Bẻ Kiếm Bên Trời

Chương 44: Gặp người quen Tam Dương bổ vía

Lão già ốm o không trả lời, ngó Triển Phi Ngọc hỏi :

- Cô nương là người thông minh hơn đời, cái gì cũng biết cái gì cũng làm được. Cô có biết tại sao không?

Triển Phi Ngọc nghe lão già ốm o có vẻ mai mỉa thì trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận. Nhưng nàng cũng không nổi dóa, chỉ lẳng lặng lắc đầu để tỏ ý không hiểu nguyên nhân.

Lão ốm o nắm giữ được Cần Quân Hiệp rồi hỏi móc Triển Phi Ngọc mấy câu, lão thấy nàng chỉ lắc đầu chứ không trả lời, lại nói tiếp :

- Lão phu tưởng con nhóc này tinh ranh đáo để thế, mà cũng không hiểu tại sao thằng nhỏ bỗng trở nên ngơ ngác như người mất trí thì lão phu chẳng nói đến làm chi nữa.

Đường Uyển Ngọc và Triển Phi Ngọc trong bụng rất hoang mang, hết nhìn Cần Quân Hiệp lại ngó sang lão già bệnh hoạn ốm o mà nội lực phi thường.

Lão ngừng lại một chút rồi vừa cười vừa nói tiếp :

- Đây chưa biết là phúc lộc hay tai họa cho thằng nhỏ, khó mà đoán trước được. Vậy phu nhân hãy giao gã lại cho lão phu là yên hơn cả.

Đường Uyển Ngọc chưa từng quen biết lão, bà lại rất lo lắng bồn chồn về trạng thái kỳ dị đột ngột của con bà, khi nào bà ưng chịu.

Bà hốt hoảng nói ngay :

- Lão là ai? Sao lại muốn đem con ta đi? Đem đi đâu?

Lão già ốm o đáp :

- Lão phu và phụ thân gã là chỗ bạn thân...

Triển Phi Ngọc đang tức lão về câu hỏi móc vừa rồi, nàng cười khẩy ngắt lời :

- Lão cũng nói đến phụ thân chàng ư? Lão có biết phụ thân chàng là ai không đã?

Lão già ốm o giương cặp mắt xói móc lên nhìn Triển Phi Ngọc một lúc rồi hỏi lại :

- Lão phu hãy hỏi: ngươi có biết là ai không nào?

Triển Phi Ngọc thấy lão hỏi vậy, liền chụp ngay lấy cơ hội tìm câu trả lời, vừa để tỏ ra mình là người hiểu biết, vừa để lấy lòng Đường Uyển Ngọc. Nàng đáp :

- Phụ thân chàng ư? Đã là người võ lâm còn ai không biết ông, huống chi là tại hạ? Ông là một nhân vật phong lưu tuấn tú, lại nổi tiếng hào hiệp lúc đương thời. Người đời cho ông là Phan An tái thế và tặng ông cái mỹ hiệu Ngọc Diện Tiếu Lang Quân. Ông chính là Cần Nhật Túy tiên sinh chứ còn ai nữa?

Quả nhiên Đường Uyển Ngọc nghe lời nàng nói, bà thoáng lộ vẻ hãnh diện rồi biến sang vẻ xúc động, buông một tiếng thở dài não nuột. Bà coi ngay Triển Phi Ngọc là người tri kỷ để an ủi cho mình trong những cơn buồn thảm.

Lão ốm o cử động đã có vẻ chậm chạp, mà cả đến cái lắc đầu của lão cũng ra chiều uể oải.

Thấy Đường Uyển Ngọc có vẻ thân thiện với Triển Phi Ngọc, lão vừa từ từ lắc đầu vừa chậm rãi nói :

- Thế thì con nhóc này lầm rồi, mà lại là cái lầm kỳ khôi trong những cái lầm rất lớn. Cần Nhật Túy là cái cóc gì? Đâu có xứng đáng là cha gã.

Đường Uyển Ngọc thấy lão ốm o buông lời khinh mạn Cần Nhật Túy, bà tức giận vô cùng, nhưng cố nén lòng không để cho cơn giận nổi lên, bà chỉ nói mát :

- Ta là mẫu thân y, chẳng lẽ lại không biết cha ruột của y là ai? Thôi lão đã chẳng hiểu thì đừng nói lăng nhăng nữa, ta không để vào tai đâu.

