Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 43: Lúc Trước Vì Sao Phải Bỏ Đi?

Dương Mục quyết định kéo dài ngày về vô thời hạn, ít nhất phải chờ đến khi gặp được Tiếu Kiền đã.

Khi ba cô gọi tới hỏi tình hình, cô nói: “Con chưa gặp được cô ấy, hỏi đồng nghiệp thì người ta nói cô ấy xin phép nghỉ bệnh rồi.”

Ông Dương lại tựa hồ như sớm dự kiến trước: “Đó chẳng qua chỉ là lý do không muốn gặp con mà thôi.”

“Ba, có lẽ ba hiểu con hơn bất kỳ ai, nhưng con lại hiểu cô ấy hơn ai hết. Có lẽ cô ấy không muốn gặp con, nhưng sẽ không dùng cách trốn tránh này, ba biết không, cô ấy thực sự rất thích công việc mình đang làm.” Dương Mục ngồi trước cửa sổ, tay rút một điếu thuốc, lại bỏ xuống.

“Con làm trái với ước định của chúng ta.” Ông Dương có phần nổi giận: “Chúng ta đã giao hẹn rồi, con đến trường tìm, nếu con bé kia không muốn gặp con thì con phải trở về.”

“Ba à……” Dương Mục rốt cục vẫn cầm điếu thuốc kia lên châm, hút một hơi.

“Con lại hút thuốc!” Từ đầu bên kia nghe được thanh âm bật lửa.

“Cái này không phải trọng điểm.” Dương Mục phun ra khói thuốc.

“Trọng điểm là, có lẽ lần này ước định để con đi gặp con bé kia là một sai lầm.” Ông Dương hơi đề cao giọng.

“Sai lầm thì hai năm trước cũng đã xảy ra. Ba…ba có yêu con không?” Thanh âm Dương Mục rất bình tĩnh.

“Con nói gì thế? Ba chỉ có một đứa con gái là con, con chính là tính mạng của ba! Nhưng vì sao con lại không nghe lời ba nói? Con muốn chọc ba tức chết hả?” Ông Dương nổi giận.

“Nếu yêu con, vậy để con làm điều mà con muốn một lần được không? Tất cả mọi việc con có thể làm cho ba, con đều làm theo ý ba, con sống vì ba……”

“Con sống vì ba khi nào? Con sống vì con bé đó! Vì nó…vì con bé nhà họ Tiếu kia!” Cơn tức giận của người bên kia càng nồng đậm.

“Mặc kệ con vì ai, chung quy con cũng không làm trái ý ba, không phải vậy sao? Ba muốn là kết quả, không cần phải bận tâm đến những gì con nghĩ.” Thanh âm Dương Mục rất bình thản, cô đã chẳng còn muốn tranh cãi nữa, cãi nhau với ba mình là việc vô dụng: “Cho nên, lần này, mong ba tôn trọng sự lựa chọn của con, còn nữa, tuy ba đã nghỉ hưu, nhưng con tuyệt đối tin tưởng ba vẫn còn năng lực để làm chuyện uy hiếp con như hai năm trước. Nhưng ba à……nếu ba yêu con, làm ơn buông tha cho con đi. Là buông tha cho con đó, ba hiểu không? Mà không phải buông tha cho người nhà họ Tiếu. Ba có thể ở trên chốn quan trường hô phong hoán vũ lấy được toàn thắng, nhưng ba lại đẩy con gái mình vào cảnh vạn kiếp bất phục.”

Cúp máy, Dương Mục ném di động qua một bên giường, đứng dậy, nhẹ nhàng hoạt động thân thể một chút. Đây tựa hồ là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu cường ngạnh và trực tiếp như thế để nói chuyện với ba mình.

***

Lan Hinh bề bộn nhiều việc.

