Thẩm Cố nhìn Tần Xu sâu xa, cô nghĩ anh muốn ép mình đi ngủ nên trong lòng cực kì căng thẳng, bất giác siết chặt tấm chăn, gập chân cuộn tròn trên ghế nhìn anh đề phòng.
Thẩm Cố bước đến cửa sổ, giơ tay kéo khép khe hở nhỏ rồi trở về giường.
Vầng trăng sáng trong bị tấm rèm ngăn cách, trong phòng ngủ lặng như tờ. Tần Xu khẽ thở phào, đôi mắt lơ mơ mờ mịt hơi nước, cô nhập nhèm nhìn người trên giường như được sương mù bao phủ, sóng mũi cao, môi mỏng, khuôn mặt sạch sẽ toát lên nét anh tuấn lãng đãng.
Bàn tay chống cằm của Tần Xu từ từ trượt xuống, khi Thẩm Cố nhướng mắt quan sát Tần Xu, cô đã rụt người vào chăn, gác mỗi đầu lên tay vịn sô pha. Bờ môi đỏ mọng hơi hé, hàng mi dày khép lại hệt con mèo nhỏ ngủ say sưa.
Thẩm Cố xốc chăn dậy, khẽ khàng đến bên Tần Xu, bế cô lên giường.
Vừa đặt xuống giường, Tần Xu liền trở mình, môi mấp máy, cô vô thức tìm tư thế ngủ thoải mái, ôm chăn vào lòng.
Dây áo lụa hơi tuột xuống, xương quai xanh thanh mảnh đã phô bày trước mắt Thẩm Cố. Anh nằm cạnh, vòng tay qua eo Tần Xu từ phía sau, môi dán nhẹ lên bờ vai tuyết trắng
Cô gái trong lòng cau mày bất mãn, vặn người điều chỉnh tư thế khiến gáy đập thẳng vào cằm Thẩm Cố. Sau đó Tần Xu trở mình, gò má trắng nõn xoay sang anh, cô ngủ rất say, không hề có dấu hiệu bị đánh thức.
Thẩm Cố bị cắn vào lưỡi, anh xoa cằm, nhìn cô nàng mới hùng hồn bảo cha sinh mẹ đẻ không thích ngủ đã chìm vào giấc mộng đẹp.
Anh bất lực véo mũi Tần Xu.
Thẩm Cố giơ tay tắt đèn, phòng ngủ tối mờ, người sát bên đầu đang hít thở đều đều. Mùi máu tươi nhàn nhạt trong miệng, anh nghiêng người m*t mạnh vai Tần Xu.
Hôm sau, Tần Xu tự thức dậy, thứ đập vào mắt đầu tiên là gương mặt của Thẩm Cố. Cô hoảng loạn, kích động trốn về sau.
Thẩm Cố vươn tay kéo Tần Xu suýt lăn xuống giường lại, đôi mắt ngập tràn mệt mỏi, khàn giọng: “Đừng lăn nữa”.
Tần Xu chống tay lên vai Thẩm Cố, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người, hỏi: “Vì sao tôi nằm trên giường?”.
Thẩm Cố cười khẩy: “Không phải em vốn không thích ngủ sao? Không ngủ sao không biết mình lên giường thế nào?”.
Tần Xu mới dậy nên cáu bẳn, cộng thêm buổi sáng bị anh ta mỉa mai nên xù lông, định mở miệng mắng nhưng ánh mắt sâu thẳm kia làm cô nhớ đến thẻ còn bị khóa, lời đầu môi phải nuốt trở vào, hừ một tiếng rõ lớn.
Cô dè dặt xốc chăn lên, thấy quần áo trên người còn nguyên, cô liếc người đàn ông bên cạnh, cảm xúc khôn tả.
Anh ta không thừa nước đục thả câu là chuyện tốt nhưng không phải điều này chứng minh mình cơ thể mình không có tí teo hấp dẫn nào à?
Tần Xu đứng dậy, quét mắt một vòng mà không tìm thấy điện thoại, cầm gối lên cũng không, cô nhìn sang Thẩm Cố với biểu cảm “Anh giấu của tôi phải không?”.
Trong phòng này chỉ có tôi và anh, điện thoại biến mất là lỗi của anh.
Thẩm Cố bình thản: “Trên ghế sô pha kìa”.
Tần Xu vòng qua cuối giường về phía ghế nệm, khom lưng chạm vàođiện thoại, phát hiện điện thoại đã đen ngòm, bị sập nguồn rồi.
Cô nhớ tối qua mình không tắt điện thoại.
