Bất Yếu Bất Yếu Phóng Khai Ngã

Chương 9

Tức thì tất cả mọi người dời toàn bộ chúýđặt trên người ta, ngay cả Khổng Văn cũng kinh ngạc nhìn về phía ta.

Xem ta đi!

Ta không muốn chơi cái trò biến thái với ngươi!

Khó chịu thì sẽ không chịu! Không nhẫn nhịn được thì sẽ không nhẫn nữa!

Trưởng phòng Marketing sớm bị dọa ngậm chặt miệng đứng đơ ra tại chỗ.

Bất quá hắn cũng là phần tử tinh anh của công ty, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đẩy đẩy cặp kính gọng vàng lên sống mũi, khó xử nói:

“Trợ lýĐoạn, tuy rằng năm nay lợi nhuận sản phẩm cũng không tăng trưởng được như mong muốn, nhưng so với năm ngoái cũng tương đương…”

Tăng trưởng hay không tăng trưởng liên quan gìđến ta!

Ta khóc càng lớn tiếng!

Đảm bảo trên toàn thế giới không có hội nghị tổng kết cuối năm nào có chuyện như vậy. Tất cả mọi người há hốc miệng nhìn ta oa oa khóc lớn, rối tinh rối mù không biết phải làm sao.

Lấy vị trí công việc của ta hiện nay —– trợ lýđặc biệt của tổng giám đốc, quả thật cũng không ai dám đứng ra ngăn ta khóc.

Ta hướng Khổng Văn càng khóc to hơn. Hắn chắc chắn đã biết ta đang định chơi cái gì, vẫn rất hứng thú dựa lưng vào ghế da sau lưng, chờđợi màn tiếp theo.

Ta lại càng sinh khí. Được lắm! Đã không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng.

Ta đứng lên, bắt đầu giải khai dây lưng.

Ta mặc kệ! Ngươi không đểý bất cứ cái gì thì việc gì ta phải đểý!

Ta hiện tại sẽ giải quyết cái gì làm ta không thoải mái, đây mới là cái ta muốn!

Đến lúc này, Khổng Văn mới kích động đứng lên.


Đoán được ta sắp làm cái gì, Khổng Văn lập tức thay đổi sắc mặt, vươn lại chỗ ta, trước toàn bộ quản lý trưởng phòng công ty, ấn ta ngồi xuống ghế.

“Trợ lýĐoạn không khỏe, cuộc họp tạm thời dừng tại đây!”

Một bàn tay thừa lúc mọi người không chúý vòng ra sau lưng ta, tay còn lại ra vẻ quan tâm sờ sờ cái trán. Khổng Văn nhìn bao nhiêu cái miệng đang há hốc nhẹ nhàng nói.

Ngươi mới có bệnh!

Ta đỏ rần mặt, đáng tiếc bàn tay Khổng Văn đằng sau siết ta đau quá, ta mới không lớn tiếng mắng ra.

“Nga, hóa ra là sinh bệnh!”

“Trợ lýĐoạn cúng thật là… không khỏe còn đi làm”

………………………..

Mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, lục tục dọn đồ ra ngoài. Kì thực ta rõ ràng, bọn họđối với ta cùng Khổng Văn là cái quan hệ gìđều biết qua qua.

Chẳng thế mà chẳng ai đòi gọi bác sĩđến cho ta, là có thểđoán được.

Ta cũng chẳng quan tâm, vì ta có bệnh đâu a

“Đau quá a!” Phòng họp thoáng đãng giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, ta cau mày, ủy khuất kêu lên.

Khổng Văn xanh mặt, buông tay ra, trầm giọng hỏi:” Vừa rồi ngươi định làm gì?”

Ngươi rõ ràng biết ta định làm gì…………….

Nước mắt bắt đầu lạch cạch rơi xuống, bám chặt lấy tay áo Khổng Văn khóc sướt mướt:” Khổng Văn……….. Ta… ta rất khó chịu a..”

Cái này gọi là chính sách nhẫn nhịn đểđạt được mục đích, không được nói ta không có khí phách.

“Khó chịu thì sẽđứng trước mặt mọi người cởi dây lưng?” Khổng Văn rống giận đứng lên.

Ta biết ngươi sẽđứng dậy ngăn cản mà

Ta mang theo bộ dáng đầy nước mắt, lủi lủi vào lòng Khổng Văn.

Khổng Văn đẩy ta sang một bên, hung tợn trừng mắt nhìn ta.

“Khổng Văn…… Khổng Văn…” Ta khóc nấc lên, ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng.