Bởi vì mở rộng mặt tiền cửa hàng, khách càng nhiều hơn trước. Kế hoạch của Ninh Vũ đã bắt đầu có hiệu quả. Thầy cô trong ban khi giới thiệu tiệm ăn với đồng nghiệp, luôn nhắc tới [Lan tâm thực phủ].

Tuy hương vị đồ ăn của [Lan tâm thực phủ] không tệ, nhưng Lan Hinh vẫn quyết định mướn thêm một đầu bếp. Hơn nữa phải là một đầu bếp có thể nấu những món cao cấp. Phát triển đến bây giờ, [Lan tâm thực phủ] phải tìm cách lựa chọn làm vài món kinh điển có thể đem lên bàn ăn.


Đầu bếp mới là một người trẻ tuổi mới 27. Đã từng học trường nấu ăn, sở trường là nấu món Tứ Xuyên, đồ ăn làm ra cũng ngon. Mà quan trọng nhất là, anh ta thích công việc này.

“Người đó có vẻ rất lợi hại!” Ninh Vũ hỏi Lan Hinh. Hôm nay là ngày đầu tiên đầu bếp mới đi làm, Lan Hinh cùng Ninh Vũ quyết định ở lại tiệm ăn cơm tối, cũng tiện thể nếm thử tay nghề của đầu bếp mới.

Qua Ngày Nhà Giáo, Ninh Vũ cũng ít quản chuyện của tiệm cơm hơn, nàng đặt trọng tâm vào trường học và thư viện. Chuyện thông báo tuyển đầu bếp, nàng đương nhiên cũng không hỏi qua, chỉ chờ đến khi đầu bếp mới đi làm Ninh Vũ mới biết thì ra tiệm mới mướn một đầu bếp.

“Cũng không tệ lắm, đồ ăn khiến tôi rất vừa lòng. Anh ta nấu nướng cũng dụng tâm, mấy món làm ra cũng quả thật rất đặc biệt.” Đối với người đầu bếp này, Lan Hinh khen ngợi không dứt.

“Vậy chị làm cách nào mướn được anh ta thế? Tiền lương của tiệm nình cũng không cao lắm.” Ninh Vũ ăn một miếng, hương vị thực không tệ.

“Người đó là đồng hương của tôi.” Lan Hinh vừa ăn vừa nói: “Xem như đồng hương đi, đến từ cùng một huyện. Tôi đã từng nói chuyện với anh ta, nhà anh ta cũng nghèo, năm đó không có tiền đi học nên đi làm công, dành dụm được chút tiền rồi mới đi học làm đầu bếp.”

“Bởi vì là đồng hương nên đặc biệt chiếu cố, tiền công ít cũng được à?” Ninh Vũ tỏ vẻ không hiểu. Xã hội hiện tại không phải chỗ nào tiền lương cao thì nhiều người đến sao?

“Anh ta hoài niệm việc đi học….” Khi Ninh Vũ nhìn thấy người đầu bếp kia, từ ánh mắt hắn nhìn ra được khát vọng đối với việc đi học.

Ninh Vũ gật gật đầu, xem như hiểu được lý do của đầu bếp này. Lan Hinh và mình đều xem như người có học, cho nên đầu bếp đó lựa chọn hai cô chủ này, lựa chọn quán cơm nhỏ này.

Hai người đang tán gẫu thì cô bé phục vụ vén mành lên, thò đầu vào nói: “Chị Lan Hinh, có người tìm.”

Cô bé kia dáng người không cao, không ngăn được người sau lưng, là Dương Mục tới.

“Vừa vặn đúng lúc có đầu bếp mới, đồ ăn mới dọn lên, chị cũng đến đây nếm thử xem.” Ninh Vũ mời Dương Mục ngồi, để cô bé phục vụ lấy thêm bát đũa, Lan Hinh không có hảo cảm gì với Dương Mục, chỉ chăm chú ăn cơm, cũng không nói gì.

“Cô chủ Lan không chào đón tôi nhỉ.” Dương Mục ngoài miệng nói vậy, lại vẫn ngồi xuống.

