Một tuần sau khi xảy ra chuyện, Khải khẳng định với Như, chính Diễm là kẻ đã hại chàng. Như hỏi Khải tại sao lại chắc chắn như vậy, thì Khải nói là chỉ có Diễm mới có thể biết được mật mã của chàng mà thôi. Lúc Diễm mới vào làm việc, chính Khải đã chỉ dẫn cho Diễm, cô ta đã theo Khải học việc trong vòng một tháng, và có thể là lúc đó Diễm đã để ý và ghi lại mật mã của Khải. Như hỏi, vậy anh có thể làm gì không. Khải buồn bã lắc đầu, mình tìm hiểu để biết là ai hại mình thôi chứ không có bằng chứng đâu thể làm gì được.
Thời gian lặng lẽ trôi, đã hơn một tháng Khải ở nhà, người ta vẫn chưa điều tra xong. Như hỏi Khải, tình trạng xấu nhất là như thế nào. Khải đáp, là phải vào tù và sự nghiệp cũng tiêu tan, vì sau đó, chẳng hãng nào sẽ dám mướn chàng nữa cả. Như nói, cũng đâu có sao, anh có tiền mà, lúc đó anh sẽ bỏ vốn ra tự mình làm chủ, khỏi phải lệ thuộc vào người khác. Khải đáp bằng giọng thật buồn, chắc cũng đành như vậy thôi, nhưng anh thật không phục chút nào, tại sao anh không có tội mà lại phải bị gán tội, cả cuộc đời còn lại anh cũng sẽ không yên. Như ôm lấy Khải, vuốt nhẹ lưng chàng như để an ủi. Nhưng Như biết, ngoài việc rửa sạch tội oan cho chàng, không có cách nào khác khiến cho Khải vui vẻ trở lại.
Thêm một tháng nữa trôi qua, vấn đề của Khải vẫn chưa ngã ngũ. Phần Như thì chỉ còn một tuần nữa là nàng nghỉ hè, chương trình học đã kết thúc, nàng đã sẵn sàng chờ lên đại học.
Một buổi tối thứ Bẩy, bà Hạnh điện thoại cho Như. Nghe bà ta xưng tên, Như chợt run rẫy cả người, những việc làm của bà ta lúc trước, cộng thêm việc Diễm hại Khải vừa rồi, có lẽ cũng là do bà sắp đặt, không biết hôm nay bà ta tìm Như có chuyện gì. Như cố trấn tĩnh nghe, bà ta hẹn nàng gặp mặt để nói chuyện. Thấy Như chần chừ muốn từ chối, bà ta bảo nếu muốn rửa tội cho Khải thì hãy đến gặp bà ta. Rồi bà đọc cho Như địa chỉ của một cái nhà hàng, hẹn nàng mười hai giờ trưa mai, Chúa nhật, ra gặp mặt. Bà còn dặn Như phải đi một mình, nếu muốn mọi việc thuận lợi thì đừng cho Khải biết.
Như cúp phone rồi thừ người ra suy nghĩ. Lúc đầu Như định nói với Khải xem chàng nghĩ sao, nhưng Như biết chắc chắn Khải sẽ không bao giờ cho Như đến chỗ hẹn. Như muốn rủ Ngọc đi với nàng, nhưng cuối tuần này Ngọc đã theo gia đình qua Mỹ ăn cưới. Chúa nhật, Như đành phải đi một mình đến chỗ hẹn. Bà Hạnh chưng diện thật đẹp và sang trọng. Bà nói chuyện với Như thật ngọt ngào, nhưng Như hiểu tất cả chỉ là giả dối. Bà Hạnh không rào đón trước sau, bà nói thẳng với Như là chỉ có Diễm mới có thể rửa sạch tội cho Khải và Diễm chỉ làm như vậy với một điều kiện là Như hứa phải xa chàng vĩnh viễn, không bao giờ được gặp lại.
Như hỏi bà ta, Diễm sẽ rửa tội cho Khải bằng cách nào thì bà ta nói rằng, Như không phải làm trong nghề có nói Như cũng sẽ không hiểu, miễn là Như chấp nhận điều kiện của bà ta thì Khải sẽ thoát tội và trở lại trong sạch. Như hẹn bà ta cho Như một tuần để suy nghĩ rồi cáo từ ra về.
Về đến nhà, Như suy nghĩ thật nhiều, có thể nào bà Hạnh gạt nàng không? Diễm làm cách nào để có thể cứu được Khải trong khi Khải cũng đã chịu thua? Như nghĩ, cách duy nhất mà Diễm có thể làm là nếu chính cô ta là người đã hại Khải, bây giờ cô ta sẽ đứng ra tự thú tội với công ty, nói là chính cô ta đã dùng mật mã của Khải để hại chàng. Nhưng nếu làm như vậy, Diễm phải hy sinh cả sự nghiệp của cô ta, bốn năm học đại học coi như vất đi, tất cả chỉ để đổi lấy Khải. Hay nói cho đúng hơn là đổi lấy gia tài của Khải.
Như nghe tim mình thắt lại khi nghĩ đến lúc phải xa Khải, nghĩ đến lúc Khải và Diễm lấy nhau, họ sẽ sống trong căn nhà rộng của chàng, rồi Diễm sẽ sanh con cho chàng, hai người sẽ hạnh phúc và ấm cúng ôm nhau cạnh lò sưởi mỗi đêm, Diễm sẽ chiếm lấy cái vị trí lẽ ra là của Như bên cạnh Khải. Như chợt cảm thấy hối hận đã không nghe lời Khải, đám cưới sớm với chàng. Nếu Như đã trở thành vợ Khải thì người ta đâu có tìm mọi thủ đoạn để chia rẽ nàng và Khải như bây giờ. Như biết là mình vẫn có thể từ chối không nhận lời, nhưng rồi Khải sẽ ra sao, liệu Như có thể có hạnh phúc bên cạnh chàng nếu cả đời chàng sẽ bị dằn vặt vì nỗi buồn này. Hay là nàng sẽ hối hận tại sao bây giờ có cơ hội để cứu Khải mà nàng lại không cứu. Điều Như lo lắng chỉ là nàng sợ bà Hạnh sẽ gạt nàng, sau khi Như xa Khải mà Khải vẫn không được cứu, Nhưng cũng không sao, lúc nào Như cũng vẫn có thể trở về bên Khải nếu họ thật sự không giữ lời hứa.
Tạm yên tâm với những phân tách của mình, bây giờ Như phải suy nghĩ xem mình phải nói với Khải như thế nào để xa chàng. Nói thật thì sẽ chẳng bao giờ Khải chấp nhận cho Như làm chuyện đó, nói dối thì Như sợ sẽ khiến chàng đau lòng, trong thời gian gần đây Khải đã chịu quá nhiều uất ức rồi. Như bỏ chàng sẽ khiến Khải đổ gục vì đau khổ. Như suy nghĩ thật nhiều và cuối cùng nàng tìm ra một cách có thể nói là khá ổn thỏa. Như sẽ nói với bà Hạnh là nàng chịu xa Khải, nhưng sẽ chỉ thật sự xa Khải khi nào mọi việc đã được giải quyết xong. Có nghĩa là sau khi Khải được rửa sạch tội, lúc đó, dù sẽ buồn nhưng Khải không đến nỗi ngã gục, vì ít ra chàng đã có lại lòng tin với sự nghiệp của mình. Như chưa định sẽ nói với chàng cách nào, đến đó hãy hay, bây giờ chỉ còn chờ xem bà Hạnh có chấp nhận đề nghị của nàng hay không. Có thể bà ta sẽ không tin tưởng Như, nhưng quả thật Như không còn cách nào khác.
