Bẫy Người Về Dinh

Chương 47

Tần Xu phát hiện bà quản lý chồng rất chuyên nghiệp, mấy ngày Thẩm Cố vắng nhà, mỗi khi rảnh cô đều về nhà chồng học hỏi kinh nghiệm.
Bà Hàm Hạ không nương tay vì con ruột, truyền thụ con dâu không ít kinh nghiệm.


Thẩm Cố về nhà vào một buổi chiều, sau khi tắm rửa xong, đón anh bên ngoài là Tần Xu ngồi trên sô pha, ánh mắt anh liền cứng đờ.
Cô mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ, chất liệu tơ tằm ôm sát vào đường cong. Đôi chân trắng thon phơi ra trong không trung, cặp mắt hoa đào đong đầy tình ý cuốn hút trái tim anh.


Tiểu biệt thắng tân hôn[ ], huống hồ cả hai là vợ chồng mới cưới.
[ – Bấm vào đây để xem chú thích]
Thẩm Cố không chút ngần ngại bước tới, quỳ một chân xuống sô pha. Anh ôm eo Tần Xu, cúi xuống hôn nghiền lên môi.


Vài ngày không gặp, Tần Xu lại cố tình quyến rũ nên nụ hôn hơi gấp gáp, đôi môi tê dại dần. Ngay khi ngón tay móc vào dây áo, cô giữ tay Thẩm Cố lại: “Chồng, em có chuyện muốn bàn bạc với anh”.
Tuy vợ ngăn nhưng Thẩm Cố vẫn cố chấp, anh hơi ngẩng đầu, nhẫn nhịn ngọn lửa bốc lên: “Chuyện gì vậy?”.


Tần Xu hít một hơi thật sâu, dùng mẹ chồng áp chế anh: “Mẹ bảo đàn ông nhà mình phụ trách kiếm tiền, phụ nữ là “tay hòm chìa khóa”, đây là minh chứng tình yêu của đàn ông dành cho vợ”. Chúng ta đã cưới nhau lâu rồi, sao anh còn chưa đưa “chìa khóa” cho em.


Thẩm Cố thở nặng nhọc, miết mặt Tần Xu: “Hôm em nay chủ động như thế là có mục đích à?” – Xem ra Tần Xu đã mũ giáp sẵn sàng.
Tần Xu chụp lấy tay Thẩm Cố, chu môi, yếu ớt than: “Anh không thương em phải không?”.


– Thương hay không thì thử rồi biết. – Thẩm Cố xảo trá xốc váy cô lên, định ném chuyện này sang một bên.
Tần Xu co chân trấn trước ngực anh, quyết không chịu thua: “Không, mẹ bảo anh không nộp thẻ lương tức là không thương em, mà đã không thương em thì em không “làm vợ” được”.


Thẩm Cố híp mắt nhìn Tần Xu.


Tần Xu sụt sịt, vờ tủi thân: “Sao số em khốn khổ thế, những cô khác sau khi kết hôn thì được chồng chủ động giao nộp tiền của, còn em cưới chồng với hai bàn tay trắng, thế mà còn bị chồng e sợ mình hám tiền bằng một hợp đồng tiền hôn nhân. Tiền của chồng là của chồng, vậy em còn “kết nghĩa tào khang” làm gì? Không những có gì lận lưng mà còn bị chồng ăn sạch không chừa một mảnh vải”.


Thẩm Cố bị chiêu trò vụng về miễn cưỡng này làm tức cười, anh nâng mặt Tần Xu lên: “Anh đưa, ngày mai anh đưa liền”.
Thẩm Cố cúi đầu muốn đôi môi, Tần Xu chắn môi anh, nghiêng đầu né: “Em chỉ “làm vợ” khi nhận được thẻ lương, khi nào anh đưa thẻ thì em cho anh hôn”.


– Xu – Ngữ khí Thẩm Cố quay phắt.
Tần Xu cảm nhận ngón tay Thẩm Cố lướt dọc eo xuống dưới, cô nâng giọng: “Thẩm Cố, anh đừng ỷ sức dài vai rộng mà bắt nạt em”.
Thẩm Cố bất lực: “Anh bắt nạt em hay em ức hϊế͙p͙ anh?”.
Tần Xu: “Khổ cái thân tôi, chồng tôi không thương tôi gì hết”.


