Cô đang nói về chuyện của Lục Bắc Thâm, tin rằng một người thông minh như anh không thể nào không hiểu. Về Tiêu Tuyết, về Bắc Thâm, anh nợ cô quá nhiều lời giải thích.
Ánh mắt, bờ môi Lục Bắc Thần vẫn giữ mãi nụ cười, nhàn nhạt, không thể nhìn thấu xem anh đã nghe hiểu rồi hay vẫn giả ngây giả ngô. Anh lên tiếng, nhưng lại hỏi một câu khác: "Vết thương thế nào rồi? Còn đau không?"
Làm Cố Sơ tức tới nỗi một lần nữa đẩy anh ra...
***
Sau khi theo Cố Sơ tới ở chỗ của Lục Bắc Thần, gần như Cố Tư cả ngày không ra khỏi cửa, chỉ ngồi dựa vào cửa sổ sát sàn, nhìn dòng xe cộ qua lại nhộn nhịp bên ngoài, không hề nhúc nhích. Khi họ ra ngoài Cố Tư đã ở trong tư thế này, lúc trở về nó vẫn còn yên ở vị trí cũ.
Thấy nó như vậy, trong lòng Cố Sơ đương nhiên rất hoang mang. Rồi nhớ lại những lời Lưu Kế Cường từng nói trong phòng thẩm vấn, cô ít nhiều có phần xót xa. Dẫu sao nó cũng là em gái ruột của cô, đau lòng sẽ nhiều hơn mọi cảm xúc khác. Cô bước tới, cùng ngồi xuống với nó, khẽ thở dài: "Mọi chuyện đều đã qua rồi."
Cố Tư không khóc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Tâm trạng nó vẫn không ổn, đến con ngươi còn chẳng đảo chút nào. Cố Sơ định nói gì lại thôi, quay đầu nhìn Lục Bắc Thần thì anh đã biến mất dạng, cô nghĩ bụng chắc chắn lại vào phòng sách rồi. Kiểu người như anh làm gì có thời gian rảnh để an ủi người khác chứ, không châm chọc khiêu khích đã là tốt lắm rồi.
Giống như trên đường trở về, Lục Bắc Thần đã phát biểu một suy nghĩ độc đáo nhằm vào sự "dung túng" của cô đối với Tư Tư, dùng một từ để diễn tả thì chính là: Ngu ngốc.
Lúc đó cô quả thực đã bị tổn thương, oán giận nói một câu: "Thời trẻ có ai chưa từng gặp qua mấy kẻ đểu cáng chứ?"
Lục Bắc Thần liếc nhìn cô một cái, im lặng mỉm cười.
Thế nên, giờ phút này đây Cố Sơ ngược lại bỗng cảm kích sự im hơi lặng tiếng của Lục Bắc Thần, nếu dùng hai chữ "ngu ngốc" của anh để "vỗ về" Cố Tư, nó bùng nổ chưa biết chừng.
Cứ như vậy, Cố Sơ cùng Cố Tư ngồi trước cửa sổ. Cô nghĩ rằng, nếu Cố Tư muốn nói chuyện thì đó nhất định là khi nó đã suy nghĩ thông suốt. Cho tới khi Lục Bắc Thần trở về phòng khách, Cố Tư vẫn chưa nói tiếng nào.
"Ăn cơm thôi." Lục Bắc Thần lên tiếng.
Cố Sơ quay đầu lại nhìn. Anh đã thay quần áo ở nhà, trước ngực thắt một miếng vải trắng toát trông giống như tạp dề, nhưng rõ ràng kích thức không vừa vặn cho lắm, bị lồng ngực của anh làm cho căng chặt, một tay anh cầm bát, một tay cầm máy đánh trứng. Cố Sơ ngẩn ra trong giây lát, rất lâu sau mới phản ứng lại được, chỉ tay vào Lục Bắc Thần: "Anh... Anh..."