Như gọi phone cho bà Hạnh và nói lên đề nghị của mình, bà Hạnh hơi chần chừ nhưng cuối cùng cũng chấp nhận. Bà nói bà không tin rằng Như dám gạt bà và cho dẫu Như có không giữ lời thì bà cũng sẽ có trăm ngàn cách để bắt Như phải thực hiện lời hứa. Như biết với một người khôn ngoan và đầy mưu kế như bà Hạnh thì đây không phải là một lời hăm dọa suông, chỉ cần nhìn những việc bà ta đã làm để chia rẻ Như và Khải là cũng đủ biết.
Hai tuần lễ trôi qua, Như vẫn thường dò tin từ Khải xem có gì mới lạ hay không, nhưng Khải hình như cũng không biết gì. Thật ra, từ khi xảy ra chuyện, Khải mang mặc cảm với mọi người nên chàng đã không liên lạc với những người làm trong hãng mà biết được tình hình trong đó. Vả lại, cho dù có hỏi, họ chắc cũng không biết gì, vì những việc như vậy là những vấn đề tế nhị và có thể xem là bí mật của hãng.
Sang đến đầu tuần lễ thứ ba, buổi sáng thứ Hai, Như đang ở nhà Khải, vì lúc này nàng đang nghỉ hè. Khải nhận được điện thoại. Sau khi cúp phone, Khải có vẻ hồi hộp. Chàng nói hãng gọi chàng vào, việc điều tra hình như đã có tiến triển tốt cho chàng. Như ở nhà chờ Khải. Khoảng hai tiếng sau chàng trở về, Khải đã vui mừng ôm choàng lấy Như xiết chặt và nói với nàng rằng, cuối cùng thì cơn ác mộng đã qua rồi, người ta đã điều tra được là Khải vô tội, có người đã cố tình hại chàng. Như hỏi người ta có nói ai hại anh không. Khải lắc đầu, họ không nói, vì họ vẫn còn tiếp tục điều tra người này. Như chảy nước mắt trước sự vui mừng của Khải, một phần vì cảm động thấy chàng được thoát tội, một phần là vì Như nghĩ đã đến lúc nàng phải rời xa Khải để giữ đúng lời hứa với bà Hạnh. Bà ta thật là có cách, rửa sạch tội cho Khải khó như vậy mà bà ta cũng làm được dễ dàng. Hơn lúc nào hết, Như bổng cảm thấy thật sợ bà Hạnh. Nàng biết, nếu nàng không giữ đúng lời hứa thì bà ta sẽ có rất nhiều cách để đối phó với nàng. Suốt ngày hôm đó, Như ở bên cạnh Khải mà tâm thần hoảng hốt. Nàng suy nghĩ không biết phải nói với Khải như thế nào để rời xa chàng mà không làm cho chàng bị thương tổn. Khải tuy đang vui mừng nhưng chàng cũng nhận ra vẻ khác lạ của Như. Khải hỏi, em có chuyện gì suy nghĩ. Như đáp, không có gì, chỉ tại em quá vui mừng cho anh thôi. Khải không hỏi tiếp nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn Như bằng ánh mắt nghi ngờ.
Buổi tối, Khải đưa Như về nhà thật khuya, nàng nhận được một mẫu nhắn tin của bà Hạnh trong điện thoại của nàng, bà ta nói phần bà ta đã làm xong, còn Như thì định chừng nào sẽ xa Khải? Ngày hôm sau, Như gọi cho bà Hạnh xin bà cho Như một tuần lễ, đúng một tuần sau nàng sẽ xa chàng. Bà ta đồng ý.
Như tận dụng tuần lễ cuối cùng để sống bên cạnh Khải, đêm nào Như cũng ngủ lại ở nhà chàng. Khải có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy Như yêu chàng cuồng nhiệt và không có vẻ ngại ngùng muốn gìn giữ như xưa. Mấy lần Khải đã suýt phạm phải lỗi lầm nếu chàng không kịp thời thức tỉnh đúng lúc. Tối thứ sáu, Khải ôm mặt Như nhìn vào mắt nàng, chàng hỏi:
- Thật ra mấy hôm nay em có chuyện gì?
Như chớp mắt:
- Sao anh hỏi em như vậy? Đâu có chuyện gì...
Ánh mắt Khải xoáy thẳng vào nàng:
- Đừng giấu anh, anh biết em có chuyện suy nghĩ...
Như tránh ánh mắt Khải, ngập ngừng:
- Anh đừng đa nghi, không có gì đâu...
Rồi không đợi Khải nói thêm, Như ngã vào người chàng, nũng nịu:
- Thôi, đừng nói mấy chuyện khác nữa, ôm em đi...
Khải ôm lấy Như, hình như chàng chưa hài lòng với câu trả lời của nàng. Như sợ Khải hỏi tiếp nên dụi đầu vào ngực chàng. Khải cúi hôn lên tóc Như, Như xoay mặt lại, choàng hai tay lên cổ Khải, kéo đầu chàng xuống. Khải có vẻ ngạc nhiên với thái độ của Như, nhưng chàng vẫn hôn nhẹ lên đôi môi đang hé mở chờ đợi của nàng. Như ghì chặt cổ Khải cuốn chặt lấy môi chàng bằng đôi môi khao khát của mình. Khải xiết chặt lấy Như, thái độ của nàng khiến chàng như bị kích thích dữ dội. Họ đắm đuối hôn nhau, những nụ hôn dài tiếp nối nhau tưởng chừng như không bao giờ chấm dứt. Một lúc sau, Khải chợt tỉnh, đẩy nhẹ Như ra, giọng chàng như hốt hoảng:
- Bé con, ngồi dậy mau, anh sắp thua cuộc rồi...
Như không mở mắt, nàng choàng tay ôm cổ Khải kéo xuống:
- Em không muốn...
Khải đã tỉnh, chàng đỡ Như ngồi dậy:
- Ngoan, đi ra anh pha nước cho uống...
Buổi tối, đã khuya rồi mà Như nhất định đòi Khải đưa về. Nàng đã nghĩ ra cách để dứt khoát với Khải, trước khi Như xuống xe, Khải nói:
- Ngày mai anh đón em...
Như lắc đầu:
- Mai em bận, không qua nhà anh được...
Khải ngạc nhiên:
- Em hẹn với Ngọc đi phố hở?
Như lắc đầu, cố giữ bình tĩnh để nói dối với Khải:
- Không, tối mai em đi dự sinh nhật một người bạn, ngày mai em phải đi mua quà...
- Sinh nhật ai? Sao không nghe em nói?
Như cúi mặt:
- Bạn em, anh không biết đâu...
Khải lấy làm lạ với thái độ úp mở của Như, bởi vì thông thường khi đi dự những party sinh nhật của bạn bè, Như vẫn đi với Khải, Như không giấu giếm quan hệ giữa nàng và Khải với bạn bè, hôm nay tại sao Như lại muốn đi một mình, và lại không muốn nói với Khải là sinh nhật của ai? Khải nhìn Như:
- Thật ra là ai? Sao em có vẻ muốn giấu anh?
Như nhìn lên:
- Tại... em biết anh sẽ không thích...
Khải lay vai Như:
- Vậy thì anh càng phải hỏi... thật ra là ai?
Như cúi mặt:
- Anh hứa không giận... em mới nói...
- Được...
Như ngập ngừng:
-... là sinh nhật Marc...
