Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Chương 33: Lễ quốc khánh về nhà anh đi (1)

Sau Trung Thu kế đó là lễ Quốc Khánh. Tịch Chiêu Nhiên sau khi nằm hai ngày ở trên giường liền sinh long hoạt hổ trở lại. Nói thế nào y cũng không chịu tiếp tục nằm ở bệnh viện. Đàm Thiên Dương không còn cách nào khác đành phải đồng ý cho y xuất viện. Cậu chủ nhà họ Tịch đối với việc mình có thể làm cho Đàm Thiên Dương cảm thấy không biết làm sao vô cùng thoả mãn. Cảm giác có người chấp nhận sự bốc đồng của mình thật tuyệt ah’.

Bởi vì đã chọn ngày lễ Quốc Khánh trở về quê nhà của Đàm Thiên Dương. Nên Tịch Chiêu Nhiên sau khi xuất viện liền gọi cho A Nghĩa, nói qua lễ Quốc Khánh y mới trở về công ty làm việc. Nói thế nào y cũng là cậu chủ nhà họ Tịch, khi nào muốn đi chơi hay khi nào muốn đi làm đều không phải cùng một chuyện sao? A Nghĩa nhún vai cúp điện thoại.

Nhưng Đàm Thiên Dương thì vẫn phải đi làm cho đến lễ Quốc Khánh mới được nghĩ. Cho nên Tịch Chiêu Nhiên ở nhà bắt đầu lên kế hoạch nên mang theo thứ gì để cùng Đàm Thiên Dương về thăm quê nhà. Phải mặc loại quần áo nào, phải mua lễ vật ra sao. —— Tuy Đàm Thiên Dương nói không quá thân với họ hàng. Nhưng dù sao bọn họ cũng nhìn Đàm Thiên Dương lớn lên. Hiếm khi có dịp trở về thăm nhà một lần, vẫn phải mua một chút lễ vật làm quà biếu. —— Y cũng không biết sẽ dùng phương tiện giao thông nào để về quê của Đàm Thiên Dương. Khẳng định hắn sẽ không đồng ý lái xe của y về quê, như vậy rất chói mắt. Nhưng Tịch Chiêu Nhiên nhớ rõ quê nhà của Đàm Thiên Dương rất xa, không thể ngồi máy bay, có vẻ như cũng không có chuyến xe lửa. Vậy bọn họ sẽ đi tới đó như thế nào ah’?

Phải hỏi thử Đàm Thiên Dương mới được.

Cậu chủ nhà họ Tịch sau khi đưa ra quyết định, liền cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn quấy rầy người nào đó.

Đàm Thiên Dương nguyên bản đang làm việc ở trong phòng giám sát. Hắn nghe được tiếng chuông di động liền lấy điện thoại từ trong túi ra. Hắn nhìn thoáng qua, là tin nhắn Tịch Chiêu Nhiên gửi đến. Đàm Thiên Dương suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại bắt đầu nhấn từng chữ từng chữ một gửi tin nhắn lại cho Tịch Chiêu Nhiên. —— Đây là lần đầu tiên hắn dùng tay bấm bàn phím gửi tin nhắn. Cho nên để soạn một tin nhắn ngắn cũng mất hết mấy phút. —— Sau khi gửi tin nhắn xong, hắn cầm di động phát ngốc một hồi lâu. Lúc trước, Đàm Thiên Dương nhìn người khác cầm điện thoại di động chơi cả ngày cảm thấy rất kỳ lạ. Có chuyện gì trực tiếp gọi điện thoại, như thế không phải sẽ nhanh hơn nhiều sao? Tại sao phải soạn tin nhắn, một câu lại một câu gửi qua gửi lại? Hiện tại hắn cũng không hiểu rõ chuyện đó. Nhưng Đàm Thiên Dương cảm thấy Tịch Chiêu Nhiên gửi tin nhắn cho hắn, là vì mong muốn hắn gửi tin lại cho y. Chứ không phải trực tiếp gọi điện thoại. Hắn đương nhiên muốn Tịch Chiêu Nhiên cao hứng. Cho nên dù gửi tin nhắn hơi chậm một chút, phiền phức không ít. Nhưng hắn tình nguyện bỏ thời gian để thoả mãn mong muốn nhỏ nhoi này của y.

