Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào

Quyển 2 - Chương 19

Nghiêu Vân Tiệp đã tới đại hội võ lâm, chỉ đứng trong chốc lát cảm thấy chả có gì thú vị, trong lòng lại nhớ đến Hoắc Tử Văn, liền rời đi, bỏ lỡ một hồi kịch hay của Triệu Tử Lam. Tới buổi tối nghe hạ nhân nói, cũng âm thầm cảm thấy tức giận bọn người kia.

Tới buổi tối Hoắc Tử Văn kéo Nghiêu Vân Tiệp vào phòng, quấn lấy Nghiêu Vân Tiệp hỏi han sự tình ban ngày, bộ dáng Hoắc Tử Văn nửa vênh váo nửa giận dữ khiến cho Nghiêu Vân Tiệp tâm dương khó nhịn, liền dựa theo lời hạ nhân nói hết cho hắn.

Hoắc Tử Văn nghe xong trong lòng tự hào vui mừng, cười nói:“Triệu Tử Lam là cháu trai ta, võ công của hắn bình thường là do ta dạy!”

Nghiêu Vân Tiệp xoa bóp hai má Hoắc Tử Văn:“Ngươi nhất định lợi hại hơn.”

Hoắc Tử Văn đỏ mặt, nói:“Đừng nói bậy, muộn rồi, ngươi về phòng đi.” Nói xong liền đi thúc giục Nghiêu Vân Tiệp.

Trăng mới lên ngọn cây không bao lâu, Nghiêu Vân Tiệp sao có thể bỏ được đi, bị đẩy ngã ở cửa liền quay qua ôm lấy Hoắc Tử Văn, nói:“Văn Văn, đêm nay ta muốn lưu lại……”

Nghiêu Vân Tiệp nhẹ giọng nói, trên mặt mang nét thẹn hồng hào nhợt nhạt.

Hoắc Tử Văn trong lòng hắn nói thầm:“Như vậy có vẻ quá nhanh ……”

“Không nhanh đâu.” Nghiêu Vân Tiệp thấy Hoắc Tử Văn do do dự dự, lập tức ôm ngang Hoắc Tử Văn phóng tới trên giường, thân thể lập tức đè lên.

Hoắc Tử Văn hơi hơi co lại thân mình, trên mặt một mảnh đỏ ửng, bộ dáng im lặng chờ quân lâm hạnh trở nên cực kỳ mê người. Nghiêu Vân Tiệp đang ở thời kì thiếu niên chính trực, làm sao có thể nhẫn nhịn, lúc trước cũng đi qua kỹ viện vài lần, nhưng chỉ có lần này lại phá lệ khẩn trương.(“quân lâm hạnh”: ở đây chỉ là so sánh giữa việc abc của 2 bạn với việc phi tử được vua lâm hạnh)

Thật vất vả cởi quần áo Hoắc Tử Văn, Hoắc Tử Văn cứ lẳng lặng nằm như vậy, xấu hổ tới mức không biết nói gì. Nhìn Hoắc Tử Văn loã thể trong suốt Nghiêu Vân Tiệp lập tức miệng đắng lưỡi khô, dưới bụng một trận lửa nóng bốc lên.

Làn da trắng nõn ở dưới ánh nến hiện lên một tầng bóng loáng, mái tóc đen tản ra, buông thả đúng chỗ – hai khoả thù du trước ngực, khuôn mặt xinh đẹp khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả, một đôi mắt đẹp hoa đào hơi hơi nhắm lại, bởi vì e lệ rụt rè mà làm cho làn da nổi lên mảng hồng nhạt, nửa mình dưới nằm giữa mao nhung mềm mại là một đoàn nộn hồng, bộ dáng mê người, bị Nghiêu Vân Tiệp nhìn chăm chú lại chậm rãi đứng lên. (chỗ này miễn giải thích, chỉ có nói thêm: “đoàn” ở đây là vật có hình tròn, viên tròn => nghĩa bóng:….)

Nghiêu Vân Tiệp cuối cùng lý trí lập tức bay xa, thoắt cái ôm lấy Hoắc Tử Văn hôn môi nồng nhiệt, trao đổi dịch thuỷ lẫn nhau, tay đã không tự giác vuốt ve ngọc hành Hoắc Tử Văn.

