Chẩn đoán của bác sĩ
"Theo tôi trở về." Khẩu khí của Hoắc Thiên Kình lại tốt đến không ngờ, giọng nói trầm thấp mang theo vẻ khuyên nhủ. Đôi mắt đen sâu thẳm đảo qua vết thương trên người nàng, chân mày vô thức chau lại, lộ ra vẻ đau lòng không hiểu nổi. Giọng nói mềm nhẹ của hắn làm nàng bất ngờ. Nàng còn tưởng rằng hắn lại muốn nổi trận lôi đình, ít nhất sẽ không giống như bây giờ, cư nhiên có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện. Bất quá có lẽ sự bình tĩnh này chỉ là bình yên trước cơn bão.
Úc Noãn Tâm nhìn đôi giày da thủ công Italia bóng loáng của hắn, trầm ngâm suy nghĩ. Trở về? Cũng đúng, nàng chẳng qua chỉ là một món đồ chơi bị hắn nuôi dưỡng tại biệt thự Lâm Hải mà thôi. Mang nàng trở về lần nữa cũng chỉ là muốn thương tổn nàng. "Chị Noãn Tâm sẽ không theo anh trở về đâu. Anh nhìn xem anh đã làm gì với chị ấy? Nếu như tôi đến chậm một bước thì chị Noãn Tâm đã ngọc nát hương tan rồi!" Mạch Khê tiến lên, kéo Úc Noãn Tâm về phía sau mình, ánh mắt phẫn uất nhìn hắn. "Lẽ nào anh thực sự mong muốn giày vò chị ấy đến chết mới hài lòng sao?" Đáy mắt đen thẳm của Hoắc Thiên Kình rõ ràng run rẩy trong giây lát, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ hững hờ thường ngày. Hắn nhìn về phía Mạch Khê, không nói gì thêm, chỉ tiện tay nhấc điện thoại bấm một dãy số. Tim Úc Noãn Tâm đập "thình thịch" vài tiếng, trong mắt Mạch Khê cũng tràn ngập sự cảnh giác. " Lôi Dận, bảo vật cưng của cậu cách xa người phụ nữ của tôi một chút!" Hoắc Thiên Kình lạnh lùng nói vào điện thoại một câu ngắn gọn xong liền ngắt điện thoại. " Hoắc Thiên Kình, anh thật đê tiện!" Sắc mặt Mạch Khê lập tức thay đổi. " Còn không đi?" Hoắc Thiên Kình không giận mà còn cười " Anh..." "Mạch Khê".
Úc Noãn Tâm thấp giọng mở miệng, thanh âm như có như không, đủ thấy được sự mệt mỏi của nàng. "Chị không sao, không cần lo cho chị." "Nhưng, chị Noãn Tâm..." " Yên tâm, chị sẽ không ngốc như vậy nữa." Úc Noãn Tâm nhẹ giọng ngắt lời cô, ánh mắt tuyệt vọng lại lộ ra vẻ lo lắng cho cô. "Xin lỗi, là chuyện của chị làm liên lụy tới em." Mạch Khê lắc đầu, nàng không sợ. Từ khi gặp gỡ Úc Noãn Tâm, cô mới cảm thấy sự ấm áp trên đời này. Chỉ có người như bọn họ mới hiểu được trái tim của nhau. Hoắc Thiên Kình hơi nghiêng đầu... " Kiêu...." Kiêu lập tức bước lên gật đầu, đi tới trước mặt
Mạch Khê, lễ phép nói: "Mạch Khê tiểu thư, xin mời!" Mạch Khê căm giận không thôi mà nhìn Hoắc Thiên Kình và Kiêu, lại nhìn Úc Noãn Tâm thật lâu, sau đó cắn răng rời đi. Đáy mắt khô cạn của Úc Noãn Tâm nổi lên sự lo âu. Đầu vai mảnh khảnh bị bàn tay của đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy, ngữ khí trầm thấp thổi qua mày ngài của nàng. "Không cần lo lắng, Lôi Dận sẽ không làm tổn thương cô ta."