Tịch Chiêu Nhiên sau khi gửi tin nhắn xong. Y ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người nhìn điện thoại di động. Chờ đợi một hồi lâu, ngay lúc y nghĩ Đàm Thiên Dương sẽ không để ý đến tin nhắn đó, thì y lại nhận được một tin nhắn. Nội dung rất đơn giản, chỉ có ngắn gọn mấy từ: “Đi xe khách, phải ngồi cả đêm.”

Tịch Chiêu Nhiên nhìn đoạn tin nhắn chỉ có mấy chữ rồi híp mắt cười. Y dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Đàm Thiên Dương ôm điện thoại di động, cố gắng đánh từng chữ từng chữ một, lại còn vô cùng cẩn thận. Nói không chừng còn có thể vì không quen với chức năng gửi tin nhắn mà nhíu mày. Cậu chủ nhà họ Tịch cười vô cùng vui vẻ trong lòng một hồi lâu. Y cảm thấy bộ dáng đó của Thiên Dương nhất định rất quyến rũ ah’.

Đàm Thiên Dương sau khi gửi tin nhắn một hồi lâu, lại nhận được thêm một tin nhắn mới của cậu chủ nhà họ Tịch. Y hỏi hắn về thăm quê nhà cần phải mua những thứ gì. Hắn suy nghĩ một chút liền trả lời: “Tối về nhà sẽ đi mua”, đánh xong câu đó hắn cũng không lập tức gửi đi mà nghiêm túc suy xét một chút, lại đánh thêm một câu —— “Tối nay em muốn ăn gì?”

—— Đàm Thiên Dương thêm câu này vào là bởi vì đột nhiên nhớ đến một chuyện trước kia. Hắn có một người chiến hữu từng truyền đạt kinh nghiệm viết thư cho bạn gái ở quê nhà. Gã nói: “Tuyệt đối không nên viết những câu hồi âm khiến đối phương cảm thấy mình không mong muốn nhận thư tín. Cho dù không có suy nghĩ đó, cậu cũng phải dùng mọi cách thức để quan tâm đối phương. Bằng không tình yêu của cả hai sẽ giống như ngọn lửa, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.” Đàm Thiên Dương quả thật không hiểu rõ toàn bộ lời nói của gã. Nhưng hắn cảm thấy người ta có thể làm được chuyện đó cho người họ yêu, thì hắn cũng có thể làm được ah’. Càng không thể bởi vì Tịch Chiêu Nhiên chọn một người yêu trầm mặc ít nói như hắn, mà không thể cảm nhận được tình yêu ngọt ngào.

Tin nhắn gửi lại của Tịch Chiêu Nhiên quả thật rất nhanh. Tất cả đều là những món y muốn ăn, mong muốn hắn tối nay sẽ về làm cho y. Đàm Thiên Dương còn định gửi tin nhắn trả lời lại, nhưng trưởng ban lại có việc tìm hắn. Hắn chỉ đành soạn một tin nhắn đơn giản: “Được, anh làm việc đã.”

Cậu chủ nhà họ Tịch tuy buồn bực vì không thể tiếp tục cùng Đàm Thiên Dương gửi tin nhắn. Nhưng nói thế nào hắn cũng đang trong thời gian làm việc. Y cũng không nên vô cớ gây sự. Chỉ đành ngồi chán chết ở nhà chờ hắn tan tầm trở về.


Đến buổi chiều, Tịch Chiêu Nhiên nhận được điện thoại của mẹ y. Tâm trạng của y mấy hôm nay vẫn vô cùng vui vẻ, vì vậy nên điện thoại gọi đến y đều trả lời không ít. Kỳ thật mẹ của Tịch Chiêu Nhiên cũng không nói gì đặc biệt, chỉ hỏi y vì sao lâu rồi không về nhà, còn xin phép nghỉ ở công ty. Có phải y đã xảy ra chuyện gì không.

“Con ở nhà bạn.” Tịch Chiêu Nhiên chỉ thản nhiên trả lời một câu.