Có lẽ vì tâm trạng của cô quá khác thường nên cũng đã khiến Cố Tư chú ý. Nó cũng quay đầu lại nhìn Lục Bắc Thần nhưng lại không hiểu vì sao Cố Sơ kinh ngạc. Lục Bắc Thần không màng tới nét mặt sửng sốt của Cố Sơ mà thuần thục đánh trứng, trong bát hiện lên màu vàng ruộm của lòng đỏ.
Anh nói: "Món cuối cùng đây. Cố đại tiểu thư, Cố nhị tiểu thư, cảm phiền hai tiểu thư di giá tới phòng ăn ngồi đợi!"
Cố Tư bỗng phì cười thành tiếng.
Cố Sơ nhìn Lục Bắc Thần bằng ánh mắt như nhìn một vỹ nhân. Lợi hại thật, mới nói một câu mà đã chọc cười được nhóc con này rồi. Đi vào phòng ăn, cô phát hiện trên bàn đã bày ba món, được đặt trong những chiếc đĩa sứ đen, phối cùng tấm khăn trải bàn màu café đậm, ánh đèn hơi tối, có giá nến đơn giản kiểu Mỹ chiếu rọi. Rượu vang duyên dáng khoe mình dưới thứ ánh sáng như lửa ấy, qua chiếc ly thủ công của Ý, hắt lên tường một cái bóng mờ ảo, khiến nơi đây vô cùng ấm áp.
Ba món ăn, hai món nóng một món nguội, được bày ra đĩa cực kỳ tỉ mỉ. Chỉ là những nguyên liệu thông thường nhưng được trang trí khiến người nhìn rất muốn nếm thử. Cố Tư thủ thỉ hỏi: "Chị ơi, đây là tự làm hay gọi đồ ăn ship về vậy?"
Cố Sơ cũng rất muốn biết, thế là đứng dậy đi vào bếp.
Nhà bếp sạch đến nỗi khiến người ta phẫn nộ.
Trên bệ đặt đủ các kiểu đĩa. Khi bước tới gần nhìn kỹ thì có đĩa đựng hành, gừng, tỏi đã được thái sẵn, có đĩa để những lá cải xanh dư thừa tính vứt đi, các nguyên liệu chuẩn bị cũng được cắt rất chuyên nghiệp, toàn bộ đều được để trong đĩa chờ cho vào nồi. Món trứng vừa được đánh xong cũng được đặt bên cạnh theo thứ bậc. Khi nhìn về vị trí để dao thì có dao thái rau, dao thái thịt, dao lột vỏ, kéo làm bếp, dao gọt hoa quả... tất cả được xếp thành hàng từ lớn tới bé, tiện cho anh sử dụng.
Thấy cô đi vào, Lục Bắc Thần tắt vòi nước đi, rửa sạch hai tay rồi nói với cô một câu: "Găng tay!"
"Á?" Cố Sơ ngây người.
Lục Bắc Thần hất cằm về phía bên cạnh cô.
Cô nhìn qua, suýt nữa thì ngất xỉu, rồi chỉ lên bàn: "Găng tay giải phẫu dùng một lần?"
"Không cần tôi bổ túc lại cho em những thường thức về y khoa chứ hả?" Lục Bắc Thần hơi nhíu mày.
Cô không biết anh định làm gì, bèn làm theo lời anh, giúp anh đeo găng tay vào. Tiện mắt liếc nhìn, thứ quấn trước ngực anh trông giống tạp dề nhưng lại không phải tạp dề, cô cứ cảm thấy quen quen, bèn kéo anh lại hỏi: "Đây là gì vậy?"
"Vải khám nghiệm tử thi dùng một lần."
Lúc này Cố Sơ mới nhận ra, chính là dụng cụ dùng vào lúc giải phẫu thi thể. Cô không khỏi thất kinh, quay đầu lại nhìn, trong thùng rác đã chất đống ba bốn cái tạp dề. Cô bước tới, nhấc ra: "Có tạp dề sao anh không mặc? Sao lại vứt đi?"
"Hoa văn quá ngớ ngẩn, không phù hợp với thân phận của tôi."
Hoa văn ngớ ngẩn?
