao lại không phải là mình? Cô nghĩ thầm, nín lặng trong lòng.

Scott thì thầm câu nào đó nho nhỏ, và người phụ nữ mỉm cười và lắc đầu đáp lại:

- Để tránh dòm ngó, em phải về thôi.

Vẫn nhìn đăm đắm vào mắt anh, cô ta cầm lấy đôi găng và khéo léo mang vào. Scott choàng chiếc áo chòang lông thú quanh vai người thiếu phụ, cẩn thận buộc lại dây trên cổ để tránh gió lùa. Người phụ nữ lướt ra khỏi cửa, để lại một mùi hương thanh nhã thoảng trong không khí.

Phòng thay áo trở nên im lặng. Scott vẫn nhìn chăm chăm vào cánh cửa trong khi Madeline treo xong quần áo vào tủ. Cô đóng tủ lại hơi mạnh quá mức bình thường, làm Scott xoay người lại nhìn cô, đôi mày đen nhướng lên dò hỏi:

- Mùi nước hoa cô ta xức nặng quá _ Madeline nhận xét, quơ tay như thể muốn xua đi một mùi hôi thối nào vậy.

- Tôi thấy nó dễ chịu đấy chứ _ Scott đáp, mắt anh tiếp tục dõi theo cô trong khi cô di chuyển khắp phòng, sắp xếp các vật dụng trên bàn hóa trang, chỉnh lại ghế bên cạnh tường, lượm lặt các vật nhỏ trên sàn.

Mặc dù Madeline cố gắng im lặng, cô không thể kìm được bản thân bật ra câu hỏi đã chực chờ trên môi

- Cô ta là tình nhân của anh à?

Scott thản nhiên:

- Cuộc sống riêng tư của tôi không phải đề tài mở để thảo luận đâu nhé.

- Cô ta có đeo nhẫn cưới mà.

Vì lý do gì đó, vẻ mặt bất bình của cô dường như lại làm anh vui thích:

- Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả _ Anh điềm nhiên _ Cô ta và chồng đã có một thỏa thuận ngầm rồi.

Madeline ngơ ngác không hiểu ám chỉ của anh:

- Anh đang nói là chồng cô ta sẽ không phiền nếu vợ mình ... và anh … ông ấy không phản đối?

- Không, chỉ cần cô ta kín đáo thôi.

- Thật là lạ lùng.

- Bình thường thôi. Nhiều phụ nữ ở tầng lớp thượng lưu có những mối quan hệ bên ngoài. Nó giữ cho họ không lên tiếng phiền hà những chuyện ngoại tình của chồng mình.

- Và nó không khiến anh khó chịu sao, với ý nghĩ làm tình với vợ người đàn ông khác? _ Madeline thẳng thắn hỏi.

- Tôi thích những phụ nữ đã có gia đình là đằng khác đấy _ Anh đáp _ Họ hiếm khi đòi hỏi hay ràng buộc điều gì.

- Nếu người phụ nữ đó chưa có gia đình, anh vẫn còn muốn tư tình với cô ta không?

- Đó không phải việc của cô, cô Ridley.

Đối diện với thái độ khó chịu của anh, Madeline đi ra khỏi phòng thay.

- Đúng vậy, đó là việc của tôi đấy _ Cô nói quá nhỏ để anh có thể nghe được. Sự quyết tâm muốn sở hữu anh của cô trở nên mạnh hơn bao giờ hết. Nếu có một quyền năng nào có thể lôi kéo sự chú ý của anh với người phụ nữ ấy hướng vào cô, cô đều dám làm.

***

Những ngày tiếp theo, bốn nhân viên của Capital mắc bệnh, hai là diễn viên và hai là thợ trong xưởng mộc. Triệu chứng họ sốt sao, ho và rối loạn tiêu hóa, một bệnh nhân còn có cơn sốt cao mê sảng kéo dài trong hai ngày liền. Nữ Công tước đã gửi người tới giúp chăm sóc nhân viên ấy.

- Dịch bệnh có thể sẽ lây lan ra cả đoàn trước khi nó chịu chấm dứt _ Julia nói làm Madeline giật mình _ Chúng ta không thể kì vọng là không ai nữa bị bệnh được.