Khải nhíu mày:
- Marc nào?
Rồi như chợt nhớ ra, chàng hỏi dồn:
- Em vẫn còn liên lạc với hắn?
- Thật ra hắn học trong trường em...
Như cố ý nói như vậy cho Khải tin chứ thật sự thì từ sau đêm đó Như đã không gặp lại Marc nữa, hắn cũng không học chung trường với Như. Khải có vẻ giận:
- Em đã hứa gì với anh, em quên rồi sao? Thôi được, vậy ngày mai anh đi với em...
Như nói giọng hốt hoảng:
- Không được, người ta không có mời anh, vả lại...
Khải bóp vai Như đau điếng:
- Thì ra cả ngày hôm nay em như người mất hồn là bận suy nghĩ đến chuyện này. Anh lập lại với em, anh không muốn em đi, không muốn em tiếp tục qua lại với hắn...
- Nhưng em lỡ hứa rồi...
Khải lớn tiếng giận dỗi:
- Hứa rồi cũng bỏ, ngoại trừ khi em không nghe lời anh thì em cứ đi, rồi... đừng về với anh nữa...
Như vùng vằng:
- Anh... độc tài. Được, đừng về thì đừng về, tưởng em cần anh lắm sao?
Nói xong Như mở cửa xe bước xuống. Khải có vẻ rất ngạc nhiên với thái độ của Như, chàng như khựng lại rồi chợt giận dữ, chiếc xe chồm lên lao vút đi. Như cúi mặt gạt nước mắt, nàng biết tất cả đã hết rồi, nàng sẽ không còn bao giờ gặp lại Khải. Như thật tình không muốn xa Khải bằng cách này, nhưng nàng biết, không còn cách nào khác tốt hơn để Khải tin, đành để Khải giận vì nghĩ rằng Như còn liên lạc với Marc. Dù không muốn chạm đến vết thương cũ của chàng, nhưng Như biết, chỉ có cách này mới khiến Khải dễ dàng giận Như.
Một tuần lễ đã trôi qua, đúng như Như đã đoán trước, Khải không tìm nàng. Tuần này Khải đã trở lại đi làm. Như thật muốn biết những chuyện xảy ra giữa chàng và Diễm, không biết khi Khải biết được là Diễm đã cứu chàng, Khải có sẽ cảm động mà chấp nhận Diễm hay không. Như lắc nhẹ đầu, Khải có chấp nhận Diễm hay không thì bây giờ cũng chẳng dính dáng gì đến Như. Hôm thứ Tư, bà Hạnh đã gọi nàng, Như nói với bà ta là nàng đã chia tay với Khải. Bà ta hỏi Như vẫn ở đây sao, không định dọn đi chỗ khác để tránh mặt Khải à. Như hơi ngạc nhiên, bà còn bảo nếu muốn đi bà ta sẽ giúp tiền và phương tiện. Như cười buồn, trả lời nàng đang đi học ở đây, không có lý do gì phải dọn đi nơi khác, nàng đã hứa thì sẽ giữ lời, bà có thể yên tâm. Tối thứ Sáu, Như gửi cho Khải một cái email, nàng viết:
Anh Khải,
Em rất buồn khi phải viết những dòng này để gửi đến anh, nhưng em không còn cách nào khác, thà là đau khổ một lần, còn hơn là cả đời phải chịu đau khổ bên nhau. Càng ngày em càng tìm thấy nhiều điểm không thể hòa hợp giữa chúng ta. Điểm lớn nhất là sự cách biệt giữa giàu và nghèo, em đã cố gắng, nhưng thật không thể nào thích nghi để có thể sống thoải mái trong căn nhà rộng lớn với đầy đủ tiện nghi vật chất của anh, và nhất là dư luận xung quanh, người ta đều nói em đến với anh vì gia tài của anh. Thú thật, em không thể xem nhẹ những điều này, dù rằng em rất muốn. Điểm không tương xứng thứ hai là về tuổi tác, anh dù gì cũng lớn hơn em quá nhiều, đã từng có một đời vợ, và đã từng ly dị. Dù muốn hay không thì tư tưởng và cách sống của chúng ta cũng không thể thích hợp với nhau. Em còn trẻ, em không thể suốt ngày cứ giam mình trong nhà, ngồi bên cạnh lò suởi như những bà già yếu đuối, không đủ sức khỏe để bay nhẩy bên ngoài. Em phải sống và phải hưởng thụ cuộc sống muôn màu muôn vẻ trước mặt.
Chúng ta chia tay anh nhé, em nghĩ anh sẽ không miễn cưỡng bắt buộc em. Em đã từng yêu anh và có thể bây giờ cũng vẫn yêu anh, nhưng... tình yêu không phải là tất cả. Em không thể vì tình yêu mà bắt buộc mình phải sống cả đời bên anh trong sự gượng ép. Anh cũng đâu muốn ở bên cạnh một người không cùng tư tưởng với mình suốt đời, có phải không?
Dù sao đi nữa, em cũng xin cám ơn anh, cám ơn tất cả những gì anh đã làm cho em, đã vì em. Đối với em, anh lúc nào cũng là một người tốt, không được lấy anh có lẽ tại số phận của em không được may mắn mà thôi. Cuối cùng, em mong anh hãy mau chóng quên em, một người con gái tầm thường về mọi mặt, và hình như cũng vẫn chưa trưởng thành. Em chúc anh sớm tìm được hạnh phúc mới, tìm được một người có cùng chí hướng với anh, và quan trọng là ở cùng giai cấp của anh.
Em viết ít, nhưng em nghĩ anh hiểu nhiều hơn những gì em muốn nói, và đừng quá giận em.
Ngọc Như
Như biết chắc chắn rằng sau khi nhận được cái email này, Khải sẽ không bao giờ tìm nàng nữa. Như đã cố ý đề cập đến vấn đề tuổi tác, chê Khải già, và nhất là chê chàng đã từng ly dị, Khải sẽ tự ái và sẽ giận Như luôn. Đây không phải là ý muốn của nàng hay sao? Sao bây giờ tim Như như bị ai xé nát thế này? Tàn nhẫn quá, Như tàn nhẫn với Khải và cũng tự tàn nhẫn với chính mình. Nhưng nàng quả thật không còn con đường nào khác để chọn lựa. Như biết bà Hạnh đang theo dõi từng hành động của nàng, nếu Như còn tiếp tục qua lại với Khải thì hậu quả sẽ khó lường, người đàn bà đó quả thật đáng sợ.
Chỉ còn hai tuần lễ nữa là đến ngày nhập học, việc chia tay với Khải đã khiến Như buồn, thêm nhỏ Ngọc lại sắp sửa xa Như. Việc Ngọc phải sang Toronto đi học đại học còn làm nàng buồn hơn. Sáng nay Như đến nhà Ngọc, giúp nó chuẩn bị hành lý, Như không cầm được nước mắt khi nghĩ đến mai mốt nàng chỉ còn lại một mình. Hôm trước, lúc ghi danh, nếu Như biết trước là sẽ phải xa Khải, nàng đã theo nhỏ Ngọc xin vào đại học Toronto rồi, bây giờ thì đã quá trễ, có muốn chắc phải chờ đến năm sau. Ngọc cũng buồn, nó vuốt má Như, giọng nghẹn ngào:
- Nếu biết trước mày và ông Khải đến nông nỗi này thì giá nào tao cũng sẽ bắt mày theo tao. Mày khờ như vậy, sống một mình tao thật không yên tâm chút nào...
