Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 14

Buổi chiều Tiếu Kiền gọi đến, chúc Lan Hinh sinh nhật vui vẻ, chỉ là hôm nay phải chấm thi, có lẽ bận, không tiện tới. Quà được mang đến sau đó, dĩ nhiên lại là một chậu hoa lớn từ cửa hàng bán hoa bên kia, đặt trong tiệm, xanh tươi mơn mởn, Lan Hinh rất thích.

Kỳ thật người như Lan Hinh mà nói, ngày sinh nhật có thể có hai người nhớ rõ đã rất cảm động rồi. Bởi vì cô chẳng bao giờ nhớ ngày sinh của người khác, cũng giống như sinh nhật của Tiếu Kiền, luôn lưu trong di động, đến ngày hiện lên nhắc nhở thì mới nhớ ra.

Buôn bán trong tiệm cũng không tốt lắm, đến hơn mười hai giờ liền đóng cửa dọn dẹp.

Mấy ngày qua toàn bộ khu trường đại học lại đột nhiên trở về yên tĩnh, các cửa tiệm đóng hết, như thể những vũ nữ tháo bỏ trang sức, xoá đi lớp son phấn rực rỡ, có vẻ im lặng mà mỏi mệt, trên bầu trời từng bông tuyết lẳng lặng tung bay, ngẫu nhiên có cơn gió lạnh thổi qua, khiến tuyết trắng trong thiên địa nhẹ nhàng bay múa, hàng cây ven đường dần dần được phủ lên một tầng trắng xoá mỏng manh, lại là một cảnh đẹp khác, cũng giống như khi kết thúc một vở hài kịch, lại bắt đầu một bộ phim câm nhẹ nhàng…..

Người về trong đêm gió tuyết…..Lan Hinh khoanh tay trước ngực, xuyên qua ngã tư đường, dưới ánh đèn mờ nhạt đạp lên chiếc bóng kéo dài của mình mà đi.

Đây là thời thắc tĩnh lặng nhất trong ngày, cũng là thời khắc mệt mỏi khốn đốn nhất, có cảm giác im ắng càng sâu sắc hơn cả nỗi cô đơn khiến mình cảm thấy thoả mãn.

Tuyết chậm rãi rơi lên người. Ngày sinh nhật liền cứ trôi qua như thế, đột nhiên lại nhớ ra mình đã qua 24 tuổi, không, phải nói là 25 tuổi mới đúng. Thời gian trôi qua như nước chảy, mình không ngờ đã đi nhiều năm đến thế rồi.

Trong tiệm thường xuyên có sinh viên nhân ngày sinh nhật mời khách đến ăn, trong lúc ăn uống linh đình tựa hồ luôn nghĩ đến năm tháng như thoi đưa đã qua, luôn cảm khái những tháng ngày vô ưu vô lo trước kia, được chiều, được thương, không có gánh nặng gì đó.

Lan Hinh cũng sẽ luôn uống một ly với người có sinh nhật hôm ấy, cảm thụ một chút bầu không khí. Nhưng cô chưa bao giờ hoài niệm thời thơ ấu, tuổi có lẽ là chủ đề mà rất nhiều cô gái luôn giữ kín như bưng, hơn nữa đặc biệt là khi bạn rời khỏi trường, dần dần rời ra thanh xuân. Nhưng Lan Hinh lại chưa bao giờ như thế.

Lan Hinh luôn hy vọng mình có thể mau lớn lên một chút, cho dù đến hôm nay, mình đã 25 tuổi thì vẫn như thế.

Bởi vì chỉ có lớn lên mới có thể dùng đôi tay của mình để thay đổi……

Tuổi không ngừng thêm đối với Lan Hinh mà nói, ý nghĩa có thể thay đổi càng nhiều tình trạng hiện tại.

Đột nhiên nhớ tới khi còn đi học, cuối kỳ năm nhất, vào ngày sinh nhật mình không biết làm sao vị hắc sinh huynh đã từng giúp mình xách túi khi mình mới vào trường biết được. Tóm lại tối hôm đó, khi mình đi làm về, cả người mệt mỏi thì gặp được anh ta dưới lầu ký túc.

Trong tay anh ta cầm một bó hoa tươi, hoa hồng đỏ, kiều diễm ướt át, ở trên còn vương sương đêm, dưới ánh đèn đường chiếu rọi trong suốt sáng ngời.

Đó có lẽ là những bông hoa đẹp nhất mình từng gặp.

Hắc sư huynh tựa hồ đã đợi mình từ lâu, không ngừng dậm chân — lúc đó trời rất lạnh.

Anh ta nhìn thấy mình, sau đó vui sướng hai bước ba bước đến trước mặt: “Sinh nhật vui vẻ…..”

Lan Hinh mới nhớ ra, không ngờ là sinh nhật mình, tuy kinh ngạc vì anh ta biết, nhưng thế giới này chính là như vậy, chỉ cần bạn nguyện ý, có rất nhiều chuyện sẽ không phải bí mật.


