Bất Tử

Chương 15

TÔI MỚI CHỢP MẮT THÌ DAMEN GỌI.

Mặc dù hai ngày qua tôi đã tự hứa với lòng mình rằng tôi không thích anh ta nữa, nhưng ngay khi nghe giọng anh bên kia đầu dây, tôi đã vội đầu hàng.

“Giờ này khá trễ rồi nhỉ?”

Tôi liếc nhìn vào mấy con số màu xanh phản quang trên đồng hồ báo thức, biết đã khuya, nhưng lại trả lời: “Không, không sao!”

“Em đang ngủ à?”

“Gần ngủ thôi!” Tôi dựng cái gối lên đầu giường và dựa lưng vào.

“Anh đang tự hỏi không biết anh có thể tới em giờ này không?”

Tôi nhìn đồng hồ một lần nữa. Câu hỏi của Damen đúng là điên rồ. “Có lẽ... giờ này thì không hay đâu!!” Tôi đáp, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.

“Anh xin lỗi vì đã không gặp em trong bữa ăn trưa...” Cuối cùng Damen lên tiếng. “Anh có giờ học nên phải đi ngay sau tiết tiếng Anh”.

“Không sao!” Tôi thở dài, không biết phải phản ứng như thế nào cho phải. Chúng tôi đâu là gì của nhau. Không phải người yêu, Damen đâu cần có trách nhiệm gì với tôi.

“Em có chắc mình không thể gặp bây giờ không?”, anh chợt hỏi, giọng tha thiết đến nao lòng. “Anh thật sự muốn gặp em. Anh sẽ không ở lâu đâu”.

Tôi mỉm cười, thoáng chút cảm động, nhưng vẫn giữ khoảng cách. “Hẹn anh tiết tiếng Anh ngày mai đi”.

“Anh sẽ đưa em đến trường nhé?”

Damen lại hỏi. Giọng của anh gần như thuyết phục tôi quên đi Stacia, quên đi Drina, quên đi sự rút lui vội vàng của anh, quên mọi thứ – quên những thay đổi cảm xúc như chong chóng. Chuyện đã qua thì cho qua, rồi sẽ bắt đầu lại tất cả!

Tôi hiểu anh muốn thế. Nhưng tôi không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy.

Mất vài giây suy nghĩ, rồi tôi cương quyết: “Miles và em đi cùng xe. Bọn em trước giờ vẫn đi học cùng nhau. Gặp lại anh trong giờ tiếng Anh nhé!”

Sợ Damen đổi ý, tôi vội vàng tắt điện thoại và quăng nó sang một bên.

Sáng hôm sau, mới tờ mờ, Riley đã thình lình vọt vào phòng, đứng trước mặt tôi và gằn giọng: “Chị vẫn còn giữ nguyên kiểu gàn dở ấy?”

Tôi trợn mắt.

“Em sẽ hiểu cái trợn mắt của chị là câu trả lời: Vâng”. Con bé cười, đi đi lại lại trước bàn trang điểm của tôi và đá gót chân vào ngăn kéo.

“Hôm nay em ăn mặc giống ai?”, tôi bỏ mấy cuốn sách vào trong ba lô và liếc nhìn cái áo bó sát người, cái váy dài, mái tóc nâu buông xõa như thác nước.

“Elizabeth Swann”, Riley hí hửng.

Tôi nhíu mày cố nhớ ra cái tên đó. Trong lúc ấy, con bé lại tặc lưỡi và liến thoắng: “Chuyện của chị và Count Fersen sao rồi?”

Tôi khoác ba lô lên vai và đi ra cửa, lơ đi câu hòi của nó, “Em đi cùng không?”

Nó lắc đầu. “Không. Hôm nay em có hẹn rồi”.

Tôi sững người, xoay lại nhìn đứa em gái của mình. “Em nói có hẹn nghĩa là sao?”

Nhưng Riley đã lắc đầu và bay lên khỏi bàn trang điểm.

“Không phải chuyện của chị!” Nó cười, đi xuyên qua tường rồi biến mất.

Miles dậy trễ kéo tôi trễ theo. Lúc hai chúng tôi đến trường, chỗ đậu xe đã kín mít. Chỉ còn một chỗ duy nhất.

Một chỗ duy nhất.

Gần cổng trường.

Một chỗ tình cờ ngay kế bên xe của Damen.

“Cậu làm điều đó như thế nào?” Miles chộp vội quyển sách, bước ra khỏi chiếc xe nhỏ màu đỏ của tôi, nhìn chằm chằm vào Damen như thể anh ta là “tác phẩm” gợi cảm, kỳ diệu nhất thế giới này.

“Làm cái gì?” Damen nhíu mày, nhìn tôi.

“Làm cái việc cuốn hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Ước gì tớ được một phần như thế nhỉ...!”

Damen cười, ánh mắt tìm tôi. Nhưng tôi chỉ gật đầu như thể anh là người đưa thư, người bán thuốc hay ai đó mà tôi cần tiếp xúc xã giao, chứ không phải người mà tôi đã và đang bị ám ảnh ngay từ lần đầu gặp mặt.

