Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 3 - Chương 101: Sự vụ

Tảng sáng Mặc Phi mới trở lại phủ Mặc Quân, Cô Hạc vừa nhìn thấy dáng vẻ của nàng đã nổi lên sự nghi hoặc, chẳng những cả đêm không về, đã thế lại còn thay đổi một bộ y phục khác, quan trọng hơn là trên cổ vẫn còn dấu hôn lờ mờ.

Cuối cùng nam nhân kia đã ra tay rồi sao?

Trong lòng Cô Hạc dấy lên một loại cảm xúc chua xót, suốt dọc đường đi cứ dùng ánh mắt u oán nhìn Mặc Phi mấy lần.

Mặc Phi bị hắn nhìn chằm chằm không được tự nhiên, chỉ đành bước nhanh trở lại phòng, ngăn hắn ở ngoài cửa.

Cả người mềm nhũn ngã trên giường, hồi tưởng lại sự điên cuồng đêm qua, không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch. Vu Việt là một nam nhân có dục vọng chiếm giữ mãnh liệt, muốn hắn tuân thủ lễ giáo, thanh tâm quả dục là không có khả năng. Bây giờ hắn đã biết được thân phận nữ tử của nàng, vậy mà vẫn có thể tuân thủ lời hứa, như thế đã đủ để chứng minh hắn coi trọng nàng.

Mà nàng có yêu hắn hay không? Vấn đề này quả là khó trả lời, ít nhất là không ghét, muốn yêu, có vẻ như còn chưa đạt đến mức độ kia. Nếu như nàng nhất định không thể sống độc thân ở thế giới này, như vậy người có thể khiến cho nàng cam tâm tình nguyện nương tựa, có lẽ cũng chỉ có một mình Vu Việt. Vu Việt còn là chỗ dựa lớn nhất để nàng thực hiện hoài bão to lớn, có ơn tri ngộ với nàng, lại có tình nghĩa cứu giúp, về công về tư, bản thân không thể lảng tránh tình cảm của hắn được.

Còn tương lai có thể xảy ra biến cố gì, trước mắt nàng còn chưa đoán được.

Nghĩ như thế, Mặc Phi đau nhức toàn thân mơ màng ngủ thiếp đi…

Gần đây tâm tình của Vu Việt vô cùng vui vẻ, mặc dù vẻ mặt vẫn nghiêm nghị trước sau như một, thế nhưng sát khí toàn thân thì đã tiêu tán không còn, sự biến đổi này rất rõ ràng, áp lực đè nặng trên vai của các đại thần cũng được giảm bớt. Từ sau cái ngày không lên triều đó thì không còn tình huống như thế nữa. Nghe nói ngày ấy Phù Đồ đã ngủ lại trong cung một đêm.

Ánh mắt của các đại thần nhìn Mặc Phì ngày càng trở nên ái muội, phải biết rằng từ lúc đăng ở tới nay, Vu Việt chưa bao giờ để cho đại thần nghỉ lại, cho dù có sự vụ cần kíp, đại thần cũng chỉ có thể mang văn kiện trở về phủ để xử lý.

Càng khiến cho người ta nghi hoặc là toàn bộ cung nữ, thái giám hầu hạ trong cung đều giữ kín như bưng về chuyện ngày hôm ấy, điều này biểu thị cho cái gì? Biểu thị cho việc không được để ai biết chứ sao nữa!

Mặc dù các đại thần đều suy đoán rôm rả nhưng cải cách quan chế vẫn được thi hành theo đúng lịch trình. Mặc Phi tham khảo chế độ quan chế của thời Tùy Đường, thành lập Tam tỉnh lục bộ*, phân loại rõ ràng các cấp bậc quan chức. Các chức vị Thừa tướng, Thái úy, Ngự sử đại phu, Tam công không thay đổi, hủy bỏ Cửu khanh, chia làm các chức Tam tỉnh lục bộ.

* Tam tỉnh lục bộ: Theo quan chế nhà Đường, Tam Tỉnh bao gồm ba cơ quan khác nhau (Thượng thư tỉnh, Trung thu tỉnh, Môn hạ tỉnh) phân chia quyền lực hành chính và tư pháp. Lục bộ bao gồm: Lại bộ, Bộ Hộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ.

Nguồn: Wikipedia.

