Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 478: Người biến mất là ai?

Nạn nhân là một cô gái mới ngoài hai mươi, có lẽ lên chuyến xe này để đi hẹn hò, cũng có lẽ đang trên đường đi phỏng vấn… Tóm lại, một cuộc đời tươi đẹp chỉ mới vừa bắt đầu, vậy mà bây giờ phải nằm lại đây.

Một chiếc xe con quặt gấp, đâm phải một chiếc xe buýt, trên xe có tổng cộng mười ba hành khách, năm người bị thương nhẹ, bốn người gãy xương nặng, bốn người cần cấp cứu khẩn cấp. Chủ của chiếc xe con bị thương nặng, hiện đang hôn mê, được chuyển vào phòng cấp cứu cùng một bệnh nhân khác.

Khi Cố Sơ tới kịp bệnh viện, nhìn thấy đâu đâu cũng là người thân của các nạn nhân, họ cùng nhau gào khóc thảm thiết. Cô khẩn trương thay quần áo mổ rồi vào phòng phẫu thuật. Các bác sỹ khác đều đã có mặt, vụ tai nạn này khiến họ đồng thời phải tiến hành năm ca phẫu thuật, các bác sỹ xin nghỉ ngày hôm nay đều được gọi gấp tới bệnh viện, không sót một ai. Cố Sơ gần như là người cuối cùng. Không còn cách nào khác, cô đã cố hết sức rồi. Tính mạng là quan trọng, sau khi nhận được điện thoại, cô không dám chậm trễ dù chỉ một phút. Lục Bắc Thần lái xe gần như phóng vù vù, thậm chí liên tục vượt hai lần đèn đỏ.

Mặc dù có khẩu trang che mặt, nhưng Cố Sơ vẫn cảm nhận được rõ rệt vẻ không vui của Cố Khải Mân. Cô cũng chẳng có cách nào ngụy biện cho mình. Bác sỹ như phụ mẫu, khi đối mặt với tình huống căng thẳng không khác gì đánh trận, tới muộn là tới muộn, trên chiến trường không có chỗ cho quá nhiều lời viện cớ. Nhưng Cố Khải Mân cũng không nói gì cô. Các bác sỹ ở các khoa khác cũng nhanh chóng sắp xếp nhân sự. Cố Sơ tiếp nhận một nạn nhân mà tim, xương sống, xương cổ đều bị tổn thương nghiêm trọng.

Tình huống có nhiều ca mổ cùng tiến hành một lúc không phải Cố Sơ chưa từng trải qua, nhưng lần này là lần đầu cô hợp tác với các khoa khác với tư cách bác sỹ khoa thần kinh độc lập, trước đây chỉ tham gia với tư cách là trợ lý mà thôi, nên ít nhiều cô có chút căng thẳng. Việc này rõ ràng không phù hợp quy định, mặc dù nhiệm vụ phân công cho cô không quá nặng nề, hơn nữa cô rất chắc chắn mình có thể hoàn thành nhiệm vụ. Không thể không thừa nhận lần này quá thiếu nhân lực, các ca mổ khác còn chiếm nhân sự của khoa thần kinh, cả sáng lẫn chiều không có một bác sỹ nào thảnh thơi.

Trong ca mồ, Cố Sơ liếc nhìn Tiếu Tiếu. Cậu ấy vốn dĩ thứ hai mới tới làm cũng đã tới trước để giúp sức. Cậu ấy không cười, với tư cách là một bác sỹ chính bên bàn mổ khác, trông cậu ấy cực kỳ lạnh lùng. Cố Sơ bất chợt nhớ lại lời Kiều Vân Tiêu từng nói, rồi lại đưa mắt nhìn Cố Khải Mân. Anh ta và Tiếu Tiếu không mổ chung một bàn mà chia ra làm việc. Anh ta phụ trách bàn mổ của người tài xế xe riêng, nghe nói bị thương rất nghiêm trọng.

