Bất Nguyện Tương Tín, Trữ Khả Tuyển Trạch Đào Tị

Chương 6

Tụ nghĩa sảnh rơi vào trong sự yên lặng nặng nề, mọi người đều chung một nỗi sầu, đối với Bạch Ngọc Đường, bọn họ không chỉ tiếc thương mà cũng không muốn có thêm nhiều lo lắng nữa.

Bọn họ thật sự sợ, Ngũ đệ bọn họ thương yêu nhất đã đi theo Triển Chiêu rời khỏi nhân thế này, tâm hồn mất dần, bọn họ thật sự không muốn thấy một Bạch Ngọc Đường như một cái xác không hồn như thế này nữa.

“Không được!” Lô Phương đột nhiên hét lớn một tiếng, “Không thể để Ngũ đệ tiếp tục như thế này nữa!”

“Đúng, chúng ta phải đem Ngũ đệ trở lại, sau đó đưa thi thể Triển Chiêu hạ táng, ta tin tưởng chỉ cần có thời gian Ngũ đệ sẽ từ từ quên đi Triển Chiêu, làm lại từ đầu. Dù sao thời gian có thể làm phai mờ đi vết thương.” Hàn Chương gật đầu phụ họa.

Đôi mi thanh tú của Lô phu nhân cau lại, sự tình thật sư giải quyết đơn giản như vậy sao? Bạch Ngọc Đường chấp nhất như vậy mà có thể đơn giản từ bỏ mọi việc sao?

“Nếu quyết định rồi, chúng ta đi mau đi.” Từ Khánh vung tay bắt lấy cây búa hào hùng hô to.

Lô phu nhân chậm rì rì mở miệng: “Thật đơn giản như vậy thôi sao? Ngũ đệ thật sự sẽ đơn giản khuất phục vậy sao?”


Lời Lô phu nhân nói như một đạo sấm rền vang lên giữa mặt đất phẳng, động tác của mọi người dừng lại, dáng cười vui mừng vốn lộ ra trên mặt cũng dần dần tiêu thất.

“Các ngươi hẳn là hiểu rõ tính tình Ngũ đệ, sau khi mang Ngũ đệ về thì sao? Muốn giam giữ hay trói hắn lại? Hắn chấp nhất, từ lúc hắn đem thi thể Triển Chiêu trộm về thì đã không phải bàn cãi nữa. Thời gian, thật sự có thể chữa khỏi Ngũ đệ sao?” Lô phu nhân chậm rãi nhìn những nam nhân đứng chung quanh trong phòng.

Tương Bình vốn đã đi tới cửa không hề quay người lại, hắn chỉ là chậm rãi, bi ai nói: “Giam giữ cũng tốt, trói lại cũng được, mặc kệ thế nào, hắn chung quy vẫn là Ngũ đệ của chúng ta, ta không có khả năng cứ để cho hắn tự đày đọa bản thân như vậy, ta thà tin tưởng, thời gian có thể xóa mờ vết thương của Ngũ đệ.” Tương Bình nắm chặt hai tay thì thào một câu: “Cho dù đó chỉ là lừa dối chính mình, cũng đành cam nguyện......”

Bọn họ không phải không rõ thâm tình của Ngũ đệ đối với Triển Chiêu, cho dù là trái với thiên lý thì đã sao? Chỉ cần Ngũ đệ hạnh phúc bọn họ đã thỏa mãn rồi, bây giờ hạnh phúc của Ngũ đệ đã chết, bọn họ thân làm ca ca sao có thể nhẫn tâm nhìn ấu đệ mà mình yêu thương nhất sa sút tinh thần?

Cho dù bọn họ ngốc nghếch không muốn nhìn thẳng vào hiện thực, bọn họ thà làm một giấc mộng đẹp rằng Ngũ đệ còn có thể trở về, có thể, mộng đẹp có thể thành sự thật vào một ngày nào đó.

Tương Bình nói xong cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi tới phía sau núi, Từ Khánh chần chờ một chút rồi hô to: “Lão Tứ, chờ ta một chút a, ta cùng đi với ngươi tìm Ngũ đệ về.”

Từ Khánh kêu xong liền lập tức chạy đi ra ngời, Hàn Chương cũng đứng dậy định đi theo, nhưng khi đi qua Lô phu nhân bên cạnh thì ngừng lại.

Lô phu nhân ngẩng đầu nhìn Hàn Chương, lòng của nàng rất loạn, nàng coi Bạch Ngọc Đường như chính em trai ruột của mình, đương nhiên mong muốn hắn có thể được hạnh phúc, nhưng đêm qua nhìn thấy hình ảnh kia rành rành tận mắt, tối hôm qua Bạch Ngọc Đường thật sự đã dọa nàng sợ tới mức nào, một Bạch Ngọc Đường si tình cỡ nào, ngốc đến cỡ nào..... Khiến cho người ta phải yêu thương.....

