Bẫy Người Về Dinh

Chương 30

Tần Xu không muốn tổn thương lòng tự trọng của em trai nhưng mấu chốt là Tần Kiêu không giải quyết chuyện này nổi.


Không nhắc đến việc Tần Kiêu mới 15 tuổi, dù thằng bé có trưởng thành thì với hiện trạng của nhà họ Tần thì chẳng danh gia vọng tộc nào muốn gả con gái cho Tần Kiêu, giải quyết cục diện rối rắm này.


Tần Xu khéo léo dỗ em trai: “Em chưa lớn mà, chưa đủ tuổi kết hôn thì cưới ai cho được? Nhiệm vụ quan trọng hiện tại là chăm chỉ học hành, thi đỗ vào một trường đại học hàng top, đặt một nền móng vững chắc cho việc thừa kế tập đoàn, đưa nhà chúng ta vươn cao vươn xa. Tương lai rộng mở của em là chỗ dựa của chị”.


Tần Kiêu trả lời: “Sao lại không cưới được, chị mới một tuổi đã đính hôn với Thẩm Cố rồi, bây giờ em 15 tuổi cũng đính hôn trước được vậy”.


Ông Tần cười nhạo: “Cưới đi, nếu mày có bản lĩnh thế, vậy nói xem mày định đính hôn với ai? Nếu mày tìm được cô bé chịu cưới mày, tao với mẹ mày cũng chẳng quan tâm chuyện mày đi ở rể đâu”.


Bà Tần đá chồng một cước: “Ông nói cái gì vậy, ông có phải là ba nó không? Thằng Kiêu nói vậy vì nó xót Xu, nếu phận làm cha như ông đừng bất tài thì có cần dùng đám cưới của con để bảo vệ gia đình không?”.
Ông Tần ngượng ngập, cúi đầu không nói gì.


Tuy bà Tần nói những lời này với chồng nhưng chú hai ngồi cạnh cũng cảm giác rát mặt.


Tần Kiêu siết chặt hai đùi, phô bày tầm vóc của một trụ cột một gia đình: “Việc này quyết định vậy đi, từ hôm nay mẹ và thím hai tìm hiểu đối tượng đính hôn giúp con. Chị hãy trả tất cả những món Thẩm Cố tặng, cắt đứt mối quan hệ với anh ta, nếu không sau này em sẽ tìm gặp anh ta đấy. Nhà họ Tần không cần bán con để tồn tại”.


Nói xong, ngoài cửa truyền đến giọng nói không hề nao núng: “Em vợ muốn cưới vợ sao, thật ra anh cũng biết vài người cùng tuổi với em vợ. Hay để anh giới thiệu cho nhé”.
Tần Xu nghe giọng Thẩm Cố, nhìn ra cửa.


Hai tay anh xách đầy những túi, bình thản vào nhà, không biết đã đứng bên ngoài bao lâu và nghe được bao nhiêu chuyện.
Người trong nhà thấy Thẩm Cố đến, vội vàng đứng dậy nghênh đón xung quanh.
– Cố tới hả con, sao mua nhiều quà thế?
– Mau ngồi xuống nghỉ nè.


Tần Kiêu lạnh băng xen ngang những lời ân cần lốn nhốn: “Ai là em vợ của anh?”.
Tần Kiêu nghiêng người về phía Tần Xu, nhìn Thẩm Cố sắc như dao cau.
Thẩm Cố không tính toán, ngồi xuống cạnh Tần Xu, nhướng mày: “Em chưa giới thiệu anh với người nhà à?”.


Tần Xu đáp bằng một ánh mắt vô tội, trông khuôn mặt bướng bỉnh của em trai, hơi đau đầu. Khi gọi điện cho cả nhà, cô cứ tưởng mọi người đã biết cả, không ngờ Tần Kiêu vẫn ù ù cạc cạc. Quá hơn là Tân Kiêu phản đối hôn nhân của mình tới thế, muốn mình dứt khoát với Thẩm Cố.


Bây giờ phải nói chuyện kết hôn với Tần Kiêu trước mặt mọi người, nhất định thằng bé sẽ nổi cơn tam bành. Tần Xu không biết phải mở lời thế nào, cô quay sang kia, né tránh ánh mắt ẩn ý của anh.


Tần Kiêu thấy Thẩm Cố đặt tay lên vai Tần Xu, con ngươi tối sầm, lạnh lùng lên tiếng: “Anh bỏ tay ra khỏi vai chị tôi đi”.
Tần Kiêu đứng dậy, bộ dạng sắp đánh Thẩm Cố tới nơi, bà Tần chạy lại kéo tay con trai: “Kiêu, con đừng hỗn hào. Đây là anh rể của con, xin lỗi nhanh”.


Thẩm Cố rộng lượng: “Không sao đâu mẹ, có thể do cậu ấy chưa biết mối quan hệ của con với Xu thôi”.
Anh mỉm cười, lấy từ đâu ra một quyển sổ nhỏ, mở trước mặt Tần Kiêu.
Không cần giải thích nhiều lời, Tần Kiêu nhận ra đây là giấy chứng nhận kết hôn.


Là giấy chứng nhận cuộc hôn nhân của chị mình và anh ta.
Tần Kiêu sửng sốt, đảo mắt qua cả nhà mình, kìm chế lửa giận: “Mọi người biết hết rồi à?”.
Bà Tần giải thích: “Ngày đó chị con có gọi điện về, đúng lúc con vắng nhà”.