Không cho phép nghĩ quá nhiều về chuyện hai người họ, Cố Sơ nhanh chóng tập trung vào ca cấp cứu căng thẳng. Trong phòng mổ sinh tử gần kề, ai ai cũng đang giành giật từng giây từng phút cùng thần Chết.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Lục Bắc Thần đứng dựa vào cửa sổ, hai tay đút túi quần, mấy lần lục bao thuốc ra rồi lại nhét vào. Người của tổ chuyên án cũng đã tới từ lâu, La Trì ra ngoài hút điếu thuốc rồi đi vào, trên người vẫn còn nguyên mùi thuốc lá.

“Tối qua tên Hà Nại đó lén lút đi gặp một người.” La Trì đứng kế bên anh, lưng dựa vào vách tường. “Thông minh lắm, biết chúng ta theo dõi, vài lần là đã cắt được đuôi trinh sát”.

Lục Bắc Thần im lặng, nhìn chằm chằm ngọn đèn phòng cấp cứu, gương mặt vừa bình thản vừa thâm sâu.

La Trì vòng qua anh, đứng trước cửa sổ, xoay lưng về phía phòng mổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. “Tối qua gặp ai đó, sáng nay đã gặp tai nạn, còn liên lụy tới hành khách, trông thì cực kỳ giống sự cố ngoài ý muốn, thực tế, trực giác nói cho tôi biết chuyện này không đơn giản như vậy.”

“Cậu muốn nói gì?” Lục Bắc Thần hờ hững lên tiếng.

La Trì quay đầu nhìn anh, “Tôi không nghi ngờ cậu. Dù sao thì cậu là người không muốn Hà Nại gặp chuyện nhất. Nhưng tôi nghĩ có những chuyện cậu đã biết còn tôi vẫn còn mông lung, phải không?”.

Lục Bắc Thần không chút suy suyển: “Từ phía Hà Nại, các cậu không có được bất kỳ tin tức gì đáng giá. Theo dõi một người mà cuối cùng hắn gặp ai các cậu cũng không biết rõ. La Trì, là bạn bè, tôi có thể động viên cậu, nhưng là đồng nghiệp, tôi cần nhắc nhở cậu phải nâng cao khả năng tác chiến đồng đội của mình rồi”.

“Bên cạnh cậu có một Chloe tiếng tăm lừng lẫy, khả năng làm việc độc lập của cậu ta e là còn giỏi hơn đúng không?” La Trì vẫn nhìn anh chằm chằm, “Hôm nay cậu ta không tới, đi đâu rồi?”.

“Về nước nghỉ lễ.” Lục Bắc Thần trả lời.

Nghe xong, La Trì có phần bực bội. Anh ấy quay người lại, vò đầu bứt tai, “Cậu đừng quên, chúng ta mới đứng trên cùng một chiến tuyến”.

Tâm trạng của Lục Bắc Thần vẫn như một mặt nước phẳng lặng, không gợn một con sóng, “Tôi chưa bao giờ quên chức trách của mình. Chỉ tiếc là mắt của cảnh sát La đã nhắm vào chúng tôi rồi”.

La Trì tỏ ra ngượng ngập.

“Bây giờ Hà Nại chưa biết sống chết thế nào. Cậu không thể làm được gì khác, chỉ có thể cầu thần khấn Phật, mong cho hắn tỉnh lại.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng lên tiếng.

La Trì còn đang định nói gì đó thì Lục Bắc Thâm cuãng đến đúng lúc ấy. Sau khi cậu áp dụng phương pháp đối kháng, né tránh với thành viên tổ chuyên án, La Trì cũng chỉ còn cách tạm thời dừng thẩm vấn. Nhưng ai tinh mắt đều biết, La Trì vẫn chưa hết nghi ngờ Lục Bắc Thâm.

