Sau khi Vương Dục Sâm về trường đại học, Vương gia cha mẹ liền trở về, khi đó trường học Cam Tuyền còn chưa bắt đầu học, dĩ nhiên còn ở lại trong phòng ngủ của Vương Dục Sâm. Vương mụ mụ rốt cục không nhịn được, đối với Cam Tuyền nói lời tương tự như lệnh trục xuất, Cam Tuyền khi đó còn chìm đắm ở trong mối tình đầu mông lung ngọt ngào, đối với trưởng bối ác ngôn hoàn toàn không để ở trong lòng, chí ít Vương mụ mụ ghét bỏ hoàn toàn không sánh được với một tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi đêm của Vương Dục Sâm.
Cam Tuyền lại không đoán được Vương mụ mụ đã quan sát hai người bọn họ rất kĩ, dường như đã thấy nhi tử nhà mình đi lại nhiều lần, cảm thấy nhi tử cùng tiểu tử này nếu tiếp tục sống như thế quả thực ảnh hưởng tiền đồ cùng tìm bạn gái, liền thừa dịp ngày nào đó đi tìm Cam Tuyền ăn cơm, yêu cầu rõ ràng hắn hẳn là bắt đầu học độc lập, đừng lại ràng buộc thời gian tự do của con trai nàng.
"Cô cũng là muốn tốt cho các cháu, cháu suy nghĩ một chút, Dục Sâm năm nay đã hai mươi mốt, nên sớm tìm bạn gái, mấy ngày trước cô hỏi hắn chuyện này, hắn còn nói trong lòng hắn là có hảo cảm với một cô nương, bất quá hiện tại bận bịu, cũng không muốn làm trễ nãi đối phương. Vì lẽ đó cô nghĩ hắn rảnh rỗi nên ở trường học nhiều hơn, cùng cô nương người ta ở chung xúc tiến tình cảm, mà không phải có cơ hội liền chạy về nhà. Con trai như vậy không tốt."
Cam Tuyền đem lời vương mụ mụ vào tai này ra tai kia, cậu đời này ngoại trừ Vương Dục Sâm cùng Thường lão đại tình cờ gặp mặt liền không nghe qua lời của người khác, bất quá Vương mụ mụ vừa nói như thế, đúng là kích thích cậu muốn đi xem ý nghĩ của Vương Dục Sâm. Lộ phí Cam Tuyền vẫn là lấy hết tiền tiết kiệm tề, thừa dịp hai ngày nghỉ chen lên xe lửa, thời điểm đến thành thị Vương Dục Sâm ở cũng đã là tám giờ tối.
Cam Tuyền theo địa chỉ Vương Dục Sâm từng nói với cậu tra cứu internet bắt xe công cộng, thay đổi hai chuyến xe rốt cục xuống ở cổng W đại. Cậu đương nhiên cũng muốn trực tiếp đến thẳng, nhưng mà trên người cậu không tiền tài dư dả như vậy. Thời điểm đến phòng ngủ dưới lầu đã sắp mười giờ, Cam Tuyền đói bụng ục ục kêu, cũng lười đi siêu thị mua đồ ăn, liền ngồi xổm trên bậc thang vườn hoa phòng ngủ dưới tầng, nhắn tin cho Vương Dục Sâm: "Anh về kí túc xá chưa?"
Vương Dục Sâm nhanh chóng nhắn lại: "Đang về, vừa nghe xong một tiết, mệt mỏi quá a. Mười giờ, những người bạn nhỏ phải ngủ sớm một chút mới cao được. Ngủ ngon."
Không biết từ lúc nào tin nhắn của Vương Dục Sâm bắt đầu thỉnh thoảng sẽ mang theo một chút về cuộc sống bây giờ của hắn cùng nội dung học tập, Cam Tuyền không hiểu được hắn, nhưng bản năng cảm thấy đây là Vương Dục Sâm đối với hắn biểu hiện chân thành, trong nội tâm cảm thấy cao hứng.
Nhận được tin nhắn Cam Tuyền thả lỏng, thẳng thắn ngồi ở trên thềm đá ngây ngốc. Sau mười phút cậu liền nhìn thấy người cậu tâm tâm niệm niệm kia, chỉ là bên người người kia còn có người khác..