Lão già ốm o liền đổi giọng :

- Dù đặt giả thuyết Cần Nhật Túy có là cha ruột gã chăng nữa, nhưng lão phu xin hỏi phu nhân: gã đã biết mặt biết mũi cái người mà phu nhân công nhận là cha ruột gã đó bao giờ chưa? Cần Nhật Túy nếu phải là cha ruột thằng nhỏ thì có lý đâu lại không dạy gã một câu nào về đường xử thế? Không luyện cho gã lấy một nửa chiêu thức võ công bao giờ? Cái thứ cha ruột như vậy, đâu có thể gọi là cha?

Đường Uyển Ngọc lại càng tức mình, bà cười lạt nói :

- Lão này thật khó ỡm ờ hoài! Ta xem chừng lão cũng hiểu như ai nhưng chỉ hỏi vẩn vơ mà thôi. Vậy ta nhắc lại cho lão biết: phụ thân y bị một kẻ mặt người dạ thú ám toán ngay từ thuở y còn là cái bào thai. Y chưa lọt lòng, phụ thân đã bị tử nạn thì y còn biết mặt thế nào được, chứ đừng nói đến chuyện học cách xử thế, học võ công gì gì nữa. Tai ta không ưa nghe những lời nói hàm hồ, ngớ ngẩn. Lão biết điều thì câm họng đi!

Lão ốm o hỏi :

- Phu nhân bảo Cần Nhật Túy bị kẻ mặt người dạ thú ám toán. Vậy người ấy là ai?

Đường Uyển Ngọc nghiến răng dằn từng tiếng đáp :

- Vi... Cự... Phu Lão ốm o liền kêu lên :

- Nếu Vi Cự Phu mà còn là người đê tiện đến thế thì lão phu tưởng trên thế gian này không tìm đâu ra được một người chính nhân quân tử nữa.

Đường Uyển Ngọc thấy lão già ốm o bênh Vi Cự Phu một cách vô ý thức. Sự thực đã hiển nhiên mà lão còn cãi cố thì bà càng khó chịu. Nhưng bà cho rằng lão này là bạn cố tri của Vi Cự Phu nên lão cố cãi cho hắn. Bà chỉ cười lạt chớ không nói gì nữa.

Lão ốm o lại nói tiếp :

- Trong vụ này còn có nhiều điều khuất khúc. Vi phu nhân! Theo thiển ý lão phu thì sự kiện hãy còn mập mờ. Phu nhân không nên nghe lời gièm pha của bọn tiểu nhân mà hành động một cách mù quáng điên rồ! Chờ bao giờ những điều bí mật được phanh phui sẽ tính là hơn.

Đường Uyển Ngọc không nhẫn nại được nữa, bà quát hỏi :

- Lão già gàn dở kia! Đừng nói lôi thôi nữa! Ta không mượn ai can thiệp vào việc riêng của ta. Biết điều thì để Cần Quân Hiệp lại đó, rồi lão đi đâu thì đi cho khuất mắt ta. Nếu còn lải nhải hoài thì đừng trách ta vô lễ.

Lão già ốm o lại nhăn răng ra cười nói :

- Phu nhân hãy bớt giận. Lão phu hành động việc gì là làm theo lẽ phải. Phu nhân để thằng nhỏ này cho lão phu trông nom giùm.


Đường Uyển Ngọc thấy lão ốm o nhất định đem con mình đi, bà nổi hung, không nói gì nữa, vung chưởng lên nhắm đánh thắng vào trước ngực lão già ốm o.

“Bịch” một tiếng! Phát chưởng của Đường Uyển Ngọc đập trúng lão già ốm o.

Nhưng lạ thay, lão vẫn trơ ra chẳng hề gì. Đường Uyển Ngọc tưởng chừng như đánh vào khúc gỗ.

Lão ốm o xoay tay lại nắm lấy cổ tay Đường Uyển Ngọc. Động tác của lão cực kỳ thần tốc, thậm chí Đường Uyển Ngọc không trông rõ lão động thủ lúc nào.

Lúc lão ốm o buông tay ra thì người Đường Uyển Ngọc bị hất ngược về phía sau té xuống.

Lão ốm o thản nhiên nói :

- Bây giờ phu nhân hãy bình tĩnh nghĩ kỹ lại xem Vi Cự Phu đối xử với phu nhân có điều gì khiếm khuyết không?

Rồi lão băng băng dắt Cần Quân Hiệp đi luôn.