- Thưa Nữ Công tước _ Madeline nói, mắt cô rơi xuống cái bụng lùm lùm của chị

_ Trong tình trạng của này, chị nên phải cẩn thận.

- À, tất nhiên rồi _Julia thở dài _ Nhưng chị không thể ngồi nhà khi ở đây có quá nhiều việc phải làm.

- Sức khỏe chị quan trọng hơn bất kỳ vở kịch nào, thưa Nữ Công tước.

Julia nhăn mặt nói:

- Đừng nói thế trước mặt Scott nhé. Anh ta không tin vào bệnh tật đâu. Theo thời gian chị biết, anh ta nghĩ rằng không có gì, kề cả dịch sốt phát ban, có thể can thiệp vào lịch làm việc của Nhà hát.

- Nhưng con người không thể nói không muốn bệnh là không bệnh được đâu.

Madleine phản đối, tự hỏi Scott có thấy mình vô lý quá không.

Julia đảo tròng mắt ngao ngán:

- Logan dường như không mắc phải những đau yếu bình thường của con người. Làm sao anh ta hiểu được sự đau khổ của bệnh tật khi chưa bao giờ bệnh đây?

Chống hai tay xuống bàn, chị đứng lên và cong môi nói:

- Chị phải nói cho anh ấy biết về tình trạng này mới được. E là anh ta sẽ gầm lên như gấu cho xem.

Ngược lại với dự đoán của Nữ Công tước, không có tiếng gầm gào nào trong phòng Scott cả ... nhưng không khí êm thấm không tự nhiên phủ trùm Nhà hát suốt cả ngày hôm đó, và các thành viên trong đoàn dường như cũng thâm trầm hơn. Madeline xin phép Nữ Công tước được về sớm, và được chấp nhận không chút khó khăn.

***

Nắm chặt tờ giấy trong tay, Madeline thả bộ dọc theo đường Regent. Cô cố tỏ ra bình thản giữa dòng người đông đúc lẫn xe cộ và súc vật bao quanh. Có những nhóm cửa hàng bán đồ gỗ, gốm, thức ăn, và cả cửa hàng vải. Và Madeline tìm thấy cửa hiệu bà Bernard, một cửa hiệu nhỏ với bảng hiệu màu xanh và treo cuộn vải ngoài cửa sổ.

Nhẹ nhàng cô bước vào, tạo nên tiếng chuông ngân. Một cô thợ may trông không lớn hơn cô bao nhiêu tuổi bước ra tức thì:

- Tôi có thể giúp gì không, thưa cô?

- Tôi đến đây để gặp bà Bernard ... tên tôi là Madeline Ridley.

Nghe thấy tiếng trao đổi ở góc cửa hàng, một người phụ nữ cao lớn đứng dậy từ chiếc bàn chất đầy kim chỉ và vải vóc. Bà ta có lẽ tầm trên bốn mươi và mặc chiếc áo đầm xanh trang nhã, mái tóc xám bạc buộc chặt thành búi.

- Thưa bà Bernard? _ Madeline thì thầm khi cô bán hàng đón lấy găng và áo choàng của cô.

- Vậy cháu là phụ tá của Nell Florence _ Bà Bernard quan sát cô đánh giá _ Nell gửi cho tôi lá thư kể về cháu, nói rằng cháu muốn thu hút sự chú ý của một quí ông nhưng không có phục sức bắt mắt …

Bà liếc nhìn chiếc đầm giản dị của cô.

- Đúng là cháu sẽ khó kiếm được bất kì người bảo trợ kha khá nào với những bộ váy áo này đâu, chắc là vậy rồi _ Khoát tay cho cô bán hàng, bà chỉ Madeline đi thẳng vào trong _ Ruth sẽ giúp cháu thử một vài thứ. Ta sẽ vào sau.

Madeline ngoảnh nhìn qua vai khi Ruth đẩy cô vào bên trong:

- Bà Bernard, cháu phải nói cháu biết ơn bà biết …

- Rồi, rồi mà. Ta sẽ để Ruth sửa lại những bộ trang phục ấy, nó cũng cần thực tập. Cháu ắt phải rất xứng đáng nên Nell mới kì vọng như thế. Ta có mang nợ bà ta vài ân tình, bà ấy đã giới thiệu vài vị khách đến cho cửa hiệu _Bà dừng lại và gọi cô bé thử việc _ Ruth, mang chiếc áo nhung nâu và bộ lụa Ý màu vàng. Ta nghĩ là chúng hợp với cô Ridley đấy.

