Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 378: Chỉ cúi đầu để hôn cô

Chỉ cần em muốn dựa dẫm vào anh, dù bao xa anh cũng sẽ tới bên em…

Cố Sơ cảm thấy tim đập thình thịch mãi không ngừng, rồi cổ họng khô khốc, hơi thở có phần dồn dập, cảm giác ngượng ngùng xen lẫn niềm hạnh phúc. Bây giờ, người đàn ông trước mắt này cứ động một tý lại treo chữ ‘kết hôn’ lên miệng, lúc nào cũng nhắc nhở cô, anh là người đàn ông cô sắp lấy làm chồng, cảm giác này đẹp cứ như một giấc mơ vậy. Từng có nhiều lúc cô hay suy đoán suy nghĩ của anh, thậm chí một mực cho rằng anh không muốn kết hôn. Từ khi cô thành công trở lại trường mới hiểu thật ra anh làm việc trước nay luôn nhịp nhàng và tuần tự.

Cô khẽ cắn môi: “Chính anh nói mà, muốn đợi em tốt nghiệp…” Cô xấu hổ không nói tiếp nữa, cứ làm như cô muốn lấy chồng lắm không bằng.

Lục Bắc Thần ôm chặt cô, bờ môi mỏng cọ qua má cô: “Nếu… anh không đợi được nữa thì sao?”

Cố Sơ hơi sững người, nhìn anh: “Gì cơ?”

Anh đột ngột bế cô lên: “Về phòng ngủ.”

“Này, anh còn chưa nói rõ ràng mà.” Cố Sơ hoảng hốt, níu chặt lấy cổ anh.

“Lên giường nói tiếp.”



Cuối cùng Lục Bắc Thần vẫn giữ Cố Sơ lại bên cạnh, đóng chặt cửa phòng, thi thoảng vẫn bật ra những tiếng nức nở Cố Sơ đã cố gắng kiềm chế. Sau một trận mồ hôi đầm đìa, Cố Sơ mệt tới nỗi chỉ còn sức thở hồng hộc. Lúc Lục Bắc Thần tắm rửa xong đi ra ngoài, cô đã ngủ lịm đi, mái tóc dài dính vào mặt, ánh đèn vàng nhạt rọi sáng dáng hình cô đang nằm ngang.

Anh ngồi lên đầu giường, xót xa vuốt ve tấm lưng cô, hệt như nâng niu một món đồ sứ. Cái dáng nhỏ nhắn của cô rất đẹp, vẻ đẹp này bây giờ lại không chút phòng bị, làm tăng sức hấp dẫn và quyến rũ đối với đàn ông. Lục Bắc Thần thỏa mãn nhìn cô, chu đáo thấm mồ hôi cho cô rồi lại lấy một chiếc khăn sạch nhẹ nhàng lau sạch sẽ cho cô.

Dưới lòng bàn tay là từng đường nét xinh đẹp, sự mềm mại và tính đàn hồi khiến cổ họng Lục Bắc Thần lại nóng rực, trái tim như bị thứ gì nhẹ nhàng khêu gợi. Anh phì cười, cô đúng là một liều thuốc ma mị, ép một người trước giờ khả năng kiềm chế vẫn khá tốt như anh trở thành một con sói ham ăn.

Cô là một đóa hoa nhỏ xinh khép nép, mà vẻ thẹn thùng ấy cuối cùng sẽ tỏa ra một sức quyến rũ hệt như cà độc dược. Lần nào cô cũng cầu xin nói: Tắt đèn đi… Anh lại tham lam vẻ đẹp của cô, khát khao được ngắm trọn vẹn mỗi biểu cảm của cô dưới ánh đèn. Lúc xấu hổ cô sẽ nhắm mắt lại, sau đó nũng nịu nói với anh: Bắc Thần, đừng có nhìn em như vậy…

Người con gái này đối với anh là báu vật tối cao.

Cho dù…

Trái tim Lục Bắc Thần nhói đau giây lát.