Triển Phi Ngọc thấy Đường Uyển Ngọc ngã lăn ra, liền lạng mình đi một đã ra xa đến hơn trượng, đỡ bà ta dậy.

Đường Uyển Ngọc vội nói :

- Cô bất tất phải săn sóc ta. Chạy mau đi bắt Cần Quân Hiệp lại đã.

Triển Phi Ngọc ngoảnh đầu trông ra, lão ốm o vẫn nắm tay Cần Quân Hiệp đủng đỉnh bước đi, không có gì là hấp tấp.

Trong lòng Triển Phi Ngọc rất đỗi hoang mang và nghi hoặc. Nàng tự hỏi :

- Lão ốm o này là ai? Lai lịch thế nào? Lão đưa Cần Quân Hiệp đi đâu? Với mục đích gì?

Nàng chí đầu ngón chân xuống, tung mình vọt đi một cái, đã băng ra xa ngoài hai trượng, gần tới sau lưng lão ốm o.

Triển Phi Ngọc thấy còn cách Cần Quân Hiệp một với tay, tưởng chừng như chỉ vươn tay ra một cái thì nắm được vai chàng kéo lại. Nhưng nàng lại nghĩ thầm :

- Lão già ốm o này bản lãnh phi thường lợi hại. Nếu mình không kiềm chế lão trước thì khó lòng cướp Cần Quân Hiệp lại được.

Nghĩ vậy nàng liền phóng ngón tay giữa ra, điểm vào yếu huyệt sau lưng lão ốm o.

Người võ lâm chỉ khi nào có mối thâm thù với ai mới ra tay điểm vào huyệt đạo trọng yếu này. Còn trường hợp bình thường, điểm huyệt với mục đích kiềm chế người không cho cử động thì không một ai lại hành động một cách quá đáng như vậy.

Triển Phi Ngọc vừa ra tay đã điểm vào tử huyệt của đối phương thì quả nàng có tính cách bất nhân, thâm độc.

Lúc Triển Phi Ngọc động thủ, nàng chỉ còn cách lão già ốm o không đầy hai thước, theo lẽ thì không thể nào tránh được.

Nhưng lúc nàng phóng ngón tay gần đụng vào người lão ốm o, thì người lão đột nhiên xa ra, nhưng cũng không bao nhiêu, chỉ xê xích chừng hơn một tấc. Vì thế mà nga không điểm trúng huyệt đạo.

Bỗng nghe lão ốm o “hứ” lên một tiếng, chứ lão cũng không thèm quay đầu lại.

Triển Phi Ngọc điểm một phát không trúng. Nàng không thấy đối phương hồi thủ phản công, lại phóng chưởng ra đánh thật sự.

Nhưng nàng phóng chưởng chưa đến nơi thì lão ốm o lại xa ra hai thước. Phát chưởng của Triển Phi Ngọc đánh vào khoảng không.

Triển Phi Ngọc vẫn tiến về phía trước rượt theo không dừng bước chút nào, tưởng chừng chỉ xô lên một cái là nắm được lão ngay.

Lão ốm o vẫn đủng đỉnh dắt Cần Quân Hiệp bước đi, không có vẻ gì là hấp tấp, lật đật. Dường như lão vừa bước vừa đo từng bước một, không có lý nào mỗi lúc một cách xa thêm được.

Tuy Triển Phi Ngọc trong thâm tâm đã lấy làm kỳ, nhưng nàng cũng cho đó là chuyện ngẫu nhiên.

Đột nhiên nàng rung tay một cái, ba điểm sáng lóe vun vút bắn ra. Một điểm phía trên và hai điểm phía dưới như hình chữ “phẩm”.

Ba mũi ám khí vọt ra mau lẹ vô cùng. Khoảng cách năm sáu thước đáng lẽ chỉ loáng một cái là tới nơi mới phải. Thế mà ám khí từ tay Triển Phi Ngọc bay ra xa đến hai trượng rồi đường kình đạo dần dần kém đi, rớt xuống đất chỉ cách sau lưng lão ốm o chừng một thước.

Lão ốm o vẫn thản nhiên tiến về phía trước.

Triển Phi Ngọc thấy mình phóng ra ba mũi ám tiễn không trúng lão già ốm o mặc dù lão ở ngay phía trước khoảng cách rất gần thì rất đỗi ngạc nhiên.

