Trải qua cuộc giết chóc kia, tất cả những người may mắn còn sống sót của thương đội đều vẫn chưa thể thả lỏng tâm tình, dọc theo đường đi, không khí u ám, mải miết lên đường, ngay cả Cô Hạc thường xuyên đến trêu đùa Mặc Phi đều trầm mặc. Cũng may lộ trình phía sau tương đối thuận lợi, không đến hai ngày, thương đội đã tới đích đến của lần này – thành Viêm Trúc.
So với thành nhỏ, trấn nhỏ, thành Viêm Trúc mới được coi là thành thị lớn, nơi đây chiếm cứ giao thông trọng yếu của nam bắc, bốn phía thông suốt, là địa phương thương nhân khắp nơi tập hợp.
Sau khi tiến vào thành Viêm Trúc, đội trưởng Hứa mời Vệ Tuyên và mấy người cùng hắn đến khách quán ở tạm, đợi hắn giao nhận hàng hóa xong sẽ cùng nhau đến Tiệm Hề. Thương đội của đội trưởng Hứa phụ thuộc vào Liên gia của Tiệm Hề, là đại gia tộc nổi tiếng Chiếu Quốc, hắn dùng lễ đối với mấy người Vệ Tuyên như vậy, đoán chừng cũng có ý tưởng mời chào nhân tài cho gia tộc, cho dù không mời chào được, xây dựng quan hệ tốt cũng rất quan trọng.
Vệ Tuyên nhớ tới hai ngày loạn chiến trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hiểu được cùng hành động với thương đội thì sẽ tốt hơn, vì vậy đã đồng ý, quyết định ở lại Viêm Trúc mấy ngày.
Một mình ở trong căn phòng mà đội trưởng Hứa phân phó chuẩn bị cho nàng, Mặc Phi yên lặng suy tính cho con đường mai sau. Hiện tại nàng không có chứng từ thân phận, lại không có tiền bạc, tách xa Vệ Tuyên thì hầu như nửa bước cũng khó đi, nhưng mà nàng cũng không thể cứ dựa mãi vào hắn, mặc dù Vệ Tuyên có tài học, nhưng vẫn chỉ là một văn nhân bình thường, không có năng lực tự bảo vệ mình. Huống chi nàng cũng không muốn giao phó tương lai của mình cho người khác, cho nên phải có tính toán.
Tạm thời bây giờ không làm được phù bài, vậy thì ít nhất phải chuẩn bị cho mình chút ngân lượng.
Nàng mở ba lô, lấy hết mọi thứ bên trong ra. Một bộ bàn chải và kem đánh răng, một cái khăn mặt, một mặt gương trang điểm, hai bộ đồ lót, hai bộ áo khoác và quần, hai gói băng vệ sinh, một gói bông, hai lọ thuốc khử trùng cầm máu, hai cuộn băng gạc, một hộp dán vết thương, một cái đèn pin loại nhỏ, một cái bật lửa, một chuôi dao quân dụng, một la bàn, một cái bút bi, một hộp ngòi, một quyển sổ, còn có chứng mình thư, ví tiền linh tinh, cơ bản là không dùng được, mà đồ ăn mang theo cũng đã hết rồi.
Kiểm kê lại mấy thứ này, khi cầm lấy gói băng vệ sinh, Mặc Phi hơi rầu rĩ, là phụ nữ, lúc này, chuyện mỗi tháng một lần thật là phiền toái, sau khi dùng hết hai gói kia, nàng còn phải nghĩ cách tự chế ra đồ sạch sẽ để dùng, nếu tay nghề không tốt thì thật mất mặt. Mất mặt là một chuyện, nếu như bị phát hiện là thân nữ nhi, nàng còn không bị người ăn sống nuốt tươi sao.
Phải biết rằng ở thời đại này không có khái niệm nam nữ bình đẳng, ngay cả nhân quyền tối thiểu cũng không có.
Lắc lắc đầu, tạm thời không nghĩ đến việc này nữa, điều cần thiết nhất bây giờ là tiền. Nhìn kỹ đồ vật của mình một lượt, Mặc Phi nhìn đến gương trang điểm. Đây là một mặt gương gấp hình tròn, bên ngoài khắc hoa văn tinh xảo, chính giữa được khảm thủ công một viên bảo thạch, màu sắc chói mắt. Mở nắp hộp ra, một bên là gương, bên kia là một chiếc lược nhỏ trong suốt. Ở hiện đại, thứ này cũng tốn hơn trăm đồng, nhưng cổ đại, cho dù thợ làm có tay nghề khéo đến đâu cũng không thể tiếp cận chất liệu của mặt kính kia được, không nói đến giá trị cao, nhưng có lẽ cũng có thể đổi được không ít tiền.