Madeline chưa bao giờ đến một hiệu may nào trước đây. Mẹ cô luôn mời một nhà may trong vùng đến dinh thự của họ, và chị em cô được chuẩn bị và thiết kế chừng năm hay sáu bộ đầm mới khi chuyển giao mùa mới đến. Thường thì họ sẽ trình bày một số kiểu mẫu chuẩn mực nhất dành cho thiếu nữ ... nhưng với Madeline, dường như chẳng có gì khác cả. Cô rất thích những bộ áo thời trang, nhưng mẹ cô luôn cho là chúng không đứng đắn.

- Sau khi kết hôn với Ngài Clifton, con có thể tự chọn lựa trang phục nào mình muốn _ Bà nói _ mặc dù ông ấy cũng khá bảo thủ. Và mẹ chắc rằng ông ta cũng không muốn vợ mình diện quá đâu.

- Con không phải là muốn diện, mẹ à _ Madeline bực tức đáp _ Con chỉ là muốn có những loại quần áo như bạn con thôi, những bộ đầm với màu sắc tươi tắn và có lẽ viền một ít ren ...

- Con không cần những bộ quần áo như thế _ Mẹ cô bình thản trả lời _ Những kiểu đó chỉ để quyến rũ đàn ông … và con thì đã hứa hôn với Ngài Clifton rồi mà.

Khi nhớ lại ý định sắt đá của mẹ mình và sự bất lực của bản thân vì lão già đó, quyết tâm của Madeline như rắn lại. Cô sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để làm anh Scott nhìn thấy con người mới trong cô.

Ở phòng thay đồ, Madeline cởi áo ra và đứng trước gương trong chiếc áo sơmi lót nhăn nhúm và chiếc quần lót dài. Ruth buông cái nhìn như không thể tin được vào bộ trang phục lót và thì thầm điều gì ấy cô không nghe trước khi biến mất ra ngoài. Khi cô quay trở lại một phút sau đó, bà Bernard đi vào với cô ta. Người thiết kế nhăn mặt trước chiếc áo lót trong dài phủ gối của Madeline:

- Thật là quê mùa hết chỗ nói _Bà Bernard thốt lên, khoanh tay lắc đầu _ Cháu không thể mặc những thứ này bên dưới áo của ta được, cô Ridley ạ _ Bộ áo sẽ bị hư mất.

Madeline nhìn bà bằng ánh mắt hòa lẫn bất ngờ và hối tiếc:

- Lâu nay những gì cháu mặc là đều thế này cả, thưa bà.

- Áo nâng ngực của cháu đâu? _ Nhà thiết kế tiếp tục. Trước cái nhìn trống rỗng của Madeline, bà bắt đầu hết kiên nhẫn _ Corset của cháu ấy, cưng à. Cháu không mặc nó sao? Lạy chúa, cháu bao nhiêu tuổi rồi vậy?

- Mười tám, nhưng cháu chưa bao giờ -

- Mọi cô gái ở tuổi cháu đều cần mặc áo nâng ngực. Không chỉ là kín đáo, còn vì thể chất nữa. Ta ngạc nhiên là cháu chưa có cái lưng cong vòng đấy.

Hết hồn Madeline thẳng người và nhìn phần sau của mình trong gương, lo lắng sợ thấy một cái lưng gù thật.

Bà Bernard thở dài và nói với cô bé kia:

- Ruth à, mang cho ta ba bộ áo lót mà Quí Bà Barkham đã đặt may. Chúng ta sẽ làm bộ khác vào cuối tuần này. Và lấy bộ áo nâng ngực trong cái hộp ngăn thứ hai.

- Thưa bà _ Madeline hối tiếc nói _ Cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể chi trả …

- Được rồi mà _ bà Bernard bảo _ Nell nói là nếu có khoản nào phát sinh thêm, cháu và bà ta có thể thương lượng với nhau sau. Cháu có thể sẽ phải làm việc gì đó để trả lại cho bà ta sau. Đồng ý chứ?

- Vâng, cháu nghĩ là –

- Vậy thì ta bắt đầu đi thôi.