Cố Sơ nằm trên giường nức nở một tiếng, rồi giơ tay che mắt. Lục Bắc Thần mím môi khẽ cười, cô nhóc này bị anh lây bệnh rồi, ngủ cũng không muốn thấy ánh sáng. Anh đắp lại chăn cho cô rồi vặn đèn xuống mức tối nhất. Tối nay anh muốn được ngắm nhìn cô đến tột cùng, suy nghĩ này mạnh liệt đến kỳ lạ.

“Bắc Thần…” Cô khẽ lẩm bẩm tên anh.

“Ừ?” Anh đáp.

Rất lâu sau cô không nói thêm gì, anh nhìn cô chăm chú, ngón tay cọ qua má cô. Ban nãy chỉ là nói mơ, cô vẫn còn đang say ngủ. Rồi bỗng cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, anh cúi đầu xuống nhìn, cô đã vô thức nắm chặt tay anh.

Động tác này của cô chạm vào tim anh khiến nó nhức nhối.

Anh cúi đầu hôn lên trán cô, thở dài: “Anh đây.” Ánh mắt anh sâu xa, ngón tay cái vuốt nhẹ qua hàng lông mày của cô. “Chỉ cần em muốn dựa dẫm vào anh, dù bao xa anh cũng sẽ tới bên em, cho dù… em từng thuộc về người khác.”

Anh chưa bao giờ cúi đầu, dù có gió mưa cỡ nào anh cũng xông qua, sóng gió bão táp, xa xôi cách trở, anh vì cô mà tới, chỉ để có thể tìm được cô mà sống, anh không chấp nhận cúi đầu, chỉ tình nguyện cúi đầu để hôn cô.



Lục Bắc Thần không ngủ ngay, khoảng thời gian này anh nhận được một cuộc điện thoại từ Mỹ, liên quan tới vụ án. Sợ làm ồn đánh thức Cố Sơ, anh vào phòng sách nhận máy, sau khi giải đáp một cách tỉ mỉ, đầu kia cúp máy. Anh châm một điếu thuốc, dựa vào cạnh bàn, rồi gọi thêm một cuộc điện thoại.

Nhưng đầu kia mãi vẫn không có ai nhận máy.

Chloe đã hai ngày rồi không liên lạc với anh, điều này bỗng khiến Lục Bắc Thần cảm thấy bất an, thậm chí gọi điện thoại của cậu ta mà không ai bắt máy, chuyện này rất bất thường. Anh thẳng thừng tra khách sạn mà Chloe nghỉ lại rồi hỏi thăm nhân viên lễ tân, nhưng họ cũng nói cậu ta đặt phòng mà không ở.

Tới Hàng Châu thăm Tây Hồ chỉ là cái cớ nói với bên ngoài, Lục Bắc Thần chỉ lo cậu ta gặp nguy hiểm. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, anh gọi điện thoại cho Phan An. Chưa được mấy hồi chuông đầu kia đã bắt máy, giọng uể oải: “Lục à…”

“Tôi nhớ cậu từng nói cậu có một người bà con xa ở Hàng Châu.”

“Trước đây thì xa, giờ thì thường xuyên liên lạc.” Phan An hình như vừa trở mình: “Người họ hàng đó là nữ giới đấy, không phải cậu định bỏ Cố Sơ kết duyên mới chứ hả?”

Lục Bắc Thần không hơi đâu nhăng cuội với cậu ta: “Làm ở cục cảnh sát?”

“Phải rồi.”

“Chloe mất tích ở Hàng Châu rồi.” Anh nói thẳng.

“Hả?” Phan An lập tức tỉnh táo lại: “Mất tích ư?”

“Chí ít thì tôi không liên lạc được với cậu ấy.”

“Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức gọi điện qua Hàng Châu.” Phan An thường ngày nhắng nhít nhưng khi nói tới chuyện nghiêm túc, anh ấy rất đáng tin cậy.

“Được, tối nay phiền cậu nhờ người thân chạy tới khách sạn hỏi rõ một số tình hình, ngày mai tôi sẽ bay tới Hàng Châu.”

“Không thành vấn đề.”

Kết thúc cuộc điện thoại, Lục Bắc Thần chìm vào suy tư, chau mày. Chloe trước nay làm việc luôn có hồi âm, dù là tới một thành phố xa lạ.

