Nhục nhã trên du thuyền
Hòn đảo ở Tây Ban Nha quả thực là một nơi vô cùng mỹ lệ, chìm đắm trong ánh nắng mặt trời ấm áp, phong cảnh kiều diễm, bầu trời xanh biếc cùng cùng nước biển ấm áp, chính những tài sản này là điều kiện để hấp dẫn đông đảo người trong thương giới đến du lịch.
Một chiếc du thuyền xa hoa đang giương buồm lướt trên miền biển đa tình này...
Trên mặt biển xanh biếc, chiếc du thuyền lộng lẫy toát ra một sức hấp dẫn xa xỉ. Ánh đèn thủy tinh lấp lánh giữa màn đêm chiếu rọi cả một vùng biển xinh đẹp xung quanh.
Trên chiếc du thuyền xa xỉ này chỉ dành để tiêu khiển cho quý tộc danh môn. Trên khắp toàn cầu chỉ có 50 người được tham gia. Xung quanh du thuyền đậu đầy phi cơ trực thăng, tàu ngầm, ca nô, các phòng làm việc bị ghi âm, các loại phương tiện để chú ý tới an toàn cùng sự riêng tư của các hội viên.
Ban đêm, đèn của khu nghỉ mát chiếu sáng rực rỡ, kia là nơi xuất hiện những vị khách có lai lịch phi phàm <*không tầm thường>. Buổi tiệc đêm đầy xa xỉ tràn ngập những nhân sĩ quan lại của giới kinh doanh.
Noãn Tâm cùng Hoắc Thiên Kình sánh bước vào trong hội trường khiến tất cả mọi người trở nên hỗn loạn. Những phụ nữ ăn mặc xa hoa lộng lẫy đắm đuối nhìn vào hình ảnh anh tuấn bất phàm của hắn. Còn những người đàn ông lại nhìn nàng với ánh mắt đầy dò xét tham lam không hề giấu diếm như muốn bóc trần thân thể nàng
Nhất thời, toàn bộ ánh mắt trong hội trường tập đều dừng lại trên cặp đôi trước mắt, dường như ánh sáng cả vũ trụ đang ngưng tụ tại đây.
Noãn Tâm chợt cảm thấy bất an, nàng khẽ nắm tay vào làn váy. Tuy là diễn viên nhưng nàng vẫn không có thói quen bị nhiều người như vậy nhìn chằm chặp
Ánh mắt đảo đến người đàn bà bên cạnh, nét mặt lộ vẻ thận trọng, trái lại đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình hơi nhếch lên
"Thiên Kình, cuối cùng thì ngươi cũng tới. Thật hân hạnh được ngươi bỏ ra chút thời gian để tham dự" Giọng của một người lớn tuổi sang sảng vang lên.
"Phương lão gia vậy là quá khách khí rồi. Lần này tổ chức trên du thuyền, tôi sao lại không tham gia chứ." Trên mặt Hoắc Thiên Kình lộ ra chút ý cười
Con gái Phương lão gia, tiểu thư Phương thị, có hôn ước với Hoắc Thiên Kình. tuy Phương lão gia không tham gia thương giới nhưng lại là nhân vật tầm cỡ trong giới chính trị, do đó Phương thị chưa bao giờ hỏi gì nhiều. Hội du thuyền lần này đa số là chính trị gia cùng thương nhân, Phương thị không nằm trong số đó.
"Thiên Kình, Nhan nhi là vị hôn thê của cậu, sao lại vẫn còn gọi Phương gia gia Phương gia gia vậy ?" Phương lão gia cố ý xịu mặt, nói với vẻ không hài lòng.
Hắn chỉ cười, không nói gì.
Phương lão gia thấy thế cũng chẳng nói gì thêm, chuyển hướng ánh mắt sang người đàn bà bên cạnh hắn.
Ánh mắt chằm chằm của lão làm nàng cảm thấy không được tự nhiên, nàng khẽ hạ mắt, nhìn xuống đất.
« Thiên Kình. »
Phương lão gia cười khẽ: « Đây là cậu định ra oai phủ đầu sao? Cháu gái ta là vị hôn thê của cậu mà cậu còn chẳng thèm mang tới đây, thật đúng là không có gì để nói. »
Úc Noãn Tâm chợt bừng tỉnh, nàng như hiểu rõ ý nghĩa cái nhìn của lão gia này, vội vã rút tay mình khỏi tay hắn, nhưng lại bị hắn giữ lại.
