Mặc Phi nghi ngờ nhìn bốn phía xung quanh, không đoán ra tại sao bỗng nhiên mình lại xuất hiện trong một rừng cây, không phải vừa rồi còn đang đi trước đội khảo cổ ư? Sao vừa mới chuyển ngã rẽ đã tiến vào một cánh rừng? Ngoảnh đầu nhìn lại một chút, ngã ba phía sau đâu rồi? Nơi này chỉ còn lại một vách đá màu xanh thẫm, bò đầy những bụi cây xanh biếc, mang theo cảm giác tháng năm loang lổ.
Lẽ nào gặp phải quỷ đả tường* trong truyền thuyết?
* Quỷ đả tường: xem chú thích thêm cuối chương.
Đối với Mặc Phi, người thường xuyên làm công tác khảo cổ mà nói, bình thường sẽ gặp phải một số chuyện kỳ quái mà khoa học khó có thể giải thích được. Vì vậy nàng cũng được xem là một người theo thuyết hữu thần*, khi gặp những biến hóa bất ngờ cũng có thể giữ được bình tĩnh.
* Thuyết hữu thần: tin vào thần linh.
Cứ đợi ở chỗ này hiển nhiên không phải là ý kiến hay, Mặc Phi quyết định đi lên phía trước dò xét một chút. Xung quanh, cây cối vô cùng tươi tốt, thậm chí còn có rất nhiều loại cây cổ thụ quý hiếm hàng trăm năm tuổi, ở thế kỷ 21 hiện đại, những loại cây này chắc chắn không còn nhiều nữa rồi, ít nhất thì mười phút trước nàng vừa mới tới biên khu thành phố A, ở đó tuyệt đối không thể có một rừng cây nguyên thủy được bảo tồn như vậy.
Đi được khoảng hơn mười phút, Mặc Phi loáng thoáng nghe thấy phía trước hình như có tiếng người. Trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, nàng bước đi nhanh hơn, khi Mặc Phi cẩn thận đẩy nhánh cây che khuất ra, thì nhìn thấy một đội ngũ kỳ quái xuất hiện trước mặt.
Tổng cộng có khoảng hơn một trăm người, nam nữ, già, trẻ đều có. Bọn họ mặc một thân y phục cổ trang rách rưới, buộc tóc chít khăn, khuôn mặt ai cũng tiều tụy, mệt mỏi, có người vác bao y phục, có người đẩy xe ba gác, chậm rãi tiến đến từ một phía khác.
Suy nghĩ đầu tiên của Mặc Phi là: Đang quay phim? Nhưng mà một lúc sau nàng đã phát hiện không đúng. Nhìn từ ánh mắt chuyên nghiệp, từ quần áo hay là những đồ vật mang theo bên người bọn họ đều lộ ra phong cách cổ xưa nguyên thủy, quan trọng hơn chính là dáng vẻ uể oải, đau khổ và mờ mịt thực sự của bọn họ. Nàng vẫn còn chưa tìm ra đoàn làm phim nào có thể đóng chuyên nghiệp được như vậy.
Hít một hơi thật sâu, Mặc Phi thầm nghĩ, chẳng lẽ quanh năm đi làm khảo cổ, nay rốt cuộc đã thực sự đem mình đến cổ đại rồi? Lặng lẽ nhìn đội ngũ đi xa, nàng quyết định đi theo, trong lòng không có tính toán gì, chỉ muốn tự mình đi tìm đáp án cuối cùng.
Vừa đi được vài bước đã thấy một người đàn ông ngã xuống phía xa. Nàng bước nhanh tới gần, đưa tay nâng hắn dậy mới phát hiện người này đã chết, sắc mặt hắn xanh mét, môi khô nứt, một tay còn gắt gao ôm ngực trái, có lẽ là bị bệnh cấp tính.
Thở dài một tiếng, mặc dù Mặc Phi thường xuyên gặp tử thi, nhưng đó là những xác ướp cổ trên ngàn năm, thời đại xa xưa, cho nên cũng không bị chướng ngại tâm lý nhiều. Thế nhưng cái xác trước mắt nàng chỉ vừa mới chết không lâu, thân thể vẫn còn ấm áp, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mặc Phi đứng lên, thầm nói: “Xin hãy an nghỉ”, sau đó chuẩn bị tiếp tục lên đường. Rốt cuộc đi được mấy bước rồi vòng trở lại. Nàng gắng sức kéo người này vào trong rừng, cắn răng cởi áo khoác của hắn ra. Tình huống trước mắt còn chưa rõ ràng, vì vậy trước tiên hãy nhập vào đoàn người đã, ít nhất thì trang phục cũng không nên làm người khác chú ý.
