Úc Noãn Tâm cả kinh, đột nhiên tỉnh ngộ lại!
Trời ạ. Mình vừa nói gì vậy? Cho dù hắn bình tĩnh hòa nhã đi nữa, chung quy lại vẫn là một con báo tràn ngập mùi nguy hiểm sẽ ăn thịt người!
"Xin lỗi Hoắc tiên sinh, tôi vừa –"
Từ cằm truyền đến một trận đau đớn khiến cho nàng cau mày lại, sau một lúc, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Thiên Kình bỗng nhiên tới gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấu trong mắt nàng, cử chỉ tà mị trực tiếp cắt đứt lời nói của nàng.
"Nói vậy người đàn ông kia – cũng không được tốt lắm!" Tiếng nói nhàn nhạt của hắn tràn ngập ý châm chọc.
Úc Noãn Tâm giương mắt nhìn hắn.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Hoắc Thiên Kình bất ngờ nở nụ cười, lộ vẻ trêu tức, vẻ tàn nhẫn lạnh lùng trong mắt không cần nói cũng biết –
"Nếu coi hắn như một người đàn ông mà nói, hiện giờ em sẽ không ở dưới thân ta mà rên rỉ thở gấp đi, không phải sao?"
Ngực đột nhiên đau xót, lời nói không chút lưu tình của người đàn ông này như kim châm thật sâu vào Úc Noãn Tâm, châm chọc như thế này so với bồi hắn lên giường càng đau đớn hơn.
"Hoắc tiên sinh, xin ngài không nên vũ nhục tình yêu của người khác!" Nàng cố nén đau đớn trong lòng, lãnh đạm nói.
Hắn dựa vào cái gì mà nói như vậy, có tư cách gì mà nói như vậy? Hắn chỉ là một người ngoài cuộc, căn bản là không biết năm đó xảy ra chuyện gì mà đã đưa ra kết luận. Tính cách tự cho mình là đúng này thật là làm cho người khác chán ghét!
"Tình yêu?"
Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, như là nghe được một truyện buồn cười nhất thiên hạ, châm chọc bên môi càng hằn sâu, "Úc tiểu thư là người Trung Quốc, ở đất nước các người hẳn là có một câu nói "bách niên giai lão". Thì ra, Úc tiểu thư nằm trên giường của ta là "bách niên giai lão" của em phải không?"
"Ngài –"
Đáy mắt Úc Noãn Tâm bốc lên lửa giận, ngọn lửa phẫn nộ trong con ngươi đen như thiêu đốt, đôi môi của nàng phập phồng, không khó nhìn ra những lời này gây cho nàng rất nhiều thương tổn.
"Chậc chậc – mỹ nhân ngay cả khi tức giận cũng khiến người khác khó có thể hô hấp, em đúng là có năng lực trời sinh dụ dỗ đàn ông!" Hoắc Thiên Kình nở nụ cười nhạt tàn nhẫn, không chớp mắt nhìn chăm chú vào nàng, giọng nói như kiếm sắc chém xuống.
Vừa nghĩ đến thân thể một người đàn bà như vậy có lẽ từng có rất nhiều đàn ông hưởng qua, hắn không hiểu sao không kiềm chế được và thấy phẫn nộ!
Úc Noãn Tâm nhanh chóng nắm chặt tay, móng tay hầu như đều khảm vào trong lòng bàn tay, nụ cười nhạt cùng châm chọc của hắn đâm một vết thương vào lòng nàng, một mực lấy máu...
Một lúc lâu sau, nàng mới cứng nhắc nói được một câu: "Chuyện của tôi, không nhọc Hoắc tiên sinh quan tâm!"
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình trở nên rất khó coi. Trong con ngươi cũng lộ vẻ bất mãn, sau khi quan sát nàng đã lâu, mới trầm thấp mở miệng: "Nếu là một cuộc giao dịch, vậy được, tiếp theo chúng ta sẽ nói chuyện giao dịch!"
Úc Noãn Tâm nhìn hắn, không rõ ý tứ của hắn. "Giao dịch tiếp theo?"
"Cô biết đánh đàn không? Hoắc Thiên Kình hỏi một câu khiến nàng khó hiểu.
Nàng run sợ một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Gia đình nàng sinh ra tuy rằng là giai cấp trung lưu, cuộc sống cũng không phải là giàu có, nhưng Úc mẹ rất coi trọng bồi dưỡng năng khiếu nghệ thuật cho con gái, cho dù tốn nhiều tiền cũng không tiếc. Bởi vậy, từ lúc còn rất nhỏ nàng đã luyện tập khiêu vũ, hát và đánh đàn dương cầm, nhất là đánh đàn dương cầm, thầy giáo từng khen Úc Noãn Tâm có đôi tay đánh đàn dương cầm.
Đáng tiếc, mọi thứ này sau khi theo nàng ra nhập làng giải trí, ngược lại là không có đất dụng võ, bản thân là nghệ sĩ, vì cuộc sống sinh hoạt nên phải tiếp nhận một ít vai diễn mà mình không thích, chuyện này đúng thật là đáng buồn.
