Bất Tử - Evermore

Chương 20

SÁNG HÔM SAU, NGAY KHI TÔI ĐÃ SẴN SÀNG ĐẾN TRƯỜNG thì Riley nhẹ nhàng đáp xuống bàn trang điểm của tôi. Con bé ăn mặc như một diễn viên Hollywood, có lẽ đã chán với những trò nghịch ngợm hằng ngày với đám bạn bè.

“Chị… không thể tin được. Chị sẽ chết ngất khi biết điều này. Nó chẳng giống cái gì cả. Thật đấy. Nó chỉ là một ảo giác không thật, cứ như là trong phim ảnh. Tin em đi, em nói nghiêm túc đấy. To lớn, sừng sững, nhưng lại không có thật. Chắc chắn họ phải che giấu bí mật kinh khủng nào trong đấy. Một bí mật!”

“Em đang nói cái gì vậy?”

Tôi đoán là con bé định ám chỉ đến một khung cảnh trong phim trường Hollywood. Không hiểu sao năng lực siêu linh của tôi chẳng bao giờ mang lại kết quả mỗi khi tôi xem tivi hay đọc báo. Tôi không thể biết chuyện gì xảy ra với một nghệ sĩ, diễn viên nào đấy mà chỉ thông qua việc ngắm nhìn họ trên báo hay trên tivi.

“Còn về…”.

Tôi định hỏi, còn về các nghệ sĩ mà tôi yêu thích, mấy tin đồn trên báo lá cải về họ có thật không? Nhưng chưa kịp thốt ra cho trọn câu thì cô Sabine đã đột ngột bước vào phòng, ngơ ngác: “Còn về… cái gì?”

Tôi liếc nhìn Riley, thấy nó cười nghiêng ngửa. Tôi luống cuống tằng hắng giọng: “Không, con chỉ lẩm bẩm ôn bài một mình thôi chứ có nói gì đâu!”

Cô Sabine nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng, vẻ như nghi ngờ, trong khi Riley lắc đầu và thì thào: “Tốt đấy, Ever. Nghe có vẻ thuyết phục đấy!”

“Cô có cần gì không ạ?” Tôi hỏi, quay lưng lại với Riley để khỏi bị chi phối bởi những động tác tinh nghịch của con bé, cố tập trung tìm hiểu mục đích chuyến viếng thăm của cô Sabine.

Rồi tôi kín đáo mỉm cười khi đọc được một thông tin cô chưa kịp nói ra: Cô được mời đi chơi vào cuối tuần này, nhưng chưa biết làm sao để nói với tôi!

Ở độ tuổi ngang với bố tôi – người bố đã mất – vậy mà cô vẫn còn lúng túng đến mức luống cuống trước lời mời hò hẹn ấy. Cô đi qua đi lại trong phòng tôi, dáng người rất thẳng, những động tác cứng nhắc không tự nhiên. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu và ngồi xuống mép giường của tôi. Những ngón tay cô bồn chồn làm cái động tác vô thức là nhặt nhạnh những sợi chỉ bị bong ra từ cái mền cotton màu xanh của tôi trong khi cố suy nghĩ xem có thể bắt đầu như thế nào.

“Jeff mời cô đi chơi cuối tuần này”. Cô lúng búng trong miệng. “Nhưng cô nghĩ nên nói với con trước!”

“Jeff là ai cô?” Tôi đeo đôi hoa tai vào, cố hỏi với giọng tự nhiên nhất dù đã biết rõ câu trả lời.

“Con đã gặp chú ấy trong bữa tiệc nhà mình đó. Chú ấy làm Frankenstein…”.

Cô liếc nhìn tôi. Tâm trí cô đang loáng thoáng cảm giác thấy tội lỗi, cảm giác như mình là một người bảo trợ không làm hết trách nhiệm. Tuy nhiên, điều đó vẫn không làm ảnh hưởng đến vầng hào quang xung quanh cô. Nó vẫn ngời lên một màu hồng hạnh phúc.