Bộ trang phục nam bằng vải thô này mặc trên người nàng hơi quái dị, nguyên nhân không phải là do bộ ngực, mỗi lần đi khảo cổ, Mặc Phi đều mặc đồ buộc ngực, với bộ ngực bằng phẳng, nàng hoàn toàn không phải lo lắng làm ảnh hưởng tới công tác. Điều thực sự không phù hợp là mái tóc ngắn của nàng, còn có làn da của nàng, tuy rằng không trắng noãn như minh tinh điện ảnh, thế nhưng so với người ở đây thì sáng mịn, tinh tế hơn nhiều lắm. Cho dù có ăn mặc thô sơ thì vẫn không giống với người nghèo khổ chút nào.
Điều này thì Mặc Phi cũng hết cách, chỉ có thể xoa chút bùn đất lên mặt, vác bao vải bố trên lưng, vái lạy tử thi vài cái rồi chạy đuổi theo đội ngũ kia.
Những người đi đường cũng không chú ý tới Mặc Phi nhiều, cùng lắm cũng chỉ liếc nhìn mái tóc ngắn của nàng vài lần.
Mặc Phi yên lòng, thế nhưng lại nhanh chóng trở nên phiền não, bởi vì nàng nghe không hiểu tiếng của những người này, chẳng biết có phải hay không, Mặc Phi chỉ có thể thỉnh thoảng nghe rõ một hai từ. Điều này cũng thực không tốt, học ngoại ngữ đâu thể chỉ cần ngày một ngày hai, như thế thì làm sao nàng biết rõ được tình cảnh trước mắt đây?
Đi đến lúc hoàng hôn, người dẫn đầu hét lên một tiếng, cả đội ngũ dừng lại, nghỉ ngơi, ăn cơm và nhóm lửa.
Mặc Phi nhìn một vòng xung quanh, nơi này chỉ là một sơn cốc hẻo lánh, phía trước không thôn làng, phía sau không quán xá, chỉ có một dòng suối nhỏ chảy róc rách. Nhìn động tác của mọi người, hiển nhiên sẽ phải qua đêm ở chỗ này rồi.
Việc này cũng không có vấn đề gì với Mặc Phi cả, dù sao trước kia khi đi khảo cổ cũng thường xuyên cắm trại dã ngoại, chỉ là ở đây không có lều bạt, cho nên cũng gặp phải không ít khó khăn.
Nhìn mọi người ăn lương khô, Mặc Phi cũng cảm thấy đói bụng. Nàng lấy từ trong ba lô ra một cái bánh với một chai nước khoáng, yên lặng ăn. Nàng thầm cảm thấy may mắn vì đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho lần khảo cổ này. Bởi vì hầu hết các khu vực khảo cổ đều hẻo lánh, không thuận tiện mua lương thực, cho nên nàng thường mang theo một ít.
Không biết được đội ngũ này phải đi bao lâu, Mặc Phi không dám ăn uống thoải mái, nếu như nàng tiết kiệm, đồ nàng mang theo có thể duy trì liên tục trong khoảng bảy ngày.
Ăn qua loa xong, Mặc Phi ngồi trong góc quan sát mọi người xung quanh. Hầu hết bọn họ đều mặc đồ có tay hẹp, áo ngắn, váy thô, số còn lại thì mặc váy dài, áo khoác, đội phúc khăn hoặc trường quan, chất liệu vải vóc của trang phục cũng tốt hơn nhiều. Cái này cho thấy tầng lớp Sĩ* và dân thường khác nhau rõ ràng. Nhìn y phục thì rất giống đặc điểm trang phục thời Đại Hán, nhưng có một số chi tiết lại khác nhau, như là trang sức và đồ sơn mài thì lại có đặc điểm thời Đường Tống. Mặc Phi càng nhìn càng cảm thấy nghi hoặc, mệt mỏi ngủ thiếp đi trong bóng đêm yên tĩnh.
* Sĩ: tầng lớp tri thức.
Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau, còn chưa tờ mờ sáng, mọi người đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Bên dòng suối nhỏ, Mặc Phi rửa mặt mũi một chút, nhìn hai tay của mình, xoa đất bùn lên trên lần nữa rồi mới đuổi theo đoàn người tiếp tục di chuyển.