“Bạn? Bạn nào của con?” Tịch phu nhân hỏi xong nhưng lại không nghe được câu trả lời của Tịch Chiêu Nhiên liền bồi thêm một câu: “Mẹ không phải muốn quản chuyện của con. Chỉ là.. con cũng biết cha của con, ông ấy không thích con lui tới với những người đó. Con đừng luôn đối nghịch với ông ấy, khiến mẹ phải lo lắng cho con ah’.”

“Đã biết.” Tịch Chiêu Nhiên mím khoé môi, tuỳ tiện đáp một câu.

Tịch phu nhân thở dài, cuối cùng không nói gì thêm, bà cúp điện thoại.

Tịch Chiêu Nhiên cầm di động phát ngốc ở nhà hết nửa buổi chiều. Thẳng đến khi Đàm Thiên Dương về nhà.

“Sao em lại không bật đèn?” Đàm Thiên Dương đẩy cửa đi vào trong mở đèn, mới phát hiện Tịch Chiêu Nhiên không nhúc nhích ngồi một bên ở ghế sô-pha.

“Thiên Dương.” Tịch Chiêu Nhiên chậm rãi quay đầu cười với hắn. Y đứng lên đi đến bên cạnh Đàm Thiên Dương, vươn tay ôm lấy bờ vai của hắn.

“Làm sao vậy?” Tay phải không cầm đồ vật của Đàm Thiên Dương vòng qua người Tịch Chiêu Nhiên, ôm lấy thắt lưng y, thấp giọng hỏi.

Tịch Chiêu Nhiên đem đầu mình chôn ở cổ hắn, y nhẹ lắc đầu, “Không có gì.”

Đàm Thiên Dương nghiêng đầu nhìn y, cũng không hỏi nhiều chỉ nói: “Em ngồi đây đi, anh đi nấu cơm.”

“Em giúp anh.” Khi Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt đã không còn nhìn ra nét u buồn. Chỉ còn lại nụ cười nhàn nhạt vô cùng đẹp ở cánh môi.

Đàm Thiên Dương nhịn không được cong khoé môi hỏi: “Giúp anh? Em sẽ làm gì đây? Thái rau hay rửa rau ah’?” Tuy cánh tay phải của Tịch Chiêu Nhiên lại bị thương. Nhưng cũng may không tổn thương đến gân cốt. Rửa rau nà nọ vẫn có thể làm được.

“Thái rau rất khó ah"” Tịch Chiêu Nhiên mở miệng, “Em giúp anh rửa rau đi, anh dạy em.”

“Được.” Đàm Thiên Dương gật đầu, lôi kéo y vào nhà bếp. Đem đồ ăn vừa mua để lên bàn bếp. Lấy một cái thau ra, bắt đầu dạy Tịch Chiêu Nhiên rửa rau. Y sau khi nhìn hắn làm mẫu một lần liền đuổi hắn đi. Còn bản thân thì bắt chước theo cách thức vừa học đem rau xanh để dưới vòi nước rửa.

Đàm Thiên Dương thấy y rửa rất có cách thức liền xoay người đi vo gạo nấu cơm.


“A…” Trong nhà bếp bỗng vang lên tiếng hoảng sợ của Tịch thiếu gia, khiến cho Đàm Thiên Dương sợ tới mức bỏ lại nồi cơm điện trong tay chạy trở về, “Làm sao vậy?”

“Em lỡ làm nát rau rồi.” Tịch thiếu gia vô cùng uỷ khuất nhìn hắn. Y vươn ngón tay chỉ chỉ cái lá trên cọng rau đang cầm trong tay. Dường như y rửa rau rất dùng sức, lại mở nước quá lớn. Không những đem lá trên cọng rau làm dập nát, còn làm cho cả người y ướt đẫm. Vòi nước vẫn còn ào ào chảy khiến cho mặt đất đều là nước.

Đàm Thiên Dương bất đắc dĩ thở dài, tiến đến tắt vòi nước. Hắn lấy một cái khăn sạch giúp y lau khô nước trên người cùng trên mặt. Sau đó đem y đuổi ra khỏi nhà bếp. “Em đi xem TV một lát đi để anh làm cho.” Tịch thiếu gia tuy chưa trực tiếp vào nhà bếp nấu cơm. Nhưng Đàm Thiên Dương đã có thể đoán được nếu tiếp tục để y giúp đỡ hắn làm bếp, thì nhất định cái danh hiệu “sát thủ nhà bếp thế hệ mới” sẽ được đính kèm với Tịch Chiêu Nhiên.

