Đòi hỏi trong phòng thay đồ
Dù sao Ngu Ngọc cũng đã theo hắn ba năm, hơi nao nao rồi tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của hắn, nói: "Người ta không phải cố ý đâu, chẳng qua, chỉ là thấy mọi chuyện trước mắt, có chút tức giận mà thôi..."
Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng của cô ta tức giận đến muốn chết, chẳng qua chỉ là một bạt tai thôi mà, người phụ nữ nào bên cạnh Hoắc Thiên Kình ai lại không biết Ngu Ngọc nàng lợi hại?
"Nhận lỗi!" Hoắc Thiên Kình trầm giọng thốt ra hai chữ.
"Cái gì?" Ngu Ngọc cả kinh, cô không nghe lầm chứ? Hắn bảo cô đi xin lỗi, với con hồ ly tinh này ư?
"Thiên Kình, anh làm sao vậy..."
Hoắn Thiên Kình như vậy làm cô ta cảm thấy bất an, khẩn trương như vậy vì một người đàn bà, đây là lần đầu cô ta nhìn thấy, trước đây cho dù cô ta quá quắt như vậy, hắn cũng sẽ không để ý so đo.
Úc Noãn Tâm cũng ngẩn ra.
"Hoắc tiên sinh, không cần..." Ngu Ngọc đang là một diễn viên nổi tiếng, bắt cô ta phải xin lỗi? Chẳng phải là sau này nàng không có hoa quả ngon để ăn?
Hoắc Thiên Kình trái lại không để ý đến Úc Noãn Tâm, con ngươi đen hẹp dài đột nhiên nhíu chặt.
"Mau xin lỗi Úc tiễu thư!" Hắn thậm chí không có lớn tiếng, nhưng lại lộ ra một quyền uy không thể cự tuyệt.
Sắc mặt của Ngu Ngọc trở nên rất khó xem, nhưng rất hiển nhiên không thể cãi lại mệnh lệnh của Hoắc Thiên Kình, chuyển ánh mắt về phía Úc Noãn Tâm, giọng cực nhỏ nói một câu: "Xin lỗi."
"Không sao..." Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng trả lời, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Trời sinh đàn bà lòng dạ hẹp hòi, nhất là Ngu Ngọc, cô ta làm sao có thể chịu để yên?
"Thiên Kình, anh tới nơi này nghỉ ngơi cũng không báo cho em một tiếng, làm người ta lo muốn chết." Ngu Ngọc thấy Hoắc Thiên Kình hơi nhíu mày, lập tức tươi cười rạng rỡ chủ động tiến lên, giang hai tay ôm lấy thân thể hắn.
"Không phải cô có việc phải làm sao?" Hoắc Thiên Kình cũng không đẩy cô ta ra, chỉ thản nhiên hỏi một câu, ánh mắt liếc về phía người đàn bà kia.
Dễ nhận thấy, vẻ mặt lãnh đạm của Úc Noãn Tâm khiến hắn phật lòng.
Ngu Ngọc cũng cảm thấy được đầu lông mày của Hoắc Thiên Kình hơi có chút biến đổi, sau khi kinh ngạc, vội vàng kéo sự chú ý của hắn về phía mình.
"Người ta thực có rất nhiều công việc phải làm à, thế nhưng người ta rất nhớ anh đấy, cho nên để cho trợ lý bỏ hết đi..." Cô ta than thở nói, nhưng không kém phần quyến rũ.
Quả nhiên, sau khi Hoắc Thiên Kình nghe vậy, đôi môi mơ hồ có ý cười, bàn tay to đặt lên gương mặt của Ngu Ngọc, nói: "Đàn bà thì phải biết rõ mình phải làm người khác vui vẻ, đặc biệt là những người đàn bà của ta, nếu được ta để mắt tới, thì muốn gì ta đều có thể cho được."
Đúng là hắn nói với Ngu Ngọc, nhưng ngụ ý cũng là nói với Úc Noãn Tâm.
Người ngu dốt đến mấy cũng có thể nghe được hàm ý.
Úc Nõan Tâm nao nao trong lòng, làm sao nàng lại đắc tội với hắn vậy?
Người đàn ông này tính khí thay đổi thất thường làm nàng có chút phản cảm, không biết lúc nào vui, không biết lúc nào buồn, trở mặt nhanh như lật trang sách vậy.