“Đây là tiệm cơm, ai tới tôi cũng đều hoan nghênh cả.” Lan Hinh nói không đầu không đuôi, sau đó đưa thực đơn cho Dương Mục: “Thích gì thì gọi đi.”

Dương Mục bỏ thực đơn qua một bên: “Tôi tới là muốn hỏi cách liên lạc với Tiếu Kiền.”

Ninh Vũ thuận miệng liền đọc số điện thoại của Tiếu Kiền, sau đó lại bổ sung: “Giáo sư cùng khoa nói cho em biết, hôm qua ba cô ấy lại gọi đến trường xin giúp cô ấy nghỉ thêm nửa tháng.”

“Ồ?” Dương Mục ngẩn người, bấm số gọi Tiếu Kiền.

“Còn một chuyện chính là di động của cô ấy vẫn tắt máy.” Ninh Vũ bổ sung một câu: “Bất quá em với Lan Hinh cũng không biết địa chỉ nhà.”

Cất di động đi, cô bé phục vụ vừa vặn mang bát đũa tới. Dương Mục cũng không khách khí, cầm đũa lên ăn: “Hương vị không tệ, trách không được buôn bán tốt vậy.”


“À, là đầu bếp mới, vừa tới. Ai cũng là lần đầu tiên ăn món anh ta nấu.” Lan Hinh nói vu vơ, Ninh Vũ liền cùng Dương Mục câu được câu chăng trò chuyện.

“Tôi đã tìm việc, ngày mai đi làm.” Dương Mục bất ngờ nói.

“Vậy chị phải đi à?” Ninh Vũ ngẩng đầu nhìn nàng.

“Tôi muốn tìm một căn phòng để ở, ngay ở gần trường học, chỗ tôi làm việc cũng cách không xa đây. Bất quá tôi không quá quen thuộc chỗ này, không biết hai người có thể cho tôi vài ý kiến tham khảo không.” Khẩu khí Dương Mục nói chuyện hôm nay rất thoải mái.

“Chị muốn ở lại đây?” Lan Hinh rốt cục mở miệng.

“Tốt nhất ở gần tiệm cơm của em một chút. Như vậy sẽ không phải lo đến việc ăn uống. Tôi…không biết nấu ăn.” Dương Mục nói.

“Sẽ không giảm giá cho chị đâu.” Lời này của Lan Hinh có chút con nít.

Bất quá Ninh Vũ nghe được tâm tình của cô tựa hồ tốt hơn không ít, liền nhịn không được nở nụ cười, nhìn nhìn Lan Hinh rồi lại quay đầu nhìn Dương Mục: “Nếu chị chuẩn bị trường kỳ ở lại thành phố này….Bình thường tụi em cũng không ăn ở tiệm mà ăn ở nhà, thi thoảng sẽ cho phép chị tới ăn ké.”

Dương Mục cười nói cám ơn, Lan Hinh lại trách nhiều chuyện!

“Bất quá chị phải học nấu cơm đi, nếu không để Hinh nhà em vừa bận rộn ở tiệm lại bận rộn ở nhà, em cũng không nỡ.” Ninh Vũ nói xong liền huých cánh tay Lan Hinh.

Lan Hinh nheo mắt liếc nàng một cái, thở dài, bỏ đũa xuống, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi nhìn Dương Mục: “Có lẽ chị phải nói gì đó chứ nhỉ.”

“Nói gì cơ?” Dương Mục hỏi.

“Đương nhiên là về chị và cô Tiếu. Tụi em là bạn bè của cô Tiếu, ít nhất cũng muốn biết chuyện trước kia và hiện tại, lý do là gì?” Ninh Vũ vừa ăn, vừa bổ sung lời Lan Hinh nói.

Dương Mục cúi đầu, cười cười: “Tôi đã nghĩ lâu rồi, kết luận là mình phải ở lại, bởi vì tôi yêu cô ấy, hơn nữa em nói cô ấy cũng yêu tôi, không phải sao?”