Nữ sinh trang điểm nhạt đang đi bên cạnh Vương Dục Sâm, hai người vừa đi vừa vừa nói vừa cười thảo luận cái gì, đến giao lộ nữ sinh phất tay hướng về một hướng khác đi, đi mấy bước lại quay người lại đem khăn quàng trên cổ gỡ xuống trả lại Vương Dục Sâm, xem khẩu hình thật giống là nói câu cảm tạ. Vương Dục Sâm cười gật gù, tiếp nhận khăn quàng cổ của mình hướng về phòng ngủ bên này đi..
Cam Tuyền chỉ cảm thấy trong dạ dày đảo lộn, trên trán một mảnh mồ hôi lạnh, yết hầu khó chịu như là như là bị ngăn chặn. Thời điểm Vương Dục Sâm đối mặt cậu đều là bất đắc dĩ chiếm đa số, cũng rất ít nhìn thấy loại biểu lộ ôn nhu cùng ý cười bao dung này. Vương Dục Sâm đi tới dưới phòng ngủ liền dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn một chút, xác định không thấy nhân tố gì để hắn tâm thần không yên mới xoay người tiếp tục hướng về bên trong nhà đi..
Cam Tuyền lần này là chạy trối chết, hình ảnh cậu nhìn thấy đã đánh đổ thế giới quan trước đây của cậu. Có thể Vương Dục Sâm đối với mỗi người đều là quan tâm như vậy để bụng như thế, cậu bất quá chỉ là khá đáng thương, khiến cho Vương Dục Sâm để tâm rất nhiều. Cái hôn môi mà cậu từng cho rằng đó là đính ước đã qua hơn hai tháng, xúc cảm do môi của hắn dừng lại ở trên trán mình đã mờ mịt, kí ức về người kia ôm mình ngủ cũng giống như vào thời khắc này hoàn toàn mơ hồ.
Có lẽ bên người Vương Dục Sâm có một nữ sinh ôn hòa mĩ lệ cũng khá là thích hợp. Cam Tuyền không nói được trong lòng mình đến cùng là đố kỵ cùng phẫn nộ nhiều hơn, hay là tự ti cùng thất lạc nhiều hơn, cảm giác trời đất xoay vần đổ nát đánh nát cậu đã từng tự cho là ngọt ngào, đem bộ phận lãng mạn mà cậu từng có tất cả đều biến thành bất an. Cam Tuyền từ phía sau lùm cây đi ra, đi về phía trước không lâu liền nhìn thấy một cái băng ghế dài, vào lúc này đã không còn xe công cộng, Cam Tuyền cũng không thể đi tới trạm xe lửa, tiền cậu còn dư lại trên người cũng chỉ đủ mua một tấm vé xe lửa về, cậu đương nhiên không dám dùng để ở khách sạn hoặc là tìm cái nhà nghỉ.
Cam Tuyền núp ở trên băng ghế dài, ôm chặt túi sách trong lồng ngực, túi sách mềm nhũn, bên trong có một cái khăn quàng cổ cậu muốn mang cho Vương Dục Sâm, tuy rằng khí trời dần dần ấm áp lên, nhưng cậu vẫn muốn mang khăn quàng đã muốn mua vài tuần đưa đến bên cạnh hắn. Cam Tuyền yên lặng mà đem khăn quàng cổ móc ra quấn trên cánh tay, mang đến ấm áp như có như không. Trong dạ dày lúc đầu còn cảm giác đói bụng nhưng bây giờ liền không cảm giác, cũng không cảm thấy khó chịu, ngay trong không khí lành lạnh, Cam Tuyền cuộn mình ở trên băng ghế dài ở khuôn viên W đại, sống qua đêm tối dài dài đằng đẵng nhất trong đời. Thời điểm nắng sớm soi trên lưng hắn, Cam Tuyền bị tiếng chim nhỏ lanh lảnh kêu tỉnh lại, trong không khí lành lạnh của buổi sáng rùng mình một cái..