Như chớp mắt, những giọt lệ lăn dài trên má, lời nói của nhỏ Ngọc sao lại giống những lời nói của chàng như vậy. Những người thương yêu, lo lắng cho Như, từng người một, lần lượt rời xa nàng. Như cúi mặt, chùi nhẹ nước mắt, nàng nhủ thầm, hãy can đảm lên Như, con người phải trưởng thành, đâu thể cứ nhu nhược sống ỷ lại vào người khác hoài được, đã đến lúc Như phải tập tánh tự lập. Khải đã nói, trên đời này có lắm người xấu. Như phải cứng rắn mới mong không bị người ta ăn hiếp. Như nhìn Ngọc:
- Mày có liên lạc với Vân không?
Ngọc biết ngay Như muốn dò tin của Khải. Những chuyện của Như nàng đều kể hết cho Ngọc nghe cho nên lúc sau này Ngọc cũng đề phòng, ít qua lại với Vân. Ngọc nói:
- Tao mới nói chuyện với nó tuần rồi, không có gì lạ hết. Cũng có thể có, nhưng nó biết tao thân với mày nên không kể cho tao nghe...
Như thở dài:
- Không biết ông Khải có trở lại với Diễm chưa?
Ngọc ngồi xuống cạnh Như, ôm vai nàng:
- Mày đừng suy nghĩ đến những chuyện đó nữa được không? Chuẩn bị tinh thần để lo việc nhập học còn hơn, cố gắng quên Khải đi Như ạ...
Rồi Ngọc thở ra:
- Theo tao thì chẳng cần phải sợ bà Hạnh, nếu tao là mày, tao sẽ nói thật hết với ông Khải cho ổng tính. Ổng có tiền mà, cùng lắm thì bán nhà dẫn theo mày đi chỗ khác sống thôi, việc gì phải khổ sở như vậy. Mày đau khổ còn ổng sung sướng được sao, tao không nghĩ là ổng sẽ trở về với Diễm. Mày nghĩ mày có sống chung được với một người đã từng hại mày hay không? Nhất là ông ấy lại không yêu Diễm, người ổng yêu là mày...
Như bịt tai:
- Đừng nói nữa Ngọc, mày làm ý chí tao bị lung lay. Sở dĩ tao làm vậy là vì tao không muốn nuốt lời, tao đã hứa thì dù có chết tao cũng phải làm...
Ngọc cười nhạt:
- Đời này người quân tử biết giữ lời như mày chắc chẳng còn ai đâu. Mày nghĩ xem, bà Hạnh đã giở ra bao nhiêu trò để chia rẽ mày và Khải. Biểu mày đám cưới sớm thì mày cũng không chịu, cứ đòi phải học xong, lấy chồng giàu như vậy, ở nhà hưởng phước cho sướng, tội tình gì hành hạ mình...
Như hít mũi:
- Cũng chính vì tao không muốn ỷ lại vào gia tài của ông Khải cho nên tao phải tạo dựng sự nghiệp cho tao, tự dưng của người ta, mình ở đâu nhẩy vào hưởng, tao cảm thấy không được thoải mái...
Ngọc nhìn Như:
- Nếu mày muốn hạnh phúc, mày phải bỏ cái lối câu nệ, cố chấp đó đi, khi đã thật sự yêu nhau thì người ta không ai tính toán của em hay của anh. Tao thấy ông Khải không phải là người hẹp hòi, keo kiệt, mày bỏ ổng rồi sẽ không bao giờ tìm được người thứ hai như vậy đâu...
Như gượng cười:
- Ông Khải lo lót cho mày bao nhiêu mà mày nói tốt dùm ổng dữ vậy?
Ngọc đập lên vai Như:
- Con khỉ, tao nói điều hay lẽ phải cho mày nghe, không cám ơn tao còn nói móc hở? Mai mốt tao đi rồi không ai làm quân sư quạt mo cho mày nữa đâu...
Và rồi Ngọc đã xa Như. Bây giờ là đầu tháng mười, Như vào đại học đã được hơn một tháng, không có Ngọc, Như cô đơn một mình, nỗi buồn nhớ Khải vẫn âm ỉ trong tim. Như không biết chừng nào mình mới quên được Khải. Gần ba tháng qua, Như không biết một chút tin tức gì về chàng, không biết chàng có khoẻ không? Và có nhớ Như không? Có lẽ là không. Khải giận Như còn không hết chứ sao lại nhớ nàng. Như nói thầm như nói với Khải. Mùa Thu một lần nữa lại trở về rồi đó anh, mùa Thu nào chúng ta quen nhau, rồi mùa Thu nào chúng ta đã bắt đầu yêu nhau. Bây giờ một lần nữa mùa Thu đã trở về, tại sao chúng ta lại không có nhau? Hôm cuối tuần, nhỏ Ngọc về chơi, thấy Như gầy, nó la lối um sùm. Nó cứ làm như nàng sắp chết đến nơi vậy. Như nói với nó nàng gầy là vì mới đi học còn chưa quen, vài tháng sau quen dần sẽ mập lại mà. Vậy mà Ngọc không tin, nó nói Như suốt ngày nhớ đến Khải, không ăn, không ngủ mới gầy như vậy. Ngọc còn hăm dọa Như là lần sau nó về mà không thấy Như mập hơn thì nó sẽ đi tìm Khải và nói hết mọi chuyện với chàng.
Như cười buồn, bây giờ mày tìm tao nghĩ đã muộn rồi, không chừng ông ấy đã lấy Diễm rồi cũng nên. Dù cho Khải không muốn, bà Hạnh cũng có trăm ngàn cách để ép buộc chàng.
Như xuống xe buýt, chậm rãi đi bộ về nhà, mới chớm Thu, trời chưa lạnh lắm. Như nhớ năm ngoái cũng khoảng thời gian này, Ngọc đã kéo Như đi dự party của nhà nhỏ Vân, mới đó mà đã một năm. Một năm với biết bao nhiêu là chuyện, Như đã có Khải và Như cũng đã mất chàng.
Như mở cửa vào nhà, nàng với tay bật đèn, căn nhà cả ngày không có người ở nên lạnh ngắt, tự dưng Như nhớ đến cái lò sưởi củi ở nhà Khải. Nàng bỗng thèm được ngồi trước lò sưởi ấm áp, tựa người vào lòng chàng. Trời, sao hôm nay Như lại nhớ chàng quay quắt như thế này. Như đưa tay quẹt nhẹ hai dòng nước mắt, nhưng nàng lau mãi cũng không khô, những giọt nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống má. Như ngồi xuống sofa, hai tay ôm lấy mặt thổn thức.
Bỗng có tiếng gõ cửa, Như ngẩng lên nhìn, ai lại đến vào giờ này. Như ngồi yên, chắc mấy người quảng cáo chào hàng, không trả lời, họ sẽ đi. Tiếng gõ lại vang lên, lần này mạnh hơn. Như đứng dậy, quên cả việc lau những giọt lệ còn đọng trên má. Nàng bước về phía cửa. Như đứng sát cửa, nàng hỏi nhỏ bằng tiếng Pháp:
- Ai đó?
Như nghe có tiếng động bên ngoài, rồi một giọng trầm ấm quen thuộc cất lên:
- Như, mở cửa cho anh...
Như đưa hai tay lên chận ngực, có lẽ mình nghe lầm. Phải, mình đang nghĩ về Khải nên nghe giọng đàn ông thì tưởng là chàng. Bên ngoài lại có tiếng gọi:
- Như, anh đây, Khải đây, mở cửa cho anh...