Trong thời gian này, nàng cố ý nghe người khác nói chuyện, học tập khẩu âm của bọn họ. Dọc theo đường đi gập ghềnh, không có việc gì xảy ra, ngay lúc nàng đang buồn chán thì nhặt được nửa cuốn thẻ tre bị tàn phá.
Thẻ tre? Từ sau khi Thái Luân cải tiến kỹ thuật chế tạo giấy, giấy đã bắt đầu trở nên thông dụng, vậy mà thời đại này vẫn còn sử dụng thẻ tre, có nghĩa bây giờ là trước thời Nam Bắc triều, còn về phần trước bao lâu thì phải xem xét lại đã.
Mở thẻ tre, trước mắt là một phiến chữ Lệ*, bút thế phi động. Trong lòng Mặc Phi vui vẻ, chữ viết này hoàn toàn giống với chữ Hán đãi, nàng có thể xem hiểu toàn bộ. Nhưng ngay sau đó Mặc Phi lại thất vọng rồi, thẻ tre không giải thích nghi hoặc của nàng, trái lại càng khiến nàng hoang mang hơn.
* Lệ thư (hay chữ Lệ): là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử phát triển chữ Hán. Nó đánh dấu việc chữ Hán hoàn toàn thoát khỏi hệ thống tượng hình, trở thành văn tự thực sự với sự ước lệ cao trong hình chữ.
Nguồn: Đây
Trên thẻ tre viết: Thượng Ninh năm thứ ba, thái úy Tân Xước thượng thư, phê bình Ngu Quốc sinh sống xa hoa lãng phí. Thế gia một ngày ba bữa, hao tốn hàng vạn của cải, lấy mạch đường thủy rửa nồi, lấy sáp ong làm sài, lấy thạch chi đồ tường, lấy hoa tiêu mạt vách tường… Quân thần lấy xa xỉ làm tôn sùng, Chủ công lấy phú quý làm vui… chi phí xa xỉ, thậm vu thiên tai.
Thượng Ninh? Đây là niên hiệu triều đại nào? Ngu Quốc là quốc gia thời kỳ nào?
Mặc Phi tỉ mỉ hồi tưởng lại lịch sử quen thuộc trong đầu, thế nhưng cuối cùng vẫn thấy thẻ tre kia vô cùng xa lạ.
“Quên đi, nghiên cứu sau vậy, ít nhất thì mình còn nhận biết được chữ viết nơi này, coi như vạn hạnh trong bất hạnh.” Mặc phi vừa cất cuốn thẻ tre vừa tự an ủi mình.
Đúng lúc này, phía trước bỗng xuất hiện một loạt xôn xao, sau đó đội ngũ dừng lại một hồi rồi mới đi tiếp.
Theo một nhóm người đi ra, Mặc Phi mới nhìn thấy có hai người ở giữa đường. Một nam nhân trung niên nằm ngửa và một thiếu niên ngồi chồm hỗm bên cạnh, lo lắng nói gì đó.
Mặc Phi bước nhanh lên phía trước, ngồi xổm xuống xem xét một chút. Người này hô hấp dồn dập, lại còn run nhẹ, thoạt nhìn thì đó là biểu hiện của bệnh cảm nắng. Mặc Phi vội vã bảo người thiếu niên kia chuyển hắn qua chỗ có bóng mát, sau đó nới lỏng cổ áo của hắn ra, đút mấy ngụm nước trong rồi lấy từ trong ba lô ra một cái khăn mặt, đắp nước liên lục cho hắn hạ nhiệt độ.
May mắn là người này chỉ bị cảm nắng nhẹ, hôn mê không lâu đã tỉnh táo lại. Đó là một nam tử gần bốn mươi tuổi, mặt có râu dài, ánh mắt sâu xa, đầu buộc phúc khăn, trường sam, thoạt nhìn là một người có học thức cao.
Thiếu niên bên cạnh vừa khóc vừa cười, nói với hắn cái gì đó, sau đó người này liền ngồi dậy, chắp tay hướng về phía Mặc Phi, nói: “Đa tạ tiểu huynh đệ đã ra tay cứu giúp.”
Mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng Mặc Phi cũng đoán ra đối phương nói lời cảm ơn, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Người trung niên thấy vậy cũng không để ý, tiếp tục nói: “Tại hạ Vệ Tuyên, tự là Văn Trọng, không biết tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?”
“Xin lỗi, ta nghe không hiểu.” Mặc Phi chỉ có thể trả lời một câu như thế.