Tần Xu giơ tay dụi mắt, vừa dụi vừa trộm quan sát sắc mặt Thẩm Cố qua kẽ tay.


Có mẹ chồng làm “ô dù”, Tần Xu được tiếp thêm sức mạnh tối đa, cô không hề run sợ. Thẩm Cố không thể đối đầu với Tần Xu, trong chuyện này, trì hoãn một phút là lãng phí một đời. Anh hít một hơi thật sâu, véo mạnh eo Tần Xu một cái, đứng dậy bước ra ngoài.


– Anh đi đâu đó? – Tần Xu hỏi.
Thẩm Cố: “Anh đi lấy thẻ cho em”.
Tần Xu cười hả hê: “Khoan,”.
Cô lấy hợp đồng tiền hôn nhân từ sau lưng, bởi vì đã xác tài sản riêng trước đó nên tất cả tài sản Thẩm Cố đứng tên đều được liệt kê rõ ràng.


– Đây nữa, cái này cũng phải đưa.
Thẩm Cố: “….”.
Tần Xu tịch thu toàn bộ tất cả thẻ ngân hàng, lấy trong tủ đầu giường một tấm thẻ do cô đứng tên ra rồi dùng tư cách quý bà bao nuôi trai trẻ kéo tay Thẩm Cố, đặt tấm thẻ vào, vỗ tay anh.


– Yên tâm, mỗi tháng chị sẽ cho cưng 200 ngàn tiền tiêu vặt, nếu em ngoan thì mỗi tháng chị sẽ xem xét thưởng thêm nha.
Tần Xu trả từng câu từng chữ Thẩm Cố từng nói với mình cho anh.


Thái dương Thẩm Cố co giật, từ thuở cha sinh mẹ đẻ mới thấm gậy ông đập lưng ông là thế nào. Nếu sớm biết có ngày này, mỗi tháng anh sẽ cho Tần Xu nhiều tiền tiêu vặt hơn.


Tần Xu tủm tỉm cất thẻ mới trấn lột được vào két sắt, dõng dạc hỏi vặn: “Anh thấy em đối xử tốt với anh không, mỗi tháng nhận những 200 trăm ngàn, ba chỉ được một nửa anh thôi đấy”.
– Hầy, sao anh im lặng, anh có vấn đề gì với em à? 


Tần Xu khóa kĩ két sắt, quay lại nhìn Thẩm – bị mình cưỡng chế đứng xa năm bước – Cố không thể nhìn lén mật mã bên ngoài.
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ngữ điệu, phong cách nói chuyện của Tần Xu đều kiêu ngạo không ai bì nổi.


Thẩm Cố nheo mắt, ngoắc tay với Tần Xu: “Lại đây, anh có chuyện muốn nói với em”.
Nhìn biểu cảm nửa cười nửa không, Tần Xu nhanh nhạy nhận ra có chuyện bất ổn, đầu óc nhạy bén chưa kịp nghĩ ra kế sách đã bị Thẩm Cố ghìm chặt eo xuống giường.


Tần Xu ngoan cường ra oai với tư cách bà chủ nhà, đe dọa trừ tiền tiêu vặt của Thẩm Cố, sau đó đã bị anh dùng môi ngăn chặn cái miệng tép nhảy.
Thẩm Cố nhẫn nại chờ cô tác oai tác quái tới giờ, muốn đòi toàn bộ nợ nần trên giường.


Tần Xu run như dẽ cầu xin tha thứ, Thẩm Cố vừa hôn vừa hỏi: “Chị, em có ngoan không?”.
Tần Xu nghĩ Thẩm Cố vin cớ xin thêm tiền, lắc đầu như trống bỏi: “Dở tệ, anh dừng lại ngay cho em, nếu không em sẽ cắt tiền”.
Thẩm Cố khẽ cười: “Xem ra em phải cố gắng hơn nữa để chị đây hài lòng”.