Ngu Ngọc cũng nghe được ý tứ của Hoắc Thiên Kình, nhưng sở dĩ cô ta có thể ở bên hắn trong ba năm, chủ yếu là bởi vì cô ta giỏi giả ngu, một người đàn bà thông minh là một người đàn bà giỏi giả ngu.
"Thiên Kình, người ta đương nhiên là nhớ rồi, người ta có được như ngày hôm nay cũng là nhờ anh cho thôi, nào, ngày hôm nay chúng ta thư giãn một chút đi."
Bất ngờ, Hoắc Thiên Kình tự nhiên bỏ cánh tay của cô ta ra.
"Thiên Kình?" Ngu Ngọc sửng sốt.
"Cô." Hoắc Thiên Kình lạnh nhạt nhìn về phía dáng dấp đang xem kịch của Úc Noãn Tâm, giọng điệu không hài lòng nói: "Thay quần áo cho ta!"
"A?" Úc Noãn Tâm ngây ngốc một chút.
Thay quần áo cho hắn? Hắn có tay mà không tự mình thay sao? Hiện giờ cả người nàng đều đau nhức.
Ngu Ngọc nhìn về phía Úc Noãn Tâm, trong mắt mang theo hận ý, nhưng ngay sau đó thì khôi phục lại dáng vẻ ngập tràn tươi cười, dựa vào Hoắc Thiên Kình: "Thiên Kình, anh xem cô ta vụng về như thế, làm sao biết cách hầu hạ cho anh được, cứ để em."
Lời của nàng còn chưa dứt, Hoắc Thiên Kình lập tức đi về phía cửa, đi ngang qua bên cạnh Úc Noãn Tâm, giọng điệu lãnh đạm nhưng có thể làm cả phòng sụp đổ:
"Theo ta vào phòng thay quần áo!"
Úc Noãn Tâm thầm thở dài một hơi nặng nề, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
Khuôn mặt mỹ lệ của Ngu Ngọc trở nên tái nhợt, cô ta tức giận đến muốn nắm chặt tay lại, đúng lúc đó Hoắc Thiên Kình ngoảnh đầu lại.
Ngụ Ngọc trước mắt sáng ngời.
"Cô đã tới, thì lập tức theo chúng ta ra biển!" Giọng điệu không có mảy may gì là bàn bạc, trước sau như một là mệnh lệnh.
"Được." Ngu Ngọc vui mừng chấp nhận.
>>>>>>Hoa lệ lệ phân cách tuyến<<<<<<
"Cô đang cố gắng chọc giận ta?" Trong phòng thay đồ, Hoắc Thiên Kình đưa tay ra nâng chiếc cằm cương ngạnh của Úc Noãn Tâm lên, con ngươi hẹp dài lộ vẻ không cho phép khinh thường dù chỉ một chút.
"Hoắc tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi không có." Úc Noãn Tâm thành thật trả lời, cặp mắt trong veo như dòng suối cũng không ngại ngần mà nhìn vào hắn.
"Ta cũng không biết cô ta sẽ đến!" Hoắc Thiên Kình vô ý nói một câu, buột miệng thốt ra làm hắn cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động giải thích một điều gì cho một người đàn bà, riêng hắn thì không giải thích được vì sao mình lại có cái loại hành vi này.
Chết tiệt!
Ách?
Quả nhiên, Úc Noãn Tâm cũng sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn hắn, không giải thích được tại sao hắn lại nói ra một câu như thế.
Hoắc Thiên Kình nhướng mày,
"Cho nên ta rất ghét cái dáng vẻ xem diễn trò của cô!" Hắn nói toạc ra không ẩn ý.
Như là sau khi đã nếm bữa tiệc thịnh soạn nhất trên thế giới, Hoắc Thiên Kình cố gắng đứng thẳng, không khó nhìn ra khát vọng đang ẩn sâu trong cặp mắt đen nguy hiểm của hắn.
Thân thể của hắn lại lần nữa cong xuống, vòm ngực cường tráng rắn chắc áp sát vào lưng nàng, tà mị nói bên tai nàng: "Không có cách nào khác, đành vậy đi?"
Chữ cuối cùng vừa cất lên, hắn nhấc hông, từ phía sau lưng nàng đâm vào thật sâu.
"Đừng." Úc Noãn Tâm thiếu chút nữa không thể thở nổi, tuy rằng đã trải qua một đêm, nhưng kiêu ngạo rất lớn của hắn vẫn còn làm nàng mệt mỏi rã rời.
