[Lúc đó còn 0.01mm dụ dỗ được Thẩm Cố “trao môi” rồi].
Tần Xu đắp mặt nạ, ngồi thụp trong phòng tắm nhà Thẩm Cố, báo cáo tình hình “chiến sự” cho Phó Tư Dư.
[Phó Tư Dư: Là dụ dỗ Thẩm Cố trao môi mà cậu cũng bị anh ta hút hồn luôn à?]
Mặt Tần Xu đỏ tới mang tai nhớ lại khoảnh khắc đó, cô đã cố tình ngó lơ đôi chút rộn ràng của con tim lúc đó.
[Tần Xu: Tuy hôn môi là chuyện hai người nhưng mình đã xả thân vì nhiệm vụ, nếu không phải bị bảo an chen ngang thì bây giờ mình đã thành công]
Phó Tư Dư thẳng thừng lột lớp ngụy trang của Tần Xu xuống: [Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí phải lý trí, tỉnh táo, dù sao đi nữa cũng đừng buông mình để rơi vào tay giặc]
[Tần Xu: Yên tâm, bây giờ tôi vô cùng vô cùng tỉnh táo]
Không biết vì đang che giấu cái gì, Tần Xu nói nhiều gấp mấy lần bình thường, nhắn tin tới tấp về nước đi tiếp theo của mình cho Phó Tư Dư.
[Tần Xu: Tiếp theo mình định tìm một cái cớ vào phòng làm việc xem có thiệp cưới ở đây không, sau đó giả vờ vô tình tìm thấy nó, tiện thể dẫn dắt đến chuyện anh ta nôn nóng kết hôn. Nếu anh ta nôn nóng thật thì nhất định phải cân nhắc đến những người phụ nữ quen thuộc với mình để lựa chọn một người phù hợp nhất. Lúc này mình bày tỏ thiện chí, tỷ lệ thành công sẽ cao ngất ngưỡng]
[Phó Tư Dư: Tuy mỗi một bước đều rất chặt chẽ nhưng sao mình cảm thấy đó chỉ là kế hoạch trên suy nghĩ của cậu, nhỡ phản ứng của Thẩm Cố không giống với giả thiết cậu đề ra thì phải làm gì?]
[Tần Xu: Đây là sườn thôi, lúc áp dụng thì mình sẽ tùy cơ ứng biến]
[Phó Tư Dư: Chúc cậu thành công, chờ tin tốt của cậu]
Tần Xu đặt điện thoại xuống, cô lột mặt nạ ném vào thùng rác, vỗ nhẹ mặt, rửa lớp tinh chất thừa rồi nhìn khuôn mặt mình trong gương.
Trước đây Tần Xu trang điểm xinh đẹp để quyến rũ Thẩm Cố thì anh ta chẳng thèm đoái hoài, ngược lại mỗi lần để mặt mộc, bày ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương thì Thẩm Cố đều phản ứng ra mặt.
Cho nên đây là bằng chứng thép chứng minh Thẩm Cố thích loại con gái thánh nữ.
Tần Xu chống cằm hừ một tiếng, mình dụ dỗ anh ta bao lâu mà anh ta vẫn thờ ơ vin một cái cớ không thể hợp lý hơn.
Đúng là không có mắt.
Suy nghĩ một hồi, Tần Xu quyết định không trang điểm, giữ nguyên gương mặt ra ngoài.
Cô soi gương, hơi cúi đầu, cụp mắt mím môi, luyện tập biểu cảm đáng yêu mỏng manh.
Được lắm, perfect.
Tần Xu cầm điện thoại ra ngoài.
Lúc này, không cần đoán cũng rõ mười mươi, chắc chắn Thẩm Cố đang ở trong phòng giải quyết công việc, cô đi thẳng về phía đó, gõ cửa.
– Vào đi.
Tần Xu đẩy cửa ra, thấy Thẩm Cố ngồi trước bàn làm việc, trước mặt bày chất một chồng thiệp cưới đỏ rực.
Thẩm Cố hơi cúi đầu, bàn tay xương xương cầm một cây bút máy, nghiêm túc viết hai chữ “Thẩm Cố” sau mục Chú rể.
Anh viết xong tên mình, ngòi bút chuyển sang mục Cô dâu, Tần Xu nao núng không bỏ lỡ bất kì giây phút nào của cây bút đang lơ lửng, e sợ chữ anh ta viết không phải tên mình.
Cô ngừng thở, rón rén đến phía sau Thẩm Cố, cố ý hỏi: “Anh Thẩm Cố, anh viết cái gì vậy?”.