Thấy Úc Noãn Tâm gật đầu, trong mắt Hoắc Thiên Kình đột nhiên sáng ngời, dường như tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống, thỏa mãn khẽ nhếch môi –
"Tốt lắm, ngày mai cô theo ta quay về Hoắc gia!"
Một câu nói quả thực khiến Úc Noãn Tâm thất kinh.
"Đi Hoắc gia? Hoắc tiên sinh, tôi không rõ ý từ của ngài..."
"Theo ta quay về Hoắc gia cũng là một trong những nội dung cô hứa hẹn thực hiện, về việc đi làm cái gì, tới nơi rồi sẽ biết!" Hoắc Thiên Kình hình như không có ý muốn giải thích với nàng, cất tiếng nói nhàn nhạt, bàn tay hắn cởi nút áo sơmi một cách tự nhiên ...
Úc Noãn Tâm thấy thế, lại càng hoảng sợ.
"Hoắc tiên sinh ngài –"
Không phải hắn muốn ngủ trong phòng này đêm nay chứ?
"Sao vậy?" Hoắc Thiên Kình nhíu mày nhìn nàng, tựa hồ không hiểu ra ý kinh ngạc trong lời nói của nàng.
Úc Noãn Tâm đưa tay chỉ chỉ...
"Đêm nay... ngài không ở lại chỗ này chứ?" Nàng dè dặt nói, lời nói cùng dũng khí của nàng hoàn toàn bất đồng.
"Cô nói gì?" Hoắc Thiên Kình một bộ biểu tình nói "Cô nói nhiều lời rất vô ích", đưa tay đem nàng kéo đến trước mặt mình –
"Đừng giống như đầu gỗ thế! Cho ta."
"Hoắc tiên sinh –" Mặt Úc Noãn Tâm tỏ vẻ khó tin, "Ngu tiểu thư, cô ta, cô ta sẽ không vui..."
Chuyện này gọi là chuyện gì đây, sinh hoạt của hắn quả thực quá mức tùy tâm sở dục đi? (*thích làm gì thì làm thế) Nói khoa trương hơn chính là – trong biệt thự này hắn dĩ nhiên lại không hề e dè như thế, hưởng dụng song song hai người đàn bà?
Úc Noãn Tâm cảm thấy trời như sụp xuống...
"Người đàn bà này, việc của em bây giờ cần làm chỉ là dâng cho ta hưởng lạc, những việc khác, đều không cần em phải nghĩ đến!" Hoắc Thiên Kình trực tiếp kéo nàng từ trên giường đứng lên, ngữ khí cứng nhắc, bất mãn cực độ.
"Hoắc tiên sinh..."
"Câm miệng! Hầu hạ ta tắm!" Hoắc Thiên Kình thô lỗ cắt đứt lời nói của nàng, chưa nói hai lời, trực tiếp ôm nàng đi vào phòng tắm.
Úc Noãn Tâm trong lòng căng thẳng, nàng biết đêm nay mình sẽ không được ngủ yên giấc...
Đóng lại của phòng, ánh mắt của Ngu Ngọc trở nên băng lạnh cực độ, bàn tay nắm chặt lại, cặp mắt lộ rõ vẻ đố kị ghen ghét!
Úc Noãn Tâm!
Người đàn bà chết tiệt này, vì sao cô ta vừa xuất hiện là phá hư chuyện tốt của nàng?
Đi Hoắc gia? Hoắc Thiên Kình không ngờ lại đưa cô ta đi Hoắc gia?
Nhớ lại, bản thân Ngu Ngọc, theo người đàn ông này ba năm, trong thời gian này, cô ta cũng từng đưa ra ý muốn đến thăm Hoắc gia, khát khao có thể tiến vào Hoắc gia, đáng tiếc đều bị Hoắc Thiên Kình lạnh lùng cự tuyệt. Cho nên, cô ta biết Hoắc Thiên Kình chưa bao giờ đưa đàn bà về nhà, cho dù là người cực kỳ thân mật, cũng sẽ chỉ là ở trong biệt thự của hắn hoặc là ở trong khách sạn.
Hoắc gia, tựa như một cánh cửa đóng chặt mà hắn tuyệt đối không có khả năng để cho người đàn bà khác tiến vào, ngoại trừ Phương Nhan, Thiếu phu nhân Hoắc gia mà hắn sắp lấy.
Ngu Ngọc không nghĩ tới Úc Noãn Tâm lại dễ dàng tiến vào Hoắc gia như vậy, cô ta luôn luôn khinh thường người đàn bà này, không nghĩ tới – Ngu Ngọc gắt gao cắn môi, trong mắt lửa giận bùng lên.
Xem ra, người đàn bà này mới chính là người cần phải trăm phương nghìn kế đề phòng, không thể coi thường được!
Úc Noãn Tâm, chờ xem, ta nhất định sẽ làm cho ngươi không được sống dễ chịu!