Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 80: Hèn nhát

Cố Sơ cẩn thận gạt miếng ớt nhỏ trong món ăn sang một bên, hờ hững hỏi: “Anh ấy nói với chị chuyện này làm gì?”

“Anh ấy là một trong những người chịu trách nhiệm chính đối với vụ án của Tiêu Tuyết, chẳng lẽ không tiết lộ chút xíu nào cho chị ư?” Cố Tư nhìn Cố Sơ, nhớ lại tập tài liệu mình đã từng nhìn thấy trong túi xách của chị, giờ lại thấy chị ấy trả lời cái kiểu này, tâm trạng ít nhiều cảm thấy không thoải mái.

Cố Sơ ngừng đũa: “Vì sao em lại tò mò về vụ án của Tiêu Tuyết như vậy?”

“Em… Em tò mò về vụ án này cũng là chuyện bình thường thôi mà. Thứ nhất, trước khi Tiêu Tuyết mất tích, em là người cuối cùng tiếp xúc với chị ta, còn vô duyên vô cớ trở thành nghi phạm. Thứ hai, lúc đó ở cục cảnh sát, em nghe ra ý của anh cảnh sát kia là chị cũng quen với Tiêu Tuyết, chẳng phải em sợ chị bị cuốn vào sao?” Cố Tư đưa ra một lý do rất có sức thuyết phục: “Giờ thì em đã hiểu rõ cách phá án của cảnh sát bọn họ rồi, không cần biết ba bảy hai mốt trước hết là cứ quăng lưới, vớt lên cả đám nghi phạm rồi tính tiếp. Em thì chẳng sao cả, da thô thịt dày đã quen rồi. Nhưng chị mà bị dính líu vào, lẽ nào không cần công việc ở khách sạn nữa sao? Hơn nữa mợ chắc chắn sẽ phát điên lên. Bây giờ chị là con gà đẻ trứng vàng, mợ ấy không thể để chị có một chút tổn thất nào.”

“Mới có tý tuổi đầu sao mà tâm lý u ám thế hả?” Cố Sơ thở dài: “Gì thì gì, lúc trước mợ cũng đã giúp chúng ta một việc lớn, không được nói mợ như thế.”

“Em biết, em cũng có giận thật đâu, em chỉ thấy thương chị họ thôi, vớ phải một bà mẹ cờ bạc, chưa nói tới chuyện đây có phải một cái động không đáy không, sau này lấy chồng cũng khó. Trước đây có bao nhiêu người từng theo đuổi chị họ, cuối cùng đều bị mẹ chị ấy dọa cho chạy hết, có người đàn ông hy vọng có một bà mẹ vợ nghiện cờ bạc chứ.” Cố Tư huyên thuyên không ngừng, nói tới đây lại lập tức đổi chủ ý: “Ơ kìa, đang nói vụ án của Tiêu Tuyết mà, sao bỗng dưng lại chành sang chuyện chị họ rồi.”

“Cố Tư, chị nói cho em biết, sau này em đừng nhắc tới vụ án của Tiêu Tuyết nữa, kể cả nghĩ cũng không được, biết chưa?” Cố Sơ dặn dò con bé: “Đây dẫu sao cũng không phải một vụ án nhỏ, nếu bây giờ không còn chuyện của em nữa, tốt nhất em tránh xa được bao nhiêu thì tránh.”

Cố Tư cúi đầu, lấy đũa gạt gạt thức ăn.

“Chị đang nói chuyện với em đấy, nghe rõ chưa?” Cố Sơ dùng một đầu đũa chọc vào cánh tay Cố Tư.

“Đau em.” Cố Tư bĩu môi làm nũng, xoa xoa chỗ vừa bị đũa chọc: “Em biết rồi.”

Cố Sơ nghe lời bảo đảm của con bé thì mới yên tâm.

Một lúc sau, Cố Tư lại hỏi: “Chị, có một câu thật ra em vẫn luôn muốn hỏi chị.”

“Nếu có liên quan tới Lục Bắc Thần thì chị không trả lời đâu.”

“Không phải.” Trông Cố Tư có vẻ khó xử.

“Vậy em hỏi đi.”

Cố Tư suy nghĩ mấy giây rồi nhìn cô: “Chị có chuyện gì giấu em không? Cho dù là một chuyện thôi.”

