Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 53

Chủ tử Vương gia mặt ủ mày chau, không cần phải nói, đây là ám vệ Lục đánh, cố tình người của quan phủ còn không thèm để ý đến sự cầu xin giúp đỡ của Vương gia, Vương gia trong lòng căm phẫn nhưng cũng không còn cách nào khác, còn hạ nhân trong sân cũng mặt ủ mày chau, làm cái gì cũng nơm nớp lo sợ chủ tử giận lây sang mình.

Trong không khí hỗn loạn này, Lý Nhược Mai gõ cửa lớn nhà Vương gia.

Nhắc tới Lý Nhược Mai, người trong phủ không muốn gặp nàng ta nhất chính là Vương phu nhân, bà ta rất muốn đuổi nàng ta ra ngoài nhưng cả người bị đau cần phải tĩnh dưỡng, tuyệt đối không thể để cho tiểu nha đầu Lý gia nhìn thấy bậc trưởng bối bà cả người đầy thương tích, thực sự rất dọa người.

Vương phu nhân nổi lửa giận trong lòng cũng lười xen vào mấy chuyện lộn xộn của con trai, Vương Lai Dân mập mờ với Lý Nhược Mai hay là ngấm ngầm qua lại với Giản Nguyệt Doanh bà đều không nhúng tay vào!

Vương phu nhân nói được thì làm được, tránh không tiếp khách!

Đón tiếp Lý Nhược Mai đương nhiên biến thành Vương Lai Dân.

Biểu muội có thể tới Vương gia, Vương Lai Dân mừng rỡ trong lòng, sai tỳ nữ mang trà và điểm tâm lên, mọi việc đều cố gắng làm tốt nhất, Giản Nguyệt Dao ở phía sau rất tức giận, Lý Nhược Mai hết sức hài lòng với thái độ của Vương gia, thầm nghĩ quả nhiên biểu ca vẫn si tình không đổi, vẫn giống như năm đó ngốc nghếch theo đuổi mình.

Nếu để cho người ta làm cha của đứa bé trong bụng mình, Lý Nhược Mai liền hạ thấp thái độ, để tỏ vẻ mình bị Tiếu Cảnh Thăng vứt bỏ rất đáng thương, nói bâng quơ hai ba câu liền dấy lên lửa giận của Vương Lai Dân, lớn tiếng trách mắng Tiếu Cảnh Thăng không chịu trách nhiệm đến súc sinh cũng không bằng, sao có thể đối xử với biểu muội như vậy?


Có câu rèn sắt khi còn nóng, Lý Nhược Mai khẽ cắn môi đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Vương Lai Dân, nước mắt rơi như mưa, khóc lóc kể lể: “Nếu biểu ca huynh không giúp muội thì sẽ không ai có thể giúp Nhược Mai nữa. Chưa cưới đã có con sẽ bị dìm lồng heo đó, Nhược Mai không muốn chết, biểu ca đối tốt với Nhược Mai như vậy, huynh cũng không đành lòng đúng không...”

“Chuyện này...” Mặt Vương lai Dân lộ vẻ khó xử, vừa rồi ý của biểu muội đã rất rõ ràng, là muốn gả cho hắn, mặc dù hắn cực kỳ có tình cảm với biểu muội, nhưng hiện tại tâm tư của hắn hoàn toàn ở trên người Giản Nguyệt Dao, tình yêu của hắn dành cho biểu muội năm đó đã sớm phai nhạt theo sự khinh thường và ngoảnh mặt làm ngơ rồi.

Nói cho cùng, chuyện Vương Lai Dân thích ai đã rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không đồng ý với yêu cầu của Lý Nhược Mai, nếu cưới nàng, chỉ tạo thành một cục diện tay ba đầu đau khổ, hắn cự tuyệt nói: “Ta sẽ tìm giúp biểu muội một mối hôn sự tốt, những chuyện khác đừng nhắc đến.”

“Sao huynh có thể nhẫn tâm như vậy.” Lý Nhược Mai nắm chặt ống quần của hắn, chỉ cho là Vương Lai Dân đang làm bộ làm tịch từ chối, cũng rất phối hợp ra vẻ thương tâm muốn chết: “Huynh đã nói cho dù bao lâu cũng sẽ chờ muội, vì sao lại nuốt lời.”

Vương Lai Dân không biết Lý Nhược Mai đang giả vờ, vội vàng đỡ nàng ta đứng dậy, ngượng ngùng nói: “Là biểu ca không đúng, nhưng không ai có thể mãi mãi dừng lại năm đó mà không thay đổi, thời niên thiếu không biết gì mong biểu muội đừng cho là thật.”

Nói thích nàng ta cả đời không cưới ai là lời nói của thời niên thiếu chưa biết gì?

Đáy mắt Lý Nhược Mai tràn đầy phẫn nộ, nếu nói lúc này Vương Lai Dân đang làm bộ làm tịch thì có chút gượng ép, nhưng có thế nào nàng cũng không tin Vương Lai Dân không còn yêu mình. Hắn chính là cọng rơm cứu mệnh cuối cùng của mình đấy!

“Huynh đang ghét bỏ muội đúng không? Huynh ghét muội vì muội đã bị Tiếu Cảnh Thăng chà đạp, huynh ghét vì muội đã có con, sao huynh có thể như vậy với biểu muội mà huynh yêu nhất chứ.” Lý Nhược Mai khóc lóc còn chưa đủ, dùng sức đánh đấm.