Thẩm Cố sà xuống tăng thêm sức lực, Tần Xu bị anh ức hϊế͙p͙ đến phát khóc, giọng nói nức nở đứt quãng xin xỏ: “Tốt, anh rất đỉnh, em, em thưởng thêm nè”.
Thẩm Cố càng đáng sợ hơn: “Em yêu thấy đỉnh sao, vậy tiếp tục nào”.
Tần Xu: “….”.


Trong cơn mơ màng, trong đầu Tần Xu hồi tưởng điều mẹ chồng dặn dò, nếu đàn ông bỏ qua ngón mồi tiền bạc béo bở thì chứng tỏ anh ta vốn không thiếu tiền, nhất định đang giấu quỹ đen.
Thẩm Cố khốn kiếp, mới ngày đầu giao nộp tiền đã dám thậm thụt trò “mèo dạy hổ”, ngon đấy.


Tần Xu còn chưa nghĩ ra cách bắt Thẩm Cố ói tiền ra thì đã bị anh phát hiện cô mất tập trung, lòng tự tôn đàn ông bị đả kích nghiêm trọng, anh lập tức phá tan tâm trí đang lang thang chỗ khác.
*


Sắp tới sinh nhật Thẩm Cố, ở những sinh nhật năm trước, anh thường ăn mừng tuổi mới với anh em thân thiết. Năm nay là năm đầu tiên có vợ bên cạnh, mẹ anh đã gọi dặn Thẩm Cố đưa Tần Xu về từ sớm để cả nhà quây quần.


Dạo này phòng làm việc của Tần Xu đã đi vào quỹ đạo, Thẩm Cố thấy vợ bận đến nỗi chân không chạm đất mỗi ngày, cô chẳng nhắc nhở gì tới sinh nhật anh như thể đã lãng quên. Thẩm Cố không muốn chủ động đề cập những ngày như sinh nhật, trông giả tạo vô cùng.


Trước sinh nhật Thẩm Cố một ngày, Tần Xu vẫn bình chân như vại. Mẹ lại gọi hỏi ngày mai hai đứa về khoảng mấy giờ, anh không kìm lòng mà bóng gió hỏi mẹ đã nói chuyện này cho Tần Xu chưa.


Bà Tang Hàm Hạ nhận ra nhờ vả nhắc khéo con dâu của con trai, bà giả vờ bối rối: “Không phải đây là chuyện riêng của hai đứa à, hai đứa mới cưới, mẹ là mẹ chồng sao có thể bắt con dâu về nhà tổ chức sinh nhật được? Nhỡ con bé muốn tổ chức riêng, không muốn cùng chung vui nhưng ngại từ chối mẹ, bứt rứt trong lòng thì thế nào?”.


Thẩm Cố: “Hai người bây giờ tuy hai mà là một, có gì đâu mà khó xử?”.


Mẹ anh đáp trả: “Hai mẹ con thắm thiết là một chuyện, điều đó không có nghĩa mẹ sẽ nhúng tay vào chuyện vợ chồng hai con. Một người mẹ chồng tốt là phải biết chừng mực, nếu bị đứa “con nuôi” là con phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp này thì con có gánh nổi không?”


Thẩm Cố tức lồ ng ngực, anh biến thành “con nuôi” rồi cơ đấy.
Buổi tối, Tần Xu bận bịu trong phòng làm việc, Thẩm Cố tắm xong, anh chẳng còn bụng dạ nào làm việc nữa. Anh ngồi thừ người trên sô pha phòng ngủ.


Một hồi sau, Thẩm Cố sang phòng làm việc của Tần Xu, cô đang vùi đầu nghiêm túc thiết kế. Anh chôn chân bên cạnh vài phút, Tần Xu mới ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay anh không làm việc à?”.
Thẩm Cố đáp ừ.
Tần Xu cúi đầu vẽ tiếp: “Vậy anh ngủ trước đi, phải một lát nữa em mới vẽ xong”.


Thẩm Cố đứng bất động.
Tần Xu khó hiểu: “Anh đừng đứng đấy nhìn em, như thế em bị “khớp” “.
Thẩm Cố nhận ra Tần Xu đã thật sự quên béng sinh nhật của mình, thăm dò: “Em muốn ăn bánh kem không?”.