“Đừng chơi như vậy….. Ta không thích….. Ôô… Ta không thích!..”

Khổng Văn mở to mặt, tựa hồ cứng rắn không nổi nữa. Ánh mắt dần nhu hòa, thở dài một hơi, đem ta ôm vào lòng.

Được hơi thở quen thuộc vây quanh, tuyến lệ của ta càng làm tốt công tác, nước mắt chảy ra ngày càng nhiều. Ta một bên khóc một bên đánh đánh lên ngực Khổng Văn, hệt như một tiểu oán phụ bịủy khuất.

“Như thế không thích sao? Ta lại nghĩ muốn cùng ngươi thay đổi khẩu vị”

Những ngón tay thon dài của Khổng Văn thành thạo giải khai dây lưng của ta, đem cái vật đáng chết nọ rút ra.

Một loại phân thân nhỏ nhắn, trên đỉnh còn đang chấn động, môtơ quay ro ro phát ra âm thanh đáng giận.

Ta ở trong lòng Khổng Văn quay đầu lại, nắm lấy nó trong tay, dùng sức ném đi.

Vốn tưởng ném được nó ra ngoài cửa sổ, nhưng tiếc rằng lực đạo cũng nhãn lực không đủ, chỉ có thể ném nóđược đến chân bàn cuối phòng họp.

Càng nghĩ càng ủy khuất, ta quay lại ôm chặt cổ Khổng Văn, lại bắt đầu khóc lớn.

“Được rồi….. Được rồi..”Khổng Văn hôn hôn vành tai ta, nhẹ giọng an ủi. “Đừng khóc, là ta không tốt.”

“Ta chán ghét mấy món đồ chơi đó!” Ta ngẩng đầu, cọ hết nước mắt nước mũi trên cổ Khổng Văn.

Khổng Văn lập tức sủng nịch nói: “ Hảo hảo, không cần chơi nữa”

Lòng ta tạm vui vẻ một chút, vội vàng rèn sắt từ khi còn nóng, làm nũng nói: “Ta cũng không cần mỗi buổi tối đều làm”

Khổng Văn ngây người một chút, lòng ta hơi hơi lo sợ.

Đúng vậy, mỗi buổi tối đều phải làm, ngươi muốn ta phát bệnh chắc!

Gương mắt tuấn mỹ mang theo ánh mắt nhộn nhạo nhìn ta, cười cười, Khổng Văn gật đầu: “Hảo, cách một tối làm một tối”

Vạn tuế!

Ta thực cao hứng, ôm cổ Khổng Văn, đưa môi liên tục lên thơm khuôn mặt hắn, sợ hắn đổi ý: “Khổng Văn thật tốt! Chỉ có Khổng Văn hiểu ta nhất!”

Tuy rằng không có quên tối hôm qua hắn vừa như vậy khi dễ ta, nhưng hiện tại đương nhiên hắn thật làđẹp trai tốt bụng a

“Buổi tối không làm, thì ban ngày có thể làm.” Lời nói của Khổng Văn đột ngột rơi vào bên tai ta, ngẩn người một lúc, ta ngẩng đầu, bắt gặp trên mặt hắn là nụ cười không có hảo ý chút nào.

“Ban ngày có thể làm, như vậy ta cũng sẽ không chịu thiệt.”

Mắt ta trừng lớn, thiếu chút nữa là rớt cả xuống, hận không thểđem tất cả những cái hôn vứa nãy cướp xuống.


Ngươi ngươi ngươi……. ngươi tên hỗn đản này!

Không biết từ khi nào, ta đã bị hắn biến thành mỹ vị ngon lành trên bàn hội nghị.

Một bên dùng đầu gối chặn đùi của ta lại, một bên thuần thục cởi bỏ quần áo của ta.

Tay hắn sờ loạn trên người ta, lại cắn cắn vành tai ta: “Chúng ta bắt đầu cuộc sống khoái hoạt vào ban ngày ngay bây giờ nhé!”

“Da…………… Oa! Ta không cần!”

Ngơ ngác suy nghĩđể tiêu hóa hết lời của hắn, một lúc lâu sao ta mới hét toáng lên kháng nghị!

Như vậy người chịu thiệt chỉ có thể là ta thôi!

Tiếng kêu thê thảm tràn ngập căn phòng rộng, minh họa còn có thêm bàn tay ma quỷđang rà khắp người ta cùng gương mặt anh tuấn tràn ngập tà khí của hắn.

Ô ô ô …………

Ngươi lại khi dễ ta!

Ô ô ô ……………

Vì cái gì không có gì hay ho luôn luôn là ta!