Nàng rất thích mặt gương này, nhưng mà vì sinh tồn, không thể không bỏ đi những thứ yêu thích, một khi bán đi sẽ không trở lại.
Mặc Phi bỏ đồ vật vào trong ba lô, gương trang điểm thì để trong lòng. Nàng quyết định ngày mai phải đi tìm vị đội trưởng Hứa kia, lấy thân phận của hắn, hẳn sẽ nhận biết được những đồ vật có giá trị, hơn nữa hiện nay hắn muốn qua lại thân thiết với Vệ Tuyên, có lẽ cũng không đến mức chỉ vì một mặt gương mà sinh ra ác ý.
Đang tự hỏi, bên tai nàng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, Mặc Phi mở cửa, thấy là Vệ Tuyên.
Nàng mời Vệ Tuyên vào nhà, thuận tiện rót trà cho hắn.
“Phù Đồ, hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”
“Tốt lắm.” Mặc Phi nói, “Nhờ phúc của Văn Trọng tiên sinh, tất cả đều mạnh khỏe.”
Vệ Tuyên cười ha ha vài tiếng, nói: “Đội trưởng Hứa nói ba ngày sau sẽ xuất phát đến Tiệm Hề, lộ trình khoảng sáu, bảy ngày, xem ra còn phải vất vả một chút.”
“Vất vả cũng không sao, chỉ cần không gặp phải cướp đường thì tốt rồi.”
“Đúng vậy.” Vệ Tuyên cảm khái nói, “Chỉ mong mọi việc thuận lợi, nhìn mọi người chết đi, trong lòng tại hạ khó chịu, đồng thời cũng không thể không cảm thấy may mắn mình còn có thể sống sót.”
Mặc Phi im lặng.
“Đúng rồi.” Vệ Tuyên lại nói, “Tại hạ nhớ rõ lúc trước khi hỏa táng mấy người lưu dân, công tử từng đọc một đoạn văn tự, tại hạ vẫn tò mò, muốn biết đó là cái gì?”
Mặc Phi hơi sửng sốt, trả lời: “Ta niệm tụng là kinh văn Phật giáo, một trong Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm kinh.”
“Phật giáo? Tâm kinh?” Vệ Tuyên ngạc nhiên nói, “Tại hạ biết Luật giáo, Đức giáo, lại chưa bao giờ nghe nói đến Phật giáo, không biết Phật giáo là gì? Là do ai sáng tạo?”
Mặc Phi thầm nghĩ, giới thiệu chút Phật giáo chắc không có gì đáng ngại, dù sao ở thế giới này, có lẽ Phật giáo cũng không truyền được bao nhiêu, cho dù có, đợi đến thời điểm truyền vào thì nàng đã qua đời rồi.
Vì thế nàng nói: “Phật giáo do một vị trí giả tên là ‘Thích Ca Mâu Ni’ sáng tạo, truyền thuyết kể rằng, ở dưới gốc cây bồ đề, Thích Ca Mâu Ni đã thấu hiểu đạo lý căn bản của vũ trụ nhân sinh. Cho nên, Phật cũng chính là người giác ngộ, một người giác ngộ có đại trí tuệ, đại bi, đại năng. Biên soạn Phật giáo trải qua rất nhiều tầng nghĩa, Tâm kinh chính là một quyển trong đó, ta đọc để siêu độ cho người chết, ‘Chiếu đến ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách’ ‘Tâm không lo lắng, không vấn vương, không có sợ hãi’, tức là nói, cần phải dùng tâm “Bát Nhã trí tuệ” của bản thân, từ phiền não sinh tử bên này, độ đến yên vui giải thoát bên kia, trở về tâm thanh tịnh vốn có của mỗi người, tâm yên tĩnh, tâm ngay thẳng. Không cần quan tâm hành thức hư vô, được mất vinh nhục.
Nói tới đây, Mặc Phi đột nhiên nghĩ đến Ngọc Phù trên cổ mình có khắc hai chữ ‘Phù Đồ’, Phật lại bị dịch là “Phù Đồ”, “Phật Đà” “Phù Đồ”, cái này có liên quan gì đến Ngọc Phù của nàng hay không? Nhớ rõ lần trước khi tặc phỉ xuất hiện, nó nóng lên dị thường, chẳng lẽ là đang cảnh báo sao?