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn vào ánh mắt dịu dàng của hắn. Dần dần, sự chất vấn trong mắt chậm rãi biến mất tựa như là lá rụng. Sẽ không tổn thương? Nàng cũng rất muốn tin những lời này. Thế nhưng vừa nãy nàng vô tình nhìn thấy chỗ cổ áo của Mạch Khê có vết tích cực kỳ ám muội. Mặc dù cô ấy che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị Úc Noãn Tâm thấy được. Đây chính là điều mà họ gọi là... sẽ không tổn thương? Trong mắt họ, rốt cuộc thế nào mới là thương tổn thật sự?
Như là thương tiếc cho Mạch Khê, hoặc là châm chọc chính mình, ánh mắt của nàng càng thêm tuyệt vọng.
Chiếc cằm nhọn bị tay của Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng nâng lên. Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Ánh mắt của hắn trở nên dịu dàng, rất dịu dàng. Thậm chí lộ ra một vẻ đau lòng. "Noãn, vì sao lại muốn thương tổn chính mình như thế? Tôi chỉ muốn em ở lại bên tôi mà thôi." Vết thương nhức nhối trên người nàng làm lòng hắn se thắt lại rất đau, rất đau. Giờ khắc này, hắn cảm thấy sâu trong đáy lòng bị hung hăng đập mạnh.
Úc Noãn Tâm không nói gì. Nàng tựa như một con búp bê thủy tinh tùy ý hắn đụng chạm. Ánh mắt như hoa mùa hạ héo úa trong mùa đông rét mướt. Thấy nàng không nói gì, Hoắc Thiên kình thở dài một hơi, đem nàng ôm vào lòng. Chiếc cằm đặt nhẹ trên đỉnh đầu nàng, hít sâu mùi hương thơm ngát của nàng, khẽ lẩm bẩm: "Noãn, lần sau đừng chọc giận tôi nữa, tôi không muốn tổn thương em. Thực sự tôi chỉ muốn..." Giọng của hắn im bặt. Ngay sau đó, thân thể to lớn đột nhiên trở nên cứng đờ... Vẻ mặt vốn dịu dàng cũng lập tức trở nên khó coi. Úc Noãn Tâm bị hắn ôm trong lòng, rõ ràng cảm giác được sự thay đổi của cơ thể hắn. Nàng yên lặng ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của hắn... Trên thảm, hộp thuốc tránh thai khẩn cấp trống rỗng. Khóe môi nàng từ từ cong lên, nhưng đầu lại nổi lên choáng váng. "Em thà uống loại thuốc này cũng không muốn có con với tôi sao?"
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình trở nên sắc bén cùng không vui, hơi thở nguy hiểm quen thuộc lại ập tới. "Cô gái đáng chết, chẳng lẽ em không biết thuốc tránh thai không thể tránh thai trăm phần trăm sao?" "Tôi không cần anh nhắc nhở chuyện này, tôi sẽ không sinh con cho anh!" Rốt cuộc Úc Noãn Tâm cũng mở miệng, giọng nói xa xăm. Từng đợt choáng váng kéo tới, nàng mở mắt, chống lại đôi mắt dần dần nguy hiểm kia, cố nén cảm giác buồn nôn. Sắc mặt giờ khắc này tái nhợt vô lực tựa như tờ giấy. "Em..." Chân mày Hoắc Thiên Kình lại chau lại, giọng nói vang lên nhưng khi chứng kiến vẻ mặt nàng khó chịu, ánh mắt trở nên khẩn trương. "Rất khó chịu sao? Chúng ta đi khám bác sĩ."
Hắn không đành lòng lại trách mắng nàng, dùng tay vòng lấy nàng, ánh mắt nổi lên vẻ sốt ruột mà xem xét nàng. Úc Noãn Tâm quay mặt qua chỗ khác. Hắn thật là biết diễn trò, ngay cả diễn viên như nàng đều cảm thấy không bằng. Một giây trước, hắn còn hung hăng gần chết. Một giây sau, lại có thể bày ra vẻ dịu dàng.
Đàn ông a! Cuối cùng thì nàng đã biết tại sao có rất nhiều phụ nữ dù chịu tổn thương cũng không ngừng có người sau nối tiếp người trước. Dạ dày nổi lên từng trận co rút đau đớn, cảm giác nôn mửa ác liệt kéo tới lần nữa làm cho nàng không khỏi nhíu chặt lông mày. Thấy thế, Hoắc Thiên Kình càng sốt ruột, lập tức ôm lấy nàng, phân phó tài xế chạy tới bệnh viện.