Cố Sơ liếc nhìn, đây toàn là mấy cái tạp dề chính tay cô lựa chọn, bên trên đều là mấy hình hoạt hình cô khá ưa thích. Người đàn ông này còn là người Trái Đất nữa không đây? Lại dám nói mấy hình hoạt hình này là ngớ ngẩn?
"Bình thường có phải anh dùng đâu."
Lục Bắc Thần: "Nhìn vào trí tuệ cũng giảm sút."
Cố Sơ chỉ muốn cầm dao bổ đầu anh ra xem rốt cuộc não bộ của anh đi theo hướng nào. Vừa trùng hợp, Lục Bắc Thần quay người về phía bàn, giơ tay trái ra: "Dao."
Điệu bộ hệt như đầu bếp cao cấp, còn cô nghiễm nhiên trở thành một trợ lý nhỏ lau mồ hôi, đưa đồ cho anh. Cô ngán ngẩm lườm nguýt, thấy trên bàn có một miếng thịt bò bèn đưa cho anh con dao chuyên thái thịt.
Anh nhìn qua: "Đổi sang dao giải phẫu."
"Á?"
Lục Bắc Thần nhìn cô: "Sao em nhiều á thế?"
"Anh lấy dao giải phẫu để thái thịt bò?" Cố Sơ thật sự chịu hết nổi, phải hỏi.
"Có vấn đề sao?" Lục Bắc Thần hỏi ngược lại.
Cố Sơ bĩu môi, quay đầu lại nhìn, cuối cùng thật sự cầm con dao đó lên đưa cho anh. Anh đón lấy, loại bỏ gân bì của thịt bò ra một cách chuẩn xác, rồi lại lấy ra phần mềm nhất, thái thành kiểu sợi nhỏ. Cô đứng bên cạnh nhìn quên cả chớp mắt, nhìn anh rồi nhìn tay trái của anh rồi lại nhìn anh.
Anh uể oải nói một câu: "Tôi biết em khâm phục khả năng thái thịt của tôi, khen ngợi thì cứ nói ra. Con người tôi chịu được những lời bôi nhọ thì đương nhiên có thể nhận được những lời tán thưởng."
Nếu là bình thường, Cố Sơ chẳng hơi đâu quan tâm tới vẻ tự kiêu tự đại này của anh. Nhưng hôm nay thì khác, khả năng dùng dao của anh quả thực khiến người ta kinh ngạc, cô bèn tò mò hỏi: "Anh... biết nấu nướng?"
Lục Bắc Thần đặt chỗ thịt bò đã thái xong qua một bên, rồi rải đều trứng vừa đánh ra, tháo găng tay, nhìn cô bằng biểu cảm "thế mà cũng hỏi".
"Đợi đã!" Cố Sơ thấy thế lập tức ngăn cản: "Anh dùng lòng đỏ để ngâm thịt bò?"
Lục Bắc Thần cười: "Mùi vị sẽ ngon hơn."
Cô chưa bao giờ làm như vậy, cũng chưa từng nghĩ sẽ làm như vậy. Ngây ra một lúc, cô mới hỏi tiếp vấn đề ban nãy: "Sao anh lại biết nấu nướng?"
"Sao tôi lại không thể biết nấu nướng?"
"Không phải anh không biết nấu ăn à?"
Sau khi xử lý thịt bò một cách gọn gàng, Lục Bắc Thần bắt đầu nêm gia vị: "Tôi chưa bao giờ nói tôi không biết nấu ăn."
Cố Sơ hơi choáng váng, cứ thế bám theo cái mông anh đi đi lại lại. Cũng đúng nhỉ, quả tình là anh chưa bao giờ nói anh không biết. Nhưng, cũng không. "Anh biết nấu ăn tại sao còn thường xuyên sai em nấu?"
Lục Bắc Thần vừa quay người, suýt nữa thì đụng trúng phải cô. Anh ngừng lại luôn: "Em bắt buộc phải hiểu rõ một điểm. Tôi biết nấu nướng và sai em nấu nướng là hai chuyện khác nhau."
Đúng là hai chuyện khác nhau...