Vệ Tuyên nghe xong thì hơi trầm ngâm, một lát sau hắn mới nói: “Tại hạ rất có hứng thú với các loại giáo lý, nghe công tử nói vài câu đã cảm thấy rất có thâm ý, cũng không biết khi nào thì Phật giáo này có thể truyền lưu các nước đây?”
“Có lẽ… Không thể truyền bá rộng rãi.” Mặc Phi thản nhiên nói, “Ta cũng chỉ biết được một chút bên ngoài từ chỗ lão sư của ta, tạm thời chưa từng nghe nói có người lập giáo.”
Vệ Tuyên hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ lão sư của Phù Đồ, hay là vị tiền bối đó chính là Thích Ca Mâu Ni, là người khai sáng Phật giáo? Cho nên đến nay giáo phái này vẫn không có người biết đến? Phù Đồ luôn giữ kín như bưng việc của vị sư phụ này, ngay cả tên cũng không muốn lộ ra, nhưng vị trưởng giả thần bí này, tuyệt đối là một người có trí tuệ lớn, cứ nhìn một vài ngôn ngữ, cử chỉ bình thường của Phù Đồ thì biết. Chỉ là có lẽ người này ẩn cư đã lâu, nếu không Phù Đồ không có khả năng không hiểu rõ hết thời cuộc bây giờ được.
Nếu như Mặc Phi biết được Vệ Tuyên lại đoán nàng là đệ tử của Thích Ca Mâu Ni, chắc chắn sẽ dở khóc dở cười.
Vệ Tuyên cũng không tìm hiểu nhiều, chỉ nói: “Lần trước, ngôn ngữ công tử dùng khi niệm tụng, tại hạ nghe không hiểu, không biết Phù Đồ có thể chép ra một bản cho tại hạ xem thêm không?”
“Đương nhiên sẵn lòng.” Mặc Phi sảng khoái đồng ý.
Sau khi tiễn bước Vệ Tuyên, nàng gọi người mang đến mấy cuốn thẻ tre cùng văn chương. Tâm kinh là thiên có số lượng từ ít nhất trong kinh Phật, sao một bản cũng không mất bao nhiêu thời gian, có điều, vì nàng viết bằng thể cổ của chữ Lệ, cho nên cái này cần tốn chút thời gian. Tuy rằng nàng chịu ảnh hưởng của thầy, thường xuyên luyện tập các loại chữ thư pháp, nhưng vẽ là một chuyện, tự mình viết lại là một chuyện khác, nàng còn phải chú ý không viết sai, cho nên không thể không viết chậm rãi từng từ. Nàng nghĩ, sau này luyện tập nhiều, chỉ cần quen thuộc toàn bộ chữ viết cổ, tốc độ sẽ tăng nhanh.
Lúc nàng đang một lòng chuyên chú viết Tâm kinh, không chú ý ngoài cửa xuất hiện bóng dáng một nam tử, chính là võ giả Cô Hạc.
Hắn yên lặng đứng ở cạnh cửa, nhìn chăm chú vào cái người đang đoan chính ngồi quỳ ở trước bàn viết, ánh mặt trời chiều đối diện cửa sổ chiếu đến, trên người thiếu niên lộ ra một vòng sáng, yên tĩnh mà ôn nhu, làm người ta không nỡ dời ánh mắt.
Đột nhiên, Cô Hạc có cảm giác người trước mắt dường như không có thực, có lẽ hắn vẫn xem thường “Hắn”, thực sự mình có thể truy được “Hắn” sao?
“A, Cô Hạc công tử.” Mặc Phi vừa viết xong Tâm kinh, ngẩng đầu thì nhìn thấy cảnh Cô Hạc tựa vào cạnh cửa, nàng đứng dậy tiếp đón.
Cô Hạc khoác lên vẻ tươi cười, đi vài bước vào đánh giá bốn phía một chút, soi mói nói: “Nơi này thật đúng là đơn sơ.”
Mặc Phi vừa châm trà cho hắn vừa trả lời: “Trôi dạt bên ngoài, có thể có chỗ nương thân đã là vạn hạnh rồi.”