Tịch thiếu gia nghĩ muốn kháng cự, nhưng lại bị Đàm Thiên Dương trấn áp. Cuối cùng y vẫn bị đuổi ra khỏi nhà bếp.

Đàm Thiên Dương nhìn xung quanh nhà bếp đều là nước. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lấy khăn lau sạch sẽ sàn nhà mới bắt đầu nấu cơm.

Kẻ bị đuổi ra khỏi nhà bếp —— Tịch Chiêu Nhiên dạo một vòng trong phòng khách. Cuối cùng không có việc gì làm, vì thế y một lần nữa lại đi đến gần cánh cửa nhà bếp. Dựa người vào khung cửa, nhìn thân ảnh cao lớn của Đàm Thiên Dương đang bận rộn nấu cơm đến ngẩn người.

Không có Tịch thiếu gia quấy rối, thức ăn rất nhanh đã được dọn lên bàn. Vẫn là những món ăn đơn giản thường ngày nhưng lại đầy dinh dưỡng. Tịch Chiêu Nhiên ăn đến thoả mãn, thậm chí còn có cảm giác hạnh phúc đến muốn rơi lệ. Y đã rất lâu rồi không khóc, nhưng trong khoảng thời gian này, trong lòng y lại luôn có một cổ xúc động muốn khóc. Bất quá Tịch Chiêu Nhiên cũng là một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi. Nếu bảo y khóc thật thì sẽ khiến y cảm thấy xấu hổ.

Sau khi ăn xong cơm chiều, Đàm Thiên Dương mang cậu chủ nhà họ Tịch đi ra ngoài mua vài thứ này nọ để về quê. Tịch Chiêu Nhiên nhìn hắn mua rất nhiều túi chườm nước nóng, cùng quần áo ấm dành cho người già liền tò mò hỏi. “Thân thích của anh ở đó đều là người già sao?” Thật sự hắn mua rất nhiều, kể ra số quần áo này cũng đủ cho mười người mặc.

“Đều là những người trước đây từng chăm sóc anh, mùa đông chân của họ đều bị lạnh.” Đàm Thiên Dương giải thích.

Tịch Chiêu Nhiên không nói chuyện, y cảm thấy Đàm Thiên Dương là một người rất tốt bụng, còn bản thân y thì..

Nếu.. nếu như một ngày hắn biết mình đã từng muốn hại hai mẹ con nhà họ Tống…

“Sao lại không đi?” Đàm Thiên Dương thấy y đang đi bỗng nhiên ngừng lại. Hắn đưa tay vỗ vai Tịch Chiêu Nhiên, kỳ lạ nhìn y.

“Không có gì.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu, “Nếu thế thì hay là chúng ta đi mua mấy cái lò sưởi.”

Vốn nghĩ Đàm Thiên Dương sẽ đồng ý với ý kiến của y. Nhưng không nghĩ tới hắn lại trực tiếp lắc đầu, “Mấy thứ ấy phải dùng đến điện, như vậy không quá an toàn, tặng cho người già rất nguy hiểm. Hơn nữa tiền điện cũng rất đắt, bọn họ cũng không có đủ tiền để chi trả.”

Tịch Chiêu Nhiên nghe xong lời của hắn, dường như cũng hiểu được liền gật đầu.

Sau khi hai người mua một túi to mang về nhà thì cũng đã là mười hai giờ đêm. Đàm Thiên Dương bảo Tịch Chiêu Nhiên đi ngủ trước, còn hắn đi thu xếp tốt hành lý.


Tịch thiếu gia tao nhã ngáp một cái rồi gật đầu đi vào trong. Cơ hồ vừa nằm xuống giường liền ngủ. Ngay cả chuyện Đàm Thiên Dương khi nào đi ngủ y cũng không biết.

Ngày hôm sau chính là lễ Quốc Khánh, chờ Tịch Chiêu Nhiên thức dậy. Đàm Thiên Dương đã đem đồ vật này nọ chia làm hai túi lớn để ở chính giữa phòng khách. Trên bàn đã dọn sẵn bữa sáng nóng hổi thơm ngát.