“Chuyện riêng tư của chị đâu thể mang ra làm ‘món nhắm’ cho em hả?”

“Đã nói rồi mà, không tính chuyện yêu đương.”

“Thế thì không có.” Cố Sơ không suy nghĩ gì, lập tức trả lời.

Cố Tư cứ ngây ngốc nhìn cô mãi, một lúc lâu sau mới ‘ồ’ lên. Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ, hơi nhướng mày: “Em tỏ thái độ gì thế? Sao vậy? Sao bỗng nhiên lại hỏi câu này?”

“Đâu có gì, chị mau ăn đi, nguội hết cả rồi.” Cố Tư thúc giục.

Cố Sơ nghi hoặc nhìn con bé, nhìn một lúc lâu vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường. Đúng vào lúc này, di động của cô vang lên. Là trưởng khoa gọi tới, giọng điệu gấp gáp. Cố Sơ vội vàng đáp lại, sau khi nghe máy xong bèn nói với Cố Tư: “Em cứ ở đây từ từ ăn, chị về khoa một chuyến.”

“Chị còn chưa ăn hết cơm mà.”

“Không ăn nữa đâu.” Cố Sơ vội vàng rời khỏi nhà ăn…

***

Phòng thực nghiệm, nhà khám nghiệm tử thi.

Trên bàn khám nghiệm, số xương của hài cốt được sắp xếp tề chỉnh, ánh sáng màu lam lạnh lẽo chiếu trắng bệch mỗi một mảnh xương đầu.

Lục Bắc Thần trong chiếc áo blouse trắng dựa vào bên cạnh giá thực nghiệm cách bàn khám nghiệm chưa đầy hai mét, hai mắt nhìn chằm chằm vào từng chiếc xương đầu trên bàn như suy tư gì đó. Rất lâu sau, anh bước tới, hai tay chống lên hai bên bàn khám nghiệm, mặt hướng về phía xương đầu, gương mặt tuấn tú dần dần áp sát, sắp dính vào bộ xương đó tới nơi.

“Tiêu Tuyết!” Ngữ khí của anh chậm rãi, dứt khoát: “Xin cô hãy cho tôi biết, nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của cô là gì? Người đàn ông đứng sau lưng cô rốt cuộc là ai?”

Cái xác thì dĩ nhiên chỉ im lặng, im lặng tới cùng.

“Ấy, chuyên gia Lục, tôi…” Cửa phòng thực nghiệm vừa bị người ta đẩy ra, lời nói đã vọng vào, ngừng lại khi mới có một nửa. La Trì mắc kẹt ở cửa ra vào, nhìn cảnh tượng trước mặt mình.

Lục Bắc Thần vẫn điềm đạm, thậm chí còn không đứng thẳng dậy, chỉ bình tĩnh quay đầu nhìn La Trì ngoài cửa một cái. Miệng La Trì đủ để nhét cả một quả trứng gà, rất lâu sau mới khép miệng lại, suy nghĩ rồi nói: “Tôi không biết là cậu lại có ‘sở thích’ này đấy, chẳng trách cậu không có hứng thú với người sống, nhất là con gái.”

“La Trì!” Lục Bắc Thần làm ngơ trước lời anh ấy nói, tuy nhìn anh ấy nhưng rõ ràng là đang suy nghĩ: “Chuyển lại giúp tôi tất cả những tài liệu lúc trước Cố Sơ đã chú thích, tôi nghĩ, có lẽ tôi đã tìm thấy một chỗ bỏ sót quan trọng.”

“Chỗ báo cáo vừa mới nộp cho cấp trên á?” La Trì kinh ngạc: “Đã chuyển tới phòng làm việc của cục trưởng rồi.”

“Chuyển về ngay!” Lục Bắc Thần quát to.

La Trì thấy tình hình không ổn, lập tức làm theo…

***

Trong phòng trưởng khoa, bệnh viện Từ Tế, Quỳnh Châu.

Trưởng khoa đưa cho Cố Sơ một tờ giấy A4, không nói câu nào. Cố Sơ cảm thấy hoang mang trong lòng, đón lấy xem rồi ngẩn người. Rất lâu sau, cô mới nói được thành tiếng: “Trưởng khoa, thế này… là ý gì ạ?”

