Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 7: Đôi ngựa sắt tý hon

Lúc này Vi Quân Hiệp nghi hoặc quá đỗi, không nhịn được nữa mới lên tiếng hỏi bạch y cô nương.

Từ lúc chàng thấy Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U vừa nhận ra nữ lang, mụ đã cả kinh thất sắc, chàng càng kinh hãi nhẫn nại cho đến bây giờ.

Nữ lang nghe Vi Quân Hiệp hỏi, quay lại nói :

- Ngươi nói gì? Ngươi hỏi ta là ai ư?

Vi Quân Hiệp nhăn nhó cười nói :

- Vì tại hạ chưa biết nên hỏi vậy.

Nữ lang nhìn chàng, từ từ bước lại gần với vẻ mặt rất kiều mỹ hấp dẫn, nàng hỏi :

- Ngươi thử đoán xem ta đây giống ai nào?

Vi Quân Hiệp ngẩn người ra không biết đáp thế nào.

Chàng mới gặp nữ lang chưa được nửa ngày mà cảm thấy trong lòng nao núng và bối rối vô cùng. Chàng đã tự hỏi nhiều lần nữ lang này thuộc hạng người nào? Nhưng không sao tìm ra câu giải đáp. Mãi đến lúc chàng nghe Bạch U U kêu nàng bằng Tam cô nương mới biết nàng đứng vào hàng thứ ba mà thôi, còn ngoài ra không hiểu thêm được chút gì nữa.

Vi Quân Hiệp đứng thộn mặt ra không lên tiếng. Nữ lang lại bật tiếng cười khanh khách hỏi :

- Chàng ngốc ơi! Thi thể Lao thúc thúc ở chỗ nào?

Vi Quân Hiệp buông thõng một câu :

- Ở trên lầu.

Nữ lang vẫn cười nói :

- Vậy ngươi dẫn ta tới đó coi chứ! Sao còn đứng đực ra mãi đây?

Vi Quân Hiệp không nói gì, xoay mình đi lên lầu. Chàng cảm thấy mình không còn đất nào tránh thoát cô này và không đủ miệng lưỡi để đối đáp với cô ta.

Hai người một trước, một sau lặng lẽ đi lên, thoáng cái đã đến trước cửa phòng mà lúc trước Lao Tất Hỷ chết ở đó. Lúc chàng đưa tay ra đẩy cửa, trong lòng rất xao xuyến, chỉ sợ thi thể Lao Tất Hỷ không còn đây nữa thì rồi không biết nói với nàng ra làm sao?

Mấy bữa nay, Vi Quân Hiệp gặp phải bao nhiêu biến cố kỳ dị, nên đứng trước hoàn cảnh nào chàng cũng nao núng.

Cánh cửa vừa mở ra, chàng lấy làm may mắn vô cùng vì thi thể Lao Tất Hỷ vẫn còn nằm yên chỗ cũ. Chàng thấy lý lẽ mình vững chắc, lại vốn tính ngay thẳng, dõng dạc lớn tiếng hỏi :

- Cô nương coi kìa! Lao đại hiệp không chết thì ai nằm đó? Bây giờ cô còn cãi được nữa thôi?

Nữ lang tiến gần lại một bước, đưa mắt nhìn vào phòng, bất giác thộn mặt ra không nói gì được, vì người chết nằm trong phòng quả nhiên là Thiên Sơn Thần Hầu Lao Tất Hỷ.


Lao Tất Hỷ vẫn nằm đúng kiểu như lúc lão đưa ngón tay trỏ lên bức tường.

Vi Quân Hiệp thấy nữ lang câm họng, lấy làm đắc ý cười lạt hỏi móc :

- Cô nương cả quyết với tại hạ là Lao đại hiệp chưa chết, vậy bây giờ cô nói sao đây?

Nữ lang ngẩng đầu lên hắng giọng đáp :

- Người ta giống nhau là thường. Cái thây ma này trông giống Lao thúc thúc, nhưng chưa chắc đã phải y.

Vi Quân Hiệp thấy nàng cãi cối đến vậy là cùng, chàng không khỏi vừa tức mình vừa buồn cười hỏi :

- Giả tỷ người này không phải là Lao đại hiệp thì cô nương bảo là ai?

Nữ lang liền làm bộ biết mà không muốn nói, khoanh tay để trước ngực đáp :

- Ai biết đâu đấy?