"Nhớ kỹ cảm giác khi ta ở trong cơ thể của em!" Hoắc Thiên Kình ra lệnh, của nàng thật chặt thực sự có thể làm hắn nổ tung!
Úc Noãn Tâm vô lực gật đầu...
Phòng thay quần áo, một cảnh kiều diễm...
>>>Hoa lệ lệ phân cách tuyến<<<
Một hồi hoan ái qua đi.
Úc Noãn Tâm giống như một con búp bê rách nát, toàn bộ cơ thể ngã trên chiếc bàn gỗ, áo sơ mi trên người sớm đã bị cởi ra, lộ ra vết tích lưu lại của tình cảm mãnh liệt, đoi chân hơi gập lại, hô hấp hỗn loạn trong nhất thời khó có thể bình phục.
"Dậy sửa soạn một chút, theo ta ra biển!"
Hoắc Thiên Kình mặc quần áo, nét mặt phấn chấn, bàn tay to quyến luyến mà khẽ vuốt ve da thịt mềm mại của nàng vài cái rồi nói.
Cho tới bây giờ hắn không hề nghĩ tới, người đàn bà này có thể gây cho hắn khát vọng sâu đậm như vậy!
Cái gì?
Úc Noãn Tâm đáy mắt ngẩn ra, miễn cưỡng gắng sức mà đứng lên.
"Hoắc tiên sinh, ngài, không phải ngài muốn đi ra biển với Ngu tiểu thư ư?"
Trời ạ, nàng không muốn đi!
Đáy mắt của Hoắc Thiên Kình đột nhiên trầm xuống.
"Đừng bắt ta phải lặp lại! Sửa soạn một chút đi!" Nói xong, hắn sải bước về phía cửa.
"Hoắc tiên sinh" Úc Noãn Tâm khẩn thiết gọi hắn lại.
Hoắc Thiên Kình dừng bước, nhìn nàng, cau mày lại.
"Hoắc tiên sinh, tôi, tôi có thể không đi được không?" Úc Noãn Tâm khó khăn đưa ra lời thỉnh cầu.
Hoắc Thiên Kình chau mày lại, "Vì sao?"
Úc Noãn Tâm cắn cắn môi, vì sao ư? Hắn biết rõ mà còn cố hỏi phải không?
"Ngu tiểu thư sẽ mất hứng, với lại tôi thực sự mệt mỏi quá..." Điều cuối cùng mới là yếu tố quan trong.
Hoắc Thiên Kình hờ hững nhìn nàng.
"Đây là quyết định của ta, cô ta không có quyền tức giận, về phần cô mệt chết đi"
Hắn dừng lại một chút, khi Úc Noãn Tâm tưởng rằng có hi vọng thì, bên môi đột nhiên cong lên.
"Nếu trở thành người đàn bà của ta, sẽ thích ứng với khẩu vị của ta!" Nói xong, đã đẩy phăng cửa đi ra ngoài.
Thân thể của Úc Noãn Tâm trượt xuống như lá rụng, sắc mặt cũng có vẻ có chút tái nhợt.
Đồ đàn ông đáng chết! Lẽ nào hắn không biết thương hoa tiếc ngọc ư?
Cũng khó trách, bên hắn đều là những người đàn bà cố gắng bu quanh tới, các nàng chỉ có phục tùng hắn vô điều kiện, có lúc nào cự tuyệt hắn đâu?
Nghĩ tới số mệnh của bản thân như vậy, người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý này nàng hiểu, chỉ là nàng thấy rất nhục nhã, nhục nhã vì trở thành món đồ chơi cho hắn phát tiết vào bất cứ lúc nào, ở bất kỳ đâu, cũng nhục nhã vì chính mình tự dưng lại lựa ý hùa theo...
Buồn phiền một lát, Úc Noãn Tâm chậm rãi đứng dậy, chọn một bộ quần áo đẹp do mình mang đến, khốn khổ đi vào trong phòng tắm... "Thiên Kình."
Khi Hoắc Thiên Kình đi tới sô pha trong phòng khách ngồi xuống xong, Ngu Ngọc hai mắt sáng rỡ, lập tức như bươm bướm lượn đến bên cạnh hắn.
"Sao lại lâu như vậy hử?" Nàng giả vờ ủy khuất dựa vào bên người hắn, nhưng lại nhạy cảm ngửi ra một mùi thơm thoang thoảng không thuộc về hắn.