Tần Xu lắc đầu: “Thôi, em đang làm việc, ăn dễ bị phân tâm. Anh đứng đây cũng làm em xao nhãng, anh về ngủ sớm đi, em mệt nên muốn vẽ cho xong để còn nghỉ ngơi”.
Mặt Thẩm Cố chảy dài, không làm phiền Tần Xu nữa, quay về phòng ngủ chờ cô.


Mười một giờ rưỡi Tần Xu mới về phòng, Thẩm Cố tựa vào đầu giường lướt điện thoại, Tần Xu cầm áo ngủ vào phòng tắm rửa.
Mỗi ngày Tần Xu tắm rửa chăm sóc da hết sức kỳ công, lúc ra khỏi phòng tắm đã hơn 12 giờ sáng.


Thẩm Cố nhắm mắtnằm trên giường, cô vén chăn lên nằm xuống bên cạnh anh, nghiêng sang ôm eo chồng.
– Ông xã,
Tách
Thẩm Cố giơ tay ấn công tắc, phòng ngủ tối om.
– Em ngủ đi. – Thẩm Cố lạnh nhạt.
Tần Xu chọc vào ngực anh: “Sao thế, em nói chuyện một chút thôi”.


Thẩm Cố nắm lấy bàn tay nghịch ngợm, lật người đè lên Tần Xu, nghiến răng: “Đồ vô tình”.
– Em vô tình thế nào? – Tần Xu cười hì hì, dáng vẻ càng “vô tâm”.
Thẩm Cố híp nửa mắt, cho Tần Xu một gợi ý cuối cùng: “Hôm này là ngày gì?”.
Hôm nay là ngày mấy?


Tần Xu ra vẻ suy tư: “Hôm nay là ngày quan trọng sao? Để em kiểm tra trên điện thoại”.
Tần Xu mò mẫm, thó đại một cái điện thoại, là điện thoại của Thẩm Cố.
Ánh sáng di động hắt lên mặt hai người, Tần Xu lướt qua gương mặt ai oán của Thẩm Cố, xem lịch.


– Hôm nay là 25 tháng 10, không phải ngày lễ đặc biệt.
Thẩm Cố mím môi, đôi mắt thăm thẳm nhìn Tần Xu chằm chằm


Tần Xu vào Wechat moment của Thẩm Cố, nghiêm nghị: “Nhưng mà trong danh sách bạn của anh có một cô gái với biệt danh là vợ vừa đăng tin. Cô ấy nói ngày này 25 năm trước là một ngày đặc biệt quan trọng với cô ấy, là ngày mà chồng cô ấy ra đời”.


Tần Xu nhướng mắt, đôi mắt cong cong, cười tủm tỉm với Thẩm Cố.
Thẩm Cố mỉm cười, những buồn rầu bay đi, anh giơ tay véo mũi cô: “Này Xu, em cố ý phải không?”.
Tần Xu giơ hai tay vòng qua cổ Thẩm Cố, dẩu miệng.
Thẩm Cố cúi đầu hôn môi cô: “Quà của anh đâu?”.


Tần Xu nói đùa: “Em tặng em cho anh chưa đủ à?”.
Ánh mắt Thẩm Cố nóng rẫy, ngón tay lần đến ngực, Tần Xu nhanh chóng sửa lời: “Em chuẩn bị quà cho anh ở tủ đầu giường, anh tự lấy đi”.
Thẩm Cố đáp một nụ hôn sâu, mở đèn, bước xuống kéo tủ ra.


Bên trong là một bức tranh đã được đóng khung, là bức tranh “phong cảnh” mà Tần Xu vẽ lúc còn ở trấn Thái Cao, Đông Thành. Thẩm Cố không biết Tần Xu vẽ mình tự lúc nào.
Xem ra hôm đó Tần Xu đột nhiên đòi ăn bánh bằng được là diệu kế “điệu hổ ly sơn” để họa anh mà thôi.