Nhưng nàng là dòng dõi võ học danh gia nên biết ngay là đối phương đã thi triển phép Xúc Địa Thành Thốn, một công phu tuyệt đỉnh về khinh công, vì thế nên thấy lão cách quãng rất gần, động tác rất chậm chạp mà không tài nào đuổi kịp.

Triển Phi Ngọc thấy lão khinh công đã ghê gớm như vậy thì chắc bản lãnh lão cao thâm không biết đến đâu mà lường.

Nàng thoái chí tự hỏi :

- Ta làm thế nào cướp được Cần Quân Hiệp đang bị lão nắm giữ? Nếu không cướp được chàng về thì biết nói với Đường Uyển Ngọc thế nào cho xuôi.

Triển Phi Ngọc nghĩ vậy rồi từ từ dừng bước. Nhưng nàng lại thấy lão già ốm o và Cần Quân Hiệp vẫn lững lờ ở ngay trước mắt, tưởng chừng chỉ đuổi gấp rút lên mấy bước là nắm được ngay. Nàng không nhịn được, lại tăng gia cước lực rượt theo.

Lạ thay! Nàng tiếp tục gắng sức rượt theo đến bốn năm dặm đường nữa, mà vẫn một mực cách quãng chỉ vài thước, không tài nào kịp được.

Triển Phi Ngọc không làm sao được, đành cất tiếng hỏi :

- Lão tiền bối! Lão định đưa y đi đâu, xin cho biết rõ địa điểm? Có như vậy thì mẫu thân y và tại hạ mới yên tâm được.

Nàng hỏi đi hỏi lại đến năm lần bảy lượt mà lão ốm o vẫn làm thinh như không nghe tiếng, chỉ cắm đầu kéo Cần Quân Hiệp đi miết.

Về sau, lão ốm o cùng Cần Quân Hiệp đi mỗi lúc một cách xa thêm. Cuối cùng hai người đi vòng quanh một góc núi rồi không thấy tăm tích đâu nữa.

Triển Phi Ngọc đứng thộn ra một lúc rồi trở gót quay về đường cũ. Chẳng mấy chốc nàng gặp Đường Uyển Ngọc chạy tới nơi.

Nàng thấy Đường Uyển Ngọc tự đằng xa. Coi bà đầu tóc rũ rượi, vẻ mặt hớt hơ hớt hải, nàng rất đỗi băn khoăn, chưa biết tìm câu gì để an ủi bà.

Đường Uyển Ngọc vừa ngó thấy Triển Phi Ngọc đã lớn tiếng hỏi ngay :

- Con ta đâu?

Triển Phi Ngọc gượng cười đáp :

- Điệt nữ đuổi không kịp lão ta, vì dường như lão xử phép Xúc Địa Thành Thốn, một tuyệt nghệ về khinh công trong võ lâm, rất hiếm người thi triển được.

Đường Uyển Ngọc nghe lời nàng đáp, trong lòng xúc động vô cùng. Bà đứng thộn mặt ra, hai mắt trợn ngược lên, rồi nước mắt chảy xuống ròng ròng.

Hồi lâu, bà nghẹn ngào hỏi :

- Ta... nếu lại bị mất cả thằng con này nữa... thì tấm thân trơ trọi còn gì là sinh thú ở đời nữa?

Triển Phi Ngọc vội kiếm lời an ủi :

- Bá mẫu! Bá mẫu hãy khoan tâm! Quân Hiệp không hiểu bị lão đem đi đâu? Trong lòng điệt nữ còn xao xuyến hơn bá mẫu nhiều. Thế nào điệt nữ cũng phải tìm cách kiếm cho thấy y để đưa về.

Đường Uyển Ngọc hỏi ngay :

- Ngươi có cách gì không? Còn ta nay ở vào tình trạng một mình một bóng, chẳng biết trông cậy vào ai để tiếp tay cho ngươi nữa?

Triển Phi Ngọc trầm ngâm một lát rồi nói :

- Tiên phụ hồi sinh thời có mấy ông bạn thân, toàn vào hạng đệ nhất cao thủ. Điệt nữ có thể cầu mấy vị đó giúp mình được.

Đường Uyển Ngọc dường như trong khóe mặt lộ ra một vài tia hy vọng, bà nói ngay :

- Những vị đó ở địa phương nào?

Triển Phi Ngọc đáp :

- Người ở gần khu này nhất là Thủy Hỏa tôn giả ở trên núi Lục Bàn.

Triển Phi Ngọc chưa dứt lời, bỗng thấy Đường Uyển Ngọc đột nhiên lùi lại hai bước. Bà thất thanh la hoảng :

- Thủy Hỏa tôn giả ư? Phụ thân ngươi là ai?