Nghiêu Vân Tiệp hàm trụ khoả tiểu hồng của Hoắc Tử Văn, bên tai nghe thấy tiếng Hoắc Tử Văn hít sâu một hơi rồi chuyển thành áp lực thở gấp, Nghiêu Vân Tiệp tựa như được cổ vũ lập tức ra sức đứng lên.

Thời điểm Nghiêu Vân Tiệp đổi sang thù du bên kia, dắt theo hàng chỉ bạc, nhìn cảnh kia quá ư là *** mĩ, khiến cho nhiệt huyết trong cơ thể hai người lập tức sôi trào.

Nghiêu Vân Tiệp nâng một chân Hoắc Tử Văn lên, khoát lên vai mình, nơi riêng tư hé ra rồi hợp lại ngay trước mắt mình, Nghiêu Vân Tiệp cúi thấp thân thể môi hôn xuống khối mật kia.

Hoắc Tử Văn kinh hãi, rùng mình một chút,“Đừng…… Nơi đó……”Thẹn đỏ mặt chỉ có thể đẩy đầu Nghiêu Vân Tiệp ra.

Nghiêu Vân Tiệp vươn tay đè lại tay Hoắc Tử Văn:“Không, nơi này rất đẹp…… Để cho ta thân……” Thanh âm trầm thấp khàn khàn của Nghiêu Vân Tiệp làm Hoắc Tử Văn cả kinh, thế nhưng vẫn thu hồi tay, mặc hắn theo chủ nghĩa “ta cần ta cứ lấy”.


Nghiêu Vân Tiệp dùng đầu lưỡi đánh vây ở nơi này, đầu lưỡi linh hoạt lập tức chen vào, thân thể Hoắc Tử Văn lại một trận co rút.

Nghiêu Vân Tiệp thu hồi đầu lưỡi, chậm rãi vươn một ngón tay, hai tay đã được bôi trơn, môi lại lưu luyến ở mỗi một bộ phận trên người Hoắc Tử Văn.

Sau khi đã khuếch trương vừa đủ, Nghiêu Vân Tiệp cầm cái nóng bỏng của mình đã sớm trướng đau, chậm rãi để ở huyệt khẩu từng chút từng chút tiến vào.

Trong nháy mắt tiến vào kia, Nghiêu Vân Tiệp nghe thấy một tiếng rên rỉ mê người của Hoắc Tử Văn, Hoắc Tử Văn trên mặt hiện ra vẻ mặt mê loạn càng làm hắn trướng thêm vài phần cực đại.

Hai người kết hợp cùng một chỗ, rồi sau đó co rúm, gắt gao ôm nhau, triền miên thẳng đến bình minh.

Chuyện kể rằng, ở đầu bên kia, Triệu Tử Lam còn đang ngủ, lại cảm giác được một thân thể mềm mại nằm úp sấp trên ***g ngực mình, rồi mới trên má trái hôn một hơi, phải lại một hơi ẩm ướt, rồi tiếp đó chuyển qua môi, cơ hồ trên mặt đều bị cậu nhóc hôn vài lần. Triệu Tử Lam nhẫn cười không chịu mở mắt, vật nhỏ trên ngực nóng nảy, ủy ủy khuất khuất hô to:“Lam Lam ta đói ”

Triệu Tử Lam tràn đầy mỉm cười, sờ sờ đầu Lưu Ly, hỏi:“Bảo bối muốn ăn gì nào?”

Lưu Ly ghé vào trên người hắn khoa tay múa chân:“Ta muốn ăn cái bánh bao thật to ngày hôm qua kia, được không.”

Lưu Ly đang mặc áo lót, hiện tại hai cánh tay lộ ra bên ngoài, Triệu Tử Lam đem mền kéo qua đắp tới cổ Lưu Ly. Cười nói:“Trước rời giường đã, để ta bảo Phúc bá đi mua.” Nói xong liền quay qua lấy chiếc áo bông nhỏ màu hồng.