Tần Kiêu giận đến bật cười, nghiến răng: “Vậy thì tại sao lúc về không ai nói cho tôi biết, mọi người biết tất mà đành lòng giấu tôi chuyện lớn thế này. Giỏi, giỏi thật sự”.


Tần Kiêu rút cánh tay bị mẹ giữ, đi ra ngoài hai bước, định lái chiếc xe điện nhỏ của mình ra ngoài để bình tĩnh lại. Song cậu nghĩ Thẩm Cố đang ở đây, nếu bây giờ mình đi thì chắc chắn cả nhà sẽ chuyển sự tập trung sang anh ta, sẽ chẳng có ai tìm mình nên hít một hơi thật sâu, xoay người lên lầu.


Bà Tần xấu hổ nói với Thẩm Cố: “Thằng nhỏ ẩm ương, con đừng để bụng nhé”.
Thẩm Cố trả lời: “Mẹ yên tâm, Tần Kiêu là em trai của Xu cũng là em trai của con, con sẽ quan tâm thằng bé như em ấy”.
Bà Tần nghe con rể đáp thì yên lòng.


Thím hai gọt trái cây trong bếp, ông Tần tiện thể thảo luận về hạng mục mới của hai nhà. Tần Kiêu là lí do Tần Xu về nhà hôm nay, cô nghiêng đầu nói với Thẩm Cố: “Anh ở đây nói chuyện với ba và chú hai nha, em lên xem thằng bé thế nào”.
Thẩm Cố gật đầu: “Em đi đi, không cần lo cho anh”.


Tần Xu: “….”.
Ai lo cho anh? 
Nếu được quay phim thì có lẽ diễn xuất của anh ta trước mặt ba mẹ cô ngang hàng diễn viên xuất sắc nhất.
Tần Xu lên lầu, đến trước phòng Tần Kiêu, cô gõ nhẹ cửa: “Kiêu, chị vào được không?”.


Tần Kiêu không trả lời, cô vặn tay nắm thử thì phát hiện cửa không khóa. Với sự hiểu biết của Tần Xu về Tần Kiêu thì thằng bé đang chờ người dỗ mình.
Tần Xu mỉm cười, mở cửa bước vào.
– Kiêu.


Tần Xu quan sát phòng ngủ một lượt, tìm được Tần Kiêu đút tay vào túi, đứng ở ban công dõi mắt về xa xăm.
Tần Xu nhón chân đến sau lưng Tần Kiêu, vỗ vào ót thằng bé: “Thằng quỷ nhỏ, không nghe chị gọi sao mà không trả lời trả vốn gì hết vậy?”.
Tần Kiêu ngước cằm, không để ý như cũ.


Tần Xu ngồi xuống ghế bên cạnh, chống cằm, lẳng lặng nhìn em trai.
Một hồi lâu sau, Tần Kiêu xoay lại đối diện với chị gái.
Tần Xu cười tủm tỉm: “Em nghĩ thông rồi hả?”.
Tần Kiêu: “Chị có thích anh ta không?”.
Tần Xu không chút ngập ngừng: “Dĩ nhiên rồi, không thì theo đuổi anh ấy làm chi?”.


Tần Kiêu híp nửa mắt như thể dùng biểu cảm này đánh giá lời của Tần Xu có bao nhiêu phần trăm sự thật?
Tần Xu buồn cười: “Một thằng cu miệng còn hôi sữa sao không lo học, quan tâm chi nhiều thế?”.
Tần Kiêu nghiêm túc: “Em đã nói với chị là năm sau em lên lớp 10 rồi”.


– Rồi rồi rồi, cấp ba thì cấp ba, đã cấp ba thì càng phải chú trọng học hành. Em đừng lo chuyện của chị và anh rể, chúc phúc anh chị là được rồi.
Tần Kiêu lại mím môi không nói, Tần Xu cảnh cáo: “Em đừng vô lễ với anh rể, anh ấy chẳng làm gì sai với nhà mình cả”.


Tần Kiêu nhẹ giọng: “Em mặc kệ anh ta có làm gì có lỗi vói gia đình mình, anh ta chỉ cần… đừng làm chị thất vọng là được”.
Câu này khiến Tần Xu ngớ người, cô cười: “Chị biết rồi, sau này nếu anh ấy bắt nạt chị thì chị sẽ nhờ em ra tay”.


Hai chị em trò chuyện xong, Tần Xu bảo Tần Kiêu xuống nhà ăn cơm, cô dặn dò: “Chốc nữa gặp anh rể, muốn gọi anh ấy thì phải chào, biết chưa?”.
Tần Kiêu đáp qua loa.


Tần Xu nghe em trai cam đoan thì yên tâm mở cửa phòng, vừa mở thì thấy Thẩm Cố bước đến. Cô đang định đi về phía anh thì Tần Kiêu sau lưng đột nhiên vút đến trước mặt như một cơn lốc, dứ nắm đấm với Thẩm Cố.


Tần Xu hoảng hốt, cứ tưởng Tần Kiêu kiếm chuyện gây gổ với Thẩm Cố, ai dè giơ nắm đấm ra oai xong, thằng bé lại đút tay vào túi, nghênh ngang xuống nhà.
Tần Xu: “….”.
Học sinh cấp ba có thể đừng dễ dụ thế được không?