Nàng chỉ buông thõng bốn tiếng rồi thốt nhiên để mắt đến bức họa trên tường, bật tiếng ờ kinh ngạc hỏi :

- Cái gì thế kia?

Vi Quân Hiệp đã mấy phen bị nữ lang bắt bẻ mình cụt hứng. Bây giờ có được cơ hội khi nào chịu bỏ qua, liền xoắn lấy câu chuyện Lao Tất Hỷ hỏi vặn nàng :

- Cô nương biểu Lao đại hiệp không chết, y chả chết rành rành ra đó là gì?

Thiếu nữ không trả lời, đủng đỉnh đi lại trước bức vẽ, cười ha hả nói :

- Tưởng ai, té ra lại là ngươi!

Vi Quân Hiệp khó chịu đáp :

- Không phải tại hạ.

Thiếu nữ lắc đầu nói :

- Không phải ngươi thì ai? Trông bức vẽ thật không sai chút nào. Họ vẽ khéo thật!

Dưới bức vẽ có đề dòng chữ:

“Ngạc Nam Phạm Thư Trai họa vào tháng trọng họa năm Giáp Dần”.

Nữ lang gật gù nói tiếp :

- Phạm Thư Trai là tay danh họa bậc nhất hàng ngũ, thảo nào bức vẽ linh động như người thật. Ui chà! Không đúng...

Nói tới đây thốt nhiên thiếu nữ sửng sốt, quay lại nhìn Vi Quân Hiệp.

Nguyên Vi Quân Hiệp đối với bức vẽ trên tường đã đem lòng ngờ vực. Nhưng vì bữa nay chàng tựa hồ như người ngồi trong chiếc thuyền nhỏ gặp sóng to gió cả làm cho thuyền tròng trành nghiêng ngửa. Chàng không tự chủ được nên chẳng để ý nhận xét kỹ càng. Bây giờ chàng nghe nữ lang ca tụng đến Phạm Thư Trai mới biết là bức họa này do lão vẽ ra.

Nguyên Phạm Thư Trai là một tay đại hào kiệt trong võ lâm, mà cũng là một đại họa gia, thiên hạ đều biết tiếng. Lão tài kiêm văn võ nổi danh một thời.

Vi Quân Hiệp định bụng nếu có cơ hội sẽ đến hỏi Phạm Thư Trai xem người trong bức vẽ giống mình đây là ai?

Nữ lang nhìn Vi Quân Hiệp một hồi rồi hỏi :

- Người trong bức vẽ này quả nhiên chẳng phải là ngươi. Phạm Thư Trai đã gác bút hai mươi bảy năm nay, không có lý nào lại vẽ chân dung ngươi được.

Vi Quân Hiệp nói :

- Tại hạ đã biểu cô nương là không phải tại hạ mà!

Nữ lang cười hì hì nói :

- Ngươi thử nhìn lại bức họa mà coi, có khác người soi gương không? Xem thế đủ biết người này có lẽ là thúc thúc ngươi.

Vi Quân Hiệp tưởng mình đã thắng nàng về điểm này, không ngờ lại bị nàng cưỡng từ đoạt lý, tỏ ra mình vẫn kém nàng. Chàng bất giác cảm thấy tức khí nói :

- Cô nương biểu Lao đại hiệp vẫn chưa chết, chắc bây giờ cô nương chịu rồi. Tại hạ xin lỗi phải cáo từ đây!

Nói xong chàng chắp tay lui gót.

Nữ lang chỉ nhìn chàng mỉm cười chứ không giữ nữa.

Vi Quân Hiệp bước ra cửa phòng, khép cửa lại đánh binh một tiếng, rồi chuyển động thân hình đi ra phía cổng thành.

Chàng vừa đi chừng hơn một trượng thốt nhiên nghe trong phòng có tiếng nữ lang đang khóc thút thít.

Vi Quân Hiệp trong lòng nghi hoặc, chàng nghĩ ngợi thế nào lại quay trở lại trước cửa phòng.

Tòa cổ thành này lâu năm không sửa chữa, cánh cửa nứt hở nhiều chỗ. Vi Quân Hiệp liền nhòm qua khe cửa vào trong, thấy nữ lang đang quỳ một chân bên thi thể Lao Tất Hỷ. Mặt nàng đầy lệ. Nàng thò tay vào bọc Lao Tất Hỷ sợ soạn, sợ một lúc rồi móc trong bọc y ra một vật gì.