Trong xe, Úc Noãn Tâm vô lực mà lùi vào phía bên kia.
"Sau này... chớ có uống loại thuốc này nữa. Dù em có hận tôi như thế nào cũng được, không nên uống nữa!" Nàng khó chịu làm Hoắc Thiên Kình đau lòng khôn nguôi. Vươn ngón tay thon dài muốn chạm vào gương mặt tái nhợt của nàng lại bị nàng tránh né... Tựa như đang tránh né dã thú khiến kẻ khác chán ghét.
" Uống thứ này không tốt cho cơ thể phụ nữ." Hắn giận dữ nhưng không hể không hạ giọng giải thích. Nàng cho là chứng kiến nàng phản ứng khó chịu sau khi dùng thuốc thì hắn sẽ dễ chịu sao? Chết tiệt! Hắn chưa bao giờ biết mình cũng có ngày ăn nói khép nép như vậy.
Úc Noãn Tâm mệt mỏi mà đem tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không thèm để ý hắn nói gì. Phản ứng của nàng giống như mang tính khiêu khích, Hoắc Thiên Kình xanh mặt trừng nàng. Yên lặng cả nửa ngày rồi vẫn phải đầu hàng... " Đều là lỗi của tôi. Có chuyện gì thì cứ nói ra, đừng giữ trong lòng." Lần đầu tiên trong đời, hắn ăn nói nhún nhường mà đi dỗ dành một cô gái. Nhẹ nhàng kéo nàng qua, không cho phép nàng cách xa hắn như vậy. "Nhịn một chút, đến bác sĩ sẽ không khó như vậy nữa."
Lòng Úc Noãn Tâm buồn bực. "Noãn, tôi nên bắt em làm sao bây giờ." Hoắc Thiên Kình nặng nề mà thở dài một hơi, cúi đầu hôn lên khóe mắt nàng, đau khổ lan tràn trong mắt. "Dì Sara, cô ấy thế nào rồi?" Cau mày, Hoắc Thiên Kinh tìm đến Sara – bác sĩ tư nhân của mẹ mình làm kiểm tra toàn thân cho Úc Noãn Tâm.
Thấy bà ấy đi ra phòng khám, lập tức tiến lên vội vã hỏi thăm. Sara là một nữ bác sĩ uy tín. Khi Hoắc Thiên Kình còn chưa ra đời đã phụ trách sức khỏe của Hoắc phu nhân, cho nên nhìn Hoắc Thiên Kình từ nhỏ lớn lên. Mà bà cũng là người phụ nữ có được sự tôn kính hiếm có của Hoắc Thiên Kình.
Bởi vậy mỗi lần gặp mặt hắn đều tôn trọng gọi bà là dì. Sara bỏ khẩu trang ra, vẻ mặt nhìn Hoắc Thiên Kình có phần kỳ lạ. Hơn nửa ngày sau bà mới khẽ thở dài một hơi, nói: "Thiên Kình thiếu gia, cậu qua đây!"
Hoắc Thiên Kình sửng sốt, lập tức đuổi theo bà vào phòng làm việc. " Cậu ngồi xuống!" Vẻ mặt Sara có chút kỳ lạ, chỉ chỉ cái ghê đối diện bàn làm việc. Trong lòng Hoắc Thiên Kình nổi lên một chút bất an, hắn không nói gì liền ngồi xuống, lập tức hỏi: "Dì Sara, rốt cuộc cô ấy thế nào?" Sara thở dài, sâu kín hỏi: "Thiên Kình thiếu gia, cậu đã gọi tôi một tiếng dì, vậy thành thực mà nói cho tôi biết, cậu đã làm gì với cô ấy?" " Tôi..." Hoắc Thiên Kình – người vẫn luôn điềm tĩnh – nhất thời nghẹn lời.
"Thế nào? Khó có thể mở miệng sao? Nếu đã biết sao còn làm ra loại chuyện này với một cô gái?" Sắc mặt Sara hiển nhiên rất nghiêm túc. "Đây là phim X-quang kiểm tra của Úc tiểu thư..." Bà đứng dậy lấy phim X-quang trong cặp trị liệu ra đặt dưới đèn chiếu.
