Bảy Ngày Ân Ái

Hồi 6 - Chương 3.2

Nghĩ tới đây, trái tim Úc Noãn Tâm cả đêm bất an căng thẳng dường như tìm được yên tĩnh trở lại. Nếu như bà ta đã làm bộ như là gặp mình lần đầu tiên, như vậy nàng cũng sẽ diễn cùng. May mà tối nay Hoắc lão phu nhân không ở nhà, quan trọng nhất là Hoắc Thiên Kình cũng không có trở về.

Nói vậy, Lăng Thần cũng biết rõ Hoắc Thiên Kình luôn luôn rất ít khi trở về Ngự thự, cho nên mới mang nàng đến đây đi...

Ánh đèn pha lê tràn ngập mỗi ngõ ngách trong phòng ăn, bầu không khí vẫn như mọi khi không bị ảnh hưởng.

Trên chiếc bàn ăn to dài như vậy, đủ loại mỹ thực bày ở trên, hầu như kéo dài từ đầu bàn đến cuối bàn, các bộ đồ ăn nạm vàng đến bạc dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng lóng lánh tôn quý. Toàn bộ phòng ăn đều thoang thoảng mùi vị của rượu vang, mùi thơm nồng ngọt ngào này tan vào trong không khí, chưa cần uống cũng say...

Trong đầu Úc Noãn Tâm lơ đãng hiện lên tình cảnh đêm đó, Hoắc Thiên Kình bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng đong đưa, màu rượu như máu, ánh mắt hắn như chim ưng lộ ra ánh sáng ưu tú tinh nhuệ không gì sánh bằng...

Đang nghĩ ngợi, lời nói của Anna Winslet vang lên

"Úc tiểu thư làm nghề gì?"

Úc Noãn Tâm giật mình sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn vào mắt bà ta, bà ta đã biết rõ còn cố hỏi, là đang cố diễn kịch đi.

"Mợ, Noãn Tâm làm diễn viên." Tả Lăng Thần săn sóc lấy cho nàng món sò sốt kem, thay nàng trả lời.

"A?" Anna Winslet cố ý nghi hoặc nhíu mi, "Vậy kết hôn rồi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn muốn chạy ra ngoài đóng phim ca hát sao?"

"Mợ, những việc này đều là việc mà Noãn Tâm thích làm, cháu sẽ không can thiệp vào quyết định của nàng." Tả Lăng Thần tựa hồ nhận thấy được sự không hài lòng trong mắt mợ, nhẹ giọng nói.

Úc Noãn Tâm trong lòng thầm thở ra, không nghĩ tới mình lại có duyên với Ngự thự thế này. Tuy nói phu nhân này sẽ không trở thành mẹ chồng mình, nhưng trở thành mợ... Nhìn vào mức độ quan tâm của bà đối với Lăng Thần, những ngày sau này cũng sẽ không sống thoải mái được.

Anna Winslet thấy rõ ý che chở của Tả Lăng Thần, bất mãn trừng mắt nhìn anh xong, lại đưa ánh mắt nhìn lên người Úc Noãn Tâm vẫn không nói lời nào.

"Còn cô? Cô cũng cho rằng như thế sao?"

Bàn tay nhỏ bé cầm bộ đồ ăn vô thức run lên một chút, Úc Noãn Tâm ngẩng đầu lên, con mắt trong sáng hàm chứa một sự kiên định nhè nhẹ, "Đúng như lời nói của Lăng Thần, cháu thích hát và đóng phim. Cháu không nghĩ sẽ vì kết hôn mà từ bỏ sự nghiệp. Hơn nữa, cháu cũng không cho rằng kết hôn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cháu."

Anna Winslet nghe vậy xong, dừng lại động tác dùng cơm, đặt bộ đồ ăn sang một bên, giơ tay nhấc chân lộ vẻ ưu nhã, cao quý. Hiển nhiên có thể thấy bà không hài lòng với câu trả lời của Úc Noãn Tâm.