Hắn dường như cũng phát hiện ra nàng đang nghĩ gì, vỗ nhè nhẹ tay nàng như để trấn an.
Hành động này vô tình lại đập trọn vẹn vào mắt Phương lão gia.
« Phương gia gia, chẳng nhẽ ngài lại quên rằng Nhan nhi gần đây không thích tham gia vào yến tiệc? Đây không phải là nơi thích hợp cho cô ấy. Tôi cũng là lo lắng cô ấy sẽ buồn chán nên mới không đưa cô ấy đi." Hoắc Thiên Kình hờ hững phản bác.
Phương lão gia cười cười, gật đầu.
Hắn luôn xem trọng Hoắc Thiên Kình, hắn là kẻ làm ăn luôn nói đến mánh khóe thủ đoạn, điều duy nhất lão không hài lòng là chung quanh hắn có quá nhiều người đàn bà, nhưng xem xét kĩ thì đấy cũng là chuyện thường tình
Một người đàn ông ưu tú như vậy, ở cạnh duy nhất một người đàn bà là điều không thể, bên ngoài có đàn bà cũng không có gì đáng trách, chỉ cần sau khi kết hôn hắn không như vậy nữa là được.
Loại người như Hoắc Thiên Kình, mấy năm nay chỉ qua lại với một ngôi sao là một sự cố gắng rất lớn. người đàn bà có thể ở lại bên hắn chắc chắn không phải là một con người đơn giản, xem chừng như cô gái trước mắt đã đắc tội với người đàn bà kia. Phương lão gia cũng thấy có đôi chút ấn tượng với cô gái này.
Nghĩ đến đây, Phương lão gia có chút yên lòng, Thiên Kình không mang người đàn bà ghê gớm kia tới tham dự có phải hay không là một dấu hiệu không tốt trong mối quan hệ của hai người?
"Thiên Kình, cháu gái ta về sau này giao cho cậu cả, cậu phải bảo vệ nó thật tốt mới được, phải rồi, cậu định bao giờ định ngày cưới?" Phương lão gia cười hỏi.
"Gần đây rất bận, không có thời gian cho chuyện hôn nhân." Thiên Kình trả lời thẳng thắn
Đáy mắt Phương lão gia hiện lên chút xấu hổ, ý muốn xoa dịu, nói: "Ta hiểu cậu bận, nhưng trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện tự nhiên, tuy rằng đám hỏi của hai người là một dạng buôn bán nhưng chẳng lẽ nhiều năm như vậy vẫn không có tình cảm ư?"
"Như lời ông nói, tôi sẽ mau chóng định ngày cưới." Thiên Kình đưa ra đề nghị thương lượng.
"Được, chỉ cần có những lời này của cậu là ta yên tâm, nào, để ta giới thiệu cho cậu một vài quan lớn trong giới chính trị cho biết một chút." Phương lão gia vội vàng nói.
Hoắc Thiên Kình gật đầu, ý bảo nàng đứng chờ, đi cùng với Phương lão gia.
Xung quanh đầy những hình ảnh thân sĩ, thục nữ nổi tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói chuyện xã giao giữa các ngôi sao nam nữ
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng tới một góc, thư thái cầm một ly champagne từ tay người phục vụ, chầm chậm nhấm nháp, lười nhác không để ý xung quanh.
Loại thế giới như thế này nàng thật sự không muốn tham gia, đổi lại chắc chắn thích hợp với Ngu Ngọc hơn.
Thích hợp cả với cái người "Nhan nhi" trong miệng hắn thốt ra.
Thì ra, hắn đã có vị hôn thê....
"Đặc Lạp Tư, thân là người buôn bán lớn, kiếm chuyện với một người đàn bà không phải tác phong của anh." Hoắc Thiên Kình dễ dàng đoạt lấy ly rượu, trên môi hắn chỉ có chút "vân đạm phong khinh"
"A, hóa ra là Hoắc Tiên Sinh, chúng ta đã lâu không gặp rồi."
Người đàn ông tên Đặc Lạp Tư cười lớn, chủ động ôm Hoắc Thiên Kình một cái xã giao, rồi thoáng nhìn qua Úc Noãn Tâm.
"Hoắc Tiên Sinh biết cô gái này sao?"
Hoắc Thiên Kình hơi nhếch miệng, vươn tay nắm lấy tay nàng, không trả lời mà dùng hành động vừa rồi chứng minh quan hệ của hai người.
"Sao em lại đắc tội với Đức Lạp Tư tiên sinh?" Một câu hỏi, nhưng lại rõ ràng lộ ra vẻ thờ ơ không để ý.