Bắt xe công cộng ở đường đối diện, Cam Tuyền trở lại trạm xe lửa, mua một tấm vé trở lại, trong túi cậu tổng cộng còn sót lại chín xu, giá đồ ăn ở trạm xe lửa cực đắt, một quả trứng luộc trong nước trà đều muốn một đồng hai, Cam Tuyền nuốt nước miếng một cái, cậu mua không nổi, vì Vương Dục Sâm cậu đã lâu không làm tên côn đồ cắc ké, tự nhiên không giống như khi còn bé đói bụng liền đi cướp đồ của người khác ăn. Trước khi đến cậu không nghĩ đến điều này, cậu định đi tìm Vương Dục Sâm, sau đó tiêu sái mà đồng ý cùng Vương Dục Sâm ăn bữa tối, sau đó hai người là có thể ôm cùng nhau ngủ một đêm, cùng nhau vượt qua ngày thứ hai hoàn mĩ, sau đó Vương Dục Sâm sẽ đưa cậu đến nhà ga, mua xong vé xe sẽ đưa đến tay cậu, lại nhìn theo cậu lên xe lửa về nhà.
Cam Tuyền cảm thấy đau đớn, hai mắt biến thành màu đen, chen lên trở lại xe lửa. Trên thực tế người không tính là rất cường tráng trái lại càng có tính dai, giống như trạng thái Cam Tuyền như vậy lại kỳ tích, chống đỡ được đến kí túc xá tường học, sau đó mê man một ngày, sau khi tỉnh lại như tiểu Cường vọt vào căng tin trường học. Dạ dày héo rút căn bản không chịu được chủ nhân rượu chè ăn uống quá độ, cuối cùng là ói ra..
Sau đó Cam Tuyền bắt đầu thay đổi, thời gian theo Thường Kiện lăn lộn rõ ràng bắt đầu tăng lên, ở quán Internet quán bar KTV tỷ lệ tăng cao rõ rệt, thậm chí bắt đầu học hút thuốc uống rượu. Cam Tuyền hút xong hơi thứ nhất, cảm thấy này thật con mẹ nó chính là đồ tốt, nếu không tại sao lại làm cho tâm tình tồi tệ hơn nửa tháng bắt đầu hòa hoãn lại?.
Vương Dục Sâm không liên lạc được với Cam Tuyền cũng đã nửa tháng, tin nhắn không trả lời điện thoại không tiếp, gọi điện thoại về nhà, ba mẹ cũng nói Cam Tuyền không trở lại. Vương Dục Sâm hồi đó chính là đang làm một hạng mục thực tập dưới sự chỉ đạo của giáo sư, bản thân bận tối mày tối mặt, nội tâm bất an không thể bình tĩnh lại được. Hắn không thể làm gì khác hơn là an ủi mình, có khả năng Cam Tuyền cũng chỉ là giận hắn.
Hết chuyện này đến chuyện khác, sau khi ở lại hai tuần rốt cục cũng hoàn thành được hạng mục cuối cùng, lại gặp phải kì thi cuối kì năm ba, thi cuối kì năm ba hầu như không có cơ hội thi lại, Vương Dục Sâm lòng nóng như lửa đốt lại không thể bỏ thi. Đến khi hắn thi xong về nhà, cũng đã lại nửa tháng tiếp.
Không về hầu như đã hai tháng, trên máy bay trở về Vương Dục Sâm tràn đầy bất an, tiểu tử sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Vương Dục Sâm không ngừng tự trách tại sao lúc đó đã quên liên lạc cùng giáo sư ngữ văn hồi xưa bây giờ là chủ nhiệm lớp của Cam Tuyền đây? Nếu không bây giờ cũng đã không hoàn toàn bó tay.
Điện thoại vẫn là không tiếp, Vương Dục Sâm đã từ bỏ, xuống máy bay liền trực tiếp đi đến trường học Cam Tuyền, nhưng lại nhận được tin tức Cam Tuyền đã hai tháng không có đến trường, thêm vào đó thái độ của người nhà Cam Tuyền còn thực sự cần bàn lại, trường học đang định tìm một cơ hội khuyên lùi. Vương Dục Sâm nghe xong liền nhất thời bối rối, trước khi hắn đi năm nay đứa nhỏ còn rất tốt, sau đó hai tháng liên hệ cũng rất bình thường, sau khi đưa cho đứa nhỏ một cái điện thoại di động lại càng là thuận theo không ít, làm sao bỗng dưng lại hồ nháo lên cơ chứ?.
