Bé Con! Em Yêu Anh À?

Chương 25: Một sự tức giận không hề nhẹ - Niềm vui không có lời để tả

Nó ngồi cạnh Minh Quyền mà không ngừng khóc

•Minh Quyền,làm ơn tỉnh dậy đi mà,em xin lỗi mà,Minh Quyền_Nó cố kìm nước mắt,bây giờ chỉ có bình tĩnh mới giúp được Minh Quyền

"Cạnh" Ông Minh và bà Hương chạy vào

•Minh Quyền_Bà Hương hét lên

•Hai.....hai bác_Nó ấp úng

•Nhã Kiều_Bà Hương ôm chầm lấy nó

•Tại sao Minh Quỳên lại trở nên như vậy?_Ông Minh tức giận mà hét lên

•Cháu.....cháu...._Nó ấp úng không nói nên lời,bà Hương đủn nó ra làm nó ngã nhào ra đất rồi ôm lấy Minh Quyền bất động trên giường,bà hét ầm lên,bỗng Minh Quyền rơi một giọt nước mắt lặng lẽ mà không ai biết,lúc đó một cô gái đẩy cửa bước vào,cô gái này là Khánh Di,em gái của Minh Quyền mới từ Mỹ về.Khánh Di hưởng sự xinh đẹp từ mẹ và trí thông minh từ ba,đôi mắt tròn chớp chớp nhìn Minh Quyền trên giường bệnh rồi khóc ầm lên

•Ba mẹ,hức hức,anh hai à,huhu_Khánh Di xà vào lòng ông Minh,ông Minh dỗ dành cô con gái này

•Thôi,nín đi,ba thương_Ông vỗ lưng con gái

•Ba,huhu_Khánh Di khóc to hơn rồi nhìn thấy Nhã Kiều đứng cúi gằm mặt ở đó,Khánh Di lại tát nó,"Chát"một cái tát của Khánh Di làm nó ngã nhào ra đất

•Là tại chị,nếu không phải chị làm anh tôi buồn thì cũng đâu có như này,con hồ li,tôi giết chị_Khánh Di nhào tới đánh tới tấp vào người nó,ông Minh mãi mới ngăn con gái mình lại được,cùng lúc đó cô bước vào thấy noa như vậy thì chạy lại đỡ


•Khánh Di,em phải biết là bây giờ chỉ có Nhã Kiều mới làm Minh Quyền tỉnh lại được,em bình tĩnh hộ chị đi_Cô tức giận

•Con hồ li này thì làm được gì cho anh của em chứ_Khánh Di cũng tức giận mà quát lại

•Em thôi đi_Cô quát

•Mấy đứa ra ngoài đi_Bà Hương quát cả bọn,ba đứa lủi thủi ra ngoài,Khánh Di thì vẫn không hết lườm nó,nó cũng chỉ biết cúi gằm đầu vì tất cả là lỗi tại nó mà,nếu như nó không nói những lời đó với Minh Quyền thì anh đâu tức giận rồi xảy ra chuyện như vậy,nó trách bản thân mình,hận bản thân mình,vì noa mà Minh Quyền chịu đau đớn,nó thầm trách bản thân mình rồi trời đấy quay cuồng,tất cả mờ dần rồi tối mù đi,nó mất ý thức mà ngất lịm,cô và Khánh Di dìu nó vào phòng bệnh để nghỉ ngơi.Cô đau lòng thay nó,bây giờ cô chỉ muốn hắn ở bên cạnh,cô mệt quá nên ngủ thiếp đi,lúc ngủ thì cảm nhận được hơi ấm như ai đó đang ôm cô vậy,ngửi thấy mùi nước hoa bạc hà cô biết là hắn nên an tâm ngủ.Hằng ngày nó vẫn tới trò chuyện cùng Minh Quyền vì bác sĩ nói anh vẫn có thể nghe được,còn Minh Quyền,anh ở bên kia vẫn nghe thấy giọng nó đều đều,vì anh bị lạc ở nơi rất xa nên không tìm được đường về nên anh không thể tỉnh lại.

..............

•Minh Quyền,anh ngủ đã 2 tháng rồi đó,tại sao anh vẫn còn chưa tỉnh vậy,anh biết em nhớ anh lắm không hả,tại sao anh vô tâm vậy,đồ đáng ghét,anh định thất hứa với em hả_Nó rơi từng giọt nước mắt lên bàn tay bất động của Minh Quyền,nhíp tim anh vẫn bình thường nhưng anh không chịu tỉnh lại.Rồi ngày qua ngày,Minh Quỳên cũng đã ngủ 1 năm,một năm này anh chưa có dấu hiệu tỉnh lại

•Haizzz,1 năm rồi_Nhỏ thở dài

•Sao Minh Quyền vẫn chưa tỉnh nữa_Chị tiếp lời

•Vô tâm_Miệng Duy Anh phun ra một câu làm họ thoáng giật mình,Duy Anh kéo tay nhỏ đi.

•Nhã Kiều tiều tụy quá rồi_Nam Anh thầm thương cho nó,Nam Anh ôm eo chị đứng dậy đi đâu đó,còn lại hắn và cô

•Em yêu_Hắn hôn vào gáy cô làm cô run lên,tình cảm của họ tăng lên rất nhiều,suốt một năm không biết đã thay đổi bao nhiêu là cách xưng hô sến súa,chỉ tội cho nó,chìm đắm trong tình yêu vô vọng.