“Đây là quyết định được bệnh viện nhất trí đưa ra. Xin lỗi nhé Cố Sơ, cháu cũng biết, thật ra chú vẫn rất coi trọng cháu, tuy rằng cháu chưa có bằng tốt nghiệp nhưng làm việc rất chăm chỉ, tiến bộ. Nói thật lòng, trong buổi họp chú đã nói không ít lời tốt đẹp về cháu, nhưng mà…” Trưởng khoa thở dài nặng nề: “Một là bệnh viện của chúng ta tuyển đầu vào một cách công bằng, dù là bác sỹ hay trưởng khoa, hay thậm chí là y tá thì mỗi năm cũng phải tiến hành đánh giá chức danh. Còn cháu thì lý lịch thực chất là vẫn chưa đủ. Cộng thêm bây giờ lại xảy ra chuyện cháu bị người ta khiếu nại như thế này, chú muốn bảo vệ cháu cũng khó. Nhưng mà cháu yên tâm, phía bệnh viện sẽ trả tiền bồi thường cho cháu theo đúng quy định của luật Lao động.”

Sau đó, ông ta lại lấy một văn bản ra, gõ gõ lên đó: “Cháu xem đi, đây đều là ý kiến chỉ thị của bệnh viện đối với việc cháu bị khiếu nại lần này, chú thật sự rất khó xử.”

Ngón tay Cố Sơ hơi run rẩy. Khi cầm tờ giấy lên, nhìn thấy dấu đỏ to đùng đó, cô bỗng cảm thấy nó nặng ngàn cân.

Một lệnh sa thải, một tờ giấy ý kiến giải quyết việc bị bệnh nhân khiếu nại, cũng có nghĩa những tháng ngày làm việc tại bệnh viện Từ Tế của cô kết thúc từ đây.

“Trưởng khoa, cháu hoàn toàn không biết chuyện khiếu nại gì đó.”

“Người khiếu nại phản ánh rằng thái độ của cháu đối với bệnh nhân quá lạnh nhạt, mang cái danh bệnh viện ra nhưng không làm việc tử tế, nghe nói đối phương cũng là người có mặt mũi, ầm ĩ một trận như vậy, làm sao bệnh viện dám xem nhẹ? Hơn nữa bây giờ lại đúng là thời kỳ quan trọng để bình xét bậc lương.” Trưởng khoa thở dài.

“Cháu muốn biết người khiếu nại là ai.”

“Đến cả chú còn không biết người khiếu nại là ai, người nhà đã xông thẳng tới phòng viện trưởng, nếu không chuyện này sao có thể kinh động tới viện trưởng?” Trưởng khoa nhắc nhở cô: “Cũng là chuyện mới xảy ra mấy ngày gần đây thôi. Cháu suy nghĩ kỹ lại xem mình đã đắc tội với ai. Một người có thể không nói câu nào, lập tức tìm tới viện trưởng chắc chắn không tầm thường đâu.”

Cố Sơ đờ người, trong đầu bất thình lình vọt ra một cái tên. Trưởng khoa nhận ra thấy vậy bèn hỏi: “Trong lòng cháu cũng có câu trả lời, đúng không?”

Cô im lặng cắn môi.

“Thật ra, có nói ngàn lần vạn lần cũng vẫn là chuyện văn bằng.” Trưởng khoa nói toạc ra: “Chần chừ không thể cho cháu vào biên chế chẳng phải chính vì văn bằng của cháu sao? Nói trắng ra, chuyện khiếu nại này chẳng qua chỉ là một mồi lửa mà thôi.”

Cố Sơ vội vàng giải thích: “Trưởng khoa, lúc ấy cháu chỉ tạm nghỉ học, học bạ vẫn còn được lưu lại. Hơn nữa, bây giờ cháu chỉ cần có thời gian là sẽ đi học lại, cháu sẽ lấy được bằng mà.”

“Chú hiểu, cháu không nói chú cũng biết cháu nghỉ học chắc chắn là vì có nỗi khổ riêng, nhưng bệnh viện thì không quan tâm nhiều như thế. Năm nào cũng có rất nhiều người mới xin vào, không phải thạc sỹ thì cũng du học từ nước ngoài về, cháu lấy cái gì mà đọ với người ta.”

“Cháu…”

“Chú hy vọng cháu hiểu cho quyết định của bệnh viện.”