Như lắc nhẹ đầu. Không, Như không lầm, đúng là Khải, tại sao chàng đến đây. Như đưa tay vặn cái khoá. Khải không đợi Như mở đã tự động xoay nắm cửa bước vào. Như ngước nhìn chàng, bốn mắt giao nhau và không rời ra nữa. Khải với tay ra sau khép nhẹ cánh cửa lại, rồi chàng dang hai tay ra như chờ đón Như. Trong một thoáng, Như không còn nhớ gì nữa cả. Lời hứa với bà Hạnh, sự chia tay với Khải, trước mắt Như bây giờ chỉ còn vòng tay của Khải đang chờ đợi nàng. Như ngã vào vòng tay của Khải, chàng xiết chặt lấy Như, cảm giác được chàng ôm làm Như nín thở. Có lẽ mình đang mơ, đừng thở mạnh sẽ tỉnh giấc mất. Như gục đầu vào ngực chàng, cảm giác thật thân thiết làm sao.
Khải đứng yên với thân thể mềm mại của Như trong tay. Ôi, người con gái yếu đuối này đã làm chàng đau khổ biết bao nhiêu trong những ngày qua. Khẽ xiết chặt lấy cái thân thể bé nhỏ, gầy guộc trong hai cánh tay của mình, Khải tự nhủ lòng bằng mọi cách phải bảo vệ nàng vượt qua mọi cạm bẫy xấu xa của người đời, dù có phải đánh đổi bằng cả gia tài của chàng đi nữa.
Hai người cứ lặng lẽ đứng ôm nhau như vậy. Một lúc sau, Như chợt bừng tỉnh, nàng nhớ lại mọi chuyện. Không, Như không thể trở về với Khải, bà Hạnh sẽ không để cho nàng yên mà yêu Khải. Như đứng thẳng người, đẩy nhẹ Khải ra, cố lấy giọng bình tĩnh:
- Anh đến đây làm gì? Em đã nói rõ ràng mọi việc trong email gửi cho anh rồi mà...
Khải như không để ý đến câu nói của Như, chàng nhìn Như chăm chăm, rồi khẽ đưa tay xoa nhẹ lên mặt nàng, thì thầm:
- Em gầy quá Như ạ, trên gương mặt em bây giờ như chỉ còn đôi mắt, anh quả thật là ngu khi tin vào cái email của em để bỏ em ba tháng trời nay. Em lúc nào cũng khờ, người ta thì tìm mọi cách để chiếm đoạt, còn em thì đã có trong tay lại cứ chực trao ra... nhưng có lẽ chính vì vậy mà anh yêu em, muốn bảo vệ em...
Khải vừa nói vừa xiết nhẹ vòng tay đang ôm lơi trên người Như. Như như bị những lời nói của chàng mê hoặc, gương mặt Khải đã kề sát mặt nàng, đôi môi mềm của chàng nhột nhạt trên má. Như khép nhẹ mắt, đã bao lâu rồi Như chưa được chàng hôn. Như cũng không nhớ rõ, ý thức của nàng bây giờ là một cái gì đó thật mơ hồ, trong đầu nàng lúc này chỉ có Khải. Khải đặt nhẹ môi lên môi Như, cảm giác đã trở về, những nụ hôn bên cạnh lò sưởi củi. Ôi, cái cảm giác mà chỉ trước đây mấy phút đồng hồ, Như đã ao ước, bây giờ đã thật sự đến với nàng. Như vòng tay qua cổ Khải, ghì chặt. Hai cánh tay Khải xiết chặt sau lưng, nụ hôn của họ kéo dài bằn bặt, mê mãi. Cuối cùng Như chợt tỉnh, lý trí đã trở về. Như mở mắt, những giọt lệ bắt đầu tràn qua mi, Như khóc nghẹn ngào:
- Anh về đi, em không thích hợp với anh đâu, đừng tìm em nữa...
Khải gạt nhẹ những giọt lệ trên mặt Như, chàng hỏi:
- Tại sao em không thích hợp với anh? Tại anh già quá? Hay tại anh đã từng ly dị?
Như ngước nhìn Khải, sao chàng có thể nói những lời đó một cách bình tĩnh như vậy? Lẽ ra chàng phải giận lắm chứ. Như đọc được những tư tưởng của Như, Khải nói:
- Anh thật khờ khạo khi tin rằng em muốn bỏ anh vì những điều này...
Như mở to mắt:
- Anh không tin?
Khải đẩy Như đi về phía sofa, chàng ngồi xuống ghế, kéo Như ngồi bên cạnh. Khải xoay mặt Như về phía chàng, nói nhẹ nhàng:
- Bé con, em cũng đâu đến nổi khờ lắm, ít nhất cũng đã biết đánh vào chỗ yếu của anh. Em đã làm anh đau khổ như thế nào, em có biết không?
Như vẫn còn thắc mắc:
- Nhưng tại sao anh biết?
- Tối qua Ngọc điện thoại cho anh...
Như mở to mắt như không tin:
- Nhỏ Ngọc gọi anh?
Khải gật nhẹ đầu. Như nhớ lại, hèn gì mà hôm thứ Bẩy Ngọc cứ nhất định đòi Như đưa cuốn sổ phone của nàng để nó ghi cái địa chỉ dưới Toronto của nó. Thì ra là nó muốn lấy số phone của Khải. Như hỏi:
- Ngọc nói gì với anh?
- Cô ấy bảo anh mau đến cứu em, em đang chết dần mòn vì nhớ anh...
Như cúi mặt tránh ánh mắt đắm đuối của Khải, giọng nàng yếu ớt:
- Nếu Ngọc đã nói hết với anh thì anh phải hiểu rằng chúng ta không thể không xa nhau, còn đến tìm em làm gì, cũng đâu thay đổi được điều gì đâu?
Khải nâng cằm Như, bắt Như nhìn chàng:
- Hôm trước em hứa với anh nếu có chuyện gì em cũng sẽ nói với anh, vậy mà em không giữ lời, tự ý quyết định xa anh...
Như chớp mắt:
- Em không còn cách khác, nếu em nói với anh. Em biết anh sẽ không cho em làm như vậy. Thà là em hứa với bà Hạnh, để cô Diễm chịu cứu anh...
- Ai nói với em là Diễm cứu anh?
Như ngạc nhiên:
- Không phải cô ta ra tự thú sao?
Khải gật đầu:
- Đúng, cô ta đã tự thú...
- Nhờ cô ta tự thú anh mới thoát tội, không phải sao?
- Sau khi anh trở lại làm, cô ta mới ra tự thú, như vậy em nghĩ là có phải cô ta cứu anh không?
- Như vậy... tại sao...
Khải kéo Như vào lòng, ôm lấy nàng:
- Em thật là khờ, ai nói gì cũng tin. Thật ra bà Hạnh nghe phong phanh là họ đã điều tra ra được chuyện của anh, bà ta biết rằng anh sẽ vô tội cho nên mới tìm em để đưa điều kiện...
Như ngẩng nhìn Khải:
- Như vậy tại sao cô Diễm phải tự thú?
- Tại vì họ thấy chuyện trước sau gì cũng bị điều tra ra, cho nên họ nghĩ ra tự thú có lẽ sẽ được nhẹ tội hơn...
Rồi Khải thở dài:
- Thật ra, hơn ai hết bà Hạnh hiểu rất rõ tính anh. Bà ta biết rằng với bao nhiêu việc mà bà ta đã làm, anh sẽ chẳng bao giờ lấy Diễm. Việc đặt điều kiện với em chỉ vì bà ta không muốn anh lấy em. Bà ta ganh tỵ với em, em có hiểu không?