"Úc tiểu thư, cô phải hiểu một điều, việc được gả vào nhà giàu có đối với sự nghiệp của cô chỉ biết sẽ có hiệu quả rất tốt. Nói rõ ràng hơn, bản thân ngành công nghiệp giải trí chỉ chú trọng vào việc tạo dựng hình tượng bên ngoài. Cô gả cho Lăng Thần, lại không rút khỏi làng giải trí, tự nhiên giá trị của cô sẽ tăng rất nhiều! Thế nhưng..." Bà ta nói đến đây thì lại chuyển hướng, tuy rằng giọng nói thong thả, nhưng lại lộ ra sự sắc bén không gì sánh được, "Sự nghiệp của cô sẽ gây ra ảnh hưởng bất lợi cho Lăng Thần. Thử hỏi có phu nhân nhà giàu nào lại xuất đầu lộ diện ở bên ngoài? Tuy nói cha mẹ Lăng Thần đã mất, nhưng Tả gia cũng là nhà có quyền thế nhất nhì, cô gả vào Tả gia lại không muốn rời khỏi làng giải trí. Cô muốn người trong tầng lớp thượng lưu đối xử với Tả Lăng Thần thế nào đây?"

Không gian lần nữa lại rơi vào bầu không khí ngột ngạt. Tả Lăng Thần vừa muốn mở miệng nói, lại bị... một tiếng nói trầm thấp mạnh mẽ khác giành trước.

"Mẹ, tư tưởng của mẹ quá bảo thủ rồi!"

"Cậu chủ, ngài đã trở về." Quản gia chủ động tiến lên, người hầu lại một hồi bận rộn.

Giọng nói băng lãnh quen thuộc, cả người Úc Noãn Tâm run rẩy như là bị điện giật, ngay sau đó

"Lạch cạch" một tiếng, bộ đồ ăn trong tay rơi xuống mặt đất.

Lại nhìn Tả Lăng Thần, sắc mặt cũng lộ vẻ khó coi.

Anh sao cũng không ngờ tới, đêm nay người đàn ông này lại trở về.

"Thiên Kình, hôm nay mặt trời mọc phía Tây rồi sao? Không chỉ chủ động trở về, còn dẫn theo Phương Nhan về cùng nữa?" Anna Winslet trong giọng nói hiển nhiên rất sung sướng.

"Cháu chào bác gái."

Âm thanh nhẹ nhàng đẹp đẽ của Phương Nhan vang lên, "Lăng Thần? Không nghĩ đến anh cũng tới, vị này" Bởi vì Úc Noãn Tâm vẫn cúi đầu, hơn nữa diện tích của bàn ăn lại rất lớn, trong lúc nhất thời Phương Nhan không nhìn rõ người nàng.

Giọng nói đẹp như hoa làm nổi lên nghi hoặc trong lòng Úc Noãn Tâm. Giọng nói này rất quen thuộc, chỉ có điều nàng nên làm thế nào để thoát khỏi tình trạng quẫn bách này đây?

Xem ra tối nay nàng phạm vào sao Thái Tuế rồi, Hoắc Thiên Kình dĩ nhiên lại trở về!

Sắc mặt nàng trở nên cực kỳ bất an và tái nhợt, cơ hồ là phát run bắt đầu khom người xuống muốn nhặt lên bộ đồ ăn vừa bị rơi xuống dưới chân...

Tiếng bước chân điềm tĩnh chậm rãi tiến đến, trước mắt nàng hiện ra một đôi giày da của nam gần như có thể làm cho nàng hoàn toàn hoảng loạn...

Bộ đồ ăn được một bàn tay to của đàn ông nhặt lên, bàn tay cứng cáp có lực tựa hồ mang theo sức mạnh có thể xoay chuyển vận mệnh càn khôn , "Làm rơi bộ đồ ăn trên mặt đất là một hành vi thất lễ..."

Tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, tựa như âm thanh đến từ ma vương của địa phủ, lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người khác hít thở không thông cùng với ý châm chọc rõ ràng.

Úc Noãn Tâm ép buộc bản thân đè xuống bất an trong lòng, chậm rãi ngẩng đầu, lại gặp phải cặp mắt đen khát máu kia của Hoắc Thiên Kình, giống như một con dã thú tùy thời có thể nuốt nàng vào bụng, mang theo một nỗi hoang mang tràn ngập màu máu...

"Cảm ơn..." Lòng của nàng không ngừng phát run, hầu như là là run rẩy phải đưa tay nhận lấy bộ đồ ăn trong tay hắn. Ai ngờ hắn đứng dậy, cầm bộ đồ ăn trên tay ném trên mặt bàn.

"Phúc mụ, chuẩn bị cho khách một bộ đồ ăn mới!" Tuy là hắn nói với quản gia, nhưng ánh mắt không rời khỏi gương mặt Úc Noãn Tâm nửa khắc, nét mặt sâu xa làm cho người ta không đoán ra được hắn đang suy nghĩ điều gì.

"Vâng, thiếu gia."

Tả Lăng Thần nâng mặt Úc Noãn Tâm lên, biết rõ nỗi hoảng sợ của nàng, săn sóc xoa đầu nàng.

Thấy một màn như vậy, đáy mắt Hoắc Thiên Kình thầm bắn ra một mũi tên sắc nhọn

"Noãn Tâm? Hóa ra là cô à." Ngay khi Úc Noãn Tâm ngẩng đầu lên, Phương Nhan mới nhìn rõ người ngồi ở đó, trên mặt nở ra nét tươi cười dịu dàng.

Úc Noãn Tâm quay đầu nhìn lại, sau một khắc lại giật mình ngây ngẩn cả người!

Tiểu Nhan? Thì ra cô chính là Phương Nhan!

Sự trùng hợp này giống như là ông trời đã sớm sắp đặt từ trước.

"Hóa ra là các ngươi biết nhau a, Phương Nhan là vị hôn thê của Thiên Kình. Úc tiểu thư, các ngươi sớm đã biết nhau, ta nghĩ cô cũng biết việc này rồi đi." Giọng nói của Anna Winslet lộ ra một tia khinh miệt, lập tức chuyển chủ đề, "Hôm nay vừa vặn Lăng Thần trở về, các con cũng đã về, lại dùng cơm đi"

"Mợ" Tả Lăng Thần nhẹ nhàng cắt đứt lời bà, ôm Úc Noãn Tâm đứng dậy, "Noãn Tâm của cháu còn có việc phải đi trước, hôm nào cháu lại trở về thăm mợ cùng bà ngoại."

Ánh mắt Anna Winslet lộ ra vẻ không muốn.

"Em họ thân mến của ta, chúng ta đã rất lâu không cùng ngồi ăn một bữa cơm, làm sao mà ta trở về ngươi lại muốn đi chứ?" Hoắc Thiên Kình khóe môi chậm rãi ngầm nổi lên ý cười, thế nhưng tầm nhìn lại hướng về Úc Noãn Tâm trong lòng Tả Lăng Thần, ẩn ý nói: "Ta nghĩ vị tiểu thư bên cạnh em này cũng rất muốn biết thêm về nhà của chúng ta, không phải sao?"

Lòng bàn tay của Úc Noãn Tâm đều nhanh bị móng tay đâm vào, nàng không khó nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoắc Thiên Kình, cho nên cũng chỉ có thể ép buộc bản thân diễn theo cho đúng phép tắc

"Anh họ của Lăng Thần nói rất đúng, nếu đã là khó có được một bữa cơm bình thường, chúng ta không cần phải vội vã trở về như thế."