“Anh ta sao rồi?” Lục Bắc Thâm hỏi Lục Bắc Thần, trông cậu rất sốt ruột.

Ở Trung Quốc, Hà Nại không có người thân bạn bè gì. Người liên lạc mật thiết nhất qua điện thoại là Lục Bắc Thâm. Cảnh sát gọi được cho Lục Bắc Thâm, cậu mới biết Hà Nại gặp tai nạn.

Lục Bắc Thần nói: “Vẫn còn cấp cứu bên trong”.

Lục Bắc Thâm vô cùng lo lắng, đầu mày nhíu chặt. Biểu cảm của cậu bị La Trì nhìn thấy hết nhưng không nói lời nào.



Trong phòng cấp cứu, ai cũng tranh đoạt dù chỉ một tích tắc.

Cũng may là nạn nhân mà Cố Sơ phụ trách không quá nghiêm trọng như những người khác, sau một hồi cố gắng nỗ lực, cuối cùng cô đã giữ được mạng sống của anh ấy. Cô vừa định thở một hơi thì nghe thấy có người hét, ngước mắt lên thì thấy khẩu trang của Tiêu Tiếu Tiếu toàn là máu. Có bác sỹ kêu to: “Bác sỹ Cố!”.

Cố Khải Mân lập tức tiến tới, đẩy Tiêu Tiếu Tiếu ra, bắt đầu tiến hành cấp cứu khẩn cấp cho bệnh nhân. Cố Sơ nhìn thấy rất rõ, cả người Tiếu Tiếu ngây ngốc, hơi thở dồn dập. Cô cũng lập tức lao tới, không suy nghĩ quá nhiều.

Bên kia cũng gọi Cố Khải Mân, là người tài xế xe riêng có vấn đề. Cố Khải Mân cầm được máu rồi bèn dặn dò Cố Sơ, “Nạn nhân mất quá nhiều máu, lập tức thông báo cho kho chuẩn bị máu, bên này giao lại cho em”.

Hai giường khá gần nhau, Cố Sơ trong lúc tiếp nhận có nhìn thoáng qua người lái xe riêng kia, ngay lập tức sững sờ. Sao lại là Hà Nại?

Khi túi máu được đưa tới, nạn nhân lại bắt đầu mất rất nhiều máu. Cố Sơ và vài bác sỹ khác cố gắng cứu chữa, nạn nhân nhất thời xuất hiện tình huống tim ngừng đập. Cố Sơ cũng từng tham gia nhiều ca mổ, cũng từng theo Cố Khải Mân hoặc Tiêu Tiếu Tiếu tham gia những ca mổ nguy hiểm cao. Nhưng đây là lần đầu tiên cô đến gần với cái chết như thế. Nạn nhân là một cô gái mới ngoài hai mươi, có lẽ lên chuyến xe này để đi hẹn hò, cũng có lẽ đang trên đường đi phỏng vấn… Tóm lại, một cuộc đời tươi đẹp chỉ mới vừa bắt đầu, vậy mà bây giờ phải nằm lại đây.

“Tiêu Tiếu Tiếu!” Trong lúc cấp bách, Cố Sơ đã gào to tên cô ấy.

Lúc ấy Tiếu Tiếu mới hoàn hồn, tiến lên giúp Cố Sơ cùng cầm máu. Nhưng đáng tiếc, cơ thể của nạn nhân mỗi lúc một yếu dần, sau mấy lần kích điện, tim vẫn ngừng đập.

Găng tay Cố Sơ toàn là máu. Cô lắc đầu, cố gắng vỗ lên mặt nạn nhân. Đừng chết, xin đừng chết… Rồi cô lại thử kích điện lần nữa. Tiêu Tiếu Tiếu giữ tay cô lại, mệt mỏi nói: “Không cứu được nữa…”.

Một tiếng nổ ầm vang trong đầu cô.