Tần Xu híp nửa mắt nhìn Thẩm Cố, anh ta không nhìn Tần Xu, xuống giường vào phòng tắm.
Sau khi khởi động, Tần Xu nhận được vô số cuộc gọi nhỡ, cô bấm xem, tất cả đến từ công ty trang trí.
Tần Xu vào Wechat, thấy nhân viên trang trí nhắn hỏi hôm nay cô có ghé văn phòng không.
Tần Xu trả lời lát nữa sẽ ghé.
Thẩm Cố vệ sinh cá nhân rất nhanh, Tần Xu cầm một chiếc váy vừa chọn vào phòng tắm, khóa trái cửa.
Thẩm Cố ngồi trên sô pha phòng khách, lát sau giọng hét của Tần Xu vang vọng từ phòng tắm.
– THẨM CỐ, TỐI QUA ANH LÀM GÌ TÔI VẬY HẢ?
Tần Xu mở cửa phòng tắm lao ra ngoài, ngay cả mặt cũng chưa lau khô, chỉ vết cắn trên xương quai xanh cho Thẩm Cố xem.
Thẩm Cố nhìn bộ dạng thẩm vấn của Tần Xu, cố tình ghẹo cô: “Đêm qua tôi đang ngủ thì đột nhiên em bò lên giường hôn tôi, còn cắn miệng tôi nữa”.
– Không thể nào, anh nói vớ vẩn.
Tần Xu không tin anh ta dù chỉ một cái dấu câu.
Thẩm Cố nhíu mày: “Em đến xem miệng tôi bị em cắn một phát nè”.
Tần Xu: “Được, xem thì xem”.
Cô đến gần Thẩm Cố, khom lưng trước mặt anh, nói: “Há miệng ra tôi xem”.
Thẩm Cố trả lời dửng dưng: “Ở trên môi”.
Anh hé môi cho Tần Xu xem, cô ghé sát nhòm ngó cẩn thận, đúng là trên môi có vết thương nho nhỏ.
Tần Xu bỗng bất ổn, khuôn mặt thoắt trắng thoắt đỏ, không thể nhớ nổi vì sao mình hôn anh ta.
Chẳng lẽ bị mộng du?
Thấy Thẩm Cố ấm ức, cô chột dạ: “Dù tôi vô ý cắn anh thì anh cũng không thể đục nước béo cò như thế”.
Thẩm Cố lạnh lùng chất vấn: “Vô ý mà cắn trúng môi?”.
Tần Xu nghẹn họng, đỏ mặt nói: “Thôi bỏ đi”.
Suy cho cùng vẫn là lỗi của cô, là cô nói mình thích thức trước, cuối cùng không chỉ ngủ say mà còn cắn vào miệng anh ta.
Tần Xu quay về phòng tắm dưỡng da, hoàn toàn không để ý trên khóe môi Thẩm Cố.
Trang điểm xong, Tần Xu đến xem phòng quần áo, giày và túi cô mua hôm qua đã được sắp xếp lên kệ tủ. Cô chọn ngẫu nhiên một chiếc túi hợp màu với chiếc váy hôm nay, nhét bộ trang điểm và chiếc gương nhỏ vào, xách một đôi giày cao gót xuống lầu.
Thẩm Cố ngồi ở phòng ăn đợi cô cùng ăn điểm tâm, Tần Xu đến ngồi đối diện, cầm đũa ăn sáng.
Buổi sáng Tần Xu ăn không nhiều, húp non nửa chén cháo, một cái trứng chiên thì buông đũa đợi Thẩm Cố ăn xong rồi thương lượng.
Cô cúi mặt lướt điện thoại, sau một lúc, Thẩm Cố đã ăn xong.
Tần Xu lập tức ngẩng đầu hỏi anh: “Anh mở thẻ chưa?”.
Thẩm Cố hờ hững: “Chưa”.
Tần Xu lanh trí: “Ồ, giờ này ngân hàng chưa làm việc, vậy chốc nữa anh đừng quên gọi cho ngân hàng đó”.
– Để tháng sau.
Tần Xu: “Vậy tháng này tôi phải làm sao?” – Cô muốn sửa sang văn phòng ổn áp hơn một chút.
Thẩm Cố nhìn Tần Xu: “Hôm qua em đã tiêu hết tiền sinh hoạt của một tháng”.
Tần Xu cau mày, hôm qua cô tiêu hết rồi sao? Thẩm Cố này keo quá, một tháng chỉ đưa cho cô bấy nhiêu đó.
Cô tính nhẩm số tiền hôm qua mình đã chi, cũng được, không tính là ít. Nếu mình không tiêu xài phung phí thì vẫn đủ cho một tháng.