Tần Xu cười hỏi: “Anh có thích quà không?”.
Thẩm Cố đáp: “Gượm đã”.
Anh cầm bức tranh Tần Xu ra ngoài phòng ngủ.
Tần Xu ngẩn ngơ, thấy Thẩm Cố treo bức tranh kia lên tường trong phòng làm việc.


Ban đầu nơi đó treo một bức tranh mà Tần Xu xoắn lấy như một kẻ cướp cạn, hiện tại đã vừa khéo trống chỗ để treo tấm tranh của cô lên.
Thẩm Cố quay sang Tần Xu: “Anh thực sự thích món quà này, nhưng mà…”.
– Nhưng mà sao anh?
Tần Xu hỏi ngây ngô.


Thẩm Cố ôm eo bế thốc Tần Xu lên, cô bám lấy cổ anh theo phản xạ, chất giọng trầm thấp cất lên: “Nhưng mà anh thích người tặng quà hơn”.
*
Dây dưa đến quá nửa đêm, hai người dậy muộn, ôm nhau tựa vào giường đọc từng câu trả lời của bài đăng dưới bài đăng.


Đây là lần đầu tiên Tần Xu công khai chuyện làm hòa với Thẩm Cố, hơn nữa đã kết hôn với anh.
Những chị em “hoa giả” giả câm giả điếc khi công ty nhà họ Tần gặp bất trắc không thể tưởng tượng nổi, bọn họ hỏi Tần Xu sự thật là gì.


Trong bài đăng ngày hôm qua Tần Xu gọi Thẩm Cố là “anh nhà tôi” chứ không gọi thẳng là “chồng”, những kẻ không cam tâm này cho rằng cô muốn lấy lòng Thẩm Cố đến phát điên nên cố ý lập lờ nước đôi.
Đọc những bình luận thâm thúy này, Tần Xu không hề tức giận.


Cô phát hiện bản thân thực sự không để ý bọn họ nói gì về mình.
Tần Xu hỏi chồng: “Em đã trưởng thành rồi sao anh?”.
Nếu là cô của ngày hôm qua thì chắc chắn đã phát rồ, đối chất ngay với những lời móc mỉa này.
Thẩm Cố cười đồng ý.


Tần Xu cảm giác Thẩm Cố trả lời cho có lệ, vỗ bốp vào ngực anh, tức tối: “Không cho anh xem, anh rình mò sự riêng tư của em”.
Để Thẩm Cố nhìn thấu mình lén lút qua lại với những người bạn giả nhân giả nghĩa, cô mất mặt cực kì.
Thẩm Cố lấy điện thoại của Tần Xu, ôm vai cô.
– Anh làm gì thế?


– Nhìn máy ảnh nè.
Thẩm Cố canh góc chính diện mặt Tần Xu, chụp một tấm rồi trả điện thoại cho cô: “Đăng tấm này lên tường nhà và gọi chồng thì chẳng ai nghi ngờ em nữa”.


Tần Xu thấy hai người tựa vào đầu giường, mặt vẫn chưa rửa, phì cười: “Sao anh đơn giản quá vậy, tấm ảnh xấu xí như vậy mà đăng là đăng thế nào?”.
Thẩm Cố: “Không xấu xí”.
Tần Xu đáp: “Vậy nên anh mới là trai thẳng đó”.


Chế nhạo Thẩm Cố xong, sợ anh “làm thịt” mình nên cô vội xốc chăn đứng dậy.
Trên người Tần Xu không một mảnh vải, Thẩm Cố nhướng mày, giễu: “Xu, em giở trò lưu manh hả?”.
Mỗi lần Thẩm Cố khỏa thân xuống giường, cô sẽ bảo anh giở trò lưu manh.


Tần Xu phát giác mình không mặc quần áo, mặt đỏ bừng, che ngực thoái chạy vào phòng tắm.
Thẩm Cố trêu vợ: “Xu, anh thấy của em hết rồi nha”.
Tần Xu bực mình hét toáng: “Trời ơi, Thẩm Cố, anh lắm mồm chết đi được” – Cô chạy qua sô pha, thuận tay ném một cái gối vào đầu Thẩm Cố.