Vi Quân Hiệp trong lòng sinh nghi, nhưng chưa nhìn rõ đó là gì. Chàng trông thấy thấp thoáng chỉ thấy nó lớn bằng nắm tay và màu sắc đen sì mà thôi.

Nữ lang cầm vật đó, nín khóc xoay lại ngắm nghía một hồi, Vi Quân Hiệp nhận ra là một con ngựa nhỏ xíu đúc bằng sắt, công trình chế tạo rất tinh vi.

Nữ lang ngắm nghía con ngựa sắt tí hon hồi lâu, trên mặt hãy còn ngấn nước mắt, đột nhiên lộ vẻ vui sướng. Nàng đút con ngựa sắt vào trong bọc rồi từ từ đứng dậy.

Vi Quân Hiệp đang đứng lom khom toan nhảy lùi lại thì thấy nữ lang lại đến trước bức vẽ nhìn một lúc rồi mới quay ra cười hỏi :

- Còn dòm trộm chi đó?

Vi Quân Hiệp không ngờ mình đang dòm trộm mà đã bị nàng phát giác. Chàng vừa nghe tiếng nữ lang hỏi vậy vừa kinh hãi vừa bẽn lẽn liền tung mình nhảy lùi ra phía sau.

Trong lúc hồi hộp chàng nhảy mạnh quá, một chân dẫm lên tấm ván gỗ mục gãy ra, thủng một lỗ lớn. Chàng thu thế lại không kịp rồi cả người tụt xuống. Người chàng từ trên lầu rớt xuống đánh huỵch một tiếng.

Vi Quân Hiệp trong lòng hoang mang đang đề khí thì người đã rớt xuống đất rồi. Nhưng còn may là đang đề khí nên người té xuống đã đứng dậy được ngay. Chàng vừa đứng vững thì nữ lang cũng nhảy xuống đứng sững trước mặt chàng.

Vi Quân Hiệp cực kỳ bối rối nghĩ bụng :

- Không biết cô ta còn mè nheo gì mình nữa đây.

Chàng cúi đầu đưa mắt ngó lén nữ lang thấy cặp lông mày của nàng nhảy múa thích thú chẳng khác gì mèo vớ được chuột, đang chuẩn bị giở trò tinh nghịch.

Chàng không chờ nữ lang mở miệng, trống ngực đã đánh hơn trống làng.

Nữ lang sở dĩ chưa lên tiếng, vì giữa lúc ấy phía ngoài tòa cổ thành có tiếng người ồm ồm gọi vọng vào :

- Tam muội...! Tam muội!...

Tuy thanh âm như tiếng lệnh vỡ nghe chói tai mà lại đúng là thanh âm của phụ nữ. Nếu đem thanh âm người đàn bà này so với thanh âm của nữ lang thật khác nhau một trời một vực.

Nữ lang vừa nghe thấy đã thưa ngay :

- Tiểu muội ở trong này!

Thanh âm phía ngoài lại réo lên :

- Ra đây mau! Ra đây mau!

Nữ lang dường như không muốn ra, nhưng cũng không trái ý. Nàng đưa mắt nguýt Vi Quân Hiệp một cái rồi băng mình chạy ra ngoài.

Thân pháp nữ lang cực kỳ mau lẹ. Vụt một cái nàng đã ra ngoài thành.

Vi Quân Hiệp thấy nữ lang đi rồi khác nào người được cất gánh nặng. Chàng lẩm bẩm :

- Lúc này mình không chạy, thì còn đợi đến bao giờ?

Chàng muốn theo cổng lớn đi ra nhưng lại sợ chạm trán nữ lang. Chàng đảo mắt nhìn bốn phía chỉ có gian phòng còn bỏ ngỏ một cánh. Chàng không kịp suy nghĩ gì nữa, né mình lẻn ngay vào. Nhưng chàng vừa bước vào phòng đột nhiên đứng thộn mặt ra vì trong phòng này có một xác chết nằm lăn ra đó. Vi Quân Hiệp nhìn kỹ lại thì người chết này nét mặt quen quen. Chàng nhớ lại hồi thiếu phụ chàng năm mươi tuổi làm lễ hạ thọ. Người này đã có mặt trong đám hào kiệt võ lâm đến mừng thọ và chàng nhớ ra y là Trang chúa Lôi gia trang ở Bắc Ngạn tên gọi Lôi Đại Khuê.