Nàng cố gắng xưng hô như vậy với Hoắc Thiên Kình, ngẩng đầu lên, cũng đã mang theo gương mặt tươi cười, xinh đẹp tựa như hoa lê nở rộ dưới ánh mặt trời ngày xuân. Nói xong câu đó, ánh mắt của nàng lại ánh lên sự dũng cảm, trong sáng nhìn lại cặp mắt đen thâm sâu khó lường của Hoắc Thiên Kình.

"Em nghĩ, chúng ta cứ như thế mà đi, cũng là đối với anh ta không có tôn trọng!"

"Noãn Tâm?" Tả Lăng Thần không khó phát hiện ra nàng sau khi ngụy trang kiên cường thì lại phát run, kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thấp giọng nói bên tai nàng, "Anh chỉ là không muốn em bị khó xử mà thôi."

Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, càng thêm dán chặt vào người anh, "Trước sau gì cũng phải đối mặt, không phải sao?"

Hoắc Thiên Kình ở cách đó không xa đột nhiên rất nhanh nắm lại tay, con ngươi đen cũng gợn lên ánh mắt u tối bất mãn. Tuy rằng không nghe rõ 2 người bọn họ đang nói gì, nhưng bộ dạng thì thầm vô cùng thân thiết lúc này lại làm hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Được rồi! Người một nhà sao có thể có oán thù sâu sắc được đây?"

Anna Winslet lớn tiếng quát dẹp đường: "Đều ngồi xuống cho ta, ai cũng không được đi! Thiên Kình, Lăng Thần, ta biết các con đang cạnh tranh một hạng mục, cũng biết tin đồn giữa 2 đứa gần đây rất không thoải mái. Thế nhưng, hôm nay chỉ nói việc nhà, không nói chuyện công việc, có nghe hay không?"

Thái độ luôn luôn quyền uy và không cho phép người khác cự tuyệt, khiến cho tất cả mọi người đều ngồi xuống.

"Em họ, không định giới thiệu một chút vị tiểu thư này cho ta biết sao?" Hoắc Thiên Kình vừa nhận bộ đồ ăn từ tay quản gia, vừa thờ ơ hỏi.

Trong lòng Úc Noãn Tâm không khỏi bật cười...

Người có tiền chính là buồn chán như vậy, sao mà ai cũng thích chơi trò giả ngu này đây?

Hay là, sinh hoạt trong nhà giàu là như thế này, giống như bây giờ, một khi nhà quyền thế có tiệc thịnh soạn, mỗi người đều mang một toan tính riêng, trên mặt mỗi người đều mang theo một mặt nạ được làm rất tỉ mỉ!

Tả Lăng Thần cười cười, trong mắt khôi phục lại sự tao nhã vốn có, "Nàng là Úc Noãn Tâm, là người con gái tôi yêu nhất, cũng là người con gái sắp gả vào Tả gia!"

Chén rượu cầm trong tay Hoắc Thiên Kình ngưng lại một chút, giương mắt, cánh môi như nhếch lên, nhưng lại đầy ngụ ý nói ra

"Nga? Vậy sao? Xem ra ta muốn đưa lễ vật chúc mừng, không biết Úc tiểu thư thích cái gì đây? Con gái đều thích kim cương, vậy sợi "Boltzmann" trị giá 950.000 đô la thì không biết Úc tiểu thư có thích không?"

Úc Noãn Tâm nhíu mày lại một chút, Boltzmann, chính là vòng cổ kim cương mà nàng trước kia đã từng trả lại cho hắn.

"Cảm ơn ngài, có điều tôi luôn luôn không có thói quen mang theo trang sức quá mức xa hoa, rất xin lỗi." Nàng lần thứ hai mở miệng, cũng vô cùng bình tĩnh.

Phương Nhan thấy thế, vội vã nói sang chuyện khác: "Noãn Tâm à, cô thực sự đồng ý lời cầu hôn của Lăng Thần rồi sao? Thật tốt quá, các ngươi đúng là trai tài gái sắc mà."