“Em mau đi tắm đi, sau đó thì ra ăn điểm tâm. Một lát nữa xe khách sẽ tới.” Đàm Thiên Dương bưng hai chén cháo đi ra từ nhà bếp.

“Ah, Thiên Dương anh dậy thật sớm.” Tịch Chiêu Nhiên gật gật rồi chui đầu vào nhà vệ sinh.

Đàm Thiên Dương đứng ở phòng khách nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của y, liền nhịn không được lắc đầu. Đại khái sau khi hai người xác định quan hệ. Tịch thiếu gia ở trước mặt hắn cũng càng ngày càng tự nhiên. Không giống như trước kia, luôn đem mỗi động tác của mình đắn đo theo tiêu chuẩn. Cách nói chuyện cũng đã theo thói quen tùy ý đi rất nhiều, càng ngày càng giống một đứa trẻ.

Một Tịch Chiêu Nhiên như hiện giờ so với trước kia càng khiến cho người khác cảm thấy thoải mái. Không làm cho người ta cảm thấy có khoảng cách khi ở gần với y.

Sau khi hai người ăn điểm tâm xong, Đàm Thiên Dương đeo một cái túi lớn trên lưng. Tay trái cầm thêm một cái túi khác, tay còn lại nắm lấy tay Tịch Chiêu Nhiên đi xuống lầu đón xe. Hai người tìm được xe về quê, Đàm Thiên Dương đem hai cái túi lớn nhét phía dưới thùng xe. Sau đó mới dắt người đang mang vẻ mặt tò mò lên xe ngồi.

“Xe này có thể chở nhiều người như vậy ah’?” Tịch Chiêu Nhiên ngồi ở ghế sau gần với cửa sổ, chỗ Đàm Thiên Dương chọn cho y. Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được nghiêng đầu nhìn xung quanh đánh giá. Ngồi bên cạnh bọn họ là một cô gái. Cô nhìn thấy hai người đàn ông cao ráo, một anh tuấn đẹp trai, một xinh đẹp tuấn tú. Liền nhịn không được tò mò liếc nhìn. Tịch Chiêu Nhiên híp mắt cười với cô gái khiến cô lập tức đỏ mặt. Mị lực của Tịch thiếu gia đúng là có lực sát thương quá lớn ah’.

“Đừng lộn xộn, xe sắp khởi hành rồi.” Khoé mắt Đàm Thiên Dương nhìn ánh mắt đang liếc tới của cô gái kia. Hắn đưa tay đẩy Tịch Chiêu Nhiên dựa lên lưng ghế, còn bản thân thì hơi nghiêng người, bộ dáng như đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng thật chất là lấy thân hình cao lớn của mình ngăn cách hai người tiếp tục đối diện nhau.

“Bây giờ chúng ta ngồi xe, vậy khi nào thì đến nơi ah’?” Lúc trước Đàm Thiên Dương nói phải đi cả một đêm. Hiện giờ xe lại khởi hành vào ban ngày, vậy có lẽ là buổi sáng ngày hôm sau mới đến đi? Nếu thế thì phải ngồi rất lâu ah’, chưa kể đến chỗ nào đó của Tịch thiếu gia đang cảm thấy không được thoải mái. Tuy đã hai ba ngày, nhưng thương tổn của chỗ kia vẫn chậm chạp không tốt lên được. Hơn nữa mỗi khi ngồi xuống, toàn bộ sức nặng của thân thể đều chạm đến chỗ kia, xúc cảm càng mãnh liệt ah’.

“Mười một hay mười hai giờ đêm gì đó, em bị say xe sao? Dựa vào đây ngủ một chút đi?” Đàm Thiên Dương hỏi, Tịch Chiêu Nhiên đã quen ngồi xe hơi cao cấp. Loại xe khách đường dài này so với xe hơi y thường ngồi quả là kém rất xa.

“Hẳn là không sao đâu.” Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu không quá xác định. Mùi của loại xe khách đường dài này quả thật không dễ ngửi, cho nên y cũng không xác định được mình có bị say xe hay không.