Thừa tướng vẫn do Lư Khâu kế nhiệm và điều hành, chưởng quản bách quan, tổng hợp chính vụ. Thái úy là lão thần Chử Lận, chưởng quản việc quân trong nước, có điều binh quyền vẫn nắm ở trong tay của Vu Việt, Thái úy cũng không có quyền sai phái, chỉ chưởng quản, cải cách và giám sát quân sự. Ngự sử đại phu là Minh Hàn, phụ trách giám sát bách quan, đồng thời cũng là trưởng quan cao nhất trong lĩnh vực tình báo.

Tiếp theo, tên của rất nhiều chức quan cũng được thay đổi, ví vụ như Lang trung lệnh được đổi thành Trung thư lệnh, Trung thường thị đổi thành Thị lang.

Ngoại trừ đảm nhiệm chức vị Thái phó của Thái tử, Mặc Phi còn kiêm nhiệm chức Trực học sĩ và Thượng thư bộ Hộ. Bởi vì lo lắng cho bước cải cách nông nghiệp tiếp theo, trước tiên Mặc Phi cần phải hiểu biết rõ ràng về dân cư và diện tích thổ địa của Chiếu Quốc, cho nên mới tiếp nhận cái chức vị Thượng thư bộ Hộ.

Chiến tranh đã liên tiếp mấy năm, quốc thổ Chiếu Quốc khuếch trương, dân cư giảm mạnh, rất nhiều ruộng đồng hoặc bị hoang phế, hoặc bị những kẻ quyền quý thu giữ làm của riêng, hộ tịch rối loạn, cho dù là quốc đô Tiệm Hề cũng đã gần ba năm chưa tiến hành tổng điều tra dân cư thổ địa.

Mặc Phi vừa nhậm chức đã xem xét các tài liệu bộ Hộ, thế nhưng chỉ tra ra được một phần, nàng biết những bản ghi chép này đều đã quá cũ kĩ, khác xa với thực tế, ví dụ như cuộc chiến hai năm trước, đông đảo lưu dân ở khắp nơi đã dồn về đây, sinh sống tạm cư ở trong và ngoài thành Tiệm Hề, ngoại trừ ghi chép đơn giản thì các quan viên vẫn chưa nhập các hộ gia đình này vào trong sổ sách, điều này tạo ra sự hỗn hoạn khi phân chia đất đai, diện tích sở hữu không rõ ràng.

Vu Việt cũng có ý định thống kê lại diện tích quốc thổ và nhân khẩu của Chiếu Quốc, vì thế đã ra lệnh cho các quận huyện tổng hợp các kết quả điều tra đến Tiệm Hề vào trước mùa đông.

Mà việc điều tra ở Tiệm Hề là do Mặc Phi phụ trách trực tiếp, dưới quyền của nàng có mười mấy Thị lang, đều là những văn sĩ chuyên môn xử lý công văn. Mặc Phi nghĩ rằng có bọn họ hỗ trợ, sửa sang lại hệ thống tài liệu hộ khẩu hẳn là không khó, đồng thời Vu Việt cũng phái nhân thủ đến trợ giúpMặc Phi đi khắp nơi trong Tiệm Hề để tiến hành điều tra, xác minh dân cư thổ địa.

Mặc dù khó khăn không lớn, thế nhưng lại cần phải làm việc kiên nhẫn.

Thứ Mặc Phi không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, có điều, nàng vừa mới kiêm nhiệm không lâu đã phát hiện ra tình huống không thuận lợi như trong tưởng tượng của nàng.

Mặc dù cải cách quan chế đã được xét duyệt thuận lợi, thế nhưng phần lớn quan viên lại cực kì bất mãn với Mặc Phi, lại thêm tuổi còn trẻ đã đứng hàng nhị phẩm, ngủ lại một đêm đã khiến cho Chiếu Vương nói gì cũng nghe. Lời đồn đại Mặc Phi lấy sắc mê hoặc quân vương ngày càng lan xa. Tuy nói thời đại này có thịnh hành nam phong, nhưng mà thân phận nam sủng thấp hèn vẫn phải hứng chịu sự khinh bỉ của người đời.

Cho nên đại thần trong triều đều bằng mặt mà không bằng lòng với tất cả các hành động của Mặc Phi. Hiện giờ nàng không có thân tín và sự trợ giúp ở trong triều, chỉ giao hữu với mấy vị thượng khanh có tư chức, khó mà làm được gì.