Lan Hinh nói với hắc sư huynh: “Cám ơn…..” Sau đó nhận bó hoa, cười cười nói: “Trời lạnh lắm, mau về đi, hẹn gặp lại…..”

Khi bó hoa kia được đưa vào phòng, tự nhiên gây nên một trận xôn xao.

Tuy ký túc xá cũ nát nghèo nàn, tuy đều là những sinh viên nghèo ở, nhưng đó cũng không ảnh hưởng tới thiên tính của đám con gái, cùng với ảo tưởng về tình yêu.

Vì thế khi mấy cô gái trong phòng liền tíu tít mang theo niềm hâm mộ hưng phấn vô cùng nghiên cứu bó hoa và người tặng hoa, Lan Hinh mỏi mệt đã sớm đi đánh răng rửa mặt, sau đó lên giường.

Hoa, đối với Lan Hinh mà nói, là một thứ xa xỉ.

Nhưng mà hoa đối với Lan Hinh mà nói, cũng lại là thứ xa xỉ không có giá trị nhất.

Tình yêu như thế, Lan Hinh không cần. Lan Hinh luôn không thể quên nhớ lại ngày khai giảng, hắc sư huynh kia còn không nâng dậy nổi một cái túi đựng thức ăn gia súc…..

Có lẽ mình cũng không phải thật sự không thèm để ý, chỉ là đặt dưới đáy lòng mà thôi. Một người không chấp nhận được sự bần cùng, cũng có nghĩa không tiếp thụ được tất cả mọi thứ thuộc về mình. Mà sự thật, sự bần cùng nghèo khó lại là căn cơ của mình. Một cái túi đựng thức ăn gia súc còn tỏ vẻ khó khăn như thế, vậy cha mẹ quê mùa không chút hiểu biết của mình thì sao đây?

Mà khi cuộc sống còn không thể thuận lợi, những thứ dư thừa mình không gánh vác nổi, cũng không nguyện ý gánh vác. Tình yêu là một thứ xa xỉ, giống như hoa hồng kiều diễm ướt át, tuy đẹp, nhưng cũng không thể no bụng…..

Cho nên những năm tháng sau đó, mình luôn rời xa tình yêu. Trái tim vì cuộc sống mà bôn ba cũng chưa từng đình chỉ, là theo đuổi về vật chất. Cô không muốn lãng phí thời gian mà mình dành cho việc hoàn thành sứ mệnh, lại càng không nguyện ý đem sự nghèo khó của mình, dùng tư thế ỷ lại liên luỵ đến người khác.

Đó có thể coi là sự cố chấp kiêu ngạo cũng tốt, mà cố chấp khư khư tự bảo vệ mình cũng thế, tóm lại, đây là điều Lan Hinh luôn kiên trì.

Cơ sở kinh tế quyết định nên kiến trúc thượng tầng, Lan Hinh hiểu được…..

Nhiều năm như vậy trôi qua, ở Đại Học đầy tự do, hắc sư huynh cuối cùng cũng có bạn gái, đương nhiên không phải mình, những người từng có ý định theo đuổi mình cũng lần lượt có tình yêu của riêng họ, chỉ còn mình, gánh trên vai trách nhiệm cùng giấc mộng, vẫn cô đơn bước đi trên con đường của riêng mình.

Sau này có lẽ cũng thế, Lan Hinh nghĩ. Đây cũng không phải tiếc nuối, đây chỉ là một trạng thái cô độc đặc biệt thuộc về cuộc sống của cô.

Đi qua hai ngã rẽ, đến trước cửa khu chung cư, ông cụ gác cửa đi ra mở: “Ai nha, lạnh thế này mặc nhiều một chút chứ, người trẻ tuổi tuy khoẻ, nhưng con gầy như thế, cần chú ý cẩn thận kẻo bệnh…..”

“Cám ơn ông…..” Lan Hinh ôn hoà mà cảm kích cười.

Sau đó quẹo vào khu nhà, bước vào hành lang.

Trong hành lang vẫn không có đèn, chỉ là hôm nay hơi đặc biệt, trong góc hành lang có một ngọn nến, dưới ánh nến, theo gió nhẹ lay, khẽ khàng chớp lên. Cũng khiến hành lang có chút sáng.


Lan Hinh lê đôi chân mỏi mệt, từng bước từng bước lên lầu, không ngờ đi qua mỗi góc cầu thang đều có một ngọn nến. Lan Hinh nghĩ, nói không chừng là do sinh viên nào đó thuê nhà ở đây muốn cử hành nghi thức gì.

Tóm lại, đám thanh niên có rất nhiều ý tưởng mới lạ. Ví dụ như đứng dưới lầu ký túc đàn ghi ta, xướng tình ca, hay như đêm đến đứng dưới ký túc xếp nến thành hình trái tim, đợi đến khi thắp sáng hết liền gân cổ gào to về phía khu ký túc xá nữ: “Mỗ mỗ mỗ*, anh yêu em…..”