Như mệt mỏi tựa đầu vào ngực Khải:
- Những người giàu có thật rắc rối, em ước gì anh không giàu, có lẽ tình yêu của mình không khổ sở như vậy...
Bàn tay Khải xoa nhẹ lên lưng Như, nàng nhắm mắt nằm trong lòng Khải. Cảm giác được che chở trở về làm Như yên tâm. Khải hôn lên tóc nàng, nửa vuốt ve, nửa an ủi:
- Bây giờ đã có anh, không ai làm gì được em nữa đâu, bé con khờ khạo ơi...
Hơn lúc nào hết, Như cảm thấy mình thật sự khờ khạo, cuộc đời này quả thật có quá nhiều cạm bẫy. Như nghĩ có lẽ cho đến già nàng cũng chẳng khôn ra thêm được chút nào.
Khoảng thời gian sau, đó là thời gian mà Như cảm thấy sung sướng nhất, hạnh phúc tưởng đã đánh mất lại tìm được trở về, còn có vẻ dạt dào hơn lúc trước. Thì giờ rảnh rỗi Khải đều ở bên Như. Chàng mua đồ bổ bắt Như ăn, mua thuốc bổ cho nàng uống và nấu thức ăn rồi dỗ nàng ăn như trẻ con. Như sung sướng sống trong sự lo lắng của chàng. Tuy nhiên, Như nhận thấy Khải có vẻ thay đổi. Hình như chàng đang giấu giếm Như một chuyện gì. Đôi khi Như hỏi thì Khải cười nói, không có gì đâu, đừng nhạy cảm, bé con.
Một việc nữa làm Như thắc mắc, là từ ngày trở lại với nhau cũng đã gần hai tháng rồi mà Khải chưa bao giờ đưa Như về nhà chàng. Ý nghĩ có lẽ chàng đang giấu Như điều gì đó càng thêm rõ rệt trong nàng. Phần Như, thì nàng thật muốn qua nhà Khải, được ngồi trước lò sưởi củi, được thưởng thức âm nhạc trên chiếc ghế dựa êm ái của chàng.
Trời đã vào đông, tuyết cũng đã rơi mà Khải thì cứ thoái thác tìm cách lãng đi những khi Như hỏi. Hơn lúc nào hết, Như xấu hổ vì chợt nhận ra rằng, mình cũng tầm thường như mọi người. Tuy nói ghét nhưng vẫn bị vật chất xa hoa cám dỗ.
Hôm nay là thứ Bẩy, ngoài trời tuyết lất phất rơi. Từ sáng Khải đã đến nhà Như, lúc này nhờ Khải chăm sóc, Như đã lên cân trở lại. Hôm trước, nhỏ Ngọc về thăm, nó đã bẹo má trêu Như rằng, có tình yêu người ta khác hẳn đi, nhìn... mê quá. Như đỏ mặt trả đũa, thì mày cũng có đi, đâu có ai cấm mày. Ngọc giả vờ thở dài, tiếc là ông Khải không có anh em trai, nếu không tao cũng... nhào vô rồi. Như cười đấm vào vai nó, trên đời đâu chỉ có mình ông Khải, còn khối chàng trẻ tuổi đẹp trai đang chờ mày mà. Ngọc hăm dọa, chết mày, tao méc ông Khải, mày chê ổng già và không đẹp trai. Hai đứa ôm nhau cười...
Có tiếng Khải gọi Như từ nhà bếp:
- Ăn trưa Như ơi...
Như uể oài đứng dậy bước ra, Khải quay lại nhìn Như, giọng chàng lo lắng:
- Em sao vậy? Không khoẻ sao thấy có vẻ mệt mỏi vậy?
Như nhõng nhẽo:
- Ở nhà hoài chán quá à, em muốn đi chơi...
- Em muốn đi đâu? Ăn xong anh đưa em đi...
Như ngồi xuống ghế, nhìn Khải dò ý:
- Em muốn qua nhà anh... lúc này bộ anh... giấu cô nào bên đó sao không cho em qua?
Như thấy ánh mắt Khải hơi bối rối. Chàng kéo ghế ngồi đối diện với Như, nhưng không nhìn nàng:
- Tại em nói em không thích nhà anh mà. Em nói em không cảm thấy thoải mái khi sống trong đó...
Như nhìn Khải chăm chú xem chàng đang nói thật hay nói đùa. Chẳng lẽ chàng tin những lời mà Như đã viết trong email gửi chàng. Chẳng lẽ chàng không nhận ra cảm giác hạnh phúc và ấm cúng của Như khi được chàng ôm trước lò sưởi củi. Như không tin là Khải không biết, chàng đang có việc dấu nàng. Khải như nhận ra vẻ nghi ngờ của Như, chàng đẩy chén cơm qua phía nàng, đánh trống lãng:
- Ăn cơm đi, anh làm món gà rô ti mà em thích nè...
Như vừa ăn vừa suy nghĩ, nàng định bụng ăn xong phải hỏi Khải cho ra lẽ. Thái độ của chàng làm Như thật thắc mắc. Khải cũng có vẻ suy nghĩ, chàng không được tập trung. Rửa chén xong, Như ra ngồi cạnh Khải trên sofa, chàng đang đọc báo, Như kéo áo chàng:
- Đi anh...
Khải nhìn Như:
- Em muốn đi đâu?
- Đi qua nhà anh...
Khải lắc đầu:
- Không được...
Như hỏi tới:
- Tại sao không được? Anh... giấu ai bên đó thật hở?
Khải cười:
- Em nghĩ anh giấu ai? Tại... nhà đang sơn sửa dơ dáy, bụi bặm lắm nên anh không muốn em qua thôi...
Như ngạc nhiên:
- Anh sơn nhà? Tại sao? Nhà vẫn còn mới lắm mà...
Khải chợt à lên một tiếng như vừa nghĩ ra điều gì, chàng quay nhìn Như:
- Ừ nhỉ, tại sao anh không nghĩ ra là nhờ em giúp. Đi, em đi sửa soạn anh đưa em qua nhà anh. Anh cần hỏi ý kiến của em về cách trang trí...
Như đứng dậy, nhưng vẫn cố hỏi thêm:
- Nhưng mà tại sao anh phải sơn sửa nhà?
Khải đẩy lưng Như:
- Chút nữa anh nói, đi thay đồ đi...
Trên đường đi Như suy nghĩ thật nhiều, Khải làm gì mà bí mật như vậy. Tại sao chàng sơn sửa lại nhà? Chẳng lẽ Khải... chuẩn bị cưới vợ? Từ ngày trở lại với nhau, Khải chẳng bao giờ đá động đến chuyện đám cưới với Như dù là trực tiếp hay gián tiếp. Trong khi đó, Như càng ngày càng cảm thấy mình không thể sống thiếu Khải. Như định nếu Khải muốn đám cưới liền thì Như cũng sẽ đồng ý, dù rằng nàng không muốn lấy chồng rồi mà còn tiếp tục học. Nhưng chàng đã chẳng bao giờ đề cập đến. Mấy lần Như cũng giả vờ ướm thử ý chàng, thì Khải chỉ nói chờ Như học xong rồi mới tính. Vậy mà bây giờ chàng làm gì mà khó hiểu như thế này?