Cố Sơ cuộn chặt tay lại, một lúc sau ngước mắt lên nhìn về phía trưởng khoa: “Trưởng khoa, chú có thể xin bệnh viện không ạ? Cháu thật sự không thể không có công việc này.”

“Haiz, Cố Sơ, cháu hà tất phải khiến chú khó xử vậy chứ? Vì chuyện của cháu, chú cũng đã rất khổ tâm rồi.” Trưởng khoa tỏ ra khó xử.

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà gì nữa?” Một giọng nói đột ngột xen vào, cắt đứt lời cầu xin của Cố Sơ: “Xin ông ta làm cái gì? Ông ta còn đang mong em nhường chỗ cho cháu gái mình kìa. Không phải bệnh viện sa thải em, mà là em không làm nữa!”

Cố Sơ giật nảy mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Đó là Kiều Vân Tiêu với nét mặt giận dữ. Trưởng khoa bị người ta mắng té tát cho một trận, bộ dạng một người đàn ông tử tế cứ thế bị vạch mặt một cách vô tình, bỗng chốc thẹn quá hóa giận. Ông ta đứng bật dậy, gào về phía Kiều Vân Tiêu: “Cậu là ai hả? Sao lại vào được đây? Ở đây la lối om sòm cái gì? Bảo vệ đâu? Bảo vệ!”

“Bảo vệ con mẹ nhà ông!” Kiều Vân Tiêu xông tới tung một cú đấm vào mặt trưởng khoa.

Cú đấm ấy không hề nhẹ, trưởng khoa đứng vững liền ngã sấp xuống đất. Cố Sơ bị dọa đến ngốc luôn, trợn tròn hai mắt, nhất thời chỉ đứng đực đó, không hề nhúc nhích. Trưởng khoa ôm mặt, nhìn Kiều Vân Tiêu với vẻ khó tin: “Cậu… Cậu dám ra tay đánh người trong bệnh viện? Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi sẽ kiện cho cậu chết thì thôi!” Ông ta loạng choạng bò dậy, rồi lại chỉ vào Cố Sơ: “Là bạn của cô phải không? Cô cũng là đồng phạm!”

Một giây sau, nắm đấm của Kiều Vân Tiêu lại định tiếp tục, Cố Sơ ôm chặt hông anh, liên tục nhận lỗi: “Xin lỗi trưởng khoa, bạn cháu uống nhiều quá rồi, cháu sẽ lập tức đưa anh ấy đi.”

“Cố Sơ, đầu em bị kẹp cửa rồi hay là làm dưới trướng của con lừa đần này lâu quá mà trí tuệ cũng thành kẻ ngốc rồi? Xin lỗi ông ta? Em điên rồi à?” Kiều Vân Tiêu quay đầu gào lên với cô.

“Xin lỗi… xin lỗi…” Cố Sơ mặc kệ anh gào thét, vẫn liên tục xin lỗi trưởng khoa.

“Cố Sơ!”

“Cậu tên là gì? Đừng tưởng xin lỗi là đã xong chuyện đâu! Đây là chỗ cậu được xông bừa vào sao?” Trưởng khoa thấy ngoài cửa có người vây kín lại càng kéo căng cổ lấy lại thể diện cho mình.

“Thả anh ra!” Kiều Vân Tiêu cau có, ra lệnh cho Cố Sơ.

Cố Sơ rất hiểu Kiều Vân Tiêu. Đây là một cậu chủ nhỏ từ bé đã thích bắt nạt cô nhưng lại không cho phép người khác ức hiếp cô, bình thường cười hi hi ha ha không có giới hạn nhưng một khi nổi nóng lên thì quả thực khiến người chứng kiến phải khiếp sợ. Còn nhớ hồi học cấp ba có một bạn trai theo đuổi cô, tấn công vô cùng dữ dội, cô nhàn rỗi hết việc nên cũng đồng ý. Tuy rằng đúng là đã xác nhận quan hệ bạn trai bạn gái nhưng đối với cô ở lứa tuổi ấy, chuyện yêu đương chẳng khác gì với việc tìm bạn buôn chuyện, ba hoa. Lúc cậu bạn ấy nắm tay, cô cũng hất ra ngay, không phải vì ngượng ngùng mà chỉ vì cảm thấy quá nóng.