(*người nào đó, chỉ một người hay vật có tên nhưng không nói ra)

Đương nhiên những thứ đó tựa hồ đã lỗi thời, hình như lại có nhiều cách đa dạng khác. Bất quá lúc trước khi đi học, mình tốt xấu gì cũng được may mắn từng chứng kiến một lần.

Nghĩ như thế, lại cảm thấy cầu thang này cũng không quá mệt mỏi — gần đây thân thể tựa hồ cũng ngày càng kém, khi leo cầu thang luôn cảm thấy thở dốc.

Bất quá được về nhà là tốt rồi, đơn giản đánh răng rửa mặt một chút là có thể chui lên giường, đại khái qua hai ngày nữa liền có thể không cần tiếp tục kinh doanh. Đến lúc đó liền có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian.

Lan Hinh mở cửa, thuận tay bật công tắc đèn ở trên vách tường, căn phòng nhất thời sáng ngời.

“Sinh nhật vui vẻ, chúc mừng muộn mất rồi…..” Ninh Vũ đứng cách đó không xa — không muốn gần sát quá, có lẽ là sợ đột ngột sẽ doạ Lan Hinh.

Tay trái nàng ôm một con gấu thật to, tay phải xách một cái túi lớn. Ôm con gấu to, gần như che khuất đầu Ninh Vũ. Nàng liền nghiêng đầu, ló đầu ra bên cạnh đầu con gấu, chớp chớp mắt nhìn Lan Hinh.

Lan Hinh ngẩn ra, sau đó đi tới, đưa tay ôm lấy con gấu và cái túi, đặt lên chiếc sô pha cũ bên cạnh. Ninh Vũ ngơ ngác nhìn cô, cứ tưởng cô sẽ rất vui….nhưng trên mặt cô lại không có phản ứng gì….

Chẳng lẽ không thích món quà này?

Ninh Vũ ngơ ngác, vặn vẹo ngón tay, có chút mờ mịt.

Lan Hinh buông đồ xuống, sau đó xoay người lại, đột nhiên giang tay ôm lấy Ninh Vũ, tựa đầu vào ngực nàng, rất lâu cũng không nói gì, nhưng Ninh Vũ lại có thể cảm giác được, cánh tay cô ôm eo mình rất chặt…..

Ninh Vũ vội vàng vòng tay ôm Lan Hinh, cũng không biết nói gì mới phải, hai người dĩ nhiên ngay nửa đêm ôm chặt lấy nhau, nhưng trừ bỏ hô hấp, lại im lặng…..

Thật lâu sau Lan Hinh mới mở miệng, khàn khàn nói: “Cám ơn em…..”

Ninh Vũ lại nói không ra lời, trong không khí tựa hồ có hơi thở khác lạ, khiến nàng cảm thấy dần dần xâm nhập vào lòng, có thứ cảm xúc không hiểu nào đó dần bốc lên, cảm thấy tim đập dữ dội, lại chỉ có thể một tay ôm chặt cô, tay kia thì nhẹ nhàng phủi tuyết đọng trên vai cô còn chưa kịp tan….

“Vì sao không nói cho tôi biết em đang đợi, như thế tôi có thể về sớm một chút….” Lan Hinh tựa lên vai Ninh Vũ, mặt nhẹ nhàng cọ cọ cổ Ninh Vũ.

“Em muốn khiến chị bất ngờ, không nghĩ tới lại lỡ mất sinh nhật của chị…..” Ninh Vũ giơ tay lên nhìn đồng hồ, hơn mười hai giờ, đã là ngày hôm sau.

“Không sao, tôi nghĩ em đã về nhà…..nhìn thấy em, tôi vui lắm.” Lan Hinh điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Ninh Vũ. Khuôn mặt vốn không có biểu tình gì, lại dần dần được hoà tan, nở rộ.

“Đợi sau sinh nhật của chị sẽ đi…Sinh nhật của chị là do ba nói cho em biết….Ba cũng nói em ở lại cùng dự sinh nhật với chị, sau đó hẵn về.” Ninh Vũ chầm chậm nói, mất đi cái ôm của Lan Hinh, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.

Lan Hinh cúi đầu, cười yếu ớt. Ninh Vũ không thấy rõ khuôn mặt của cô….

“Nến bên ngoài là do em thắp?” Lan Hinh ngẩng đầu lên.

Ninh Vũ nhanh chóng bắt được ánh nước nơi khoé mắt cô, không khỏi đau lòng: “Đúng vậy, buổi tối trời tối lắm, em vẫn đứng cạnh cửa sổ chờ chị, thấy chị về liền vội vàng chạy ra hành lang thắp nến…..Em nghĩ, nghĩ muốn khi chị về, để dành cho chị một chút ánh sáng — có phải ấu trĩ lắm không?” Thanh âm của Ninh Vũ ngày càng nhỏ.

“Không….tôi thích lắm….” Lan Hinh lại giang tay, ôm lấy Ninh Vũ: “Tôi thích, ánh sáng em để lại cho tôi….thực ấm áp.”