Hoắc Thiên Kình nhìn phim X-quang, hắn không học y, dĩ nhiên xem không hiểu nhưng cũng không khó phát hiện ra sắc mặt Sara càng thêm khó coi. "Dì Sara, những tấm X-quang này có ý gì?" Cũng chỉ có trước mặt vị bác sĩ này thì dáng vẻ kiêu ngạo của hắn mới giảm bớt một chút.
"Trước khi nói đến kết quả, tôi muốn hỏi cậu, cậu cường bạo người ta bao lâu?" Sara chuyên nghiệp hỏi. Tay Hoắc Thiên Kình phiền muộn mà vò đầu bứt tóc. "Tôi không có! Cô ấy... cô ấy là nữ nhân của tôi. Là... bạn gái của tôi. Tôi... muốn cô ấy còn không được sao chứ?" Bạn gái ? Sara sửng sốt, nhìn Hoắc Thiên Kình như nhìn người ngoài hành tinh. Dường như vẻ không vui trên mặt cũng giảm đi một chút.
Bà nhìn hắn lớn lên, tuy biết bên cạnh hắn có rất nhiều đàn bà nhưng chưa từng nghe nói hắn chính thức thừa nhận ai là bạn gái. Ngay cả vị hôn thê Phương Nhan của hắn, lúc theo đuổi cô ta trước đó cũng không xưng hô như vậy. Lẽ nào... Hôn ước của hắn và Phương Nhan hủy bỏ là vì cô gái đang kiểm tra bên trong sao? Đúng là Úc Noãn Tâm sao? Gần đây tin đồn giữa cô ta và hắn thực sự không ít. Thiên Kình... lần này nghiêm túc sao? " Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!" Sara tựa như một giáo viên chủ nhiệm.
Hoắc Thiên Kình bắt đầu mất tự nhiên, hắn xấu hổ nói. "Chắc là một ngày một đêm." Cái gì? Sara trợn tròn hai mắt, không thể tin mà nhìn Hoắc Thiên Kình, ánh mắt sắc bén như có thể ăn thịt người. Bà luôn chủ trương nữ quyền nên dĩ nhiên ghét chuyện này đến tận xương tủy.
Hoắc Thiên Kình bị bà nhìn khiến cả người không được tư nhiên. Hắn biết loại chuyện này, bà là bác sĩ nghe ra rất khó tiếp nhận. Muốn xét xử hắn thì lúc nào cũng được, bây giờ mau nói kết quả cho hắn được không. Hắn nôn nóng muốn chết rồi. "Dì Sara, , tôi cũng vì nhất thời tức giận nên mới như vậy, xin nói cho tôi biết rốt cuộc cô ấy thế nào rồi? Rất nghiêm trọng sao?" "Dạ dày của cô ấy khó chịu cùng bị choáng đều là do tác dụng phụ của thuốc tránh thai gây nên. Bởi vì cơ thân thể của cô ấy suy kiệt trong thời gian dài, hơn nữa thiếu máu, dĩ nhiên không chịu nổi tác dụng của thuốc tránh thai. Về phần các vết thương bên ngoài đã xử lí kháng viêm rồi."
Sara thản nhiên mà nói. "Nhưng những tấm phim này..." "Sở dĩ cho cậu xem những tấm phim này là muốn cậu biết những tổn thương mà hành vi của cậu gây ra cho cô ấy!" Sara chỉ vào hai tấm phim trong đó nói: " Vùng kín của Úc tiểu thư có dấu hiệu bị rách, cho nên mới có tơ máu chảy ra. Chẩn đoán sơ bộ là do hành vi cường bạo gây nên. Một lượng lớn tinh dịch trong tử cung gây nên phình trướng, chỗ này cũng cần chậm rãi khôi phục. Còn có chỗ này..." Bà gõ vào một tấm phim khác...
Vẻ mặt Hoắc Thiên Kình càng trở nên xấu hổ không thôi, không cần phải nói hắn cũng biết đó là hậu môn của phụ nữ.
"Cậu đã làm gì với cô ấy thì trong lòng nên rõ ràng nhất! Thiên Kình thiếu gia, cậu là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ không biết phương thức này đối với phụ nữ mà nói là xúc phạm sao? Ở đây cũng đã xuất hiện vết rách nhỏ. Nói tóm lại Úc Tiểu thư phải nghỉ ngơi ít nhất một tuần mới có thể phục hồi như cũ. Trong một tuần này, cô ấy không thể tiếp xúc bất kỳ hành vi tình dục nào!" Sara nhíu mày, cảnh cáo. Hoắc Thiên Kình cũng chau mày, đáy mắt lộ vẻ hối hận không nguôi. Hắn điên rồi sao?