“Vậy thì cứ dựa vào đây trước đi.” Đàm Thiên Dương vỗ vỗ chỗ tựa lưng phía sau y.

“Thiên Dương.” Tịch Chiêu Nhiên dựa người bên cửa sổ, y nhìn ra ngoài trong chốc lát rồi đột nhiên quay đầu gọi hắn một tiếng.

“Huh?”


“Cái kia.. mẹ con Tống Hàng có quan hệ như thế nào với anh?” Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên rối rắm một chút, nhưng vẫn đem nghi hoặc hỏi thành lời. Đồng thời trong nội tâm cũng có chút dày vò. Chuyện lúc trước, y thật sự rất sợ Đàm Thiên Dương một ngày nào đó biết được. Hơn nữa càng ngày càng có xu hướng sợ hãi. —— Sau khi hưởng thụ được sự ấm áp cùng hạnh phúc của Đàm Thiên Dương mang đến. Y tuyệt đối không muốn nếm trải mùi vị mất đi. Y không thể vì chuyện này mà mạo hiểm bất cứ điều gì.

Đàm Thiên Dương có chút ngoài ý muốn nhìn y. Sau đó hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi trầm mặc một hồi lâu.

Tịch Chiêu Nhiên chăm chú theo dõi gương mặt nghiêng anh tuấn của hắn. Đàm Thiên Dương trầm mặc như vậy làm cho y cảm thấy bất an. Tuy hắn ngày thường không nói nhiều, nhưng cùng lần này lại có chút bất đồng.

Đàm Thiên Dương vẫn trầm mặc, tựa hồ là ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Thẳng đến khi xe khách khởi hành rời khỏi nhà ga một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Ba ba của Tống Hàng là Tống Bân, hắn là chiến hữu của anh.”

Điều này Tịch Chiêu Nhiên đã sớm biết. —— Lúc trước A Nghĩa đưa cho y tập tài liệu kia, trên đó đều đã viết rất rõ ràng.

“Bọn anh đã từng là một đôi cộng sự ăn ý.” Ánh mắt của Đàm Thiên Dương vẫn nhìn ra ngoài của sổ. Dường như là đang đắm chìm trong hồi ức xa xưa. “Khi đó bọn anh phối hợp rất hoàn mỹ, hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ. Cho đến một lần anh ta tử vong trong khi đang làm nhiệm vụ…”

“Anh ấy là một người rất tốt, rất cẩn thận cũng thật chăm chỉ. Mỗi lần trước khi chuẩn bị làm nhiệm vụ, anh ấy luôn không phiền chán giúp cả nhóm kiểm tra trang bị hết lần này đến lần khác. Rất sợ ở thời điểm mấu chốt chúng anh bị trang bị kéo chân… Lúc anh gia nhập bộ đội anh ta mới hai mươi ba tuổi. Lớn hơn anh đến năm tuổi, chúng anh phối hợp cùng nhau năm năm… Thẳng đến anh ta hai mươi lăm tuổi cũng không tìm bạn gái. Khi đó anh nghĩ tất cả mọi người đều là như thế. Dù sao nhiều năm đều ở trong hoàn cảnh hoàn toàn bị phong bế. Ngay cả phụ nữ cũng không nhìn thấy, huống chi là tìm một người bạn gái hợp ý mình. Thẳng đến khi anh ta hai mươi lăm tuổi bị người nhà thúc giục kết hôn. Anh mới biết được thì ra vài năm nay, nhà của anh ấy luôn giới thiệu đối tượng để anh ấy kết hôn. Nhưng không biết vì nguyên do gì, mặc cho đối phương có điều kiện tốt ra sao, anh ấy đều trực tiếp từ chối. Quê quáng của anh ta lại lạc hậu phong kiến, bình thường những người trẻ tuổi chưa đến hai mươi đã kết hôn. Người giống như anh ấy hiếm lại càng hiếm, cha mẹ của anh ấy cũng mong muốn anh ấy có thể sớm ngày kết hôn sinh con. Nhưng anh ta lại dùng đủ mọi lý do để từ chối, không muốn làm theo ý nguyện của bọn họ. Cuối cùng cha của anh ấy rất tức giận, nói nếu anh ấy không tìm người kết hôn sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con. Anh ta không còn cách nào đành phải đáp ứng về nhà một chuyến…”

Hắn nói tới đây lại nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần một hồi lâu. Tịch Chiêu Nhiên dựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.