“Chuông sắp reo rồi”. Tôi nói, vội đi qua cổng, hướng thẳng đến lớp, nhưng vẫn kín đáo nhận thấy anh đi rất nhanh để đến cửa lớp trước tôi.

Tôi bước vội về bàn của mình, trong khi Stacia chặn Damen lại: “Không có đóa hồng nào cho em sao?”

Sau đó cô nàng hối tiếc vì đã hỏi, ngay khi nghe anh trả lời: “Xin lỗi, hôm nay không có!”

Damen ngồi vào chỗ của mình và nhìn tôi bằng ánh mắt thích thú.

“Có người không vui à?”, anh ta cười.

Nhưng tôi chỉ nhún vai và bỏ cái ba lô xuống sàn.

“Hôm nay thầy Robins ở nhà rồi”.

Tôi xoay người, nhíu mày. “Làm sao mà anh...”

Chỉ như thế thôi, rồi tôi ngừng bặt. Làm sao mà Damen có thể biết cái điều mà tôi biết, rằng thầy Robins vẫn còn đang ở nhà, vẫn còn say, vẫn còn làm đau buồn vợ và con gái của mình?

“Anh thấy cô giáo dạy thế trong khi chờ em ở bãi đậu xe”. Tự Damen trả lời. “Cô ấy không tìm được phòng, vì thế anh đưa cô ấy lên phòng giáo viên...”

Tôi biết, những điều anh nói là sự thật.

“Ever, nói cho anh nghe đi. Anh đã làm gì khiến em giận như vậy?”

Tôi liếc nhìn phía trên – nơi Stacia đang thì thầm gì đó vào tay Honor, thấy bọn họ lắc đầu và nhìn chằm chằm vào tôi.

“Đừng chú ý đến những kẻ hợm hĩnh đó”. Damen thì thầm, nghiêng người về phía tôi và đặt tay anh lên tay tôi. “Anh xin lỗi vì buổi tiệc hôm trước đã không ở bên em lâu. Đúng ra, anh không nên đi sớm như vậy...”

“Anh định nói là đi với Drina à?”

Ngay khi vừa dứt lời, tôi đã muốn cắn lưỡi mình vì cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ. Một câu hỏi mới ghen tuông khủng khiếp và vô lý làm sao! Tôi ước gì mình có thể bình tĩnh, tập trung và cư xử một cách đàng hoàng, không bị chi phối vì sự có mặt của cô ta. Nhưng thực tế là tôi không thể làm như vậy.

“Ever...”, anh bắt đầu.

Nhưng tôi không để cho anh nói.

“Gần đây anh có gặp Haven không? Cô ấy giống như phiên bản của Drina, cư xử theo cung cách của Drina. Ngay cả màu mắt cũng giống. Thật đấy, khi nào anh ghé qua bàn ăn trưa thì anh sẽ thấy...”

Tôi liếc nhìn Damen, như thể anh phải có trách nhiệm, như thể đó là lỗi của anh.

Nhưng ngay khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi thấy tim mình như tan chảy, mềm nhũn vì sự quyến rũ của Damen, như sự bất lực của mảnh kim loại bé nhỏ trước cục nam châm khổng lồ.

Damen hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu.

“Ever, đó không phải là điều em nghĩ!”

Tôi mím chặt môi. Làm sao anh biết em nghĩ gì?

“Hãy để anh giúp em. Để anh mời em đi đâu đó, một nơi nào đó đặc biệt... Nhé?”

Tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp từ ánh nhìn của anh trên cơ thể mình, nhưng tôi không mạo hiểm chấp nhận ngay. Tôi muốn anh lo lắng, nghi ngờ. Tôi muốn kéo dài tình trạng đó càng lâu càng tốt.

Vì thế, tôi ngồi thẳng lên. “Để em suy nghĩ đã!”

Xong tiết Lịch sử thứ tư, tôi đã thấy Damen đang chờ trước cửa. Tưởng anh chỉ muốn đi cùng tôi đến bàn ăn trưa, tôi nói vội: “Chờ chút! Em bỏ cái ba lô vào tủ rồi đi liền!”

Nhưng Damen bật cười.

“Không cần đâu!” Anh choàng tay ôm thắt lưng tôi. “Bất ngờ sẽ bắt đầu ngay bây giờ”.

“Bất ngờ?”

Khi tôi nhìn vào mắt Damen, cả thế giới như biến mất, chỉ còn lại tôi và anh trong không gian hoàn toàn tĩnh lặng.

“Anh sẽ đưa em đến một nơi đặc biệt, đặc biệt đến mức em sẽ tha thứ cho những lỗi lầm của anh!”

“Còn lớp học thì sao? Chúng ta cúp cua luôn mấy tiết còn lại à?” Tôi hoang mang trợn mắt.

Damen phá lên cười và dựa vào tôi. Môi anh lướt sát gương mặt tôi, thì thầm một chữ vâng rất khẽ.

Khi tôi đỏ mặt bước lùi lại, tôi cũng kịp ngạc nhiên nhận ra mình thốt lên: “Sao được?” chứ chẳng phải là một chữ “Không!” quyết liệt như tôi mong muốn.

“Đừng lo!” Damen cười, nắm chặt tay tôi khi dẫn tôi đi ra cổng. “Em sẽ luôn luôn an toàn khi ở bên anh!”