Tôi nhét mấy quyển sách vào trong ba lô, lưỡng lự không biết mình nên nói hay không nên nói gì. Chú Jeff thật sự thích cô và không có ý gì hại cô. Có lẽ chừng đó là đủ rồi. Đã lâu lắm tôi không thấy cô hạnh phúc như thế. Tôi không thể phá tan cảm xúc của cô bằng những ý nghĩ của mình, kiểu như: Con xin lỗi, nhưng chú Jeff không thật sự là mẫu người đàn ông phù hợp với cô. Thật ra chú ấy còn sống với mẹ! Đừng hỏi làm sao con biết, chỉ cần tin điều con biết là được rồi.

Không. Không thể nói như thế được. Các mối quan hệ tự thân nó sẽ giải quyết theo cách riêng của nó, vào một thời điểm thích hợp. Tôi không cần phải xen vào. Hơn nữa, tốt hơn là tôi nên tập trung vào việc giải quyết những chuyện của chính mình. Mọi việc với Damen đã dần ổn định hơn. Tôi gần anh hơn và có những phút giây rõ ràng chúng tôi đã thành một nửa của nhau thật sự. Có lẽ đã đến lúc tôi không nên đẩy anh ra xa nữa. Có lẽ đã đến lúc chúng tôi bước sang giai đoạn kế tiếp. Việc cô Sabine đi ra khỏi thị trấn trong một vài ngày tới sẽ là một cơ hội khó có thể lặp lại trong đời tôi.

“Con nghĩ cô nên nhận lời đi đi ạ. Chắc hẳn sẽ rất vui! Nhớ kể cho con nghe mọi chuyên lúc cô về đấy nhé!”

Tôi làm ra vẻ rất hào hứng, nhưng trong lòng lại tin rằng rồi cô sẽ tự biết được sự thật về chú Jeff và tiếp tục cuộc sống của mình.

Cô nở một nụ cười thoải mái, gương mặt giãn ra sau những phút căng thẳng. Lúc ra đến cửa, cô còn dừng lại và ngoái đầu nói với tôi: “Cô sẽ đi hôm nay, sau giờ làm việc.

Chú ấy có một căn nhà ở Palm Springs, cách đây chưa tới hai giờ lái xe. Vì thế nếu con cần gì, thì cô sẽ về ngay.

Chúng ta sẽ không cách nhau quá xa!”

Đúng rồi, mẹ của chú ấy ở Palm Springs.

“Cô chú sẽ trở về vào ngày Chủ Nhật. Ever, nếu con muốn có mấy người bạn đến chơi cũng không sao. Con có muốn chúng ta bàn chuyện đó không nhỉ?”

Tôi cứng người, biết chính xác lời nói đó nhắm đến điều gì và tự hỏi liệu cô có đọc được ý nghĩ của tôi không. Dẫu sao, tôi cũng thấy mình cảm động khi nhận ra rằng cô đang gắng sức để hoàn thành vai trò mới của mình như một người mẹ của đứa con gái tuổi mười sáu rưỡi.

Nhưng thay vì để cô kịp hỏi gì thêm, tôi chỉ lắc đầu: “Không có ai đến đâu ạ! Con sẽ ở nhà làm bài tập thôi…”.

Cô Sabine gật đầu, rõ ràng cũng thấy bớt căng thẳng giống như tôi vì vừa tránh được một cuộc nói chuyện với nhau về tình dục.

“Hẹn gặp lại con vào Chủ Nhật”, cô nói.

“Vâng ạ!” Tôi bước xuống cầu thang. “Hẹn gặp lại cô!”

Tạm biệt Miles ở bãi đổ xe xong, tôi đã cảm nhận được ánh nhìn rạo rực, ấm áp và dễ chịu của Damen trước khi thật sự thấy anh ở đó.

Anh sóng bước bên tôi. “Ever, anh có ý này hay nè! Hay tụi mình đi ăn sáng đi!”

Tôi trợn mắt nhìn anh, suýt chút nữa thì thốt lên: Anh định cúp học nữa à?

“Đi nào…”. Đôi mắt anh cười, môi anh cười. Ánh nhìn tỏa rạng một cảm giác bình yên và cuốn hút không thể cưỡng lại được.