Lưu Ly rụt lui thân thể, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại:“Cái này nóng mà ”

Triệu Tử Lam lại thay bằng áo bông trắng, Lưu Ly lúc này mới cười ha ha giao thân xác chui từ trong mền ra. Triệu Tử Lam nhanh tay giúp hắn thay quần áo, rồi mới bảo Phúc bá đi mua.

Phúc bá mua bánh bao trở về, Lưu Ly ăn xong rồi cũng không thấy Hoắc Tử Văn tìm đến bọn hắn. Triệu Tử Lam khẽ nhíu mày, nói với Phúc bá:“Đi xem Hoắc Tử Văn ở đâu rồi.”

Phúc bá vòng vo một hồi lại trở về, uyển chuyển bao hàm nói:“ Đang ngủ trong phòng cùng Nghiêu Vân Tiệp.”

Triệu Tử Lam nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng.

Thật lâu sau mới nói:“Phúc bá, ngươi cho rằng Nghiêu Vân Tiệp là người thế nào?”

Phúc bá nói:“Tính tình cũng tốt, đối với gia cũng là sủng ái cực độ.”

Triệu Tử Lam khẽ gật đầu lại nói:“Ngươi cho rằng tình cảm của Nghiêu Vân Tiệp với gia có phải là nông nổi hay không?”

“Lòng người khác nhau, không thể xem mặt mà bắt hình dong, nhưng ít nhất hiện tại cũng thấy được là tình cảm chân thành.”

“Nhìn ra được?”

“Vâng.”

Triệu Tử Lam hơi hơi vuốt cằm coi như hiểu được.

Triệu Tử Lam lại nói:“Ngoại công là một người thuần khiết, nhiều năm như thế chưa bao giờ làm chuyện sai lầm, nếu không phải hắn nhận định Nghiêu Vân Tiệp cùng hắn là lưỡng tình tương duyệt, thì chắc chắn sẽ không như thế, nếu đã xảy ra, như vậy hắn nhất định có quyết định của riêng hắn.”

Hoắc Tử Văn cùng Nghiêu Vân Tiệp hai người vẫn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, Hoắc Tử Văn đang ngủ cảm thấy hơi lạnh liền chui vào trong lòng Nghiêu Vân Tiệp, lúc này Nghiêu Vân Tiệp mới thức tỉnh.


Nghiêu Vân Tiệp vừa tỉnh trong đầu đều là tình cảnh mất hồn đêm qua, trong lòng ôm chính là người mình yêu mến, tự đáy lòng thỏa mãn không nói nên lời.

“Lạnh……” Hoắc Tử Văn trong lúc ngủ mơ nỉ non.

Nghiêu Vân Tiệp lập tức buộc chặt cánh tay giúp Hoắc Tử Văn đắp mền cẩn thận.

Hoắc Tử Văn xoa xoa ánh mắt cũng tỉnh, ôm thắt lưng Nghiêu Vân Tiệp:“Vân Tiệp…… Mệt……” Nói xong liền kéo tay Nghiêu Vân Tiệp đang đặt ở ngang hông mình.

Hoắc Tử Văn ngủ mơ mơ màng màng thật sự đáng yêu, Nghiêu Vân Tiệp thuận theo giúp hắn nhẹ nhàng xoa bóp, Hoắc Tử Văn thoải mái nói lầm bầm, Nghiêu Vân Tiệp càng thêm ra sức vài phần.

Hai người ở trên giường nằm thật lâu, mãi cho đến khi trong mền chen gió mát nhẹ thổi mới không tình nguyện đứng lên.

Hoắc Tử Văn sờ cái bụng khô quắt, nén giận nói:“Đói chết ta ……”

“Ta mang ngươi đi ăn được không, ta biết có một gia *** hương vị không tồi.”

Hoắc Tử Văn nhếch miệng cười:“Không muốn động, ngươi mua về cho ta, ta mệt không muốn động.”

Nghiêu Vân Tiệp nào có không muốn, bay nhanh đi mặc quần áo hôn một cái trên môi Hoắc Tử Văn liền vui rạo rực chạy ra khỏi cửa.

“Tiểu tử ngốc.” Hoắc Tử Văn nói xong cũng nhoẻn miệng cười, sau khi mặc quần áo xong xuôi mới chậm rì rì đi đến phòng Triệu Tử Lam.