Dĩ nhiên tổn thương một cô gái thành như vậy. Cho dù là đêm đó ba năm trước đây, những thứ mà nàng chịu đựng cũng không thống khổ thế này? Sara chăm chú nhìn vào hắn một lúc lâu, khi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì sự không vui trong lòng có phần bình ổn. Thì ra hắn còn biết áy náy.
"Úc tiểu thư có thể nằm viện theo dõi, cũng có thể mời bác sĩ tư nhân chăm sóc. Thiên Kình thiếu gia, cậu quyết định đi!" Hoắc Thiên Kình đứng dậy nói: "Tôi sẽ không để cô ấy ở lại bệnh viện. Hôm nay tôi sẽ dẫn cô ấy về biệt thự Lâm Hải, cũng mời bác sĩ tư nhân nữa." Sara soi xét hắn từ trên xuống dưới một lần, rốt cuộc gật đầu, nói thâm ý: "Đối xử tốt với người ta, nếu không mất đi cậu rồi sẽ hối hận."
Trong lòng Hoắc Thiên Kình nổi lên một chút buồn bực: "Chẳng qua là tôi không muốn thấy cô ta chết đi như vậy. Cô ta chỉ là một công cụ trả thù mà thôi." "Thiên Kình, cậu để tay lên ngực tự hỏi một chút xem, giữ Úc tiểu thư ở bên người thực sự chỉ vì Tả thiếu gia thôi sao?" Dù sao Sara cũng ở tại Hoắc gia một thời gian dài, ít nhiều biết đến việc giữa Hoắc gia và Tả gia. Nếu thật là như vậy, sao hắn có thể trong tình thế cấp bách mà nói... cô ấy là bạn gái tôi?
Bạn bè thì có rất nhiều nghĩa nhưng hàm ý của bạn gái thì rõ ràng là một loại ám muội, lại là một loại thừa nhận! Ánh mắt Hoắc Thiên Kình lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày. "Dì muốn nói gì?" Sara khẽ thở dài. "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, có một số việc làm quá mức, kết quả chịu thiệt chỉ có thể là chính cậu. Cho dù cậu có nghi ngờ Tả thiếu gia là hung thủ sát hại cha cậu thì phải có bằng có chứng mới được! Úc tiểu thư là người vô tội. Tôi có thể nhìn ra được vị trí của cô ấy ở trong lòng cậu không giống với những phụ nữ khác. Ngay cả Phương Nhan – vị hôn thê của cậu cũng không thể chiếm giữ vị trí thứ nhất trong tim cậu, mà cô gái này... cô ấy hoàn toàn nắm bắt được trái tim cậu, một chút cũng không chừa!"
Câu nói cuối cùng, trên cơ bản là là gằn từng câu từng chữ. Ánh mắt Hoắc Thiên Kình xẹt qua một chút khác thường, lập tức vung tay lên, trên mặt toàn là buồn bực. "Được rồi, được rồi, tôi không biết dì đang nói gì. Tóm lại cô ấy không có việc gì là được, tôi mang cô ấy đi." Nói xong, xoay người sải bước đi ra. Sara nhìn về phía bóng lưng hắn dần dần biến mất, bất đắc dĩ mà lắc đầu. Đứa trẻ này, rốt cuộc tới khi nào mới có thể hoàn toàn hiểu rõ lòng mình đây.
Trong căn biệt thự cách điệu màu trắng, phòng ngủ tinh tế tràn ngập vẻ tao nhã nữ tính.
Khi Tả Lăng Thần tỉnh lại thì bên ngoài đã sớm tối mịt. Cây cọ cao lớn lay động xào xạc, cái bóng dày đặc đong đưa trên kính thủy tinh. Cách đó không xa lóe lên một tia chớp, chiếu căn phòng tối mờ sáng lên như ban ngày. Mí mắt khô khốc giật giật, thuận tiện thấy được cô gái dựa vào trên sô pha bên cạnh giường.