Tần Xu hỏi: “Tôi có thể ứng trước tiền sinh hoạt tháng sau không?”.
– Không.
– Vì sao?
Thẩm Cố tàn nhẫn thông báo: “Ngày hôm qua em không những đã xài vượt quá số tiền dự chi của tháng sau mà tiền tiêu vặt của cả năm đã bay biến hết rồi”.
Tần Xu nghe anh ta bảo mình đã xài vượt mức chi tiêu của cả năm, khóc ròng: “Một tháng anh cho tôi bao nhiêu tiền?”.
Thẩm Cố: “200 ngàn” (~677 triệu VNĐ).
Tần Xu ngỡ ngàng giơ hai ngón tay: “Hai trăm ngàn!!!”.
– Em chê nhiều à?
Tần Xu muốn mắng xói đầu anh ta.
Cô chống tay lên bàn, ai oán lên án: “Anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Quang Sính, cậu ba nhà họ Thẩm mà mỗi tháng chu cấp cho vợ chỉ 200 trăm ngàn, nói ra anh không thấy xấu hổ sao? Tôi bước ra khỏi cửa là bộ mặt của anh, 200 ngàn không mua nổi một bộ lễ phục, tôi tham gia yến tiệc thì phải mặc cái gì?”.
Mặt Thẩm Cố không biến sắc: “Khi tham gia tiệc, em cần gì thì tôi sẽ chuẩn bị sẵn, không cần tiêu tiền. Không những thế, tôi nhớ em nói mình yêu con người tôi chứ không phải tiền của tôi”.
Cái đó là tôi lừa anh đấy.
Tần Xu oán thầm, than thở: “Một tháng Thẩm Hạo Bác cho Phó Tư Dư những một triệu, anh là em trai mà cho ít hơn anh ấy dữ vậy? Chẳng lẽ anh không nhiều tiền bằng anh cả sao?”.
Tần Xu cố ý dùng kế khích tướng.
Thẩm Cố không hề trúng kế: “Ý em là anh trai tôi cho chị dâu nhiều tiền hơn?”.
Anh cầm điện thoại giả vờ gọi cho Thẩm Hạo Bác, bảo anh giảm bớt tiền sinh hoạt của Phó Tư Dư.
– À không, không nhiều chút nào. – Tần Xu đứng lên lấy lại điện thoại của Thẩm Cố. Cô cười miễn cưỡng, ngượng ngùng bổ sung: “Anh ấy là anh cả nên cho vợ nhiều tiền cũng dễ hiểu”.
Cô đã đủ nghèo rồi, không thể hại chị em mình nữa.
Tần Xu trề môi, rầu rĩ ôm trán nằm nhoài xuống bàn, thầm nghĩ mình đã cưới phải cái tên bủn xỉn quá.
– Em cảm thấy ít sao?
Tần Xu ngước nhìn, tủi thân thừa nhận.
Hai trăm ngàn này không đủ để cô gắng gượng mua vui cho Thẩm Cố.
– Hai trăm ngàn này là phí sinh hoạt cơ bản.
Tần Xu nhìn anh khó hiểu, Thẩm Cố biến ra một tấm thẻ như làm trò ảo thuật, đặt trước mặt cô.
– Mỗi tháng tôi sẽ chuyển thêm tiền tiền vào thẻ này.
Tần Xu vui mừng ngạc nhiên, nhìn anh chờ mong: “Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?”.
Thẩm Cố hơi ngửa người, dựa vào ghế: “Để xem em biểu hiện thế nào, nếu em ngoan thì thẻ không có hạn mức, em muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”.
Hai mắt Tần Xu lấp lánh: “Em rất ngoan đó nha”.
Cô ôm má, chớp mắt với Thẩm Cố: “Anh không thấy em rất vâng lời sao? Em chưa ngoan chỗ nào có thể sửa được hết”.
Thẩm Cố mím môi không nói gì.
Tâm trạng Tần Xu rất phấn khởi, hỏi: “Vậy anh nói đi, như thế nào mới là ngoan?”.
Thẩm Cố: “Hết lòng hết dạ yêu tôi”.
Tần Xu chỉ vào bản thân, khẳng định: “Em yêu anh mà”.
Thẩm Cố cười khẩy: “Yêu tôi đến mức cha sinh mẹ đẻ không thích ngủ à?”.
Tần Xu: “......”
--------------------
Thẩm Cố: Anh thích em tắm xong ngoan ngoãn lên giường ngủ.
--------------------
J: Nếu mà tổng giám đốc phát em 200 trăm ngàn tệ mỗi tháng thì em sẽ quỳ xuống lạy anh một cái TvT