Tuỳ tiện đẩy cửa ra, đã thấy Triệu Tử Lam đang hôn Lưu Ly nóng bỏng, mặt phút chốc đỏ bừng, tình cảnh kiều diễm đêm qua còn quanh quẩn trong đầu.

Triệu Tử Lam không giận không nhẹ nói:“Ngươi thật sự là càng sống càng xuống cấp, ngay cả quy tắc gõ cửa cũng không hiểu.”

Hoắc Tử Văn ngồi xuống tỏ vẻ không sao cả, ghé vào trên bàn miệng toe toét cười không ra tiếng.

Triệu Tử Lam cũng cười:“Ngoại công, không nghĩ tới ngươi hơn năm mươi, thế nhưng không ngờ so với nam tử trẻ tuổi càng thêm tuấn tú.”

Hoắc Tử Văn bĩu môi không để ý tới hắn, Lưu Ly vươn tay chọc chọc cái môi dẩu ra của hắn, rồi mới cười ha ha không ngừng.

Triệu Tử Lam đột nhiên nói:“ Đêm nay ngươi dùng nhiếp tồn tâm hạ Nghiêu Vân Xuyên rồi lấy bách độc bảo điển đi, xong nốt việc này chúng ta đi.” (“nhiếp tồn tâm”: nguyên bản raw là nhiếp rắp tâm, mà Kitô tra thử, rắp tâm trong tiếng Bông có thể là “tồn tâm” hoặc “súc ý”, vì thế nên b đổi thành “tồn tâm”)

Hoắc Tử Văn kinh ngạc:“Nhiếp tồn tâm với người võ công càng cao hiệu quả càng kém, miễn cưỡng mới có thể khống chế Nghiêu Vân Xuyên, đến sáng mai là hắn thanh tỉnh, đến lúc đó chẳng phải là đả thảo kinh xà sao, mà ta quá lắm cũng chỉ có thể làm cho Nghiêu Vân Tiệp ngủ, làm sao có thể khống chế tâm trí của hắn?”

Triệu Tử Lam khóe miệng gợi lên độ cung nói:“Tuyệt đối có thể.” Ánh mắt lại liếc liếc ngoài cửa.

Hoắc Tử Văn cũng hướng ngoài cửa liếc liếc mắt một cái, mếu máo, tiểu tử Triệu Tử Lam này thật sự là một bụng ý xấu.

“Văn Văn…… Văn Văn……” Nghiêu Vân Tiệp vừa hô to vừa đẩy cửa ra,“Ngươi đi vắng khỏi phòng ta đoán ngay ngươi ở trong này.”

Nghiêu Vân Tiệp cầm trong tay bao lớn bao nhỏ, trên trán đều là mồ hôi.

Nghiêu Vân Tiệp lau mồ hôi:“ Đồ ăn đến đây.”

Triệu Tử Lam cười khẽ:“Trời lạnh như vậy sao ngươi đầu đầy mồ hôi thế.” Vừa nói vừa rót một chén trà cho hắn.


Nghiêu Vân Tiệp một bên lấy đồ ăn ra một bên nói:“Ta sợ Văn Văn đói, lại sợ đồ ăn nguội mất, cho nên chạy thật nhanh đó.”

Muôn màu rực rỡ đầy bàn, gà nướng thật to toả ra hương thơm mê người, một đĩa tôm luộc trong suốt, một mâm hồn đồn mỗi một cái đều da bạc thịt dày, tính ra phải đến mười món ăn.

Nghiêu Vân Tiệp cười nhức đầu:“ Mua nhiều lắm đó……”

Triệu Tử Lam trêu chọc hắn:“Tối hôm qua thể lực hao phí, ngoại công quả thật cũng có thể tẩm bổ.” Lời này vừa nói ra Hoắc Tử Văn cùng Nghiêu Vân Tiệp đồng thời thần tình đỏ bừng.

Lưu Ly chìa đầu lưỡi liếm liếm môi, rồi mới nhìn Triệu Tử Lam. Triệu Tử Lam lấy cái chân gà cho Lưu Ly:“ Thích ăn cái này sao?”