Khải đậu xe vào driveway, Như xuống xe, nhìn xung quanh, bên ngoài cũng không có gì thay đổi. Khải mở cửa cho Như bước vào. Như mở to mắt nhìn căn phòng khách đã được thay đổi lại màu sắc và cách trang trí, khác hẳn với lúc Như đến lần đầu tiên cách đây hơn một năm. Lúc đó, cảm giác của Như khi nhìn căn nhà thật lạnh lẽo và trống trãi, bây giờ căn phòng được trang trí và sơn phết bằng toàn những gam nóng như cam, vàng đậm, đỏ. Những đồ vật trong nhà cũng đã được thay vào bằng những thứ trẻ trung và rực rỡ hơn. Ở góc nhà, một chậu hoa thật to cắm đầy những hoa vùng nhiệt đới, làm rực sáng cả một góc phòng. Cảm giác trong Như bây giờ thật ấm cúng và vui vẻ. Khải nhìn Như:
- Em thấy sao?
Như chớp mắt:
- Đẹp quá, thay đổi hoàn toàn, như là một căn nhà khác vậy...
- Nhưng mà em có thích không?
Như gật đầu:
- Thích chứ, cảm giác của em bây giờ thoải mái hơn hôm trước nhiều lắm...
Khải gật:
- Em thích là được rồi, anh chỉ sợ... em không thích...
Rồi không chờ Như hỏi thêm, Khải kéo tay Như lên lầu:
- Đi theo anh. Anh cần em trên này...
Toàn bộ căn nhà đã được sơn và trang trí lại hoàn toàn. Khải đẩy cửa phòng ngủ lớn mà chàng vẫn ngủ trong đó. Căn phòng trống rỗng, Như ngạc nhiên hỏi:
- Sao không có đồ đạc? Rồi anh ngủ ở đâu?
Khải chỉ tay vào căn phòng bên cạnh:
- Anh ngủ tạm bên kia, để sơn lại phòng này...
Khải đẩy Như bước vào giữa phòng. Căn phòng đã rộng nay không còn đồ đạc còn thấy rộng hơn. Khải nói với Như, giọng như đang đùa:
- Anh định nhờ em giúp ý kiến để trang trí phòng này... làm phòng tân hôn.
Như ngập ngừng:
- Anh... lấy vợ?
Khải tỉnh bơ:
- Không được sao? Anh cũng đã già rồi...
Như hỏi một cách khó khăn:
- Nhưng mà... anh lấy ai?
Khải cười cười:
- Thì... ai chịu lấy anh thì anh lấy...
Như cúi mặt, nàng biết Khải lại muốn trêu mình, chuyện đám cưới lớn như vậy mà Khải cứ làm như đùa, không thèm hỏi Như tiếng nào đã chuẩn bị nhà cửa. Tự dưng Như cảm thấy hơi... giận, nàng ngúng nguẩy:
- Vậy ai chịu lấy anh thì anh bảo họ trang trí, em... không rảnh để xen vào chuyện của anh...
Vừa nói Như vừa giận dỗi quay lưng bước ra khỏi phòng. Khải đi theo, chàng ôm vai Như đẩy đi và mở cửa một căn phòng khác. Như nhìn vào, phòng này nhỏ gọn, làm phòng cho em bé thì tuyệt. Như đọc được ý nghĩ của nàng, Khải nói:
- Nếu vậy thì em trang trí phòng này cho anh đi, làm phòng em bé...
Như tưởng tượng đến căn phòng với những đồ đạc nho nhỏ dễ thương của trẻ con. Chiếc giường nhỏ Như sẽ đặt bên này, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào sẽ không làm chói mắt, bên kia sẽ kê một cái tủ và một cái bàn nhỏ dùng để thay tả, chỗ trống trong góc này sẽ để một chiếc ghế dựa, có thể lắc qua lắc lại được, nơi đó Như sẽ ngồi cho em bé bú sữa. Những hình ảnh tưởng tượng làm Như cảm thấy ấm lòng, nhưng mà màu sắc thì phải chọn màu gì đây nhỉ, làm sao biết được em bé sẽ là trai hay gái. Khải xiết vai Như:
- Em đang nghĩ gì?
Như lơ đãng:
- Em nghĩ... không biết em bé sẽ là trai hay gái...
Môi Khải kề sát tai Như:
- Vậy... em muốn trai hay gái?
Cảm giác vẫn nhột nhạt đến rợn người, Như rùng mình, chợt nhớ ra đang bị Khải trêu. Như đẩy Khải ra:
- Em đâu có nói muốn lấy anh đâu mà trai hay gái, đi kiếm ai muốn lấy anh đó... mà hỏi...
Khải xoay người Như lại, hai tay chàng ôm trên vai nàng:
- Em thật không muốn lấy anh?
Như lắc đầu lì lợm:
- Không muốn...
Khải nhìn vào mắt Như, ánh mắt chàng bây giờ không còn vẻ đùa cợt nữa mà thay vào đó là một vẻ thành khẩn, hai bàn tay chàng bóp nhẹ vai Như:
- Cho em nói lại một lần nữa đó, muốn không?
Nhìn vào mắt Khải, Như biết chàng thành thật, nhưng thái độ của chàng làm Như cảm thấy ấm ức. Khải cầu hôn với nàng một cách như trêu ghẹo thế này làm Như cảm thấy mình bị xúc phạm. Như nhìn chàng, mắt bắt đầu cay. Như cũng không hiểu tại sao mình muốn khóc, có lẽ cảm giác bị ức hiếp, bắt buộc, đặt vào sự đã rồi của Khải làm Như tức, Như nhấn mạnh:
- Không muốn, em nói rồi... em không muốn...
Những giọt lệ của nàng bắt đầu lăn trên má. Khải có vẻ hốt hoảng, chàng ôm Như vào lòng, dỗ dành:
- Sao lại khóc, bé con? Em không muốn thì thôi, anh đâu có bắt buộc em...
Như chùi nuớc mắt lên ngực áo Khải. Khải lại hiểu lầm ý của nàng, chàng tưởng Như vẫn chưa muốn đám cưới. Khải vỗ nhẹ lên lưng Như, dịu dàng và chịu đựng:
- Ngoan nào, đừng khóc nữa, anh không ép em đâu, chúng ta chờ em học xong vậy. Không phải anh không muốn chờ, nhưng mà trải qua bao nhiêu việc như vậy, anh thật không yên tâm cho em sống một mình. Anh muốn săn sóc và bảo vệ em một cách tuyệt đối, em hiểu không?
Như cảm động, nàng định nói với Khải là nàng đã thay đổi ý định, chịu đám cưới liền, nhưng Khải đã ôm Như đẩy nàng đi, chàng nói:
- Đi, xuống nhà anh đốt củi lên sưởi cho ấm. Anh nghĩ em nên ngủ một giấc đi cho khoẻ, em vẫn còn gầy lắm...
Xuống dưới nhà, Như nhìn quanh, bên dưới Khải vẫn để nguyên, không thay đổi một thứ gì. Như chớp mắt cảm động, chàng đã nhớ tất cả những gì Như nói. Như còn nhớ, có một lần Như nói với Khải, trong căn nhà anh, em chỉ cảm thấy thật ấm cúng và hạnh phúc khi ở trong phòng nghe nhạc này của anh thôi. Ở trên lầu, em thấy lạnh lẽo và trống trải làm sao đó, cảm giác không được thoải mái...