"Cảm ơn cô, Tiểu Nhan..." Úc Noãn Tâm cùng Tả Lăng Thần nhìn nhau cười. Đối với Phương Nhan, trong lòng nàng ít nhiều có chút hổ thẹn, dù sao nàng cũng đã từng bò lên giường vị hôn phu của cô...

Hoắc Thiên Kình giống như đang nhàn nhã thong dong uống rượu vang, nhưng ánh mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằm Úc Noãn Tâm, không nhìn ra có ý tứ tránh nghi ngờ chút nào.

Ánh mắt Phương Nhan ảm đạm, cô quen biết Hoắc Thiên Kình nhiều năm như vậy, chẳng bao giờ gặp thấy hắn khác thường như thế. Buổi tối không nói hai lời đã kéo cô đến đây. Lẽ nào... hắn đã ngờ tới Lăng Thần sẽ mang Noãn Tâm cùng trở về?

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Úc Noãn Tâm không khó cảm thấy hai ánh mắt sắc bén ở đối diện bàn ăn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào mình. Nàng gắng sức dính sát vào người Tả Lăng Thần, cùng lúc muốn biểu lộ sự ân ái đằm thắm của hai người, mặt khác, nàng đã mượn Tả Lăng Thần để vứt bỏ tâm tình khẩn trương của mình.

"Mợ, lo lắng vừa nãy của mợ là dư thừa rồi. Cháu yêu Noãn Tâm, cho nên không cần biết cô ấy ở trước mắt người khác thế nào, chỉ cần cô ấy vui vẻ, cho dù là đóng phim cả đời, ca hát cả đời, cháu cũng sẽ không ngăn cảm!" Tả Lăng Thần nắm tay Úc Noãn Tâm, bộ dáng ân ái của hai người không cần nói cũng biết.

Nói xong câu đó, hắn hướng về phía Hoắc Thiên Kình mỉm cười

"Không biết anh họ đối với người con gái âu yếm của mình có đưa ra quyết định như vậy hay không?"

Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, con mắt đen như mực chậm rãi nổi lên ý cười, nhưng lại mang theo lạnh lẽo không nói lên lời. Hắn nhẹ nhàng đảo đảo ly rượu trong tay, trầm thấp nói: "Nếu như ta là ngươi, sẽ gắt gao để ý người vợ nhỏ bé này. Bởi vì nàng sẽ làm cho nhiều người đàn ông chú ý, nói không chừng không cẩn thận bị đeo nón xanh* cũng không biết."

"Ngươi" Úc Noãn Tâm gắt gao siết chặt bộ đồ ăn, hận không thể tiến lên tát cho hắn một cái trên mặt, đánh tan dáng tươi cười kia của hắn!

Ánh mắt Tả Lăng Thần đột nhiên trở nên sắc bén, âm lãnh nhìn Hoắc Thiên Kình.

Vẻ mặt của Phương Nhan thì lại xấu hổ ngồi ở tại chỗ của mình.

Hoắc Thiên Kình dường như rất thỏa mãn với bầu không khí đầy áp lực dị thường này, nhếch môi một cái, không nhanh không chậm nói: "A, thật ngại quá, câu nói đùa của ta hình như là đã đùa quá trớn rồi, có điều Úc tiểu thư đã ở trong làng giải trí , kiểu trêu đùa này hẳn là vẫn hay nghe thấy, thậm chí so với điều này còn quá đáng hơn đi."

"Thiên Kình...Không nên nói như vậy mà."

"Phương Nhan nhận thấy được ngón tay Úc Noãn Tâm đã run rẩy, vội vã hòa giải nói: "Lăng Thần, Noãn Tâm thực sự đã trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể đi đến được với nhau. Được rồi, Lăng Thần, đã định ngày cưới rồi chứ?"

"Đã định rồi, đầu tháng sau." Tả Lăng Thần ôn nhu ôm lấy thân thể Úc Noãn Tâm nói.