“Không được đâu!”, tôi thì thầm, liếc nhìn xung quanh một cách đầy lo lắng, sợ ai đó có thể nhìn thấy, sợ chúng tôi có thể trễ giờ. “Em ăn sáng ở nhà rồi”.

“Ever, làm ơn đi!” Anh làm động tác quỳ một chân xuống, thanh lịch, duyên dáng, như một chàng hiệp sĩ ngày xưa quỳ một chân xuống cầu hôn.

“Đi mà… Đừng bảo anh phải vào đó. Nếu em có chút lòng tốt nào, thì đừng bắt anh phải vào lớp học!”

Tôi mím chặt môi cố nhịn cười. Cái cảnh anh chàng đẹp trai, lịch sự, tinh tế của tôi quỳ gối van xin điều gì là điều tôi chưa bao giờ hình dung được. Nhưng tôi vẫn lắc đầu nghiêm nghị: “Thôi nào, đứng dậy đi! Chuông sắp…”.

Tôi chưa nói được dứt lời thì tiếng chuông báo hiệu giờ vào học đã reo vang.

Damen cười, đứng dậy, phủi phủi chiếc quần jeans và choàng tay ôm eo tôi: “Họ đâu có thích thú gì khi thấy anh và em cùng vào lớp trễ”.

“Họ là ai?”, tôi nhướng mày.

Anh nhún vai, cử chỉ vẫn cực kỳ duyên dáng.

“Anh sẽ không rủ người khác cúp học. Nhưng với em thì…”, Damen mỉm cười, “Anh bảo đảm có cách học khác tốt hơn cho em trong buổi sáng này. Em biết mà, chúng ta chẳng có gì để học ở trường. Và, em sẽ không phải mang cái này!”

Anh tháo mắt kính của tôi ra, kéo cái mũ trùm đầu xuống. Nói như thể hiểu rằng cả năm nay tôi biết mọi câu trả lời trong các bài kiểm tra chính bằng năng lực siêu linh chứ không phải bằng những tiết học miệt mài.

“Cuối tuần sẽ được bắt đầu từ bây giờ!”

Ánh mắt anh mời gọi, kỳ bí, hứa hẹn những bất ngờ và những niềm vui bất tận. Mặc dù tôi biết chắc mình tuyệt đối không nên cúp học, nhưng dường như lưỡi tôi cứng đờ để có thể thốt ra một câu từ chối cho nên hồn.

“Nhanh lên, kẻo họ đóng cổng!”

Trời ạ, tôi không tin được khi chính mình thốt ra câu đó!

Chúng tôi đi hai xe riêng. Tôi lái xe theo Damen mà không biết chính xác anh định đưa mình đến tận đâu. Chỉ tới khi cả bãi biển bát ngát hiện ra, tôi mới sững sờ trước khung cảnh thần tiên ấy.

Nguyên sơ. Tít tắp trải dài. Nước xanh biêng biếc.

Damen quẹo phải rồi dừng lại. Tôi cũng dừng lại, đậu xe ngay kế bên anh. Damen tươi cười đi vòng qua bên kia mở cửa cho tôi.

“Em từng đến đây bao giờ chưa?”

Tôi nhìn cái lều màu trắng, lắc đầu.

“Anh biết em ăn sáng rồi và chưa đói bụng. Nhưng em có thể vào trong thử các món thức uống của họ. Ngon lắm. Anh nghĩ em nên thử món Mạch nha hẹn hò hay sinh tố bơ đậu phộng sô-cô-la. Hay cả hai cũng được. Anh đãi!”

“Hẹn hò? Mạch nha hẹn hò?”, tôi nhăn mũi, “Em chẳng thích từ đó tí nào. Nghe nó kinh khủng quá!”

Anh nháy mắt một cái, chỉ cười và kéo tôi tới quầy bán các loại thức uống. Mỗi người chọn một ly khác nhau và mang ra băng ghế màu xanh, nơi chúng tôi có thể vừa ngồi nhâm nhi vừa ngắm biển.

“Em thích ly nào?”, anh đầy vẻ chiều chuộng.