“Trước khi anh ấy rời đi liền mới bọn anh uống rượu. Sau khi uống say thì đã không còn bộ dáng lãnh tình thường ngày nữa. Anh ấy ở trong ký túc xá khóc lớn một hồi lâu, khi đó anh không biết anh ấy rốt cuộc khóc vì cái gì. Qua ngày hôm sau anh ta liền trở về quê nhà. Lúc quay trở lại cũng chỉ nói với bọn anh rằng anh ấy kết hôn. Đối tượng là người bạn cùng anh ta lớn lên… Khi anh ấy nói chuyện này, gương mặt thật sự khiến cho người ta không thể nào nhìn ra được anh ấy về nhà tổ chức tiệc cưới. Anh lúc đó cảm thấy vẻ mặt của anh ta giống như vội vã về nhà chịu tang… Anh hỏi anh ấy đã xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng không nói. Hơn nữa từ đó về sau bắt đầu bất hoà cùng anh. Khi làm nhiệm vụ cũng liên tiếp phạm sai lầm. Cuối cùng sĩ quan huấn luyện giữ anh ấy lại, đưa anh ấy đi trị liệu tâm lý. Nhưng anh ta lại cự tuyệt, không chịu phối hợp. Sau đó lại bị sĩ quan huấn luyện mắng một trận, anh ấy cũng cam đoan về sau sẽ không phạm phải sai lầm. Mà về sau anh ấy quả thật không còn phạm sai lầm nữa. Nhưng lại tránh anh, tránh đến mức càng ngày càng rõ ràng. Anh nhiều lần nghĩ muốn tìm cơ hội để nói rõ với anh ta. Nhưng anh ta đều tránh né anh…” Đàm Thiên Dương nói xong đột nhiên hít một hơi. Tịch Chiêu Nhiên dùng đầu gối đụng hắn một cái. Hắn nghiêng đầu nhìn Tịch Chiêu Nhiên, vỗ vỗ lên đầu gối y rồi tiếp tục nói.

“Sau khi anh ta kết hôn vài năm cũng không trở về nhà. Thậm chí ngay cả vợ của anh ấy sinh cho anh ấy một đứa con trai, anh ấy cũng chỉ gọi điện thoại trở về. Tránh anh, tránh đến mức càng ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí cũng không muốn cùng anh chấp hành nhiệm vụ. Anh lúc đó cảm thấy không thể nào chấp nhận được nữa. Tìm cơ hội nói rõ với anh ta một lần. Nhưng không nghĩ tới anh ấy lại vô cùng tức giận mắng anh một trận. Nội dung anh ấy mắng rất hỗn loạn, anh lúc đó cảm thấy có lẽ anh ấy cũng không biết mình đang nói cái gì. Anh càng không có cách nào hiểu được ý nghĩ mà anh ta muốn biểu đạt… Rồi không bao lâu sau đó, phía trên đưa ra hai nhiệm vụ. Sĩ quan huấn luyện cảm thấy một trong hai nhiệm vụ đó tương đối thích hợp với anh và anh ấy. Mặc khác nhiệm vụ kia, người nọ lại lần đầu tiên phối hợp với anh ta, căn bản không có sự ăn ý. Anh vốn định mượn cơ hội lần này cùng anh ấy giảng hoà. Nhưng anh ấy lại cự tuyệt, thái độ vô cùng cường ngạnh, làm cho sĩ quan huấn luyện tức giận mắng anh ấy một trận. Lúc đó anh cũng có chút tức giận nên đã không để ý đến anh ta nữa. Nhưng lại không nghĩ đến…”

Khi Đàm Thiên Dương nói đến đó thanh âm vẫn thật bình tĩnh. Giống như chuyện hắn đang nói không hề có liên quan gì đến hắn. Tịch Chiêu Nhiên đưa tay nắm lấy tay hắn, nhéo nhéo, thay hắn nói: “Sau đó anh ta đã chết khi đang làm nhiệm vụ đó có phải hay không?”