Lúc ấy cô chỉ cảm thấy thú vị, bạn trai gì đó đối với cô không có gì đặc biệt. Cậu bạn hẹn cô đi xem phim, cô cũng kéo theo cả một đám bạn xôi thịt theo cùng. Cho tới một ngày, cậu bạn kia hôn một cô bạn gái ở lớp bên cạnh. Chuyện ấy bị Kiều Vân Tiêu bắt gặp. Anh chẳng nói chẳng rằng, lập tức tới trường cô, cho cậu bạn kia một trận no đòn, vừa đấm vừa nói: “Thằng nhóc, mày nhớ kỹ cho tao, đã yêu thì phải yêu cho đàng hoàng, đừng có tối ngày đứng núi này trông núi khác. Bây giờ là Cố Sơ nhà tao đá đít mày, nghe rõ chưa?”

Làm cho cậu bạn kia kêu cha khóc mẹ.

Lúc đó cô vẫn còn hơi vô tư. Đợi cho anh hết giận, cô hỏi: “Có câu nói thế nào nhỉ? Việc mình không thích thì đừng bắt người khác làm. Anh là cái thành phần chỉ mong được hẹn hò ba cô một ngày, lại còn đi cảnh cáo người khác không được đứng núi này trông núi nọ chứ?”

Kiều Vân Tiêu nghe xong câu này lập tức bùng nổ, túm lấy đuôi sam của cô, biểu cảm răn dạy: “Em là đầu heo à? Bạn trai đi hôn người khác mà còn làm như không có chuyện gì?”

Cố Sơ bị anh túm tóc liền đánh túi bụi vào người anh: “Cậu ta hôn người khác thì cứ hôn, liên quan gì đến em?”

Hôm nay, anh lại dùng một cách thức tương tự để đánh trưởng khoa của cô, thật là khiến cô đau đầu.

Kiều Vân Tiêu đi tới trước, túm lấy cổ áo trưởng khoa, rút ra một tấm danh thiếp rồi nhét vào túi quần của ông ta, vỗ mạnh hai cái rồi nói: “Tôi họ Kiều, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Ông muốn kiện tôi? Được thôi, tôi mở rộng cửa, sẵn sàng đón tiếp. Câu này hôm nay ông nói trước mặt mọi người đấy. Ông mà không dám kiện tôi, thì ông là đồ chó má!”

Cố Sơ đứng bên nghe mà đầu sắp nổ tung.

Buông trưởng khoa ra, Kiều Vân Tiêu cầm tài liệu trên mặt bàn lên, nắm lấy tay Cố Sơ, kéo xềnh xệch cô ra khỏi phòng làm việc, quát ầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy đánh nhau bao giờ à? Cái tay trưởng khoa của mấy người bẩm sinh đã có một bộ mặt nhìn là muốn đấm!”

Trưởng khoa tức giận gào ầm ĩ sau lưng họ: “Tôi sẽ kiện chết mấy người!” Nói rồi, ông ta rút danh thiếp của Kiều Vân Tiêu ra, một giây sau, lập tức đờ người.

Danh thiếp long trọng ghi: Kiều Vân Tiêu, Phó chủ tịch tập đoàn Kiều Viễn.

Hai chân ông ta mềm nhũn, mọi giận dữ bỗng chốc tan sạch.

Ra khỏi cửa lớn bệnh viện, Cố Sơ đang gọi điện thoại, Kiều Vân Tiêu bực bội châm một điếu thuốc, vừa đợi cô vừa rít mạnh. Một lúc lâu sau, Cố Sơ mới gọi điện thoại xong, gương mặt nhỏ trông có vẻ phẫn nộ, nhưng sau khi thấy Kiều Vân Tiêu thì cũng kiềm chế bớt.

“Hỏi rõ chưa?” Kiều Vân Tiêu cũng không còn tâm trạng hút thuốc nữa bèn dập đi.

Lúc còn ở trong phòng làm việc của trưởng khoa, người đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Lăng Song vì trước đây Lăng Song còn bứt rứt trong lòng chuyện không phỏng vấn được Lục Bắc Thần, hôm đó thái độ ở bệnh viện cực kỳ thiếu thiện chí. Quan trọng hơn là trưởng khoa có khốn kiếp thì cũng đã nói đúng một câu, ai mà lại quả quyết tới nỗi chạy thẳng tới phòng viện trưởng làm loạn một trận? Không phải là có quan hệ thì là quá dũng cảm. Cân nhắc một lúc, Cố Sơ phán đoán gần đây người vừa có dây dưa với cô, vừa có dũng khí lại có quan hệ chỉ còn Lăng Song mà thôi.