Tôi nhấm nháp thử cả hai ly. Đều đậm đà và nhiều kem.

“Cả hai đều ngon, nhưng có lẽ em thích hẹn hò hơn”. Tôi nghịch ngợm mở cái nắp ly ra, dùng muỗng múc từng muỗng nhỏ.

“Anh thử xem!”

Tôi đẩy cái ly sang phía bên anh. Nhưng anh chỉ lắc đầu và đẩy ngược trở lại.

Có điều gì đó từ hành động đơn giản ấy khiến lòng tôi nhoi nhói.

Điều gì đó về Damen – điều gì đó còn hơn cả những điều kỳ bí: Anh chưa bao giờ ăn!

Hình như đọc được suy nghĩ của tôi, anh lơ đãng cầm lấy cái ống hút, cắm vào ly và hút một hơi dài. Khi anh chồm người qua đặt lên má tôi một nụ hôn, đôi môi anh lạnh như băng giá.

“Xuống biển chơi đi!”

Anh nắm tay tôi và chúng tôi đi theo lối mòn xuống bãi biển. Hai vai sát cạnh nhau, chúng tôi chuyền cho nhau ly sinh tố, nhưng đa phần là tôi uống.

Đến gần sát mép nước, Damen và tôi cởi giày, xắn quần jeans lên cao, cột chiếc áo khoác ngang eo rồi đi dọc theo bãi cát mềm và mịn. Sóng ập òa đánh vào, đùa giỡn với những ngón chân của chúng tôi, thỉnh thoảng ập một cái mạnh hơn làm nước biển văng lên cả trên đầu gối.

“Em biết lướt ván không?”, anh hỏi, lấy hai cái ly giấy đã hết nước chồng lên nhau.

Tôi lắc đầu, rón rén bước lên một tảng đá nằm sát bờ.

“Em có muốn học không?”, anh cười.

“Ở dưới làn nước này à?” Tôi rùng mình, rụt vai, lắc đầu quầy quậy ngay lập tức. Chỉ mới dạo sát mép nước có một chút thôi mà mấy ngón chân tôi đã tê cóng và tái xanh.

“Thôi, cho em xin! Em sẽ chỉ xuống dưới đó khi nào nước ấm hơn thôi!” Tôi vọc chân mình xuống cát, ngọ nguậy mấy ngón chân.

Anh không nói gì, nắm tay tôi dẫn đi qua mấy vũng nước rồi đến một cái hang thiên tạo nằm kín đáo khuất sâu vào trong.

“Ơ… Em không nghĩ ở đây lại có một cái hang tự nhiên như thế này!” Tôi nhìn quanh.

Những phiến đá bên trong trơn phẳng. Vài thứ vật dụng như khăn tắm và ván lướt sóng xếp gọn gàng trong góc.

“Không có ai ở đây đâu, đừng lo!” Anh cười. “Đồ đạc của anh vẫn còn nguyên trong này là một minh chứng đấy. Cái hang nằm lẫn vào núi đá nên hầu hết những người đi qua đều không thấy nó. Mà đa số mọi người sống hết cuộc đời mình song vẫn thờ ơ với những điều xảy ra ngay trước mắt đấy thôi!”

“Làm sao anh phát hiện ra nó hay vậy?” Tôi thích thú ngồi xếp bằng lên tấm trải lớn màu xanh lá Damen trải sẵn giữa hang.

“Anh nghĩ anh không giống đa-số-mọi-người”.

Anh cười cười, nằm xuống, kéo tôi nằm theo luôn.

“Sao em hay giấu mình trong cái quần jeans rộng thùng thình và cái áo khoác với mũ trùm đầu kín mít thế?” Anh thì thầm, mấy ngón tay vuốt nhẹ trên má tôi, vén những sợi tóc mai lòa xòa của tôi ra sau vành tai. “Em có biết là em xinh đẹp và kỳ diệu đến mức nào không?”

Tôi mím chặt môi nhìn đi chỗ khác.