Hàn Chương nhìn viền mắt phiếm hồng của Lô phu nhân, khe khẽ thở dài nói: “Đại tẩu, người nói chúng ta đều minh bạch, thế nhưng, chúng ta thật sự không thể cứ thế mặc kệ Ngũ đệ, bất luận kết quả ra sao, hiện tại, chúng ta nghĩ nên đem Ngũ đệ về, dẫn hắn trở về nhà.”


Nghe được câu nói cuối cùng của Hàn Chương, nước mắt Lô Phu nhân lại muốn rơi xuống, mặc kệ chuyện gì xảy ra, Bạch Ngọc Đường vẫn là Bạch Ngọc Đường như trước, Bạch Ngọc Đường vẫn là Ngũ đệ của bọn họ như trước, Hãm Không đảo vẫn là nhà của Bạch Ngọc Đường, vẫn còn tị phong cảng (cảng tránh gió) nới hắn thường uống rượu, nếu Triển Chiêu đã chết, vậy cũng không thể để Ngũ đệ mà bọn họ yêu thương nhất cứ như thế suốt đời được.....

Cắn răng, Lô phu nhân quay sang nói với Lô Phương đang định ra núi: “Đương gia..... Ngũ đệ bây giờ tâm đã mất, sợ rằng sẽ làm chính mình bị thương....” Chậm rãi lấy một chiếc bình sứ nhỏ từ trong lòng ra, “Đây là an hồn hương...... Nó có tác dụng an thần, trấn cảnh (bảo toàn cảnh giới), có thể khiến Ngũ đệ rơi vào mê man....... Sẽ không tạo ra thương tổn cho cơ thể, dùng nó để đưa Ngũ đệ trở về.......”

Lô Phương nhận lấy bình sứ từ tay Lô phu nhân nhẹ nhàng gật đầu nói: “Phu nhân an tâm, chúng ta chắc chắn sẽ mang Ngũ đệ về bình an.” Lô Phương nở một nụ cười trấn an rồi đi ra phía sau núi.

Mắt nhìn tứ thử đi đến sơn động kia, Lô phu nhân không muốn đi theo, không phải là không lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, mà là thật sự không muốn nhìn thấy dáng sấp tự dày vò bản thân của Bạch Ngọc Đường nữa, nàng thật sự không đành lòng.

Thời gian đợi chờ luôn đặc biệt dài đằng đẵng, Lô phu nhân cứ một chốc lại lo lắng đi đi lại lại một chốc lại liên tiếp hướng ra ngoài nhìn xung quanh, trong tâm không có phút nào có thể bình tĩnh.

Ngay lúc lòng kiên nhẫn của nàng sắp không thể kiềm chế được mà định ra sau núi, thì từ bên ngoài âm thanh ầm ỹ truyền đến làm đôi mi thanh tú của nàng cau lại càng chặt, ngưng thần lắng nghe được loáng thoáng tiếng lớn giọng của Từ Khánh, đã trở về?

Lô Phu nhân vội vội vàng vàng ra phía trước đón, điều đầu tiên nàng nhìn thấy là Hàn Chương và Từ Khánh trên người đầy thương, tiếp đó là Lô Phương và Tương Bình đang dìu Bạch Ngọc Đường đã hôn mê, trên người hai người họ cũng không ít thương tích.

Từ Khánh lớn tiếng hét lên: “Đại tẩu, chúng ta đã mang được Ngũ đệ về rồi.”


“Trời ơi, tại sao lại có thể như vậy?” Lô phu nhân càng thêm hoảng sợ, vội vã để Lô Phương cùng Tương Bình đưa Bạch Ngọc Đường vào trong phòng bố trí ổn thỏa rồi phân phó người hầu mang hòm thuốc của nàng tới.

Lô phu nhân trước tiên bắt mạch cho Bạch Ngọc Đường đang hôn mê, xác định chỉ là vì mê hương nên bất tỉnh rồi mới bắt đầu xem xét thương thế trên người tứ thử, trong khi đó, tử thử mới nhẹ nhàng kể cho Lô phu nhân nghe toàn bộ từ đầu đến cuối câu chuyện.

“Khi chúng ta đã tận mắt nhìn thấy..... Ngũ đệ mê muội, thật sự không muốn tin tưởng, người trước mắt này, thật là Ngũ đệ sao? Thật đã từng là Ngũ đệ phong lưu phóng khoáng của chúng ta sao?” Tương Bình mang ngữ khí trầm thống nói.