Nguyên Thủy Hỏa tôn giả đã nổi tiếng là một tay đại ma đầu trong tà phái nên Đường Uyển Ngọc vừa nghe Triển Phi Ngọc đề cập đến hắn, bà liền cả kinh thất sắc vặn hỏi lai lịch nàng.

Triển Phi Ngọc nào phải tay vừa. Dường như nàng đoán được ý nghĩ của bà từ trước và đã chuẩn bị sẵn sàng, nên nàng thản nhiên đáp :

- Tiên phụ là Triển Bất Diệt.

Đường Uyển Ngọc hỏi như người phát rên :

- Trời ơi!... Triển Bất Diệt...? Ngươi là... con gái Triển Bất Diệt ư?

Triển Phi Ngọc cũng buông một tiếng thở dài não nuột hơn rồi đáp :

- Chính phải! Tiên phụ cùng mấy vị như Thủy Hỏa tôn giả đều bị bọn người võ lâm giả dối gán cho những thành tích bất hảo, mà thực ra toàn là những người coi trọng nghĩa khí, giết những người phù phiếm bề ngoài như kẻ thù nghịch. Chỉ vì tính khí cương trực không nể mặt ai, mà mang tiếng là những người tàn ác. Có kẻ xấu mồm xấu miệng còn gán cho những danh từ xấu xa như “đại ác ôn”, “đại ma đầu”. Bình tĩnh mà xét, thì những người khoác danh hào kiệt hiệp sĩ lại có những hành động nham hiểm và đê tiện hơn nhiều.

Triển Phi Ngọc thiệt là tay tinh ranh cơ biến, thông tuệ hơn đời, giỏi về thuật đánh trúng tâm lý người.

Nàng chưa dứt lời, quả nhiên Đường Uyển Ngọc nghĩ ngay tới Kim Long kiếm khách Vi Cự Phu, nổi danh hào kiệt và đã từng làm minh chủ các phái võ trong bảy tỉnh ở Trung Nguyên, mà đang tâm giết nghĩa đệ Cần Nhật Túy tình lang của bà, lại lừa gạt bà hai chục năm nay. Những hành động vô cùng tàn nhẫn, đê tiện này đã ghi vào tâm khảm bà.

Nỗi oan cừu đang tràn ngập trong lòng, Đường Uyển Ngọc vừa nghe Triển Phi Ngọc nói vậy, không khỏi nảy ý thiên vị, sinh ra đồng tình với nàng. Bà gật đầu bảo :

- Lời ngươi thiệt là đúng sự thật.

Ngừng một lát, bà cười lạt nói tiếp :

- Tỷ như Kim Long kiếm khách, hễ võ lâm nói đến hắn, chẳng ai không kêu một điều “đại hiệp”, hai điều “đại hiệp”. Té ra chỉ là quân chó má!

Triển Phi Ngọc thấy Đường Uyển Ngọc đồng tình với mình, vội nói ngay :

- Bá mẫu ơi! Mối huyết cừu này phải để Quân Hiệp trả cho thỏa đáng. Nhưng chỉ sợ còn lắm kẻ toan thọc gậy bánh xe, như lão ốm o vừa rồi chẳng hạn. Vậy điệt nữ tưởng ta phải hạ thủ trước đi là hơn.

Câu nói ra chiều sốt sắng của Triển Phi Ngọc vừa có tác dụng khiến cho Đường Uyển Ngọc tin cậy ở nàng, vừa có ý đón trước rào sau để bà khỏi nghe những lời gièm pha có thể gieo vào lòng bà những nghi ngờ bất trắc.

Đường Uyển Ngọc hỏi ngay :

- Bây giờ ý ngươi tính sao?

Triển Phi Ngọc đáp :

- Điệt nữ định mời nhiều tay bạn thân với tiên phụ đến tiếp tay cho mình. Ngoài Thủy Hỏa tôn giả còn mấy bậc dị nhân đã không len lỏi vào chốn giang hồ từ lâu rồi.

Triển Phi Ngọc vừa nói vừa để ý dò xét thái độ Đường Uyển Ngọc.