Có lẽ, cô gái nào cũng sẽ thấy sung sướng và thích thú với một lời khen như thế. Tôi cũng thích. Nhưng tôi ước giá mà anh đừng nói nữa!

Có lẽ, anh yêu cái người con gái tươi xinh, trẻ trung, tóc vàng óng, nụ cười rạng rỡ ở trong tôi. Nhưng người con gái đó đã chết rồi. Chết theo những mất mát nát vụn cả lòng sau tai nạn giao thông. Giờ đây, chỉ còn tôi – khô cứng, cô đơn, thích giấu mình, luôn nhạy cảm và hay tủi thân – để thế chỗ mà thôi.

Ý nghĩ ấy khiến một giọt nước mắt lăn ra, nhẹ nhàng trườn xuống má. Tôi quay đi chỗ khác vì không muốn anh nhìn thấy. Nhưng anh choàng tay ôm chặt lấy tôi. Từ tốn, ấm áp, dịu dàng. Đôi môi da diết dán chặt lên mắt, lên má, lên miệng tôi, nhẹ nhàng xóa đi nỗi đau buồn đó.

“Ever…”, anh thì thầm, giọng trầm lắng xa xôi, đôi mắt mênh mông sâu thẳm.

Cơ thể chúng tôi gần như quyện vào nhau. Bàn tay anh ban đầu chỉ là những vuốt ve chia sẽ ân cần, nhưng liền sau đó chuyển sang mơn man, cuốn hút, nóng bỏng và gấp gáp hẳn lên. Tôi cảm nhận được những tia lửa hừng hực trong ánh mắt anh. Môi anh ráo riết áp chặt vào gương mặt tôi, áp chặt vào hơi thở bối rối, luống cuống lẫn rộn ràng.

Tôi biết mình khó mà từ chối.

Tôi mệt mỏi vì chiến đấu, mệt mỏi vì từ chối. Tôi chỉ muốn bình thường lại. Và có gì bình thường hơn điều này?

Tôi nhắm mắt khi bàn tay anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác ra khỏi người tôi. Đầu hàng. Chịu thua. Cho phép cả bàn tay ấy mở nút chiếc quần jeans. Có cái gì đó trong tôi cứ mãnh liệt trào lên. Một thứ cảm xúc chưa bao giờ có. Tôi có thể gọi đó là gì, nếu không phải là tình yêu?

Thế nhưng, ngay khi vừa cảm nhận được bàn tay anh dè dặt chạm đến ranh giới cuối cùng, tôi liền ngồi bật dậy, đẩy nhẹ anh ra. Một phần trong tôi muốn tiếp tục, muốn kéo anh trở lại, nhưng một phần khác – tôi biết không phải ở đây, không phải bây giờ, và không phải cách này.

“Ever”. Anh thì thầm, ánh mắt da diết làm xốn xang cả tim tôi.

Nhưng tôi chỉ lắc đầu và nằm xuống, quay người úp mặt vào trong vách đá.

Tôi thấy bàn tay anh dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc mình từ phía sau lưng.

“Ừ, được rồi… anh hứa. Giờ thì ngủ thôi em!”

Không biết tôi nhắm mắt được bao lâu, nhưng tự dưng tôi cảm nhận một khoảng không cạnh bên mình dù chưa hề quay lại.

“Damen?” Tôi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh hang.

Chỉ có tiếng vọng của những con sóng ngoài xa.

“Damen?” Tôi gọi lần nữa, vội vàng mặc quần áo vào và loạng choạng đi ra ngoài.

Bãi biển vắng tanh.

Tôi hốt hoảng quay ngược vào trong hang. Lần này, thấy tờ giấy ghi lời nhắn của anh để lại trên ba lô của tôi.

Chỉ một hàng chữ ngắn: “Anh đi lướt ván. Sẽ trở lại ngay!”

Tôi chạy trở ra ngoài. Mẩu giấy ghi lời nhắn còn nắm chặt trong tay. Nhưng bãi biển vẫn vắng tanh. Chỉ có hai người lướt ván ở ngoài xa. Song nhìn dáng họ và trang phục lướt ván của họ, tôi chắc chắn rằng họ không phải là Damen.