Ô ô ô …………

Văn phòng tổng giám đốc, nghe thật uy nghiêm a

Bất quáđối với vị trí trợ lýđặc biệt của tổng tài, có thể nói là nơi có thểđi lại tự do.

Ta đang tựa đầu trong lòng Khổng Văn, tiếp tục cơn ngủ ban sáng. Hắn tập trung tinh thần nhìn vào văn kiện trên bàn, thỉnh thoảng cúi xuống hôn hôn ta.

Mỗi khi ta ở trong lòng hắn điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái, hoặc là không an phận mà ngọ nguậy, hắn sẽ lại cúi xuống hôn hôn ta, sau đóánh mắt lại chuyển đến tập văn kiện đang chán trên bàn làm việc.

Cho nên, nếu muốn Khổng Văn hôn hôn, ta liền động a động a …………. hì hì.

“Khổng Văn…….” Ta mở to đôi mắt đáng yêu ngây thơ như cũ, nhìn khuôn mặt anh tuấn ngày đêm bên cạnh.

Ta cúi đầu kêu: “Khổng Văn…..”

“Làm sao vậy?” Khổng Văn rời mắt khỏi văn kiện, nhìn ta.


Ta cười hắc hắc: “Không có gì” Nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Đại lục mở thêm vài chi nhánh của công ty, Khổng Văn bận rộn lên không ít. Lúc nào cũng văn kiện lại văn kiện. Chán muốn chết!

Một hồi, ta lại đáng thương hề hề ngẩng lên: “Khổng Văn…… Khổng Văn…….”

Khổng Văn lại dời toàn bộ chúý lên ta: “Làm sao vậy?”

Lòng ta cười thầm: Hấp dẫn được sự chúý Khổng Văn, ta luôn là mục tiêu chúý hàng đầu của ngươi a!

“Không có gì” Ta lại le lưỡi trong lòng, nhắm mắt ngủ tiếp.

Vài lần như vậy, rốt cục Khổng Văn bỏ hẳn văn kiện đang đọc, nhìn ta:

“Ngươi thực buồn chán phải không?” hắn ôn nhu hỏi ta.

Ta chống cự không được ôn nhu của Khổng Văn———cho nên ta thực ngu ngốc điểm điểm cái đầu, còn thật thà trả lời: “Đúng vậy, Khổng Văn ngươi chơi với ta đi!”

Kết quả……….. Oa oa oa ……… Hắn hắn hắn hắn cư nhiên bắt đầu giải khai dây lưng của ta!

Rốt cục ngươi có liêm sỉ hay không?

Ta luông cuống tay chân ngăn hán lại, oa oa kêu to: “Ngươi muốn làm gì?”

“Đương nhiên là cùng với ngươi a ” Nụ cười giảo hoạt hồ ly lúc trên giường, hắn dễ dàng kéo quần của ta xuống.

“Ta không phải cóý này! Ta muốn muốn muốn……” Ta lấy tay che chặt lại bộ vị trọng yếu, đỏ mặt nói.

Này chết tiệt! Đồ không biết lãng mạn gì hết!

“Ta biết” Hắn gật gù như hiểu hết ý của ta “Ngươi muốn ta”

Nếu không phải hai tay đang bận che chắn bộ trọng yếu, ta nhất định sẽ bóp cổ chết hắn! Ta thề!

Hắn cư nhiên còn tà tà cười: “Thế nào? Ngươi đến bây giờ vẫn còn thẹn thùng?”

Dù ta có phát hồng toàn thân, khẳng định là bởi vì quá phẫn nộ! Tuyệt đối không phải vì thẹn thùng!

“Ta không cần làm ở ban ngày!”

“Ngươi tối qua lại nói không cần buổi tối làm”

“Nhưng hiện tại ta lại muốn buổi tối sẽ làm!” Ta cãi.


Kì thật không phải không muốn cũng Khổng Văn thân mật, nhưng là trong sách nói rằng làm quá nhiều sẽ dẫn đến chán. Phải để hắn bảo trì khẩu vị, nên cần phải tiết chế!

Xem ra Khổng Văn không thích phương pháp bảo trì khẩu vị này, hắn thật sựđói quá rồi. Hắn như con hổđói tới gần, nhanh nhẹn đem ta bổ nhào nằm lên bàn làm việc sau lưng.

Ô ô ô……….. Ta cảm thấy lúc trước hắn cốý mua chiếc bàn lớn như vậy để chuẩn bị cho việc xấu.

Ngay đằng sau……….

Cửa bỗng nhiên bất ngờ bị mở ra.c