Đàm Thiên Dương nghiêng đầu nhìn y.

Tịch Chiêu Nhiên tiếp tục nói: “Anh ấy thích anh đi? Nhưng bởi vì mình đã kết hôn, cho nên muốn phân ra khoảng cách với anh, nghĩ muốn quên mối tình này.” Y nói hết sức chắc chắn, giống như chuyện này y đã từng tự mình trải qua.

Đàm Thiên Dương trầm mặc một hồi lâu, có chút không xác định nói: “Anh cũng không rõ, anh ấy cũng chưa từng biểu lộ gì. Có điều bác sĩ tâm lý của anh ấy cũng đã từng nói như vậy. Ông ta có xem qua nhật ký của anh ấy. Nói anh ta vì một chút tình cảm mà đem bản thân mình tra tấn đến nỗi không còn mong muốn tiếp tục sống. Sớm đã tồn tại suy nghĩ muốn chết trong lòng.

“Cái chết của anh ta là nguyên nhân khiến anh rời khỏi bộ đội? Anh cảm thấy anh cần phải chịu trách nhiệm cho cái chết của anh ta?” Sắc mặt của Tịch Chiêu Nhiên dần dần trở nên lạnh. Y không thích cái người tên Tống Bân này. Không những vì lý do hắn từng mong muốn có Đàm Thiên Dương. Mà càng vì sự yếu đuối không dám đối mặt hết tất cả mọi chuyện của hắn. Tịch Chiêu Nhiên chưa từng thỉnh cầu cha mình thích mình. Cho nên y không biết cái gì gọi là sự kỳ vọng của một người cha. Thân là con cái, là một người đàn ông thì vô luận trải qua việc khó khăn gì đều phải hoàn thành tốt chuyện đó. Tín điều của Tịch Chiêu Nhiên chính là, nếu là thứ y muốn có được, thì y nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn để đạt được nó. Cho nên nội tâm y vô cùng xem thường Tống Bân. Lúc nào cũng để người khác áp đặt tình cảm của mình. Đến cuối cùng lại vì sự yếu đuối đó mà làm chuyện nông nỗi tự sát. Nhưng dĩ nhiên y rất lý trí không đem sự xem thường này biểu hiện ra ngoài. Dù sao hắn cũng là chiến hữu đã từng rất thân với Đàm Thiên Dương. Nếu y tuỳ tiện phát biểu cảm nhận, có lẽ sẽ khiến Thiên Dương tức giận đi?

Đàm Thiên Dương im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Anh nợ mẹ con Tống gia.”


Tịch Chiêu Nhiên rất muốn phản bác câu nói này của Đàm Thiên Dương. Hắn không nợ bất cứ kẻ nào. Nhưng lại cảm thấy chính mình tựa hồ không có lập trường để phản bác. Tống Bân bởi vì áp lực của hiện thực cưỡng bách mà không dám theo đuổi cái mình mong muốn. Còn y thì lợi dụng sự thiện lương của Đàm Thiên Dương để khiến hắn để ý đến mình. Hiện tại y thậm chí còn cảm thấy, nếu như không có vết xe đổ là Tống Bân. Đàm Thiên Dương nhất định sẽ không dễ dàng chấp nhận y như vậy. Khẳng định hắn sợ bản thân y sẽ đi theo con đường xưa của Tống Bân, giẫm lên vết xe đổ đó?

Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy chính mình tuy rằng sẽ không tự sát. Nhưng y nhất định sẽ không khinh địch mà buông tha cho Đàm Thiên Dương như vậy.

“Em sẽ cùng anh chăm sóc cho hai mẹ con họ.” Tịch Chiêu Nhiên nắm lấy tay Đàm Thiên Dương. Lời này của y là thật lòng, không phải vì điều gì khác. Nhưng nếu thật sự có một ngày Thiên Dương biết được chân tướng sự việc đằng sau chuyện y cứu mẹ con nhà họ Tống. Liệu có thể vì điều này mà cộng thêm sự ti tiện cho y hay không..

Đàm Thiên Dương không nói gì. Hai người nắm lấy tay nhau, từng ngón từng ngón thân thiết đan vào nhau, thể hiện cho sự thân mật của hai người.