Là mùi hương của đàn bà!
Quả nhiên!
Ngu Ngọc nhanh chóng âm thầm nắm chặt tay!
Cô ta ở phòng khách chờ gần hai tiếng đồng hồ, hai tiếng, làm gì có ai có thể thay quần áo mất hai tiếng chứ?
Trong phòng thay quần áo rốt cục là xảy ra chuyện gì, trong lòng cô ta hiểu rõ!
Nghĩ tới đây, cô ta càng căm phẫn không ngớt, Úc Noãn Tâm chết tiệt, ngươi đúng là có năng lực câu dẫn đàn ông, sẽ có một ngày, nàng cho cô ta biết người đàn ông này thuộc về ai.
Hoắc Thiên Kình hình như thấy được cơ thể nàng cứng ngắc, thân thể to lớn dựa vào sô pha, lông mày hơi nhíu lại.
"Cô chờ thấy sốt ruột sao?"
Ngu Ngọc cả kinh, vội vã nhào tới trong lòng hắn, đầu ngón tay trắng xanh khẽ di chuyển trên ngực hắn, "Người ta mới không có đâu, người ta chỉ là rất mong chờ cùng anh rời bến thôi, khi nào thì chúng ta xuất phát?"
Người đàn ông này nàng không thể trêu vào, nhưng mà Úc Noãn Tâm, hãy chờ xem!
"Chờ Úcc tiểu thư xuống đã!"Hoắc Thiên Kình thản nhiên nói.
"Cái gì?" Ngu Ngọc kinh hãi, Úc Noãn Tâm, con đàn bà tiện nhân cũng đi theo cùng ư? Để làm cái gì?
"Làm sao vậy?" Hoắc Thiên Kình nhìn cô ta, ánh mắt không hài lòng.
"A, không có gì..." Ngu Ngọc không dám lại hỏi nhiều, nhu thuận nằm trong lòng hắn như con mèo nhỏ, nhưng trong mắt lại lộ vẻ ai oán.
Hoắc Thiên Kình hình như rất thỏa mãn với sự nhu thuận của cô ta, hai cánh tay choàng qua người cô, bàn tay vô thức vỗ về lên phần da thịt lộ ra ngoài, trong đầu hiện lên hình ảnh lúm đồng tiền xinh đẹp của Úc Noãn Tâm.
>>>Hoa lệ lệ phân cách tuyến<<<
Vùng biển xinh đẹp đa tình lãng mạn, một chiếc du thuyền xa hoa lướt trên biển khơi xanh thẳm, giống như vương tử đi tuần trong truyện cổ tích.
Trên boong tàu của du thuyền tư nhân, Hoắc Thiên Kình nhàn nhã hưởng thụ ánh nắng mặt trời, Ngu Ngọc chủ động rót cho hắn một ly rượu thơm nồng khẽ tỏa hương.
"Ngoan!" Hắn tiếp nhận ly rượu, bàn tay khẽ nhéo lên da cô ta, thờ ơ không để ý thấy Ngu Ngọc cảm thấy hớn hở bội lần.
Hoắc Thiên Kinh từ trước đến nay thủy chung chỉ thích rượu đỏ, mỗi một bình rượu đỏ đều trực tiếp mang từ Pháp về qua đường hàng không, hương vị thuần khiết, nhẹ nhàng lan tỏa ra xung quanh.
"Thiên Kình, ở đây đẹp quá, ngay cả trong gió đều thoang thoảng mùi thơm ngát..." Tâm tình Ngu Ngọc vui vẻ, vốn tưởng rằng Úc Noãn Tâm xuất hiện sẽ quấy rầy kế hoạch ra biển, không nghĩ là nàng ta không cùng lên boong tàu, tâm tình phiền muộn của cô ta "không quét mà quang".
Hoắc Thiên Kình thư thả uống một ngụm rượu đỏ, nhìn Ngu Ngọc đang vui vẻ ở bên cạnh, đặt chiếc ly sang một bên.
"Ngọc nhi, nói đi, cô tìm ta có chuyện gì?"
Đây là cách hắn chuyên gọi nàng, cũng thể hiện mối quan hệ lâu năm không tầm thường giữa họ.
Ngu Ngọc tiến lên, làm nũng ngồi lên đùi hắn, hai cánh tay vòng ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng, đôi mắt đẹp sáng lên.
"Cái gì cơ, lẽ nào em không thể nhớ anh sao?"