Vương Dục Sâm chạy tới cái quán bar trước đây tìm được Cam Tuyền, nhưng đứa nhỏ không ở đó, hắn cảm thấy ủ rũ, ra quán bar liền nghe được âm thanh tiếng quyền cước tranh đấu. Hắn vừa quay đầu lại liền phát tiểu tử hắn hiện đang lo lắng hơn hai tháng đang cùng người động thủ đánh nhau, trên mặt một mặt vết thương loang lổ, chớ đừng nói chi là phần cách quần áo không nhìn thấy.
Cam Tuyền trong mắt tựa hồ nhìn thấy Vương Dục Sâm, liền sững sờ một thoáng, nam nhân phía sau cầm ghế gỗ dự định đập vào gáy cậu. Vương Dục Sâm cũng không ngờ tới chính mình lại có loại lực bộc phát này, lại miễn cưỡng cứu người khỏi ghế gỗ. Người Vương Dục Sâm ôm trong lồng ngực nghi hoặc không thôi, đang định dùng thân thể liều mạng, lại nghe được không biết người nào hô một tiếng, trận đánh nhau nhanh chóng tản đi.
Vương Dục Sâm kinh hãi chưa qua, cẩn thận mà đem Cam Tuyền từ đầu đến chân nhìn một lần, lại một mực mang cậu đi bệnh viện, Cam Tuyền tránh đi: "Em không có chuyện gì, không cần đi bệnh viện.".
"Đi!" Vương Dục Sâm không nói hai lời kéo hắn lên xe, thật nhanh trở về nhà, lấy hòm cấp cứu ra móc ra vết thương trên mặt cùng trên người cậu. Mùa hè ăn mặc ít, trên lưng trên bụng đều có thương tích do bị lợi khí sượt qua, hiện ra tơ máu. Vương Dục Sâm tay đè ở bụng hắn nói không ra lời..
"Này, đã được chưa?" Cam Tuyền không nhịn được giật giật cánh tay, hết sức muốn từ bên trong sự cầm cố của Vương Dục Sâm thoát ra, hiện tại hai người ở chung cùng nhau đối với cậu mà nói là sự tình rất khó có thể chịu đựng.
"Cam Tuyền, " Vương Dục Sâm rốt cục mở miệng, tiếng nói đều là cứng ngắc, Cam Tuyền biết hắn nhiều năm như vậy chưa từng nghe qua âm thanh khổ sở như thế của hắn, "Em đến cùng... Có thể hay không quý trọng chính mình một chút?".
Cam Tuyền quay đi, "Không cần anh quan tâm."
Vương Dục Sâm triệt để phát hỏa, đem đầu cậu kéo lại đây, nhìn mắt cậu hỏi: "Làm sao không thuộc quyền quản lý của anh? Anh từ khi em chín tuổi dưỡng đến em hiện tại, chính là nuôi lớn em làm cho em có sức lực có tính khí tao đạp chính mình như vậy sao? Anh lo lắng thân thể của em, sợ em học cái xấu, sợ em không yêu học tập sau đó chỉ có thể làm cu li, Cam Tuyền em có hay không lương tâm, em không biết anh coi trọng em bao nhiêu sao? Anh không tư cách quản, ai có tư cách? Cha mẹ sinh ra nhưng không dưỡng kia của em? Hay là chính em?!".
Cam Tuyền bị hỏi ngược lại không cách nào phản bác, nội tâm không có dũng khí kia, quay đầu không trả lời..
"Nói a, nói không cần anh quản là sao đây? Em cũng nói xem, anh làm sao có thể mặc kệ?".
"Anh đi tìm bạn gái anh, sau đó liền kết hôn sinh con có gia đình, có chính là có người để anh quản, còn quản em làm gì? Em không phải anh sinh, không phải con trai của anh, anh dựa vào cái gì quản em a, dựa vào cái gì giống người giám hộ em như thế, em đối với anh mà nói không phải là con hoang do anh thông cảm nên nhặt về thôi hay sao?" Cam Tuyền cũng quát, quát đến cuối cùng khóe mắt một đỏ ngầu như muốn rơi lệ..