Lưu Ly tiếp nhận chân gà cười dài ăn:“Ngon lắm……”

Nghiêu Vân Tiệp vội vàng lấy chân gà cho Hoắc Tử Văn, cũng nói:“Ngươi thích ăn xương sườn mà.”

Hoắc Tử Văn cắn chân gà nói:“ Ta lúc nào nói qua thích ăn xương sườn?”

“Ở trong *** của Đường Tam nương……”

Hoắc Tử Văn ha ha cười:“Là thịt ta đều thích.”

Nghiêu Vân Tiệp ngồi xuống một bên cùng hắn ăn, tay xé cánh gà, Hoắc Tử Văn chìa đũa mở tay hắn ra:“Không cho phép ăn cái này, ta với cục cưng Lưu Ly mỗi người một cánh gà.”

Nghiêu Vân Tiệp thu hồi tay, trên mặt vẫn là thần tình ngây ngô cười ngọt như đường.

Tới ban đêm sau khi Hoắc Tử Văn cùng Nghiêu Vân Tiệp mây mưa thất thường, Nghiêu Vân Tiệp trầm trầm ngủ, Hoắc Tử Văn điểm huyệt ngủ của hắn rồi mới chậm rì rì xuống giường.

Từ trên giường trèo xuống, liền truyền tới từng trận đau nhức ê ẩm khiến Hoắc Tử Văn nghiến răng nghiến lợi.

Hoắc Tử Văn nhẫn đau ra cửa, tới gian phòng Nghiêu Vân Xuyên để ý quần áo một chút mới gõ cửa.

Mới gõ một chút cửa đã được mở ra, người ở bên trong lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh.

“Mặc huynh, muộn như thế còn có chuyện gì sao?” Nghiêu Vân Xuyên nói.

Hoắc Tử Văn cười nói:“Chờ lâu rồi?”

“Cũng không hẳn……” Nghiêu Vân Xuyên đột nhiên đình chỉ,“Vào đi rồi nói chuyện.”

Hoắc Tử Văn thoáng nhếch môi nở nụ cười không dễ dàng phát giác.

Vào trong phòng Nghiêu Vân Xuyên châm trà cho Hoắc Tử Văn, bộ dáng ân cần tựa hồ như đã thường chờ hắn tới cửa.

Hoắc Tử Văn mỉm cười tiếp nhận chén trà, nhưng vào lúc này đột nhiên tiếp cận ánh mắt Nghiêu Vân Xuyên, ánh mắt kia tựa hồ muốn đem đối phương hút sâu vào trong mắt.

Nghiêu Vân Xuyên ngẩn ra, thân thể dần dần cứng đờ, đứng ở tại chỗ ánh mắt vô thần.


Hoắc Tử Văn sửng sốt, hắn chẳng qua đong đưa ánh mắt một chút, nhưng trên thực tế hắn còn chưa bắt đầu dùng nhiếp tồn tâm. Ngươi đã muốn diễn trò ta sẽ cùng ngươi diễn cho xong!

“Nghiêu Vân Xuyên, ngươi chính là người thừa kế Đường môn Tứ Xuyên?”

“Phải.” Nghiêu Vân Xuyên mặt không chút thay đổi trả lời.

“Tốt lắm, đưa bách độc bảo điển đến đây.” Hoắc Tử Văn đặt chén trà xuống.

Nghiêu Vân Xuyên chậm rãi xoay người, ở một bên bình hoa lấy ra một quyển sách, trên mặt bìa viết trang nghiêm “Bách độc bảo điển”.

Hoắc Tử Văn trong lòng cười lạnh, Đường Tĩnh hoá ra đã nhịn không được muốn đưa bách độc bảo điển cho hắn, đặt ở một nơi sơ hở như vậy.

Hoắc Tử Văn không nói một lời, cầm bách độc bảo điển rời đi.

Vừa đến phòng Triệu Tử Lam liền đem cuốn sách vứt trên bàn, trong lòng tích tụ, hét lớn nói:“ Tên Đường Tĩnh kia thực đem chúng ta biến thành ngốc tử, lại còn khẩn cấp đem bách độc bảo điển giả đưa tới.”