Nàng thấy bà chăm chú nghe lời mình, lại ra vẻ đồng tình thì nàng lại nói luôn :

- Thêm vào công cuộc này, điệt nữ còn có thể mời Thái Sơn Yêu Cơ Bạch U U, Thiên Thân giáo chủ Âm Sâm đều là những người giao du thân mật với tiên phụ. Nếu được các vị đó cùng chiếu cố tiếp tay cho, thanh thế phe ta sẽ mạnh vô cùng, lo gì chẳng trả xong mối thù này?

Đường Uyển Ngọc tuy đồng ý về hành động của Triển Phi Ngọc, nhưng bà vẫn chưa hiểu vì mục đích gì mà nàng lại thiết tha với việc riêng nhà mình như vậy? Bà ngập ngừng hỏi bằng một giọng rất ôn tồn :

- Tại sao... nàng lại hết lòng tính toán lo liệu giùm cho chúng ta đến thế?

Triển Phi Ngọc hai má ửng hồng, cúi đầu xuống khẽ ngập ngừng đáp :

- Bá mẫu hỏi vậy... điệt nữ biết đường nào mà trả lời!

Đường Uyển Ngọc nhìn thái độ Triển Phi Ngọc liều hiểu ngay, bất giác bà nắm chặt lấy tay nàng ra chiều mãn nguyện nói :

- Thằng nhỏ Quân Hiệp thiệt là có phước lớn!

Triển Phi Ngọc trong lòng tràn ngập nổi vui sướng khôn tả, giữ vẻ thẹn thùng, thoáng một nụ cười rất duyên dáng nói :

- Bá mẫu ơi! Bá mẫu đừng vội tán thành.

Từ khi Đường Uyển Ngọc phát giác ra vụ Vi Cự Phu hạ sát Cần Nhật Túy, tình lang của bà, lúc nào lòng bà cũng sầu muộn. Đây là lần đầu bà cảm thấy có một chút an ủi, hân hoan. Bà nói ngay :

- Không phải ta có ý tán thành nàng đâu. Nàng thật là một cô bé ngoan ngoãn hiếm có ở đời. Vậy chúng ta đi mau mời những vị đó!

Triển Phi Ngọc tuy là người tàn nhẫn thâm độc, nhưng nàng có một mối tình rất tha thiết với Cần Quân Hiệp. Nàng thấy Đường Uyển Ngọc có ấn tượng rất tốt đẹp về mình, thì trong dạ rất đỗi vui mừng.

Trước nay nàng vẫn chưa hết lo Cần Quân Hiệp sẽ đem lòng chán ghét mình. Bây giờ nàng vững tâm hơn được một tầng nữa... vì nàng biết dù sao Cần Quân Hiệp cũng không dám trái mệnh lệnh mẫu thân.

Triển Phi Ngọc tuy là người rất kín đáo, nhưng nỗi mừng không khỏi lộ ra ngoài mặt. Nàng nói ngay :

- Bá mẫu để điệt nữ lấy vài thứ di bảo của tiên phụ để lại mang theo, rồi lập tức đăng trình.

Đường Uyển Ngọc “ủá lên một tiếng rồi hỏi nàng :

- Hai bảo vật của lệnh tiên nghiêm để lại phải chăng là Kim Vị giáp và Huyết Hồn trảo?

Triển Phi Ngọc đáp :

- Chính là hai thứ đó!

Đoạn cả hai người cùng chạy nhanh về phía trước đến chỗ Triển Phi Ngọc cất giấu bảo vật. Nàng lấy Huyết Hồn trảo cùng Kim Vị giáp giắt bên mình rồi cùng Đường Uyển Ngọc nhằm phía Lục Bàn sơn thẳng tiến.

Những tên cự ma đại ác lâu nay ẩn cư không xuất hiện trên chốn giang hồ, bây giờ lại bị Triển Phi Ngọc dẫn dụ ra ngoài gây nên bao cuộc sóng gió rùng rợn trời sầu đất thảm, nhưng đó còn là những việc sau này nên tạm gác.

Nhắc lại lão ốm o dẫn Cần Quân Hiệp tiếp tục đi về phía trước.

Tới khi trời đã xế chiều, lão vẫn không dừng bước. Đường đi trên núi hiểm trở gập ghềnh mà dường như lão vẫn không hay biết gì hết.

Lão ốm o quên cả đói khát, quên cả thời gian, cả đường xá gian nan vẫn cắm đầu dắt Cần Quân Hiệp đi mãi. Chẳng hiểu lão định đi tới đâu?

Bức màn đêm từ từ buông rũ xuống trần gian. Cảnh vật núi rừng mỗi lúc một chìm đắm thêm vào trong bóng tối mù mịt.