Việc Hà Nại xảy ra chuyện, ngay cả La Trì cũng ngửi thấy một nguy cơ nào đó. Đây là thói quen nghề nghiệp của anh ấy. Mà việc xuất hiện của Bắc Thâm đã thể hiện rõ sự quan tâm của cậu với Hà Nại. Thực tế, La Trì cũng hiểu, trước mắt Hà Nại như đấng cứu thế của Lục Bắc Thâm, ai cũng có thể gặp chuyện, chứ anh ta ra, cậu đến còn có mục đích nào khác sao? La Trì tạm thời nghĩ không ra.

Nhưng chẳng bao lâu sau, La Trì đã ý thức được mục đích của cậu.

Vào lúc phòng cấp cứu còn đang sốt xình xịch, cơn nghiện thuốc lá của La Trì lại dâng lên. Khi anh hút thuốc xong quay trở lại thì Lục Bắc Thần vẫn còn đang đứng dựa vào cửa sổ, bất động như một pho tượng. La Trì vốn định tiến lên hỏi cậu ta có muốn uống một cốc café hay không nhưng chợt ý thức được có gì đó bất thường. Anh dao dác nhìn xung quanh, đi tới trước mặt đồng nghiệp, hạ thấp giọng hỏi: “Lục Bắc Thâm đâu?”.

Đồng nghiệp cũng nhìn ngó một hồi rồi dừng lại bên cạnh cửa sổ, “Không phải ở đó sao?”.

“Đó là Lục Bắc Thần!” La Trì thầm quát.

Người đồng nghiệp ngây ra. Rõ ràng mọi người đều đang quá chú tâm vào chuyện trong phòng cấp cứu, không để ý động tĩnh của Lục Bắc Thâm và Lục Bắc Thần. La Trì quát xong mới thấy Lục Bắc Thần ngó về phía này rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt, anh đã nảy sinh cảnh giác.

Anh thầm quan sát người đứng trước cửa sổ rồi giật mình.

Chết rồi!

Đó đâu phải Lục Bắc Thần?

Người thật sự biến mất là Lục Bắc Thần, người đang đứng kia mới là Lục Bắc Thâm!

Hôm nay hai anh em họ ăn mặc khá giống nhau. Nếu không dùng màu của quần Âu để phân biệt, La Trì rất dễ nhầm lẫn. Anh nhớ rất rõ, Lục Bắc Thần mặc quần màu đen. Còn người phía xa kia đang mặc chiếc quần màu xanh đậm.

La Trì bỗng hoảng sợ. Lục Bắc Thần đi đâu rồi?



Giờ này, quán café không đông lắm, chỉ có lác đác vài người khách đang ngồi.

Ánh nắng êm dịu như sữa bò, hắt qua khung cửa sổ đầy dây thường xuân, tràn vào quán. Một bàn tay trắng trẻo thon gọn từ tốn bưng tách café lên, chiếc đồng hồ trên cổ tay rất tinh xảo và xa hoa, thể hiện rõ thân phận của người đeo nó.

Cô tao nhã thưởng thức, nhẹ nhàng nhấp thử, bờ môi hồng nếm được dư vị nhưng không hề chạm vào miệng cốc. Đặt chiếc tách xuống, cô nhìn giờ. Đúng lúc này cửa quán bật mở, một tiếng chuông gió lanh lảnh rót vào tai. Cô ngước mắt, sau khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn bước đến thì chợt mỉm cười.

Anh đứng ngược chiều ánh sáng, sắc mặt điềm đạm khiến cô liên tưởng tới đại dương rộng lớn, im lìm mà đầy rẫy hiểm nguy. Từ rất lâu rồi, cô đã biết rõ, người đàn ông này có một đôi mắt không thể thâm độc hơn và một bộ óc mạnh mẽ, trí tuệ.

Đợi anh ngồi xuống, cô mới cười khẽ, “Em còn tưởng anh vĩnh viễn không bao giờ tới tìm em nữa”.