Bởi vậy sau khi Mặc Phi chính thức tiến vào bộ Hộ, những quan lại nơi này nhìn thì dáng điệu cung kính, vẻ mặt lấy lòng, thế nhưng làm việc lại cực kì chậm trễ. Một bộ tài liệu được giao cho bọn họ còn có thể kéo dài tới tận sông cạn đá mòn. Nếu Mặc Phi có chất vấn thì bọn họ sẽ đổ hết trách nhiệm cho hạ cấp đi điều tra thực tế.

Tuy rằng trong lòng Mặc Phi cũng hơi tức giận, nhưng mà lại không hề biểu hiện ra bên ngoài, nàng bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ tài liệu theo đúng quy cách, không phân ra cho những người còn lại nữa mà tự mình giải quyết toàn bộ công việc. Đây chính là một công trình có quy mô rất lớn, đừng nói một người, cho dù mấy chục người xử lý cũng cần phải mất một khoảng thời gian không ngắn, huống chi Mặc Phi còn muốn thống kê diện tích của các hộ, việc này lại càng khó khăn vô cùng.

Không ít người đều thầm cười nhạo nàng không biết tự lượng sức, các đại thần đều đang chờ đợi nàng xám mặt chạy đi cầu cứu Vu Việt.

Nhưng mà Mặc Phi lại ngoảnh mặt làm ngơ đối với những điều này, mỗi lần hạ triều đều tiến vào khố để chỉnh lý tài liệu, liệt kê theo căn cứ của các khu vực và dòng tộc, mỗi lần đều làm việc đến tận đêm khuya, ngoại trừ ăn cơm hay đi vệ sinh, nàng rất hiếm khi rời khỏi bàn.

Hơn mười ngày sau, rốt cuộc tình huống này cũng rơi vào tai của Vu Việt.

“Choang” một tiếng, nghiên mực đã bị Vu Việt đập trên mặt đất, giận dữ nói: “Đám người đó thật quá to gan! Bọn chúng dám khinh mạn Phù Đồ như thế!”

Mặc Phi vừa tiến vào điện đã nhìn thấy mực văng đầy sàn, thái giám run rẩy.

Nàng hỏi: “Sao bệ hạ lại tức giận thế?”

Vu Việt nhìn thấy nàng, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, nói: “Vì sao Phù Đồ không nói với Cô?”

“Nói cái gì?”

“Phù Đồ chịu ủy khuất ở bộ Hộ.”

“Bệ hạ lo lắng nhiều rồi, thần vẫn chưa chịu ủy khuất.”

Vu Việt mím môi, lớn tiếng đuổi thái giám ở xung quanh, đi tới lôi Mặc Phi nói: “Phù Đồ đừng có giấu Cô, Cô sẽ làm chủ cho Phù Đồ, giết chừng mười tên quan nhép cũng chỉ trong một lời nói mà thôi.”

Mặc Phi vội nói: “Bệ hạ, trăm ngàn lần đừng làm như vậy, một ý chỉ kia có thể khiến cho không ít người lạnh lòng.”

“Bọn họ lạnh lòng?” Vu Việt lạnh lùng nói, “Bọn họ đã có cam đảm phạm thượng, đáng bị khiển trách. Việc này Phù Đồ giao cho Cô, Cô sẽ lấy lại công đạo cho Phù Đồ.”

Dám bắt nạt người của hắn, đúng là đã ngại sống quá lâu đây mà!

“Bệ hạ, trăm ngàn lần không được làm như thế.” Mặc Phi ngăn cản nói, “Hiện nay quan hệ của thần và bệ hạ đã bị nghi ngờ, bây giờ bệ hạ lại ra mặt vì thần, chẳng phải lời đồn sẽ càng nghiêm trọng hơn sao?”

Trong mắt Vu Việt lóe lên ánh sáng lạnh, nghiến răng nói: “Ai dám lắm miệng, Cô sẽ giết kẻ đó!”

“Giết chóc quá nhiều, ngoại trừ khiến cho chúng thần lo sợ, triều đình hỗn loạn thì còn có tác dụng gì?”

Vu Việt nhìn nàng một lúc lâu, sau đó buồn bực nói: “Lẽ ra Cô không nên đồng ý cho Phù Đồ tiếp tục ở lại trong triều.”