"Lăng Thần..." Đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm hàm chứa một sự kinh ngạc lờ mờ nhìn người đàn ông đang gắt gao ôm mình. Anh dĩ nhiên lại tự ý định trước ngày cưới? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt anh không che dấu thâm tình, nàng lại hơi nở nụ cười, trong lòng nổi lên niềm hạnh phúc nho nhỏ...

Hoắc Thiên Kình thong thả uống rượu, trong ánh rượu màu đỏ máu phản chiếu ánh mắt càng thêm mù mịt của hắn.

Phương Nhan ở bên cạnh thì lại nở ra nụ cười, "Thực sự? Đầu tháng tới? Hình như cũng chỉ còn một vài ngày nữa. Thực sự là hâm mộ hai người nha, chúc mừng trước a."

"Cảm ơn." Tả Lăng Thần cười đến ôn nhã tuấn dật, ánh mắt đảo qua Hoắc Thiên Kình, mang theo sự sắc bén ắt phải giữ lấy.

Lúc này, Anna Winslet đã mở miệng

"Con cũng không cần phải hâm mộ, Thiên Kình"

Bà đưa tầm nhìn hướng vào người con trai, hơi nhướng mày nói: "Tuy thời gian hôn lễ của Lăng Thần rất gấp gáp, nhưng ít ra cũng đã định ngày rồi, còn con? Hôn lễ luôn luôn lùi đi lùi lại, con muốn cho người nhà Phương Nhan nghĩ như thế nào?"

"Bác gái" Phương Nhan vội vã mở miệng, "Thiên Kình gần đây tương đối bận, chờ anh ấy một thời gian nữa hết bận đi, không nên ép buộc anh ấy"

"Mẹ!"

Hoắc Thiên Kình cuối cùng cũng mở miệng, buông bộ đồ ăn cầm trong tay xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, động tác giơ tay nhấc chân đêu mang theo sự tao nhã của quý tộc, giọng nói thản nhiên.

"Nếu Hoắc gia cùng Phương gia sớm đã có đính hôn, con dĩ nhiên không có đạo lý để cự tuyệt. Hôm nay con mang Phương Nhan về cũng là vì mục đích này."

Phương Nhan ngây ngốc, ngẩn ngơ cả người, sau một khắc, ánh mắt đẹp trầm tĩnh tràn ngập hạnh phúc cùng kinh hỉ, nàng nhìn sang Hoắc Thiên Kình ở bên cạnh, như thể ngay cả hít thở cũng đều trở nên khó khăn.

Tả Lăng Thần thì lại có chút suy tư nhìn Hoắc Thiên Kình, mà Úc Noãn Tâm chớp hàng mi dài, trong lòng nổi lên một cảm giác khó hiểu. Loại cảm giác này khiến nàng rất khó chịu, như là một loại cảm giác không muốn, hoặc như là nỗi khổ sở chua sót lơ lửng bất định...

Tại sao có thể như vậy?

Anna Winslet nghe vậy xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe môi lập tức nở ra nụ cười vui mừng

"Tốt, con có thể đưa ra quyết định này, mẹ thật là rất vui. Hôn lễ định vào ngày nào?" Bà vội vã hỏi thăm, lập tức vừa nghĩ liền nói: "Như vậy đi, nếu Lăng Thần đầu tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, không bằng cùng nhau tổ chức, hôn lễ long trọng kiểu này nhất định trở thành giai thoại."

Úc Noãn Tâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khó xử nhìn thoáng qua Tả Lăng Thần, Tả Lăng Thần lại vỗ nhẹ bàn tay nàng một chút, bên môi hiện lên vẻ tươi cười thản nhiên.

Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, dường như không có thái độ chống đối như trước đây, trái lại còn phối hợp cười cười, "Ý này quả thực là không tồi, Tiểu Nhan, em nghĩ sao?"

Cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm lấy bả vai Phương Nhan, mặc cho người bên cạnh nhìn qua thấy hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.

Phương Nhan xấu hổ đỏ mặt, mềm mại dựa vào lòng hắn, "Tất cả đều nghe lời anh."