"Em vẫn là nghe được cái gì?" Vương Dục Sâm trầm mặt xuống, bắt đầu cảm thấy không đúng, từ hai tháng trước liền không đúng, "Cái gì gọi là tìm bạn gái, cái gì gọi là cảm thông, anh đối với em như vậy, nhiều hơn tâm em không rõ ràng? Lẽ nào Vương Dục Sâm anh nuôi nhiều năm như vậy chính là dưỡng một bạch nhãn lang?".
Cam Tuyền bị nói đến oan ức, đều nhịn không được, Vương Dục Sâm chưa từng có hung hăng với cậu, năm đó hắn rời đi đi nơi khác lên đại học, trở về nhìn thấy chính mình ở bên ngoài lêu lổng cũng chỉ là lộ ra khổ sở. Cam Tuyền cúi đầu xuống, lệ liền xoạch xoạch rơi ở trên tay, ở lòng bàn tay thành mảnh.
Vương Dục Sâm nhìn mà đau lòng, năm đó tiểu nam sinh vì đói bụng cướp đồ ăn vặt của người khác vẫn quật cường ngẩng đầu, nhưng giờ khắc này lại cúi đầu rơi lệ. Vương Dục Sâm tiến lại, đem người hướng về trong lồng ngực mình ôm, năng lên cằm đứa nhỏ liền hôn xuống miệng.
Cam Tuyền trong nháy mắt kinh ngạc, nhưng rất nhanh thả lỏng thân thể chìm trong ôn nhu của Vương Dục Sâm, mãi đến tận hắn lui lại.
"Mặc dù là có chút đê tiện, nhưng anh cho rằng, " Vương Dục Sâm lại cúi đầu hôn nhẹ khóe môi cậu, "Chúng ta chẳng lẽ không là loại quan hệ này sao? Đã có em, anh làm sao có khả năng còn đi tìm bạn gái, đàm luận kết hôn sinh em bé." Xem ra hắn vốn cho là săn sóc, mới quyết định ôn hòa thay đổi dần, nhưng trái lại lại làm cho trong lòng tiểu tử bất an cùng hiểu lầm..
Cam Tuyền trên mặt đỏ một mảnh, lại bị hôn đến có chút thở không nổi, vừa đánh nhau xong quần áo trên người vừa bẩn vừa loạn, toàn bộ vô cùng chật vật. Thế nhưng một câu nói này của Vương Dục Sâm, cũng đã đánh tan hết thảy ngờ vực, Vương Dục Sâm có bao nhiêu chăm chú, có bao nhiêu thành khẩn, có bao nhiêu nghiêm túc, cùng hắn sinh hoạt nhiều năm như vậy Cam Tuyền không đến nỗi phân biệt không được. Vì lẽ đó Cam Tuyền bất tri bất giác đỏ mặt, để che dấu, cậu lựa chọn đem mặt chôn ở bả vai Vương Dục Sâm, đem một mặt nước mắt sượt ở trên áo sơ mi trắng sạch sẽ của hắn.
Vương Dục Sâm luôn luôn đối với cậu không có cách nào, ôm lấy người liền hướng phòng tắm đi: "Em nói em từ chín tuổi dài đến mười sáu tuổi, dài ra bao nhiêu thịt? Chỉ dài vóc dáng không dài thể trọng.".
Cam Tuyền mặt chôn ở trước ngực hắn, buồn buồn nói: "Cuối tuần trước sinh nhật, em đi W đại tìm anh."
Vương Dục Sâm bước chân dừng lại, dần dần phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Cam Tuyền: "Nhìn thấy cái gì làm cho em sản sinh ra ý nghĩ kì quái như vậy?".
"Em thấy anh cùng một nữ sinh cùng nhau về ký túc xá, sau đó anh còn đem khăn quàng cổ cho nàng mượn." Cam Tuyền hấp hấp mũi, "Kỳ thực ở trước đó mấy ngày, cô tới tìm em, nói anh có yêu thích nữ sinh, cần nhiều thời gian ở chung hơn một chút."