Bây giờ vì Như, chàng đã thay đổi toàn bộ trên lầu. Cảm giác Như cũng đã khác hẳn so với ngày xưa, chàng chìu chuộng nàng như vậy mà Như vẫn chưa chịu đồng ý lấy chàng. Cũng giống như hôm đầu tiên đến nhà Khải, chàng đẩy Như ngồi xuống chiếc ghế dựa, đi mở nhạc rồi loay hoay đốt củi, Như ngã nhẹ người ra ghế. Hôm nay nàng không muốn ngủ chút nào. Trong lòng Như có biết bao điều muốn nói với Khải mà vẫn chưa nói được. Nhìn chàng ngồi bó gối trước lò sưởi, mắt đăm đăm nhìn vào ngọn lửa đang cháy, Như biết chàng không được vui. Như cảm thấy bứt rứt nếu nàng không nói hết những điều ấp ủ trong lòng với Khải. Như đứng dậy rời khỏi ghế, đến ngồi cạnh Khải, trong lò, củi đã bén lửa, bắt đầu cháy dữ dội, hơi ấm lan ra khắp một vùng. Khải vẫn ngồi yên nhìn Như:
-Sao em không ngủ một chút đi?
Như nhìn vào mắt chàng, ánh mắt Khải có một chút buồn, một chút xíu hình như là giận, phần còn lại là vẻ chịu đựng. Khải hiểu, tuy Như yếu đuối nhưng tánh nàng lại rất cương quyết. Khi Như đã không muốn thì chẳng thể nào ép buộc được nàng. Vả lại, Khải cũng không muốn bắt buộc Như. Trong lòng chàng hình như vẫn còn một chút mặc cảm là mình già quá so với nàng.
Nhìn thái độ của Khải, Như chợt muốn khóc, dù biết mình vô lý. Chính Như đã làm cho chàng buồn, bây giờ còn giận chàng không chịu dỗ dành mình. Như biết, bây giờ là lúc nàng phải tỏ lòng, phải cho Khải hiểu rằng Như cũng yêu chàng như chàng đã yêu Như, và Như cũng cần chàng. Như cũng muốn sớm ngày được kề cận bên chàng, sanh cho chàng những đứa con như chàng mong muốn.
Như nhích người, tựa nhẹ vào Khải. Khải vòng tay ôm lấy Như, kéo sát vào người mình, cảm giác thật thân thiết và gần gũi. Như ngã đầu vào vai chàng. Khải ngồi im ôm Như. Một lúc sau, Khải thở dài thật nhẹ. Như hơi ngước đầu, nàng hôn nhẹ lên cái cằm đầy những chân râu nhột nhạt của Khải. Mùi cologne quen thuộc của chàng lan nhẹ vào mũi. Khải cảm động cúi nhìn, âu yếm hỏi:
- Muốn gì đây bé con? Sao nịnh anh vậy?
Như nhỏ nhẹ:
- Anh buồn em hở? Em xin lỗi...
Khải xiết nhẹ vòng tay, giọng nhuốm một chút buồn:
- Anh không muốn ép em làm những gì em không muốn hoặc là chưa muốn...
- Sao anh biết em không muốn?
- Lúc nãy em nói...
- Lúc đó... tại em giận...
Khải xoay người Như lại cho đối diện với chàng:
- Tại sao em giận?
Như chớp nhẹ mi:
- Anh... cầu hôn em mà làm như đang đùa, đã vậy còn chuẩn bị mọi việc mà không cho em biết, muốn đặt em trước sự đã rồi để em không thể từ chối với anh...
Khải phân bua:
- Anh muốn dành cho em một sự ngạc nhiên nên không nói. Còn việc cầu hôn thì có thể thái độ của anh không được đàng hoàng. Anh muốn trêu em, nhưng mà không phải anh thiếu thành khẩn. Anh thành thật hơn lúc nào hết. Anh thật sự muốn có em, càng sớm càng tốt...
Như cảm động:
- Em cũng vậy...
- Nghĩa là sao?
- Em đồng ý, em bằng lòng...
Khải như không tin:
- Em nói...
Như giấu mặt vào cổ chàng:
- Em bằng lòng... làm vợ anh liền, không chờ học xong...
Khải đẩy Như ra, nhìn vào mặt nàng. Như xấu hổ khép nhẹ mắt không nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của chàng. Khải cúi xuống thì thầm:
- Cám ơn em, bé con...
Rồi chàng đặt môi lên môi Như. Như ôm cổ chàng, cảm giác hoàn toàn thoải mái. Hơn lúc nào hết, Như cảm thấy mình thật yếu đuối và nhỏ bé trong vòng tay che chở của Khải. Khi nụ hôn dài chấm dứt, Khải nói với Như:
- Thật ra không phải anh muốn đặt em trước sự đã rồi, mà anh muốn em không còn ác cảm với căn nhà của anh, không còn... dị ứng với cái giàu của anh. Vì vậy, anh mới sửa chữa lại tất cả, mong em sẽ có một cảm giác thật thoải mái khi sống trong căn nhà này, vì em sẽ còn sống ở đây với anh lâu dài. Người giàu cũng có nhiều loại, theo anh thì nếu mình đừng làm nô lệ cho đồng tiền, mà mình biết dùng tiền để làm phương tiện mang lại tiện nghi và hạnh phúc cho mình, thì như vậy giàu đâu có gì xấu... Cũng như anh, anh dùng tiền để mua sự thoải mái cho em, cho anh và sau này cho những đứa con của chúng ta... là một việc nên làm, em nói có phải không?
Như cảm động, nàng hiểu Khải không coi trọng tiền bạc, vật chất, chàng chỉ muốn cho Như vui. Giàu như chàng Như thấy thật... đáng giàu. Mặc cảm trong nàng cũng đã vơi bớt, Như liếc Khải:
- Tại sao anh lại nói... những đứa con, có vẻ nhiều vậy. Hôm trước anh hứa với em chỉ muốn hai đứa thôi mà...
Khải vuốt mũi Như:
- Thì hai đứa, xong hai đứa rồi mới tính nữa, em chịu không?
Như nũng nịu:
- Anh ăn gian, em đâu phải là cái máy... sanh con cho anh. Vả lại, học xong em còn phải đi làm...
- Được, anh mướn em làm... nội trợ cho anh, ký contract cả đời, được không?
Như nhõng nhẽo:
- Em không thèm...
Không cầm được lòng trước vẻ mặt nũng nịu của Như, Khải ôm xiết lấy nàng, kề môi nàng nói nhỏ:
- Thèm đi... anh năn nỉ mà... ghét quá, bé con ơi...
Như nghe tim mình rung động. Nàng ghì chặt lấy Khải, thầm thì như hơi thở:
- Em cũng... ghét anh quá, Khải ơi...
Khải như xúc động trước câu tỏ tình của Như. Hai cánh tay chàng xiết nàng thật chặt, hai đôi môi tìm nhau, quấn quít không rời. Không gian như bao phủ bởi tình yêu nồng nàn của họ. Tiếng nhạc êm dịu vẫn lan tỏa khắp phòng, củi vẫn reo tí tách trong lò sưởi. Họ vẫn say sưa âu yếm nhau. Như cảm thấy thật đầy đủ trong vòng tay của Khải. Khải sung sướng với cảm giác mình đang làm chủ cái thân thể bé nhỏ, dịu dàng trong tay.
Thời gian như ngưng đọng lại, thế giới này dường như chỉ còn lại hai tâm hồn đắm đuối yêu nhau. Bên ngoài những giọt mưa Thu cũng vừa dứt, ánh nắng chiều yếu ớt xuyên qua khung cửa như chứng kiến một cuộc tình vừa mới lên ngôi.
Montreal, tháng Giêng 2006…
Phạm Lệ An