Ngón tay anh bị bỏng một cái, tay run lên, quá nửa tàn thuốc rơi xuống đất.

Đúng lúc này có người gõ cửa phòng sách, thanh âm rất khẽ.

Anh quay đầu, cửa phòng bật mở, người bước vào lại là Cố Tư.

Con bé mặc quần áo ngủ của Cố Sơ, mái tóc dài thả xuống vai, bóng hình lờ mờ rất giống Cố Sơ, khuôn mặt trắng trẻo chìm trong mái tóc dài như vầng trăng sáng giữa đêm khuya. Nó rất đẹp, có lúc ánh mắt long lanh, cười dịu dàng giống Cố Sơ như đúc.

“Em tìm phòng bếp uống nước, không ngờ lại tới phòng sách.” Nó cười khẽ.

Lục Bắc Thần đứng yên tại chỗ, chỉ lãnh đạm nói: “Ra cửa, xuống nhà, ở bên phải.”

“Cảm ơn anh.” Nó tươi rói, cười để lộ hàm răng trắng rồi hỏi: “Anh không ngủ được à?”

Lục Bắc Thần dập đầu lọc vào gạt tàn. “Đi ngủ ngay đây.”

Nhưng Tư Tư lại bước vào, ngẩng đầu nhìn anh: “Hay là em rót cho anh một ly rượu?”

Lục Bắc Thần khẽ nhíu mày, biểu cảm trở nên nghiêm túc. Nhưng Tư Tư vẫn cười rất tươi, ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt anh. Anh nói: “Căn nhà này em nên hiểu rõ hơn anh.” Ý muốn nói việc nó không tìm được nhà bếp chỉ là cái cớ.

Tư Tư mím môi cười: “Nghe chị nói chỗ này đã được anh sắp xếp lại thế nên em không quen.”

“Muộn lắm rồi, đi nghỉ đi.” Giọng Lục Bắc Thần gần như ra lệnh.

Nhưng Cố Tư sát lại gần anh, từ từ giơ tay lên, ngón tay mềm mại chạm lên vị trí tim anh, nhẹ nhàng vẽ vẽ: “Em không ngủ được…”

Lục Bắc Thần quay người định đi.

Nó cũng quay ngoắt lại, chặn hướng đi của anh, cười khẽ: “Lúc ôm em, trong lòng anh đang nghĩ gì?”

Sắc mặt Lục Bắc Thần càng lúc càng khó coi, ngữ khí của anh lạnh nhạt: “Nếu khiến em hiểu lầm thì anh rất xin lỗi.”

“Nếu em đã hiểu lầm thì sao?” Nói rồi Cố Tư nhẹ nhàng lấy ngón tay mình ngoắc vào tay anh, đôi mắt phong tình: “Vậy, anh có dám sai rồi sai cho trót không?”

Lục Bắc Thần lẳng lặng hất tay nó ra, quát khẽ: “Bậy bạ!”

Con bé như dây leo bám lấy ngực anh: “Cổ đại có Nga Hoàng, Nữ Anh, bây giờ anh muốn tốt với cả em và chị em cũng không phải chuyện khó.”

“Buông tay.” Lục Bắc Thần cất giọng lạnh lẽo.

“Em không hề kém chị mình.” Cố Tư ngước lên nhìn anh: “Lẽ nào, anh cho rằng em không đẹp bằng chị ấy?”

“Anh yêu chị gái em không liên quan đến sắc đẹp, mà giữa anh và cô ấy có những kỷ niệm mà những người phụ nữ khác vĩnh viễn không thể thay thế được, đây cũng là nguyên nhân chị em là độc nhất vô nhị trong lòng anh.” Lục Bắc Thần đẩy con bé ra, sắc mặt bình thản nhưng hàm chứa ý cảnh cáo: “Thế nên, tốt nhất em ngoan ngoãn quay về phòng ngủ cho anh.”

“Em không tin.” Cố Tư nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, cười khẩy.

Lục Bắc Thần dừng bước, quay đầu chau mày nhìn nó.

Nó cong môi: “Em không tin anh chỉ có một mình chị em.”