Với sự cứng rắn của nhà thiết kế cùng sự thúc ép dịu dàng của Ruth, Madeline chịu cởi bỏ bộ đồ lót bằng cotton của mình và mặc vào một bộ áo quần lót thậm chí chưa chạm đến đầu gối.

Chúng được làm bằng vải xiu mỏng, quá nhẹ đến nỗi cô cảm thấy như mình không hề mặc gì. Và nó còn trong suốt nữa khiến Madeline đỏ bừng mặt khi đứng ngắm mình trước gương. Nếu mẹ cô biết cô mặc cái này, bà chắc sẽ xỉu mất.

Tiếp theo là bộ áo nâng ngực (corset), nó nâng bầu nhũ hoa lên ở đằng trước và buộc chặt đàng sau, ép vòng eo cô nhỏ lại ít nhất năm centimet. Madeline nhìn chằm chằm vào hình bóng mình trong gương. Đàn ông thích như thế này sao, và nó có gây được ấn tượng với anh Scott không? Cô hầu như không thể đợi nỗi giây phút ấy.

Chiếc đầm đầu tiên Madeline thử là một bộ màu lụa vàng với viền ren đàng trước. Mặc dù chiếc áo được thiết kế cho một người phụ nữ cao hơn cô nhiều, kiểu dáng đơn giản ấy lại rất hợp với cô. Madeline thích thú chờ đợi khi Ruth gài hết những hạt nút đằng sau.

- Tuyệt vời _ Bà Bernard nói _ Hầu hết phụ nữ rất khó hợp với màu ánh vàng, nhưng nó lại tôn lên màu tóc cháu.

Cổ áo quá thấp và phồng, để hở phần cổ và vai và một phần cánh tay. Chiếc đầm nhấn vào eo, làm vòng eo của cô dường như trở nên nhỏ đến không thể tin nổi. Chiếc áo phùng ra bao quanh hông và chân, chấm đất với gấu váy kết hạt và may viền đơn giản.

- Cháu trông … khác quá _ Madseline nói như nghẹn lại.

- Chắc chắn rồi _ Bà Bernard nói _ Thật tiếc là cháu không thể trả thêm cho vài phụ kiện cho chiếc áo, nhưng có lẽ vậy là đẹp nhất. Một kiểu dáng đơn giản sẽ tạo cảm giác bí ẩn.

Cô thử thêm ba bộ áo nữa _ Cái màu nhung nâu với tay dài viền quanh nhung và xa tanh, một cái màu xanh ngoc, và một chiếc màu ngà cắt cổ sâu đến nỗi Madeline ngờ rằng cô có dám mặc ra nơi công cộng không nữa. Và được phụ thêm một chiếc khăn ren màu ngà thêu chỉ xanh, bao quanh đến khủy tay cô ...

Nhận ra Madeline không có giày thích hợp, bà Bernard đem đến một đôi xanh đan nhung với ruy băng nhỏ nơi mắt cá.

- Chúng quá bé cho người khách hàng đã đặt chúng _ Bà nói, từ chối ngay đề nghị trả tiền của cô.

Tuyên bố rằng chiều nay là một thành công, bà Bernard hứa với Madeline là các bộ áo sẽ có trong vài ngày tới, ngay khi Ruth có thời gian để sửa chúng. Madeline xúc động cám ơn hai người phụ nữ, không tin được là cô đã may mắn đến thế.

- Cháu phải cám ơn bà Florence đây _ Bà Bernard nói _Bà ta là một người phụ nữ rất tuyệt vời. Cháu cũng là cô gái thông minh khi chọn bà ta làm người đỡ đầu đấy.

- Chẳng phải thông minh gì đâu bà à _ Madeline đáp _ Chỉ là chút may mắn thôi. Nếu cháu có thể có thêm dù chỉ là một ít –

- Nếu cháu muốn nói đến người đàn ông cháu muốn quyến rũ thì, chẳng cần may mắn gì đâu. Một khi anh ta nhìn thấy cháu trong những bộ đầm mới này, anh ta sẽ nhảy ngay vào cháu đó chứ.

- Cháu chưa thể hình dung ra cảnh đó _ Madeline bật cười, nghĩ đến gương mặt cứng rắn quyền hành của Logan Scott, và cô chào tạm biệt nhà thiết kế thời trang tốt bụng.