Bỗng nghe tiếng vó ngựa lộp cộp từ phía trước đi tới. Rồi một con lừa đen nhỏ bé đi quanh một góc núi hiện ra.

Một người đầu nhọn cổ cao lưng dài, ngất ngưởng ngồi trên lưng lừa. Hắn chính là Vĩnh Bất Hoàn Thủ Quản Tam Dương.

Lão ốm o nghểnh đầu lên cất tiếng chào :

- Quản đảo chúa! Đã lâu nay không được gặp, Đảo chúa vẫn mạnh giỏi đấy chứ?

Quản Tam Dương vừa quanh góc núi đi ra, vì trời tối đen như mực nên chưa nhìn rõ người phía trước.

Đột nhiên hắn nghe thanh âm vang lên ngay ở bên tai thì không khỏi giật mình kinh hãi lớn tiếng nói lại :

- Ai đó?

Quản Tam Dương là tay bản lãnh xuất chúng, thế mà hắn chưa nhìn rõ mặt đối phương đã nghe tiếng nói rất gần thì dư biết ngay là một tay thân pháp mau lẹ phi thường, trách nào hắn chẳng chột dạ.

Hắn vừa cất tiếng quát hỏi, vừa vận động chân khí thủ thế đề phòng.

Giữa lúc ấy Quản Tam Dương hoa mắt lên. Hai người cùng ở trong bóng tối vừa nhô ra.

Lão ốm o lại lên tiếng hỏi :

- Quản đảo chúa! Đảo chúa không nhận được ta ư?

Quản Tam Dương định thần nhìn lại. Hắn vừa nhận ra lão ốm o liền biến sắc, ở trên lưng lừa nhảy phắt ngay xuống, niềm nở nói :

- Lão gia khách khí quá. Sao lại kêu tại hạ bằng Quản đảo chúa? Nếu tại hạ không nhìn thấy mặt thì thật không nhận ra lão gia là ai nữa.

Giọng lưỡi và thái độ Quản Tam Dương cung kính như vậy mà lão ốm o tiếp nhận một cách thản nhiên không ra chiều ngượng nghịu.

Lão nhếch mép nở một nụ cười rồi hỏi :

- Ông bạn đã bấy nhiêu tuổi, chẳng lẽ ta không kêu bằng Quản đảo chúa mà lại gọi thẳng là Tiểu Tam Tử hay sao?

Ý hẳn ba chữ “Tiểu Tam Tử” là tên Quản Tam Dương lúc còn nhỏ nên hắn vừa nghe đến có vẻ thẹn thò rồi cười đáp :


- Như vậy cũng được, như vậy cũng được!

Lão ốm o trầm ngâm một lúc rồi nói :

- Ta đang muốn tìm đến chỗ ông bạn, thì may là gặp đây. Thật hay biết chừng nào.

Quản Tam Dương trong lòng rất đỗi kinh nghi, bụng bảo dạ :

- Hôm nay mình thiệt xúi quẩy, đi đường nào chẳng đi lại đâm quàng vào nẻo này để gặp phải chúa ôn. Nếu mình đi đường khác, lão ta tìm đến đảo Mặc Vân không thấy mình, có phải lão bị một phen uổng công. Như vậy thì ít ra cũng còn được mấy tháng nữa mình mới chạm mặt lão.

Quản Tam Dương bỗng xoay chuyển ý nghĩa, lẩm bẩm một mình :

- Nhưng lão đã quyết tâm tìm mình, thì sớm muộn cũng bị lão bắt gặp, chứ chẳng trốn tránh đâu cho thoát. Mình đã lâm vào hoàn cảnh trở đi mắc núi, trở lại mắc sông, thôi thì gặp lão giữa đường thế này cũng xong.

Quản Tam Dương ngẩn ngơ một lúc rồi hỏi :

- Lão gia muốn kiếm tại hạ có điều chi dạy bảo?

Lão già ốm o hỏi móc họng :

- Ông bạn ngẫm nghĩ hàng nữa ngày trời rồi mới lên tiếng. Chắc ông bạn than thầm vận xui, rồi chửi thầm ta chứ gì?

Quản Tam Dương khiếp sợ quá. Cái cổ hắn đã nhỏ và dài, hắn cúi đầu về phía trước, trông tựa hồ cái cổ dài thêm ra mấy tấc nữa. Hắn hấp tấp cãi luôn :

- Làm gì có chuyện đó! Làm gì có chuyện đó!