Triệu Tử Lam đạm cười:“Hắn nhất định là nhận được tin tức chúng ta vì bách độc bảo điển mà tới, liền dùng kế sách này, chỉ có điều, kẻ thông báo cho hắn tin tức này không đủ thông minh.”

Hoắc Tử Văn nghe nói như vậy, cắn môi dưới không thèm phản lại, trong lòng cũng rầu rĩ.

Triệu Tử Lam mở sách xem, cũng nói:“Độc này phối phương là thật, chỉ có giải dược là giả.”

Hoắc Tử Văn không kiên nhẫn nói:“Đừng nhìn, sớm đi đi thôi, trên đường rồi nghiên cứu sau.”

“Ngươi không đi gặp Nghiêu Vân Tiệp?”

Hoắc Tử Văn cười:“Như vậy rồi còn có thể đi được sao?”

Hoắc Tử Văn cười khổ.

Ánh trăng khuất sau đám mây, đêm đen tuyền, trong xe ngựa xa hoa, Lưu Ly nằm trên chân Triệu Tử Lam ngủ rất say sưa, trên người còn đắp thảm lông.

Triệu Tử Lam cùng Hoắc Tử Văn lấy cuốn bách độc bảo điển giả kia ra nghiên cứu.

Triệu Tử Lam nói:“Gián điệp chúng ta gài vào Liêu quốc thông báo, lần này trên chiến trường chúng sẽ dùng hoa dẫn tuyệt.”

Hoa dẫn tuyệt là một loại phấn hoa đạm màu hồng nhạt, đem đặt ở trong nồi nấu, lập tức mùi hoa sẽ phiêu tán ra ngoài, người ngửi được mùi hoa lập tức thân thể cứng ngắc, không chết nhưng sẽ lập tức lâm vào trầm ngủ vĩnh viễn, mặc người chém giết. Loại chất độc này không phải độc hiếm lạ, nhưng là tàn nhẫn nhất, biến người ta trở thành một người đần độn không có ý thức, thích hợp dùng ở trên chiến trường nhất.

Hoắc Tử Văn nói:“Trở về kêu quỷ y chế sẵn viên thuốc giải, để cho ta ăn đi.”

Triệu Tử Lam cười hỏi:“Ngươi có niềm tin?”

Hoắc Tử Văn cười khổ:“Nếu không được, ngươi cũng đừng để cho ta sống……”

Triệu Tử Lam cười to:“Hiện tại sao lại ngốc như vậy, thời gian cấp bách, nhưng nếu cho quỷ y thêm một năm rưỡi nữa, nhất định có thể nghiên cứu ra giải dược, ngươi nhiều lắm cũng chỉ ngủ thêm một năm rưỡi mà thôi.”


Hoắc Tử Văn xê dịch thân thể, tới bên người Triệu Tử Lam, ôm lấy thắt lưng hắn rầu rĩ nói:“Kế hoạch của ngươi luôn toàn diện như thế, đã định ra sớm như vậy, ngươi cũng hiểu rõ kế hoạch là không thể thay đổi mà.”

Triệu Tử Lam ôm vai hắn, an ủi nói:“Ta luôn bao che khuyết điểm, cũng không cho phép người bên cạnh ta chịu ủy khuất, có thể để ngươi lấy thân thử độc ta cũng đã chuẩn bị mọi sự hoàn hảo rồi.”

“Tử Lam, ngươi biết không? Ta căn bản không thương bà ngoại ngươi, năm đó chỉ là vì trợ giúp tiên hoàng, mà cưới bà ngoại ngươi. Lần này là lần đầu tiên của ta…… Thật sự là lần đầu tiên……”

Triệu Tử Lam thở dài:“Đừng nghĩ nữa, sớm đi ngủ đi.” Nói xong nhẹ chân nhẹ tay đem con hổ bông trong lòng Lưu Ly đưa cho hắn.

Hoắc Tử Văn tiếp nhận tiểu Uy Vũ gật gật đầu trèo lên xe ngựa khác.

Triệu Tử Lam nằm xuống đem Lưu Ly ôm vào lòng, nhẹ tay xoa đầu hắn. Thời gian cấp bách ngựa không dừng vó cứ thế chạy đi, cũng ủy khuất cho bảo bối phải theo mình ngủ trong xe ngựa.