Vừa ra khỏi phòng trưởng khoa, Cố Sơ đã run rẩy gọi điện cho Lăng Song, kết quả là máy bận. Cô bèn nhắn một tin tới. Chưa đầy mấy phút sau, Lăng Song đã gọi lại, chỉ nghe thôi cũng biết cô ta đang sung sướng.

“Yo, bị người ta đuổi việc nhanh thế cơ à? Đáng đời!”

Cố Sơ tức tới nỗi lá phổi sắp nổ tung, lý luận một hồi với cô ta: “Lăng Song, cậu bị bệnh à? Tôi chọc ghẹo gì cậu? Cậu dựa vào đâu mà chạy tới phòng viện trưởng khiếu nại tôi?”

Lăng Song cũng không nhiều lời với cô, cất cao giọng la lối: “Bị đuổi việc rồi mà còn to tiếng cái nỗi gì? Cố Sơ, tôi cho cậu biết, đây gọi là ông trời có mắt, cậu mất việc là báo ứng, ai bảo cậu khiến công việc của tôi gặp rắc rối?”

Cứ như vậy chửi nhau một trận. Sau khi cúp máy, Cố Sơ chỉ muốn xông ngay tới nhà Lăng Song, bóp gãy cổ cô ta.

“Thái độ của cô ta còn tệ như vậy sao? Cô ta là cái thá gì?” Kiều Vân Tiêu lộn ruột, nói rồi rút di động ra: “Số của cô ta là bao nhiêu? Để anh gọi!”

“Bỏ đi.” Cố Sơ thực sự không còn sức giằng qua giật lại với Lăng Song nữa. Bây giờ việc khiến cô đau đầu là làm sao nhanh chóng tìm được một công việc ổn định, không thể làm thêm cả đời được.

“Cứ cho là Lăng Song em đã truy cứu thì anh cũng không thể tha cho cái gã trưởng khoa kia được.”

“Anh đừng can dự vào chuyện của em nữa.”

“Hắn ta lợi dụng chức quyền, mở cửa sau cho người của mình.”

Cố Sơ thở dài: “Đây chẳng phải là chuyện thường tình sao? Công việc trong bệnh viện rất béo bở, có ai không nhăm nhe? Thôi, ầm ĩ thêm nữa thì em cũng đã mất việc rồi. Em nghĩ hôm nay trên dưới trong bệnh viện không có ai không biết chuyện này, cho dù có để em quay lại, em cũng chẳng ngẩng đầu làm việc được nữa.”

“Cố Sơ, trong chuyện này em vô tội.”

“Em chịu không nổi giày vò nữa rồi.” Cố Sơ thở hắt ra: “Thật ra quan trọng nhất là bản thân em phải trở nên tốt đẹp, mạnh mẽ. Em còn chưa có bằng, đây chung quy vẫn là vấn đề.”

Kiều Vân Tiêu ngẫm nghĩ: “Anh có thể giúp em…”

“Tuyệt đối không được.” Cố Sơ ngắt lời anh: “Bây giờ nhà anh đã đủ loạn rồi, anh cứ giải quyết việc của mình trước đi. Chuyện của em anh đừng dây vào, nếu không bác Kiều lại không thoải mái.”

“Nhưng mà…”

“Đừng nhưng nhị nữa, một công việc thôi mà, có gì ghê gớm đâu. Giống như anh nói đó, không có công việc này em chết đói được sao? Thế nên, anh phải hứa với em, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây, anh không được phép đi tìm trưởng khoa cãi lý nữa, cũng đừng dùng quan hệ tới tìm viện trưởng, càng không được làm phiền Lăng Song.”

Kiều Vân Tiêu buột miệng: “Em nói đi, sao giờ em hèn nhát đến mức này?”

“Được được được, em hèn.” Cố Sơ đẩy anh một cái: “Em đói rồi đấy, mau mời em ăn cơm đi. Còn nữa, tạm thời đừng nói cho Cố Tư chuyện này.”