Bất Hủ Phàm Nhân

Chương 82: Quyết định liên thủ

Mạc Vô Kỵ không nói gì, Ân Thiển Nhân là tuổi còn trẻ đã có thể ngồi trên vị trí đệ nhất Đan Sư Vô Ngân Kiếm Phái, tại Vô Ngân Kiếm Phái địa vị gần với tông chủ, há là chỉ biết luyện đan đơn giản như vậy. Nàng vừa nhìn biểu tình Mạc Vô Kỵ, liền biết Mạc Vô Kỵ không muốn mạo hiểm như vậy.


- Mạc sư đệ, có lẽ ngươi cảm thấy mạo hiểm không bằng cầu an ổn. Trên thực tế ta có thể không chút nào khoa trương nói một sự thật cùng ngươi, cường giả khi tu luyện, không có người nào không phải là trong vô số lần sinh tử thoát ra. Muốn thuận buồm xuôi gió trở thành cường giả, vậy cơ hồ là không có khả năng. Coi như là tu vi lên rồi, không trải qua trong lúc sinh tử, cũng không cách nào trở thành cường giả chân chính, cuối cùng vẫn là ngã xuống.


Ân Thiển Nhân không biết nhìn trúng Mạc Vô Kỵ cái gì, lần thứ hai lên tiếng khuyên bảo.


Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười, cũng không nói lời nào. Chính hắn làm cái gì trong lòng rất rõ ràng, không cần người khác đi khuyên bảo. Mặc dù hắn đi tới thế giới này thời gian cũng không lâu, muốn nói trải qua nguy cơ sinh tử, phỏng chừng so với nữ nhân trước mắt này phải nhiều hơn.


Nếu mà đáng giá để hắn đi làm, căn bản cũng không cần người khác khuyên bảo, nếu mà không đáng hắn đi làm, hắn tuyệt sẽ không cầm cái mạng nhỏ của mình đùa cho vui.


- Mạc sư đệ, ngươi tu vi còn thấp, không hiểu một cái kiếm quyết công pháp tốt đối với chúng ta Vô Ngân Kiếm Phái trọng yếu bực nào...
Mạc Vô Kỵ rốt cục không trầm mặc nữa, hắn cắt đứt lời của Ân Thiển Nhân:
- Ân sư tỷ, ta là tạp dịch đệ tử.


Lời của Ân Thiển Nhân trong sát na dừng lại, đúng vậy, Mạc Vô Kỵ chỉ là một tạp dịch đệ tử. Vô Ngân Kiếm Phái một tên tạp dịch đệ tử, có thể nói cùng kiếm phái không hề quan hệ. Chính bản thân lấy cái gì kiếm quyết công pháp đi hấp dẫn hắn, hoàn toàn là đàn gảy tai trâu.


Lập tức Ân Thiển Nhân liền nghĩ đến, coi như là một tên tạp dịch đệ tử, nếu đi tới tiên môn, liền chắc chắn sẽ không thờ ơ đối với thực lực của chính mình.
- Mạc sư đệ, ngươi bây giờ tu luyện là công pháp gì?


Ân Thiển Nhân quyết định từ công pháp phân tích cho Mạc Vô Kỵ nghe, để cho hắn hiểu rõ công pháp tốt và công pháp khác nhau bao nhiêu.
Mạc Vô Kỵ biểu tình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, ôm quyền nói:
- Ân sư tỷ, ta tu luyện là Bất Hủ Phàm Nhân Quyết.


Ân Thiển Nhân nghe được lời của Mạc Vô Kỵ, há to mồm thiếu chút nữa tắt thở.


Nàng là lần đầu tiên nghe được có người đem Bất Hủ Phàm Nhân Quyết nói trang trọng cùng nghiêm túc như thế, đây là đối với môn công pháp này phi thường coi trọng, mới có loại này trang trọng chăm chú. Nếu không phải nàng không thích nói cười lắm, nàng nói không chừng sẽ cười đến vỡ bụng.


Hơn nửa ngày sau đó nàng mới hít sâu một hơi nói:


- Mạc sư đệ, Bất Hủ Phàm Nhân Quyết là cửa hàng thời điểm bán mà gọi tên, nghe rất rất ghê, kỳ thực chỉ là một quyển Luyện Khí Cơ Sở rất tầm thường. Ngươi ở bên ngoài nhưng nghìn vạn không nên nói ngươi tu luyện Bất Hủ Phàm Nhân Quyết, chỉ cần nói tu luyện Luyện Khí Cơ Sở, người khác thì sẽ biết.


Nàng đây là sợ Mạc Vô Kỵ tương lai mất mặt.
Mạc Vô Kỵ gật đầu, vẫn như cũ nói:


- Ân sư tỷ, cám ơn ngươi nhắc nhở. Thế nhưng ta tu luyện đích thật là Bất Hủ Phàm Nhân Quyết, công pháp chính là cái tên này. Vô luận là ai hỏi ta, ta cũng nói ta tu luyện Bất Hủ Phàm Nhân Quyết, cái này không có gì mất mặt.