•Đồ hâm này,nhột_Cô nhéo tay hắn làm hắn la oai oái,giờ không còn ai đi học nữa nên họ vô tư làm điều mình thích,Nam Anh;Hắn và Duy Anh phải quản công ty,còn ba nàng thì suốt ngày phá tiền mà ba anh làm ra,còn nó thì có trách nhiệm nói chuyện với Minh Quyền mỗi ngày.Minh Quyền,dường như anh lạc quá sâu,những câu nói của nó văng vẳng bên tai anh mỗi ngày làm anh quyết tâm hơn,suốt một năm qua,anh nhớ nó biết bao,hôm nào cũng có những chất lỏng ấm ấm rơi xuống bàn tay anh,và những quyết tâm của anh,anh đã tìm được đường ra,nó thấy mắt anh từ từ mở thì vui biết bao

•BÁC SĨ_Nó nhấn vào nút bảo động ở gần giường

•Nhã Kiều_Anh gọi làm nó biết không phải mơ nên càng hạnh phúc hơn,rốt cuộc anh cũng đã tỉnh,bác sĩ bước vào,kiểm trai tổng quát cho anh rồi mỉm cười

•Chúc mừng tiểu thư,Lục Đại thiếu ra đã tỉnh và không có gì bất thường,tuy nhiên vẫn phải nằm viện khoảng 2 tuần nữa để chúng tôi theo dõi_Bác sĩ xoay gót ra ngoài,y tá tháo hết thiết bị trên người anh ra,chân anh đã lành và có thể đi lại bình thường

•Đồ đáng ghét,vô tâm_Nhã Kiều trách anh,anh mỉm cười ôm nó vào ngực

•Xin lỗi mà_Anh nũng nịu nói

•Hứ,anh để người ta alone suốt 380 ngày đấy_Nó đấm nhẹ vào ngực anh rồi ôm thật chặt

•Để em báo với ba mẹ anh_Nó với lấy điện thoại nhưng bị anh giữ lại

•Hả?Ba mẹ anh?_Anh nhìn nó không chớp mắt,nó nhìn anh khó hiểu,chẳng nhẽ không ba mẹ anh thì ba mẹ nó,nghĩ đến đây mặt nó đỏ ửng lên

•Phải gọi là ba mẹ biết chưa_Anh nhéo mũi nó mỉm cười rồi tự động gọi cho ba mẹ mình,ông Minh bắt máy,anh cố không nói gì

•Ba mẹ_Anh cười ha hả làm ông Minh hạnh phúc mà rơi nước mắt


•Minh....Minh Quyền...con..con con tỉnh rồi_Ông Minh vì vui mà không nói nên lời

•Chẳng nhẽ ba đang nói chuyện với Nhã Kiều_Anh cố chọc ông Minh để xác định

•May quá,ba mẹ qua ngay_Ông Minh định cúp máy mà anh ngăn lại

•Cá gì?Ba mẹ vẫn ở Mỹ?_Anh có phần hơi tức giận,giờ anh hiểu vì sao lúc anh khôbg thể tỉnh lại toàn nghe thấy giọng nó mà không ai khác,lâu lâu có nghe thấy bọn bạn anh nói vài câu và đa số là nó.

•Thôi,ba mẹ giải thích sau_Ông Minh cúp máy,anh quay qua nó,bây giờ anh mới nhìn kĩ,nó gầy đi rất nhiều,khuôn mặt xanh xao hơn trước,anh đau lòng ôm lấy nó,nó cũng mỉm cười vòng tay qua lưng anh

•Đồ ngốc_Anh khẽ mắng

"Cạnh"

Cửa mở,hàng loạt tiếng bước chân đi vào

•Aaa,Minh Quyền tỉnh rồi_Nhỏ hét toáng lên

•Ui dùi ui,Minh Quyền_Cô và chị đồng thanh

•Thằng điên,giờ mới chịu tỉnh_Ba anh nhà mình đồng thanh

•Kệ mẹ tao_Anh lườm ba anh nhà mình

•Một sự đau đớn không hề nặng_Duy An giả vờ ôn lấy tim mình

•Anh hai_Khánh Di chạy vào ôm lấy Minh Quyền


•Di_Anh ôm lại

•Minh Quyền_Bà Hương chạy vào ôm lấy anh,bà vui đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt

•Ba đâu mẹ?_Anh ngó ra ngoài cửa

•Ba con đi mua ít trái cây cho con rồi_Bà Hương lau sạch nước mắt mỉm cười nói

•Ít ra còn nhớ mua trái cây cho con_Anh hơi tức giận một xíu

•Thôi mà con,công ty có việc khẩn cấp nên ba con mới không thể ở cạnh con được mà_Bà Hương nhẹ giọng nói

•Minh Quyền tỉnh rồi hả con?_Một loạt người bước vào bao gồm ba mẹ nó;cô+Nam Anh;hắn+Duy Anh;chị+nhỏ

•Dạ,chào mọi người_Anh mỉm cười đáp lại,phòng bệnh giờ chật ních người,mọi người nói chuyện một lúc rồi ra về để anh nghỉ ngơi,nó định nhay xuống giường thì anh giữ lại

•Ở lại với anh,một chút thôi_Anh ôm chầm lấy nó,thật chặt,như sợ thả ra thì nó sẽ chạy mất vậy

•Sao vậy?_Nó buông tay anh ra xoay mặt lại đối diện với anh,anh hôn nó,một nụ hôn kéo dài như không có điểm dừng,nó cũng vòng tay qua cổ anh đáp trả,một lúc sau anh thả ra

•Anh nhớ em_Lúc này anh mới nói ra lí do,nó đỏ mặt vì chưa bao giờ anh hôn nó lâu như vậy

•Em đó mặt rất đáng yêu đó_Anh tiếp lời,nó tựa vào ngực anh

•Đồ đáng ghét_Nó đánh nhẹ vào lưng anh