“Sao ta lại ghét muội được!” Vương Lai Dân cảm thấy đau đầu, muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại không thể bỏ mặc biểu muội vừa khóc vừa nháo ở Vương gia được, cảm xúc của biểu muội rõ ràng không bình thường không nghe người khác nói, chỉ đắm chìm vào trong sự si tình của hắn nhiều năm trước, nàng như vậy sao có thể khiến người khác yên tâm đây.

Lý Nhược Mai khóc đến mệt liền ngất xỉu ở ngực Vương Lai Dân.

Giản Nguyệt Dao cũng không né tránh, từ phía sau tấm bình phong đi ra ngoài: “Vương công tử tâm địa tốt, ngay cả bà điên không biết ở đâu ra cũng ra tay giúp đỡ được.”

“Nguyệt Dao.”

“Ta nghe thấy, không cần lớn tiếng như vậy! Ngươi yên tâm, ta sẽ không gây phiền toái cho ngươi, bây giờ ta sẽ đi tìm Thư Hoàn và Lục tử.”

“Đừng tiếp tục phá hỏng nhân duyên của người khác nữa.” Vương Lai Dân để cho tỳ nữ đỡ Lý Nhược Mai vào phòng, hắn kéo Giản Nguyệt Dao lại nói: “Mẹ ta vì chuyện này mà đã khổ tâm nhiều rồi, nàng cũng không phải không biết, nếu muốn vào cửa mà không bị mẹ ta làm khó dễ, thì nàng hãy ngoan ngoãn ở trong phủ đừng đi ra ngoài gây chuyện.”

Giản Nguyệt Dao đẩy cánh tay của hắn ra, xoay mặt nói: “Trong phủ này còn có chỗ cho ta dung thân sao?”


“Nàng cũng đừng tức giận biểu muội, vài ngày nữa ta sẽ phái người đưa muội ấy về U thành, biểu muội sẽ không đến quấy rầy chúng ta nữa.”

Có lời thề cam đoan của Vương Lai Dân, Giản Nguyệt Dao mới áp chế cơn tức, cũng không thể trách nàng ta tại sao lại tức giận, nàng ta vừa mới quyết định “cải tà quy chính” không đi ra ngoài gậy đánh uyên ương nữa, quyết định thành thân cùng Vương Lai Dân sống hạnh phúc qua ngày, thì lại nhảy ra một Lý Nhược Mai. Nghĩ đến Vương Lai Dân từng yêu Lý Nhược Mai đến chết đi sống lại, trong lòng Giản Nguyệt Dao liền phát bực, nhất là nữ nhân này lại đang nằm ở trong phòng.

Chẳng mấy chốc đại phu được mời tới Vương gia.

Đại phu râu dài bắt mạch cho Lý Nhược Mai, nói là do nàng ta quá tức giận, hạ chút nhiệt là không sao rồi.

Vương Lai Dân do dự hỏi: “Đứa bé trong bụng nàng...”

“Đứa bé?” Đại phu vuốt chòm râu, không hiểu nói: “Vị cô nương này không có thai.”

Thì ra lúc Lý Nhược Mai ở Lý phủ dựa vào nôn mửa liền kết luận mình có con, hoàn toàn không dám đi tìm đại phu, bởi vậy mới tạo thành liên tiếp chuỗi sự việc này.

Nhóm tỳ nữ đi sắc thuốc, Vương Lai Dân tiễn đại phu, khi trở về phòng sắc mặt có chút khó coi, kiềm chế uống trà.


Giản Nguyệt Dao hiếm khi cao hứng, ở một bên cắn hạt dưa liên tục.

Vương Lai Dân không hiểu vì sao Lý Nhược Mai lại làm vậy, mọi chuyện phải chờ nàng ta tỉnh lại mới nói được.

Nhưng việc Lý Nhược Mai đến Vương phủ khóc rống một trận, mặc dù Vương phu nhân đang nằm ở trên giường cũng nghe được tin tức, thầm mắng tiện nhân trơ trẽn mang thai con người khác còn có mặt mũi đến tìm con trai mình làm cha dượng?

Vương phu nhân vừa nghĩ đến trên đầu con trai mình tỏa ra màu xanh biếc, bà nằm không yên được nữa rồi, chống đỡ thân thể bệnh tật đi gõ cửa phòng con trai.

Vương Lai Dân thấy lão nương của mình đến thì biết chuyện không ổn, cũng chẳng quan tâm người nào lắm mồm nói huyên thuyên với Vương phu nhân, liên tục giải thích cùng cam đoan, hắn chỉ có tình huynh muội với Lý Nhược Mai, không còn chút tình cảm nào khác.

Nghe con trai thề cam đoan nhiều lần, làm mẹ sao có thể không tin!

Vương phu nhân chống gậy vỗ bàn quyết định, tháng sau để con trai cưới Giản Nguyệt Dao qua cửa.

Động tác cắn hạt dưa của Giản Nguyệt Dao dừng lại, chỉ thấy Vương phu nhân hung hăng lườm nàng ta một cái tức giận nói: “Lợi cho nữ nhân cô rồi.”

“Bà cho là ta muốn chiếm con trai của bà lắm à.” Giản Nguyệt Dao không chút khách khí cãi lại Vương phu nhân, phất tay áo đi ra khỏi cửa.