Thẩm Cố nghe giọng của Tần Xu, anh đặt bút xuống, ngón tay gõ trên chữ “Phúc” thật to trên thiệp cưới, dưới chữ Phúc nổi bật còn có hai hàng chữ thếp vàng.
Long phượng trình tường[ ] – Trăm năm hạnh phúc.
[ – Bấm vào đây để xem chú thích]
Tần Xu liếc đống thiệp cưới chất một chồng bên phải, bỗng phát hiện bên đó còn có một cuốn sổ mỏng, phía trên viết: [Danh sách tuyển chọn].
Danh sách tuyển chọn?
Cái này không phải…. danh sách tuyển chọn cô dâu đó chứ?
Trái tim Tần Xu bị treo lên, ánh mắt trợn trừng, nhìn Thẩm Cố không tin nổi.
Cô hao tâm tổn sức lực lấy lòng anh ta, anh ta không những không đáp lại mà còn soạn ra một danh sách tuyển vợ.
Đúng là không phải người!
Nghĩ mình là vua chúa ngày xưa đang tuyển phi hả, kết hôn mà còn lên danh sách nữa.
Tần Xu nghiến răng trèo trẹo: “Danh sách là này do ông nội lựa người thích hợp với anh sao?”.
Thẩm Cố giả như không nghe sự phẫn uất trong ngữ khí của cô, nói tự nhiên: “Là tôi tự chọn”.
Nghe thế Tần Xu còn tức giận hơn nữa.
Hay lắm Thẩm Cố, tôi còn tưởng anh vì tuân mệnh lớn, phải kết hôn trước sinh năm nay nên chạy trời không khỏi nắng.
Không ngờ anh khoái ra phết
Ngoài mặt thì chối đây đẩy, tỏ vẻ không mê đắm nhục d*c.
Sự thật là mỗi ngày chui vào phòng tuyển phi tần.
Cô kìm cơn thịnh nộ, ép giọng, nũng nịu hỏi: “Em xem được không?”.
Thẩm Cố liếc cô, từ chối thẳng: “Không”.
Anh kéo ngăn tủ ra, bỏ cuốn sổ vào, khóa lại tựa như cảnh giác cướp giật.
Nắm đấm Tần Xu cứng lại.
Thẩm Cố ngẩng đầu, thấy ánh mắt u ám của Tần Xu, bình tĩnh hỏi: “Em còn việc gì không?”.
Câu hỏi: Em còn việc gì không?
Giải nghĩa: Cô ra ngoài được rồi.
Tần Xu tựa vào bàn làm việc, trong đầu hoạch định lại kế hoạch mình vừa thảo luận với Phó Tư Dư, phát hiện kế hoạch và thực tế chênh lệch nhau rất lớn. Cô cứ nghĩ Thẩm Cố bận… công việc, tính tình nhạt nhẽo, chắc chắn chẳng biết gì về các quý cô Nam Thành, không ngờ anh ta nghiêm túc nghiên cứu như vậy.
Nhận ra kế hoạch tác chiến trước đã vô dụng, đầu óc Tần Xu nhảy số, đôi mắt ươn ướt đẫm tình ý nhìn anh: “Mẫu phụ nữ anh Thẩm Cố thích là gì?”
Thẩm Cố nhìn mặt cô, không chút lăn tăn: “Xinh đẹp, eo thon chân dài, hết lòng yêu một mình tôi”.
Dường như đây là tiêu chuẩn kén vợ của tất cả đàn ông trên thế giới.
– Anh Thẩm Cố, không phải anh miêu tả em đó sao?
Thẩm Cố nhíu mày chán ghét: “Em?”
Tần Xu tức điên, giữ nụ cười trên mặt: “Đúng, em thấy em phù hợp với tiêu chuẩn anh đặt ra đó. Em xinh đẹp, eo thon, chân dài, một lòng son sắt với anh”.
Thẩm Cố gần chịu thua da mặt dày của cô gái đối diện, anh tựa vào ghế, mấy ngón tay nhịp nhè nhẹ trên đầu gối.
Tần Xu thấy Thẩm Cố hơi suy tư, đang chuẩn bị thừa thắng xông lên thì điện thoại Thẩm Cố bỗng nhiên reo vang.
Thẩm Cố nhìn tên người gọi trên màn hình, giơ tay ra hiệu cô im lặng.
Tần Xu giữ những lời tâm tình lợm giọng trong bụng, lẳng lặng đứng bên cạnh xem Thẩm Cố nghe điện thoại.
– Dạ ông nội.
– Dạ, cháu đang viết thiệp cưới, tầm cuối tuần này viết xong.