Lúc tứ thử đến phía sau núi, đi vào sơn động theo lời nói của Lô phu nhân, dọc đường đi, tất cả mọi người đều không nói được một lời, chỉ là lẳng lặng cất bước, cước bọ nặng nề bước tới, một chuyến đi này, mọi người đều biết rõ, nếu là thành công, Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ căm hận các huynh trưởng bọn họ, mặc dù bọn họ là vì nghĩ cho Bạch Ngọc Đường mới làm vậy.

Nhưng dù là như vậy, có thể nói là do bọn họ ích kỷ đi, ích kỷ cho rằng nếu Triển Chiêu đã chết, thì vì sao phải mang theo linh hồn của Bạch Ngọc Đường? Bọn họ chỉ là muốn Ngũ đệ của bọn họ khôi phục lại hình dạng phi dương khoái hoạt ngày trước mà thôi, cho nên, dù là bị căm hận, dù là Bạch Ngọc Đường không hiểu cho, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không thay đổi tâm ý.

Suy nghĩ này sau khi nhìn thấy Bạch Ngọc Đường lại càng thêm kiên định.

Khi bọn hắn đi đến sơn động phía sau núi theo lời Lô phu nhân, bốn người liếc mắt nhìn nhau, Lô Phương chần chờ một hồi rồi dẫn đầu bước vào.

Trong sơn động tràn ngập mùi rượu đậm người, là hương thơm tinh khiết sâu đậm của loại rượu mà Bạch Ngọc Đường yêu thích nhất – Nữ nhi hồng, có thể kiến hương rượu nồng nặc như vậy, đủ để thấy được, người sống ở nơi này căn bản là một kẻ nghiện rượu nặng.

Khi bước vào sơn động, tất cả mọi người đã nhận ra, từ lúc bước vào thì nhiệt độ tức thì giảm xuống, trong sơn động lạnh lẽo rét tê người, Lô Phương cấp tốc đưa hai mắt quét qua một lượt sơn động, Bạch Ngọc Đường không ở đây, đập vào mắt chỉ là một sân đất đầy vò rượu lăn lốc cùng một hòn đá nhỏ hết sức không chút phù hợp đặt ngay chính giữa động.


Lô Phương trong lòng tràn ngập nghi hoặc, Từ Khánh là người đầu tiên không chịu nổi lớn giọng hỏi: “Ngũ đệ không ở đây sao? Đây có đúng là sơn động mà đại tẩu nói không? Đại ca, có khi nào chúng ta tìm lộn chỗ rồi không?”

Lô Phương cau chặt đầu mày, lắc đầu nói: “Hẳn là không sao, nhất định là chỗ này, lão Tam, ngươi xem thử trên mặt đất đi, đống rượu này hẳn là do Ngũ đệ uống.”

“Vậy lão Ngũ đâu?” Hàn Chương hỏi ra điều mà mọi người nghi hoặc, Lô Phương cũng lại cau mày, thẳng đến khi Tương Bình hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, trên mặt hoảng hốt khẽ gọi: “Cái đó không phải là......”

Mọi người đều đồng loạy quay đầu nhìn chằm chằm Tương Bình, nhưng mà, Tương Bình không chút nào để ý tới đường nhìn của mọi người mà đi thẳng tới hòn đá đen đặt giữa động.

“Tứ đệ?”

“Lão Tứ?”

“Đại ca, Nhị ca, Tam ca, các người còn nhớ rõ những gì đại tẩu nói qua không?” Tương Bình ôn hòa mở miệng, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào hòn đá trước mặt không rời.

Nghe xong điều Tương Bình nói vẻ mặt mọi người đều mờ mịt, sao đột nhiên bất thình lình nói đến chuyện khác?

Tương Bình tựa hồ cũng không muốn trả lời suy nghĩ của bọn họ mà lại tự hỏi: “Các người nói xem, lần đó vì sao lão Ngũ không có việc gì lại vui vẻ khôn xiết đem vác hòn đá này về đây?”


“Ta nói Tứ đệ, ngươi nếu như biết cái gì thì nhanh nói đi a.” Lần này đến phiên Hàn Chương là người đầu tiên chịu không được mở miệng, giống như đã mất kiên trì, mọi người cũng chậm rãi đi đến chỗ hòn đá, nhưng mà, vừa đi tới nơi thì cả ba người sau khi nhìn rõ bên trong ‘hòn đá’ đó đều kinh hãi nói không nên lời.

Tương Bình chậm chạp ngẩng đầu nhìn ba vị huynh trưởng kinh ngạc, từng chữ từng câu một chậm rì nói: “Đây là huyền băng ngàn năm mà đại tẩu đã nói, đây không phải là hòn đá gì đó như chúng ta nghĩ, đây chính là băng quan chứa Triển tiểu miêu.”