“Anh chỉ có một mình cô ấy.” Lục Bắc Thần cất giọng nhạt nhòa, buông một câu như vậy rồi rời khỏi phòng sách.

Phải, chỉ một mình cô. Bao nhiêu năm nay, trong sinh mạng của anh chỉ có duy nhất mình cô.



Khi trở về phòng ngủ, cả người Cố Sơ như đang bay, bước chân lên thảm, mỗi một sợi lông dài chọc vào lòng bàn chân trần của cô. Cô yên lặng lên giường, đắp chăn cẩn thận, nỗi đau đớn khó kiềm chế cứ thế ập tới. Cô co rụt lại thành một rúm, chỉ nhỏ như con tôm. Cái chăn này hình như đã thấm cả cái lạnh của đêm đông.

Mười phút trước, cô choàng tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, đầu đầm đìa mồ hôi. Cô mơ thấy Lục Bắc Thần bỏ đi không quay đầu lại, cứ thế tuyệt tình rời khỏi cuộc đời cô. Sau khi tỉnh dậy anh lại không có ở bên, cô nhớ ra Cố Tư uống nhiều rượu như vậy nên đặt một cốc nước ở đầu giường nó mới phải, thế là cô thức dậy đi vào phòng ngủ chính, phát hiện nó cũng biến đâu mất.

Lòng bắt đầu dấy lên nỗi bất an.

Góc phòng sách hé ra một tia sáng. Cô bước chân trần đi tới, phát hiện là giọng của Cố Tư.

“Lúc anh ôm em, trong lòng anh đang nghĩ gì?”

“Nếu em khiến em hiểu lầm, thì anh rất xin lỗi.”

“Nếu như em hiểu lầm rồi thì sao? Vậy anh có dám đã sai thì sai cho trót không?”

Cô nhìn qua khe cửa, Cố Tư vô cùng dịu dàng dựa vào lòng anh.

Đáng ghét nhất chính là hành vi nghe trộm, cô đã làm việc đáng ghét ấy, nhưng lại không có dũng cảm tiếp tục ở lại. Giây phút Cố Tư chủ động ôm Lục Bắc Thần, cô quay người bỏ đi. Thật ra cô hiểu, cô sợ nhất chính là Lục Bắc Thần có hồi đáp.

Cô chợt nhớ lại lời Cố Tư nói lúc ban ngày: Của chị tức là của em, vậy anh rể cũng là của em sao?

Tư Tư, vì sao lại là em?

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào, Cố Sơ nhắm mắt lại. Khi người đàn ông bước lên giường, vẫn ôm lấy cô từ phía sau như bao lần, bức bách và chua xót hòa thành dòng lệ thấm ướt khóe mắt, đỏ rực chóp mũi. Cô rất muốn quay đầu lại hỏi anh: Anh đã ôm Tư Tư lúc nào? Rồi đã làm chuyện gì để khiến nó hiểu lầm?

Ngàn vạn những điều khó hiểu, rồi cô nghĩ tới chuyện Tư Tư cùng anh quay về. Sao lại trùng hợp đến vậy, Tư Tư đi dạo phố bị anh bắt gặp ư?

Trong lòng nghi thần nghi quỷ là cảm giác Cố Sơ căm ghét nhất.

Cả người cô căng ra, co rụt lại. Anh nhạy cảm nhận ra, bàn tay theo đà trượt xuống, bỗng chạm phải đôi chân lạnh như băng của cô. Lục Bắc Thần sửng sốt, nhẹ nhàng nắm lấy chân cô, ủ ấm cho cô. Động tác của người đàn ông khiến trái tim Cố Sơ xao động, cô không kìm được lòng mình, quay lại ôm anh thật chặt.

Lục Bắc Thần nhận ra cô không bình thường, khi chạm vào má cô lại thấy ươn ướt, anh gọi thầm: “Sơ Sơ?”

Cô vùi đầu vào lòng anh, ghì siết lấy anh, cánh tay hơi run rẩy, lẩm bẩm: “Em mơ thấy anh rời xa em.”

Tư Tư, chị có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn, kể cả là mạng sống. Chỉ duy có Lục Bắc Thần là không được…