“Bệ hạ khinh thường thần sao?” Mặc Phi bình tĩnh nói, “Thần cũng không phải là người thấy khó đã nản lòng, nếu như vừa gặp trở ngại đã lùi bước, hoặc mới một chút đã mượn thế của bệ hạ, như vậy thì tương lai làm sao có thể khiến cho kẻ dưới phục tùng?”

“Phù Đồ không phải là người ngoài, Phù Đồ là nữ nhân của Cô!” Vu Việt gầm nhẹ nói.

“Phù Đồ cũng là thần tử của bệ hạ.” Mặc Phi bình tĩnh nói, “Thần đã có tính toán rồi, bệ hạ chớ nên chú ý quá, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt là được. Nếu như bệ hạ ra tay vì thần, như vậy tất cả những gì thần làm đều sẽ uổng phí.”

Vu Việt chẳng còn cách nào, chỉ có thể đồng ý yên lặng xem xét. Cuối cùng hắn giữ thắt lưng của Mặc Phi, thấp giọng nói: “Đêm nay ở lại đi.”

Mặc Phi kéo tay của Vu Việt xuống không chút do dự, thản nhiên nói: “Hẳn là bệ hạ biết dạo này thần bận rộn vô cùng, hận không thể dùng hết cả thời gian nghỉ ngơi, bệ hạ nên tha cho thần đi.”

Nói xong khom người cáo lui, chỉ để lại một mình Vu Việt ngã xuống bàn trừng mắt.

Mặc Phi vẫn kiên trì làm việc mỗi ngày, không ngủ không nghỉ, không nói không rằng, nhiều lần còn mệt mỏi gục xuống trên mặt bàn. Vu Việt thấy thế thì đau lòng không thôi, cố gắng nhẫn nhịn sát ý cực độ để không ra mặt xử lý đám quan viên này.

Cứ như thế đến hơn một tháng sau, những người chế diễu đều trở nên im lặng, những vị quan này bắt đầu sinh lòng hổ thẹn, mỗi tháng bọn họ đều được nhận lương bổng, vậy mà lại không có việc gì, mặc dù có các vị đại thần đứng sau làm chỗ dựa, nhưng cuối cùng lương tâm cũng bất an. Mặc Phi làm việc không quản ngại cực khổ, không oán hận, cũng không chỉ trích, nàng dùng chính tác phong làm việc của bản thân để đáp lại sự nghi ngờ của mọi người.

Nếu như Phù Đồ thực sự được sủng mà kiêu, lấy sắc loạn triều, vậy thì sao bây giờ vẫn còn chưa đi gặp Chiếu Vương mà yêu cầu hỗ trợ?

Nếu như những kẻ nịnh thần trong thiên hạ đều hòa nhã, khiêm tốn giống như Phù Đồ, thế thì mấy kẻ đó còn có gì đáng sợ nữa?

Cuối cùng một vị quan đã không chịu nổi sự cắn rứt lương tâm, bất chấp, chủ động đến mong muốn chia sẻ sự vụ.

Mặc Phi cũng không nhiều lời, chỉ bình tĩnh giao phó một công việc cho hắn, sau đó cũng giới thiệu cặn kẽ phương pháp chỉnh lý của mình, cho vị quan này ghi lại để tham khảo.

Vị quan kia gật đầu thụ giáo, ánh mắt lại vụng trộm đánh giá Mặc Phi ngay trước mặt, ngồi ngay ngắn, vẻ mặt chuyên chú, thật là một người có cử chỉ quân tử, khó trách Chiếu Vương lại sủng ái “Hắn” như thế, dáng vẻ như thế này, trong triều không một ai có thể tiếp cận được.

Vị quan này đã tâm phục khẩu phục.

Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, sau đó rất nhiều quan lại đều đến tham dự vào công việc, cho dù người khác có xúi giục thế nào cũng không thể khiến cho bọn họ làm việc không đàng hoàng nữa…

Bọn họ làm sao biết được, trên thực tế, hành động này của bọn họ đã cứu sống tính mạng của chính mình, còn đình công thêm mấy ngày nữa, mạng nhỏ cũng khó có thể bảo toàn.

Trong đình viện, Mặc Phi vừa pha xong một tách trà đã thấy thái tử Lạc Thần thành thực đi tới.

Mặc Phi đứng dậy hành lễ.

Lạc Thần xua tay nói: “Không cần đa lễ, ngài là thầy của ta, vậy mà đây là lần đầu tiên ngài dạy cho ta đấy!”