"Tốt lắm" Hoắc Thiên Kình lười biếng nhếch môi, như là mang theo ý cười, hắn đưa ánh mắt nhìn thẳng vào đôi nam nữ trước mắt, trầm trầm mở miệng: "Nhưng mà lễ đính hôn cần phải sớm tổ chức, em họ, các ngươi có ý gì không?"

Tả Lăng Thần vừa muốn mở miệng, Úc Noãn Tâm vội vã giành trước trả lời: "Tôi cùng Lăng Thần ba năm trước đã tổ chức lễ đính hôn, lần này sẽ không làm lại nữa."

Cùng tổ chức hôn lễ đã làm nàng kinh hồn bạt vía rồi, nếu như lại cùng nhau tổ chức lễ đính hôn, trái tim nàng khẳng định không chịu nổi.

"Noãn Tâm nói không sai. Anh họ, Tiểu Nhan đợi anh lâu như vậy, lễ đính hôn này anh nhât định phải vì cô ấy tổ chức thật long trọng." Tả Lăng Thần phát hiện tâm tư của Úc Noãn Tâm, dựa theo lời của nàng nói.

"Được." Hoắc Thiên Kình ngoài ý muốn hết sức phối hợp, thế nhưng ánh mắt sắc thế nhưng lại nhìn chăm chí vào khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tái nhợt của Úc Noãn Tâm, đôi mắt u ám đột nhiên nheo lại, "Đến lúc đó hoan nghênh hai người đến tham dự!"

"Đương nhiên!" Tả Lăng Thần không khó thấy vẻ lo lắng mơ hồ giấu diếm trong mắt hắn, cẩn thận trả lời.

"Được rồi, được rồi, nghe được những lời này ta cũng thấy yên tâm rồi, Úc tiểu thư" Anna Winslet mặt lại mỉm cười nhìn Úc Noãn Tâm, "Tuy nói Lăng Thần là cháu ngoại của ta, nhưng trong lòng ta lại không khác gì con trai. Ta mặc kệ cô có yêu thích sự nghiệp bao nhiêu, điều kiện trước tiên là phải chăm sóc tốt cho Lăng Thần, biết không?"

Tuy trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo cảnh cáo.

Úc Noãn Tâm gật đầu, thầm hít sâu một hơi, chỉ mong sau đó sẽ không gặp phải buổi tối nào đáng sợ như vậy nữa, thật sự là đáng sợ đến tột cùng...

Hoa lệ phân tuyến

"Noãn Tâm, em tức giận sao?" Trong xe, Tả Lăng Thần kéo bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm, ôn nhu nhìn nàng hỏi.

Ánh đèn xe lờ mờ làm nổi bật các đường nét anh tuấn nho nhã của anh, kể cả khối thâm tình trong đôi mắt đen tựa như đáy biển sâu cũng khiến người khác ngây ngất.

Úc Noãn Tâm cắn cắn môi, chớp hàng mi dài che khuất nỗi bất mãn lăn tăn trong mắt, "Tất cả mọi việc này, anh nên sớm nói cho em biết trước."

Cho tới bây giờ, trong đầu nàng như cũ hiện ra đôi mắt cười như không cười kia của Hoắc Thiên Kình, tựa như...đang dự tính một âm mưu, mỗi khi nhớ tới, làm nàng toàn thân sợ run lên...

"Nha đầu ngốc..."

Tả Lăng Thần thương tiếc khẽ đánh vào cằm nàng, đôi mắt như viên ngọc tinh xảo ấm áp, sáng bóng tràn ngập áy náy lờ mờ, "Không nói cho em những việc này, là sợ em suy nghĩ nhiều. Còn nữa, mợ là người yêu thương anh nhất, sớm muộn gì cũng phải thông báo với bà một tiếng. Chỉ là anh không ngờ tới hắn đêm nay lại quay về Ngự thự, cho nên cũng là trùng hợp mà thôi."