Vệ Tuyên hơi sững sờ, hoàn toàn không ngờ là do bất đồng ngôn ngữ. Người thiếu niên trước mắt này không chỉ có bộ tóc ngắn kỳ quái, khẩu âm cũng hết sức kỳ quái, thậm chí khí chất cũng kỳ quái như vậy. Tuy rằng mặt mũi “Hắn” nhem nhuốc, nhưng Vệ Tuyên cảm nhận tinh tế, vừa nhìn đã phát hiện tuy thiếu niên này mặc y phục thô, nhưng lưng thẳng, ánh mắt bình thản, chắc chắn không phải một người dân bình thường.
Ánh mắt vô ý thấy Ngọc Phù trên cổ người thiếu niên, mặt trên có khắc hai chữ triện: Phù Đồ.
“Phù Đồ? Tiểu huynh tên Phù Đồ?”
Mặc Phi nghe rõ ràng hai chữ “Phù Đồ”, nàng cúi đầu nhìn ngọc phù, thứ này nàng mua được ở khu phố Quỷ, nghe nói là do một tên trộm mộ lấy ra từ một ngôi mộ cổ vô danh, lúc ấy nàng vừa liếc mắt một cái đã thấy hứng thú, mua luôn mà không mặc cả gì.
Hiển nhiên người trung niên nghĩ đó chính là tên của nàng.
Mặc Phi suy nghĩ một chút, chỉ tay vào hắn nói: “Vệ Tuyên, Văn Trọng.” rồi lại đưa ngón tay về phía mình: “Phù Đồ.”
Vệ Tuyên lập tức gật đầu cười.
Mấy người nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy đi tiếp. Hiện giờ Mặc Phi có việc để làm, là theo nam nhân trung niên tên Vệ Tuyên học tập ngôn ngữ nơi này.
Ba người bước nhanh hơn đuổi kịp đội ngũ, sau đó dọc theo đường đi, suy nghĩ viết ra, khả năng nói của Mặc Phi đã tiến triển nhanh chóng.
Đi cùng Vệ Tuyên, nàng cũng hiểu đại khái một việc, như là đám người phía trước đều là dân chúng Ngu Quốc di cư sang Chiếu Quốc tị nạn, hiện nay Ngu Quốc đang chiến hỏa tán loạn, cường đạo hoành hành, dân chúng chịu đủ khổ cực, bất đắc dĩ chỉ có thể rời bỏ quê hương, đi tới Chiếu Quốc tương đối yên bình kia để bắt đầu lại một lần nữa.
Nghe nói quốc quân của Chiếu Quốc đã xuất ra toàn bộ Di quận dùng làm nơi an trí dân chúng chạy nạn từ các nước, thời đại này, năm quốc gia Cảnh, Ngu, Chiếu, U, Khánh chế ước lẫn nhau, khi có chiến tranh, đặc biệt là trong lúc chinh phạt, ba nước Ngu, U, Cảnh gần như đã đến độ không chết không thôi, khiến cho dân chúng lầm than, một số lượng lớn bình dân kéo nhau đi tị nạn.
Đến lúc này, cuối cùng Mặc Phi cũng xác nhận mình đã xuyên đến một thời đại xa lạ, ít nhất thì đều không phải những thời đại đã ghi trong lịch sử.
“A! Đến rồi, rốt cuộc đã đến Di quận rồi.” Người phía trước bỗng nhiên hưng phấn mà kêu lên, sau đó đoàn người lập tức xôn xao, vẻ mặt ai nấy đều vui mừng.
Tâm tình của Mặc Phi cũng vui vẻ, rốt cuộc thì đoạn lữ trình buồn tẻ này cũng đã kết thúc.
Một khi có nơi tạm thời an thân, nàng có thể bắt đầu chậm rãi nghiên cứu thời đại xa lạ này.
Rốt cuộc nơi này là nơi nào? Vì sao nàng lại xuyên không đến đây? Nàng có còn cơ hội quay trở lại thế giới cũ hay không?
__________
Chú thích thêm:
*Quỷ đả tường: hay còn gọi là quỷ xây tường, quỷ chắn tường, được lưu truyền trong dân gian là một loại giải thích cho việc bị lạc đường một mình vào ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bãi tha ma.
Dân gian thuật lại, vào nửa đêm hoặc ở cánh đồng bát ngát không người, bãi tha ma, thường có người chạy đi một mình, rõ ràng đang đi về một phương hướng, nhưng lúc lâu sau lại phát hiện mình quay trở về nơi xuất phát, cuối cùng thì đi vòng vèo ở cùng một con đường hoặc một địa phương cố định.