“Điện hạ chớ trách, gần đây bận rộn sự vụ, thần thực sự không có thời gian rảnh rỗi.” Mặc Phi châm cho hắn một chén trà, thản nhiên trả lời.

“Ta biết, đám chuột nhắt đó làm loạn khắp nơi, khó xử cho tiên sinh rồi.” Lạc Thần cười cười.

“Cũng không tính là khó xử, chỉ là không phục mà thôi.” Mặc Phi không để ý lắm.

“Dù vậy cũng không tới lượt bọn họ khi nhục tiên sinh.” Lạc Thần căm giận nói, “Ta vốn nghĩ phụ vương sẽ ra mặt cho tiên sinh, ai dè lại chẳng hề có động tĩnh.”

Phù Đồ là ân nhân cứu mạng của hắn, lúc trước sau khi mất tích, trong lòng hắn đã áy náy rất lâu, cho đến tận khi biết tin “Hắn” còn sống mới có thể an tâm trong lòng. Hắn vô cùng cảm kích và kính phục Phù Đồ, thực sự không chịu được người khách khinh mạn “Hắn”.

Mặc Phi nói: “Bệ hạ há có thể tùy tiện ra mặt vì thần tử được? Điện hạ không cần lo lắng, cũng đừng để cho việc nhỏ này ảnh hưởng tới việc đọc sách, không bằng để Phù Đồ giảng cho ngài một chút về phong thổ của Man vực, được không?”

“Hay lắm.” Hắn vốn đã cực kì tò mò với lữ trình khổ hành của Mặc Phi.

Dựa theo quy định, Mặc Phi làm Thái phó của Thái tử thì cứ ba ngày phải dạy học cho Thái tử một lần. Cách dạy của Mặc Phi khác biệt với của người khác, nàng sẽ không máy móc, mà là căn cứ vào những gì bản thân mắt thấy tai nghe, giảng giải về phong tục và các việc lớn trong triều cho Thái tử. Không giống với phương pháp đọc văn dịch nghĩa buồn tẻ, đương nhiên là phương pháp dạy học này càng hấp dẫn Lạc Thần hơn, thậm chí thỉnh thoảng “Hắn” còn lấy một số việc chính sự ra để thảo luận, giải thích và phân tích ưu khuyết. Lúc rảnh rỗi còn có thể kể cho hắn nghe một số truyện ngụ ngôn, thường xuyên khiến cho Lạc Thần cười ầm.

Một lần dạy học đã khiến cho Lạc Thần ấn tượng sâu sắc, sau đó ngày càng chờ mong với những bài giảng của Mặc Phi.

Khi mặt trời sắp xuống múi, một thái giám tiến lại hành lễ nói: “Điện hạ, đại nhân, đã quá thời gian giảng bài rồi.”

Lạc Thần còn chưa thỏa mãn: “Đã quá thời gian rồi sao?”

Mặc Phi đứng dậy nói: “Lần sau thần sẽ lại đến giảng bài cho điện hạ.”

“Được rồi, tiên sinh chớ có quên đấy.”

Mặc Phi gật đầu, khi đang định xoay người thì thái giám kia lại nói: “Đại nhân, Vương thượng mời ngài đi tới Sùng Hi cung.”

Mặc Phi hơi đau đầu, Vu Việt gọi nàng còn có thể có chuyện gì, đơn giản chính là muốn trút sự bất mãn, lúc trước nàng bận rộn sự vụ nên còn nhẫn nhịn, bây giờ vừa rảnh rỗi được một chút hắn đã không chịu nổi tịch mịch rồi.

Mặc Phi suy nghĩ, đột nhiên tiến đến cạnh Lạc Thần, thấp giọng nói: “Điện hạ, có thể giúp thần một việc được không?”

Lạc Thần sáng mắt, cũng thấp giọng nói: “Có phải muốn ta giúp Phù Đồ rời khỏi hoàng cung hay không.”

“Thông minh!” Mặc Phi giơ ngón tay cái lên.

Mặc dù Lạc Thần không biết ý nghĩa của ngón tay cái nhưng cũng biết “Hắn” đang khen mình, vì thế lập tức lộ ra một nụ cười trên khuôn mặt…

Hôm đó Vu Việt bị Mặc Phi cho leo cây, vô cùng buồn bực cô đơn trong khuê phòng, đồng thời hắn cũng quyết định dứt khoát, rằng nhất định phải nghiêm trị không tha!