Vương Dục Sâm hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên khó coi: "Thật sự chỉ là bạn học mà thôi, còn mẹ anh nói, anh chỉ là nói cho mẹ xác thực có người thích, là mẹ hiểu lầm.".
"Ồ." Cam Tuyền trầm thấp đáp một tiếng, tiến vào trong bồn tắm lớn..
"Cái kia sau đó? Em đêm đó liền trở về?" Vương Dục Sâm hồi tưởng lại đêm đó chính mình không yên, trực giác sự tình không đơn giản như vậy.
"Sau đó, sau đó em ở trên ghế dài công cộng của bọn anh nghỉ một đêm, ngày thứ hai đi xe lửa trở về..." Cam Tuyền nghịch nước nóng, cúi đầu..
Vương Dục Sâm tay giúp hắn vò tóc một trận: "Ghế trường? Em ngốc sao? Loại kia khí trời này sao có thể ở bên ngoài qua đêm? Coi như khi đó em giận anh, tại sao phải dằn vặt chính mình? Tìm cái khách sạn sẽ không được a?".
"Em không có tiền..." Cam Tuyền trầm thấp nguỵ biện, hùng hổ một trận, nói xong trái lại cảm thấy càng thêm chột dạ.
Vương Dục Sâm hầu như muốn bóp chết cậu, đây là cái lý do thối nát gì, chính mình lúc đó ở trên lầu, cậu thà rằng tại đêm xuân lạnh giá ở bên ngoài oa một đêm, cũng không chịu hướng về hắn nhờ vả? Nhưng mà Vương Dục Sâm lại không biết, chính là loại này phá lý do, bảo bối hắn bảy, tám năm qua đói bụng sống quá một đêm, ngày thứ hai còn quay về trạm xe lửa còn chảy nước miếng với trứng luộc nước trà nhưng không có đủ một đồng hai để mua.
Cam Tuyền thấy hắn không tiếp lời, lại nhẹ giọng lầm bầm một câu, "Trước đây lại không phải không ngủ qua ngoài đường.".
Vương Dục Sâm muốn bóp chết cậu sau đó bóp chết chính mình, người này vẫn đúng là biết nói sao dằn vặt hắn. Trước đây thời điểm không ai quản ngủ ngoài đường, cùng rõ ràng hắn ở trên lầu nhưng lại không biết người trong lòng hắn ngủ ngoài đường, hai trường hợp này làm sao giống nhau?! Thiên tài mới cảm thấy như thế!
Ngày này Cam Tuyền cũng xác thực mệt mỏi, tắm xong liền mơ mơ màng màng muốn ngủ, trước khi ngủ sống chết muốn lôi kéo tay Vương Dục Sâm, Vương Dục Sâm không có cách nào, sau khi hắn ngủ liền dùng khăn mặt đổi tay của hắn lại, sau đó cho bôi thuốc cho cậu. Trên thân thể gầy gò lưu lại tầng tầng vết sẹo, Vương Dục Sâm xem trong lòng tư vị khôn kể. Bôi xong dược, Vương Dục Sâm cũng lên giường, chỉ sau hai giây, người ngủ say bên người liền tự giác tiến vào trong lồng ngực của hắn, lộ ra một cái tươi cười thỏa mãn..
Cam Tuyền ngủ say tỉnh lại đã là trưa lại thấy được hương thơm của thức ăn từ lâu không ngửi được, dọc theo cửa phòng bếp một đường bay vào phòng ngủ, tiến vào ổ chăn. Mũi Cam Tuyền trở xuống còn đang trốn bên trong ổ chăn, lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài, Vương Dục Sâm trở về, còn hôn hôn hắn, còn... xem như là xác định quan hệ của hai người. Sau khi tắm xong liền không mặc quần áo Cam Tuyền ở bên trong ổ chăn đánh hai cái lăn, toàn thân khoan khoái. Vui quá hóa buồn chính là không cẩn thận chạm đến vết thương, đau đến nhe răng..
Vương Dục Sâm vốn là sủng cậu, đối với cậu chăm sóc đến giọt nước cũng không lọt, hiện tại có một tầng quan hệ người yêu, càng là dốc hết tâm lực. Đến nối Cam Tuyền nơi này, liền đều thành ngọt ngào.