Đối với bộ công pháp kia, Mạc Vô Kỵ tâm tồn kính ý. Hắn cho rằng nếu mà còn có một bộ công pháp có thể xưng là Bất Hủ Phàm Nhân Quyết, vậy nhất định là một bộ Luyện Khí Cơ Sở đó mà thôi.


Có lẽ đối với những người khác mà nói, bộ công pháp kia rất rác rưởi, chẳng những tu vi tiến độ chậm, hơn nữa đẳng cấp còn kém cỏi nhất.


Thế nhưng đối với Mạc Vô Kỵ mà nói, bộ công pháp kia chính là bất hủ. Bởi vì đây là một bộ công pháp duy nhất có thể cho người phàm bất hủ, hắn là người phàm, cho nên hắn rõ ràng, hiểu hơn bộ công pháp kia là danh xứng thực, không tồn tại nửa điểm giả tạo.


Ân Thiển Nhân nghe được Mạc Vô Kỵ bướng bỉnh như vậy, không thể làm gì khác hơn là vuốt trán của mình nói:


- Được rồi, coi như là ngươi tu luyện là Bất Hủ Phàm Nhân Quyết, ngươi chung quy không có khả năng chỉ dựa vào tu luyện một bộ công pháp trở thành cường giả, ngươi còn cần pháp kỹ. Khi ngươi thăng cấp đến Trúc Linh cảnh sau đó, pháp kỹ mới đúng là đòn sát thủ của tu sĩ mạnh yếu...


Lần này Ân Thiển Nhân chính bản thân dừng lại không có nói nữa, Mạc Vô Kỵ một tên tạp dịch đệ tử, tại luyện đan có thiên phú đã là nghịch thiên. Thế nhưng tư chất tu luyện của hắn quá kém, căn bản cũng không khả năng Trúc Linh thành công, mình và hắn nói cái gì Trúc Linh sau đó pháp kỹ tầm quan trọng, quả thực...


Ân Thiển Nhân trong lòng thở dài, không có tiếp tục khuyên bảo. Nàng hiểu nguyên nhân Mạc Vô Kỵ không muốn đi, đổi thành nàng là Mạc Vô Kỵ, có lẽ nàng cũng sẽ không muốn đi. Một người trăm phần trăm đều thăng cấp không được Trúc Linh cảnh, ngươi dùng việc Trúc Linh cảnh cần pháp kỹ đi hấp dẫn hắn, có thể hấp dẫn mới đúng là quái sự.


A đù! Pháp kỹ à?


Mạc Vô Kỵ nhãn tình sáng lên, nếu như nói công pháp đối với hắn không có lực hấp dẫn, vậy pháp kỹ đối với hắn liền có đầy đủ lực hấp dẫn. Ân Thiển Nhân nói không sai, một khi hắn thăng cấp Trúc Linh cảnh, pháp kỹ liền rất là trọng yếu. Trước hắn cũng biết pháp kỹ, chỉ là hắn ngay cả một quyển Luyện Khí Cơ Sở cơ bản nhất đều muốn phải dốc hết thân gia mới có thể mua về, về phần pháp kỹ càng là muốn cũng không dám nghĩ.


- Ân sư tỷ, ngươi xác định nơi đó có pháp kỹ?
Mạc Vô Kỵ hai mắt sáng lên, hỏi.
Ân Thiển Nhân nghi hoặc nhìn Mạc Vô Kỵ, thuận miệng nói:


- Loại chuyện này đâu có thể xác định, ta nghĩ nếu là chỗ đó thực sự là một cái tiền bối Vô Ngân Kiếm Phái lưu lại, vậy có pháp kỹ cũng không phải chuyện ly kỳ gì.
- Ân sư tỷ, chuyện này ta làm. Ngươi nói cho ta biết, ta cần giúp chút việc gì??
Mạc Vô Kỵ không chút do dự nói.


Ân Thiển Nhân càng là kinh dị không thôi nhìn Mạc Vô Kỵ, trước nàng khô miệng lưỡi khô khuyên bảo Mạc Vô Kỵ liên thủ với nàng, Mạc Vô Kỵ đều không có nửa điểm hứng thú. Hiện tại thời điểm nàng muốn buông tha, Mạc Vô Kỵ trái lại đồng ý.
- Ngươi là muốn có pháp kỹ?


Ân Thiển Nhân suy đoán Mạc Vô Kỵ nhất định là muốn pháp kỹ.
Mạc Vô Kỵ gật đầu:
- Không sai, ta đích xác là muốn một môn pháp kỹ kề thân. Chỉ là tu vi của ta thấp quá, không biết có thể giúp cái gì?
Ân Thiển Nhân nhất thời cao hứng nói:


- Ngươi có thể giúp, chẳng những có thể giúp đỡ, hơn nữa còn có thể giúp đại ân. Ngươi biết Phệ Sinh Thú sao?
Về phần Mạc Vô Kỵ muốn pháp kỹ phỏng chừng cũng không có cái tác dụng gì, nàng mới lười nói.