Vi Quân Hiệp có ngờ đâu xác chết y lại ở chốn này, nên bất giác cả kinh. Chàng ngẩn người ra một lúc rồi ngẩng mặt lên nhìn thấy dưới đất có một tờ giấy. Chàng liền bước lại gần xem tờ giấy đó viết những gì.

Vi Quân Hiệp vào gian phòng này chính là gian phòng mà lúc trước bọn Bạch U U, Dương Phát, Âm Sâm đã ngồi chờ ở đây. Tờ giấy đó là của Thiên Thân giáo chủ Âm Sâm. Âm Sâm dùng nội lực tung tờ giấy lên rồi lại dùng quạt chọc ba chữ Lôi Đại Khuê đi, tức là bức thư không ký tên.


Vi Quân Hiệp chẳng hiểu gì về việc ước hội của bọn họ, chàng xem mảnh thơ xong mới hiểu mấy tay cao thủ này đã nhận được bức thư vô danh kia mời đến hội họp.

Lúc này Vi Quân Hiệp chỉ mong sao chóng ra khỏi cổng thành, không muốn tra cứu đến vụ này, chàng đi lại trước cửa, chuẩn bị lén ra ngoài.

Vì đầu óc chàng mãi nghĩ đi đâu nên không để ý, vô tình chân chàng vấp phải thi thể Lôi Đại Khuê. Người y lắc đi một cái. Bàn tay trước để sau lưng, thân người đè lên. Vì người lật đi tay giơ lên, bỗng nghe đánh cạch một tiếng, một vật ở trong tay lão rớt xuống.

Vi Quân Hiệp nhìn theo tiếng động thì ra một con ngựa nhỏ đúc bằng sắt ở nơi tay Lôi Đại Khuê rớt ra cách chàng chừng ba thước.

Vi Quân Hiệp trong lòng rất lấy làm kỳ, cúi xuống lượm con ngựa nhỏ xíu lên, cầm thấy nặng trịch.

Chàng không hiểu con ngựa này dùng để làm gì, mà sao Lôi Đại Khuê lúc chết còn nắm giữ trong tay.

Vi Quân Hiệp lẳng lặng ngẫm nghĩ hồi lâu và đoán rằng trong vụ này tất có điều gì uẩn khúc, và trong mình Lao Tất Hỷ cũng có một con giống hệt như vậy.

Chàng lượm con ngựa nhỏ nhìn ngắm một lúc rồi bỏ vào bọc, bước ra bên cửa sổ. Hai tay chàng bá vào thành cửa, tung mình lên chuồn ra ngoài, hạ mình xuống chân tường.

Chỗ chân tường này cỏ dại càng mọc cao, che kín hết cả người chàng.

Vi Quân Hiệp toan đi thì bỗng nhiên nghe thanh âm của nữ lang :

- Nhị thư! Nhị thư hãy chờ đây một chút, tiểu muội đi có việc cần rồi trở lại ngay.

Đồng thời tiếng nói như lệnh vỡ đáp lại :

- Không được! Ngươi đi đến đâu là sinh chuyện rắc rối đến đó.

Vi Quân Hiệp giật mình lè lưỡi nhủ thầm :

- Nếu mình hốt hoảng chạy ra, bọn này trông thấy mình thì nguy to! Mới một cô mình còn chưa đối phó nổi, huống chi là cả hai chị em.

Chàng nhìn về phía có tiếng nói, thấy dưới một gốc cây lớn, nữ lang đang tranh biện với một cô gái áo đen.

Cô gái áo đen đứng xoay lưng về phía Vi Quân Hiệp nên chàng không nhìn rõ mặt ả.

Bỗng nữ lang nói :

- Nhị thư! Tiểu muội đi một chút thôi rồi lại về ngay.

Cô gái áo đen vươn tay nắm lấy nữ lang nói :

- Đi thôi!

Vừa dứt lời, chỉ trong chớp mắt, hai người vọt lên không đi về phía trước, thân pháp mau lẹ vô cùng, dường như chân không chấm đất cưỡi gió mà đi.

Vi Quân Hiệp không bao giờ tưởng tượng đến trong thiên hạ lại có người khinh công tuyệt mỹ đến thế, chàng dụi mắt để nhìn cho rõ hơn, nhưng vừa mở mắt ra thì đã không thấy tung tích hai cô đâu nữa.

Vi Quân Hiệp la thầm mấy tiếng :

- Kỳ quá! Kỳ quá!