“Cho nên mới nói,” Cô Hạc xếp bằng, ngồi đĩnh đạc trên đệm, “Ngươi vẫn nên đi theo ta, tốt xấu gì ta cũng là là võ giả nhất đẳng, có nhà có ruộng, tuyệt đối có thể nuôi ngươi thật tốt.”
Mặc Phi giương mi, không nói gì.
Cô Hạc cũng không thèm để ý, uống một ngụm trà, sau đó cầm lấy thứ Mặc Phi vừa viết lên nhìn, kỳ quái hỏi: “Đây là cái gì?”
“Một loại kinh văn mà thôi, không có tác dụng gì lớn.” Mặc Phi thuận miệng đáp, nàng tin Cô Hạc sẽ không thấy hứng thú với thứ này.
Quả nhiên Cô Hạc không hề hỏi nhiều, chỉ nói: “Hôm nay ta tới là muốn nói cho ngươi, ta đã đồng ý lời mời của đội trưởng Hứa, sẽ hộ tống các ngươi đến Tiệm Hề, mấy ngày sau, chúng ta vẫn còn có thời gian ở chung.” Nói xong, trên mặt còn tươi cười sung sướng.
Mặc Phi chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: “Vậy thì xin chiếu cố nhiều hơn.”
Cô Hạc không thấy thú vị bĩu môi, đột nhiên tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Vẻ mặt ngươi luôn lạnh nhạt, đến khi nào mới có thể thấy ngươi kinh hoảng hoặc là vui sướng đây. Chẳng lẽ…Ở trên giường ngươi cũng như thế sao?”
Mặc Phi nhướng mày muốn mở miệng trách cứ, nhưng Cô Hạc đứng dậy trước một bước, cười to nói: “Ta còn có việc khác, đi trước.”
Khi người này đang định mau chóng rời khỏi cửa phòng, Mặc Phi đột nhiên gọi hắn: “Đợi chút.”
Cô Hạc ngạc nhiên trở lại, nhìn Mặc Phi ở trong phòng, chỉ có điều lát sau nàng lại đi ra, đặt hai vật vào tay Cô Hạc, nói: “Lần trước công tử đã cứu ta, thực sự không biết cảm tạ như thế nào, chỉ có thể dùng thứ này làm tạ lễ.”
“Đây là vật gì?” Cô Hạc tò mò cầm lấy hai thứ Mặc Phi đưa tới, một cái chai bán trong suốt chưa nhìn thấy bao giờ và một gói băng gạc màu trắng.
Mặc Phi trả lời: “Cái chai này là dược cầm máu, có công hiệu với ngoại thương, cái kia là băng gạc băng bó vết thương. Ta nghĩ công tử là võ giả, thường có lúc bị thương, cái này chắc sẽ có ích với công tử.”
“A.” Cô Hạc có hứng thú nắm cái chai trong tay, nghĩ rằng cái chai này có giá trị xa xỉ.
“Làm ơn bảo quản cho tốt, cái này tuyệt đối có hiệu quả hơn hẳn các loại dược trị thương khác, nói không chừng còn có thể cứu công tử một mạng.”
“Ai.” Cô Hạc thu đồ vào trong lòng, cười hớ hớ nói, “Tuy rằng ta nghĩ ngươi sẽ lấy thân báo đáp, nhưng vẫn không đành lòng trước ý tốt của ngươi, nhận trước vậy.” Lúc này Cô Hạc còn chưa biết tầm quan trọng của chai thuốc, đối với thời đại y thuật lạc hậu này, không xử lý tốt ngoại thương có thể dẫn tới mất mạng, khử trùng cầm máu kịp thời là việc vô cùng tất yếu.
Đối với nam nhân thường ba hoa hày, Mặc Phi chỉ có thể cố gắng không thèm nhìn, sau khi nàng đưa đồ xong thì làm ra tư thế tiễn khách, nói: “Vậy công tử đi đi, không tiễn.”
“Thực lạnh lùng.” Cô Hạc giống như bất mãn nói thầm, xoay người chuẩn bị rời đi, đi được vài bước, hắn lại dừng lại nhìn về phía Mặc Phi, bình tĩnh nói, “Phù Đồ, trong tương lai, nếu như có một ngày ngươi xuất đầu, thanh danh hiển hách, có nguyện ý cho ta làm hộ vệ của ngươi không?”
Mặc Phi sửng sốt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu như thực sự có một ngày như vậy, xin hãy tới tìm ta.”
Lúc này Cô Hạc mới cười lên, hát vang một khúc ca dao không biết tên rời đi.