“Vậy lúc trước vì lý do gì chị phải bỏ đi?” Ninh Vũ hỏi lại, vấn đề này nàng đã hỏi ba lần.

“Tôi có thể hút thuốc không?” Bàn tay Dương Mục hơi giật giật, tựa hồ nhớ tới không ít chuyện tình, nhưng có chút hỗn loạn. Chuyện quá khứ kỳ thật không muốn nói ra.

“Ừ.” Lan Hinh đồng ý.

Dương Mục liền rút ra bao thuốc lá trong túi, lấy một điếu ra châm. Cô hút một hơi, tựa lưng vào ghế, ánh mắt tựa hồ xuyên quá vách tường, kéo dài đến một nơi xa xăm vô hạn. Ninh Vũ nhìn cô, mãi cho đến khi cô nhả ra một ngụm khói thật dài, sau đó mới mở miệng.

“Ba tôi là Bí thư tỉnh uỷ, mà ba của Tiếu Kiền là Phó giám đốc Cục quản lý nhà đất một khu. Bọn họ từng làm việc với nhau ở một thành phố, hơn nữa quan hệ không tệ. Tôi và Tiếu Kiền quen nhau chính trong thời gian đó, khi ấy cả hai chúng tôi đều còn đang học nghiên cứu sinh, bởi vì cùng tuổi nên chơi thân, mà chủ yếu là, tôi rất thích cô ấy.” Dương Mục cười cười, tựa hồ nhớ lại những năm tháng đã qua.

“Sau tôi học bác sĩ, cô ấy bắt đầu đi làm, khoảng cách giữa chúng tôi khá xa, nhưng mọi việc đều tốt đẹp. Tôi thích công việc mình làm, mà cô ấy cũng rất thích nghề của mình. Hàng ngày chúng tôi đều gọi điện thoại, trò chuyện về việc học tập và công tác, rồi cả tương lai. Thực vui vẻ. Lúc tôi rảnh rỗi sẽ đến thăm cô ấy. Bất quá khi đó trong nhà bắt đầu thúc giục chúng tôi bàn tính chuyện kết hôn. Tôi vẫn cứ nghĩ không có gì tôi không thể qua được, tôi liền tìm ba mình nói chuyện, nói với ông ấy tôi không thích đàn ông.” Dương Mục cúi đầu, đó là một lần công khai dũng cảm, cũng là sự bắt đầu của mọi đau khổ.

Ninh Vũ múc nửa bát canh, có phần vô thức uống một ngụm, bỏng miệng.

“Ba tôi lập tức nghĩ đến Tiếu Kiền, ông ấy muốn tôi và cô ấy chia tay, phải chia tay. Tôi không đồng ý.” Dương Mục dừng một chút, cười khổ, sau đó nhìn Lan Hinh: “Ba tôi nắm trong tay nhược điểm của ba cô ấy, em biết không, ở trong chốn quan trường người thật sự sạch sẽ không nhiều lắm, một khi em mắc phải nửa điểm sai lần, nhược điểm rơi vào tay người khách thì vĩnh viễn cũng không rửa sạch sẽ. Ba tôi nói, nếu tôi không rời xa Tiếu, vậy thì ba cô ấy sẽ phải ngồi tù!”

Trầm mặc. Dương Mục không hề mở miệng, mà Ninh Vũ và Lan Hinh cũng nhất thời không nói ra lời.

“Chắc hẳn cô ấy không biết phải không?” Lan Hinh nhẹ giọng nói.

Dương Mục gật đầu, hút điếu thuốc, sau đó phun ra một ngụm khói thật dài, sương khói khiến khuôn mặt cô mơ hồ: “Tôi không thể không khuất phục. Nếu không, nếu ba tôi thực sự làm vậy, cho dù tôi và Tiếu Kiền có thể đến với nhau, cũng vĩnh viễn không thể vượt qua được khúc mắc đó.”