Dường như cô ta vẫn một mực chờ anh tỉnh lại. Trên chiếc bàn tinh xảo bên cạnh đặt một chén yến xào dường như đã nguội. Anh nhìn chung quanh một vòng, lúc này mới có chút ý thức. Sao anh lại ở trong nhà Phương Nhan? Cái trán đau nhức làm anh không nhịn được đưa tay xoa xoa. Anh bất tỉnh sao? Anh còn nhớ rõ mình đang ở nhà Noãn Tâm.
Noãn Tâm Trong đầu chợt hiện ra cảnh Hoắc Thiên Kình làm trò cầm thú với Noãn Tâm ngay trước mặt anh! Vẻ bất lực của Noãn Tâm, nước mắt của Noãn Tâm! Trái tim Tả Lăng Thần đột nhiên se thắt lại, bàn tay của anh cũng nắm chặt. Không để ý đến cơ thể đau đớn mà ngồi dậy, xuống giường, thất tha thất thểu đi về phía cửa. Anh muốn tìm Noãn Tâm, muốn đi cứu Noãn Tâm! Hắn không thể để tên cầm thú kia tiếp tục chà đạp Noãn tâm nữa! Tiếng động trong phòng làm Phương Nhan đang ngủ chập chờn bừng tỉnh. Cô mở mắt, khi nhìn thấy bóng dáng của Tả Lăng Thần, trong mắt cả kinh, lập tức tiến lên kéo anh ta lại... "Lăng Thần, anh tỉnh rồi à. Anh muốn làm gì?" "Buông anh ra.
Tìm Noãn Tâm, anh phải đi tìm Noãn Tâm!" Tả Lăng Thân đẩy cô ra, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng không khó nhìn ra anh đã khôi phục sức lực. Ánh mắt Phương Nhan hiện lên vẻ khổ sở, trực tiếp ngăn ở cửa, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Lăng Thần, anh muốn như thế nào mới có thể hiểu rõ Noãn Tâm không thuộc về anh. Cho dù bây giờ anh đi ra ngoài, còn có thể có được Úc Noãn Tâm lần nữa sao? Hoắc Thiên Kình sẽ không bỏ qua cho cô ấy."
Đôi mắt đẹp của Tả Lăng Thần sớm đã bị oán hận cùng đau khổ bao trùm. Anh đem ánh mắt rơi vào trên người Phương Nhan, hai tay đột nhiên hung hăng nắm bả vai cô, sức lực quá mạnh khiến cô không khỏi nhíu chặt mày. "Thế nào mà, ngay cả em cũng nói ra những lời thế này sao? Em là vị hôn thê của hắn, lẽ nào cho dù hắn có hủy bỏ hôn ước em cũng không có chút phản kháng nào sao? Lúc trước khi em rời khỏi anh thì nói như thế nào? Em nói hắn sẽ đối xử tốt với em, chắc chắn em sẽ hạnh phúc. Kết quả thì sao? Em nhìn bộ dạng hiện tại của mình đi, chỉ biết làm con rùa rụt đầu!" Giọng của Tả Lăng Thần có vẻ khàn khàn, nhưng từng chữ đều tỏ ta tàn nhẫn.
Ánh mắt Phương Nhan dần dần ảm đạm, hàng mi dài cụp xuống, giọng nói lộ ra vẻ cười khổ cùng bất đắc dĩ. "Thế nào, anh nghĩ em có tư cách đi tranh sao? Ngay từ đầu, Hoắc Thiên Kình đã không yêu em." "Cho nên anh càng không thể nhìn Noãn Tâm chịu khổ! Em là một bằng chứng sống, Noãn Tâm cũng sẽ giẫm vào vết xe đổ của em!"
Trên trán Tả Lăng Thần nổi gân xanh, ánh mắt lo lắng. "Noãn Tâm đơn thuần như vậy, cô ấy không biết Hoắc Thiên Kình rốt cuộc đáng sợ thế nào! Vì trả thù anh mà có thể làm bất cứ chuyện gì với Noãn Tâm.
Chỉ cần nhìn thấy anh đau khổ thì sẽ thỏa mãn dục vọng biến thái của hắn!" Phương Nhan nghe xong, ngẩng đầu, như là lẩm bẩm, hoặc như là thăm dò: "Lẽ nào anh không nghĩ rằng... Thiên Kình đã yêu Úc Noãn Tâm sao?"