"Tôi, tôi ... tôi không có." Nàng nhẹ giọng kháng nghi.
Khóe miệng hắn có chút nhếch lên, cặp mắt ưng hẹp dài dừng lại ở người đàn ông đối diện, nhấc ly rượu trên tay lên.
"Đức Lạp Tư tiên sinh, nếu như người đàn bà không hiểu chuyện của ta có gì đắc tội ngài, Hoắc mỗ ta ta xin nhận lỗi!"
Đức Lạp Tư cả kinh, lập tức cười xòa: "Nào có, tôi nào có lá gan lớn như vậy mà uống rượu tạ tội của Hoắc tiên sinh, hóa ra vị tiểu thư này là người Hoắc Tiên Sinh mang đến, thất lễ, thất lễ." Nói xong, hắn tiếp nhận ly rượu từ tay Hoắc Thiên Kình, uống cạn một hơi.
Có một số người hắn có thể đắc tội, nhưng có những người hắn tuyệt đối không thể làm mích lòng.
Hoắc Thiên Kình nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững.
"Hoắc Tiên Sinh."
Đức Lạp Tư đem ly rượu không đưa cho người phục vụ đang chạy qua chạy lại, rồi nói: "Hoắc Tiên Sinh tuổi trẻ tài cao, xem ra chung quanh ngài toàn là những mỹ nữ à, mỹ nhân ái anh hùng, những lời này quả thật không sai chút nào."
Hoắc Thiên Kình khóe môi hơi giần giật, "Quá khen!"
Đức Lạp Tư hướng ánh mắt tới Noãn Tâm, trong mắt mang theo một tia tham lam, "Không biết vị tiểu thư này có thể ở bên Hoắc Tiên Sinh bao lâu?"
"Có ý gì?" Hoắc Thiên Kình biết rõ còn cố hỏi, vẫn tỏ ra thờ ơ không để tâm.
"Là như vậy, tôi bình thường cũng không có quá nhiều ham thích, lại vừa khéo trong số đó bao gồm mỹ nữ, hôm nay thấy vị tiểu thư này, thật rất yêu thích, nếu như có ngày nào đó Hoắc Tiên Sinh chán ghét cô ấy, nhất định phải nói cho tôi một tiếng." Đức Lạp Tư cười ha hả, ý nghĩ tham lam không cần nói cũng lộ ra.
Noãn Tâm cũng ngẩn người, tim đạp "thình thịch" một tiếng, nàng vô thức quay đầu nhìn sang Hoắc Thiên Kình.
Thế mà...
Hoắc Thiên Kình, ngoài ý muốn, lại nhếch miệng lên cười, chớp mắt một cái nói: "Được!"
"Ha hả, Hoắc Tiên Sinh thật là rộng lượng nha" Đức Lạp Tư cảm thấy thực thỏa mãn, cười đến toe toét miệng.
Úc Noãn Tâm sắc mặt chợt trở nên tái nhợt...
Nàng không nghĩ, Hoắc Thiên Kình dĩ nhiên chỉ là coi nàng như y phục, nói cho ai thì cho người ấy!
Trái tim đột nhiên nảy lên, tựa như bị người ta xé toạc một cái, nứt ra một lỗ hổng lớn, đau đớn không nguôi.
"Đức Lạp Tư tiên sinh, bữa tiệc bắt đầu rồi, cáo từ" Hoắc Thiên Kình thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, vươn cánh tay rắn chắc qua lưng nàng, rời đi.
Đức Lạp Tư nhìn theo bóng hình mỹ lệ của Úc Noãn Tâm, nước dãi cũng nhanh chóng muốn chảy xuống...
Trong bữa tiệc đầy những con người tinh anh của thương giới và các phú hào, vương tôn quý tộc của các quốc gia.
Trong mắt tất cả mọi người, Úc Noãn Tâm giống như búp bê, nhìn Hoắc Thiên Kình đi khắp nơi trò chuyện rất vui vẻ, dường như thục nữ danh môn ai cũng như ai, cũng nũng nịu làm duyên trong lòng hắn.
Tất cả mọi thứ đều không liên quan đến nàng.
Nàng, chỉ là đang thực hiện hứa hẹn của mình mà thôi.
"Hoắc Tiên Sinh, người đàn bà bên cạnh ngài là ai vậy? Chẳng khác gì đầu gỗ. Nhất định là không biết làm thế nào cho ngài vui vẻ nha." Một vị tiểu thư xinh đẹp không chút khách khí ngồi trong lòng hắn, ngón tay không ngừng quyến luyến để trên đùi của hắn, nhìn Úc Noãn Tâm mà cười nhạt.