Lão ốm o nói :

- Không có chuyện đó càng hay. Mấy năm trước đây, ta có đến chơi đảo Mạc Vân và được nghe lệnh tôn nói...

Lão chưa dứt lời, Quản Tam Dương đã biến sắc hỏi ngay :

- Gia phụ nói chuyện gì?

Vẫn một giọng chậm rãi, lão ốm o đáp :

- Lệnh tôn nói “Trên đảo Mạc Vân có con ngựa nhỏ xinh xinh đúc bằng sắt...”.

Lão già ốm o mới nói tới đây, chiếc bìu trong cái cổ dài hoẵng của Quản Tam Dương không đứng nguyên một chỗ, hết đi xuống rồi lại đi lên, hết đi lên rồi lại đi xuống, đưa đi đưa lại không ngớt. Hiển nhiên hắn ra chiều khiếp sợ lo lắng vô cùng.

Lão ốm o vẫn tiếp tục nói bằng một giọng thong thả đều đều :

- Theo lời lệnh tôn thì loại ngựa sắt đó có cả thảy chín con, một con lớn, tám con nhỏ, và đều bị tản lạc đi mỗi phương một con.

Quản Tam Dương lại càng kinh hãi nóng ruột, hắn chỉ muốn cho lão ốm o nói thẳng một lèo xem ý lão kiếm mình để làm gì.

Tuy hắn bồn chồn trong dạ, mà không dám thúc giục. Lão ốm o lại nói tiếp :

- Trong bụng con ngựa sắt lớn nhất có chứa một thứ linh thảo kịch độc, kêu bằng “Mê hồn tiên thảo”. Có đúng thế không?

Quản Tam Dương vội đáp :

- Dạ! Tại hạ cũng được nghe gia phụ bảo vậy. Nhưng các món linh thảo kịch độc gì đó, tại hạ nghĩ mãi không ra.

Lão ốm o hỏi ngay :

- Ông bạn nghĩ không ra ư?

Quản Tam Dương kinh hãi lắp bắp :

- Phải rồi! Lão gia đã bảo là chất kịch độc, thì dĩ nhiên nó là thuốc độc rồi, khi nào nó còn là linh thảo tiên dược gì được nữa. Thế thì bốn chữ “Mê hồn tiên thảo” kia chẳng hóa ra mâu thuẫn ư? Tại hạ e rằng lời đồn đó có sự sai lầm, không thể tin được!

Hắn vừa nói vừa xua tay lia lịa, cố làm cho đối phương đừng tin những lời đồn nhảm nhí.

Lão ốm o vẫn thản nhiên trước thái độ phủ nhận của Quản Tam Dương. Lão đưa tay ra vỗ vào đầu Cần Quân Hiệp đứng bên cạnh hỏi :

- Quản đảo chúa đã gặp anh chàng thiếu niên này bao giờ chưa?

Quản Tam Dương lại nhoai cái cổ dài hoẵng nhìn kỹ vào mặt Cần Quân Hiệp rồi đáp :

- Tại hạ đã gặp gã rồi.

Lão ốm o lại hỏi :

- Lúc Đảo chúa gặp gã lần trước thì võ công gã thế nào?

Quản Tam Dương đáp :

- Võ công gã cũng tầm thường thôi, chẳng có gì đáng kể.

Lão ốm o nói :

- Bây giờ Đảo chúa thử đánh gã một chưởng xem!

Quản Tam Dương ngần ngừ hỏi :

- Gã... liệu có chịu nổi một chưởng của tại hạ không?

Lão ốm o nói :

- Cái Tam Dương chân khí của Đảo chúa, ngoài vụ đả thương được một vị tiểu cô nương, ta chưa được nghe thấy Đảo chúa giao phong với tay đối thủ lợi hại nào khác. Bây giờ Đảo chúa cứ thử ra tay ta coi, không có điều gì đáng e ngại cả.

Quản Tam Dương đối với lão già ốm o này vừa kính vừa sợ. Hắn nghe lão bảo vậy đã biết ngay lão ám chỉ mình đánh bị thương Triển Phi Yên. Mặt hắn đỏ bừng, ra chiều bẽn lẽn. Thiệt là một tay cao thủ lừng danh thiên hạ mà tính tình kỳ lạ, coi vẻ mặt hắn chẳng khác gì đứa con nít đói bụng ăn vụng bánh bị người ta bắt gặp.