Mạc Vô Kỵ lắc đầu, nếu như là Linh Dược hắn còn có thể lý giải một phần, đối với yêu thú hắn gần như là một tên Tiểu Bạch.
Đối với Mạc Vô Kỵ không biết Phệ Sinh Thú, Ân Thiển Nhân cũng không cảm thấy kỳ quái, tỉ mỉ giải thích:


- Phệ Sinh Thú là một loại yêu thú phi thường trân quý, vô số người muốn thu được loại này yêu thú cũng không thể. Loại yêu thú này có một cái bản năng, đó chính là thôn phệ sinh cơ. Vô luận là Linh Dược sinh cơ, sinh mệnh sống (các loại), chỉ cần là có sinh cơ khí tức, nó đều có thể thôn phệ.


- Ân sư tỷ, ngươi là nói nơi này có một cái con Phệ Sinh Thú, nơi này sinh cơ Linh Dược đều là Phệ Sinh Thú nuốt trọn?
Ân Thiển Nhân đáp:


- Nơi này thật có một cái con Phệ Sinh Thú, về phần nơi này Linh Dược sinh cơ có đúng hay không bị con Phệ Sinh Thú thôn phệ, ta liền không rõ lắm. Có lẽ là chủ nhân Phệ Sinh Thú xuất thủ tạo thành. Ngươi đừng tưởng rằng một cái con Phệ Sinh Thú sẽ vô duyên vô cớ đi tới nơi này, nếu như không có người mang đến, làm Vô Ngân Kiếm Phái Linh Dược kiếm sơn, há có thể để cho một cái đầu Phệ Sinh Thú tiến vào?


Mạc Vô Kỵ trong lòng trầm xuống, hắn chưa từng thấy qua Phệ Sinh Thú, từ trước Ân Thiển Nhân đều thiếu chút nữa chết, hắn liền biết Phệ Sinh Thú này so với hắn lợi hại nhiều. Nếu là còn có một cái chủ nhân, coi như là hắn còn muốn pháp kỹ, phỏng chừng đi cũng là chịu chết.


Dường như đã nhìn ra Mạc Vô Kỵ ý nghĩ, Ân Thiển Nhân cười nhạt:


- Ngươi cũng không cần lo lắng, ta phỏng chừng Phệ Sinh Thú chủ nhân này đã chết rùi. Bằng không sẽ không để cho một con Phệ Sinh Thú con đi ra, lúc ta lẩn trốn, trước khi đi thấy được đầu Phệ Sinh Thú này, tối đa mới chỉ là cấp ba yêu thú, tương đương với một cái Thoát Phàm cảnh mà thôi. Nếu không phải Phệ Sinh Thú thần niệm quá mạnh mẽ, lại là đột nhiên tập kích đối với ta, ta còn là có cơ hội tự cứu.


Thoát Phàm cảnh mà là còn nhỏ? Mạc Vô Kỵ thế nhưng biết Thoát Phàm cảnh tiến thêm một bước chính là Nguyên Đan Cảnh, Nguyên Đan Cảnh thế nhưng thuộc về Địa Giới tam trọng thiên Đệ Nhất Trọng Thiên.
- Vậy số đo 3 vòng… à nhầm… cảnh giới của Ân sư tỷ là bao nhiêu?


Mạc Vô Kỵ biết không nên hỏi đối phương cảnh giới, nhưng cái này quan hệ đến cái mạng nhỏ của hắn, hắn không thể không hỏi.
- Ta Thoát Phàm viên mãn, nếu là gặp không phải Phệ Sinh Thú có thể thôn phệ sinh cơ, ta không cần tìm người hỗ trợ, cũng có thể đi vào chỗ đó.
Ân Thiển Nhân đáp.


Mạc Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ, chỉ là tu vi giống như Phệ Sinh Thú, dựa vào cái gì là có thể giết chết Phệ Sinh Thú? Hắn tu vi thấp như vậy, thì như thế nào hỗ trợ?


- Mạc sư đệ, ta có một cái phương pháp luyện đan gọi là Sinh Cơ Đàm Hoa Đan, đây là một loại nhị phẩm Nhân Linh Đan, loại đan này có thể khôi phục sinh cơ, ngăn cản sinh cơ tán loạn. Nhưng đan này cũng có một cái khuyết điểm, chính là loại đan này nhất thiết phải luyện xong ăn liền, tốt nhất là thừa dịp còn nóng ăn...


Không đợi Ân Thiển Nhân đem lời nói cho xong, Mạc Vô Kỵ liền hoàn toàn hiểu được:
- Ân sư tỷ, ý của ngươi là muốn ta đi theo phía sau ngươi luyện chế Sinh Cơ Đàm Hoa Đan cho ngươi?
Ân Thiển Nhân gật đầu nói:


- Đúng vậy, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi ngăn trở Phệ Sinh Thú sinh cơ thôn phệ, ngươi chỉ cần có thể luyện chế ra Sinh Cơ Đàm Hoa Đan là được rồi. Hơn nữa khi ta cùng Phệ Sinh Thú tranh đấu, ngươi phải đem đan dược cho vào trong miệng ta.


Thảo nào nói mình có thể giúp một tay, thì ra là luyện đan, Mạc Vô Kỵ khó khăn nói:
- Ân sư tỷ, nhưng ta mới chỉ là một tên nhất phẩm Nhân Đan Sư.