Úc Noãn Tâm im lặng uống sâm panh từng chút từng chút một, như là không chịu ảnh hưởng chút nào bởi lời nói của cô ta.
Cứ như thế một màn ở đây lặp lại không biết bao nhiêu lần, khiến nàng đã thành thói quen.
Khóe mắt Hoắc Thiên Kình liếc qua gương mặt của nàng, hắn không phản đối cũng không trả lời vấn đề của vị tiểu thư kia, ngược lại chỉ cười tà mị mà nói: "Cô ta không biết cách làm ta vui vẻ, cô tin mình làm được sao?"
"Đương nhiên, Hoắc Tiên Sinh.... đêm nay ta chính là muốn mời ngài, ta theo bồi ngài đêm nay được không?" Vị tiểu thư kia cho rằng được có cơ hội, vội như lươn trườn vào trong lòng hắn.
"Đúng vậy! Ai chẳng biết Thù Lỵ Á tiểu thư ái mộ Hoắc Tiên Sinh đã lâu, đêm nay ngài nhất định phải nể mặt Thù Lỵ Á tiểu thư nha." một vị thân sĩ người Anh mỉm cười nói một câu, sau đó lại nhìn vào mặt Úc Noãn Tâm.
"Vị tiểu thư này là người Châu Á? Thật đẹp nha! Hoắc Tiên Sinh, đây là người của ngài à?"
Hoắc Thiên Kình nhìn lướt qua nàng, đáy mắt mang một tia không hài lòng, nói: "Đối với ta, đàn bà chẳng qua cũng chỉ là để bày biện mà thôi!"
"Haha. Đây chính là phong cách của Hoắc Tiên Sinh nha." Vị thân sĩ người Anh trong lòng yên tâm, vẫy vẫy tay: "Tiểu thư Á Châu, tới bên này uống ly rượu cùng ta!"
Nếu đã không phải người đàn bà mà Hoắc Thiên Kình coi trọng, hắn không cần phải lo lắng. Vả lại ở đây không ai không biết Hoắc Tiên Sinh đối xử với đàn bà rất hào phóng nhưng lại cực kỳ tuyệt tình!
Nàng giật mình, tay cầm chén rượu chợt cứng ngắc lại.
"Sao vậy? Lại đây, tiểu thư xinh đẹp như vậy, đêm nay phải bồi ta thật tốt mới được!" Vị thân sĩ người Anh cười sang sảng, đập vào tai nàng cực chói tai!
"Hoắc Tiên Sinh..." Úc Noãn Tâm thật lòng không muốn đi tới, nàng đưa một ánh mắt cầu cứu tới hắn.
Hờ hững nhìn nàng một cái, Hoăc Thiên Kình khẽ nhếch đôi môi mỏng.
"Vị này là Bá tước Lý Cơ, cô cũng nên học cách bồi rượu xã giao. Muốn trở thành ngôi sao, trước hết hãy học cách xã giao đã"
Một câu nói mà ẩn chứa băng giá, mang theo hơi thở giá lạnh chỉ ma quỷ mới có.
Noãn Tâm trong nháy mắt cảm thấy chợt choáng váng, như bị ai đánh một đòn, dưới bụng không ngừng quặn lại...
"Có học được những quy tắc xã giao hay không là chuyện của tôi, giao dịch giữa tôi và ngài, trong đó không bao gồm cái này!" Giọng nói của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thẳng vào cặp mắt như chim ưng của hắn mà không úy kị.
"Vậy thì gồm những gì?"
Hoắc Thiên Kình đẩy người con gái trong lòng hắn ra, xoay người nắm chặt cằm nàng, nhìn nàng đầy thích thú, khẽ nói: "Chỉ bao gồm việc theo ta lên giường sao?"
"Ngươi..." Úc Noãn Tâm trong lòng cảm thấy nhục nhã bội phần, nhất là lúc này, khi những người xung quanh bừng bừng hào hứng nhìn nàng. Nàng chỉ hận không cho hắn một cái tát vào gương mặt kia.
"Ta đã nói với cô, trong lúc ta nghỉ phép thì tất cả mọi chuyện cô đều phải nghe ta. Hôm qua, thái độ của cô rất không ngoan, cho nên cô nên ngoan ngoãn mà bồi rượu đi!" Hoắc Thiên Kình thì thầm sát bên nàng, giọng nói mang một chút quỷ mị.