– Cháu chưa chọn được cháu dâu cho ông.
– Cháu biết rồi, đừng hối cháu nữa.
Thẩm Cố cúp máy, đặt điện thoại một bên, cúi đầu day day thái dương. Đôi môi mỏng khẽ mím, thoạt nhìn tâm trạng anh không tốt lắm.
Tần Xu nghe tới đây đã biết đó là cuộc gọi giục cưới của ông nội Thẩm.
Mà Thẩm Cố bực bội như thế chứng tỏ anh không hài lòng với những cái tên trong danh sách kia.
Tần Xu khom lưng, ngồi thấp xuống trước mặt Thẩm Cố, nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương, giọng nói mang theo chua xót: “Anh Thẩm Cố, anh không cần lo, nhìn anh như vậy em đau lòng quá”.
Thẩm Cố nhướng mày liếc cô một cái, không quan tâm.
Tần Xu nói tiếp: “Thật ra mặc kệ anh lấy ai, em chỉ mong anh hạnh phúc. Nhưng em sợ anh cưới phải người không yêu mình, người không biết cương biết nhu, lúc rạng sáng ba bốn giờ anh mới về tới nhà thì cô ta đã rơi vào giấc mộng đẹp, sáu bảy giờ sáng anh đi làm thì cô ta còn nằm trên giường. Trong khi anh chưa kịp lót dạ thì cô ta chỉ quan tâm tiền tài địa vị anh mang lại, không biết anh làm việc cực khổ thế nào. Tuy nhiên nếu em không thể ở bên thì em sẽ đánh mất cơ hội đường đường chính chính lo lắng quan tâm anh, vì vậy em hy vọng anh có thể cho em cơ hội trông nom, bảo vệ, nâng khăn sửa túi cho anh”.
Môi Tần Xu tiến gần đến môi Thẩm Cố, khoảnh khắc sắp chạm môi, ánh mắt cô lướt qua đôi đồng tử đen tuyền đang thiêu cháy mặt mình. Tần Xu khựng lại, lùi về sau một chút, tim đập bình bịch như trống dồn, cô hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt của Thẩm Cố.
Bầu không khí như ngưng đọng, Tần Xu mơ hồ cảm nhận Thẩm Cố không mất hứng, trong lòng có chút ảo não.
Thời khắc mấu chốt phá vỡ ranh giới giữa hai người, cô cắn môi xoắn xuýt, hay mình xông đến hôn một cái, mà sao cơ thể không nghe lời chứ?
Một lát sau, Thẩm Cố bỗng mở miệng: “Em thật sự yêu tôi?”.
Tần Xu gật đầu ngay tức khắc: “Đúng vậy, em yêu anh, hết lòng yêu anh”.
Thẩm Cố cười khẩy.
Tần Xu: “….”
Anh ta có ý gì?
Thẩm Cố: “Tôi sẽ suy nghĩ”.
Tim Tần Xu loạn nhịp, không thể tin vào tai mình: “Anh nói cái gì?”.
Thẩm Cố: “Không nghe thì thôi”.
– Không, em nghe rồi. – Tần Xu kích động kéo tay anh. “Anh vừa bảo sẽ cân nhắc cưới em đúng không? Em nghe rồi, anh không đổi ý được nữa đâu”.
Thẩm Cố ừ một tiếng.
Tần Xu mừng như điên, nghiêng đầu hỏi: “Anh nghĩ xong chưa?”.
Thẩm Cố ôm trán, che ánh mắt sắp cười toét ra, nhàn nhạt: “Không nhanh vậy đâu, em về nhà chờ tin đi”.
– Về? Em không về, em chờ ở đây. Không sao, anh cứ từ từ suy nghĩ nha.
Thẩm Cố nhíu mày, Tần Xu thấy Thẩm Cố bực mình, sợ anh nuốt lời nên ngoan ngoãn gật đầu: “Được, vậy em về chờ tin, anh sẽ nghĩ trong trong bao lâu?”.
Thẩm Cố mím môi không trả lời, cô giơ ngón tay: “Ba phút đủ không?”.
Thẩm Cố: “….”
--------------------
Thẩm Cố: Phải lạt mềm buộc chặt mới nâng cao địa vị của mình.
Sau khi kết hôn, chương này có thể là chương cuối cùng Thẩm Cố còn có thể “vênh mặt”.
--------------------
Lời của J: Trần đời tui mới gặp đàn ông nói sẽ suy nghĩ về chuyện kết hôn với phụ nữ, chúc ngày cuối cùng anh Thẩm làm nóc nhà vui vẻ :)