"Anh biết nấu nướng sau không tự làm mà ăn?" Cố Sơ tức giận đấm một cái vào ngực anh. Bộ ngực cứng như đá, ngược lại còn khiến tay cô đau đớn hơn.
Anh nhìn cô bật cười, kéo tay cô lại xoa giúp cô một chút, nhưng lời nói ra vẫn có chút khiến người điên đầu: "Em là trợ lý tôi bỏ tiền thuê về, tôi phải rút cạn giá trị thặng dư của em chứ."
"Lục Bắc Thần, làm người quá xấu xa sẽ bị báo ứng đó!" Cố Sơ giận đến nghiến răng kèn kẹt.
Lục Bắc Thần không giận: "Không sai, thế nên hôm nay mới báo ứng tôi phải xuống bếp đây. Một người thì thân tàn, một người thì tâm tàn, chỉ còn lại một người cả cơ thể và trái tim đều khỏe mạnh như tôi đây phục vụ hai người vậy."
"Anh mới thân tàn tâm tàn thì có." Cố Sơ trừng mắt.
Anh vội vàng giơ tay đầu hàng: "Được được được, tôi nhận thua."
Cố Sơ giơ nắm đấm dứ dứ vào mặt anh: "Sau này đừng có hòng sai bảo em nấu nướng!"
"Chuyện của sau này, sau này tính. Đời người ngắn ngủi, chúng ta đi tới đâu hay tới đó." Lục Bắc Thần khẽ xoay người cô lại, thì thầm vào tai cô một câu: "Em mà còn ở trong bếp quấn lấy tôi thế này, tôi hôn em đấy nhá!"
Làm Cố Sơ hết hồn, lủi nhanh ra ngoài như một làn khói...
***
Bữa tối rất thịnh soạn, chủ yếu là dinh dưỡng được kết hợp rất hợp lý, không ngán tới mức không thể tiêu hóa nổi, lại không quá thanh đạm đến mức thiếu hứng thú. Cố Tư cực kỳ ngợi khen tài nấu nướng của Lục Bắc Thần. Cố Sơ ăn vào mồm, kỳ thực trong bụng cũng khen đấy nhưng quyết không nói ra.
"Anh Thần, anh nấu còn ngon hơn cả chị em."
Cố Sơ quay đầu lườm con bé: "Đừng có mà sùng bái người trên cao, đè bẹp người dưới thấp!"
"Anh thích câu này." Dưới ánh nến, gương mặt Lục Bắc Thần trở nên rạng rỡ: "Tư Tư, sau này cứ sùng bái người giỏi giang như anh, đè bẹp người thấp kém như chị em."
Cố Tư ôm miệng cười, Cố Sơ mặc kệ anh, vớ lấy ly rượu nhấp một ngụm.
Ăn một bữa cơm, tâm trạng của Cố Tư cũng thoải mái hơn nhiều. Từ đầu tới cuối, Lục Bắc Thần không hề nhắc tới Lưu Kế Cường, nhưng Cố Sơ biết anh đang có ý hướng sự chú ý của Cố Tư tới chuyện khác. Cuối cùng, Cố Tư uống nhiều rồi, nỗi buồn tích tụ đã rất lâu cuối cùng bộc phát. Ngay trước mặt Lục Bắc Thần, nó nhào vào lòng Cố Sơ, bắt đầu òa khóc nức nở.
So với lần trước, sau khi say tâm tình của nó còn kích động hơn.
Cố Sơ hiểu Cố Tư, có lẽ cuối cùng nó vẫn cảm thấy đè nén trong lòng quá đau khổ nên đã trút ra, mà bình rượu vang này vừa hay đã trở thành ngòi nổ châm lên mọi tâm sự. Cô không an ủi nhiều, để mặc cho Cố Tư khóc trong lòng mình, tới khi nó lên tiếng nói.
"Chị ơi, ban đầu em hoàn toàn không yêu anh ta, nhưng mà về sau... về sau anh ta đối xử với em tốt như vậy, em đã thật sự rung động rồi..."
~Hết chương 155~